PHẦN IV - Chương 1 CHIẾC MÁY VI TÍNH KHÁC THƯỜNG
Sau bốn ngày, mọi cuộc tìm kiếm chính thức chấm dứt. Dĩ nhiên tôi không hài lòng. Tôi đã yêu cầu nhà thám tử tư ở Los Angeles và Callaway tham gia cùng với cảnh sát. Sau hai ngày tôi hiểu ra rằng anh ta không đủ phương tiện tiến hành cuộc điều tra trên quy mô rộng lớn như thế.
Vì vậy tôi nhờ cậy đến người mà tôi gọi là Chatham, tạm gọi gã người Anh tôi đã từng gặp ở Geneva, một người đang mơ ước những công việc to tát hơn nhiều.
Anh ta không nhận lời ngay:
— Việc này khác xa việc theo dõi người. Tôi không quen làm. Mặt khác, tôi nhảy vào đây sau khi vụ việc xảy ra đã gần một tuần lễ. Tuy nhiên, cũng có thể.
— Không một hai gì hết: Tôi muốn tìm thấy thằng con, thế thôi.
— Tôi có thể đảm nhận cả hai vụ: Vừa giám sát Yahl vừa điều tra trong vùng núi San Bernardino.
— Tôi đòi phải có kết quả. Ưu tiên số một: Con tôi.
— Trước hết phải có tiền, chưa nói đến nhiều thứ khác.
— Ngay bây giờ tôi sẽ ra lệnh chuyển khoản một triệu đôla. Hãy cho biết chuyển vào đâu? Sau đây nếu cần sẽ chi thêm.
Nghe rõ tiếng anh ta nuốt nước miếng, vì sửng sốt.
— Thưa ông Cimballi, chúng tôi sẽ làm tất cả những gì con người có thể làm được. Xin đảm bảo với ông như vậy.
Trong những giờ đầu tiên sau khi tìm thấy Catherine tôi thật nóng lòng muốn hỏi han cô ấy. Sau ba mươi tiếng đồng hồ mê man vì liều amphétamines quá mạnh cô mới tỉnh. Lại phải sau mấy tiếng nữa mới kể lại được chuyện đã xảy ra. Đúng hơn là không kể gì hết: Cô không nhớ. Tất nhiên có nhớ lại chuyến đi trên xe hơi, lúc gần đến túp lều, lúc chiếc Range Rover lật nghiêng gần đổ, lúc ra đi với Marc Andrea. Chính vào lúc ấy cô đã uống các viên thuốc quái quỉ nọ, chắc là thuốc an thần, và sau đó trí nhớ bắt đầu hỗn loạn. Cô đã gặp nhiều người. Những người nào? Không biết, không nhớ hình dạng. Lúc ấy có tiếng nhạc. Thế Marc Andrea thì sao? Lúc ấy con vẫn ở bên cô. Ấy là cô cho rằng như vậy.
Sau đó là mũi tiêm. Có phải cô bị cưỡng ép nhận mũi tiêm đó? Cô không nhớ. Cũng không nhớ điều gì xảy ra sau đó. Cho đến lúc tỉnh lại trong bệnh viện Palm Springs.
Tại sao cô rời khỏi trang trại? Im lặng. Cô có hẹn gặp ai trong túp lều của Jessica Walter không? Không. Tại sao cô tới đó? Im lặng. Cô nhận được tập ảnh vào lúc nào? Tập ảnh nào cơ? Cô không nhận được tập nào hết. Cô không làm được gì, không nói được gì để giúp tôi tìm ra thằng con sao? Cô đã nói tất cả những gì có thể nói.
Ngày 4 tháng hai cô xuất viện, về ở với bố mẹ trong ngôi nhà họ mới thuê trong vùng Palm Springs, và ngay sau đó tôi bị cấm cửa không cho lui tới. Cảnh sát thẩm vấn cô cũng chẳng biết được gì hơn. “Thưa ông Cimballi, thực sự bà ấy không nhớ lại được gì. Uống từng ấy thuốc, lại mũi tiêm ấy nữa, như vậy thật chẳng đáng ngạc nhiên”.
Ngày 12 tháng hai, Catherine bay về Châu Âu trong tình trạng vẫn mệt lả, nên tôi chẳng biết gì thêm. Tôi đã nghĩ đến việc công bố tất cả chuyện Horst đến thách thức tôi. Có nghĩa là đệ đơn kiện Maria De Santis và cùng với cô ta là tất cả những kẻ đã xúi cô ta chống lại tôi, bất kể chúng là ai, kiện Yates, Horst và Yahl. Khi tham khảo các luật sư, họ khuyên tôi: “Xét cho cùng, ông chỉ nắm được các tập ảnh gửi đến khách sạn Pierre làm bằng chứng xác thực. Nhưng chẳng có gì chứng minh rằng họ dùng tập ảnh này nhằm mưu hại ông. Vợ ông nói không nhận được. Và họ cũng không hề dùng chúng để đe dọa ông. Thưa ông Cimballi, hãy giả định là ta tìm thấy ả De Santis hôm nay đang ở Nam Mỹ như chính ông cũng nghĩ thế. Giả định là cô ả bị thẩm vấn. Ả hoàn toàn có thể khai rằng những bức ảnh này được chụp lén, cô ả không hay biết gì. Có thể do tay Yates là người tình ghen tức. Trách cứ gì được họ nào? Còn gã Horst. Ngoài ông ra, ai là người nghe thấy gã dọa dẫm ông? Gã thuê người ám sát ông? Thì chính ông cùng thuê người theo dõi hắn, theo dõi cả lão chủ ngân hàng người Thụy Sĩ như chính ông đã thừa nhận, tuy lão đang ốm đau đến mức các bác sĩ tim mạch danh tiếng cũng không dám lạc quan. Thế nào, ông Cimballi? Ta có thể kiện cáo tất cả bọn đó. Nhưng không hề có hy vọng được kiện. Mà còn có thể phương hại đến việc tìm ra con trai ông nữa”.
Ngày 8 tháng hai tôi đến Los Angeles. Nói điện thoại xong với Jimmy Rosen tôi gác máy, chuông lại reo.
— Ông Cimballi đấy hả? Erwin Horst đây.
Tôi hít một hơi thật dài.
— Tôi nghe đây.
Tiếng nói của hắn hoàn toàn điềm tĩnh, chỉ hơi pha đôi chút giọng Đức như tôi đã để ý trong cuộc một đối một tại Biltmore ở New York.
— Thưa ông Cimballi, tôi do dự mãi trước khi gọi cho ông. Cuối cùng tôi quyết định cứ gọi. Tôi muốn khẳng định với ông một điều, dù ông tin hay không tin tùy ông: Chúng tôi hoàn toàn không can dự vào vụ con trai ông mất tích. Tuyệt đối không tham gia bằng bất cứ cách nào, ông ạ.
Hắn chờ đến lượt tôi lên tiếng, nhưng tôi im lặng. Mãi sau hắn nói thêm: “Chúng tôi là những người kinh doanh tài chính, không làm gì khác ngoài lĩnh vực tài chính”.
Im lặng. Tôi vẫn không lên tiếng. Thấy hắn cũng im lặng nốt, tôi gác máy trước.
*Tôi thuật lại với gã người Anh cuộc đàm thoại với Horst. Anh ta gật gù: “Kể cũng lạ, nhưng tôi lại tin lời hắn. Chúng tôi bám Horst từ nhiều tuần lễ rồi, hẳn là không để hắn biết, ông có thể tin chắc như vậy. Hắn là một nhà kinh doanh chứ không làm gì khác, dứt khoát như thế. Nhân thể xin nói luôn: Chúng tôi đã khám phá được là hắn từng du học bên Đức và có ở đó những bạn bè thuộc loại hơi đặc biệt”.
— Nghĩa là thế nào? Những tên loạn dâm đồng giới chăng?
— Chuyện kia không loại trừ chuyện này. Trước đây ông chưa biết những thú riêng khác thường của Horst. Tôi vừa cho ông hay. Nhưng ban nãy tôi nói về bọn Quốc Xã, hoặc bọn ngả theo Quốc Xã.
— Còn mẹ tôi là Do Thái. Anh định dẫn dắt đến đấy phải không?
Anh ta nhún vai: “Martin Yahl có những quan hệ thân thiết với bọn Đệ Tam Đế Quốc. Chính ông đã tận dụng điều này trong lịch sử của lão để hạ lão”.
— Và đó cũng là cái đã khiến hai tên ngoặc với nhau chống lại tôi?
— Cũng là một lập luận đáng quan tâm như một lập luận khác. Chúng tôi đang tìm cách chứng minh.
— Tôi đã yêu cầu anh quan tâm đến thằng con tôi, ưu tiên số một.
Anh ta liền nói đến kết quả những giờ điều tra đầu tiên của anh ta trong vùng núi San Bernardino, nó xác nhận các kết luận của những người trước: Vụ mất tích chỉ có thể cắt nghĩa một cách hợp lý nhất là nó do những người Catherine đã nói đến tiến hành; những người mà cô không nhớ kỹ, không kể được những chi tiết đích xác.Những người đi cắm trại, có mang theo lều vải, không phải những đoàn lữ hành.
— Và họ lôi con tôi đi, không cần biết nó là ai, ở đâu đến, đi với ai? Vô lý, sự có mặt của họ hoàn toàn tình cờ thôi.
—Thưa ông Cimballi: Chú bé không còn trên vùng đó nữa. Người ta đã mười lần chui tìm trong các bụi rậm, nhấc các tảng đá, soi mói từng chỗ hổng. Lính thủy đánh bộ trong căn cứ gần đấy đã đến giúp. Chú bé không còn ở trong vùng.
Anh ta lấy kính trong túi ngực ra, thản nhiên lau chùi, rồi lại bỏ vào túi.
— Nhất định ông đã nghĩ đến một vụ bắt cóc. Nhưng không thấy ai đòi tiền chuộc. Chỉ thấy có mấy kẻ cuồng tưởng và bọn lừa đảo mạt hạng định lợi dụng cơ hội này. Nhưng cũng có thể chúng còn đợi...
Gã người Anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi:
— Những giờ phút gian nan, phải không?
Tôi chẳng cần sự thương cảm của anh ta. Tôi đã một mình chống chọi trong bao năm nay rồi và vẫn còn đủ sức tuy đang rất đau khổ.
— Anh định điều tra như thế nào?
— Con ông có thể đã được những người cắm trại nọ nhặt đi, hoặc bị họ bắt mang đi, những người cắm trại bí ẩn đã nói chuyện với bà nhưng bà không tả lại được. Và tuy trên đài phát thanh, đài truyền hình đã nhiều lần kêu gọi, cả trên báo chí nữa, nhưng vẫn không chịu xuất đầu lộ diện. Chúng tôi sẽ thử tìm ra họ.
— Họ là ai?
— Là bất cứ ai. Vào dịp cuối tuần, vùng San Bernarđino đầy ắp người. Chúng tôi sẽ cố xác minh lai lịch từng người một, cả đàn ông lẫn đàn bà, tất cả những ai có mặt ở đó từ mười lăm giờ thứ sáu ngày 29, lúc vợ ông tới nơi, đến trưa thứ bảy.
Anh ta giải thích định làm những gì và làm như thế nào. Rồi gật gù: “Tôi biết đây là việc kiến tha mồi, rất kinh khủng. Nhưng không còn cách nào khác”.
Li và Liu. Họ đổ bộ xuống Los Angeles vào cuối tháng hai, lúc tôi đang rúc kín trong biệt thự nhỏ ở Beverley. Có lẽ tôi đã trở lại vùng núi San Bernadino đến hai chục lần, và nếu trên quả đất này có chỗ nào toàn bộ đất cát được sàng kỹ thì chính là chỗ năm trong bán kính năm kilomètres quanh nơi tìm thấy Catherine. Mà chẳng tìm thấy gì. Các lời kêu gọi trên đài phát thanh truyền hình, các lời rao thưởng, các lời khẩn cầu của tôi đều không có hồi âm. Catherine đã cùng bố mẹ trở về Châu Âu được hai tuần. Bà mẹ vợ gọi điện cho tôi lần cuối cùng nói: Theo bà có là điên mới tiếp tục hy vọng.
Li và Liu đổ bộ xuống Los Angeles và bảo tôi: “Đi San Francisco với bọn tôi!” Chính họ là những người đã kéo tôi ra khỏi vực thẳm bệnh hoạn lúc đó. Họ chẳng hề nao núng trước lời khước từ và cả những lời chửi rủa của tôi, không có cái gì làm họ nản lòng. Tôi tống cổ cả hai ra cửa, họ bèn ở lì ngay trước cửa nhà tôi, ngay trong vườn, một cậu vắt vẻo trên cầu nhảy bể bơi, một cậu chồm hổm trên cột đèn trong vườn. Li (hoặc Liu) làm Mao Trạch Đông còn Liu (hoặc Li) làm Tưởng Giới Thạch. Giữa hai cậu là bể bơi, coi như eo biển Đài Loan. Rồi cả hai dùng tiếng Tàu kinh kịch để quạt nhau. Li - Tưởng duyệt những đạo quân tưởng tượng nhưng buộc chúng phải tuân thủ kỷ luật mà nhà binh nghiêm ngặt, còn Liu - Mao thì bị Hồng Vệ Binh chọc vào mông trong khi vẫn ngoáy tít lên vì được hoa hậu Tàu xinh đẹp sờ soạng. Đến nỗi Liu - Mao thực hiện được những bước đại nhảy vọt... ít ra đó cũng là lời họ thuyết minh các uốn éo của họ.
— Các cậu phát điên phát rồ cả rồi.
— Đi San Francisco với chúng tôi!
Họ xử sự như thể không có chuyện gì xảy ra. Lại còn giễu: “Cimballi vốn lất lanh ma bây giờ co lại rồi. Mắc bịnh tự kỉ lồi. Bước đầu của bịnh tâm thần phân lập tấy ông lớn ơi. Ông cá biết bịnh tâm thần phân lập là cái gì hông?”
Ngay sau đó họ kê ra một loạt triệu chứng của bệnh, hoặc những cái họ coi là triệu chứng.
— Đi San Francisco với chúng tôi!
Tôi cố biện bạch: Muốn ở càng gần San Bernardino càng tốt. “Để làm gì? Liệu có thay đổi được gì? Ngoài cảnh sát liên bang, anh còn huy động cả những thám tử tư giỏi nhất thế giới vào cuộc điều tra. Thế mà lại định rúc xuống đất nằm chờ sao? Cimballi lớn lất lanh ma đang gẫy gục lồi, đúng thế lồi. Anh đang gãy gục đấy, chúng tôi nghe rõ tiếng gẫy răng rắc đây này. Trong lúc đó thì lão bạn già Thụy Sĩ của anh đang sắp thắng cuộc. Phải trở lại võ đài nện cho lão một trận mê tơi. Đi San Francisco với chúng tôi!”
Tại San Francisco tôi đã thanh toán được một trong những tên đã phản bội và ăn cắp của bố tôi. Li và Liu đã giúp sức tôi trong việc này hoàn toàn vì tình bạn. Họ cười khẩy: “Tình bạn nào? Ai bạn bè được với nhà anh? Làm cho vui thôi, mấy khi có dịp cười nổ trời như thế?” Họ vẫn giữ ngôi nhà trên đồi Telegraph, ở đó họ kể cho tôi nghe một số áp phe trong vô số áp phe của họ. Không nghi ngờ gì nữa, họ đang trở thành tỉ phú đôla đến nơi. Đã tậu đồi nho trong thung lũng Napa; kinh doanh bất động sản; trong lĩnh vực truyền hình họ đã đầu tư vào một bé gái sướt mướt Made in Japan có cái tên ngọt ngào như kẹo; họ đang nghĩ tới ngành khách sạn tiếp theo những mối quan hệ thiết lập vì chương trình Safari (họ tránh không đụng đến chương trình Safari, đợi cho tôi tự mình đề cập đến nó); họ đang say sưa với các bộ vi xử lý và theo một trình tự họ cho là lôgíc, với tất cả các món đồ chơi điện tử và đồ dùng vặt vãnh có thể tạo ra nhờ vận dụng các tiến bộ của kỹ thuật vi tính. Trong thực tế, làm đồ chơi điện tử là con ngựa chiến mới nhất của họ.
— Anh Franz, chúng tôi chỉ lặp lại ý của anh về các đồ dùng vặt vãnh.
— Bọn lừa đảo!
— Trên thị trường quốc tế về đồ chơi có nhiều việc lắm. Chúng tôi kiểm soát với mức độ khác nhau tất cả bọn chế tạo đồ chơi rẻ tiền ở Nhật Bản, Đài Loan, Malaysia, Indonesia, Triều Tiên và các nơi khác. Anh có muốn nhập cuộc với chúng tôi không?
Tôi chẳng muốn nhảy vào việc nào hết, chẳng ham muốn bất cứ điều gì. Ngôi nhà trên đồi Telegraph ở San Francisco nay chẳng có vẻ gì là dinh cơ một tỉ phú, tuy nó cũng chẳng nằm trong tầm tay một anh lái tàu điện. Nhà gỗ vẫn ba tầng lầu (bày biện toàn đồ gỗ rất đẹp, vẫn nhìn ra phong cảnh tuyệt diệu của Vịnh San Francisco từ Golden Gate đến Bay Bridge. Nữ văn sĩ ở nhà bên đã dọn đi, thần kinh bà ta không đứng vững nổi trước bản Hoa Anh Đào Hồng và Hoa Táo Trắng do Yvette Giraud ghi vào đĩa 78 vòng kiểu cổ được hai anh bạn Tàu ưa thích đến nỗi mỗi ngày nghe từ mười lăm đến hai chục lần tuy một chữ Pháp cắn đôi cũng không biết.
— Bất cứ ai cũng phát điên khi phải nghe như thế. Sao bây giờ các cậu không vặn nữa đi?
— Không cần, vì mụ ta xéo rồi. Mẹ kiếp, chó, mụ ấy có những mười chín con chó anh biết không? Đêm đêm khi chúng tôi về nhà, tuy đã đi thật rón rén để khỏi làm chúng tỉnh giấc, vậy mà cả mười chín con khốn nạn ấy đều chồm lên cửa sổ nhìn chúng tôi chằm chằm, thè lưỡi liếm mũi rất đểu.
Ngay khi tôi vừa chân ướt chân ráo đến nơi, hai cậu đã tiếp đón với tình bạn bình dị. Không hề đả động đến San Bernardino. Trong tình trạng của tôi lúc đó, rõ ràng đây là phương thuốc chữa bệnh tốt nhất. Li và Liu đúng là có một không hai; tình cờ tôi khám phá ra rằng họ đã hứa hôn với hai cô Tàu - Mĩ rất xinh và sẽ làm lễ cưới theo đúng nghi lễ tổ tiên. Họ vận động tôi một cách tế nhị, tuy tôi đoán biết nhưng cách làm của họ vẫn có hiệu quả. Họ trở lại chuyện đồ chơi. “Anh có khoái không? Có hay không? - Hoàn toàn không - Franz, chúng tôi đang có vấn đề: Đã làm được nhiều đồ chơi thú vị nhưng thị trường lại cổ hủ, ngưng đọng, những đồ chơi mới không được chấp thuận như dự tính“. Hồi ấy khoảng cuối tháng hai hoặc đầu tháng ba, tôi lang thang không ngớt khắp San Francisco từ phố Market đến Fisherman’s Wharf, từ cối xay ở công viên Golden Gate đến Embarcadero, hết leo lên lại tụt xuống ngọn đồi Nob. Gã người Anh gọi điện đều đặn cho tôi và đều đặn thông báo: Chẳng được tin tức gì. ”Thưa ông Cimballi, đây là công việc của kiến tha mồi, đến một ngày nào đó mới thấy kết quả. Chúng tôi đang lắp đặt bộ máy. Còn vụ kia thì...,“ - ”Vụ nào nữa?“ Anh ta không thích nói tên người trên điện thoại nhưng vẫn phải thốt ra: Horst. ”Chúng tôi đã tiến thêm một ít theo hướng đó. Hơn nữa còn phát hiện đôi điều lý thú. Ông có cần tôi tới gặp không?“ Không, tôi không muốn. Tuy có Li và Liu và bạn bè họ, tôi vẫn trong tâm trạng thờ ơ ủ rũ, thật ngớ ngẩn: Rút cuộc lại thấy như thế dễ chịu hơn nhiều. ”Không, anh đừng đến. Tôi sẽ gọi lại. Hãy lo chuyện thằng con tôi”.
Trong khi đi trên phố California, lúc vượt qua Chinatown, tôi dừng chân trước tiệm đồ chơi. Khi trở về đồi Telegraph, tôi nói cho Li và Liu biết ý nghĩ vừa nẩy ra. Và chính tôi lại là người cuối cùng hiểu ra rằng ý nghĩ này tuy không có gì ghê gớm nhưng họ lại cho là dấu hiệu chứng tỏ có cái gì đó bắt đầu khởi động lại trong tôi.
— Mở một chiến dịch về những đồ chơi phi bạo lực, hiền lành, thậm chí hòa bình chủ nghĩa nữa. Chấm dứt việc tăng súng ngắn, súng dài, tiểu liên, xe tăng làm đồ chơi cho trẻ. Tổ chức những cuộc diễu hành trước các cửa hàng lớn, tập hợp tất cả hội sinh thái vào một khối. Chiếm giữ các quầy đồ chơi, ngự luôn tại chỗ, trưng biểu ngữ lên, khi đài phát thanh và truyền hình đến phỏng vấn thì chứng minh rằng có thể tặng cho trẻ những đồ chơi không có hàm ý buộc chúng phải tàn sát thế hệ nối tiếp. Và những đồ chơi được đưa ra để minh chứng điều đó dĩ nhiên là do các anh làm ra. Không chỉ có những thứ của các anh, nhưng chủ yếu là những thứ của các anh.
Họ đồng ý. Họ nói: Sẽ làm đúng như thế. Nhất định họ sẽ làm. Ví dụ họ có thể tập hợp độ bảy tám ngàn dân New York đến trước cửa các tiệm lớn khu Herald, chặn đứng việc lưu thông ở Broadway và đại lộ Hoa Kỳ, nhờ vậy mà được quảng cáo tối đa.
Nhưng đó không phải là điều chính yếu. Họ khoái chí cười phá lên: Ông lớn Cimballi. Bé con ranh ma đã trở lại! “Cimballi rides again”.
Đến nỗi rút cuộc lại chính là tôi lên tiếng hỏi họ về chương trình Safari.