Chương 8
Chúng tôi tậu ngôi nhà trên đại lộ Henri Martin. Tự Catherine chọn thuê một họa sĩ trang trí, tuy là dân Nhật chính hiệu, nhưng anh ta lại muốn biến đổi nơi đây thành phong cảnh xứ Normand thật điển hình. Điển hình qua con mắt Nhật Bản. Anh ta đưa cho xem những bức vẽ làm tôi mơ màng, chỉ thiếu có đàn bò cái trong gian đại sảnh. Tôi hỏi: “Liệu chúng tôi có cần xén thảm trải sàn mỗi tuần không?” Họa sĩ nước Mặt Trời Mọc nhìn tôi từ đầu xuống chân với vẻ khinh bỉ tột cùng. Còn Catherine thì thích thú như hóa dại: “Anh này, chúng mình sẽ có ngôi nhà điên nhất Paris!” Nói thế còn là ít, tôi đã thấy lạnh hết sống lưng.
Trong những ngày cuối tháng mười tiếp sau lần dàn hòa tôi tin là bền lâu này, Catherine tỏ ra khác hẳn trước. Niềm vui của cô rất bồng bột, đồng thời cũng biểu lộ một sự phấn khích khiến tôi đôi lúc thấy lo ngại, sự phấn khích hơi quá mức của người muốn tự huyễn hoặc. Không lúc nào ở nguyên chỗ, tối nào cũng lôi tôi đi, hết xem một vở tuồng làm tôi gà gật, lại đi dự những cuộc hòa nhạc làm tôi ngủ khì, liên tục dự lễ khánh thành phòng tranh, tiệc rượu, tiệc mặn... Tôi chỉ đặc biệt ghi nhận một điều tuy trong lúc này không thật quan trọng nhưng cũng khiến tôi hài lòng: Cô tỏ ra muốn lánh xa các người thân thích họ hàng, trừ bà mẹ lâu lâu mới đến, ngoài ra không thấy mặt nào trong vô số các ông cậu, các bà dì, các anh chị em họ và đồng minh của họ kéo đến, tuy từ khi quen cô ấy tôi vẫn phải thường xuyên đối đầu với đội quân đông đúc ấy.
— Em giận họ sao?
— Anh nghĩ hay nhỉ! Đời nào! Đơn giản chỉ là, vì em là vợ anh rồi.
Tôi thấy hình như thế thật. Tuy rất khó hiểu: Mới cách đây có hai tuần, tôi không hề tồn tại đối với cô ấy, khi tôi nói cô ấy như chẳng nghe thấy gì.
Nhưng chẳng cố tìm hiểu làm gì. Mẹ cô rất có lý khi giải thích thái độ của con bà là do tuổi trẻ, do sinh nở, do cách ăn ở của tôi, luôn chân nhảy từ máy bay này sang máy bay kia, nối liền áp phe này với áp phe nọ, lúc nào cũng hối hả sôi sục. Không, không thử tìm hiểu làm gì, điều cốt yếu là vợ tôi, con tôi đang chung sống với tôi, tôi đang hoàn toàn hạnh phúc, tuy phi lý đấy, nhưng thật sự thấy hạnh phúc. Chú Marc Andrea lúc này đã được năm tháng, càng ngày cùng khiến tôi phục lăn, mẹ chú dành cho chú một tình yêu gần như man rợ, trong đó tôi cũng có phần.
Dĩ nhiên việc kinh doanh của tôi vì thế mà sa sút đáng kể. Hơn thế nữa. Thực tình đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, từ khi bắt đầu nhập cuộc, tôi bị chao đảo. Nghĩa là định làm theo lời Marc Lavater đã khuyên: Bằng lòng với của cải đã kiếm được. Nào có ít ỏi gì? Tôi có đủ để sống hai trăm năm mà không chút lo lắng về vật chất, tội gì cứ rượt đuổi mãi?
Vũ khúc đi vào nhịp dậm chân tại chỗ. Tôi đã nhiều lần khước từ lời đề nghị của Rosen, Li và Liu, của Lupino và của Philip Vadenberg liên tiếp hỏi bao giờ tôi đến New York, đến Hoa Kỳ. Ngay gã Thổ cũng lấy làm lạ. Gã đã sang New York ở mấy ngày lo vụ quần vợt trên trời.
— Này Franzy, tôi thấy hình như anh phó mặc mọi việc cho tôi thì phải.
— Thì đã sao? Tôi đã phải nghĩ ra kế hoạch, mà kế hoạch ấy tốt đấy chứ?
— Điều ấy đúng! - Gã Thổ thừa nhận - Gã Letta của anh tuy nói tiếng Anh như dân cosaque, nhưng cũng thu được kết quả cực kỳ: Hắn đã rủ được hai nghìn khách và đang làm hơn thế, hơn rất nhiều.
Căn cứ tình hình này chỉ vài tháng nữa có thể dựng xong và khánh thành một trăm năm chục câu lạc bộ quần vợt trên trời, tức độ xuýt xoát một trăm sân.
— Khoái không, Franzy?
Khoái. Trừ việc gã gọi tôi là Franzy. Càng khoái hơn về sự tiến triển của công việc ở các bang khác ngoài New York. Theo đúng chỉ dẫn của tôi, Rosen và Adriano Letta đồng loạt tiến công ở Chicago, Boston, Philadelphia, Washington, Baltimore, nhớ không xuể. Cả bên Châu Âu. Nàng khổng lồ Ute được hỗ trợ về luật lệ của Lavater và cố vấn riêng của cô đã ký với bốn công ty siêu thị Iớn để được quyền sử dụng mái nhà của họ, cả bãi đậu xe những ngày siêu thị đóng cửa (trừ những bãi dưới hầm, hoặc trần quá thấp).
Cả bên Nhật. Lúc đầu tôi định sử dụng Hyatt, vẫn còn ở Hong Kong. Nhưng anh chàng này không có nước rút cần thiết. Tôi sực nhớ đến Li và Liu, hai gã không thỏa mãn với số lãi kiếm được nhờ sản xuất loại phim hoành tráng mà còn hợp tác sản xuất loại phim nhiều tập cho truyền hình Nhật, phim hoạt hình với nhân vật chính là những hiệp sĩ vũ trụ lên là gì gì Rak hoặc gì gì Tor, được trình chiếu trên màn ảnh nhỏ toàn thế giới. Nhân tiện xin nói luôn: Chính vì thế nên không đáng ngạc nhiên khi hai chú Tàu gàn có đủ sức góp một góc tỉ đôla cho dự án Săn Thú. Thấy tôi hỏi, Li và Liu không chậm trễ tìm ra ngay người tôi đang cần, người có khả năng khuấy động phong trào quần vợt trên trời Thiên Hoàng. Ute nhảy ngay sang Tokyo gặp anh ta, đánh giá anh ta khá, rất khá (không hiểu cô ả đã kiểm tra anh ta về môn nào).
— Franzy, đố anh biết đàn ông Nhật khác đàn ông Thổ ở cái gì?
— Khỏi cần nói, đời tư của cô không liên quan đến tôi, cô bé khốn khổ ạ.
— Đàn ông Nhật có hai mắt giống nhau. Nhất là mắt bên trái.
Ute hoàn toàn vui sướng trước chiều hướng phát triển của tình hình, nó làm cô ả nhớ lại những ngày vinh quang cô bán các đồ dùng vặt vãnh từng xẻng một.
Ute cũng như Letta đều dùng kỹ thuật do tôi phát minh và đã ghi âm tại trận: Xác định sân bãi trên thực địa, tìm hiểu xem có cho thuê được không; sau đó lượng định số khách hàng có thể có trong bán kính vài trăm mét (trong thành phố lớn, con số này có thể tới hàng chục ngàn người). Trên cơ sở đó đề ra hai thể thức: Hoặc là khách hàng trở thành hội viên câu lạc bộ do chúng tôi thành lập, đóng hội phí và tiền nhập hội, hoặc trở thành chủ sở hữu, không phải của sân bãi và các công trình lắp đặt trên đó, mà của một số giờ nhất định (có thể mua cho suốt đời, hoặc trong một năm, mười, hai mươi năm, thậm chí trong thời gian cư ngụ tại một thành phố nào đó - dân Mỹ thường đổi chỗ ở xoành xoạch). Đó là thể thức mua quyền sở hữu có thời hạn, như kiểu mua nhà nghỉ ở vùng núi trong mười lăm ngày nghỉ lễ Giáng Sinh.
Cần lưu ý: Trong chiến dịch quần vợt này tuy tôi có đầu tư nhưng hoàn toàn có thể không cần bỏ ra một xu. Mà tất nhiên vẫn thu lãi về, đó là điều hiển nhiên. Nhưng như thế sẽ mất nhiều thì giờ. Thì giờ ấy phải dành cho nhiều việc khác.
*Tay họa sĩ trang trí Nhật Bản - Normand bắt đầu công cuộc biến ngôi nhà trên đại lộ Henri Martin thành vườn tược, đồng ruộng. Anh ta tuyên bố sẽ hoàn tất vào dịp Noel, chắc chắn vào trung tuần tháng giêng. Trong khi chờ đợi Catherine bắt đầu tiếp khách tại phố Raynouard, trong ngôi nhà vốn là dinh cơ một nhà đạo diễn điện ảnh đang đi đâu không biết để quay nốt cuộc phiêu lưu của tên siêu gián điệp. Tôi để cô ấy muốn làm gì thì làm, trong lúc ngày tháng nối tiếp trôi qua thấm thoát đã hết tháng mười và nửa tháng mười một. Lupino đi cùng vợ đến Paris gặp tôi báo cáo sự tiến triển của dự án Săn Thú. Bọn Texas lao hết tốc độ, việc nghiên cứu trên thực địa được đẩy mạnh đáng kể; tuy chưa lập tiến độ thi công nhưng khoảng cuối tháng giêng sẽ xúc những xẻng đất đầu tiên. Đúng như dự định, những công trình chính sẽ được khởi công trong chưa đến một năm.
— Đây là công trường lớn nhất Hoa Kỳ sau đập Hoover.
Anh ta thuyết trình về các market do Li và Liu thực hiện và anh đã tận mắt xem nhân dịp tới San Francisco. Tả cho tôi nghe cái mấy anh Tàu gọi là khu dành riêng cho săn bắn, tên gọi được ghi trong dự án.
— Cần mướn những dân chuyên nghiệp để lo chuyện này. Những người hướng dẫn săn bắn thứ thiệt...
Tôi chợt nhớ đến anh bạn Joachim ngày xưa, người đã gợi cho tôi phần lớn những ý đồ trong dự án Săn Thú tuy anh ta không ngờ. Gọi được anh ta ở Mombasa thật vô cùng gian khổ nhưng cuối cùng tôi cũng liên lạc được. Tôi đề nghị cử anh vào chức cố vấn kỹ thuật. Anh vốn là chuyên viên kỳ cựu về súng đạn dùng trong săn bắn và trong chiến trận và đã tổ chức nhiều cuộc săn bắn bên Kenya. Tuy anh ta một mực từ chối nhưng tôi thừa biết tình cảnh anh ta hiện giờ không bóng bẩy gì.
— Tôi nói tiếng Anh không rành.
— Sang Florida sẽ luyện thêm.
— Tôi chẳng quen biết ai bên ấy.
— Sẽ có một người bạn rất thân với mình, người Séminole tên là Ocoee, rất ăn ý với cậu...
Mãi anh mới chấp thuận. Gọi được cho Joachim là do tôi nhờ một người bạn cũ khác, một nhà buôn Ấn Độ tên là Chandra cũng ở Mombasa giúp đỡ. Đây là người đã mua giúp chiếc đồng hồ của tôi đúng lúc tôi đặt chân lên xứ sở Kenya trong túi không có một xu. Nhờ số tiền bán đồng hồ mà tôi sống sót, hơn nữa còn có vốn thực hiện cuộc áp phe đầu tiên. Sau đó anh ta nối tiếp nghề cho thuê xe hơi do tôi khởi xướng và trở nên giàu sụ, tôi yêu cầu anh ta đặt Joachim váo máy bay và lo liệu chu tất cho anh ta mọi thứ. Tôi gửi hai chục ngàn đôla phí tổn. Chandra hứa: Chậm nhất ngày 5 tháng mươi hai Joachim sẽ có mặt ở khách sạn Palm Beach, dù có phải dùng đến bạo lực cùng đành. Chandra bảo: “Anh nghĩ đến hắn thật là quý hóa. Hắn không gặp may. Đã già đi nhiều, nếu không có khoản lợi tức anh bạn tôi cấp thì hắn có thể đã chết đói từ lâu”. Cimballi con người hảo tâm.
Lupino vẫn thản nhiên kể cho tôi nghe hàng đống con số: Khi Săn Thú bắt đầu hoạt động có thể sẽ sử dụng độ mươi mười lăm ngàn người. Lúc này con số ấy không làm tôi phấn khởi. Đến nỗi vị luật sư không khỏi trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi:
— Không ổn sao, Franz?
— Trái hẳn thế.
Hơn nữa từ khi tôi hạ xuống sân bay Roissy để đến đại lộ Ségur tìm Catherine và gần như giằng cô ấy ra khỏi họ hàng thân thích, đến nay đã nhiều tuần trôi qua. Mà từ đấy đến giờ bọn thợ ảnh vẫn săn đuổi tôi đột nhiên biến mất hết, như có phép lạ. Dù bọn chúng vẫn bám theo dấu vết của tôi, chắc hẳn tôi cũng không nhận biết.
Marc Lavater nói: “Có khi chúng đã chán trò săn đuổi ngu ngốc ấy rồi. Tôi muốn ám chỉ Yates và bọn tài trợ hắn bất kể bọn nào.”
— Anh nghĩ thế sao?
Marc ngẫm nghĩ, nhún vai:
— Khó tin được như thế!
Trong số các người gần gũi và làm việc cho tôi chỉ một mình anh được biết cặn kẽ tất cả mọi chuyện làm ăn của tôi. Buôn bạc, săn thú, quần vợt, từng vụ đầu tư nhà đất một, và các chuyện khác. Chính Françoise, vợ anh đã tìm giúp ngôi nhà ở Henri Martin. Anh bảo tôi:
— Tôi đã kiểm điểm kỹ từng vụ đến từng chi tiết, thử tìm xem có điều gì sơ hở mà Martin Yahl hoặc bất cứ tên nào muốn gây rắc rối nghiêm trọng cho anh có thể lợi dụng để diệt anh. Hoặc thử tìm cách hại anh với kết quả đáng kể.
— Anh thấy được gì?
Bản thân tôi cũng đã nhiều lần phân tích điều này.
— Chẳng thấy có gì. Có lẽ chỉ trừ... - Anh lưỡng lự - Vụ cà phê đang triển khai.
Tôi mỉm cười:
— Những cái đầu lớn gặp nhau.
— Thế ra anh cũng nghĩ đến rồi. Đã hành động gì chưa?
— Hành động thế nào?
— Đến tại chỗ. Không có cách nào khác đâu.
Lại phải rời xa Paris, xa Catherine và chú Marc Andrea. Im lặng. Lúc này chúng tôi đang ở trong ngôi nhà phố Raynouard. Thời tiết Paris rất tuyệt tuy đã là mùng 10 tháng mười một. Điện thoại reo: Bạn bè Catherine nhắc lại lời cô hứa sẽ cùng với tôi đưa họ đi tới Dombes săn cái quái quỷ gì đó, tôi thây kệ. Tiếp đó họ còn dặn tôi đừng quên thỏa thuận cùng nhau đi tắm nắng đông bên Ma Rốc. Dặn nhắc Catherine khi nào về phải gọi ngay cho họ. Tôi không quên chứ? Quên sao được. Tôi gác máy.
— Đến đâu. Marc?
— Tôi đặt mình vào địa vị Yahl hoặc Horst. Tôi nghĩ cách đánh bẫy anh thử xem. Và nghĩ đến khoản cà phê. Họ có thể gian lận trên thị trường cà phê ở hai nơi: Tại nơi sản xuất hoặc trên thị trường giá cả.
— Cả hai trường hợp đều không dễ.
— Không dễ, đúng vậy.
Lại im lặng.
— Ai sẽ đi đến tận nơi, Marc? Anh chứ?
Ngay sau đó tôi đoán chắc anh ta hiểu lầm câu hỏi, cho rằng tôi hàm ý nghi ngờ. Anh thản nhiên đáp:
— Hẳn không phải là tôi. Tôi đi phỏng có ích gì. Những tin tức tôi mang về liệu có giá trị gì? Không ai lại cử đi lên trước làm nhiệm vụ phát hiện ổ phục kích của đối thủ, một người nghi là tay sai của chúng.
— Tôi có định nói thế đâu, Marc.
Nhưng việc đã lỡ rồi, tôi biết vậy. Muốn nói gì làm gì cũng thế thôi. Điều tệ hại nhất là anh ta hoàn toàn có lý, không phải ở chỗ cho rằng tôi nghi anh, mà ở chỗ: Tôi phải hết sức thận trọng. Tôi phải hoặc từ bỏ vị trí trên thị trường cà phê nhiều bất trắc hoặc phải nắm thật chắc tình hình. Trước hết ở chỗ các nhà sản xuất.
Sau khi từ cuộc săn ngớ ngẩn ở vùng Dombes trở về, cuộc săn trong đó tôi ra sức bắn trượt tất cả những thứ người ta chỉ cho tôi bắn, tôi báo cho Catherine biết sự cấp thiết của chuyến đi sắp tới. Tôi nói: “Nhưng anh muốn em cùng đi. Mình đã dự tính cùng đi Marrakech, bây giờ chỉ đi quá xuống phía Nam một ít, thế thôi”. Ở dãy ánh nắng tràn trề. Tôi chuẩn bị tinh thần đón một cơn lôi đình, một trận hờn dỗi, những lời trách móc, chẳng thiếu thứ gì, nhưng không ngờ lại gặp vẻ mặt tỉnh bơ. Cô bảo có hai lý do khiến cô không thể cùng đi: Thứ nhất là chú Marc Andrea, không muốn để chú bé ở lại, nhưng cũng không thể bắt chú chịu đựng sự thay đổi khí hậu quá đột ngột. Hai là cô sẽ làm tôi vướng cẳng, vì bị chậm lại. Cô thừa biết khi tôi chạy công chạy việc tôi thường chạy với tốc độ chóng mặt.
Thành ra ngày 18 tháng mười một chỉ có một mình tôi bay sang Châu Phi xích đạo, cụ thể là sang Uganda.