← Quay lại trang sách

Chương 5

Bang Florida, dưới rừng đước mặt đối mặt bọn cá sấu. Ngoài tôi ra còn có Li và Liu với các lời khuyên và hai người đại diện cho bọn Texas. Flint cũng có mặt, dĩ nhiên, dù sao đây là đất của anh ta. Có cả gã Ocoee Séminole nữa. Li và Liu ngắm nghía.

— Một tay Indien chính cống, hả?

— Đích thị! Franz. Anh biết không, bộ lạc Séminole là bộ lạc Indien duy nhất ở Hoa Kỳ vẫn chưa chịu ký hòa ước với Hiệp Chủng Quốc Bắc Mỹ. Thế đấy. Ngộ nhỡ hắn lột da đầu chúng mình thì sao?

— Hắn chỉ chiến tranh với bọn Mặt Nhợt thôi. Việc gì các cậu phải sợ?

Lúc này là tháng mười, lần thứ ba tôi tới bên hồ Blue Cypress, trên miếng đất của Flint. Công việc tiến triển nhanh đáng ngạc nhiên. Thực ra nếu đi sâu vào thì cũng chẳng đáng ngạc nhiên lắm: Bọn Texas có đủ sức thuê những chuyên viên cừ nhất trong mọi lĩnh vực; theo Paul Hazzard, tài sản họ gom được lên tới suýt soát mười lăm tỉ đôla, tức sáu mươi ba tỉ franc Pháp, tức sáu ngàn ba trăm tỉ xu. Giàu, nghĩa là như thế!

“Có cả một con sông à?” Chúng tôi cắm cúi nghiên cứu sơ đồ, các bức ảnh chụp từ máy bay, có cả những tấm chụp từ vệ tinh. Có hình con sông, những đầm ao nối nhau thành tràng liên tục. Phải làm nhiều công trình, để có thể đến vùng Săn Thú (tên tạm thời) vừa bằng tàu thủy, bằng xe hơi, vừa bằng máy bay. Đây là một thuận lợi quyết định, tôi đã nhấn mạnh: Thủy lộ chạy dọc bờ biển nối thẳng vào con sông này nên vùng Săn Thú sẽ đón được khách đi du thuyền.

— Phải có những con tinh tinh. - Li hoặc Liu nói đúng lúc tôi cũng đang nghi đến. - Ta phải có nhiều tinh tinh. Không phải tinh tinh thật, mà những con tinh tinh máy biết đấm ngực thùm thụp và biết bắt cóc các phu nhân - du khách xinh đẹp ôm chặt trong vòng tay lông lá rồi vọt lẻn ngọn cây.

— Và nhiều Tarzan, - Liu hoặc Li tiếp - Hàng trăm Tarzan đùi thật bự, thật đẹp, hú AaaaOoooUuuu - Houbatagada rồi giằng các phu nhân - du khách xinh tươi khỏi tay lông lá của tinh tinh, đi ngủ ngay con vật mất dạy chào người đẹp, vân vân.

— Và trâu nữa. Những con trâu rừng thật to lớn béo. Vài hécta đất rào kín. Trong khu rào kín này, người và thú, thợ săn và trâu rừng đối đầu nhau...

— Người đi săn có khẩu súng...

— Trâu rừng thì không. Nhưng súng không lắp đạn...

— Súng bảo vệ sinh thái.

— Thay vào đạn là một thứ thuốc tiêm dưới da làm trâu ngủ khì. Tuy thế vẫn rất hồi hộp cực kỳ: Ai sẽ thắng?Thợ săn hay thú rừng? Chà, vô cùng kịch tính, cuộc dụng đầu khủng khiếp! Tôi run lên đây này!

— Tất nhiên, nhà săn bắn của chúng ta được bảo vệ kín đáo để được tuyệt đối an toàn.

— Và nếu hạ được con trâu, hắn ta sẽ vô cùng khoái: Được chụp tấm ảnh màu, đứng gác cái cẳng vinh quang lên xác con mồi nằm ngủ...

— Có một rắc rối, tuy có thể là nhỏ. Phản ứng của chú trâu khi chú bị nằm ngủ mười một lần trong ngày.

— Bọn trâu có thể nổi cáu...

— Có khi còn tệ hại hơn: Đình công.

— Không sao! Bọn trâu sẽ bầu ra các đại diện và ta sẽ ký các bản thỏa hiệp...

Các nhà doanh chủ Dallas trố mắt sửng sốt ngắm Li và Liu, hình như còn có ý nghi ngờ nữa, choáng ngợp trước dòng lũ ý tưởng kỳ quặc. Tôi buộc phải giảng giải cho họ hiểu: Hai anh bạn Tàu của tôi tuy rất sẵn sàng sắm vai diễn, nhưng hễ bàn đến chuyện tiền nong là hết điên ngay. Họ được minh chứng điều đó khi trở về khách sạn Breaker, đại bản doanh của chúng tôi để cùng nhau - bọn Texas, bọn Tàu và tôi - kết luận những nghiên cứu bước đầu về dự án Săn Thú. Quả nhiên số vốn đầu tư thật đồ sộ: Sáu trăm triệu đôla cho đợt đầu, và ít nhất chừng ấy nữa cho đợt tiếp theo, một tỉ hai trăm triệu đôla. Bọn Texas nói:

— Ý định xây dựng khu rừng kiểu Tarzan đã thú vị nhưng cần mở rộng hơn như đã dự tính.

Ý định ban đầu của tôi từng bước được mở rộng sau khi bàn cãi rất nghiêm chỉnh với Li và Liu. Lúc đầu định xây dựng một khu giải trí sao cho thật độc đáo. Trí tưởng tượng nóng lên, chúng tôi càng đi xa hơn. Và bây giờ, cái mà chúng tôi sẽ xây dựng trên mảnh đất của Flint và những mảnh lân cận sẽ mua thêm, là cảnh xen kẽ hai thế giới vô cùng ngoạn mục khác hẳn nhau, cách xa nhau hàng triệu năm.

Trước hết xuất phát từ ý tưởng về cuộc săn. về con người cô độc đối đầu với thiên nhiên thù nghịch, sẽ trình bày trái đất như thời con người chưa chinh phục được. Làm nổi bật sự thách thức kỳ lạ mà hẳn phải chấp nhận trong hàng ngàn năm.

Dĩ nhiên cách trình bày này cho phép tạo dựng những cảnh kỳ lạ nhất. Du khách đi cùng gia đình, nếu thích sẽ được khoác tấm da thú (bằng sợi tổng hợp), đóng vai người Neanderthal hoặc Cro Magnon[11], tham dự cuộc thi vui lấy lửa bằng mảnh gỗ và được tuyên dương là người vượn Phương Nam, có bằng chứng nhận nếu lấy được lửa; có thể đi thám hiểm nghĩa địa bí mật của voi và mỏ ngọc lục bảo; hoặc tham gia cuộc tìm kiếm Livingstone (muốn được bắt tay Livingstone: 5 đôla); anh ta sẽ được đi trong rừng bọn ăn thịt người đến ngọn núi lửa sát nhân sắp phun lửa đến nơi; được nếm món bánh mì kẹp thịt trăn, thịt con thú mỏ vịt và món bít tết khủng long; sẽ cắm trại bên bờ sông Amazone (một con cá răng dao dựng trong bình thủy tinh; 1.50 đôla); bị bọn thú nhỏ đầu rình mò (mỗi cái đầu thú nhỏ: 3,95 đôla), sẽ được chứng kiến cảnh Christophe Colomb[12] tìm ra Châu Mỹ và tham dự buổi trở về của chiếc thuyền Caravelle cuối cùng của Magellan[13] cập bến Guadalquivir ở Séville, kết thúc chuyến đi vòng quanh thế giới không bao giờ thực hiện; Sẽ là người tìm ra “bánh xe”, là người đầu tiên trong bình minh nhân loại...

Song song với thế giới này là một thế giới khác hẳn một cách kỳ lạ, vẫn người du khách ấy chỉ cần vượt qua chiếc âu thuyền là coi như nhảy một bước hụt hơi qua thời gian. Thế giới tương lai không còn là thứ trong tưởng tượng, mọi sự phát triển của khoa học hiện đại trong mọi lĩnh vực đều được thể hiện: Năng lượng, giao thông vận tải, chinh phục đại dương và vũ trụ, dinh dưỡng, đồ dùng lặt vặt, người máy, phương tiện thông tin sắp được phát minh.

— Chính phần thứ hai này của dự án mà khả năng xin tài trợ lại lớn hơn cả. - Li và Liu nhấn mạnh, vẻ hoàn toàn nghiêm chỉnh.

Họ có lý, bọn Texas cũng gật gù. Hai anh Tàu ở San Francisco đã huy động một số chuyên viên kỹ xảo điện ảnh của họ bắt tay vào thực hiện dự án. Cũng là nơi họ đã bỏ khá nhiều tiền vào, cộng với những kinh phí nghiên cứu của chính họ. Họ đưa ra đủ chứng từ cần thiết. Điều khiến bọn Texas cuối cùng phải thừa nhận đó là những cộng tác viên xứng đáng. Cuộc họp kết thúc trong không khí tốt đẹp nhất. Ngoài ra cũng đã quyết định một số vấn đề khác, sẽ giao cho một công ty quảng cáo lớn ở New York phụ trách những công việc mỏ dầu để chào hàng, do tôi điều hành; bọn Texas lo tiếp xúc với các cơ quan chính quyền liên bang, bang Florida, các phòng kiến trúc sư (do Li và Liu cùng kiểm soát) và các doanh nghiệp xây cất nhận thi công các công trình đầu tiên, đồng thời cùng với tôi thăm dò cái gọi là khả năng tài trợ bên ngoài. Trong thực tế toàn bộ công cuộc có tính chất sáng tạo này do hai anh Tàu đảm trách. Ấn định nhiều cuộc gặp tiếp theo rải suốt nhiều tháng sau. Nếu không có gì trục trặc chắc sẽ có máy ủi bắt đầu khởi công trước mùa xuân sang năm, công việc sẽ rất khẩn trương.

Họp xong, bọn Texas trở về Dallas, bọn Tàu về San Francisco. Tôi ở lại một mình với Flint. Anh ta vẫn chưa hết bàng hoàng: “Không ngờ quy mô lớn đến thế!” Tôi cũng vậy. Gần như choáng váng. Quá trình một ý định biến thành hiện thực, thậm chí ngay sự ra đời của ý định bao giờ cũng có cái gì đó rất lạ thường, rất thần diệu. Tôi vẫn nhớ hồi bốn năm trước ở Mombasa bên Kenya, khi lần đầu tiên kiếm được tiền nhờ nghĩ ra một ý định, tôi đã kinh ngạc hết sức tuy chỉ có hai mươi tám đôla. Không quên được con số đó... Vậy mà giờ đây ngồi trong một đại khách sạn bang Florida tôi đang tính chuyện đầu tư một tỉ đến một tỉ rưỡi đôla!

— Tôi bao anh một chầu champagne, Franz.

— Việc xoàng nhất anh nên làm.

Bọn Texas có hỏi tôi: Trong công việc này ai là cánh tay phải của tôi khi tôi đi vắng, và vì không có văn phòng, họ biết gọi điện cho ai? Ngoài Lavater tôi vẫn có ba luật sư giúp việc: Rosen, Lupino và Vandenberg. Vandenberg lo chuyện buôn bán bạc cho tôi. Rosen thì đã dành cho một dự án khác. Vì vậy tôi đáp: Lupino.

Jo Lupino ba mươi bảy tuổi, có khiếu hài hước, khác hẳn Vandenberg và Rosen. Tôi nói cho anh ta biết dự án Săn Thú. Anh ta phá lên cười:

— Anh điên mất rồi!

Tôi trả miếng:

— Chứng cớ: Tôi thuê anh.

— Tôi nghĩ đến gã Tarzan phát sáng bay qua khu rừng lúc hoàng hôn.

— Còn tôi thì nghĩ đến số nghìn hai, nghìn rưỡi triệu đôla vứt vào đấy, và tự nhủ: Giao trách nhiệm, dù chỉ một phần thôi cho ông luật sư coi tôi là điên thì thật là ngu.

Anh ta không vì thế mà cụt hứng, lắc đầu cả cười: “Lại cáu rồi thì phải”.

Tôi có nhiều lý do để bực mình. Trong đó có hai tên thợ ảnh chực sẵn tôi từ Florida về; không những chúng bấm máy lia lịa như thường lệ mà còn chìa ra bức ảnh chụp qua ống kính têlê, trên đó có tôi, Li và Liu cùng với mấy gã Texas. Không nói nửa lời, tên thợ ảnh trao cho tôi rồi tiếp tục chụp nữa. Không nghi ngờ gì nữa, đúng là họ muốn làm tôi hiểu rằng không một lúc nào họ buông lỏng tôi. Và sự thể còn chưa đủ, một kẻ nào đó đã cẩn thận ghi rõ tên từng người trong ảnh lên phía sau. Những cái đó làm tôi nổi sung lên, và lo lắng nữa. Tuy thế tôi vẫn cố mĩm cười với Lupino.

— Sẽ khá hơn nếu được anh mời đi nhậu.

Anh ta đưa tôi về nhà. Chị vợ cũng người gốc Ý, cùng lớn lên bên nhau, hai bên bố mẹ cùng di cư trong những năm 20, từ cùng một ngôi làng ra đi. Tuy tôi cố cưỡng lại nhưng niềm cay đắng về thân phận cô đơn trước cảnh sống êm đềm hạnh phúc này cứ đột nhiên trỗi dậy trong lòng.

Hôm sau và những ngày tiếp theo, cả Lupino và tôi cùng làm việc thật miệt mài. Công việc ở Florida không thuộc loại có thể giải quyết xong vài ba cú điện thoại. Bọn Texas, bọn Li và Liu không phải là những tay cộng tác trễ nải. Thành ra toàn bộ nhân viên của văn phòng Lupino, mười hai người cả thảy, phải làm việc suốt ngày đêm về bản dự án. “Franz, khối lượng công việc quả là đồ sộ, doanh nghiệp này lớn quá trời. Càng ngày anh càng lên cao. Đến lúc quái quỉ nào anh mới chịu dừng lại?”

Nhưng lại sao tôi lại dừng?

*

Marc Lavater trở lại New York, đưa cho tôi một phong bì lớn. Bên trong có không dưới một trăm tấm ảnh chụp Martin Yahl trong dinh cơ Genava của lão. Ảnh chụp qua têlê như chúng đã chụp tôi ở Florida. Kể cũng ngộ, tôi hăm hở đầy thù hận nhìn các tấm ảnh, thấy rõ một Martin Yahl gầy yếu, lưng còng, lê từng bước ngắn già nua trong thửa vườn rộng. Một điểm mới: Lão chống gậy. Chẳng lẽ lão già này, sự đổ nát này mà lại đe dọa được tôi?

— Mẹ kiếp! Chắc không chụp từ xa hơn nữa được! Bọn thám tử đứng tận đâu vậy? Trên đỉnh núi Blanc à?

— Chúng canh gác kỹ lắm, không phải dễ.

Các thám tử không chỉ dùng ống kính têlê. Marc lấy trong vali ra tập báo cáo dầy như cuốn danh bạ điện thoại.

— Trong này có danh sách tất cả những người đến gặp Yahl từ khi ta bắt đầu giám sát. Từ mục sư đến thợ sửa tivi. Mỗi người một tập hồ sơ. Mặt khác, nhưng đừng hỏi tôi rằng, các thám tử đã làm cách nào, cả ba đường điện thoại của lão đều bị nghe trộm. Ai gọi, gọi cho ai, nói cái gì đều có đủ hồ sơ, tha hồ đọc. Nhưng xin nói trước: Toàn chuyện vớ vẩn, trừ vài ba cuộc trao đổi giữa Yahl và những người được ủy quyền khi lão còn đứng chủ ngân hàng. Không lần nào nói động đến tên anh. Có các cuộn băng trong này.

Có cảm tưởng Marc vẫn để dành điều gì đó.

— Nói hết ra!

— Đúng, còn điều này nữa: Các thám tử đã gặp bộ tham mưu của Yahl hồi lão làm giám đốc nhà ngân hàng mà anh đã buộc lão phải từ bỏ sau đó. Bọn đại diện ủy thác chẳng đáng chú ý: Họ giỏi nghiệp vụ ngân hàng chứ không có khả năng đóng vai mật vụ. Chỉ nhặt ra hai tên: Jean Pierre Hubrecht và Walter Maurer. Cả hai đều ăn nên làm ra trong công ty ngân hàng tư nhân vô danh Martin Yahl. Cả hai đều thông minh, nhiều tham vọng và cứng. Giám sát hăm bốn trên hăm bốn. Hubrecht không có gì. Maurer vừa di London cách đây tám hôm, hắn rất thận trọng đề phòng nhưng không thoát. Anh xem đây.

Marc đưa tấm ảnh. Hai người vừa ra khỏi một khách sạn. Một người trông không quen. “Walter Maurer đấy!” Marc chỉ cho tôi. Trái lại tôi nhận ra người kia ngay lập tức: Horst.

Marc: “Tôi đã nói với anh rằng toán thám tử đang đảm trách vụ Yahl này là toán cừ nhất nước. Tất nhiên anh sẽ mất vào đấy cả một gia tài. Nhưng cũng đáng, tiền nào của ấy. Họ không dừng lại ở thành công đầu tiên này, họ còn tìm được người trước kia làm vườn cho Yahl, người Nam Tư này đã hồi hương. Anh ta nhận ra những người trong ảnh và cam đoan: Horst đã tới gặp Yahl nhiều lần, trước khi lão bị nhồi máu cơ tim, tức là từ tháng giêng năm nay. Trước khi Horst hiện ra trước mặt chúng ta trong khách sạn Biltmore ở New York”.

Im lặng.

— Anh có hiểu thế là thế nào không?

Hiểu quá đi chứ! Đó là bằng chứng Horst làm thuê cho Yahl, hoặc ít ra cùng cộng tác chặt chẽ với lão. Như vậy nghĩa là có một kế hoạch chu đáo, một âm mưu được xếp đặt công phu.

Tuy chưa biết đòn đánh sẽ từ phía nào tới, tôi đã thấy rõ thế nào cũng bị ăn đòn và Yahl đứng đằng sau mọi chuyện.

Chú thích:

[11] Tên hai giống người tiền sử.

[12] Christophe Colomb: Sống vào khoảng (1451 - 1506), nhà hàng hải người Ý được coi là người đầu tiên tìm ra Châu Mỹ.

[13] Ferdinand de Magellan (1470-1521) nhà hàng hải Bồ Đào Nha, người đầu tiên đi vòng