← Quay lại trang sách

Chương 2

Tuy tôi không mời nhưng Philip Vandenberg đã có mặt, cao hơn hẳn tôi một đầu, vô cùng tự tin, mảnh dẻ, chỉnh tề. Ra vẻ thông minh đến nỗi ta không dám tỏ ra mình cũng là người như vậy. Anh ta nói: “Lúc anh diện cho Rosen tôi cũng ở đấy. Cảm ơn anh đã không vời đến tôi”. Anh ta thật đáng cho tôi quí mến! Lại nói tiếp: “Anh đến New York đây thật đúng lúc, vụ nhà cửa ở đạị lộ 7 đã hoàn tất sớm hơn dự tính. Tôi đã thực hiện đầy đủ mọi điều anh căn dặn, chữ ký nữa là xong”.

Tôi đang rất vui nên không thể nổi giận và tống khứ anh ta. Chỉ lắc đầu:

— Để sau hãy hay.

Anh ta không nhúc nhích, giữ nguyên vẻ tự tin đáng nguyền rủa.

— Tôi đã bàn với phi công. Sau một tiếng nữa anh ta mới cất cánh. Anh có đủ thời gian đi trực thăng đến Manhattan. Ký kết chỉ mất vài phút.

Marc Lavater với đôi má người xứ Bourguignon hồng hào vì champagne vừa tới. Anh mỉm cười: “Sao lại không có thì giờ”. Tôi nhún vai rồi bảo Vandenberg: “Đồng ý”.

*

Đây là một ngôi nhà dùng làm văn phòng trông ra đại lộ 7 ở khu Manhattan, hơi chếch với Carnegie Hall. Tôi nhận mua từ nhiều tháng nay. Nhóm đối phương do dự không muốn bán, cuối cùng mới chịu chấp thuận các điều kiện của tôi. Tôi không ưa Vandenberg, có thể năm mươi năm không gặp mặt cũng chẳng sao, nhưng vẫn phải thừa nhận anh ta làm ăn có hiệu quả.

Máy bay lên thẳng đưa luật sư người New York, Lavater và tôi bay đi. Theo giờ địa phương lúc này là sáu giờ chiều. Tôi thấy khó tập trung suy nghĩ về cuộc họp sắp tới mà tôi tin là sẽ chóng vánh. Nghĩ đến Catherine, đến thằng bé con. Tôi mỉm cười bảo Marc đang lẩm nhẩm hát:

— Anh có thấy là chúng tôi còn chưa đặt tên cho cháu không?

— Gọi nó là thằng Marc Aurèle. Hoặc Marc Antoine.

— Hoặc con vịt Marc Donald.

Một mình Philip Vandenberg không cười. Những câu pha trò hạ cấp của chúng tôi không làm anh ta thích thú. Đôi bàn tay sạch bong xòe rộng trên chiếc xắc đeo, anh lạnh lùng nhìn đám rừng nhà cửa đồ sộ dưới đất. Một chàng trai trung hậu thật!

Sân bay trực thăng của công ty Pan Am, thang máy, băng qua đại lộ là vào luôn khách sạn Biltmore. Trong căn phòng trên lầu năm nhìn ra nhà ga trung tâm, chúng tôi gặp ba người đã đón đợi. Hai người tôi đã gặp trong những cuộc thương lượng sơ bộ Hanley và Ericsson. Chưa hề trông thấy người thứ ba bao giờ, nhưng ngay khi mắt tôi vừa chạm mắt anh ta, một luồng trực giác lập tức truyền qua người tôi: “Phải coi chừng!” Khoảng bốn mươi, tóc vàng, mắt rất nhạt, môi anh ta đỏ trông như bôi son, hoặc tốt hơn hoặc xấu hơn, trông như dây máu.

— Tôi tên Horst. Đã được nghe nói nhiều về anh, anh Cimballi.

Hơi lơ lớ giọng Đức, từa tựa kiểu Henry Kissinger. Mắt anh la không rời tôi. Bất giác tôi đưa mắt nhìn Marc Lavater và bắt gặp anh nhíu nhẹ lông mày. Như một tín hiệu báo động.

Philip Vandenberg lên tiếng. Bằng giọng bình thản khúc chiết rèn luyện ở Harvard, anh tóm tắt quá trình thương lượng rồi đọc bản hợp đồng, thỉnh thoảng dừng lại để thu nhận sự đồng tình của các người đối thoại, thể hiện bằng những cái gật đầu.

— Trả đợt đầu bằng tấm séc một triệu đôla ngay khi kí kết văn bản này - Vandenberg kết luận.

Im lặng. Marc đưa tôi tập séc của ngân hàng Hoa Kỳ. Tôi viết séc trong bầu không khí im ắng căng thẳng đến lỳ lạ. Tôi ký tên và không thấy ai đưa tay ra nhận, tôi bèn đặt lên bàn.

— Đủ thủ tục chưa?

Lúc này xảy ra một điều hết sức bất ngờ. Nói thế vẫn còn nhẹ. Cho đến giây phút này người tự giới thiệu là Horst vẫn đứng hơi lùi ra sau như một quan sát viên bình thường. Bây giờ anh ta ngả người về phía trước. Đưa tay trái cầm tờ séc. Tay phải rút trong túi chiếc bật lửa lạ mắt bằng thép xanh cẩn hình phượng hoàng đen.

Anh ta bật lửa... đốt tấm séc.

Cầm trên tay cho cháy đến cùng, đến lúc thả xuống gạt tàn thủy tinh. Trong sáu người hiện diện chỉ có hai người không nhìn xuống mẩu giấy đang cháy đến hết: Anh ta, và tôi. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Anh ta thản nhiên:

— Tôi muốn nói chuyện riêng với anh, Cimballi.

Rõ ràng cả Hanley và Ericsson đều không ngạc nhiên trước điều xảy ra. Họ còn chờ đợi nó là khác. Họ đứng dậy bỏ ra ngoài, không nói không rằng. Tôi cảm thấy Philip Vandenberg và Marc đang lưỡng lự. Tôi không quay đầu lại: “Không sao, cứ để tôi lại một mình với người này”.

Vandenberg ra, Marc vẫn không.

— Cả anh nữa. Marc. Xin mời anh.

Cửa đóng lại.

— Anh hút thuốc? - Horst hỏi tôi.

— Không.

— Tôi hút được chứ?

— Xin tự nhiên.

Anh ta chậm rãi châm xì gà. Đứng dậy, làm ra vẻ để ngắm nhà ga trung tâm ngoài cửa sổ.

— Anh tên là Franz Cimballi. Hai lăm tuổi, thiếu vài tháng. Đến ngày 1 tháng năm vừa rồi, tài sản của anh suýt xoát bốn mươi hai triệu đôla. Không đi vào chi tiết thật chính xác, chỉ kể nhiều ngôi nhà bên Pháp, ở Paris, ở Cannes và cả ở bên Hoa Kỳ này, tại Palm Beach, và tại Jupiter bang Florida và bang California nữa. Thêm vào đó là ngôi nhà làm văn phòng ở đại lộ 7 New York, trang trại rộng hai mươi bốn ngàn hécta ở Arizona, một biệt thự ở Beverly Hills, một dinh cư ở Saint Tropez, Pháp. Nhiều đất đai bên Florida, Nevada, Texas, Nouveau Mexico và California…

Anh ta vẫn đứng ngắm nhà ga trung tâm.

— Ngoài ra anh còn có một bọc chứng khoán đặc biệt bảo đảm tiền mặt bằng đôla, mark Đức và florins dùng cho vay có kỳ hạn, một ít vàng và đống kha khá trái phiếu bằng franc Thụy Sĩ. Tôi còn quên gì không nhỉ? À, còn hai chục ngàn đôla mỗi tháng Unichem trả tiền công tham vấn.

Một lúc. Tôi nhìn chiếc bật lửa vẫn nằm trên bàn. Và sung sướng vô cùng khi thấy tay không run.

— Anh Cimballi, cách đây ít lâu khoảng dăm chục tít báo gần khắp thế giới đăng bức ảnh chụp vợ chồng anh, trong cùng một ngày. Qua tay một người tên Alfred Morf, anh hoặc ai đó đã gửi các số báo ấy, mở sẵn ở trang nhất, đến tận nhà vị chủ ngân hàng Thụy Sĩ, Martin Yahl ở Geneva.

Im lặng. Horst quay lại, đến ngồi trước mặt tôi.

— Tấm ảnh chụp anh và vợ anh tung ra khắp thế giới cho ít nhất hàng chục triệu người ngắm: Có kèm theo câu thuyết minh: I AM HAPPY - Tôi sướng

Lại im lặng.

— Lúc ấy anh sướng thật. Bây giờ vẫn còn sướng. Tôi biết anh vừa có con trai. Chúc mừng anh.

Anh ta mỉm cười:

— Anh hiểu tôi sắp nói đến cái gì chứ?

— Đang hình dung ra.

— Ngạc nhiên không?

— Không hẳn.

Gần đúng như vậy.

Anh ta gật đầu:

— Ban nãy tôi đốt tờ séc chỉ cốt làm anh hiểu: Một triệu đôla chỉ là cái rơm cái rác trong cuộc chơi giữa chúng tôi và anh kể từ hôm nay.

Anh ta nhìn điếu xì gà cháy đỏ rồi từ tốn, khéo léo dụi tắt nó rất thành thạo, không phải trong gạt tàn mà ngay trên bàn gỗ sồi.

— Hôm nay là 7 tháng năm, anh Cimballi. Nói để anh rõ: Chừng nào anh còn chưa khuynh gia bại sản thì chúng tôi chưa nghỉ ngơi. Anh sẽ khánh kiệt hoàn toàn. Không những thế sẽ còn bị gãy gục, bị đè bẹp, bị sỉ nhục nữa kia...

Tôi lấy lại can đảm nhân lúc anh ta vừa ngắt lời, tôi thêm luôn: “Bị cảm nữa?”

Anh ta mỉm cười, thoáng qua, nụ cười lạnh băng:

— Chúng tôi đã có đủ thì giờ chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị từ mấy tháng nay. Và đã sẵn sàng. Anh sẽ đau khổ hai lần: Thứ nhất, vì lo sợ ăn đòn, sau đó là ăn đòn thực sự. Từ ngày hôm nay, từ phút này, dù anh đi đâu chúng tôi cũng có mặt ở đấy. Bất cứ chuyện làm ăn nào của anh cũng sẽ thành cạm bẫy. Có thể, chúng tôi sẽ hiện diện vào bất cứ lúc nào trong cuộc đời anh, nhất định sẽ có lúc ấy, không thể nào khác được. Lúc anh phải trả giá điều anh đã gây ra cho Martin Yahl. Trả bằng tiền mặt trao tay.

Anh ta đứng lên, cầm bật lửa.

— Tiền mặt trao tay, Cimballi!

Horst đi khỏi, Marc Lavater bước vào. tôi kể lại chuyện vừa rồi. Anh ta gật gù: “Một sự điên rồ ghê gớm!”

Anh nhìn dúm tro tờ séc, mẩu xì gà bẹp dí giữa bàn.

— Chắc anh đã nghĩ những cái đó chỉ là một trò bịp?

— Anh cho là thế à?

— Không. Có nghĩa là...

Trong thâm tâm anh nghĩ gì? Một sự thật hiển nhiên đã dập mạnh vào ý nghĩ của anh. Tính chất lầm lì của sự thách đố, khía cạnh cực đoan, gần như kịch của nó.

— Họ cố tình đây, Franz. Tôi chưa rõ tại sao, nhưng rõ ràng họ cố tình. Không thể đốt tờ séc một triệu đôla chỉ để thách thức?

Từ lúc Horst đi khỏi, tôi không cựa quậy, vẫn ngồi im trên ghế. Lúc nãy Horst vừa hỏi tôi có ngạc nhiên không khi nghe anh ta nhắc đến tên Martin Yahl, nói khác đi, tôi có ngạc nhiên không khi biết Martin đang có âm mưu phản kích tôi. Tôi đã nói không. Cách đây hai năm, sau một vũ khúc cuồng loạn kéo dài bốn năm, tôi đã làm hết sức mình để buộc tên chủ ngân hàng Thụy Sĩ Martin Yahl chịu sạt nghiệp. Vì lão đã phản bội bố tôi. Vì đã gián tiếp gây nên cái chết của bố tôi. Lão đã chiếm đoạt tài sản của ông cũng tức là của tôi. Tôi đã thành công, hoặc gần như thành công. Yahl vẫn còn vài triệu đôla, tôi không chặt hết dược các mối liên hệ lão đã chắp nối qua bốn mươi năm kinh doanh ngân hàng, mà lại là ngân hàng Thụy Sĩ nữa. Tuy nhiên lão đã mất đứt phần lớn nguồn thu nhập rất dồi dào, nhất là đã mất nhà ngân hàng, tức là cuộc đời của lão. Hơn thế, tôi đã làm cho lão bị nhục nhã. Và trong niềm vui điên dại khi thắng lớn, tôi đã không kiềm chế nổi mình, đã làm cái trò trẻ con: Thông báo thắng lợi trên mặt báo toàn thế giới. Có gì đáng ngạc nhiên khi Yahl, kẻ ghét tôi cũng bằng tôi ghét lão, có khi còn hơn, nếu có thể được - có gì đáng ngạc nhiên khi lão tìm cách trả thù lại sự trả thù của tôi?

Khi Horst ra khỏi đây, tôi định tìm một câu đối đáp nẩy lửa, thậi hài hước làm quỉ khóc thần sầu. Nhưng không nghĩ ra.

— Tôi không tin hắn ta chỉ bịp không. Cũng như anh chắc không tin nổi.

Tưởng đâu tôi đã được thỏa mãn, nào ngờ nó lại trỗi dậy cháy bỏng hơn bao giờ hết: Nỗi thù hận của tôi ấy mà. Tôi bảo Marc:

— Con tôi. Anh có cách để nó được canh giữ chắc chắn suốt ngày đêm chứ? Anh quen các thám tử tư ở California mà!

Anh ta nhận lời, bảo: Chỉ một cú điện thoại là xong ngay. Và lập tức gọi một người tên Callaway ở Los Angeles. người anh đã nhờ giúp đỡ hồi tôi còn ở San Francisco (hồi ấy Callaway rất được việc cho tôi). Trong lúc anh gọi điện hai chúng tôi nhìn nhau, có lẽ với vẻ mặt của những người được tin chiến tranh vừa bùng nổ. Mọi dấu hiệu đều chứng tỏ đây là một cuộc chiến hẳn hoi. Nếu chỉ có một mình, chắc tôi sẽ tự hỏi phải chăng tôi đang nằm mơ tất cả chuyện này, nhưng có Marc bên cạnh, bình tĩnh, mực thước, chính anh cùng chung ý nghĩ như tôi, cũng thừa nhận có khả năng tính mạng thằng nhóc của tôi bị đe dọa. Marc gác máy, sau một lát mới nói: “Thật điên rồ!”

Philip Vandenberg quay vào phòng, thanh minh với chúng tôi rằng anh ta không hề hay biết gì, không hiểu nổi điều gì vừa xảy ra, trước đây chưa lần nào gặp tay Horst, thậm chí không biết có hắn tồn tại.

Từ khi biết anh ta, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh tỏ ra khó chịu, chắc hẳn thói kiêu ngạo tự đánh giá cao đã bị tổn thương. Anh ta nói: “Tôi rất lấy làm tiếc”.

Cơn choáng khi đối diện Horst tan đi. Nỗi tức giận cuồn cuộn dâng lên. Không chĩa vào Horst mà vào Martin Yahl, vào một mình lão giã đang ẩn trong dinh cơ nguy nga bên hồ Geneva. Lão già đang thách thức tôi! Sự thật...

— Philip, trước mắt hãy tìm hiểu xem người này là ai, tại sao bỗng dưng hắn hiện ra trước chúng ta, - Marc nói rồi quay sang tôi? - Ta đi chứ? Trực thăng và máy bay đang đợi.

... Sự thật là trong lòng tôi lúc này đang lẫn lộn cả tức giận, căm ghét và khiếp sợ giống như khi đập một con rắn, một con bò cạp khổng lồ, đập đến khi tưởng nó đã chết thì lại thấy nó cựa quậy, thấy nó ngóc đầu lên, hồi lại, xông vào cắn tiếp. Chính vì thế nên vừa rồi khả năng châm biếm của tôi hoàn toàn tê liệt trước lời thách đố lâm li của Horst.

*

Manhattan dưới máy bay. Bên trái, nhà ga trung tâm lùi xa, chúng tôi bay qua East River. Marc bàn:

— Tôi thành thực tin rằng Vandenberg không dính vào chuyện này. Tôi biết anh không ưa hắn, nhưng làm gì đến nỗi. Dù sao ta cũng phải kiểm tra xem.

Tôi gật đầu tán thành lia lịa như máy, trong lòng lại sôi sục ý định sẽ hành động, sẽ ra tay. Vẫn Marc: “Tôi cho rằng họ chủ tâm chọn thời cơ này để tung ra lời thách thức. Ngày thằng bé của anh chào đời. Chẳng lẽ có sự trùng hợp kỳ lạ đến thế. Điều đó chứng tỏ họ đã theo dõi anh, theo dõi chúng ta từ lâu. Tôi nghĩ có thể từ nhiều tháng qua...”.

Bỗng nhiên tôi nhận thấy: Bên cạnh nỗi tức giận, phẫn nộ, căm thù còn có một cảm giác khác chen vào. Không chỉ chen vào mà lấn át tất cả, như làn thủy triều trùm lên tất cả, một cảm giác vui sướng man rợ, hung dữ. Và tôi không ngạc nhiên.

Tôi nắm trong tay hơn bốn chục triệu đôla, tức một trăm sáu tám triệu franc Pháp, tức hơn mười bảy tỉ xu. Tôi mới hai lăm tuổi và có cả tuổi xuân nhân loại. Một thằng con trai. Thế mà lại không chiến đấu sao? Không dám chấp nhận lời thách đố sao? Tôi chợt ý thức được: Gần hai năm vừa qua, sau khi thanh toán xong Martin Yahl là khoảng thời gian chết, một sự ngưng nghỉ làm tôi tê bại.

Cimballi. Tôi đã khẳng định: Tên tôi bao giờ cũng kéo theo điệu nhạc vang lừng gần như man dại nhưng vui. Điệu nhạc ấy đã tắt, hoặc chỉ âm thầm thủ thỉ. Vừa đây nó lại bừng lên và cùng với nó, vũ khúc cũng tung bay.

Vũ khúc Cimballi.