← Quay lại trang sách

Chương 6

Vừa đặt chân xuống đất Ý tôi nhào ngay tới bệnh viện Marc được đưa vào.

Françoise vừa từ Alpe D'Huez cuống cuồng chạy tới, cho biết anh vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ chưa báo bao giờ anh mới nói được. Ở đây chẳng được việc gì. Tôi quyết định tự mình đến hiện trường điều tra vụ này.

Tai nạn xảy ra trên đoạn đường chênh vênh, rất khúc khuỷu, nhiều đoạn rất hẹp của tỉnh lộ từ Sorrente đi Naples. Nhân chứng là bốn chàng trai Ý đi chiếc Fiat nhỏ. Tôi gặp một cậu trong đồn cảnh sát Sant Agnello và cùng cả bọn đến hiện trường.

Đó là nơi cách Sorrente từ tám đến mười kilomètres. Điều lạ thứ nhất: Lavater không đi tới Sorrente mà là từ đó chạy về. Lúc ấy đã một giờ sáng. "Chính chỗ này, signor... ông ấy vượt chúng tôi giữa cua. Nếu có xe chạy từ phía trước lại chắc bọn tôi chết hết. Ông ấy phóng nhanh, nhanh lăm lắm. Vẫn bám được đường đã là lạ, sau đó ông lại vào tiếp cua nữa mà không giảm tốc độ. Bánh sau bị trượt, xe quệt vào rào chắn lộn mấy vòng. Vừa đúng lúc chúng tôi lao tới. May hãm lại kịp.

— Có xe nào khác ngoài hai chiếc của ông ta và các anh?

— Không. Ông ấy chạy quá nhanh.

Adriano Letta đã làm mọi việc cần thiết: Ngoài các chuyên viên đã kiểm tra xe bị nạn. Ngoài những hư hỏng vì va quệt, còn tất cả: Nhíp, bánh, phanh, tay lái đều bình thường; không có dấu vết khả nghi có phá hoại. Vả chăng chiếc Fiat này là xe thuê, chọn lấy trong cả đám. Adriano còn lập lại thời gian biểu của Lavater. Anh này sau khi xuống máy bay lúc mười chín giờ bốn mươi đã thuê chiếc xe này lái đi Sorrente ngay lúc gần hai mốt giờ thì tới khách sạn Parco Principi, ngồi ăn một mình trong khách sạn rất vắng vẻ vào mùa này, sau khi hỏi tin và được báo cho biết là Fezzali chưa tới. Ăn xong, Marc còn ngồi chuyện vãn với chủ quầy rượu đã từng làm việc bên Pháp. Lúc hai mươi ba giờ ba mươi anh lên phòng trọ. Chừng hai chục phút sau có điện từ Cairo gọi anh. Cuộc đàm thoại rất ngắn theo lời người gác đêm trực tổng đài. Trong một tiếng sau đó không có gì đặc biệt. Bỗng nhiên Marc Lavater quay lại đại sảnh. Trả tiền trọ bằng phiếu tín dụng. Trông mắt rất kích động, cau có, gần như đang cuống cuồng về chuyện gì đó, khiến người gác đêm thấy hơi lo. Marc lên xe lái đi. Mười phút sau tai nạn xẩy ra.

— Ai gọi điện tới đây? Fezzali?

— Người gác đêm không biết. Chỉ thấy nói muốn gặp ông Lavater. Không xưng tên.

Tôi quay lại Sorrente ngay, vào bệnh viện tìm Marc. Ute đang ở đại sảnh:

— Lên được đây Franzy. Nhưng vô ích, anh ấy đang dùng thuốc chống viêm và những gì gì ấy.

Lúc này là mười một giờ sáng 23 tháng giêng. Tôi đến Ý từ tối hôm qua, hạ cánh xuống Roma lúc mười giờ tối, từ Rio bay sang. Chưa nói được câu nào với Marc. Không ai nói được với anh ta. Cả Ute cũng vậy. Ngay khi đặt chân xuống sân bay Naples cô đã nghĩ ngay việc kiểm tra xem Lavater có thuê mướn xe không. Sau khi biết rõ, cô gọi ngay cho cảnh sát giao thông và được tin tai nạn vừa xảy ra. Đúng lúc cảnh sát đang cần tìm ra người để báo tin.

Tôi lại lên phòng Marc nằm một lần nữa. Françoise trông thấy tôi, lắc đầu ra hiệu: Marc vẫn chưa tỉnh. Chụp X quang cho thấy anh bị gẫy hai ống chân, xương chậu bị nứt, xương cánh tay trái cũng gãy; các đốt sống cổ đều bị chấn thương, chưa biết hậu quả sẽ ra sao. “Bao giờ anh ấy mới tỉnh?” - ”Phải sau nhiều giờ nữa. Nếu não không có việc gì. Ôi, anh Franz!” Tôi ngây người nhìn Marc nằm bất tỉnh, mặt sưng húp khó nhận ra. Nhớ lại dáng vẻ anh năm năm trước, hôm tôi kéo anh ra khỏi một bữa tiệc mời và dẫn anh đến cuộc gặp gỡ có phần bí ẩn. Hồi đó anh xấp xỉ năm mươi, đáng tuổi làm bố tôi, dáng dấp đúng với địa vị của anh, một viên chức cấp cao đã chuyển về làm tư nhưng vẫn giữ lại đôi chút cứng rắn. Anh thừa thông minh và không có đủ thói uể oải cần thiết để ngồi cạo giấy, dù là trên những chiếc ghế thật cao. Anh bảo tôi: “Đến một lúc nào đó ta cần lựa chọn. Mình không còn hy vọng ngồi vào chức tổng thống nước cộng hòa, vì đã có một đồng nghiệp mơ đến nó trước mình rồi. Chỉ còn một nước lo làm giàu thôi”.

Vợ chồng anh không có con, tuy rất đông cháu trai cháu gái, có hai người đến Sorrente cứu nguy cho bà dì. Họ chỉ chào tôi qua loa cho phải phép, rõ ràng họ không ưa tôi lắm. Tuy vẫn nhận lời, với ít nhiều thái độ hạ cố, để tôi chịu mọi phí tổn đưa về nước bằng máy bay y tế. Ra ý: “Đó là lỗi tại anh”. Về điểm này tôi không nghĩ khác họ bao nhiêu.

Tôi vẫn nhìn Marc nằm bất động. Françoise thì nhìn tôi. Trong mắt chị tuyệt nhiên không tỏ ý trách móc. Nhưng tôi tin chắc chị đang nghĩ như tôi ràng nếu không vì vũ khúc Cimballi thì chị và chồng chị lúc này hẳn đang yên ấm trong biệt thự Chagny.

Tôi vẫn nhìn Marc, trong lòng day dứt câu hỏi: Tại sao anh vội vã rời khỏi khách sạn Parco Principi vào giữa lúc nửa đêm khuya khoắt?

Và Hassan Fezzali đang ở đâu?

Adriano Letta bỏ hẳn một ngày và một đêm thức trắng cố tìm cho bằng được Hassan. Không kết quả. Ở Cairo người ta chỉ biết: Lão ta lên xe rồi đi thẳng từ nhà ra sân bay để bay sang Ý. Từ đây bặt tin, chỉ biết chắc khi máy bay cất cánh đi Roma không thấy lão ta đến. Mà chính văn phòng của lão ta đã điện giữ chỗ trong khách sạn ở Sorrente cho Fezzali và Lavater. Fezzali vốn là khách quen của Sorrente, thường tới đây luôn, lần nào cũng vào dịp trái mùa. Tôi nghĩ đến lão ta ở thì quá khứ. Trực giác báo: Lão ta đã chết rồi.

Thấy ở bệnh viện chẳng được việc gì, tôi về khách sạn Excelsior Vittoria ở ngay bến cảng đi Capri, đứng trên sân thượng nhìn ra cảnh rất đẹp của vịnh Naples và núi lửa Vésuve. Ute đã giữ phòng cho tôi. Tuy vô cùng chán ngán, tôi lại quay điện thoại. Gọi Cannat ở Paris: Nghe giọng anh ta tôi đã biết ngay tình hình chẳng mấy tốt đẹp.

— Những điều ta lo ngại rất có cơ sở, ông Cimballi. Tôi đã liên lạc với Vaduz: Các món phải chuyển khoản đều đã thực hiện đầy đủ, phần của ông, của Marc và của ông Ả Rập cộng tác với ông. Đều hợp thức hết và đã vào sổ.

— Nhưng các khoản tiền ấy đều không ai được rút ra, phải không?

— Vâng, nếu không có đủ ba chữ ký của ba ông. Điều lệ của công ty và hợp đồng ủy thác đều ghi rõ.

— Tôi sẵn sàng ký. Marc sớm muộn gì cũng sẽ ký được. Chỉ còn Fezzali. Ông ấy cũng không thể một mình rút tiền được à?

— Không được, cũng giống ông và ông Marc vậy. Mười chín triệu của ông ấy không còn thuộc quyền sử dụng của ông ấy nữa, chỉ còn trên lý thuyết thôi.

— Theo tôi nhớ thì trong trường hợp Fezzali từ trần, những người đại diện của ông ấy có quyền ký thay, ông ấy có chỉ định người đại diện không?

— Có. Nhưng họ chỉ được quyền thay mặt khi ông ấy từ trần hoặc bất lực về thể chất.

— Ông ta biến mất rồi.

— Khó khăn chính là ở chỗ đó. Nếu chính thức qua đời hoặc chính thức được xác định là bất lực do bị tai nạn, vấn đề Fezzali không gây trở ngại gì. Nếu mất tích thì lại khác. Có thể là cố tình.

— Ngộ không phải cố tình thì sao? Ví dụ bị bắt cóc?

— Thì việc người đại diện hoặc người nối tiếp đứng ra thay thế sẽ tiến hành bình thường. Với điều kiện phải xuất trình được bằng chứng có giá trị pháp lý về vụ bắt cóc, nó cũng là bằng chứng ông Fezzali không có khả năng thực hiện trách nhiệm của mình. Ông Cimballi, có lẽ ông cũng nghờ như tôi: Sự việc ông Fezzali mất tích xảy ra trong những hoàn cảnh khiến ta có thể cho rằng nó không nhằm mục đích nào khác là giảm chết số vốn đó.

Dù Hassan Fezali có đồng lõa hay không.

— Làm cách nào để giải phóng vốn thật nhanh?

— Không nhanh được. Tuy vẫn có khả năng rút được vốn. Nhưng nếu không chứng minh được rằng ông Fezzali không tự ý biến đi thì thủ tục sẽ kéo dài vô tận.

Hơn nữa công ty Liechtenstein lại móc với công ty Curacao là công ty vô danh, số tiền nó đang nắm giữ là những khoản tiền đến với nó bằng những con đường kín đáo. Phần của Marc chắc từ Thụy Sĩ sang, của tôi từ Bahamas, còn của Fezzali thì không rõ. Gỡ được mối bòng bong này là công việc rất găng, phải tung vào đó cả một văn phòng luật sư. Tóm lại chúng tôi là nạn nhân của sự thận trọng của chính mình.

Đã thế anh chàng Cannat lại cứ luôn mồm nhắc đi nhắc lại làm tôi phát điên lên được vì biết anh ta có lý: Phải mất hàng năm trời.

Biết bao giờ? Tôi bảo anh ta: “Không chậm một phút! Hãy làm ngay các thủ tục pháp lý cần thiết”.

Và cử Adriano Letta đi ngay Cairo.

Marc Lavater không mở mắt, tôi chỉ thấy mạch máu đập mạnh ở thái dương anh ta.

— Marc, ai điện cho anh? Hassan à?

Sau một lúc lâu tưởng như vô tận Marc mới trả lời, dường như anh ta ở nơi xa xôi hàng ngàn kilomètres. Toàn bộ buổi trò chuyện giữa hai chúng tôi diễn ra với vẻ phi thực đó, riêng tôi thì cảm thấy mình thật tồi tệ vì cứ mãi hành hạ bạn mình đang ở trong tình trạng thế này bằng những câu hỏi liên tiếp.

— Không phải Fezzali.

— Hay một cộng tác viên của anh ta ở Cairo? Không à? Vậy thì ai, Marc? Tôi rất cần biết.

Marc nói nhát gừng, hổn hển, nửa tỉnh nửa mê, đứt từng quãng dài, vẻ đau đớn. Kẻ gọi điện cho Marc nói tiếng Anh pha giọng Ả Rập khá nặng, không xưng tên cũng không nói thay mặt cho ai. Chỉ báo tin Hassan Fezzali sẽ không tới chỗ hẹn vào ngày đã ấn định, những ngày sau cũng sẽ không tới. Thế thôi. Sự thật sẽ hiển nhiên: Hassan biến mất, dù cố ý hay không thì điều đó sẽ có hậu quả chắc chắn là “Vụ Liechtenstein” sẽ bị chặn đứng nếu như chúng tôi không biết tin anh ta sau một thời gian dài nữa.

— Marc, ngoài ra hắn có nói gì nữa không?

Không. Nhưng thế cũng đủ rõ: Marc Lavater đoán ngay anh đã kéo tôi vào bẫy cùng với chính bản thân anh. Và cũng hiểu ngay: Cú phôn nặc danh này chẳng có chút giá trị gì khi anh tiến hành các thủ tục pháp lý để rút tiền, vì chỉ có một mình anh nhận điện mà anh lại là một bên liên can. Lời làm chứng của anh sẽ không có hiệu lực trong vụ kiện cáo sau này.

Tôi rất hiểu Marc nên không khó khăn gì mà không đoán biết lúc ấy anh suy nghĩ ra sao. Anh hoảng lên, giống như viên kế toán ngay thẳng chợt phát hiện có sự nhầm lẫn khủng khiếp trong sổ sách tính toán của mình.

— Đáng lẽ anh phải báo động ngay cho tôi. Báo ngay lập tức sau đó, không chậm một giây.

Nhưng anh không báo. Đáng lẽ làm như thế, anh lại một mình suy nghĩ trong phòng trọ ở Parco Principi, rồi nhảy lên xe trong tâm trạng bị kích thích khác thường.

— Lỗi tại tôi hết, Franz.

Anh định đi đâu? Chính anh cũng không biết, lúc này anh không nhớ nữa, mà đã hành động theo phản ứng tức thì. Có thể đi Cairo thử xem điều gì đã xảy ra với Fezzali - mà anh cho là vô tội trong vụ này. Hoặc đi gặp cảnh sát thành phố Naples hoặc về Paris, về biệt thự Chagny vùi mình trong đó để cố trấn tĩnh lại và đánh giá tình hình. Trí nhớ lẫn lộn lung tung. Khi lao trên con đường chật hẹp ngoằn ngoèo từ Sorrente đi Naples đầu óc anh còn rối bời hơn nữa. Tôi vẫn biết: Marc Lavater thuộc loại người có trí thông minh đặc biệt, có khả năng thực hiện những tiết mục kĩ xảo trí tuệ tuyệt diệu, nhưng chỉ khi nào bản thân họ không vướng víu vào công việc, tuy đó là công việc họ rất thèm muốn. Đây chính là điểm vừa cách biệt lại vừa hòa hợp hai người chúng tôi.

— Lỗi tại tôi hết, Franz.

Cả tai nạn cũng vậy. Theo anh ta, một mình anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Anh xác nhận kết luận của cảnh sát và lời khai của nhân chứng: Anh chạy xe quá nhanh. Có thể đây là mức thấp nhất trong mục đích giăng bẫy của Yahl và Horst, làm chúng tôi, làm bản thân tôi bị hụt mất một phần lớn số vốn có trong tay.

Nếu đúng thế, phải công nhận chúng đã thành công mĩ mãn. Tai nạn của Marc không nằm trong kế hoạch của chúng. Nhưng nó đã xảy ra. Hậu quả là tôi sẽ mất đi sự tiếp tay, sự nâng đỡ của Marc Lavater đúng vào lúc xảy ra đòn đánh mãnh liệt chúng đã đe trước đây. Tôi tin chắc đã đến lúc...

Bác sĩ ra hiệu: Tôi đã làm bệnh nhân mệt lắm rồi. Tuy bệnh nhân vẫn đang nhắc đi nhắc lại lời cầu nguyện tuyệt vọng: “Lỗi tại tôi. Lỗi tại tôi”.

Sáng ngày 25 tháng giêng tôi đến Geneva gặp người chỉ huy toán thám tử được Lavater thuê giám sát Martin Yahl. Một gã người Anh, đặt tên là Chatham, trạc độ ngũ tuần, tóc mai bạc trắng, mắt xanh đầy vẻ ngây thơ. Chắc anh ta phục vụ trong cơ quan mật vụ của Nữ Hoàng nên anh có cái vẻ lừng khừng giả tạo, giọng nói mượt mà, cách chọn từng câu từng chữ hết sức thận trọng và thói làm ra vẻ mình chỉ là dân tài tử, suy thực ra lại là tay chuyên nghiệp chính cống. Anh chưa biết Lavater bị tai nạn, tôi thuật lại cho anh ta nghe:

— Do đó, từ nay trở đi anh trực tiếp báo cáo với tôi.

Có, anh ta đã biết là thực ra anh làm cho tôi. Anh tủm tỉm, gián điệp mà không biết mình làm cho ông chủ nào thì đáng giá mấy xu? Tôi ngỏ ý muốn đến tận nhà Yahl xem qua. Anh ta trố mắt ngạc nhiên: “Có gì mà xem!” Anh lái xe đưa tôi đi. Dinh thự nằm ngay bên bơ hồ Léman, trên con đường chạy dọc theo hồ đến Hermance, tức là đến chỗ ranh giới giữa bờ hồ Thụy Sĩ và bờ hồ thuộc đất Pháp, về phía Thonon và Evian. Bức tường cao chăng thép gai bọc kín dinh thự. Rất nhiều cây tuy mùa này trụi lá nhưng đều cao hơn, dày hơn trong ký ức tôi. Tay người Anh hỏi: “Ông đã vào tận trong đó rồi?”

Tôi công nhận. Không những đã vào hẳn trong mà còn nghỉ hè ba bốn vụ ở đó hồi mới lên mười lăm tuổi sau khi mẹ tôi qua đời. Hồi ức về những chuyến đi nghỉ này thật thê thảm: Ngôi nhà rộng hiu quạnh, chỉ có những người hầu rập khuôn theo ông chủ, nghĩa là những bộ mặt vô cùng ảo não. Tôi ăn dưới bếp buổi trưa, còn bữa tối thì ăn với vị đỡ đầu Martin Yahl cũng như ông bác Giancarlo đồ đần. Ông ta lải nhải chuyện học hành của tôi, dĩ nhiên nó hết sức tồi tệ.

Tay người Anh nói: “Khi từ London trở về, lão về thẳng đây và không hề nhúc nhích. Hầu như khôngcó khách khứa, ngoài ông bác sĩ tim mạch ở Paris vẫn đi theo, và ông bác sĩ nội khoa người Genava. Cùng một chủ ngân hàng, công chứng viên quen từ lâu”.

Tôi thực sự nhớ điều Lavater nói ở New York trước khi tôi lên đường đi Rio.

— Lavater cố nói với tôi một điều hơi lạ: Theo anh ta thì có chuyện gì đó không ổn.

— Không phải là theo ông Lavater. Mà,là theo tôi. Chính tôi đã nhận xét như vậy, ông ấy chỉ nhắc lại cho ông thôi. Tôi đã có mặt ở London khi Yahl tới đó, tôi đã chứng kiến lão đến Brown, lúc lão gặp Horst. Chính lúc ấy mà tôi đã thoáng có cảm tưởng họ đóng kịch. Họ có vẻ đánh hơi thấy bị chúng ta giám sát và bảo nhau diễn một màn hài kịch...

Tôi nhìn kỹ mặt anh ta. Anh nhún vai với vẻ hiền hậu của gã người Anh vừa hạ ta 6 - 0, 6 - 0 trên sân tennis và do đó nên không hề căm giận ta chút nào.

— Rất tiếc. Tôi không biết họ diễn trò gì, nhằm mục đích gì. Vả lại cũng có thể tôi lầm. Tôi vốn có thói không tin người đời, không hiểu tại sao như vậy.

— Chắc lại vì anh hay soi gương và nhìn mình trong đó.

— Rất dí dỏm!

— Được anh giúp đỡ thật quý hóa quá.

— Ông phải đòi hỏi nhiều hơn nữa. Công việc này khá buồn tẻ.

Tôi ngắm dinh cơ của Yahl. Tuy vườn cây trơ cành nhưng phải nhìn qua một chỗ trông giữa lùm cây mới trông thấy ngôi nhà. Đến mùa xuân cây cối đâm chồi mọc lá, đứng ngoài đường chắc chắn không thể nhìn thấy được.

— Horst thế nào?

— Ông Lavater có chuyển yêu cầu của ông bảo điều tra các chuyển dịch của lão ta. Chúng tôi làm hết sức mình để bám chặt. Không dễ, lão đi khiếp lắm, nhảy từ máy bay này sang máy bay khác.

Tôi nhớ lại cảnh do Maria De Santis kể lại: Cô ta, Horst và Yahl gặp nhau, nói đến Hassan Fezzali, với câu: “Đã thanh toán đầy đủ''. Tôi bảo tay người Anh:

— Lão có mặt ở New York vào ngày 17 hoặc 18 tháng giêng vừa rồi. Ăn tối với Yates giám đốc một hãng thông tấn.

Anh ta mỉm cười: “Tin rất chính xác, không hiểu ông lấy ở đâu ra. Bữa ăn diễn ra trong một tiệm cao lâu người Tàu ở đại lộ số 2. Thực ra có những ba người cùng ăn: Thêm một cô phóng viên nhiếp ảnh còn trẻ và rất đẹp tên là Sharon De Santis.”

— Hiện nay tôi đang ở New York. Nếu Horst gặp gỡ một người như Yates ở đấy, cần báo ngay cho tôi. Tôi chi khá nhiều tiền chỉ cốt có thế.

— Chúng tôi đã phải tốn nhiều thì giờ để tìm ra lão Yates và cô gái đó. Và theo lệnh thì tôi phải báo cáo cho ông Lavater. Tôi đã báo cáo rồi, bản báo cáo về sự đi lại của Horst, những người đã tiếp xúc với lão, địa điểm, nội dung gặp gỡ... đã gửi cho ông Lavater cách đây hai ngày. Nếu không xảy ra tai nạn vừa rồi chắc chắn ông đã nắm được.

— Từ nay anh sẽ gửi báo cáo thẳng cho tôi. Bất cứ lúc nào, ngày cũng như đêm, nếu thấy có tin quan trọng anh phải gọi điện ngay cho tôi.

Anh ta gật đầu. Lái xe đưa tôi trở lại Geneva kịp một chuyến bay đang đợi. Tôi lại hỏi:

— Horst đi những đâu?

— Chẳng lẽ ông bắt tôi kể thực lòng sao?

— Những điểm chính.

— Châu Âu, Hoa Kỳ, đi về liên tục. Cả Viễn Đông và Nam Mỹ nữa.

— Lão có đi Cairo không?

— Không.

— Ở Nam Mỹ cụ thể là đâu?

— Mới vài ba ngày trước vừa đến Rio.

— Ở đây ngày 20 và 21?

— Đúng.

Nghĩa là cùng lúc với tôi. Và mấy ngày trước đó, Horst cũng cùng ở New York như tôi. Lão lên đường đi Rio đúng vào lúc tôi khởi hành.

Chắc lão bám theo tôi! Hôm nay có khi lão cũng đang ở Geneva không chừng.

*

Bữa ở Sorrente tôi đã một lần gọi Catherine ở Arizona thấy cô tỏ ra căng thẳng hơn lúc nào hết, hùng hổ đến nỗi tin Marc ngộ nạn không làm cô dịu bớt. Thực ra, cô cũng chăng buồn để tai nghe tôi nói gì.

Tối 25 tới Paris tôi lại gọi lần nữa. Lần này còn tệ hại hơn nhiều. Tôi bảo cho tôi nói chuyện với bà mẹ, ở điện thoại. Thế là Catherine nổi khùng:

— Nói với em đây này!

— Nhưng mẹ em có đấy không?

— Không thì ở đâu nữa?

— Thế các bạn chúng mình từ Los Angeles?

— Cũng thế. Chỉ thiếu mặt anh. Như mọi bận.

Tôi phải nói lảng sang chuyện ngôi nhà ở đại lộ Henri Martin mới làm cô nguội bớt, hết lời tán tụng công trình kỳ diệu của họa sĩ trang trí (tuy thực ra tôi chưa hề đặt chân tới). Cuối cùng tôi định gác máy, trong bụng còn hậm hực vì bà mẹ vợ chẳng thèm cầm máy hỏi thăm tình hình của Marc tuy xưa nay bà vẫn tỏ ra mến anh ấy.

Tôi nào có biết ở Arizona đang xẩy ra chuyện gì!