Chương 6
Đến vùng bóng cây loang loáng đèn màu, Huyền ngừng lại. Hai chân mỏi mê nhức buốt trong đôi giày mới cao gót chật hẹp. Những khuy áo bấm thắt lấy ngang hôn. Và lớp phấn trên da mặt, mùi nước hoa thoang thoảng quanh mình vừa mới nhận ra như từ một người nào khác. Huyền ngạc nhiên nhìn xuống mình và tự hỏi vì sao như thế. Một phút ngập ngừng, Huyền mới nhận ra tất cả sự dại dột và dễ dãi của người đàn bà trong phút nóng lòng quay quắt, làm cho đạt đến mục đích mình, miễn là mục đích nghĩa lý, tốt đẹp và không kể gì đến những sự việc xung quanh, những hậu quả tai hại có thể xảy tới. Lúc sửa soạn ra đi, Huyền chỉ nghĩ tới mỗi một điều duy nhất, vào trong tiệm nhảy này, tìm gặp một người vũ nữ, Tố Lan và từ Tố Lan, người độc nhất có thể phăng ra đầu mối tin tức của Bằng.
Và để đến tiệm nhảy, không thể như một con đàn bà bơ phờ xốc xếch đi đánh ghen, ăn mặc xuềnh xoàng, tóc tai bù rối, mặt mày nhợt nhạt, mà phải đổi thay đi, phải điểm trang đúng điệu, phải ăn mặc kiêu sa như kẻ đi chơi, đến một hẹn hò nào, và toàn thể phải hoà hợp với khung cảnh diễm lệ, huy hoàng của một tiệm nhảy.
Mặc dù mục đích và nguyên nhân đến đó không như những người cũng điểm trang lộng lẫy xung quanh. Và để đến đó, không thể đi một mình, không thể ngồi một mình, như gái nhảy ngồi đợi khách, mà phải với một người đàn ông nào đó. Mà để gặp và quen người đàn bà tên Tố Lan kia, phải đi với một người đàn ông quen nàng. Vì vậy, tự nhiên Huyền đã phải điểm trang và đến đó, như đã hẹn, với Đức.
Nhưng bây giờ dừng lại trông vào những bóng đèn mờ ảo mắc quanh sân, trên những tàn cây ngập chìm bóng đêm, Huyền bỗng ngẩn người trong một ăn năn sợ hãi không cùng. Ăn năn đã đi quá bước, dù là để dõi theo dấu vết người yêu dấu, ra đến một thành phố lạ lùng không kẻ quen thân, theo lời chỉ dẫn mơ hồ, vô vọng của một người đàn ông không liên hệ xa xôi nào trong gia đình. Và rồi bây giờ đến đó, với người ấy, trong khung cảnh đắm đuối cám dỗ của những đôi vợ chồng trẻ, những cặp tình nhân, khung cảnh, của những phút hẹn hò tình tự. Và lo sợ, nếu câu chuyện sẽ chẳng đi đến đâu, sẽ vẫn đắm chìm mãi hoài trong năm tháng đợi chờ không tin tức lại, và rồi một ngày kia, tình cờ mang tiếng đã theo một người đàn ông, cùng về thành phố biển, cùng hẹn hò và đi chơi với nhau. Thật mình đã làm như thế hay sao… Huyền bỗng choáng người trong nỗi lo âu quay quắt. Nhưng ý nghĩ tìm được dấu vết Bằng, dò la được tin tức Bằng, vẫn nổi lên mãnh liệt trong lòng, vượt lên trên tất cả những thứ tình cảm khác quanh quất ám ảnh.
Mình có cần gì ai hiểu đâu. Chỉ anh Bằng, nếu một ngày kia anh ấy trở về, mình sẽ nói, và nếu anh ấy không về, hàng nghìn bia miệng dèm pha, thôi nghĩa lý gì, điều mong mỏi cho đời mình đã mất đi, đã vĩnh viễn mất đi, sá gì chút tiếng thơm nhẹ nhàng vớ vẩn. Huyền nghĩ và xem lại mái tóc, thong thả nhón bước vào trong sân.
Đến dưới ánh đèn xanh biếc từ hiên nhà toả ra, Huyền sững sờ nhìn xuống chiếc áo mình. Một chiếc áo mỏng thêu vài đường kim tuyến xanh nhạt hừng lên như một vầng lá cây lấp lánh dưới đèn màu rạng rỡ. Cả khuôn mặt, mái tóc và thân hình thon nhỏ, tha thướt của Huyền cũng bỗng nhiên lồng lộng soi vào trong khung kính cửa lớn của nhà hàng. Tự nhiên Huyền mỉm cười. Ngày mới lấy nhau một lần Huyền cũng đã đi với Bằng đến một tiệm nhảy ở Sài-gòn. Bằng đã đến trước và đón nàng dưới thềm, với hai con mắt say ngây dịu dàng:
– Lúc nào cũng trông em như ngày mình cưới nhau.
Nhiều lần Bằng đã nói thế, mỗi khi cùng đi chơi. Bây giờ lời nói vẫn còn dịu dàng văng vẳng đó.
Vẫn còn vang vọng khắp tâm trí lùng bùng nhớ nhung và kỷ niệm. Nhưng người đã xa lòng đã đổi, tình đã dời, và cho đến suốt đời từ đây không còn ai nói với tôi một lời nào như thế nữa.
– Chị Huyền.
Dưới bóng cây đen của góc sân tối, tiếng Đức trầm trầm vọng ra. Tiếng gọi đánh thức trong Huyền âm vang của lời Bằng một đêm đầu nào gặp nhau trong khu vườn chập chờn gió reo và trăng sáng. Huyền, tên mình như thế. Từ lâu không ai gọi nữa. Không ai gọi nên mình bỗng mất tăm. Tưởng mình đã xa vắng trên đời. Hay đã chết. Không phải từ ngày Bằng bỏ đi, mà trước kia nữa, trước những ngày Bằng còn ở nhà, với nhau.
Tiếng gọi trào lên trong lòng Huyền những dợn sóng đêm bàng hoàng lạnh lẽo. Những dợn sóng trườn xuống bãi vắng cô đơn. Chỉ còn tiếng bọt tan lao xao, mơ hồ buồn bã.
– Anh Đức đến sớm thế.
– Tôi phải dò xem, có cô ấy trong nhà hàng không đã. Nếu không, khỏi phải phiền chị vào trong ấy ngồi chờ. Tôi biết chị không thích đến đó. Nhưng không cách nào để gặp Tố Lan. Đến nhà riêng, ít khi gặp, hoặc có gặp thì phải gặp luôn cả hàng tá đàn ông ở đó, sẽ làm chị khó chịu hơn. Với lại, chị biết, Tố Lan cũng tinh quái và kỳ cục lắm. Trong khung cảnh không đúng là của mình, Tố Lan không bao giờ chịu nói chuyện. Chỉ có cách chị lẫn vào đó, vui như họ, và sống như họ.
– Anh Đức, bỗng dưng tôi thấy ngại. Và linh cảm chuyến đi chẳng tới đâu cả, chỉ mang thêm rắc rối, hiểu lầm và buồn phiền. Bây giờ tôi thèm trở lại ngôi nhà vắng ở Sài-gòn, côi cút một mình cho xong, bao giờ anh ấy về thì về, không đợi chờ và tìm kiếm nữa. Chỉ thêm buồn lòng và bị hiểu lầm thôi. Tôi biết rồi sẽ rắc rối lắm.
– Chị nghĩ là người nào hiểu lầm.
– Trước hết là cô Điệp. Cô ấy nhìn thấy tôi và bỏ chạy hôm qua. Tôi biết cô ấy nghĩ gì rồi. Tha hồ cay chua với tôi, và tha hồ cho những bà thím, bà cô đay nghiến. Nhưng anh biết rồi, tôi không cần gì hết, miễn là tìm được và nhìn thấy anh ấy, phải rồi, nếu anh có một người tình như tôi có Bằng, người tình trong người chồng và người chồng trong người tình, anh sẽ cảm thấy tận cùng điều đó thế nào. Tôi muốn nhìn thấy mình, như kẻ sắp chết muốn đời sống sắp mất đi, dù gặp nhau anh ấy có nghĩ thế nào về tôi, có đối đãi với tôi thế nào cũng không cần. Miễn là, nhìn thấy, anh có nhận ra hai chữ nhìn thấy tôi nói có điều gì khác lạ hay không. Có chứ. Anh Đức. Tôi...
Trong bóng tối của tàn cây đêm u uất sương lên Huyền nghe có tiếng thở dài nhẹ nhàng, tiếng thở dài hay chỉ là hơi vương nhẹ nhàng của khói thuốc thơm phảng phất.
– Thôi ta vào bên trong.
– Chị đứng đây một lúc, dễ chịu hơn. Còn sớm, ban nhạc chưa chơi bản nào, chỉ có bọn khách đến sớm ngồi nhìn nhau nói nhảm thôi.
Huyền ngần ngừ một lúc rồi đứng lại, trong khoảng đèn sáng từ hiên chiếu xuống sân. Huyền không muốn đứng lại một nơi với Đức không người thứ ba. Không phải vì ngại Đức sẽ bày tỏ điều gì, sẽ nói một câu nàng thừa biết và không muốn nghe. Nhưng Huyền nghĩ đứng với một người nào, nói chuyện với bất cứ một người nào, tức là có lỗi với Bằng, trong xa cách, cho dù Bằng cần hay không cần, chấp nhận hay không chấp nhận điều đó.
– Tôi biết là chị khổ tâm lắm khi phải đeo đuổi chuyến đi này, chuyến đi phải đổi một giá quá đắt cho một mục đích thật mơ hồ.
– Anh nói, đổi giá đắt là thế nào.
– Hai chuyện, đi với tôi là một, phải gặp cô Tố Lan là hai.
Huyền cười dịu dàng:
– Chỉ có đi với anh là đắt giá thôi, tôi nói thành thực đấy, còn gặp cô Tố Lan thì… anh lầm rồi.
– Sao lại ngược như vậy. Ít ra tôi tưởng chị còn coi tôi hơn cô Tố Lan chứ, tôi muốn nói là đời sống tôi đàng hoàng hơn cô Tố Lan, và do đó khi giao thiệp chị không cảm thấy khó chịu.
– Anh lầm lớn rồi. Tôi không đánh giá người theo kiểu đó. Mà theo tình cảm tôi. Với tôi, cô Tố Lan hơn anh gấp nghìn lần. Là bởi, anh chỉ là người quen cũ trong đời sống đã quá xa lắc xa lơ của tôi, một cái bóng mơ hồ, đã lẫn vào tuổi nhỏ mình và mất tăm. Còn cô Tố Lan thì khác. Cô ta là người tôi muốn gặp thực sự lúc này. Như tôi đã muốn gặp từ lâu. Không phải chỉ vì nôn nao muốn hỏi tin anh Bằng đâu. Người bạn anh nói cô ấy biết rõ bây giờ anh Bằng ra sao, ở đâu. Tôi không tin vào lời vu vơ đó đâu. Nhưng vẫn muốn gặp cô ấy, hơn tất cả mọi điều nào khác lúc này, anh biết vì sao không, tôi đố anh. Chẳng lẽ anh viết văn, quanh năm suốt tháng, không bao giờ cho nhân vật mình một tâm trạng tương tự chuyện này sao, nào, anh nghĩ xem, vì sao tôi muốn gặp cô Tố Lan, cũng muốn gặp gần bằng muốn gặp anh Bằng bây giờ.
Đức ném điếu thuốc tàn xuống khoảng tối trong vòm cây đen và bước ra sân. Mặt anh trong ánh đèn xanh bỗng sáng lên khác thường. Và rồi Đức cười, buồn bã:
– Tôi chịu chị, ai hiểu nổi chị như thế, hoạ là anh ấy, còn tôi hay bất cứ kẻ nào cũng chịu thua.
– Chẳng lẽ tôi nói điều này với anh. Nhưng mà không nói cũng không được, anh đã đưa tôi đi tìm gặp Tố Lan. Ít ra anh cũng hiểu phần nào. Kể ra cũng chẳng có gì cả. Nhưng chính cái không gì đó là quan trọng, đối với một đàn bà, thứ đàn bà như tôi, một chi tiết tình cảm không đâu có thể ám ảnh, đổi thay hay làm sung sướng, làm phiền muộn suốt một đời mình.
– Tiếc là chị không viết văn.
– Tôi mà viết văn thì ma nó đọc. Có điều nghĩ thì được, viết lại không. Cũng như có người viết lăng nhăng thì được, nhưng trong trí lại rỗng không chẳng có quái gì hết.
– Này, cô Tố Lan.. Anh tưởng bây giờ tôi mới biết đến. Không, tôi biết từ khi lấy nhà tôi. Không ai nói cả. Nhà tôi kể chuyện.
– Chị không ghen à.
– Ai lại ghen với quá khứ, nhất là quá khứ đẹp, buồn, và tội nghiệp.
– Sao vậy.
– Đừng hỏi. Và đừng bắt tôi nói những gì ngoài điều tôi muốn nói, tôi có thể nói. Anh hẳn biết như vậy. Tôi không thể ghen. Và quá khứ của anh ấy, đẹp, buồn, tội nghiệp, đến nỗi nhiều khi tôi tự hỏi sao mình không tìm đến đời anh ấy sớm hơn.
Đức cười buồn, hơi khinh khỉnh:
– Sớm muộn gì rồi kết quả cũng giống nhau, như bây giờ.
Huyền quắc mắt:
– Anh biết gì điều ấy của tôi.
Giọng Đức lạ hẳn đi:
– Xin lỗi chị, tôi lỡ đã chạm vào thềm đền thiêng của chị rồi.
– Đền thiêng, phải rồi, tình yêu trong tình chồng vợ, tình vợ chồng trong tình yêu là những bậc thềm đền thiêng, người ngoại đạo không thể nào hiểu thấu những bí mật tuyệt diệu bên trong.
Tiếng Đức cười như mảnh chai vỡ:
– Chị nói làm tôi đến giải nghệ độc thân và phải lấy vợ mất.
– Anh tưởng là vợ chồng nào cũng cảm thấy được điều tôi nói sao. Có người không có một bậc thềm nào, dù là bậc thềm nhà, đừng nói đến đền thiêng. Anh tưởng là điều đó dễ.
– Vậy thì… chị ghê gớm quá.
– Tôi không tự đại tự tôn, cũng không chủ quan để ca tụng trường hợp như chúng tôi, nhưng tôi thách, cả ngàn vạn người, có ai tìm thấy diễm phúc của chúng tôi, một thứ diễm phúc trá hình bằng đủ thứ, chia lìa, giận dỗi, cách trở, gay gắt, làm khổ nhau.
– Kìa ban nhạc đã bắt đầu, chị nói cho tôi hiểu chuyện cô Tố Lan đi.
Huyền nhìn vào trên hiên. Cánh cửa đã mở rộng với nếp màn đỏ thắm chập chùng buông xuống hai bên. Trong phòng loáng thoáng những giá nhạc và những người chơi đàn lóng lánh áo kim tuyến vàng và đỏ. Màu sắc như trong một đám xiệc ngày mở hội lớn. Tiếng nhạc ầm và buồn, não nùng một điệu tây phương quen thuộc. Khúc nhạc Bằng đã dìu Huyền qua sàn nhảy màu tím một đêm Giáng-sinh Sài-gòn xa tít trần ai.
Giọng Huyền chìm trong tiếng nhạc bập bùng nao nức. Bây giờ nàng nói miên man, không cần Đức nghe hay không. Đức nghe, một người nghe, hay tiếng nhạc hay trời đêm hay kỷ niệm xưa hay tình đã nhạt nghe và hiểu lòng mình:
– Ngày xưa đó, anh ấy một mình, không ai hết. Không ai hết. Tuổi vàng son rạng rỡ của đời người đã trải qua như thế. Yên lặng. Hao hụt. Một mình. Ngày là giấc ngủ buồn bã. Đêm là tiếng nhạc rã rời. Không một người tình. Không một người bạn. Không hẹn hò. Không thăm viếng. Không quá khứ. Không tương lai. Không gì hơn khoảng trống về đi một mình.
Tuổi thắm chỉ sống thực nếu có tình yêu tới. Tình yêu không tìm tới. Và anh ấy cũng chẳng tìm tới với tình yêu. Lòng nhạt lạnh trong một bề ngoài rỡ ràng và say đắm. Không ai tin điều đó. Tôi cũng không tin điều đó. Nhưng mà thực như vậy. Không gì ngoài vẻ đẹp. Ở thời gian đằm thắm một mình. Ở những điều cảm thấy nơi tâm hồn và con người mình. Ở cung cách đối đãi giữa đời sống với mình, mình và mắt nhìn đời sống xung quanh. Đẹp, buồn, và tội nghiệp là như vậy. Ở tuổi đó người ta say đắm, người ta phung phá, người ta ăn chơi, người ta tận hưởng đến cung độ cao nhất của sự sống. Bởi ngày tháng sẽ qua đi, và không người đàn ông nào sống được hai lần tuổi trẻ tự do và vơ vất của mình. Vậy mà tuổi trẻ anh ấy lại qua đi, lạnh lẽo. Chỉ loáng thoáng một bóng hình. Loáng thoáng những đêm vui, với đèn mờ, nhạc buồn, và đôi vai mềm quen thuộc…
– Cô Tố Lan à.
– Nhưng Tố Lan cũng không phải là người tình của anh ấy. Anh cũng không phải là người tình của Tố Lan. Họ quen nhau. Như những người khách và những người gái nhảy quen nhau. Ngoài kia tiếng nhạc, bóng đêm, và ánh đèn là hết. Nhạc ngừng là thôi. Tay rời là thôi. Ra về là thôi. Anh ấy cũng như trăm nghìn người khách nhảy với Tố Lan, và Tố Lan cũng như một nốt nhạc dịu trầm nào đó trong bản nhạc tình dịu dàng anh ấy mê thích. Giữa họ không có gì xảy ra cả. Nhưng mà… Có một lần, một vài lần kỷ niệm dịu dàng thôi, một vài lần…
– Có lẽ nào, một người đàn ông như anh ấy lại có thể lẻ loi và lạnh lùng đến thế.
-Không có một nguồn vui nào cả, không, không phải nguồn vui, lãng khuây thì đúng hơn, phải rồi, không có một niềm lãng khuây nào khác, nên đêm đêm anh ấy chỉ đến đó, vẫn đến đó, cái tiệm nhảy cũ kỹ và quen thuộc nhất Sài-gòn, nhìn ra bờ sông tối tăm… Và chỉ nhảy với Tố Lan, chỉ những bước nhạc buồn dịu nhẹ đó. Và quanh quẩn, cũng chỉ chừng đó tiếng nhạc, ánh đèn, khuôn mặt, và tình cảm… Bao nhiêu năm qua như thế. Những ngày chưa có tôi, anh ấy trải qua bao nhiêu năm lạnh lùng như thế. Không ai nhìn thấy anh ấy, không ai chứng kiến và hiểu biết đời sống buồn rầu lạnh lẽo của anh ấy cả ngoài ánh đèn màu của tiệm nhảy đó, khung cửa tối với gió hun hút đêm, tiếng nhạc buồn và vòng tay hững hờ của người con gái đó. Vậy thì… Có phải tiệm nhảy buồn, ánh đèn màu, khung cửa tối, ngọn gió đêm, hai cánh tay dịu dàng ấy, dù sao cũng đã chiếm cứ hết một quãng đời anh ấy, chiếm cứ hết một khoảng hồn anh ấy, phải không. Tất cả những thứ đó, không phải chỉ mình Tố Lan, là người tình sầu muộn của anh Bằng, người tình không bao giờ biết nói, không bao giờ bày tỏ tình yêu. Lặng lẽ và nín câm như những niềm u uẩn dịu dàng trong anh ấy. Người tình là bạn đường của Bằng những tháng năm trống không buồn bã. Nếu không có người tình đó, Bằng sẽ còn gì không. Còn gì để một ngày nhớ lại, một ngày hình dung bóng dáng mình trong tuổi trẻ buồn rầu lạnh lẽo. Người tình đã thay thế người đàn bà đáng lẽ phải đến từ sớm trong đời Bằng là tôi. Cho nên tôi mang ơn bóng dáng người tình đó. Mang ơn những dịu dàng Bằng cảm thấy từng đêm trong tiếng nhạc dặt dìu với Tố Lan. Thương một người là thương hết cả một đời người đó, có phải không, anh Đức, cả phần đời của họ mình chưa liên hệ và trách nhiệm. Bởi người đó đến với mình không phải bằng một phần đời, mà cả số kiếp họ, chập chùng cả quá khứ, hiện tại tương lai, cả những nỗi niềm u uẩn sâu xa từ tiền kiếp họ. Tôi muốn gặp Tố Lan, muốn tìm gặp lại bóng dáng người tình của anh ấy ngày xưa, để sống cảm giác buồn rầu dịu dàng nào anh ấy đã sống, tôi đi thăm vùng quá khứ của người thân yêu, cũng là cách để mường tượng gặp chính người trong hiện tại. Điều ấy bây giờ cứu vớt tôi vô cùng. Tôi nói lan man gì thế, anh Đức. Nhưng cũng không đúng hẳn điều tôi muốn nói ra đâu. Cái gì hơn thế. Điều không lời lẽ đủ để nói ra.
– Nếu biết thế, có lẽ tôi để chị đến tìm cô ấy một mình, vẫn hơn.
– Nhưng tôi lại không thể đi một mình đến chỗ này.
– Đã đến nơi rồi, tôi có thể đi về, chị vào một mình trong đó, có lẽ cô ấy đến rồi, từ cửa sau.
– Không anh giới thiệu, tôi sẽ bắt đầu câu chuyện ra sao. Anh biết, tôi chưa rõ cô ấy là người thế nào.
– Anh Bằng đã kể cho chị nghe rồi mà.
– Nhưng cô ấy ngày xưa khác, bây giờ khác.
– Sao lại khác.
– Ngày xưa, cô ấy một mình, còn trẻ, trong sạch, đi nhảy vì hoàn cảnh, tâm hồn còn nguyên vẹn những hình ảnh đẹp, bây giờ thì nghe đâu…
– Chị cũng biết.
– Không rõ lắm. Nghe đâu cô ấy lại là chủ một nhà hàng, giao du đủ mọi hạng người, và cũng hình như lấy chồng rồi, biết cô ấy còn nhớ Bằng là ai không. Huống gì tôi, vợ anh ấy. Bằng, một cái tên mơ hồ trong muôn nghìn cái tên phai mờ của quá khứ cô ấy. Không chừng tôi lại làm trò cười cho Tố Lan. Với riêng tôi, những điều tôi nghĩ là quan trọng và ý nghĩa, nhưng với hạng người như cô Tố Lan, tôi chỉ là kẻ dở hơi, một con đàn bà gàn, vớ vẩn. Có lẽ tôi không thể hiểu cô ấy cũng như cô ấy không thể hiểu tôi. Nhưng mà cần gì, anh cứ giới thiệu đi, và câu chuyện tùy tôi sắp đặt.
– Chị có thể tưởng tượng Tố Lan ra sao không.
– Sao không. Tôi vẫn nhìn thấy cô ấy, thật rõ, bằng tưởng tượng.
– Chị nói tôi nghe thử có đúng không nào.
– Mái tóc cắt ngắn kiểu bông-bê như Claudia Cardinale trong một phim nào đó tôi quên mất tên. Đằng trước thẳng, dài xuống tận mày, cho cặp mắt tinh quái đen và to nhìn thẳng, thông minh, soi suốt ý nghĩ người trước mặt. Nét mũi nhỏ thanh giữa hai gò má hơi cao, tròn đầy, và cái miệng tươi, gọn và nhỏ, cái cằm thì…
– Sao chị, cái cằm… có sẹo à.
Huyền bật lên cười, ngân nga trong lòng một thứ rung động kỳ dị. Có bao giờ không nhỉ. Có bao giờ ôm Tố Lan trên sàn nhảy, trong ánh đèn mờ, Bằng hôn Tố Lan không. Vai kề vai. Tay trong tay. Mặt gần mặt. Sao không. Có không. Có thể có. Mình đã hỏi. Bằng chỉ cười nói em tò mò và kỳ cục lắm. Có không. Điều làm mình thắc mắc khó chịu. Có hay không thì ăn thua gì tới mình đâu. Nhưng mà mình vẫn nghĩ đến, bao nhiêu năm nay, như một ám ảnh nặng nề. Mình tưởng tượng thấy khuôn mặt Tố Lan, khuôn mặt Bằng. Dáng điệu họ, từng chi tiết nhỏ, trong khi nhảy với nhau, thật đằm thắm, dịu dàng, trong slow, trong rumba. Sao mình không có một phút là Tố Lan, một phút thôi trong hàng năm của họ, một phút là Tố Lan trong hai tay Bằng ngày còn trai trẻ đó. Sao không. Đối với mình, đó là điều bất hạnh. Và kẻ nào diễm phúc hưởng cái điều nhỏ nhoi, giản dị đó, một phút trong tay Bằng buổi đó, một lần hôn của Bằng trên má môi ngày đó, là diễm phúc tuyệt vời. Mình không được. Mà người được thì không bao giờ cảm thấy điều mình ước ao. Vì họ khác mình. Tố Lan không là mình. Chẳng một ai là mình. Sao không. Ba bốn năm, đêm này qua đêm khác như thế, họ nhảy với nhau như thế. Ánh đèn sóng nhạc và những bước đi dặt dìu lôi cuốn như thế, sao không. Họ có hôn nhau không. Làm sao mình biết. Bằng có hôn Tố Lan không. Và nếu có. Ở đâu. Trên đôi má thơm nức phấn hồng và nước hoa. Trên cặp mắt nhung nhìn lên đắm đuối không lời. Trên đôi môi hoa não nùng mật ngọt. Hay, chỉ dịu dàng, thân mật như với một người bạn nhỏ, dưới chiếc cằm xinh nhỏ tựa vai Bằng đêm đêm. Hay là… hay là một lần nào, nhiều lần nào Bằng đã hôn Tố Lan, như bây giờ hôn mình. Bây giờ… Có phải bây giờ đâu. Một năm rồi không gặp đôi môi đôi mắt vòng tay đầm ấm của anh. Một năm dài thăm thẳm, Bằng ơi. Anh đã hôn Tố Lan không. Cách nào. Có phải như với em. Đôi môi anh. Ngấu nghiến… Cho ngập tràn và đắm đuối, nghẹn ngào tức tưởi và rợn ngợp mông lung trong lòng. Nghe buồn buồn đầu môi. Huyền cúi mặt, không nhìn qua Đức, bước thẳng lên thềm nhà hàng đã vài ba cặp khoác tay nhau đến.
Đèn vừa chuyển qua màu tím biếc khi hai người bước qua khung cửa. Đức chọn một bàn nhỏ gần quầy, sát cửa vào phía sau và nghiêng đầu mời Huyền ngồi xuống. Huyền hỏi nhỏ:
– Không vào phía trong tìm gặp riêng cô ấy được sao.
– Sau nhà, lộn xộn lắm. Đây không có phòng trang điểm riêng cho đàn bà như các nhà hàng ở Sài-gòn. Chờ cô ấy ra, rồi tôi sẽ mời lại đây giới thiệu với chị. Còn chuyện trò thì tất nhiên là không thể ở đây được rồi. Tùy chị câu chuyện sẽ tới đâu. Nếu cô ấy không mời chị lại nhà nói chuyện thì… không lẽ mình lại năn nỉ à.
– Sao lại không. Tôi không tin.
– Thí dụ cô ấy không nhớ Bằng là ai. Và nếu nhớ, nhỡ ra, ngày xưa cô ấy yêu anh Bằng, bây giờ gặp chị lại nổi ghen và không nghĩ về chị như chị nghĩ thật tốt đẹp về cô ấy.
– Thì rồi để xem.
Họ ngồi im một lúc, nhìn ra sàn nhảy. Từng cặp quay nhẹ nhàng trong bóng mờ. Huyền cố nghĩ trong những người phiêu diêu xa tít đó có mình và Bằng đang nhảy với nhau. Như ngày nào. Đã xa. Còn đó. Sẽ trở về. Mà đã mất đi.
– Kia, chị Huyền.
Huyền nhìn lại. Từ khung màn trắng sữa phía sau, một người đàn bà đi cạnh người đàn ông còn trẻ cười tíu tít bước vào.
Họ ngồi xuống một bàn cạnh bàn Huyền. Huyền ngồi xây lưng lại bàn bên nên không nhìn thấy họ rõ. Nàng nói liều:
– Anh Đức, đổi chỗ cho tôi đi.
– Chị hấp tấp thế.
– Chứ anh tưởng, tôi đến đây chơi à.
– Họ có ngồi yên đó đâu, họ sẽ ra nhảy với nhau bây giờ, rồi chị tha hồ ngắm.
– Người kia, ai vậy.
– Người chồng.
– Trẻ thế.
– Xưa là bồ bịch, rồi lấy nhau.
– Bồ bịch nhau từ bao giờ thế.
– Đâu khoảng thời gian anh Bằng còn đi nhảy.
Huyền bỗng nghe đau nhói trong tim một nỗi tức tối vô lý.
– Biết mà, anh Bằng chỉ kể tốt cho cô ấy. Anh ấy cứ nghĩ cái gì cũng trong sáng, cũng tốt đẹp như mình. Đời sống kiểu cô ấy, đời nào có thể… đẹp được.
– Cô phán đoán kỳ cục quá. Anh Bằng cũng sai, và chị cũng sai luôn. Vậy chị muốn sao.
– Cùng lúc, cô ấy nhảy với anh Bằng, không tối nào rời, và cũng ôm người khác chuyện trò với người khác, bồ bịch lung tung với những người khác.
– Tất nhiên. Nghề nghiệp mà.
– Không thể như vậy.
– Sao không.
– Nếu thế lẽ ra anh Bằng không cứ phải nhảy với cô ấy, chỉ mình cô ấy, đêm này sang đêm khác, mà có thể với bất cứ ai.
– Chị nói lạ, nghề của Tố Lan, Tố Lan nhảy với ai thì nhảy, còn anh ấy là khách, thích người nào thì chỉ chọn một người thôi. Với Tố Lan là nghề nghiệp. Còn với anh Bằng là nghệ thuật.
– Đâu phải nghệ thuật.
– Vậy mà chị tưởng là hiểu anh ấy hơn ai.
– Đâu phải chỉ nghệ thuật thôi.
– Nghệ thuật trong một nghĩa nào đó, tôi nói theo quan điểm một nghệ sĩ, không phải người đàn ông.
– Nhà tôi có phải là một nghệ sĩ đâu, anh ấy là đàn ông.
– Cũng không hẳn chỉ là đàn ông, vì nếu là đàn ông như mọi đàn ông, anh ấy đã sống khác.
– Nhưng hai con người đó riêng biệt ở anh ấy. Có một cái gì hơn thế ở nhà tôi, tôi không thể rõ được, chỉ cảm thấy.
– Người đàn bà nào cũng tưởng chồng mình có cái gì hơn thế, hơn con người họ thật.
Bàn bên, người đàn ông trẻ đã kéo Tố Lan ra sàn nhảy. Đèn đổi sang màu đỏ. Dưới màu đèn lồng lộng, những cặp xung quanh dạt sang các dãy bàn gần sàn, nhường chỗ cho cặp mới ra. Tố Lan rạng rỡ trong chiếc rốp dài kín gót chân bằng kim tuyến vàng nhạt bó sát thân hình tròn lẳn. Cổ áo rộng trũng xuống khoảng ngực căng, phô bày hai vai tròn nhỏ trắng muốt và ngấn cổ trắng ngần thanh tú. Trong tay người đàn ông trẻ, nàng đang uốn mình lướt theo một khúc luân vũ dập dìu. Họ uốn lượn, thoăn thoắt dập dờn theo sóng nhạc trong những tiếng vỗ tay bất ngờ rào rào nổi lên từ những góc phòng mờ tối.
– Thảo nào nghe nói, tối nào họ cũng đến, và nhảy với nhau, chỉ với nhau thôi. Rồi ăn uống, vui cười.
– Vợ chồng như thế, cũng vui. Nhưng sau những phút vui đó thế nào.
– Chị như thế làm thế nào sung sướng được, người ta vui, chị cũng nghi ngờ, thắc mắc lo sợ gì rình rập đằng sau cửa hạnh phúc.
– Chắc gì họ sung sướng thật.
– Người nào hồn nhiên thì sung sướng, cảnh nào cũng sướng.
– Tôi không thích hồn nhiên.
– Thì thế, chị không sung sướng.
Hai mắt Huyền long lanh theo dõi khoảng cổ trắng hồng và đường cằm mịn màng Tố Lan trên sàn nhảy chao lượn:
– Ai bảo tôi không sung sướng nào. Tôi sung sướng trong nỗi khổ, bằng nỗi khổ của tôi. Thật, mất đi nỗi khổ này, tôi không thể nào sống nổi đâu.
– Chị thật kỳ dị.
– Phải, kỳ dị như điều tôi đang mong muốn bất ngờ.
– Gì.
– Phải chi có anh Bằng ở đây, và tôi được nhìn anh ấy nhảy với Tố Lan, không phải điệu luân vũ trong màu hồng úa kia đâu. Mà slow, với đèn tím ngắt. Anh Đức này, tôi khổ và sướng vì những mong muốn kỳ dị đó. Rưng rức thế nào.
Đèn lại bỗng chuyển màu. Tím. Một rumba thật nhẹ. Huyền nghe cả tiếng sóng nhạc lung linh trên những cánh màn nhung đỏ. Hai người đàn ông đàn bà trẻ dìu nhau trở về bàn.
– Sao vậy, họ không nhảy bản này với nhau anh Đức.
– Hình như họ thích những điệu quay cuồng trẻ trung với nhau hơn.
– Khi vui, người ta thế. Anh Đức, có cách gì anh nhảy với Tố Lan không.
– Thiếu gì cách. Vả lại tôi là người quen cũ Tố Lan. Nhưng tôi không thích nhảy với nàng. Tôi mong muốn điều khác. Một điều cũng không thể được bây giờ, mãi mãi, như điều mong ước kỳ dị của chị.
Huyền nhìn lên Đức. Hai con mắt anh chợt dịu buồn và đằm thắm nhìn nàng một thoáng rồi lánh đi. Huyền hiểu anh muốn nói, tôi chỉ mong được nhảy với Huyền, và không đời nào có điều đó. Huyền nói lửng lơ an ủi Đức:
– Những mong muốn kỳ dị đó chỉ làm tù đày ta thôi anh Đức.
– Nhưng ai cấm ta mong muốn, và nuôi dưỡng mãi hoài những điều mong muốn. Khi không gì mong muốn nữa, người chỉ còn là cây khô không nước mà thôi.
– Có lúc tôi cũng cảm thấy thế, nhưng từ khi lao vào chuyến đi vô vọng này tìm anh ấy, tôi lại thấy cháy bùng tôi lên. Cháy bùng lên, thật kỳ dị. Mong lửa đừng tắt trước khi cơn gió nổi.
Bây giờ người đàn bà đổi chỗ, thành thử nàng ngồi quay mặt đối điện Huyền. Trong khoảng cách, hai người đàn bà trẻ bỗng dưng nhìn nhau đăm đăm một lúc. Một lúc lâng lâng dịu nhẹ trong thứ cảm tình kỳ ảo không ngờ trước, không đón chờ, và Huyền bỗng mỉm cười như bắt gặp lại từ xa xưa lãng đãng trở về một bóng hình mộng mơ.
Tố Lan cũng mỉm cười đáp lại.
Đức bỗng đứng lên sang bàn Tố Lan. Huyền thấy anh hỏi người chồng của Tố Lan lửa châm điếu thuốc. Rồi họ nói chuyện bâng quơ gì đó với nhau. Hình như Tố Lan chào Đức và thản nhiên tiếp tục ngắm nghía Huyền. Chăm chú. Một lúc, hai người đàn ông đứng lên, băng qua sàn nhảy, đi về phía bên kia bàn.
Tố Lan châm một điếu thuốc, nhìn khói bay lên nhưng không hút, dụi điếu thuốc vào dĩa gạt tàn thủy tinh màu ngọc, đứng lên, nghiêng mình qua bàn Huyền và thản nhiên ngồi xuống.
Rồi dịu dàng, thân mật, như với người quen thân cũ lâu ngày gặp lại, Tố Lan đặt bàn tay nhỏ nhắn lên cánh tay Huyền và mỉm cười, giọng miền Bắc cao vút lời chim:
– Chị Huyền, à chị Bằng, có phải không.