Chương 2009 Anh hùng thưa thớt(3)
Hỏa diễm vô ý phát ra khí tức khủng bố, tu sĩ Kim Đan cũng phải run rẩy, Nguyên Anh chân quân cũng phải cẩn thận ứng phó.
“Rất tốt!”
“Đèn này chẳng những phương diện phòng ngự có thể so với Chân Bảo chuyên dùng phòng ngự mà nó còn đủ dùng ở đấu pháp tứ giai.”
“Còn có thể gia trì để tiến lên một bước nữa, kích phát “Thanh Dương Ma Hỏa” khiến uy năng của nó lại tăng lên một bậc.”
“Rơi vào trong tay tu sĩ có cả công lẫn thủ mà tu luyện “Thanh Dương công pháp” thì đúng thật là một món Chân Bảo vô cùng thích hợp.”
“Món Pháp Bảo này đúng là có cấu tạo vô cùng khéo léo.”
Nhìn qua ngọn đèn hoa sen trên bàn, ngọn lửa màu xanh đang chậm rãi cháy, Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, bày tỏ vô cùng hài lòng với “Cửu Cung Thanh Dương đăng”.
“Tiếc là công pháp tự mình tu luyện lại hoàn toàn khác với Ma Hỏa bổ sung.”
“So với ban đầu thì chúng không kém bao nhiêu, uy năng đúng là rất tốt, đủ để tạo thành uy hiếp với tu sĩ Nguyên Anh.”
“Chỉ là cuối cùng không có sự thay đổi về chất.”
“Trải qua sự gia trì, uy năng dù tăng lên rất nhiều nhưng so ra vẫn kém Linh hỏa tứ giai thật thụ.”
Quan sát một hồi, Lưu Ngọc hơi tiếc nuối lắc đầu.
Cái này cũng không có gì kỳ lạ, dù sao Thanh Dương công pháp nguyên bản vốn cũng không có dùng “Ma Hỏa cửu biến”, chỉ đơn thuần là thu thập nhiên liệu để tăng uy năng mà thôi.
Thu thập lượng lớn nhiên liệu đến trình độ có thể uy hiếp được tu sĩ Nguyên Anh thì cũng chính là Ma Hỏa cuối cùng.
Trái lại với Ma Hỏa cải tiến, vừa có thể tiếp tục tăng lên đồng thời còn có được rất nhiều loại đặc tính.
Tất cả thuận lợi thì có thể lột xác thành tiềm lực “Thiên Hỏa”, có khả năng đụng chạm đến một ít quy tắc Hỏa.
“Dưới sự gia trì nếu có thể trực tiếp thăng từ Linh hỏa tam phẩm lên tứ phẩm thì sẽ không còn là Chân Bảo bình thường nữa.”
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc mỉm cười, thu thập Cửu Cung Thanh Dương đăng vào nhẫn trữ vật.
“Hửm?”
Hắn đang muốn tiếp tục tu luyện, đợi sau khi Lạc Nhật Kim Hồng thương lột xác xong lại xuất quan nhưng hắn lại cảm nhận được một trận xúc động.
“Động phủ được phủ lên tiêu chí bế quan, lúc này mình đã là Nguyên Anh lão tổ, nếu không phải chuyện gì lớn thì cả đám Kim Đan trưởng lão sẽ không dám tùy tiện quấy rầy.”
“Lúc này tín hiệu truyền đến chỉ có thể là Thiên Phong lão tổ.”
“Biết mình vừa tấn thăng Nguyên Anh, lúc này phải đang củng cố cảnh giới, tại sao lại đột nhiên đến chơi thế nhỉ?”
“Chắc là…”
Trong lòng hiện ra suy nghĩ nào đó, tay phải Lưu Ngọc nhấn trường kiếm bên hông một cái, bất chợt đứng dậy mở trận pháp rồi đi ra ngoài.
Lần này gặp mặt, nếu đoán không sai thì chắc là Thiên Phong lão tổ muốn bàn giao hậu sự.
Bây giờ Tu Tiên Giới trăm hoa đua nở, các loại bách nghệ tu tiên đều có tu sĩ tinh thông, thương thế bình thường có thể chữa khỏi rất nhanh.
Thiên Phong chịu tổn thương nhưng mấy chục năm qua đều không thể khôi phục, cũng chứng tỏ một vài vấn đề.
Đối với tu sĩ Nguyên Anh mà nói, gãy tay gãy chân chỉ là một trò trẻ con, thậm chí còn không được coi là vết thương nhẹ.
Chỉ khi nào thật sự bị thương, khôi phục không phải là một chuyện đơn giản, đặc biệt là loại trọng thương của Nguyên Anh kia.
Ví dụ như Thanh Thủy chân quân lúc trước hoặc là Thiên Phong lão tổ lúc này.
Lùi lại một bước mà nói, với thực lực của Lưu Ngọc lúc này, dù phát sinh biến cố gì ngoài ý muốn, đối mặt với một Nguyên Anh trung kỳ bị thương thì tình huống xấu nhất vẫn có thể an toàn trở ra.
Thực lực đầy đủ, dĩ nhiên dễ dàng ra vào, không có quá nhiều lo lắng như vậy.
Ngoài động phủ không thấy bóng dáng ai, Lưu Ngọc thuận theo cảm ứng khí tức mà tìm được Thiên Phong lão tổ ở vách núi.
Lão chắp hai tay ra sau lưng, đứng ở vách núi nhìn về phương xa, ánh mắt ung dung không biết đang nghĩ cái gì.
Khí chất Thiên Phong cao xa, dáng người khỏe mạnh vẫn như năm đó, mặc bộ áo bào dài rộng rãi.
Cho dù che giấu khá tốt nhưng với Linh Giác nhạy cảm của Lưu Ngọc thì vẫn có thể nhận ra chút suy yếu không thật.
Bề ngoài nhìn qua thì Thiên Phong dường như không thay đổi gì với trăm năm trước, nhưng vì người này đang cố gắng thu liễm khí tức nhưng vẫn có chút ý vị suy bại cực hạn.
Làm bạn lâu dài với Phá Bại kiếm, loại khí tức suy bại này Lưu Ngọc vô cùng quen thuộc.
Trong các giác quan của hắn dường như có ánh đèn rực sáng trong đêm tối.
Chú ý đến điểm này, hắn vô thức dừng lại bước chân.
Từ góc độ lúc này của Lưu Ngọc, bóng lưng của Thiên Phong lão tổ khi nhìn về dãy núi phía xa đang lộ ra từng tia cô đơn, vắng vẻ và bi thương.
Anh hùng ở tuổi xế chiều!
Bên trong phần cô đơn này, lại có vài phần ngạo nghễ và không cam lòng…
“Loại trình độ suy bại này chỉ sợ thời gian tọa hóa của Thiên Phong lão tổ chỉ chừng nửa tháng nữa.”
“Khó trách, lão phải làm gián đoạn thời gian mình bế quan.”
Nghĩ đến điểm này, Lưu Ngọc lập tức nghĩ đến rất nhiều thứ, trong lòng không khỏi phức tạp.
Dù sao đây cũng là tiền bối tông môn, còn là lão tổ bảo hộ Nguyên Dương Tông mấy trăm năm nay, cũng không phải là kẻ địch gì.
Chỉ là bước chân của hắn vẫn không dừng, vẫn đi lên sánh vai đứng cùng người kia.
“Thanh Dương sư đệ, ngươi đã đến.”
“Chúc mừng sư đệ thành công Kết Anh.”
Dưới bầu trời đêm, nhìn những dãy núi phía xa đang le lói những ánh đèn vụn vặt, Thiên Phong lão tổ cũng không quay đầu, đứng một lúc mới nói.
Lão còn nhớ rõ khi cuộc chiến nhân - yêu chưa xảy ra, cảnh tượng náo nhiệt của tông môn vào buổi tối là thế nào.
Khi đó phóng tầm mắt ra xa, bên trên từng tòa Linh sơn đều ánh lên ánh đèn, khiến cho ban đêm không còn vẻ tối tăm nữa.
Tiếc là sau khi cuộc chiến nhân - yêu bộc phát, mỗi một năm thì lại cần phái vài đệ tử đi đến tiền tuyến, dần dần tông môn cũng dần quạnh quẽ, không còn cảnh tượng náo nhiệt như xưa.
“May mắn mà thôi.”
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu, lúc này nhìn về phía non nước xa xôi, hắn có cảm giác hơi lạ lẫm.
Hai người đều không phải là loại người thích trêu đùa trong mọi tình huống, cộng thêm Thiên Phong lão tổ là người sắp tọa hóa, cho nên khách sáo vào câu thì lại rơi vào im lặng.
Lưu Ngọc có thể cảm nhận rõ ràng người kia không hăng hái lắm.
Lúc này cũng có đủ thời gian, hắn cũng không có ý định thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đối phương lên tiếng.
“Từ khi thú triều quy mô nhỏ bắt đầu, lần này chiến tranh tại Tu Tiên Giới cũng đã qua trăm năm.”
“Trận chiến này chẳng biết khi nào mới kết thúc…”
Có lẽ là người sắp chết nên Thiên Phong lão tổ có hơi cảm tính.
“Quyền chủ động trong chiến tranh xưa nay không ở bên Thiên Nam này.”
“Yêu tộc chiếm quyền chủ động, chỉ khi đối phương chiếm được đồ vật mong muốn thì trận chiến này mới có khả năng kết thúc.”
“Trái lại, nếu đối phương vẫn không thể thu được thành quả thì chỉ sợ cũng sẽ không có ý từ bỏ.”
Suy tư một lát, Lưu Ngọc bình tĩnh nói.
Mặc dù sự thật tàn khốc nhưng bởi vì thực lực nhỏ yếu nên quyền chủ động trong chiến tranh xưa nay không phải do Thiên Nam nắm giữ.
Lúc nào kết thúc chiến tranh cũng do Yêu tộc định đoạt.