← Quay lại trang sách

Chương 2186 Về thăm chốn cũ, cảnh còn mà người đâu hay(4)

Thánh Hỏa lệnh có vân khắc hình ngọn lửa lập tức phát ra Linh quang mơ hồ, một vầng sáng màu đỏ bắn xuống mặt đất.

“Brừm brừm.”

Nền đất cát vàng khẽ rung chuyển, một thông đạo rộng lớn nhanh chóng xuất hiện trước mắt.

Nhìn thấy cảnh này, thân hình Lưu Ngọc lóe lên rồi đi vào trong, thông đạo nhanh chóng một lần nữa biến mất, chỗ đất ấy khôi phục lại vị trí ban đầu.

Thực tế có rất nhiều tu sĩ cấp thấp trong vòng mười dặm xung quanh.

Bí cảnh khi mở ra với động tĩnh cũng không hề nhỏ, trong tình huống bình thường, những tu sĩ này đương nhiên có thể phát hiện được

Tuy nhiên những chuyện này, đối với Lưu Ngọc mà nói không thành vấn đề, vài mánh khóe là có thể dễ dàng giải quyết.

“Thánh Hỏa lệnh” trong tay, bản thân lại có cảnh giới Nguyên Anh.

Bí cảnh ba mươi năm mới có thể mở ra một lần, cho đến việc hạn chế các tu sĩ từ Kim Đan trở lên không được tiến vào, ắt không thành vấn đề.

Chẳng mấy chốc, Lưu Ngọc đã đến được bí cảnh tầng thứ nhất.

Nhìn xung quanh, kiến trúc khắp nơi đều phủ đầy bụi bặm, một khung cảnh hoang tàn, có thể thấy đã bị bỏ hoang từ lâu.

Ở đây có rất nhiều khôi lỗi nhất giai nhị giai, cũng có một số ít khôi lỗi tam giai, hiện tại đối với hắn mà nói, đã không còn có thể uy hiếp hắn được nữa.

Lưu Ngọc thi triển thủ đoạn thu liễm khí tức, trực tiếp vênh váo bước qua, khiến tất cả những khôi lỗi đều không thể cảm nhận được.

Thần thức quét qua, hắn đã thể nhìn thấy hết mọi thứ ở bí cảnh tầng thứ nhất.

Đương nhiên hắn không quan tâm các Pháp Bảo pháp khí, đan thảo Linh Thạch ở đây mà đi thẳng lên tầng thứ hai.

Vị Nguyên Anh Chân Quân cuối cùng của Thánh Hỏa Giáo đã mở ra rất nhiều Linh dược viên ở tầng thứ hai.

Sau khi tham quan hết Linh dược viên một lượt, Lưu Ngọc lại thu hoạch được một số Linh thảo và Linh dược, ở thế giới Tiên Phủ đều chưa có những thứ này.

Hắn chấp chưởng Nguyên Dương Tông, trực tiếp nắm giữ một quốc gia, toàn bộ bí cảnh đối với hắn chỉ có giá trị bấy nhiêu đó thôi.

Những thứ từng rất động lòng bây giờ chẳng là gì cả.

Vì vậy, Lưu Ngọc không đục nước béo cò, thừa cơ lợi dụng, thu hết tất cả Linh thảo Linh dược vào nhẫn trữ vật mà chỉ thu thập những loại không có ở Tiên Phủ thôi.

Về việc xử lý bí cảnh này như thế nào, trong lòng hắn cũng đã dự liệu.

“Không tồi.”

“Trong số các loại Linh thảo, Linh dược thu hoạch được, một số có thể dùng khi luyện chế “Hỗn Nguyên đan” và “Ngưng Chân đan”, ngoài ra còn có một số loại dược liệu phụ để luyện chế “Hoàn Chân đan”.

Sau khi Lưu Ngọc ra khỏi Linh dược viên, tâm trạng rất vui vẻ.

Hắn lần lượt nán lại một lúc ở Linh dược viên nơi có “Tam Nguyên quả” “Ngũ Hành Linh quả”, đi theo lộ trình trong trí nhớ của mình, nhanh chóng đến được tầng cuối cùng của bí cảnh.

Năm đó, Thánh Hỏa kiếm đã được luyện chế ở bí cảnh tầng thứ ba.

Phá Bại kiếm cũng được sinh ra từ chỗ này.

“Rắc rắc…”

Những bong bóng nổ tung, nham thạch nóng hôi hổi bắn tung tóe khắp nơi, gây ra những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ đỏ.

Dựa vào “Thánh Hỏa lệnh”, Lưu Ngọc đã suôn sẻ thuận lợi, một đường dọc theo ký ức của mình, nhanh chóng đi đến bí cảnh tầng thứ ba.

Dung nham, hỏa diễm, những mảnh phù đảo…

Nhiệt độ ở bí cảnh tầng thứ ba cực kỳ cao, Linh khí thuộc tính Hỏa lại vô cùng nồng nặc.

Chỉ là năm đó kha khá những mảnh phù đảo ngay ngắn đã bị phá hủy trong cuộc đại chiến, rất nhiều trong số đó đã rơi rụng theo năm tháng, hiện tại chỉ còn lại được mấy cái.

Trông có vẻ cô đơn lạnh lẽo, hiu quạnh ảm đạm.

Giống như trận pháp duy trì bí cảnh vậy, sau hàng ngàn năm, tất cả các mảnh phù đảo cuối cùng rồi sẽ rơi rụng hết và bị phá hủy.

Đứng ở bí cảnh tầng thứ ba, trên bình đài ở lối vào, cảm nhận được nhiệt độ rực cháy trong không gian, Lưu Ngọc im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Từ bình đài cho đến thông đạo vẫn còn rất rất nhiều những dấu vết của cuộc đấu đá.

Tất cả đều là những gì còn sót lại từ trận chiến năm đó, cho đến bây giờ xuyên qua lớp bụi dày đặc, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được không ít.

Đứng ở rìa của bình đài, Lưu Ngọc khóa chặt vị trí treo huyền phù của Thánh Hỏa kiếm năm đó chỉ bằng một cái nhìn.

Ngay lập tức, thần thức mạnh mẽ của hắn trải dài trong năm trăm dặm, chạm tới mọi ngóc ngách của không gian này.

Bất kể trận pháp bị phá vỡ hay dung nham cực kỳ nóng cũng đều không thể ảnh hưởng đến việc thần thức quét qua.

Khoảnh khắc tiếp sau đó, sắc mặt của Lưu Ngọc thay đổi, hắn lập tức khóa chặt vị trí các mảnh vỡ của Thánh Hỏa kiếm.

Hắn dùng một tay bắt quyết, thuận thế thi triển “Ngự Khí thuật”, điểm vào góc dưới bên trái trên không trung.

“Róc rách”.

Giây tiếp theo, âm thanh tiếng nước chảy từ phía dưới vang lên.

Một chút Linh quang màu trắng xuyên qua dung nham, nhanh chóng phóng to trước mặt, trong nháy mắt đã tiến lại gần.

Vật này có kích thước khoảng bằng ngón tay cái, từ mũi kiếm có thể nhận ra được, chắc là mảnh vỡ của một thanh kiếm nào đó.

Cả mảnh vỡ có màu trắng bạc, đầu nhọn cực kỳ sắc bén, thoạt nhìn có thể thấy được vô cùng phi phàm.

Dù đã nằm dưới đáy hồ hàng trăm năm, nhưng bề mặt của vật này vẫn nhẵn bóng như mới, không hề có dấu vết cháy xém.

Thánh Hỏa kiếm lúc ấy là Chân Bảo, dù sao đây cũng là những mảnh vỡ của Chân Bảo, ắt không thể bị dung nham thông thường phá hủy được.

Dung nham bên dưới trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực tế nó lại không gây ra mối đe dọa nào cho những tu sĩ Kim Đan, nếu như những tu sĩ Trúc Cơ có sự chuẩn bị tốt thì cũng có thể đi vào “ngăm mình”.

Làm tan chảy pháp khí, Linh khí là cực hạn, trừ phi thời gian tính bằng trăm năm, bằng không thì gần như không thể phá hủy Pháp Bảo.

Những mảnh vỡ của Thánh Hỏa kiếm!

Trong lòng Lưu Ngọc khẽ rung động, hắn đang muốn đưa tay ra nhặt mảnh vỡ, nhưng lại bị tiếng động ở thắt lưng khiến hắn khựng lại.

“Keng keng!”

Phá Bại kiếm phát ra một âm thanh của kiếm, cả thân kiếm khẽ run lên.

Có lẽ cảm nhận được từng là một phần trước đó đang đến gần, thanh kiếm này mất kiểm soát rời khỏi thắt lưng, từ từ di chuyển đến gần mảnh vỡ hơn.

Thông qua sự kết nối tâm thần chặt chẽ, Lưu Ngọc đã nhận thấy rõ cảm xúc có phần phấn khích của Kiếm linh.

“Ha…”

Hắn khẽ mỉm cười, nhìn thấy vậy cũng không cắt ngang, mà để cho thanh kiếm tự mình di chuyển.

“Ù ù…”

Rời khỏi thắt lưng, Phá Bại kiếm khẽ run lên, cả thân kiếm đều toát ra thứ ánh sáng xám xịt chói lóa.

Một bầu không khí đổ nát, hoang tàn và hỗn loạn bắt đầu lan rộng ra xung quanh.

“Ầm…!”