← Quay lại trang sách

Chương 2008 Anh hùng thưa thớt(2)

Lúc Kết Anh, sử dụng bí pháp “lưỡng sắc Nguyên Anh”, tiềm lực vốn đã cao hơn bình thường.

So với tu sĩ khác Kết Anh tốc độ tu luyện đã phải nhanh hơn một, hai phần.

Cộng thêm bản thân tự thúc đẩy công pháp hoàn mỹ phù hợp với bản thân, lại là một ưu thế cực lớn.

Mặc kệ là chính thống Càn Đình hay Nguyên Anh chân quân bình thường thì Lưu Ngọc đều chiếm được ưu thế không ít thì nhiều.

Cái này còn chưa tính cả nhân tố đan dược.

Từ sau đại chiến Thượng Cổ, toàn bộ Linh khí trời đất ở Tu Tiên Giới đều dần suy yếu, các loại tài nguyên tu tiên cao giai dần giảm bớt, dù trời trời đất an lành thì cũng không thể tránh né.

Nguyên nhân chính là như thế mới có thể khiến sinh linh cao giai, đặc biệt Hóa Thần, Luyện Hư càng thưa thớt hơn.

Tiêu chí thời đại Trung Cổ đã kết thúc thì tên Luyện Hư đại năng cuối cùng cũng tọa hóa.

Từ sau lúc đó, chính thức tiến vào thời đại Cận Cổ, mà trước đó chính là thời đại Trung Cổ.

Cho nên đến bây giờ, chân quân hay Yêu Vương phục dụng Linh đan tứ giai cực kỳ ít, thường ba mươi năm, năm mươi năm cũng không chắc có thể dùng một viên.

Về điểm này, cho dù là Nguyên Anh thánh địa Càn Đình có lẽ cũng không tốt hơn được bao nhiêu.

Tài nguyên tu tiên của Thiên Nam Tu Tiên Giới rất khan hiếm, càng không cần phải nhắc.

Không thể nghi ngờ cái này Lưu Ngọc chiếm ưu thế lớn nhất!

Đây cũng là nơi được đặt niềm tin lớn nhất khi một người đạt đến cảnh giới Nguyên Anh và đối mặt với các thế lực của thánh địa đã được truyền lại hàng trăm ngàn năm.

Linh thảo ngàn năm càng thưa thớt thì ưu thế của hắn càng lớn!

“Trước mắt tạo nghệ luyện đan còn đang dừng lại ở cấp độ Đại Sư, xác suất luyện chế đan dược tứ giai khá thấp.”

“Chẳng qua khi tấn thăng Nguyên Anh, thần thức gia tăng nhiều như thế, ở phương diện luyện đan càng có nhiều ưu thế, cộng thêm luyện tập nhiều thì việc đạt đến Luyện Đan Tông Sư là không thành vấn đề.”

“Quan trọng chính là làm thế nào có được đan phương tứ giai.”

Suy nghĩ đến những ưu thế của bản thân xong, lại nghĩ đến đan phương tứ giai, Lưu Ngọc hơi nhíu mày.

Có Tiên Phủ thúc Linh thảo, chi phí luyện đan của hắn cực kỳ thấp.

Cộng thêm ưu thế tạo nghệ luyện đan cũng xấp xỉ cấp độ Tông Sư, tốn thêm ít thời gian là có thể có đạt đến cấp độ Tông Sư.

Chỉ là làm thế nào có được đan phương tứ giai lại không dễ làm.

Dù sao Tu Tiên Giới bây giờ chỉ cần dùng một gốc Linh thảo cao giai thì nó sẽ thiếu đi một gốc, ngoại trừ truyền thừa từ xa xưa của đại tông môn thì Nguyên Anh bình thường cũng khó có được.

Dưới loại tình huống này để tránh không tìm được Linh thảo tương ứng, người sở hữu đan phương đương nhiên sẽ bảo mật nghiêm ngặt, không tùy tiện trao đổi với người bên ngoài.

Nắm giữ đan dược độc môn thì tương đương với việc có được con gà đẻ đan dược, có thể dễ dàng trao đổi tài nguyên cần thiết, dĩ nhiên càng không muốn người khác biết được.

Linh vật hay số lượng Linh thảo ngàn năm không nhiều thì cơ bản không có khả năng trao đổi được đan phương.

“Điểm này đúng là đề khó mà.”

“Chẳng qua Linh thảo ngàn năm, bản thân tài nguyên cũng đã cực kỳ quý giá, tin rằng chỉ cần chịu bỏ ra thì sẽ có thể trao đổi được vật cần thiết.”

“Đợi sau khi xuất quan, trước hết có thể tiếp xúc một chút với tu sĩ Nguyên Anh khác xem thử tình hình rồi lại tính.”

“Dù sao một hai gốc không đủ thì có thể trực tiếp lấy năm gốc không đạt yêu cầu một ngàn năm, hoặc có thể trực tiếp lấy một gốc hai ngàn năm.”

“Thân là tu sĩ Nguyên Anh đã có năng lực chống cự lại nguy hiểm, không sợ bất kỳ kẻ nào ngấp nghé.”

“Chỉ cần không khiến Hóa Thần chân quân chú ý thì có thể đi làm vài chuyện lớn mật.”

“Ừm, lúc tham gia kế hoạch Trường An đã thu được chút ngoài ý muốn chính là một cái cớ không tệ.”

Trong lòng có vô số suy nghĩ không ngừng hiện lên, Lưu Ngọc nhanh chóng tìm ra mạch suy nghĩ thích hợp, chuẩn bị đợi sau khi xuất quan thì tiếp xúc với tu sĩ cấp độ Nguyên Anh của Thiên Nam.

“Kẽo kẹt…”

Tảng đá trong lòng rơi xuống, hắn đi đến cửa sổ nhỏ phía trước đẩy nó ra, quan sát núi sống bao la ở tông môn.

Đêm nay không có sao cũng không có trăng, màn đêm dường như đặc biệt dày đặc.

Chẳng qua với thị lực của tu sĩ Nguyên Anh thì dĩ nhiên không hề bị ảnh hưởng, ngày đêm đen trắng đều không khác gì nhau.

Hai tay đặt sau lưng đứng trước cửa sổ, ánh mắt Lưu Ngọc không ngừng lấp lóe.

Màn đêm trước mắt không còn thần bí và kinh khủng nữa, một tia sáng rực rỡ có thể mơ hồ thấy được từ trong màn đêm!

Đứng yên một hồi lâu, hắn đã định được kế hoạch tu luyện ngắn hạn.

Sau đó rửa mặt một hồi, choàng thêm áo ngủ rồi tiến vào mộng đẹp, không vội mà kết thúc trận bế quan này. … …

Mỗi lần ngưng kết Nguyên Anh thì tâm thần đều tập trung cao độ, trước sau cũng cần đến một, hai tháng, thì tâm thần cũng đã tiêu hao rất nhiều.

Như giẫm trên băng mỏng, cực kỳ mạo hiểm.

Cho nên giấc ngủ này của Lưu Ngọc đã ngủ trọn vẹn qua một ngày một đêm, cả ngày hôm sau mới chậm rãi tỉnh lại.

Chuyện đầu tiên hắn làm chính là luyện hóa Chân Bảo “Cửu Cung Thanh Dương đăng”, tăng cường thực lực bản thân.

Nếu không nhỡ khi gặp đấu pháp, Lạc Nhật Kim Hồng thương vẫn đang lột xác, mà đường đường một Nguyên Anh lão tổ lại chỉ có một món Chân Bảo thì thực sự quá vô dụng rồi.

Đầu tiên là “Cửu Cung Thanh Dương đăng”, sau đó là Cổ Bảo “U Hà khải” và “áo choàng Tử Điện.”

Hai món Cổ Bảo này có phẩm chất không tệ, cho dù hiện tại đã đạt đến Nguyên Anh kỳ thì nó vẫn không tụt hậu, vẫn có trợ lực vô cùng lớn.

Một cái tăng tốc độ bay một cái tăng cường phòng ngự cho cơ thể.

Chẳng qua lúc Kim Đan kỳ luyện hóa còn chưa hoàn toàn nên không thể phát huy uy năng lớn nhất của nó, cho nên lúc này cần luyện hóa lại, lại dùng pháp lực Nguyên Anh ôn dưỡng một thời gian mới có thể phát huy uy năng vốn có.

Luyện hóa Chân Bảo, Cổ Bảo không giống Pháp Bảo bình thường, luyện hóa từng món Pháp Bảo đã tốn thời gian ba ngày của Lưu Ngọc.

Ba ngày sau.

Luyện Công phòng, Thông Thiên phong.

Lưu Ngọc đang khoanh chân ngồi, nhìn qua cây đèn cổ trước mặt, trên mặt hiện ra một ý cười.

Cửu Cung Thanh Dương đăng có tạo hình cực kỳ tinh xảo, toàn thân màu ngọc bích xen lẫn với màu ngọc bạch, đường vân hai màu tựa như trời sinh hòa hợp cùng nhau.

Trên trạng đèn là hình hoa sen, một ngọn lửa nhỏ màu xanh sẫm đang chậm rãi sáng lên, thỉnh thoảng còn nhảy lách tách vài cái.