← Quay lại trang sách

Chương 3

Rosen nhỏ con hơn tôi khiến tôi yên tâm. Hình như anh ta làm việc ngay cả trong giấc ngủ. Ngay lập tức anh ta ấn tôi lút đầu dưới cơn lũ con số xung quanh Quần Vợt Trên Trời. Tôi chặn ngay:

— Ngon ăn không?

— Ngon, ngon quá trời, đang ngon ngay từ bây giờ.

Đơn giản là trước đây trong áp phe “đồ dùng lặt vặt” tình hình đã diễn ra thế nào bây giờ cũng y hệt: Sáng kiến của tôi vừa đưa ra công chúng là lập tức bị nhiều kẻ tóm bắt, áp dụng và cạnh tranh với tôi.

— Chúng làm nhậy vô cùng, Franz. Ta phải chạy nhanh hơn chúng mới ăn. Không dám trách, nhưng quả tình gần đây anh hơi buông lỏng chúng tôi.

— Chúng là ai?

— Dân kinh doanh Chicago. Rất mạnh.

— Còn gã Thổ?

Gã Thổ có đến hai lần. Với hắn thế là nhiều, vì hắn đâu có muốn rời dinh cơ Hampstead. Tới New York tiến hành công chuyện của riêng gã và của tôi, gã đã hoàn tất nhiều công trình, thúc đẩy; tiếp sức cho công ty xây cất chúng tôi đã mua lại đồng thời các đội của Letta cũng làm ăn mạnh ở New York, từ Long Island đến Yonkers, theo một dọc qua Queens, Brooklyn, Bronx, Manhattan. Không những thế mà cả tại nhiều thành phố lớn khác: Boston, Chicago, Philadelphia, Washington.

— Đây là bản kê chi tiết các chỉ tiêu đã đạt được và cần thực hiện qua kết quả nghiên cứu.

Rosen đưa giấy má ra. Tôi hoảng hồn. Quy mô phát triển của công việc tôi khởi xướng làm tôi sửng sốt. Tuy không quá mức. Tôi hỏi: “Quảng cáo?”

— Cũng tiến triển đáng khích lệ. Trừ một điều: Đối thủ cạnh tranh không kém dữ dội trong lĩnh vực này. Thành ra nhiều hãng đã nhận đang quảng cáo, đài phát thanh đã nhận đỡ đầu toàn bộ chương trình bỗng tỏ ra lần chần, do dự...

Bữa ở Louisiane trong khi ngồi dỏng tai mà lại cố khỏi phải nghe tiếng guimbarde của ông già Thibodeaux, tôi có nảy ra hai ý. Ý thứ nhất:

— Jimmy, tôi muốn tổ chức việc thi đấu liên phường, giữa câu lạc bộ Quần Vợt Trên Trời phố 23 với câu lạc bộ nào đó ở Bronx chẳng hạn. Không cho các cầu thủ chuyên nghiệp, có hạn dự, chỉ dành cho dân trong phường. Câu lạc bộ thắng lại thi đấu với một câu lạc bộ khác. Nhà quán quân trong tuần sẽ được tặng huy hiệu, hoặc hơn thế, một chiếc áo vàng như trong giải đua xe đạp vòng quanh nước Pháp, thêm một phần thưởng bằng tiền hoặc dụng cụ. Giải chung kết là một chuyến du lịch Wimbledon. Tất nhiên giải thưởng và phí tổn tổ chức không do ta chi tiền mà do một hãng thuê quảng cáo. Là ai tôi cóc cần biết. Đại loại hãng Coca Cola, hãng làm vợt Boum Boum, hoặc hãng sản xuất slip hiệu “Anh Tóm Được Em Rồi!”.

Rosen gật đầu. Làm thế những bọn đang do dự mới hạ quyết tâm. Thế là đạt kết quả đầu tiên. Bây giờ đến ý thứ hai, chắc nó ngồ ngộ hay sao ấy nên tuy anh ta cũng như Letta đều thuộc loại khó nhếch mép nhưng nghe tôi thuyết trình anh toét mồm cười.

— Một vấn đề khác, Jimmy?

Đó là vấn đề tiền. Sự phát triển cực nhanh của chương trình Quần Vợt Trên Trời, đội quân đông đúc được huy động, cuộc chiến đấu chọi lại bọn Chicago... dẫn đến những chi phí rất lớn. Và báo trước còn tốn kém nhiều.

— Bao nhiêu?

Hai triệu đô. Theo anh ta phải tung thêm tiền, nếu không sẽ bị đối thủ chiếm hết những chỗ còn bỏ trống. Anh còn tin chắc: Bọn này sau đó sẽ tìm cách loại chúng tôi ra ngoài vòng chiến. Tốt nhất là phải bám thật chắc ngay từ giờ.

Jimmy, họ là bọn nào? Tôi thấy chúng ra tay rất lẹ, lẹ một cách không bình thường chút nào; theo báo cáo của Letta thì những tên đi bắt mối đã nhảy vào cuộc ngay ba tuần sau người của ta.

— Và cũng làm đúng theo cách của ta.

— Horst? Hay Yahl?

— Không nghe nói đến hai tên này. Chỉ thấy có thằng cha Ridgewood nào đó.

Như một ánh chớp lóe lên: “Solon Ridgewood”.

Rosen gật đầu, vẻ ngạc nhiên. “Anh biết hắn?”.

— Tôi không biết. Đó là gã cách đây ba mươi tiếng đã nhận vào tài khoản của hắn ở New York bốn triệu đôla do Yahl chuyển cho.

Thế mà tôi cứ mong đợi cuộc tiến công. Nó đang mở màn.

Tôi trở về khách sạn Pierre gặp Lupino. Ít ra cũng còn thấy có anh là người cho đời là đẹp. “Anh chúi vào chỗ nào vậy Franz? Tôi điện khắp nơi không thấy. Chắc lại vớ được con bé tóc vàng nào phải không cún?” Về phần anh ta: Cảm ơn, mọi việc đều tốt, vừa đi Florida về, rất hài lòng: “Vì do anh đài thọ hết, thời tiết bên ấy rất tuyệt, nhân thể xin báo: Tôi đợi anh một tiếng rồi đây”.

— Mình bị Rosen giữ lâu quá. Công việc đến đâu rồi?

— Lupino đã có cuộc họp với các đồng sự Texas và Tàu ở khách sạn Palm Beach. Họ tỏ ra dễ tính, cuộc họp bế mạc bằng buổi nghiên cứu sâu vào bọn con gái Florida đúc ra từ cùng một khuôn, điều này đập mạnh vào mắt họ vì áo tắm của các ả nó...

— Này Jo, mình đếch cần nghe chuyện đó.

Vậy thì nói chuyện làm ăn. Công việc bên đó chạy ầm ầm Franz ạ. Anh biết không, cái công trường ta vừa khởi công là công trường vĩ đại nhất Hoa Kỳ kể từ thuở... Biết rồi. Tôi dằn giọng nhắc anh ta mười một giờ khuya rồi đấy, tôi chong mắt thức thế này là để nghe những tin mới mẻ. Nhưng anh ta chẳng có tin gì mới ngoài tin công việc tiến triển tốt...

— Tóm lại anh đợi một giờ để báo tin chẳng có tin gì.

Anh ta cười vui vẻ: “Cáu hử? Thôi, nói chuyện nghiêm chỉnh nhé. Các bạn Tàu của anh đã chi năm chục triệu đôla dùng cho thiết kế tổng thể, như đã thỏa thuận trong hợp đồng. Bọn Texas xác nhận sẽ góp hai trăm năm chục triệu và sẽ còn thêm. Chúng kiên quyết nhập cuộc hết mình. Tôi cũng xác nhận sự đóng góp của anh trong giai đoạn này đúng như anh đã chỉ thị.”

— Con số chính xác?

— Năm triệu sáu trăm ba chục ngàn đô. Từ nay đến thứ sáu tới phải giao tiền.

Anh ta chăm chú nhìn tôi:

— Có trục trặc à?

— Không nghiêm trọng.

— Nếu thấy hứng thì đến nhà vợ chồng Lupino chén món mì que. Đôi ấy rất hay. Có tấm lòng vàng.

Anh bỏ đi. Nếu tay này là tên phản trắc hắn đáng được tặng giải Oscar.

Đã mười một giờ đêm, tức chín giờ ở Arizona theo giờ vùng núi. Gọi điện về trang trại, chuông đổ trong nhà trông. Sau đó, thật lạ, chính Catherine đến nhấc máy. Tôi hỏi:

— Có chuyện gì thế? Sao không thấy ai trả lời? Người hầu đâu cả?

— Thì em nghe đây thôi. Có gì mà to chuyện thế?

— Không phải làm to chuyện. Nhưng...

Thế đấy, lại sắp sửa cãi nhau. Tôi bình tĩnh lại:

—Em ở nhà một mình?

Cáu kỉnh, châm chọc cay độc: “ Đời nào. Đang có hai nhân tỉnh nằm bên em. Một chàng thứ ba chui dưới gầm giường không cho hai chàng kia biết.”

—Thôi thôi, Catherine, đừng nói nữa.

—Chính anh gây sự trước. Thở ra cái giọng ngu ngốc đến là khó chịu. Bây giờ lại nghi ngờ người ta nữa.

Một thôi một hồi. Tôi chỉ nhớ những điểm chính. Bố mẹ cô đang xem Video, Marc Andrea ngủ. “Chín giờ đêm rồi, anh không biết à? Đây là giờ trẻ con ngủ rồi, đã hỏi thì nói cho mà biết”. Tôi lấy làm lạ tại sao...Mẹ kiếp! Tôi uất đến cổ, gác máy. Trong khi đang nghe Catherine, lại có người gọi điện. Tôi nhận ra Ute Jenssen. Từ London gọi tới.

— Franzy, không tài nào tóm được anh.

— Tóm được rồi đấy. Bắn đi.

— Có trục trặc, Cướp biển đẹp trai ạ. Có đứa muốn hại ta.

— Về vụ Quần Vợt Trên Trời à?

Cô bật cười: “ Đứa nào định hiếp em sẽ phải trả giá đắt đấy. Đúng, về vụ Quần Vợt...”. Theo cô, bên Châu Âu đang có kẻ nào đó làm giống bọn bên Bắc Mỹ hiện giờ: Lập ra một tổ chức rất mạnh cạnh tranh với Ute, săn tìm những nơi làm sân quần vợt.

— Có thể chúng nghĩ ra sáng kiến ấy đồng thời với anh, hoặc là cóp trộm của ta, quân đểu. Chúng hành động rất sấm sét. Mỗi lần nhân viên giao dịch nam hoặc nữ (Ute sử dụng rất nhiều nữ) đến chỗ nào, lập tức có người của chúng theo sát gót, có khi còn đến trước người của ta. Chúng trả giá cao hơn ta, nắm tình hình của ta rất chắc. Em đã phát hiện hai con bé làm tay trong cho chúng. Tống đi rồi, nhưng thế nào cũng vẫn còn những đứa khác. Có nội phản rồi.

Một điểm nữa: Địch thủ tỏ ra không cần được lãi.

— Mục đích của chúng là loại được ta. Rất nghiêm trọng. Anh Franzy, bọn em nhập cuộc vì tưởng sẽ được lời nhiều mà không phải bỏ vốn lớn. Mơ ước hão. Cùng lắm, chúng em sẽ không bỏ ra một shilling nào hết. Nhưng chúng đã muốn chiến tranh thì chiến tranh.

— Nghĩa là em muốn đầu tư thêm nữa?

— Còn cách nào khác đâu, Franzy? Gã Thổ đã bỏ tiền vào công ty xây cất đó rồi. Không thể buông xuôi, đi đời hết vốn liếng, chí ít cũng mất một phần. Chúng em mất, anh cũng mất. Công ty ấy có giá trị gì nếu không còn đất để làm sân?

Cặp này đã tính toán với nhau, ở biệt thự Hempstead. Thấy trước mắt cần thêm một triệu. Chia đôi mỗi anh chịu một nửa, tất nhiên.

— Em sẽ gửi giấy má cho anh, các bản thống kê và vân vân... Mà có lẽ để em tự tay mang đến cho.

Thấy tôi chưa trả lời.

— Franzy, cái ấy không ổn sao?

— Em đùa đấy chứ? Anh đang hăng lắm.

— Đừng hòng! Thế nhé, mai em đến. Gửi anh nhiều cái sờ.

Ngày 9 tháng giêng tôi rời Arizona đi Dallas, rồi Texas gặp Paul Hazzard. Tối hôm ấy anh ta lại một lần nữa rủ tôi đi làm wildcater loại bự, bố trí để tôi gặp một tay địa chất vùng Tulsa được anh triệu tới chỉ cốt để giáp mặt tôi. Hôm sau, ngày 10, chúng tôi cùng đi Louisiane gặp Thibodeaux. Tối và đêm hôm đó ngủ một mình ở New Orleans. Sau đó gặp Sharon Maria De Santis rồi lên đường về New York.

Sáng 12 tháng giêng, taxi chở tôi từ khách sạn Pierre - trước ống kính hai gã thợ ảnh của Yates như mọi bận - đến đỗ trước cửa trụ sở bưu điện liên bang tại phố Vesey. Tôi đi bộ vào quảng trường lát cẩm thạch, có vòi nước phun giữa hàng ghế đá bao quanh. Mùa hè ở đây có nhiều hoa nhưng bây giờ đang giữa mùa đông, mọi thứ đều lạnh lẽo, trơ trụi. Trời đã khá quang đãng tuy có mây từ vịnh New York, từ Đại Tây Dương phía bên kia cầu Verrazzano kéo về. Lúc này là chín giờ mười lăm.

Lần đầu tiên tôi ngước nhìn lên. Muốn ngợp luôn. Trước mặt tôi là hai ngôi tháp liền nhau của Trung Tâm Giao Dịch Quốc Tế lừng lững trên bán đảo Manhattan. Đồ sộ, trắng lóa mắt, thẳng đứng đến mức kỳ quái. Cao bốn trăm mười một mét và bốn tám centimètres, với một trăm ba chục ngàn người nhung nhúc bên trong. Tôi đứng ngây người nhìn con vật máy lạ mắt đang trèo lên một bức tường mặt tiền: Một cái rọ di dộng có mỗi một người bên trong. Anh ta làm công việc lau chùi cửa kính trên tòa nhà. Có tất cả bốn mươi ba ngàn sáu trăm cửa, mỗi cửa chỉ lau qua một lượt cũng mất đứt hai tháng, lau hết lại quay lại lau từ đầu.

Tôi chen vào dòng người tuôn ra từ các đường hầm dẫn vào bãi để xe và tàu điện ngầm. Người tôi đến gặp ngồi trên tầng sáu mươi bốn, trong căn phòng đầu hồi nhìn được toàn cảnh khu Manhattan ở bên trái. Con sông East và Brooklyn ở bên phải. Người Mỹ gốc Ý bạn thân của Lupino, đã được báo trước về chuyến viếng thăm của tôi. Ông ta mới thật sự là sếp của thành phố. Nghe tôi trình bày dự kiến ông cũng phản ứng gần giống Rosen, có khác chăng là ở chỗ ông này thẳng thừng pha trò: “Thật là một ý ngông hết chỗ nói, ngông nhất trong các ý ngông!'' - ”Nhưng có thể thực hiện được chứ?“ - ”Hẳn rồi“. Ông gọi điện, giới thiệu tôi với một phụ tá. Tôi cùng người này ra thang máy vút lên sân thượng. Điều lạ thứ nhất: Rét, rét hơn tầng dưới rất nhiều. ”Chênh lệch mười độ so với dưới đường”. Điều ngạc nhiên thứ hai: Tầm nhìn. Hết sức kỳ dị. Mọi ngôi tháp chỉ còn là những túp lều, ngay building của Empire State cũng trở nên tầm thường, cả thành phố New York đồ sộ bỗng biến thành một market kiến trúc. Đại Tây Dương hiện ra với tất cả vẻ mênh mông thăm thẳm của nó. Nghĩa là đáng lẽ nhìn thấy nó nếu không có mây che; những đám mây ban nãy đứng dưới đường tôi thấy bay trên đầu thì bây giờ lại ở dưới chân. Mây đang bay đến rất nhanh. Chỉ hai phút sau đã phủ đầy phía dưới, New York chìm nghỉm trong màu sương mù dầy đặc chỉ còn hai ngọn tháp này nhô lên. Kỳ lạ thật.

— Thường như thế này?

— Có những ngày nhân viên làm việc trên tầng cao phải điện xuống người gác cửa hỏi xem ở New York đang mưa hay có tuyết rơi.

Hai người sải chân trên các tấm bê tông. Tôi nghĩ tiếc không mang theo thước dây. “Khỏi cần“, tay kỹ sư cũng đi bảo tôi. “Chính tôi cũng chơi quần vợt, đảm bảo đủ chỗ. Chỉ cần sửa sang lại tí chút”. Anh ta bật người, vỗ đùi: “Đây sẽ là chiếc sân có móng dầy nhất thế giới. Bốn trăm bốn lăm mét bê tông”.

Đây là sáng kiến thứ hai của tôi trong vụ Quần Vợt, ý này đã làm ngay cả tên Rosen cũng buồn cười. Tổ chức cuộc đấu tennis trên nóc ngôi nhà chọc trời cao nhất New York. Tay kỹ sư hỏi:

— Chỉ một cuộc thôi à?

— Một thôi. Bỏ vào đấy ba trăm ngàn đô.

— Borg đấu với Jimmy Connors?

— Hoặc với John MacEnroe. Cũng có thể MacEnroe với Connors?

— Tôi không thích tay Junior.

— Đấy là chuyện của anh và của hắn ta.

Kỹ sư cười gật gù:

— Anh đặt áp phe này là gì?

— Quần Vợt Trên Trời.