← Quay lại trang sách

Chương 4

Tôi đã kiểm điểm món Quần Vợt Trên Trời với Rosen, món Săn Thú với Lupino.

Bây giờ là Philip Vadenberg:

— Ta cần thông cảm nhau, anh Cimballi: Anh đã ủy quyền cho tôi trông nom quyền lợi của anh trong công việc làm ăn trên thị trường bạc. Tôi đã lo chuyện đó và đang tiếp tục lo.

Nếu chỉ lấy hiệu quả làm chuẩn và nếu phải lựa chọn giữa ba văn phòng kinh doanh tôi đang thuê ở New York: Của Rôsen, của Lupino và của Vandenberg - dứt khoát tôi sẽ chọn anh này. Về mặt quan hệ con người với con người thì khác hẳn, Vandenberg luôn làm tôi xù lông, và chắc tôi cũng tác động y như thế đến anh ta. Tôi bảo: “Anh bạn tiếp tục nói đi”.

Cái nhìn lạnh lẽo có thể làm gã Esquimau lão luyện cũng phải đông cứng.

— Tôi chỉ tiếp tục làm việc đó nếu được liên lạc thường xuyên với anh. Tôi không thể chịu đựng cảnh nhân viên của tôi mất gần hết thì giờ vào việc tìm xem anh ở đâu.

Tôi phải trả cho tên này một trăm năm chục ngàn đôla tiền công một năm, tức sáu trăm bảy lăm ngàn franc Pháp. Chắc tôi không phải khách hàng duy nhất của hắn, ít ra cũng là một trong những người quan trọng nhất. Dù hắn có lý, tôi không muốn để hắn vặc tôi.

— Về hướng Nam Tây Nam, hướng Chihuahua, nước Mexico, tỉnh cùng tên.Cách xa anh 3,12 mét. Có chiếc cửa. Mở ra.

Anh ta đứng lên. Đi tới chiếc cửa. Rồi quay lại.

— Chính tôi đã môi giới cho anh gặp Horst, anh còn nhớ không?

Anh ta định đi đến đâu vậy? Lại nói tiếp:

— Horst vừa gọi điện cho tôi hôm qua.

Tôi im lặng đợi

— Hắn yêu cầu gặp tôi với quyền lợi chung của hai người.

Tôi vẫn đợi. Nhớ lại: Theo Lavater nói, Horst đang ở London, trong khách sạn Brown.

— Hắn từ London gọi về.

Dường như Vandenberg đọc được ý nghĩ của tôi. Một lát

— Tôi từ chối.

Anh ta quay trở lại rất nghiêm trang. Khi bàn đến công việc, óc suy luận lạnh lùng và có phương pháp của anh lập tức lại bộc lộ. Tôi đã có một trăm bốn mươi hai bản hợp đồng mua bạc, ký quỹ tất cả chín trăm bốn chục ngàn đôla, nghĩa là giá trị thực của các hợp đồng gấp mười lần chừng ấy. Vandenberg:

— Nhìn chung vẫn có khuynh hướng lên giá. Cách đây một năm mỗi once giá năm đôla, trong vài tháng sắp tới, có khi chỉ vài tuần sắp tới có thể lên đến bốn mươi, năm mươi đôla.

Nguyên nhân bạc lên giá: Nhóm Texas được bọn Ả Rập và Brazil tài trợ đang liên tục mua vào với khối lượng rất lớn. Rõ ràng bọn họ câu kết với nhau hòng giành lấy vị trí gọi theo tiếng lóng trong nghề là “đá móng”. Nghĩa là vị trí cho phép họ tùy ý cho giá trên thị trường. Phải có số vốn kinh khủng mới làm nổi điều đó.

— Theo nhịp hiện nay, bọn họ sắp nắm trong tay từ mười đến mười hai tỉ đôla bạc.

Im lặng. Tôi nhận xét: “Anh nắm tình hình khá chắc”. Anh ta nhún vai: “Hẳn rồi - Và cũng tung vốn vào đây? - Theo khả năng của tôi, kém xa của anh”. Lại im lặng. Anh ta thản nhiên nhìn tôi. Dám đoan chắc anh ta đã đoán biết tôi đang nghĩ gì: Nếu những thông tin anh ta nắm được là chinh xác. Tại sao anh ta lại cung cấp cho tôi là người anh không ưa? Tôi chẳng cần hỏi câu ấy, vì đã đoán được câu trả lời: Vì tôi làm việc cho anh. Philip Vandenberg sao mà tử tế, sao mà trung thực tệ!

Tuy vậy vẫn có một khả năng khác: Anh ta muốn nhử tôi vào chiếc bẫy ẩn giấu dưới món bạc này. Tôi lên tiếng trước:

— Sao vội vàng báo tin cho tôi thế?

Tại vì chiều hướng chung là lên giá nhưng vẫn có những đợt biến động, những lúc xuống giá tạm thời được xác nhận bằng yêu cầu ký quỹ bổ sung, vì tôi cần giá lên.

— Năm trăm ngàn đôla thôi. Chưa đến. Tôi thừa sức.

— Vandenberg, từ nay tôi sẽ thu xếp để bất kỳ lúc nào anh cũng liên lạc được với tôi, ban ngày cũng như ban đêm.

Vẫn bộ mặt vô cảm:

— Tôi không mong gì hơn, anh Cimballi.

Hôm sau 13 tháng 1, Marc Lavater từ Paris sang. Cái anh tìm kiếm trước tiên là bọn thợ ảnh muôn thuở.

— Chúng vẫn lẵng nhẵng theo anh?

— Càng bám riết hơn trước!

— Anh tài thật, chịu đựng chúng mãi được. Ở địa vị anh tôi đã phát điên lên rồi.

— Cảm ơn anh đã lên dây cót tinh thần cho tôi.

Anh ta hỏi thăm về Catherine. Tôi đáp: “Cô ta ở trang trại”.

— Một mình?

Câu hỏi làm tôi bực: Tất nhiên không chỉ một mình. Còn bố mẹ. Còn bốn người hầu. Cộng với bạn bè người Pháp ở California tới chơi vài ngày. Sao lại hỏi thế?

— Thì thôi. Rút câu hỏi.

Anh ta tủm tỉm, giơ cả hai tay tỏ ý đầu hàng. Nhưng tôi biết anh đang nhìn tôi với vẻ tò mò lo ngại. Nhưng cũng có thể là tôi nghĩ ngợi vớ vẩn. Tôi nói cho anh biết các việc đang làm (trừ việc mua hòn đảo tôi sẽ còn giữ kín khá lâu), anh cũng cho tôi biết tin về Yahl, về chuyến lão sang London. “Lão đã gặp Horst khá lâu, bàn tính với nhau trong xe hơi chạy trên đồng quê vắng vẻ”. Một thông tin đáng

chú ý: Cả hai đã gặp một chủ ngân hàng Anh và một chủ ngân hàng người Đức ở Frankfurt. “Nhưng không biết được gì hơn. Bọn chủ ngân hàng bao giờ cũng kín như bưng. Cả bốn người hôm nay đều trở về nhà hết rồi. Xem đây”. Một tấm ảnh chụp qua kính tele như mọi khi, không thật rõ: Martin Yahl từ khách sạn Brown đi ra, bước lên chiếc xe có màn che kín kính hậu.

— Đúng là một lão già gần đất xa trời.

— Tất cả các điều tra viên bám lão đều chung cảm nghĩ như vậy. Vả lại, phải có một bác sĩ kèm bên lão trong cả cuộc hành trình. Còn cái này nữa.

Các bản chụp phiếu khám bệnh có tiêu đề. Tôi đọc nhưng không hiểu hết: “Thế này là thế nào?”

— Bất cứ bác sĩ nào đều có thể xác nhận bệnh nhân này đã lâm vào tình trạng nguy kịch. Có thể chết bất cứ lúc nào. Đáng lẽ lão không nên đi xa.

— Có đúng lão Yahl không đã?

— Chẳng lẽ ba bác sĩ tim mạch giỏi nhất nước Pháp lại chơi trò bịp bợm! Không thể có như thế. Cả ba đều khám cho lão, đều kết luận giống nhau.

Tiêu đề ghi đúng tên của một trong số ba bác sĩ nọ. Tôi dám cho rằng: Đã xảy ra một vụ bẻ khóa vào nhà lấy trộm.

— Marc này, liệu ta có làm quá tay không đây?

Anh không đáp, ít nhất là ngay lúc tôi hỏi, lâu nay bận rộn với những công việc của chính mình. Lại gặp anh ta luôn, nên hàng mấy tháng nay chưa lúc nào tôi để thì giờ ngắm kỹ. Bây giờ mới để ý, mới thấy anh ta đã gầy tọp đi, căng thẳng như một sợi dây đàn, thay đổi rất khác xưa. Chắc chắn anh đang khổ sở. Vì tôi tất cả, tôi đã bứt anh ra khỏi cuộc sống ẩn dật, lôi anh cùng nhảy vào vũ khúc điên cuồng của tôi. Trong lòng bỗng dội mạnh làn sóng tình bằng hữu, không thực ra là tình thương mến dạt dào.

— Đến lượt tôi xin rút câu hỏi vừa rồi, anh Marc.

Anh mỉm cười đáp lại: “Hội đồng xét xử đồng ý không tính đến câu đó”. Tôi nói luôn: “Mời anh đến Bốn Mùa ăn trưa với tôi. Xả láng”. Anh cười hết cỡ: “Thật đúng lúc, đây là giờ tôi vẫn uống trà”

Chênh lệch múi giờ tai hại thật.

Trước khi đi New York, anh hùng hục quần nhau với tập hồ sơ dầu mỏ, tức là với áp phe mà Fezzali đã bàn với tôi, trong đó chính Marc cũng đã dốc hết dự trữ vào.

Trên thế giới, có thị trường dầu mỏ chính thức do OPEP định ra giá cao nhất sau khi thỏa thuận về nguyên tắc với khách hàng. Song song với thị trường chính thức còn có thị trường tự do, Giá một thùng dầu đầu tiên trên thị trường này không cố định, nó biến động theo luật cung cầu, Các nước sản xuất dầu bao giờ cũng tung một sản lượng dầu lượng dầu của họ vào thị trường này. Họ được lợi, và đó cũng là cánh cửa mở rộng cho sự đầu cơ.

Marc đã hoàn tất một khối công việc thật khổng lồ. Mánh lới làm ăn chẳng có gì khó hiểu: Fezzali mua tận gốc, ví dụ ở vịnh Persique. Chở dầu đi bằng những tầu chở thuê của các hãng tầu độc lập (độc lập với các công ty dầu lớn có đội tầu riêng của họ). Thuê “chuyến” hoặc thuê “ngày” Marc so sánh các thứ giá cả, tìm ra các phương thức có lợi nhất. Anh tuyên bố: “Thế là chúng mình nghiễm nhiên thành chủ tàu! - Đúng. Từ nay hãy gọi tôi là Socrates”. Các tàu chở dầu này kéo cờ Panama, hoặc Liberia, chạy sang Rotterdam, mang dầu tới đó bán. Nhưng cũng có thể bán dọc đường, bán đi bán lại nhiều lần. Đó là chuyện thường xảy ra, có những tầu dầu đổi chủ đến mười lăm lần trên quãng đường từ kênh đào Mozambique đến Biển Bắc. Tùy theo sự biến động trên thị trường tự do.

Các khía cạnh tài chính của việc này đều được Marc tính toán căn kẽ. Toàn bộ công việc sẽ do công ty Curacao thực hiện, công ty này do một công ty khác ở Liechtenstein điều khiển từ xa, công ty Liechtenstein hoạt động bằng số vốn của Fezzali (mười chín triệu đôla) của Marc (một triệu) và của tôi (mười triệu).

— Một lần nữa tôi khuyên anh không nên dấn vào đấy sâu thế!

Nhưng Marc vẫn bướng bỉnh một cách lịch sự theo kiểu riêng của anh. Sao lại không? Anh tin chắc cái này rất ngon lành; đâu phải ngày nào cũng có dịp may được nhập hội làm ăn cùng với cặp Fezzali - Cimballi; Đời nào lại nhả ra! Dù tôi cho rằng anh tham gia chỉ cốt để chứng minh sự trung thực của anh, chứng minh rằng anh tin tưởng sẽ thành công, tôi cũng không thể từ chối không cho anh tham gia. Vả chăng, chính tôi cũng tin chắc sẽ có lãi to. Một điểm quan trọng nữa: Vốn kinh doanh của công ty mới thành lập này chỉ được đưa vào sử dụng khi cả ba bên đều chấp thuận, nếu có người tử vong thì do đại diện được ủy quyền của người đó thay thế.

Hassan có đồng ý không? Marc gật đầu. Anh đã đến Cairo gặp người Con Của Sa Mạc và đạt được thỏa thuận. Cuối tháng này hai người sẽ gặp nhau, có thể ở Ý.

Ngay sau khi Fezzali chịu góp vốn tôi đã thuê một văn phòng kinh doanh ở London nghiên cứu toàn diện thị trường Rotterdam, cả lợi thế và bất trắc ở đấy. Bản điều tra này đang nằm trước mặt tôi, trong đó không có điểm nào trái với kết luận của Marc. Tôi bỏ ra hai tiếng liền đọc lại thật kỹ, thỉnh thoảng gọi điện hỏi một câu tối nghĩa, hoặc khi vấp phải một từ luật khiến tôi xù lông. Tất cả đều hợp thức. Tôi ký tên.

Trong thời gian ấy Marc kín đáo tránh đi chỗ khác. Khi quay về, có cô Ute tràn trề nhựa sống và tình yêu toàn nhân loại về theo. Cô vừa từ London tới, cô rất yêu cả Marc lẫn tôi. Chắc cô vừa yêu Marc sát sàn sạt, nhìn mặt anh ta là đủ biết.

— Nói chắc anh không tin, nhưng thực sự cái cô Đan Mạch cuồng dâm này vừa định hiếp tôi trong thang máy.

— Anh chàng tưởng bở đây, em chỉ định tỏ tình ân ái thôi.

Cô nhìn tôi chằm chằm làm tôi lo ngại, vội lẩn ra sau chiếc bàn.

— Em đi ngủ đi!

— Với anh nào ạ?

Tôi đành kéo cả hai cùng đi ăn tối. Trời tháng giêng, New York rét chết co, ngựa của cảnh sát thành phố phì ra những đám mây trắng xóa, đến dân Bắc Cực cũng phải bận áo len dầy, thế mà Ute chỉ khoác manh áo hở ngực trông rùng mình. Nếu bên ngoài không có chiếc áo lông chồn và đống kim cương trên người - “Tặng vật của gã Thổ đấy, thằng cha ngoại kiều lý lịch bất minh này mê em quá trời!” - Cô sẽ giống một vũ nữ thoát y trong bộ đồ lao động. Cô chiêu đãi trong một tiệm ăn Đan Mạch ở số 56 phố Tây rồi lôi vào một câu lạc bộ. Chúng tôi cố giả bộ khiêu vũ hết mình giữa đàn nhân viên ngoại giao các nước Scandinaves, là bạn thân thiết của cô ta được tiết trời giá lạnh làm vui nhộn nổ trời. Giữa cơn lốc xoáy cuốn phăng cả đám lao theo, chẳng hiểu cô ả làm thế nào chộp đúng thời cơ dúi cho tôi tập tài liệu cô đã hứa, liên quan đến Quần Vợt Trên Trời bên Châu Âu. “Cứ từ từ Franzy, sáng mai trả lời em cũng kịp. Em sẽ đến vuốt ve anh vào giờ điểm tâm”.

Khoảng bốn giờ sáng Marc và tôi hèn mạt bỏ rơi cô trong tay bọn Scandinaves say mèm. Trở về khách sạn Pierre, bọn thợ ảnh của Yates đã đứng đón sẵn trên hè phố số 5. Marc còn mệt hơn tôi nhiều, vì đối với anh lúc này đã là mười giờ sáng theo giờ Paris. Tuy vậy xem chừng anh chưa chịu lên giường ngủ.

— Ta còn chưa ăn mừng sự hợp tác làm ăn với nhau. Lâu nay tôi chỉ là người giúp việc anh, bây giờ đã thành người cộng tác.

— Thực tình tôi rất mừng.

Anh gật đầu: “Tuy vậy không vì thế, mà thay đổi được gì nhiều, mong anh nhớ cho. Không biết vì mệt mỏi hay vì thần kinh căng thẳng trông anh lúc này chẳng có vẻ của người đang muốn ăn mừng.”

— OK. Anh nói thẳng ra xem nào.

Anh ngồi xuống chiếc ghế bành, tựa gáy vào lưng ghế nhắm nghiền mắt. Anh nói: Đây không phải là trách nhiệm của anh nhưng anh lại là người duy nhất biết cặn kẽ mọi chuyện làm ăn của tôi. Và trong những công việc tôi làm mấy tháng gần đây anh thấy có hai điều lo ngại.

— Điều thứ nhất: Số lượng và qui mô các vụ đầu tư. Gần đây anh nhân lên đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Mắt vẫn nhắm, anh giơ tay chặn trước không cho cãi.

— Vẫn biết anh có chủ trương phản kích và phân tán trứng ra nhiều giỏ. Có thể anh có lí. Nhưng anh dốc hết dự trữ là điều thậm nguy hiểm. Bao nhiêu triệu cho Săn Thú, bao nhiêu cho Cà Phê, bao nhiêu nữa cho dầu mỏ và bao nhiêu nữa cho Bạc. Lại còn khoản Quần Vợt. Có thể chậm lại sau cũng được. Cô Ute hứa với anh sẽ cấp thêm vốn phải không?

— Phải.

— Anh nhận lời?

— Không thể bỏ rơi gã Thổ và cô ấy.

Marc đẩy tròng mắt qua đôi mi vẫn nhắm.

— Đấy là nỗi lo đầu tiên của tôi: Anh bộc lộ ghê quá. Xin để tôi nói hết đã!

— Nhưng chính anh đã thúc tôi làm món dầu mỏ cùng với Hassan.

— Vì nó chắc ăn.

— Cảm ơn Bố.

Anh tảng lờ không nghe thấy, nói tiếp:

— Mối lo thứ hai, cũng liên quan đến mối thứ nhất: Chắc chắn Yahl sắp chuyển sang tiến công. Rất gần đây thôi, và...Tôi xin anh, hãy để tôi nói đã, anh đừng phát biểu vội!

Một lát.

— Franz, tôi không mê chuyện xảy ra ở London. Làm việc trong ngành tài chính đã ba chục năm tôi đã từng đối mặt nhiều tên lừa đảo trong đó có những tên cực kỳ ranh ma. Nhưng không tên nào che nổi mắt tôi. Nhất định có chuyện với lão Yahl rồi đấy.

Im lặng. Anh mở mắt nhìn tôi.

— Hình như anh cũng cảm thấy thế phải không Franz?

Phải. Marc lại gật đầu:

— Nhưng cũng như anh, tôi chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Có thể nói chính tôi cũng bắt đầu thấy sợ.

Biết trả lời anh ta thế nào đây?

— Franz, anh nói rằng tên Horst đánh giá vụ Quần Vợt, nhưng tôi cho đấy chỉ là nghi binh thôi. Hiểm họa ở phía khác.

— Cà phê chẳng hạn?

Tôi vào buồng tắm kế bên lấy chai nước khoáng trong tủ lạnh. Ngửa cổ tu luôn. Lát sau nghe tiếng Marc đến đứng ở bậc cửa: “Tôi làm anh căng thẳng, hử?”. Tôi đáp: “Còn phải nói”. Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, những điều Marc vừa nói cũng lại là những điều làm tôi băn khoăn trong nhiều đêm không ngủ nên càng làm tôi phát điên. Vì Yahl, vì Catherine. Vì Marc và vì chính bản thân tôi. Thật quá nhiều đối với một con người. Im lặng kéo dài.

— Tôi đi ngủ đây, - Marc nói.

Anh bỏ đi. Tôi cố tự kiềm chế và gọi giật anh lại khi anh sắp đi vào hành lang ngăn giữa hai phòng chúng tôi.

— Đúng đấy, Marc. Tôi cho là anh có lý. Tôi sẽ bay sang Nam Mỹ xem lại khoản cà phê.