Chương 4
Trong xấp giấy Horst để lại có sáu tài liệu. Thứ nhất là bản sao cuốn sổ sở hữu tài sản ở Panama ghi rõ công ty Panama thuộc sở hữu của công ty Curacao; thứ hai là tờ lệnh thanh toán mang chữ ký của tôi và các mã số gửi cho ngân hàng Bahamas yêu cầu trả tiền thuê khách sạn (Britannia, tháng chạp), thứ ba là bản trích sổ kế toán của khách sạn này, chỉ rõ số tiền đó dùng để trả tiền trọ của “ông và bà Franz Cimballi, ông và bà Alec Jeffries, cô Largon - bảo mẫu con trai tôi, và cậu Marc Andrea Cimballi”. Thứ tư là lá thư viết tay - chữ của tôi, tôi ký tên, có ghi mã số - trong đó tôi khiếu nại ngân hàng về sự chậm trễ trong việc chi trả một hối phiếu của trang trại Arizona thuộc quyền sở hữu của công ty Panama; thứ năm là tờ phúc đáp của ngân hàng này dưới hình thức lá thư gửi “Ông F. C. khách sạn Britannia, Nassau” (ngân hàng xin lỗi về sự chậm trễ đó, đảm bảo ”mọi việc sẽ hoàn tất ngày 15 tháng giêng tới” qua những thủ tục thông thường; với ngân hàng Phoenix là người đã đứng ra bán trang trại cho Panama); cuối cùng, thứ sáu là một loạt bản chụp chứng tỏ ngân hàng nói trên đã thực hiện theo lời hứa: Ngày 14 tháng giêng, công ty Panama đã ký nhận việc chi trả tờ hối phiếu.
Tôi gọi điện về ngân hàng Nassau: Chủ ngân hàng vẫn còn nhớ lá thư tôi gửi về chuyện tờ hối phiếu, vẫn nhớ nguyên nhân gây chậm trễ và thư trả lời tôi. Tại sao sau đó ông ta không lần nào nói đến vụ này khi gặp tôi? Ồ, có gì đâu, vì ngân hàng đã có lỗi rõ ràng, ông ta không mấy hãnh diện vì vụ này, vả lại hình như tôi đã cho qua, dại gì ông ta nhắc lại?
Rosen đọc xấp tài liệu lần thứ ba, thứ tư, rồi hỏi:
— Anh có viết lá thư tay này không?
— Không. Cũng không gửi lệnh thanh toán tiền khách sạn. Cả hai cái đều giả mạo.
— Nhưng số tài khoản và mã số đều đúng. Chúng nhặt ở đâu ra? Bằng cách nào?
Giấy tờ làm giả rất khéo, cả chữ ký của tôi cũng y hệt. Bản thân tôi cũng không phân biệt được. Cố moi trí nhớ, tôi sực nghĩ ra vụ mất trộm ví mùa hè năm ngoái ở New York, gần vòi phun Pulitzer. Tất cả từ đấy mà ra.
Tuy tâm trạng tôi lúc xế chiều 20 tháng sáu này vô cùng căng thẳng, cơn tức giận vô cùng sôi sục nhưng tôi vẫn hiểu được rằng điều chủ yếu không phải ở đó. Vả lại Rosen đã nói rồi, cả Lupino và Vandenberg được gọi đến họp hội đồng tác chiến cũng nói: Điều quan trọng hơn hết là tình cảnh của tôi bắt đầu từ sáng mai.
— Bọn môi giới sẽ không buông tha anh. Chúng sẽ đòi anh thực hiện các cam kết của công ty Panama cho đến đồng đôla cuối cùng, bằng tiền mặt và bằng tài sản anh có.
Nếu tôi còn chưa tin, thì cuộc thăm hỏi đầu tiên trong buổi sáng hôm sau cũng đủ cho tôi mở mắt ra (sẽ có hai cuộc thăm hỏi của hai công ty môi giới). Đó là viên đại diện công ty Maddox Berg và Atkinson. Anh ta không tỏ ra hung hăng, rất lịch sự nhưng kiên quyết, có sau lưng tất cả sức nặng ghê gớm của lẽ phải, của công lý, của luật lệ: Dù công ty Panama vỡ nợ hay không vỡ nợ, dù công ty Curacao bị xóa sổ hay không, đối với họ chẳng có gì thay đổi vì họ đã nắm được bằng chứng cả hai công ty chỉ là cái bóng của Cimballi. Là người buộc phải chi bằng của cải riêng cho đến đồng xu cuối cùng.
Và bằng tiền mặt, trả ngay, Cash!
Đây là lúc chiếc bẫy sụp xuống. Nếu bẫy được có một khuôn mặt, nó sẽ lấy khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm của Philip Vandenberg đang từ tầm cao thân hình nhìn xuống và nói với tôi cộc lốc:
— Xong đời!
Nhưng còn điều tệ hại hơn đang đến. Mất một đêm thức trắng tôi mới chấp nhận lập luận của Rosen và Lupino, cả hai đều cho rằng khả năng tôi chứng minh trước tòa có sự giả mạo giấy tờ gần như không có, nếu không nói là con số không. “Vả lại, dù cho có...Thế các công ty nọ có phải của anh không đã?”... Suốt một đêm trắng, tôi đã thực sự gào lên vì giận dữ, mỗi lần nghĩ đến sự đồng lõa của Martin Yahl, Horst và tay bố dượng vợ là tôi lại cuồng lên muốn bắn giết cho hả.
Tinh mơ ngày 21 tôi bắt đầu gọi điện. Gọi Cannat ở Paris, bảo bán ngay lập tức bất động sản của tôi trên đất Pháp trừ dinh cơ St. Tropez mà tôi sẽ làm hết mình để cứu khỏi bị chìm nghỉm. Tất nhiên tôi hỏi anh ta về khoản mười triệu đôla ở công ty Liechtenstein. Cũng tất nhiên, câu trả lời của Cannat là tôi đừng hòng rút vốn ra trước ít nhất một năm nữa, có khi hơn; lý do là các “đại diện của Fezzali” chắc là bị người nào đó mớm, tìm mọi cách cản trở việc giải tỏa số vốn này.
Trên lãnh thổ Hoa Kỳ này, tôi là sở hữu chủ của nhiều nhà đất, một trang trại, tất nhiên dưới nhiều hình thức khác nhau. Tôi lệnh cho Lupino: Thanh lý hết. Sau đó gọi cho gã Thổ ở London: “Bán cho cậu tất cả các cổ phần của tôi trong Quần Vợt”. Câu trả lời vọt ra: ”Điên à? Tôi làm gì có đủ tiền mua!“ Nghiêm trọng hơn: Gã nổi cáu. Theo gã và gã có lý, sự bán tống bán tháo này sẽ giáng đòn chí tử vào toàn bộ sự nghiệp, trong tình hình đang có sự cạnh tranh của nhóm Mỹ - Đức bị Yahl và Horst xúi giục. ”Cimballi, anh sẽ bị khánh kiệt và lôi chúng tôi chìm theo!” Tóm lại, gã từ chối với thái độ giận dữ.
Đến lượt Li và Liu. Họ đã biết chuyện: bọn Texas đã biết tin về sự sụp đổ rất gần của tôi. Thế ai báo cho bọn Texas? Họ không rõ. “Nhưng chắc anh đã biết lờ mờ, Franz. Dù thế nào đi nữa, chúng tôi chịu bó tay thôi, không làm gì được. Bữa gặp nhau bên Florida, chúng tôi đã nói với anh rồi. Có lẽ anh đã cười nhạo khi nghe chúng tôi nói phải vét nhẵn túi, nhưng thật quả như vậy. Hiện giờ, tiền mặt của chúng tôi là con số không”.
Từng chiếc một, mọi cánh cửa đều đóng lại trước mặt tôi. Tuy biết trước câu trả lời của họ, tôi vẫn cứ gọi bọn Texas. Họ chẳng buồn đến cầm máy, báo một luật sư đến báo với tôi thân chủ của anh ta không có ý đầu tư thêm trong những tháng tới, và nếu về nguyên tắc họ nhận mua những cổ phần của tôi ở Safari, họ sẽ mua với những điều kiện do họ đưa ra. Có thể chỉ trả nửa giá. Còn cay hơn thế nữa: Không mua ngay trong thời gian trước mắt.
Paul Hazzard ở San Antonio. Anh ta đáp: Choáng váng, nhưng biết làm gì được? Nhiều lắm thì sẽ cố tìm một người cộng tác khác vui lòng lẻn đến bên anh ta đứng vào chỗ tôi bỏ trống trong áp phe dầu mỏ ở Oklahoma, và hứng chịu mọi trách nhiệm tài chính tôi đã cam kết với ngân hàng Dallas. Ngân hàng này đã xuất vốn, và cho tôi vay tiền vì hồi ấy tôi có nhiều món bảo đảm. “Franz, tôi rất buồn phải nói với anh điều này: Anh đặt tôi vào một tình thế khốn khổ. Tuy vậy tôi sẽ làm hết sức mình, anh hãy tin như vậy”.
Hết sức mình nghĩa là nếu thật lạc quan, vài trăm nghìn đôla là cùng. Chẳng ăn nhằm gì so với số tôi đang cần. Lupino đã cùng Rosen giúp tôi tính toán, bản thân tôi cũng tính đi tính lại hàng trăm lần, đến nỗi phát lợm giọng muốn nôn: Trong trường hợp may mắn nhất, bán được toàn bộ bất động sản với giá hời nhất, tôi có thể hy vọng được chừng mười triệu. Với số đó, có lẽ tôi sẽ đáp ứng được các lệnh ký quỹ bổ sung. Có lẽ. Nhưng các lệnh tôi đã nhận và các lệnh Rosen dự đoán tất nhiên có nghĩa là 18 tháng chín, món cà phê của tôi bị mất giá ba mươi thậm chí bốn mươi phần trăm. Mười bốn nghìn bảy trăm năm hai tấn sẽ chỉ được từ ba lăm đến bốn mươi triệu thôi. Mà tôi vẫn phải mua với giá đã thỏa thuận từ trước: Sáu mươi triệu.
“Franz, các con tính của anh và của chúng tôi hoàn toàn khớp. Đều ra những con số giống nhau. Dù anh bán được Safari và Quần Vợt, tuy lúc này chưa chắc lắm, anh vẫn còn thiếu khoảng từ mười hai đến hai mươi triệu đôla”.
*Không ai bỏ tiền cho kẻ sắp chết đuối vay.
Sáng 26 tháng sáu tôi chường mặt đến ngân hàng Manhattan trên đường Fulton. Họ quen biết tôi cả. Tôi đã làm ăn với họ trong vụ Vành Đai Nắng, mua lại bán đi hàng trăm dinh cơ ở miền Nam Hoa Kỳ rực ánh mặt trời, nhờ vậy tôi đã giàu lên, đã có vốn để đánh Martin Yahl. Tôi còn có quan hệ riêng với giám đốc. Ông ta tiếp tôi sau hai mươi phút để tôi phải chờ đợi. Đó là một tín hiệu; bên Hoa Kỳ các cuộc hẹn làm việc nói chung đều được thực hiện rất đúng giờ.
Chúng tôi có những quan hệ cá nhân, có thể nói là thân tình tuy hai người chênh tuổi nhau khá lớn. Nhưng vài hôm trước đây, ông vừa nhận được tập hồ sơ đầy đủ, chắc do Horst gửi đến, trong đó có tất cả mọi chi tiết về tình cảnh khốn đốn của tôi. Tôi mỉa mai.
— Xin cảm ơn đã gọi ngay tôi đến để thông báo.
Có thể nói ông ta gần thành công trong cố gắng ra vẻ bối rối. Ông nói, ông có hỏi nơi này nơi nọ, đã tiếp xúc với hai công ty môi giới rất có uy tín. Họ đã xác nhận từng yếu tố trong hồ sơ. Tóm lại, không có chuyện vay mượn. Lấy gì thế chấp? Các bất động sản tôi đang dạm bán? Món cà phê đang mất giá đến chóng mặt? Không, không cho vay. Chẳng những ngân hàng của ông ta, mà theo ông, thực lòng mà nói thì bất cứ ngân hàng Mĩ, ngân hàng ngoại quốc nào cũng sẽ lắc đầu.
Khi tôi trở ra đường phố Fulton, bọn thợ ảnh của Yates đột nhiên xuất hiện trong tiếng reo chặn đứng con mồi. Chúng đã đợi sẵn đấy, với bộ mặt lãnh đạm và những cử chỉ máy móc. Chúng bấm lia lịa cho đến lúc một chiếc taxi nhận lời chở tôi đi.
*Lupino là người đầu tiên nói lên điều mà Rosen và tôi đều nghĩ thầm.
— Franz, anh sẽ không thành công. Bọn chúng đã tính hết nước rồi. Chắc hẳn chúng đã gửi cho tất cả các ngân hàng, thậm chí cho tất cả mọi chủ nợ một tập hồ sơ tương tự để họ dè chừng anh. Bọn ngân hàng bao giờ cũng rất thận trọng. Anh kẹt rồi. Kẹt cứng. Cứ đứng nguyên tại chỗ thế này là bị chúng làm thịt đấy.
Im lặng.
— Chuồn đi, Franz. Trong vài ngày tới cố nhặt nhạnh vớt vát tối đa trước khi có lệnh bổ sung nữa, và biến khỏi Hoa Kỳ.
... Để không bao giờ trở lại. Để được đăng ảnh lên báo chí (Yahl sẽ không bỏ lỡ cơ hội, sẽ làm rùm beng hết mức về cuộc chạy trốn này, tôi tin chắc như vậy). Để trở thành tên lừa đảo chính cống, đúng chức vị, tự nguyện đến định cư ở một nước không có luật dẫn độ. Tôi thấy lại Zarra, ở Bahamas bị cảnh sát Mỹ truy lùng, phải sống giữa một đám thân binh cho đến lúc gần bị tóm cổ đành chạy sang ẩn náu bên một nước Cộng Hòa Chuối ở Trung Mỹ sau khi có sự thỏa thuận kinh tởm với CIA. Chẳng lẽ tôi trở thành Zarra thứ hai?
Vũ Khúc sẽ kết thúc như thế sao?
— Cảm ơn về lời khuyên, Jo!
Rosen và Lupino bỏ đi. Tôi mất ngủ không biết đã bao lâu rồi. Cà phê ứ đầy đến tận cổ, một tiếng động nhẹ cũng làm tôi chồm lên. Tôi kiệt quệ mất rồi, về tất cả mọi mặt. Điện thoại: Paul Hazzard gọi. Anh ta đã tìm được người thay chân tôi, nên có thể hoàn lại bẩy trăm lẻ vài nghìn đôla tôi đã bỏ vào khoản thăm dò dầu mỏ, venture oil bên Oklahoma. “Này Franz, nếu anh cần lắm tôi có thể cho vay tí chút, không thể hàng đống, anh biết rõ hoàn cảnh tôi rồi. Độ hai trăm nghìn và số lẻ, gộp cho đủ một triệu tất cả. Không thể làm hơn được...”
Tôi đứng lặng nhìn chiếc máy điện thoại, người như mê muội đi. Có lẽ đó là giây phút tôi thấy được chiếc bẫy của Martin Yahl đã thực sự đóng đinh tôi dưới đất đen, như một con sâu bị cắm xuyên qua giữa thân, cố dãy dụa cũng vô ích mà thôi.
— Thế nào? Franz đâu?
Paul Hazzard tiếp tục nói, hình như bảo anh sẽ đến New York thăm tôi, trò chuyện với tôi nâng đỡ tinh thần tôi; anh sẽ tới ngay tối nay, mời tôi cùng đi ăn tối. Anh nói câu gì đó, hình như là: “Dù cậu có bị đo ván keo này, cuối cùng sẽ vùng dậy được thôi, không có vấn đề gì đâu. Và chúng mình sẽ cùng nhau làm giàu, cậu và mình sẽ cùng nhau...”
*Người ta mang tới một gói giống gói đựng các bức ảnh chụp Maria De Santis và tôi. Một kẻ nào đó đã đưa cho bộ phận tiếp tân, bảo là tôi đang chờ đợi nó.
Tôi mở ra. Lại có đến gần năm chục tấm ảnh, cùng bức chụp bài đăng trên một tuần báo. Tất cả đều chụp những cháu nhỏ từ một đến hai tuổi, lạ mặt. Bài báo viết: Đây là cháu bé nạn nhân của các vụ buôn người từ một số nước Mỹ La Tinh sang Hoa Kỳ và sang tất cả các nước Phương Tây. Các cháu bé thuộc dân số quá đông của Mỹ La Tinh bị bán làm con mồi cho các gia đình không có người thừa tự, trên thị trường đang khan hiếm loại sản phẩm này.
Bài báo và các tấm ảnh được kèm theo mảnh bìa trắng, chúng không có chỉ dẫn nào khác ngoài ba từ viết chữ hoa: CHÚNG TÔI BIẾT.
Bốn giờ sau tôi bay sang Châu Âu, trên đường đi tới - không có từ nào khác - sự ngu xuẩn nhất trong đời.