← Quay lại trang sách

Chương 2007 Anh hùng thưa thớt

Khi kết giới màu xanh so với Nguyên Anh bành trướng đến phạm vi trên sáu tấc thì lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé.

Lưu Ngọc thả thần thức và Linh Giác, sau khi cẩn thận dò xét thế giới Tiên Phủ khi tấn thăng.

Với hắn mà nói, thế giới này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, còn có rất nhiều sự diệu kỳ, lúc này còn chưa phát hiện ra.

“Thúc Linh thảo Linh dược chỉ là một phần của tảng băng, hiệu quả chân chính có lẽ còn chưa phát huy ra được một phần vạn.”

“Một ngày nào đó, Tiên Phủ chưa hẳn không thể phát triển thành một thế giới chân thật.”

Nhìn kết giới màu xanh lúc này cùng với đất đai rộng lớn trong kết giới, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Sau khi mở rộng đến phạm vi ngàn dặm đất đai nơi này mới tăng trưởng nhưng vẫn còn chưa có sự sống, mà đã có dáng vẻ của một phần đại lục rồi.

Núi non trùng điệp thẳng tắp, đất đai trở nên màu mỡ, cũng có đủ điều kiện nhất định dành cho sinh linh sinh sống.

Ngày sau phát triển thành thế giới một phương cũng không phải không có khả năng.

“Chẳng qua vì lý do an toàn, chuyện đưa sinh linh với quy mô lớn vào bên trong vẫn cần phải cực kỳ cẩn trọng.”

“Tốt nhất hãy đợi đến sau khi mình đạt Hóa Thần lại làm đến chuyện này, để tránh chuyện ngoài ý muốn phát sinh mà không có cách nào xử lý thích đáng.”

Ý nghĩ muốn đưa Linh khí Tiên Phủ ra đã có dự cảm khá khủng bố, Lưu Ngọc cẩn trọng suy tư một phen nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ đưa sinh linh vào.

Sau khi luyện khí mạnh mẽ hơn nữa rồi lại nghĩ thêm về phương diện này.

Dưới sự quan sát thật chăm chú, Lưu Ngọc im lặng thật lâu.

Nghĩ đến vài lời trên điển tịch, hắn bỗng nhiên ý thức được, cơ duyên “Luyện Hư hợp đạo” của mình có lẽ phải rơi vào trên Tiên Phủ rồi.

“Nếu có một ngày Tiên Phủ phát triển thành thế giới thật sự, vậy thân phận của mình là gì đây?”

“Chủ tạo vật?”

“Thần sáng thế?”

“…”

Ý nghĩ này bất chợt hiện ra khiến Lưu Ngọc không nhịn được cười phá lên.

Sau đó sắc mặt chợt nghiêm túc lại, không còn quan sát vẻ ngoài nữa mà là toàn tâm toàn ý thả Linh Giác ra để cảm thụ sự thay đổi bên trong thế giới Tiên Phủ.

Lần này, hắn lập tức cảm nhận được vài chỗ khác biệt.

Dù không có tiến vào trạng thái “chí cao vô thượng” kia nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của “Bản nguyên chi lực” hoặc là “Thế giới chi lực”.

“Nếu như nói lúc sáng tạo ra ngôi sao màu lam đã tiêu hao một đơn vị “Bản nguyên chi lực”.

“Như vậy lúc này, Tiên Phủ đã tích lũy đủ bảy đơn vị Bản nguyên chi lực.”

“Chỉ cần đi vào loại “trạng thái chí cao” kia, mình lập tức có thể vận chuyển Bản nguyên chi lực, tiến hành sáng tạo hoặc là tạo ra.”

“Theo sự tăng lên của tu vi, tốc độ khôi phục của Tiên Phủ càng nhanh, tốc độ góp nhặt Bản nguyên chi lực cũng càng tăng cao.”

Một lúc sau, Lưu Ngọc thu hồi Linh Giác, yên lặng nghĩ thầm.

Sau khi tấn thăng lên Nguyên Anh, quyền hạn của hắn lớn thêm không ít, có thể giải càng nhiều bí ẩn của Tiên Phủ.

Không cần tiến vào loại trạng thái “Chí cao” kia nhưng vẫn có thể cảm ứng được sự tồn tại của Bản nguyên chi lực, cũng có thể nhận ra rõ ràng số lượng của nó nhiều hay ít.

Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, hắn sẽ tạo ra một “Ngôi sao màu lam”, cũng chính là đơn vị cơ bản nhất.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Lưu Ngọc xoay chuyển, nhìn về phía “Ngôi sao màu lam” ở phía xa vô tận.

Lúc Trúc Cơ, hắn chỉ có thể cảm nhận mơ hồ về sự tồn tại của Bản nguyên chi lực, suy đoán sở dĩ Tiên Phủ có được loại thần kỳ này cũng chính là nhờ vào loại lực lượng này.

Lúc Kim Đan còn muốn tiến vào trạng thái “Chí cao” mới có thể phát hiện ra loại lực lượng này.

Cho đến bây giờ, cho dù là trạng thái bình thường cũng có thể cảm ứng rõ ràng sự tồn tại của Bản nguyên chi lực, cũng cảm ứng được tương đối chính xác số lượng của nó.

Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, khi tu vi tăng lên chuẩn xác hơn là Nguyên Thần tăng lên thì hắn càng cảm nhận được quyền khống chế với Tiên Phủ.

“Lúc này tu vi Nguyên Thần đã tăng hơn đâu chỉ vài lần so với lúc ở Kim Đan hậu kỳ.”

“Lại tiến vào trạng thái “Chí cao”, năng lực chống cự với tác dụng phụ có lẽ đã tăng mạnh hơn không ít, có thể duy trì thêm được một khoảng thời gian nhỉ?”

Lưu Ngọc thầm đưa ra suy đoán.

Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng lại nắm khá chắc chắn, chỉ cần thí nghiệm một phen là có thể xác minh nó chính xác hay không.

Chỉ là Kết Anh thành công rồi, tuy bề ngoài trông không đáng ngại nhưng tâm thần tiêu hao lại không thể coi thường, còn chưa phải thời cơ tốt nhất để tiến vào trạng thái “Chí cao”.

Dù sao loại tác dụng phụ kia là dần tích lũy lên, không thể lãng phí dù chỉ một hơi thở, nhất định phải dùng trạng thái tốt nhất để tiến vào.

“Có lẽ đạt đến Hóa Thần, hoặc là lĩnh vực đại năng “Luyện Hư hợp đạo”, thì cơ duyên thành đạo mới rơi vào trên Tiên Phủ.”

“So với tìm kiếm tài nguyên bên ngoài, cơ hội thăm dò, khai thác Tiên Phủ càng lớn hơn!”

Cuối cùng nhìn thoáng qua, dường như ngầm tuyên chiến với hư không hắc ám, trong lòng Lưu Ngọc hơi động.

Một suy nghĩ rơi xuống, thân hình Nguyên Anh chừng sáu tấc lập tức biết mất tại chỗ.

“Ầm!”

Giây tiếp theo, bên ngoài Luyện Công phòng, cơ thể đã ngồi xếp bằng mấy ngày nay bỗng nhiên mở bừng hai mắt, Linh áp quanh thân lập tức nâng cao gấp mấy lần.

Linh áp thoáng quét ngang qua, mặt đất lập tức cuộn lên một vòng bụi bặm.

“Chung quy Tôn Thần diệu pháp đã ở trong tay, trước mắt sưu tập thêm vài loại công pháp thần thức và không ít tri thức phương diện Nguyên Thần.”

“Dựa vào những thứ này, thúc đẩy Tôn Thần diệu pháp lên tầng thứ tư cũng không thành vấn đề.”

“Còn có Thanh Dương công pháp đã đến tầng thứ mười, tầng thứ mười một, mượn cơ hội tiến vào trạng thái “Chí cao” lần sau cũng có thể cùng lúc hoàn thành.”

Đứng dậy hoạt động gân cốt một lúc, theo thường lệ đánh một vòng Lưu Tinh quyền, trong đầu Lưu Ngọc cũng thoáng nghĩ đến những thứ này.

Mặc dù nội dung hoàn chỉnh của Thanh Dương công pháp đã đến tay, dựa theo nội dung có thể thấy vẫn có thể tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ.

Nhưng hy vọng của hắn đã không chỉ dừng lại ở đây.

Có Tiên Phủ thúc đẩy, hắn hoàn toàn có thể dựa vào điều kiện của bản thân để thúc đẩy ra nhiều công pháp thích hợp với chính mình nhất.

Con đường tu tiên như thế mới có thể càng thuận lợi hơn.

Ưu thế ở phương diện này cho dù là chính thống thánh địa Càn Đình, cũng tuyệt đối không thể so sánh được.