Chương 2
Jo Lupino bảo tôi: “Safari được lắm, rất tốt là khác. Công việc mỗi ngày một phát triển mạnh, thực sự đang trở thành một việc khổng lồ”.
Anh ta báo cáo rất tỉ mỉ. Chính anh ta ra sân bay đón tôi. Anh đã tận mắt trông thấy bọn thợ ảnh, hai tên tay chân của Yahl mà tôi chỉ liếc qua đã nhận mặt được ngay, trà trộn giữa các phóng viên bình thường (tuy vụ con tôi mất tích không gây chấn động bằng vụ bắt cóc con trai Lindberg nhưng báo chí cũng nói đến rất nhiều). Tôi đã phải chịu đựng ánh đèn chớp của họ và cả một vài câu hỏi về Marc Andrea. “Không, không có gì mới”. Liệu tôi có còn chút hi vọng nào không? Xuýt nữa tôi nện vào mặt thằng cha đặt câu hỏi này. Cuối cùng tôi chỉ vắn tắt: Có, vẫn hy vọng, hy vọng mãi mãi. Và sẽ giữ niềm hy vọng này trong nhiều năm nếu cần.
Lupino chỉ nhắc đến cảnh đó có một lần duy nhất:
— Sao chúng biết anh tới New York?
Chỉ có một cách giải thích nhưng tôi không tiết lộ với Lupino: Điều đó chứng tỏ cạm bẫy lại đang giương lên. Chúng cho tôi được yên thân ở Los Angeles và suốt thời gian tôi ở San Francisco, nhưng đúng vào giây phút tôi vừa rũ khỏi trạng thái đờ đẫn thụ động để trở lại thành nhà kinh doanh thì lập tức chúng lại săn đuổi tôi. Và làm cho tôi hiểu ngay rằng: Tuy có một thời gian lắng dịu nhưng cuộc chiến chưa kết thúc.
— Các công trình tại chỗ đã bắt đầu và đang tiến triển mạnh, - Lupino lại nói về công việc bên Florida. - Anh nên đến xem qua. Rất bõ công đi.
— Tôi sẽ đi.
Tại phòng làm việc, anh ta mở cho tôi xem các bản vẽ cùng với hai kiến trúc sư đã làm việc cho chương trình này từ nhiều tháng nay.
— Anh xem đây, mọi thứ đang thành hình. Tốp các bạn Tầu của anh đã thực hiện một công việc tuyệt vời theo cả hai nghĩa: Siêu tự nhiên và chất lượng rất cao. Họ đang sáng tạo một thế giới mới. Tôi cần nói rõ rằng trong số đại diện cho các vị cộng tác viên của anh bên Dallas, có những người tỏ ra hoài nghi khả năng đóng góp của các ông Li và Liu, ngoại trừ sự đóng góp về tài chính.
Lupino bật cười: “Chắc anh cũng thừa nhận là họ cố gắng tối đa để tỏ ra mình là những anh hề...”
— Ít ra họ là những người cố ý làm ra thế!
Tôi cúi xuống nhìn các bản vẽ. Quả thật chúng gây xúc động mạnh, còn hơn cả một thành phố đang ra đời. Các kiến trúc sư gật gù: “Có đến mười lăm hoặc hai chục ngàn người sẽ làm việc ở đây, vào mùa hè khách du lịch ào ạt đổ tới, con số đó còn tăng thêm. Tất nhiên phải có nhà ở cho họ. Chúng tôi dự tính tổng cộng sẽ có ba chục ngàn người và hơn nữa. Địa điểm được chọn làm nơi định cư là vùng cách chỗ này ba kilomètres hướng Đông Bắc, phía Orlando gần xa lộ Florida. Đã có kế hoạch đầy đủ: Giao thông công cộng trường học, sân thể thao, siêu thị...”
*Đột nhiên tôi thấy lại mảnh đất của Flint với hình dạng hôm tôi hay qua lần đầu tiên: Hoang vu, lầy lội, lác đác bóng vài người Séminoles sống sót từ thời tiền sử, nhung nhúc đủ loại côn trùng trong đó muỗi là giống gây khó chịu nhất hạng.
— Vấn đề ấy cũng đã giải quyết xong. Vùng này bây giờ hoàn toàn trong lành.
... Và cũng vì Flint thường gặp khó khăn vào những dịp cuối tháng, không đủ sức thanh toán các chi phí bay, nên phong cảnh nơi đây đã hoàn toàn thay đổi như trong huyền thoại, khiến tôi sững sờ gần như lịm đi. Họ tiếp tục báo cáo.
— Đã mở đường thông với thủy lộ dọc bờ biển. Con sông nhỏ đã được mở rộng, nối dài thêm bằng những sông đào có dáng vẻ tự nhiên và lưu thông được, nên bất cứ ai cũng có thể từ vịnh Chesapeake xuống và neo tàu ngay trước cửa chiếc bungalow anh ta thuê.
— Và được một chàng Tarzan với một cô Jane khoác da báo ra nghênh đón, - Lupino bổ sung thêm.
Các kiến trúc sư còn mang đến những market: “Được không ạ?”
— Bao nhiêu khách sạn?
— Năm cái, không kể những cái nhà nghỉ cá nhân. Tổng cộng khoảng bảy nghìn giường.
Họ chỉ các địa điểm xây cất.
— Còn chỗ này?
Tôi vừa thấy một khoảng trống.
— Đây là một khu rừng ở trung tâm, các con thú ở đây được thả tự do dưới sự quản lý của tay thợ săn từ Kenya sang. Đặt khách sạn ở đây rất nguy hiểm.
Tôi sực nhớ đến khách sạn Treetop (dịch nghĩa là Ngọn Cây) đã thấy ở Kenya, ngồi trên đó có thể điềm nhiên ăn bữa tối và xem sư tử sửa soạn cuộc săn và giết chết con mồi thực sự. Các kiến trúc sư đã quyết: Lặp lại cảnh đó cho Safari không phải là việc không làm nổi. Cảnh đó sẽ bổ sung cho một ý định khác của Li và Liu nghĩ ra: Xây dựng một khách sạn gắn chặt vào những bể cá khổng lồ, những bể này nối với nhau bằng những đường ống thủy tinh thông ra các đầm hồ được giữ nguyên vẹn.
Những market khác: Những thứ mà công chúng không bao giờ nhìn thấy, ở ngầm dưới đất. Hai tầng hầm. Mọi hoạt động của Safari: Mặt cung ứng, bảo vệ an ninh và gì gì nữa đều điều khiển bằng máy vi tính, cả đến sự vận động của các con tàu chở khách trên các kênh đào, vị trí các con trâu trong khu rừng của Joachim, số các tay súng đang săn bắn trong đó, sự di chuyển của cá sấu bắt buộc phải diễn ra qua mắt các thực khách và đúng thời điểm thích hợp dù chúng muốn hay không muốn.
Tôi nẩy ra một ý:
— Vẫn như đã dự định trước đây, du khách khi đã vào Safari thì không tiêu tiền mặt, không dùng cheque và các phiếu mua chịu thông thường?
— Vẫn thế. Đã làm một loại phiếu đặc biệt, thời hạn sử dụng ngắn, trao cho du khách khi vào cửa. Đã làm xong mẫu.
Đây là sáng kiến của một trong những công ty quảng cáo tham gia hoạch định kế hoạch tổng quát. Làm ra loại phiếu này nhằm hai mục đích: Loại trừ mọi ý niệm về tiền tệ trong khu vực Safari (và do đó, nói thẳng ra là: Kích thích chi tiêu nhiều hơn), mặt khác tránh cho nhân viên khỏi ngồi đếm những món tiền chắc chắn sẽ rất lớn. Một lý do nữa, ít vinh quang hơn: Cơ quan phát hành loại phiếu này sẽ được hưởng hai phần trăm gọi là kinh phí quản trị; từ đó sẽ đẻ ra nhiều khoản lãi nữa. Mặt khác, sự tập trung cao độ việc nhập tiền mặt (chỉ có sáu cửa được phép cấp phiếu Safari) sẽ tạo điều kiện cho chúng tôi gom được chúng ngay lập tức, vào sổ sách tính toán rồi ngay trong ngày hôm đó mang đầu tư vào các thị trường tiền tệ ngắn hạn và trung hạn với lãi suất có lợi nhất.
Các kiến trúc sư mang theo bản vẽ và market ra về. Lupino mặt mày rạng rỡ: “Như tôi đã nói: Công việc khổng lồ”.
Còn tôi thì thoát nạn được ba giờ liền.
— Xuýt quên, - Lupino bảo tôi, - nhân thể xin báo tin, anh bạn Joachim của anh đã trở về Kenya. Tôi đã cố giữ lại nhưng anh ta không chịu. Đối với anh ta bang Florida này nhất là khu vực của Safari không thể bằng rừng rậm Kenya. Tôi đã định gọi điện báo tin đó cho anh hay nhưng vì điều kiện...
Đó có lẽ chỉ là một chi tiết. Vài ngày sau khi Joachim đến Palm Beach và ở với Ocoee, tôi không hề gặp lại anh ta. Khi mời anh đến với tôi, tôi tự nhủ: Đây là cử chỉ nhằm giúp đỡ anh để ghi nhận tình bạn giữa hai người khi tôi ở Mombasa, biết rằng anh đang gặp khó khăn trong cuộc sống. Nhưng có lẽ việc làm này của tôi lại do một động cơ khác: Muốn kéo đến với mình một người có thể hoàn toàn tin cậy. Một người bạn thân thiết. Tôi đâu có nhiều bạn như thế! Vậy mà anh lại bỏ đi, không buồn gặp lại tôi. Sự rút lui của anh ta đã làm tôi bị tổn thương nặng nề hơn là tôi tưởng. Tôi thật không gặp may mắn với những người ở quanh mình.
Tóm lại, tôi vô cùng buồn chán.
Theo tôi nhớ được thì tôi từ San Francisco tới New York ngày 3 hoặc 4 tháng ba. Tôi rời nơi đây ngay hôm sau bằng máy bay của Flint, anh chàng đang nóng lòng muốn cho tôi bay qua trên công trường khổng lồ trước đây là vùng đất hương hỏa của người ông để lại.
Trước khi đi tôi đã gặp Rosen. Bạn đọc còn nhớ, anh ta là người lo việc buôn bán cà phê cho tôi. Trên mặt trận này không có gì mới.
— Theo tôi, mọi chuyện sẽ được quyết định khi cà phê tới vụ nghĩa là khoảng ba tháng nữa, bắt đầu ngày 1 tháng sáu cho đến 30 tháng tám. Giá cà phê tùy thuộc vào băng giá. Nếu có băng giá, giá cà phê sẽ vọt tăng lên. Ngược lại, nó sẽ tụt và anh sẽ phải cố mà bám chặt. Anh cũng biết rõ điều đó như tôi...
Tôi báo Rosen phải tiếp xúc với nhân vật kỳ lạ tên là Gigio tức Gigi, có bể bơi xây ngay trên ban công.
— Tôi gặp rồi. Nhân một chuyến qua New York chính hắn đã tới tìm tôi. Một nhân vật kỳ thật.
Cùng đi có hai gã tình đực trẻ tuổi của Gigi. Điều đó làm chướng mắt Rosen là con người tuần nào cũng thành kính đi chầu lễ ở nhà thờ và bản tính không ưa các trò cợt nhả dâm ô.
— Hắn có nói với anh về chuyện thăm dò bằng vệ tinh?
— Theo hắn, thực tế không thể ngụy tạo được.
Ngụy tạo là từ anh ta dùng để chỉ việc giả mạo các thông tin do vệ tinh truyền về, khiến cho khi vệ tinh chính thức báo trời tốt thực tế lại xấu trời, và ngược lại. Rosen nhìn tôi tỏ vẻ lúng túng: Anh thấy tất cả chuyện này thật là kỳ quặc. Anh không nhầm, chính tôi cũng cảm thấy thế. Vì nhất quyết muốn tìm ra cạm bẫy ẩn giấu trong áp phe cà phê nên tôi đã làm bất kể điều gì. Đã sang Uganda và Bờ Biển Ngà, rồi sang Brazil và Bolivia. Chẳng thấy ở đâu thò ra cái đuôi chiếc cần bẫy của chúng giương lên để bẫy tôi. Vả lại, nếu đợt băng giá tôi mong đợi không xảy ra (nó sẽ làm hại các nhà sản xuất và tôi sẽ xót xa cho họ, nhưng tôi đâu chịu trách nhiệm làm ra thời tiết!).
Hãy giả thiết không có băng giá, và từ ngày 1 tháng sáu đến 30 tháng tám trời sẽ rất đẹp trên các cao nguyên trồng cà phê?
Vậy thì? Tôi sẽ thiệt nhiều tiền, đó là cái chắc, vì đã mua non cà phê với giá khoảng một trăm tám mươi xu Mĩ một livre với hy vọng từ lúc mua đến lúc đáo hạn hợp đồng (vào ngày 18 tháng chín tới) nhờ có băng giá mỗi livre cà phê sẽ được giá hơn thế nhiều. Tôi sẽ thiệt nhiều tiền, đó là cái chắc. Nhưng đó là sự rủi ro bình thường trong đầu cơ. Tôi đã được lợi trong buôn bán bạc kim loại, không gặp may như thế trong vụ cà phê là chuyện khó chịu nhưng bình thường. Cung cách tổ chức làm ăn của tôi khiến cho trong trường hợp xấu nhất tôi có thể mất ba triệu đôla ký quỹ hoặc hơn một chút nếu phải nộp thêm tiền ký quỹ bổ sung. Điều đó không làm tôi vui thích, nhưng không vì nó mà tôi bị khánh kiệt.
Trong tháng ba này tôi lại thấy hăng lên và ngồi tính toán lại sổ sách dẫn vốn, không phải chỉ một lần mà có đến hai chục lần (một anh bạn Rumani đã truyền cho tôi thói quen thích tính toán). Tôi có ba triệu đôla tung vào áp phe cà phê, khoảng bảy triệu rưỡi vào Safari, bốn triệu rưỡi vào Quần Vợt Trên Trời. Tất cả mười lăm triệu. Trong mười hai tháng vừa rồi, cộng tất cả các khoản chi, tiền mua hòn đảo, tiền trả công điều tra cho gã người Anh tôi đã xuất hai triệu rưỡi. Kết thúc áp phe bạc, tôi đã thu hồi mười triệu đồng tiền vốn ban đầu - tiền ký quỹ - nhờ kịp thời rút ra trước khi bạc xuống giá, và được chín triệu tiền lãi sau khi trừ mọi khoản chi.
Chưa hết: Tôi còn có các bất động sản. Ngoài hòn đảo Maria Cay đã tính ở trên còn có các ngôi nhà ở Pháp: Paris, Cannes. Nhà ở Jupiter và Palm Beach bên Florida, ở Oakhurst bên California. Cộng thêm trang trại, một ngôi nhà và một căn hộ ở New York, biệt thự ở đồi Beverly, dinh cơ ở St. Tropez, đất đai ở Neveda, Texas, Florida và New Mexico. Tám triệu đôla tất cả. Chưa kể các chứng khoán bằng franc Thụy Sĩ còn lại và một ít tiền mặt, khoảng hai triệu nữa.
Trừ phi sau này có thông tin gì thêm, cho đến lúc này có thể coi việc tôi bỏ vốn vào quần vợt, vào Safari và cà phê đều là những khoản đầu tư “lành mạnh”, vì vậy tôi đang nắm chỏm khoảng bốn mươi tư triệu rưỡi đôla. Thêm vào đó mười triệu hiện đang kẹt trong công ty Liechtenstein nhưng vẫn thuộc quyền sở hữu của tôi.
Năm mươi tư triệu rưỡi, gần hai trăm bốn lăm triệu hai trăm năm chục ngàn franc Pháp, hai mươi bốn tỉ năm trăm hai lăm triệu xu. Đó là tài sản thực tế của tôi.
Cạm bẫy nào làm tôi khánh kiệt nổi?
Tôi đã hoàn toàn mất trí, hoặc đúng hơn là đã bị lòng căm giận và hận thù lão Martin Yahl làm cho đui mù nên mới không hiểu rằng tôi đã là nạn nhân một vụ bịp khổng lồ!
Tôi hỏi Jimmy Rosen. “Các chuyên viên khí tượng bên Brazil dự đoán thế nào về tình hình băng giá?” Anh ta nhún vai: ”Chưa có gì. Nhưng họ cho rằng mỗi ba năm lại có một lần băng giá nặng nhẹ khác nhau. Các thống kê xác minh nhận định đó. Mà ba năm vừa rồi lại chưa có. Bạn Gigi của anh đánh cuộc năm nay sẽ có, anh ta rất tin con vẹt chưa bao giờ nhầm lẫn, theo lời anh ta. Nói nghiêm chỉnh, anh ta cho rằng do sự móc ngoặc quyền lợi giữa các nhóm Bolivia và Brazil, có khả năng cà phê sẽ tăng khoảng bảy chục phần trăm.
— Giá một livre hiện nay bao nhiêu?
— Một trăm chín mươi xu Mỹ.
Tôi đã mua một trăm tám mươi.
Rosen tiếp: “Mặt khác tôi đã tiếp xúc với người anh đã nói đến, bên Bolivia, ở...” Anh cố nhớ lại: “Ở Cochabamba. Người ấy ngạc nhiên thấy tôi gọi điện. Bảo: Khi anh đến gặp, anh ta đã đảm bảo tất cả mọi thứ rồi. Theo anh ta, hiện chưa có gì thay đổi, và thấy không cần phải nhắc lại với anh một lần nữa”.
Im lặng. Tôi bảo Rosen:
— Anh có nghĩ như anh ta rằng tôi quá mạnh tay không?
Một nhà kinh doanh tài chính thông thường tất nhiên không phí công làm cuộc viễn du Châu Phi - Nam Mỹ đó, anh ta sẽ chỉ tham khảo các lời phán truyền quen thuộc, nhổ nước bọt lên trời để đoán được hướng gió và làm những động tác kinh điển khác khi anh ta phân vân. Còn tôi, tôi không phải nhà kinh doanh tài chính thông thường. Rosen không né tránh cái nhìn của tôi. Và nhún cả hai vai: “Tôi không biết. Không nắm được hết các con bài”.
Bây giờ tôi vẫn nhớ: Đúng vào lúc này có hai điều cám dỗ tôi. Nói đúng hơn tôi đang do dự trước hai con đường. Một là dừng lại ở đây, thanh toán ngay một lúc tất cả mọi cuộc kinh doanh: Cà phê (có thể tôi sẽ được lãi vài xu Mỹ mỗi livre nếu bán hết theo thời giá và dù sao cũng thu hồi đủ vốn), cả Safari và Quần Vợt nữa. Bồi thường cho gã Thổ và cô Ute bị tôi lôi kéo vào áp phe này. Làm như vậy là theo đúng lời khuyên từ đầu của Marc Lavater: Về nghỉ hưu, sống nốt nhừng ngày còn lại với năm sáu chục triệu đôla trong tay và chăm sóc thằng con, thế thôi.
Hai là, làm ngược hẳn lại, vì công việc làm ăn đang có đà tiến triển tốt, vì tôi là nhà kinh doanh tài chính, vì Franz Nhảy Múa được tạo thành và sinh ra là để làm ra tiền, làm ra nhiều nữa, làm mãi mãi... và cũng có thể vì tôi đã mất thằng con rồi.
Dĩ nhiên tôi đã bảo Rosen:
— Này Jimmy, mình cứ xông tới nữa. Cậu liên lạc với Merilyn, hoặc Bache hay Elizabeth Taylor, ai cũng được tùy cậu, bất cứ ai chịu nhận tiền của mình. Mình muốn có thêm những hợp đồng mới, ba triệu đôla nữa.
Tất cả là sáu triệu tung vào món cà phê.
Dĩ nhiên lúc ấy tôi không biết một tí gì hết. Tuy sự thực là tôi vừa ký vào một cái gần như bản án tử hình của chính tôi.