← Quay lại trang sách

Chương 7

Tàng lá dừa cong cắt vòm trời xanh một mảnh xéo hình răng cưa lởm chởm trong hai mắt Huyền nhìn lên ngẩn ngơ. Tố Lan đặt chiếc kính mát hình tròn gọng trắng xuống mặt bàn, quờ tay phủi hết cát ướt trên đôi chân thon dài và gọi một ly nước dừa.

– Đêm qua chị không ngủ à, chị Bằng.

– Gọi tôi là Huyền, gọi chị Bằng làm sao ấy.

– Tôi thích gọi sao thì gọi chứ. Tại sao chị không chịu ngủ, không chịu ăn. Tại sao lại có người thương kẻ khác hơn chính mình, lạ thật, tôi không hiểu.

– Điều không hiểu, là thái độ cô đối với tôi. Tại sao vậy, sao cô lại tử tế với tôi. Từ đêm qua, tôi không biết gì hết, cũng không biết gì vì sao cô biết rõ tôi, trong khi tôi tưởng là… với anh Bằng, cô cũng không còn nhớ tên mà.

Đêm qua, bốn người, họ đã ngồi với nhau một bàn cho đến khuya. Muốn về cũng không về được, muốn gợi chuyện cũng không cách gì tách rời Tố Lan ra khỏi người chồng. Nhưng lúc ra về, Tố Lan hẹn:

– Mai chị ra bờ biển. Mình gặp nhau nói chuyện ở đó, tiện hơn. Ở nhà tôi, có Iẽ chị không thích, và tôi cũng không dám mời chị. Phải thế không.

– Cô định nói chuyện gì.

– Thì chuyện chị định biết ấy mà.

– Sao cô biết rõ như vậy.

– Một người nói.

– Ai vậy.

– Một người bạn của anh Bằng.

– Cô treo tôi lên cho đến sáng mai.

– Bắt buộc phải thế. Bây giờ nói chuyện sao được. Khuya rồi, và có mặt những người khác.

– Nhưng mà, có quan trọng lắm không cô.

– Chuyện chơi mà, chị Huyền. Tôi nói chuyện với chị, vớ vẩn, thế thôi.

– Thì đành mai vậy. Tối nay tôi không thể nào ngủ.

– Sao vậy.

– Nóng lòng gặp lại cô.

Tố Lan cười hinh hích và bỏ đi:

– Tôi hay anh Bằng, chị Huyền.

Bây giờ buổi sáng đó. Nâng ngập trời và biển lấp lánh ánh bạc. Tố Lan tắm một vòng lên, tươi mát như trái chín trong vườn sương. Còn Huyền, hai quầng mắt thâm, mái tóc bơ phờ, tay chân mỏi mê, chống tay vào cằm ngồi nhìn những bọt sóng trắng xóa dưới đó, cách một khoảng bước chân, nhưng đã muôn trùng xa, như muôn trùng xa tuổi trẻ mất rồi.

– Tôi nghĩ là cô biết tin anh Bằng. Tôi từ Sài-gòn ra đây để chỉ hỏi cô điều đó.

Tố Lan cười khanh khách.

– Đã gần mười năm rồi từ khi tôi gặp anh Bằng lần chót. Vậy mà chị làm như tôi vẫn giấu anh Bằng đâu đó, trong túi áo tôi.

– Cô không vừa gặp anh ấy sao.

-Thấy thoáng qua, nhưng không gặp. Gặp làm gì. Mùa quen đã hết, từ xưa. Tôi phải lo đời sống tôi chứ, như chị vậy, chị cũng lo đời sống chị, lo đến anh Bằng. Một cái mỉm cười, thoảng qua, thế thôi. Chị tưởng mình có thể đứng lại với thời gian đã vút bay đi à.

– Cô có thấy anh ấy à, từ bao giờ.

-Tôi không nhớ rõ, ngày tháng với tôi không quan hệ, thành thử không chú ý, năm ngoái hay hôm qua cũng lờ mờ giống nhau trong trí nhớ tôi. Phải rồi, tôi không nhớ đã nhìn thấy anh ấy hôm qua hay năm ngoái.

– Chi tiết thật quan trọng, sự sống sự chết của tôi, cô lại không nhớ.

– Phải chi chị đặn tôi trước phải cố nhớ điều đó. Đời sống như tôi, nhớ, nhớ lại hay nhớ nhung là điều tối kỵ, chị nghĩ có phải không.

– Vâng, xin lỗi cô, tôi đã ích kỷ nghĩ theo ý muốn mình. Nhưng mà thế là không hy vọng gì tìm ra anh ấy nữa.

– Sao lại không, thiếu gì cách.

– Tôi tìm kiếm và đợi chờ hơn một năm nay rồi.

– Chị ngồi trong nhà, kiếm sao thấy được.

– Tôi bắt đầu đi ra.

– Là bắt đầu tìm gặp được rồi đó, chị Huyền.

– Gì, cô Tố Lan.

– Anh ấy có nhắc đến tôi với chị à.

– Có, luôn luôn, như người lính chỉ đánh một trận và thương tích, về nằm và nhắc nhở hoài trận đánh.

– Chị nghĩ là anh ấy thắng hay bại.

– Không thắng, không bại, vì anh ấy không tấn công.

– Anh ấy nói với chị thế.

– Không, theo tôi nghĩ, như thế đó.

– Chị nghĩ đúng. Và chính điều đó làm tôi còn nhớ đến anh ấy, trong số hàng trăm người khách quen.

– Chỉ vì thế thôi sao.

– Chị hỏi, vì tò mò tình cờ, hay có ý gì.

– Cô đừng lầm, nếu có ý gì, không bao giờ tôi tìm gặp cô. Tôi muốn biết rõ hơn những ngày buồn của anh ấy, thế thôi.

– Sao lại những ngày buồn.

– Cô mải vui, không biết đấy.

– Anh ấy vui đấy mà. Buồn ai mà đi nhảy, đi chơi.

– Có người nao nức, có người rã rời, anh ấy rã rời, cô không nhận ra sao.

– Ờ nhỉ, anh Bằng, anh ấy…

Tố Lan nhấp một ngụm nước dừa ngọt lịm và chống hai tay vào má ngồi nhìn ra biển. Đêm dâng lên trên những ngọn sóng dạt dào hoài niệm. Một quãng đời đã trôi dạt xa bờ thời gian, chìm đắm và khuất tăm dưới đáy biển mê mù. Những ngày Sài-gòn đang vui. Những đêm Sài-gòn còn chơi. Những tiệm nhảy mở cửa đến hai giờ khuya. Những tiệm ăn đến bốn giờ sáng. Xe cộ lại qua tấp nập cho đến khi giáp bước ngày về. Đèn sáng đêm đêm hai bờ đường phố. Xạc xào khua động rộn ràng tiếng áo quần giày dép reo vui.

Tiếng cười và sóng nhạc. Tiếng ca và lời vui. Tuổi tôi đang thơm nồng như một cốc rượu đầy óng ả. Buổi chiều nao nức điểm trang, thay một áo mới, luôn luôn là áo mới, gọi một chiếc taxi, chiếc taxi nào cũng như quen, đêm nào cũng vẫy gọi từ bờ đường, leo lên và tới đó. Đêm nào cũng là đêm thứ bảy. Ngày nào cũng là ngày chủ nhật. Nghỉ ngơi và vui chơi. Và cái tên tôi ở đầu môi những người lui tới phòng trà tiệm nhảy. Vì sao không biết. Người ta vẫn thuộc tên gái nhảy như thuộc tên những con ngựa đua nhà nòi. Và gọi lên cũng chừng ấy cách điệu và âm thanh, dịu dàng, vuốt ve, mơn trớn, và khao khát. Mỗi lần soi gương trang điểm ra đi, tôi đều tự hỏi, vì sao người ta lăn xả vào mình, và vì sao giữa mình với những bạn bè trong vũ trường là một khoảng cách. Có cái gì nơi tôi làm cho người ta chỉ ở xa nhìn đến, nể vì và yêu quí. Có phải vì mình đã thản nhiên, lạnh lẽo từ chối những khách không vừa ý xứng đôi chẳng thèm nhảy với? Có phải vì mình có vẻ gì thanh quí đặc biệt của gái nhà lành. Hay vì bao giờ, trong dáng dấp và ăn mặc, mình vẫn mang phong độ của một nữ sinh trường Pháp hơn là một gái nhảy lành nghề. Hay cái vẻ thơ ngây hồn nhiên, thông minh và quyến rũ thầm kín ở mình. Mình có thể nhìn thấy thật rõ về mình nhưng không hiểu vì sao thu hút hết đám đông xao xuyến xung quanh. Những ông già trong giới thượng lưu, những tay chơi có hạng, những khách nổi tiếng trong đám tiêu xài, giàu có, những kẻ chức tước, địa vi, trẻ và già, đủ mọi hạng người. Nhưng mình thản nhiên lạnh lẽo từ chối những khi không thích nhảy. Không phải làm cao. Cũng không phải tự treo giá để làm một thứ mồi chờ con cá ngon nhất. Không phải vì sao hết. Nhưng mình thế, không phải chỉ vì nghề, cũng không phải vì ham thích một thứ gì, như bọn nô nức dập dìu xung quanh. Tụi nó, sao cũng được. Ai cũng được. Dễ dàng sống. Dễ dàng vui. Và chấp nhận tuốt hết. Luôn luôn sẵn sàng cho mọi cuộc vui say. Còn mình không. Mình ở ngoài. Cho đến một buổi tối.

Tố Lan nhìn qua người đàn bà. Huyền yên lặng và ngập chìm trong nỗi nhớ mông lung buồn bã nào. Mái tóc đen trùng xuống hai bên má với đường ngôi thanh quí rẽ giữa, với nét mũi nhỏ nhắn trông nghiêng và hai con mắt đen sâu. Người đàn bà đó, của Bằng, Tố Lan tự nhủ, tưởng tượng một thoáng họ trong đời sống với nhau, những ngày bắt đầu, những ngày rã tan, những ngày xa cách… người đàn bà này Bằng chọn lựa, hay người đàn bà này đã chọn lựa Bằng, hay họ chọn lựa nhau. Tố Lan nghĩ thầm buồn buồn không lý do. Và nhớ lại mơ hồ những hình ảnh rạc rời bay biến buổi tối cuối năm hun hút thời gian.

Đêm cuối năm, nàng tới sớm. Một người khách quen rủ ra ngồi chơi ở tiệm rượu lớn đường Tự Do. Thành phố vừa lên đèn. Cái bàn vuông loang loáng những cốc rượu đỏ. Khói thuốc ngập tràn hai mắt cay buồn ngủ buồn nghê. Người khách bỗng đứng dậy bắt tay hai người bạn mới vào. Họ cùng ngồi xuống ở bàn nàng. Giới thiệu. Chào nhau. Mỉm cười. Và yên lặng.

Một phút tình cờ nào đó, Tố Lan bỗng nhìn xuống góc bàn. Cạnh cốc rượu đỏ long lanh, trên tấm gương trong suốt phủ bàn, bàn tay nuột nà của người đàn ông mới đến. Bàn tay ngón dài và thon trắng từ đầu móng đến cườm tay áo, múp đầy và mềm mại. Bàn tay sóng soãi hững hờ trên mép bàn, không hiểu vì đâu bỗng nhắc Tố Lan nhớ, hôm nay là ngày cuối năm, buổi đầu đêm lạnh lẽo, và mình từ bao giờ không có một người tình, không có một người yêu. Vui cười cho ai. Nao nức cho ai. Đến lúc nhìn xuống lòng mình bỗng trống không lạnh lẽo.

Bàn tay nâng cốc rượu thắm lên môi. Đôi môi căng đầy, và hàng răng trắng ngát. Hình ảnh của một nụ hôn đắm say, dịu dàng và ngây ngất lần đầu nào đó. Với hai con mắt. Hai con mắt. Bây giờ nàng còn nhớ, còn mường tượng lại những dợn sóng thầm thầm cuộn lên trong lòng mình khi bắt gặp hai con mắt, cái nhìn trong suốt rỡ ràng và đắm đuối, đắm đuối và dửng dưng không dừng lại nơi một người nào, không riêng cho một ai. Nàng cũng nâng rượu mình lên môi, nhìn chàng qua đáy cốc, uống từng ngụm nhỏ, và nghĩ, thật tinh quái, tình cờ, nao nức, em đang cùng uống với anh, mình đang cùng uống với nhau đây phải không anh.

Người khách quen bỗng nói:

– Thôi ta đi qua vũ trường.

Tố Lan ngồi yên lặng, nhìn ra khoảng đèn sáng, nói với trời đêm đang ngây ngất dâng lên:

– Còn sớm, sang làm gì vội.

Người bạn đi với người đàn ông nhìn Tố Lan đăm đăm. Tố Lan nhìn lại, gay gắt và dữ đội đến nỗi hắn cúi mặt xuống, quay đi chỗ khác. Nàng mỉm cười và tình cờ, chỉ tình cờ thôi, lại nhìn sang bàn tay của người đàn ông. Bàn tay bây giờ dịu dàng nằm mê trên nền quần dạ màu xanh thảm trời đêm bao giờ về khuya một mình trông lên thăm thẳm.

Nhạc bỗng réo rắt một bài tây phương quen thuộc. Sóng nhạc lôi cuốn những mắt nhìn bỗng dưng quấn quít tìm nhau bên này bên kia bờ xa lạ lần đầu gặp gỡ. Thoảng trong trí nhớ Tố Lan bây giờ ngồi đây bờ biển nắng, hình như đôi môi người đàn ông đêm đó đã mỉm cười không đâu. Không đâu và gởi tới mình đằm thắm một hẹn hò thầm kín. Tưởng thế, nhưng không phải. Chàng mỉm cười với hình ảnh mông lung nào trong trí, một hình ảnh chợt tới bất ngờ nào đó. Nàng cố nói một câu gì, gợi một chuyện nào. Nhưng tất cả những ngôn ngữ xôn xao tíu tít hàng ngày đi vắng.

Người đàn ông bỗng đứng lên:

– Thôi anh ngồi chơi, chúng tôi đi.

– Đi đâu.

– Thì phất phơ cho qua buổi tối.

– Không có việc thì ở lại, và đi với moa lại đằng ấy. ·

– Nhảy à, chán chết.

– Không biết một người nên nói thế, cứ đến đi, rồi sẽ hết chán ngay.

– Đến thì đến. Nhưng chốc nữa, bây giờ còn sớm, mình đi quanh một lúc sẽ đến đấy.

Tố Lan trở về vũ trường, nhảy với những người khách hững hờ, như thường lệ mỗi đêm, nhưng hai mắt ra cửa, hai chân ngập ngừng, chờ và không tin mình có thể có lúc chờ một người nào như thế.

Cho đến gần nửa đêm, khi hai chân rã rời, khi tâm trí và thân thể bải hoải mỏi mê, ngồi vật xuống trong chiếc ghế rộng kê sát tường, nàng nhìn thấy, như trong chiêm bao, người đàn ông đã tới. Chàng đến một mình. Và ngồi đó, yên lặng, thản nhiên, không tìm kiếm, hỏi han, chờ đợi. Cho đến khi ánh đèn tím ngát ngập tràn dâng lên trong hai mắt nhìn bỗng nhận ra nhau. Chàng đứng lên. Mình hơi nghiêng, đầu thẳng trên hai vai rộng, mỉm cười như đã quen lâu. Và không nói, hai tay chàng đưa về phía trước. Như trong cơn thôi miên dịu dàng mê hoặc, Tố Lan đứng lên. Rồi bước chân họ cuốn theo vầng nhạc tím. Giữa hai người là một khoảng cách hờ hững và ý tứ. Bàn tay chàng, những ngón dài trùm phủ hết bàn tay tôi nhỏ nhắn, mát và mịn, như một phiến lá non đêm hái lộc. Không gian bỗng rưng rức một mùi thơm kỳ ảo không biết từ đâu tới. Gần gũi mà xa xôi. Như từ vai áo, mái tóc, da mặt, khoảng ngực áo trắng toát ảo huyền, hay từ một rừng tiên nào vọng lại. Nhịp đi chàng vững, dịu và khoan thai, ôn hòa, chừng mực, không hấp tấp lôi kéo, không trĩu nặng van nài, không nao nức say mê như tất cả những người đã dìu nàng trong tay đêm đêm. Mơ hồ trong mắt Tố Lan muốn mơ mòng khép kín, khoảng má và cằm người đàn ông, lắng tĩnh và kiêu hãnh, nét môi mỏng và đều, ngan ngát một nụ cười mơ hồ nào đó.

– Cô chỉ nhảy ở đây thôi sao.

– Vâng, đêm đêm.

– Tôi chưa gặp bao giờ.

– Ông đã vào đây, nhiều lần?

– Vâng, một vài lần, không nhớ, không có gì đáng nhớ.

– Nghĩa là sao.

– Nghĩa là từ đây mới có thể đáng nhớ.

– Sao thế, ông.

– Tìm thấy một người.

– Những kẻ khác, không nhảy với ông được sao.

– Không, họ không đủ với tôi, nên khi nhảy, chân tôi bước, nhưng hồn tôi đứng yên.

– Bây giờ hồn ông cũng bước đi.

– Còn gì, cô không thấy, tôi nhẹ và trầm đến thế nào sao,

– Không ai nhảy trầm tĩnh và ung dung như ông. Ông nhảy nhiều lắm.

– Nhiều, nhưng kể như bắt đầu nhảy thực sự hôm nay thôi.

– Tôi trông ông quen quá.

– Không quen đâu, lạ lắm.

– Ông cũng miền Bắc như tôi mà.

– Không, miền Trung.

– Ông nói tiếng Bắc hơn cả người miền Bắc.

– Thế à.

– Tôi không nói điêu đâu, ông đừng hiểu lầm.

– Hình như tôi vừa mới nói đúng giọng miền Bắc từ khi nhảy với cô.

– Cám ơn ông nói thế.

Im một lúc. Họ nghe lại giọng nhau trong yên lặng.

Tay chàng ấp lấy bàn tay Tố Lan, chặt hơn, dịu hơn, thân mật và quen thuộc hơn. Những ngón tay Tố Lan trên vai áo chàng cũng ngập ngừng lần lên phía cổ. Và dừng lại đó. Đầu họ gần kề nhau. Họ nói với nhau, bây giờ, bằng âm thanh và hơi thở:

– Sao cô không nói gì, lúc nãy.

– Tôi không quen, nói thế nào được.

– Nhỡ tôi không tìm lại gặp cô được nữa.

– Có lẽ nào như thế, những người đáng gặp nhau, phải gặp nhau.

– Cô mong như thế.

– Không.

– Tôi cũng không, chỉ tình cờ. Này Tố Lan.

– Sao biết tên em.

– Biết chứ, từ lúc nãy. Em tuyệt diệu.

Họ đổi cách xưng hô.

Bằng ngừng lại, tiếng nhạc vẫn dâng đầy sàn nhảy.

– Thôi, ta ngừng lại.

– Em nhảy thế, anh không thích sao.

– Chính vì trái lại, nên phải ngừng.

Họ ngồi với nhau trong bóng tối. Không nhảy nữa.

Câu chuyện tiếp tục, vẩn vơ.

Những đêm sau chàng đến, đúng giờ, nhảy với Tố Lan một lúc ngắn, rồi lại ngồi nói chuyện vẩn vơ. Cứ thế.

Cho đến lúc Tố Lan nhận ra mình bứt rứt quắt quay một tối chàng vì lẽ gì đó không đến vũ trường.

Và những tối sau, vắng bặt, như đã đi đâu xa, đi và không về nữa. Mãi vui chơi một nơi nào khác.

Lâu, lâu lắm, một tối chàng trở lại, với người bạn.

Nhìn thấy Tố Lan lắc lắc chiếc chuông đồng nhỏ xíu mua chơi ngoài hè phố, người bạn hỏi, chuông gì vậy. Tố Lan nhìn Bằng và trả lời, tiếng chuông gọi người tình trở về. Trong bóng tối lờ mờ, hình như vẻ mặt Bằng khác đi. Bàn tay Tố Lan tìm những ngón tay Bằng trên mặt bàn, thản nhiên, tình cờ, nhưng nao nức dồn trút:

– Bàn tay anh thế này…

– Sao.

– Thật đẹp.

– Nhảm.

– Sao nhảm.

– Ai lại đi khen tay đàn ông đẹp.

– Đẹp thì nói đẹp, khen gì.

– Không nên, tại sao.

– Anh có khen em bao giờ đâu.

– Vì anh kiêu quá.

– Không kiêu. Nhưng không thích. Khen là làm mất cái đẹp thực của người ta đi.

– Nếu thế, xin lỗi đã khen bàn tay anh.

Câu chuyện vui bâng quơ bắt đầu lại sau những ngày vắng mặt. Người bạn làm kẻ thứ ba đã phải bỏ đi một mình. Còn lại hai người. Họ nhảy với nhau. Cho đến hai giờ đêm, vũ trường đóng cửa.

Đêm sau, rồi đêm sau nữa.

Cho đến tối Giáng Sinh. Nửa đêm. Bong bóng giấy màu và nhạc mừng năm mới rộn rã vang lên lồng lộng. Họ nhảy, vui cười, uống say, và chúc nhau trong đám người mê say nô nức trút niềm vui cho năm tới đón chào.

Trong cơn vui mê man, Bằng bỗng dừng lại, nhạc vẫn dập dìu không dứt. Bằng hôn nhẹ, cái hôn đầu tiên cuối cùng lên má Tố Lan:

– Này, Tố Lan, anh định nói với em.

– Gì thế.

– Nếu một ngày kia anh ngỏ lời cầu hôn em.

– Bậy nào, đừng đùa thế.

– Sao lại là đùa, nếu anh nói thật, em trả lời như thế nào.

Tố Lan cười không đáp. Ánh đèn đã chao chọng trên cao. Chàng nói đùa. Hay nói thực. Nếu nói thực. Cũng chỉ như nói đùa mà thôi. Tôi không thể dừng lại bây giờ, mai sau, nếu chưa dứt số kiếp long đong này. Không thể của riêng ai. Bất cứ ai. Cũng không thể của chàng. Cũng như không thể nhận và cho một tình yêu nào cả. Tình yêu có đến, hay đuổi đánh tình yêu đi, cho khuất xa, mất bóng. Đây chỉ có niềm vui thoáng qua, cuộc tình giây phút, rồi thôi. Yêu là khổ. Là chết. Là đắm chìm vào một tuyệt vọng không đường lối thoát mà thôi. Không thể của riêng ai cũng như không ai là của riêng mình. Nhiều người đã nói thế, như chàng. Chàng không như họ, nhưng lời chàng thực ra cũng chỉ là lời họ mà thôi. Một phút nao nức nào đó. Một thoáng qua yêu mê nào đó. Điều đã nói không bao giờ có thật. Không bao giờ thực hiện. Người ta có thể say mê một gái nhảy, nhưng chỉ có thể thương yêu một đàn bà đoan hậu dịu dàng. Điều nàng tìm kiếm không bao giờ có, thương yêu. Thì thôi hẳn đừng mong, đừng chờ, đừng nghĩ đến, lánh xa và từ khước những lời ướm thử, những cơ hội lọc lừa, những cái lưới mong manh.

– Sao em không trả lời.

Nàng không trả lời. Và đêm về một mình nằm khóc thầm để đáp lại lời chàng đã hỏi. Ngày mai cuộc đời lại tiếp tục, không gì thay đổi hết. Đêm đêm lại vui cười, chao lượn theo sóng nhạc, và quên đi, phải quên đi Bằng một cách nào đó. Phải quên đi. Và lại vui cười, lại nhảy với chàng, và những người khác, vờ thanh thản, vờ hồn nhiên, vờ dửng dưng như không cảm thấy điều gì chợt tới trong lòng.

Mặt trời bỗng trốn sau tầng mây trắng bạc.

– Không chừng chiều nay có cơn mưa giông lớn. – Tiếng Huyền trầm trầm.

– Vâng, đã lâu rồi không thấy một cơn giông lớn.

– Nhưng lạy trời đừng mưa chiều nay.

– Sao vậy.

– Tôi về Sài-gòn, chuyến xe chiều.

– Chị về, sao vậy.

– Đã gặp cô, và chuyến đi vô ích, không một tin tức gì.

– Hình như chị giận tôi.

– Không đời nào. Tôi giận tôi không là chim bay khắp.

– Tôi không cần phải là chim, vẫn tìm ra được anh ấy cho chị

Huyền nghiêng người qua mặt bàn.

– Cô đừng đùa, nhé.

– Thật, tôi có cách tìm anh ấy cho chị. Nhưng mà với điều kiện.

– Gì… gì tôi cũng chịu hết, miễn là…

Tố Lan cười khanh khách:

– Chị cho tôi mượn anh ấy… một ngày thôi.

Huyền khựng người, đỏ mặt:

– Tưởng gì, một năm, một đời cũng được huống gì một ngày, miễn là cô đừng có… ăn thịt và nuốt chửng anh ấy đi thôi.

Tố Lan cười, giọng có vẻ gượng gạo:

– Xưa kia không, thì thôi, ai lại bây giờ. Nhưng chị cho tôi mượn anh ấy thực nhé.

– Vâng, thực đấy, tôi bằng lòng và ký giấy cho cô mượn.

Tố Lan bỗng mơ màng:

– Nhưng nếu… anh ấy không bằng lòng thì sao.

– Thì… tôi bê anh ấy lại nhà cô.

– Không phải lại nhà tôi.

– Vậy đâu.

– Sài-gòn.

– ….

– Sài-gòn, trong nhà của chị?

– Gần mười năm, cô không thay đổi tí nào.

Tố Lan nhổm lên:

– Chị biết tôi ngày trước?

– Không, nhưng tôi tưởng tượng cô ngày xưa, y hệt như bây giờ.

– Lạ nhỉ.

– Nhưng anh Bằng thì khác xưa nhiều, nếu hai người còn nhảy với nhau…

– Chị đừng tưởng tôi mượn anh ấy để đi nhảy nhé. Hơn thế kia. – Tố Lan cười tinh quái.

– Tôi nói cho mượn là cho mượn, cô làm gì mặc cô chứ, tôi có nghĩ gì đâu. Tôi cũng từng cầm nữ trang, dù là hột xoàn, khi chịu cầm cho người ta thì người ta muốn đeo, muốn ngắm, muốn làm gì thì làm chứ.

– Tôi ép chị quá, nhỉ.

– Không đâu, trái lại, chính tôi…

– Chị sao.

Hai mắt Tố Lan đăm đăm nhìn suốt cặp mắt Huyền bối rối. Huyền khựng người vì đã nói lỡ lời. Lẽ ra không nên nói. Không nên bày tỏ điều ấy, thật thầm kín, ngoài thâm tâm nàng, cả Bằng cũng không biết, mà với cặp mắt thông minh tinh quái kia, Tố Lan có thể biết. Nàng đỏ mặt và ngồi im. Tố Lan bỗng lại phá lên cười khanh khách, ngấn cổ trắng ngần ngửa ra đằng sau:

– Chị khôn quá.

– Cô nghĩ gì thế.

– Tôi thừa hiểu chị muốn nói gì.

– Nhưng mà…

– Đừng chống chế. Chị Huyền, vì vậy mà tôi yêu chị. Tôi yêu chị, chị có tưởng tượng như vậy không, yêu theo nghĩa yêu của người miền Bắc chúng tôi hay nói đấy.

Làm sao cô ấy hiểu những gì thầm kín trong lòng mình như thế.

Phải rồi, nhưng nếu Bằng không đồng ý. Người đàn ông bây giờ nào phải là người đàn ông xưa kia. Chắc gì, cả với chính mình, ngọn lửa đầu tiên cũng tắt mịt mùng. Không cách gì thắp lại một lần nào nữa. Những năm lạnh lẽo hững hờ qua đi. Nhạt mòn. Quen thuộc. Đã kiên nhẫn tận tụy làm đủ cách để đánh thức dậy đời sống huy hoàng thứ tinh túy nhất của người đàn ông, nhưng nơi Bằng, tình yêu, người và đời sống, những say mê nồng nàn nào đã chết. Đã thật sự chết. Như cái chén đã vỡ làm nhiều mảnh không cách nào hàn gắn lại nữa. Cả quá khứ buồn rầu đó, chỉ một ảnh hình gợi nhớ qua thời gian xa vời. Chỉ Tố Lan, dù lu mờ, nhạt nhòa, nhưng vẫn có.

Bây giờ. Cũng thế thôi. Không ai cả. Nếu hai người gặp lại nhau. Bằng có thức dậy không. Mình đã làm đủ mọi cách, và đành lòng hy sinh hết, dù phải mất Bằng, miễn là thấy Bằng đó, tìm lại được sức sống mãnh liệt, nao nức của người đàn ông. Nếu họ gặp nhau lại một lần. Thử thắp lên ngọn lửa đã tắt nhiều năm. Hay tất cả cũng đã già nua cằn cỗi như tuổi đời mình phiền muộn. Chẳng lẽ phải nhìn thấy người thương yêu mình như thế, cũng lụi tàn theo tháng năm, như mình, một cách bải hoải và thụ động, không phương cứu chữa. Một người thôi trong lứa đôi chịu phai tàn là quá đủ. Cách gì thắp miền đời sống của Bằng lần nữa. Tố Lan. Hay một đàn bà nào khác. Giải pháp mơ hồ tạm bợ. Nhưng tại sao mình lại tách rời ra khỏi cái khối hai làm một để nhường Bằng cho một phân nửa người nào khác. Có thật mình chịu đựng được điều đó. Hay chỉ là xếp đặt giả tưởng. Làm sao có thể kiểm được điều ấy. Mình đã thử tưởng tượng bao nhiêu lần, nếu biết, hay thấy, Bằng với một người nào khác. Phản ứng. Buồn và yên lặng một mình. Hay sẽ làm tan hoang lên tất cả. Điều nào cũng có thể. Và không thể. Mình sẽ phản ứng thế nào. Nếu là với Tố Lan. Chuyện không thể có, nhưng nếu thấy họ ngồi với nhau, bây giờ, và nói chuyện. Không không không. Nếu sự thật đó. Với Tố Lan hay bất cứ ai, mình không muốn nhưng con đàn bà dữ dội nơi mình sẽ hung hăng chồm lên, sẽ làm cho long trời lở đất, đến đâu thì đến. Nhưng trong mơ tưởng dịu dàng để ru mình vào những ảo giác buồn rầu, mình vẫn nghĩ thế, Bằng với Tố Lan, với một người nào đó. Minh sẽ để họ yên. Thản nhiên nhìn. Và mỉm cười. Mình tưởng tượng như vậy. Cho người đàn ông lại trở về cung cách vóc dáng mình xưa. Đời sống làm đôi đã mài mòn đi nhiều thứ, tất cả mọi thứ, nơi người đàn ông, nơi người đàn bà. Chỉ một điều tăng trưởng và phát triển, là con cái. Cả con cái với Bằng, mình cũng không. Không hay chưa. Tình yêu quá nhẹ không đủ bốc lên một đám cháy hay sao. Và chỉ còn tro tàn rơi bay lạnh lẽo thôi sao. Mình không tin thế. Rồi sẽ cháy lại, thật sáng, thật nóng, cái ngọn đèn thần tắt đi trong nhiều năm. Và mình sẽ có nhiều con, thật nhiều con với Bằng, cuộc đời vấn vít trở lại, như tơ hồng trên hàng rào mùa hạ.

– Chị có chắc không.

– Cái gì, cô Tố Lan.

– Lời hứa chị cho tôi mượn anh Bằng.

– Thì mất đi một ngày để có luôn một đời.

– Mạo hiểm thế, nhỡ vì một ngày mà mất đi một đời, chị sẽ ra sao.

– Không ra sao cả. Vì sẽ không xảy ra điều đó, tôi rõ anh Bằng, hơn tôi rõ tôi. Và cũng không chắc gì anh ấy để tôi cho cô mượn anh ấy.

– Thay đổi lạ lùng thế.

– Nhưng cô giúp tôi tìm anh ấy cách nào đây.

– Tôi về Sài-gòn với chị và tìm cho chị, sẽ ra manh mối ngay mà.

– Cô nói thật.

Bỗng dưng lòng Huyền lạnh hẳn xuống trong nỗi bứt rứt không đâu. Rồi Tố Lan sẽ tìm ra Bằng cho mình. Nhưng trong lúc tìm, họ cũng gặp nhau. Họ gặp nhau. Điều gì sẽ xảy ra khi họ gặp lại nhau. Sau hơn mười năm trời chỉ vọng ngân hình bóng.

Tố Lan bỗng ngửa mặt về phía Huyền:

– Nói thế, chứ tôi không như hồi xưa của tưởng tượng chị đâu. Tôi khác rồi. Anh Bằng cũng khác rồi. Không đàn bà nào giống được chính mình ngày hôm qua đâu. Chỉ có một điều giống nhau. Một điều không thay đổi, là tình đằm thắm ẩn kín trong nghĩa vợ chồng. Rồi chị sẽ thấy tôi nói có đúng hay không. Anh Bằng là của chị. Có đến chân trời góc bể nào trở về rồi cũng chỉ là của chị thôi, một mình chị thôi.

Hai mắt Huyền nhòa đi, biển trời lung linh mờ nhạt qua hai hàng nước mắt ngập ngừng.

Bàn tay Tố Lan trên vai Huyền vỗ nhẹ như sóng vờn trên bãi:

– Tôi sẽ mượn anh Bằng một ngày, một ngày đủ để nói cho anh biết cách yêu chị, như một người tình yêu một người tình, như chồng yêu người vợ, và như một tín đồ yêu tôn giáo thiêng liêng nhất của mình chọn lựa. Một ngày với anh Bằng, với chị, vừa đủ để thắp lại ngọn lửa sáng trong lòng. Tôi đã dành anh ấy của chị một quãng đời, dù chỉ thoảng qua, phảng phất. Và tôi sẽ đền bù cho chị, bằng cách đánh thức anh Bằng dậy, kéo anh trở về, nhận ra tất cả con người và tình yêu chị. Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy chị rõ như tôi hay bất cứ một người nào có thể thấy.