← Quay lại trang sách

Chương 2187 Truyền nhân thứ hai

Sức mạnh đủ để có thể hủy diệt trời đất của Linh Bảo cũng đã được bộc lộ phần nào.

Đột nhiên, cả không gian dường như ngưng đọng, ngay cả dung nham nóng hổi bên dưới trong phút chốc cũng ngừng chuyển động.

Và những mảnh vỡ đó giống như được cái gì đó kích thích, tự nhiên phát ra Linh quang màu đỏ.

Một vầng khí tức thuộc tính Hỏa tỏa ra từ các mảnh vỡ.

Chỉ là uy lực của nó, chưa nói đến đạt đến cấp bậc Chân Bảo, còn kém xa cả Pháp Bảo, cũng chỉ mạnh hơn Linh khí cực phẩm một chút xíu thôi.

Suy cho cùng, trên thực tế thì nó chỉ có thể coi là một mảnh vỡ của Chân Bảo, lại chưa được bảo quản tốt.

Một lượng lớn Linh lực cũng đã bị mất đi trong hàng trăm năm qua.

Một “trường kiếm bình thường” và một mảnh vỡ thông thường.

Thực lực của cả hai rất chênh lệch, nhưng vào lúc này lại nảy sinh một sự cộng hưởng kỳ lạ nào đó.

Linh quang phát ra một loại ánh sáng hoàn toàn khác, nó từ từ tiến lại gần từng tấc từng tấc một.

Nửa trượng, ba thước, hai thước…

Trong tầm quan sát của Lưu Ngọc, hai thứ này hút nhau, từ chậm đến nhanh, càng lúc càng gần, cuối cùng ghép lại với nhau.

“Ùng ùng…”

Một tiếng kiếm đột nhiên vang vọng khắp bí cảnh.

Dường như có một sức mạnh áp đảo cả thế giới, tập trung vào Phá Bại kiếm, mạnh mẽ quét qua khắp nơi.

Nếu như Lưu Ngọc không ra tay trấn áp, e rằng toàn bộ bí cảnh của Thánh Hỏa Giáo sẽ bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt.

Phá Bại kiếm tỏa ra Linh quang màu xám, và các mảnh vỡ sáng lên Linh quang đỏ rực.

Cả hai hòa quyện vào nhau, hai màu sắc Linh quang chiếu sáng lẫn nhau, nhưng lại cực kì hài hòa.

Khi cả hai thứ tiếp xúc cùng nhau, Linh quang của Phá Bại kiếm cũng càng lúc càng rực rỡ hơn.

“Linh tính” của Kiếm linh dường như đã nâng cao rồi sao?”

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lưu Ngọc thầm nghĩ.

Thông qua sự kết nối tâm thần, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Kiếm linh, lúc này còn có chút vui mừng.

Có vẻ như… rất vui, hào hứng?

“Đúng rồi.”

“Phá Bại kiếm từ lâu đã là Linh Bảo, Linh tính vẫn luôn nâng cao, hiện tại gặp phải mảnh vỡ, Linh tính của nó lại tăng lên không ít.”

“Chỉ là so với Linh Bảo thượng cổ, e rằng còn kém xa.”

Im lặng quan sát, trong đầu Lưu Ngọc hiện lên ý nghĩ này.

Người ta nói rằng một số Linh Bảo thượng cổ có “Linh tính” đã phát triển đến một mức độ nhất định, không khác gì những sinh linh bình thường.

Trong khi đó, Phá Bại kiếm chỉ sinh Linh tính, vẫn chưa được xem là sở hữu trí tuệ nên về mặt này còn kém hơn.

Tuy nhiên, sức mạnh của Linh Bảo, chủ yếu phụ thuộc vào những quy tắc mà nó mang theo, Linh tính ít ảnh hưởng đến sức mạnh của nó.

Vì vậy, sức mạnh của Phá Bại kiếm bây giờ so với những Linh Bảo được truyền lại từ xa xưa chưa chắc là thua kém.

Hợp nhất lại với nhau, chiếu sáng lẫn nhau được một lúc, các mảnh vỡ màu xám bạc dần dần không giữ được nữa, sức mạnh của chúng nhanh chóng suy giảm.

Dù sao một lượng lớn Linh lực đã bị hao tổn, hơn nữa chưa từng được bảo dưỡng đầy đủ, trạng thái của chúng vô cùng tệ.

Nếu như cứ mặc kệ như thế, đợi đến khi Linh lực cạn kiệt, trong một trăm hai trăm năm nữa thôi, rất có thể nó sẽ mất đi đặc tính phi thường và trở thành sắt vụn.

“Rắc rắc…”

Một tiếng khẽ vang lên, những mảnh xám bạc tách ra khỏi thân kiếm xám.

Lúc này, Lưu Ngọc cảm nhận được rất rõ ràng cảm xúc của Kiếm linh, từ vui mừng chuyển sang thất vọng nuối tiếc.

“Ù ù”.

Phá Bại kiếm khẽ rung lên, trên thân kiếm xuất hiện những đốm Linh quang màu trắng, các mảnh vỡ rơi xuống bên dưới.

Những đốm Linh quang sáng lóa tiếp tục chìm vào những mảnh vỡ xám bạc, dường như nó đang trải qua những thay đổi kỳ lạ nào đó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lưu Ngọc khẽ nghĩ.

“Vù vù”.

Khắp tầng ba của bí cảnh xuất hiện vô số điểm sáng màu đỏ, nhanh chóng hình thành từng mảng mây đỏ.

Sau đó, theo những quy tắc nhất định, chuyển hóa thành Linh lực thuộc tính Hỏa nồng độ cao, biến thành những sợi mỏng màu đỏ dày như tóc.

Đưa mắt nhìn xung quanh, vô số những sợi tơ màu đỏ xuất hiện, cái này nối tiếp cái kia biến mất trong những mảnh xám bạc.

Hút vào Phá Bại kiếm, những đốm Linh quang tỏa ra, cho đến một lượng lớn Linh lực thuộc tính Hỏa.

Sức mạnh của những mảnh vỡ Thánh Hỏa kiếm cuối cùng cũng ngừng suy giảm, và bắt đầu cứ thế tăng lên.

“Bùm!”

Chỉ trong chốc lát, đã đạt đến cấp độ Pháp Bảo, hơn nữa lại còn đang tiếp tục leo lên trên.

Một hơi thở, hai hơi thở…

Phải đến nửa khắc đồng hồ trôi qua, những mảnh vỡ của Thánh Hỏa kiếm mới có dấu hiệu bão hòa và ngừng hấp thu Linh lực.

Sức mạnh của nó cuối cùng đã dừng lại ở giới hạn tam giai, không hề vượt quá phạm vi Pháp Bảo.

Lúc này, Phá Bại kiếm cũng ngừng phát ra Linh quang màu trắng, bay thẳng về phía thắt lưng của Lưu Ngọc.

Trông có vẻ như đang muốn trở về cái “tổ ấm cũ” quen thuộc của mình.

“Leng keng.”

Một tiếng kiếm vang lên, không còn quan tâm đến những mảnh vỡ của Thánh Hỏa kiếm nữa, Phá Bại kiếm lại một lần nữa tra vào vỏ, sau đó không có thêm động tĩnh gì.

Trong cảm ứng tâm thần, Kiếm linh đã trở lại trạng thái như trước đây.

Nhìn thấy một phần đã từng của mình, Phá Bại kiếm ắt có phần xúc động, có lẽ là một loại cảm xúc phức tạp như nhìn thấy những thứ đại loại như bảo bảo hay huynh đệ.

Nhưng sau khi tiếp xúc thực tế, có lẽ “nó” đã hiểu rằng đã mất đi rồi thì khó có thể lấy lại được nữa.

Phá Bại kiếm bây giờ sớm đã không còn là Thánh Hỏa kiếm ban đầu nữa!

Cả hai không chỉ không giống nhau về thuộc tính mà về bản chất cũng hoàn toàn khác nhau.

Ngoại trừ sự ăn khớp về hình thể và từng là một chỉnh thể ra, mọi thứ đều đã khác nhau rồi.

Cả hai đã không thể hợp lại làm một, càng không thể gương vỡ lại lành!

Sự ra đời của Phá Bại kiếm đầy sự trùng hợp ngẫu nhiên, từ một thân kiếm gãy biến thành một Linh Bảo, nhưng bản thân nó lại chẳng có khuyết điểm nào.

Đương nhiên cũng không có chuyện tìm lại một phần của mình, sẽ làm cho sức mạnh tăng lên thêm nhiều phần.

Thanh kiếm này thiếu một góc mũi kiếm, là một Linh Bảo mang trạng thái hoàn mỹ, sau này buộc nó phải bù đắp cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân, làm việc thừa thãi mà thôi!

Về phần “Thánh Hỏa kiếm” trước đây, bất chấp mọi nỗ lực nó cũng chỉ có thể đạt đến cấp độ của một Chân Bảo.