← Quay lại trang sách

Chương 8

Từ cầu thang lên đến cửa phòng, chỉ một khoảng cách hành lang khách sạn, Đức tưởng chừng cả một con đường dài thăm thẳm đi mãi không bao giờ tới nơi. Con đường đi mãi từ mấy hôm nay, từ sáng sớm ngất ngơ cho đến chiều tối mệt nhoài.

Làm gì trong khoảng một ngày, Đức không nhớ. Chỉ biết là càng muốn đổ đầy, khoảng trống càng mở lớn thênh thang. Khoảng trống làm bằng những ngày tháng quạnh hiu giờ giấc đều đặn, công việc nhàn rỗi, vẫn có đấy từ bao nhiêu năm nay, nhưng anh không nhìn thấy, không nhận ra, cho đến buổi chiều hai người đàn bà lên xe đi với nhau bỏ anh lại một mình trên bờ biển. Tố Lan đi rồi. Huyền đi rồi. Hạnh phúc lại trở về hay không đến lại tiếp tục. Điều gì xảy tới cho đời sống lứa đôi khi họ tìm ra nhau, Đức không cần biết. Có điều là anh không tin, điều mong mỏi trong lòng Huyền, thiết tha vực thẳm, say đắm biển trời, nàng sẽ không tìm thấy, ở một người nào, một nơi nào trên trái đất. Nhưng hãy để người đàn bà như thế, như đã sinh ra. Có thể đổi thay hoàn cảnh, đời sống, tất cả bề ngoài, nhưng cỗi nguồn gốc rễ tâm hồn một người đàn bà, thì không thể. Hãy để cho nàng như vậy. Đến một lúc nào, như con kiến mải mê chạy theo miếng mồi trắng ảo tưởng, bắt gặp mới nhận ra không phải và quay đầu trở lại. Đức không trông mong gì điều đó. Nhưng anh chờ đợi, thành khẩn và tận tụy đợi chờ. Không cho anh, không mong cầu gì cho chính mình. Nhưng rồi một lúc nào đó, người đàn bà vốn bơ vơ trong tâm hồn lại trở về bơ vơ và mong tìm thấy một nơi nương trú tinh thần an ủi và khuyên giải, không đủ lãng khuây nỗi muộn phiền nhưng dịu vơi đi những ngấm ngầm buồn nản.

Một người Mỹ từ đầu kia đi lại chuếnh choáng vấp vào người Đức. Hắn nói lè nhè, xin lỗi, tưởng là em, nhưng không phải, em trốn đi đâu rồi.

Đức dừng lại và cười với bóng người Mỹ say vừa đi xuống cầu thang. Hắn đi xuống. Mình đi lên. Nhưng cùng say cả. Trí óc quay tròn choáng váng, Đức bỗng nhận ra điều không đâu đó và mỉm cười. Nhưng trong lúc dừng lại, anh vừa nhìn thấy, ngay trong cánh cửa phòng kính căng màn hồng úa mà anh đinh ninh là phòng của mình, một người đàn bà Việt, có vẻ tử tế không diêm dúa như phần đông những hạng nhan nhản ngoài phố, mặc đầm trắng, ngồi nói chuyện với một người Mỹ, một người lịch sự, có vẻ như ký giả, quanh cái bàn tròn nhỏ phủ khăn trắng. Trông họ đầm ấm và thân mật như một đôi vợ chồng đi vòng quanh thế giới trở về. Họ cũng sung sướng, phải không. Ít ra là họ đang sung sướng. Chỉ cần thế, cái đang nóng bỏng và gần gũi. Vậy mà xưa kia mình chỉ đòi vĩnh viễn, lâu dài, kéo lê từ quá khứ sang tương lai. Sao không đeo đuổi cái đang dễ dàng của hiện tại, như mọi người.

Đức đi trở lại. Nhưng chóng mặt và buồng phổi như rát bỏng với một ngọn lửa ngập tràn dâng lên trong ngực, anh vịn tay vào vách, lần xuống. Trong cơn chóng mặt, anh lầm thầm rủa cái khách sạn đắt tiền lộng lẫy này. Ba tầng lầu với những phòng giống hệt nhau. Mà người đến khách sạn thì toàn là kẻ say, không rượu thì cũng một thứ gì đó khác, bao giờ cũng choáng váng và rất dễ vào lầm phòng. Nhưng chắc chắn phòng mình ở tầng dưới kia không. Anh nhìn quanh. Không nhận ra gì nữa hết. Bóng tối chen lấn vào những khung hành lang trống trải. Đèn mờ vừa đủ cho người ta nhìn thấy cốc rượu trên tay, và bên kia mặt bàn gần gũi, hai con mắt nào nhìn sang đăm đắm, mê hoặc.

Thôi ngày mai mình đừng uống rượu nữa. Đã nhiều lần nghĩ thế, định thế. Nhưng sáng ra, khoảng trống khắp cùng, lại muốn đổ đầy, và nhắm mắt, đổ chất cay cho đầy bao tử. Không biết từ bao giờ trở lại với chất cay quái gở đó. Đã mấy buổi sáng nay, uống xong, đi phất phơ, ngoài bãi, leo lên xe, đến một nơi nào xa thành phố chun vào rạp chiếu bóng. Ra bờ biển, nằm mệt mê, trở về khách sạn, choáng váng, chỉ còn đủ sức để leo lên lầu, nằm vật xuống giường.

Nhưng chưa buổi tối nào mịt mù như buổi tối nay. Cái xác nặng nề được chở đi lê lết bằng hai chân run lỏng khỏng trong ống quần bỗng rộng ra thênh thang đến nghe gió lạnh luồn vào thân thể lồng lộng. Phần hồn và trí như đã tê điếng, đã chết đi, mất tăm. Và chàng về đó, chếnh choáng, mệt nhừ, hai mắt cay sè không nhìn ra một hình ảnh nào nữa khi đi trở xuống tầng thứ hai phía dưới.

Chiếc chìa khóa lỏng lẻo tra vào ổ. Mang máng nhớ đã nhìn lên và đọc kỹ số phòng mình. Nhưng không biết đọc hôm nay hay hôm qua, một hôm nào khác. Hình như Đức chưa vặn, cái cửa đã lỏng ra, đổ xô vào bên trong và anh lọt vào, như cơn gió. Đức khép cửa lại sau lưng, đạp cái ghế chắn lại, như thường lệ để không ai xô cửa bất ngờ bước vào phá hủy lặng yên của mình.

Anh ngồi xuống cái ghế rộng độc nhất trong phòng và nhìn quanh. Căn phòng vuông mầu hồng nhạt chưa lên đèn lạnh lẽo trong bóng mờ của nền trời sao ngó ai kia chiếu xuống. Những cánh màn trắng toát phất phơ lạnh lẽo.

Anh nhìn qua khoảng giường. Hình như buổi sáng ra đi, anh vứt ngổn ngang đồ đạc trên đó. Bây giờ trống trơn, với một đống trắng gò lên như cái gối ôm. Chắc hẳn bồi đã dọn dẹp trong khi mình đi vắng, Đức nghĩ, và duỗi hai chân lên bàn, ngồi hút thuốc. Cơn nóng dâng khắp thần trí và thân thể, rát và loang như một chất dầu nhớt nào đang cháy trên da.

Lười được một lúc như thế, rồi Đức trở dậy vươn vai, tìm cái khăn định vào phòng tắm. Tìm mãi không thấy cái khăn vắt từ hôm qua trên thành ghế đâu, Đức quờ tay lên giường. Tay Đức chạm phải khoảng da nào mềm mại, lạnh ngắt. Anh rụt tay lại, nhìn kỹ khoảng gò cao trên giường. Hình như một cái gối, chỉ là cái gối dài. Anh muốn bật đèn lên vì cảm thấy có cái gì khác lạ trên giường mình. Nhưng Đức sợ ánh sáng những lúc trở về phòng như thế. Anh đứng im, định thần nhìn kỹ một lúc, rồi lắc đầu cho tỉnh thêm ra và hai tay lùa xuống cái đống gò cao trên mặt giường.

Đức kêu lên, và lùi lại. Anh bỗng dưng tỉnh hẳn.

Sau cảm giác lạnh toát bủn rủn, hơi rượu đã ngấm từ buổi sáng như bay biến đi không còn dấu vết. Anh bật đèn. Căn phòng trắng lên trong ánh sáng bập bềnh. Anh nhận ra căn phòng không phải là phòng mình. Mà của người đàn bà nào đó. Người đàn bà đang ngủ mê, tấm ra trắng đắp lên tận cằm. Mặt quay vào trong, lê thê một đường tóc đen trên nền ra trắng toát.

Ngẩn ngơ, hoảng hốt, Đức lùi lại, nhấc cái ghế chắn cửa, định chuồn nhanh ra ngoài cho khỏi phải đối đáp lôi thôi khi người đàn bà ngủ bỗng nghe động giật mình thức giấc. Nhưng anh dừng lại nơi cửa. Cảm giác lạnh lẽo lúc chạm vào khoảng da của người đàn bà như còn đọng trên tay anh. Cảm giác lạnh lẽo khác thường.

Đàn bà ngủ không bao giờ lạnh ngắt như vậy. Đàn bà thường vẫn ấm, ấm và thơm khi ngủ. Đức cố mỉm cười với ý nghĩ vớt vát của minh và quay lại, như có tiếng gọi nào từ giường, thầm lặng.

Khối trắng vẫn im lìm bất động trên giường. Đức cúi nghiêng mình, tò mò nhìn mặt người đàn bà. Bây giờ thì anh hiểu là không phải nàng nằm ngủ. Nàng đang nằm mê. Hay nằm chết, không biết từ bao giờ. Từ từ, Đức kéo tấm ra trắng xuống khỏi thân thể đàn bà. Tấm áo trắng dính bê bết đất cát. Những hạt cát lả tả rơi xuống mặt giường trắng. Có lẽ nàng đi biển về, nằm xuống. Anh nhìn kỹ và nhận ra một khuôn mặt thật trẻ. Da nhợt nhạt và hai môi đã bắt đầu thâm tím. Hơi thở còn phập phồng, mơ hồ trên làn ngực căng tròn. Đức nhìn quanh. Không thấy gì hết đáng nghi ngờ, nhưng anh bỗng đoán là nàng đã nuốt rất nhiều viên thuốc ngủ, với ý định không rõ rệt nào đó, ngủ đi nhiều ngày, hay không bao giờ dậy nữa.

Phải làm cho nàng tỉnh dậy, chưa đến nỗi nguy hiểm lắm. Đức ngoảnh nhìn quanh. Nên đem nàng đến ngay bệnh viện. Nhưng Đức không muốn nhúng tay vào những việc rắc rối. Suy nghĩ một lúc rồi mở cửa đi xuống, định gọi người quản lý khách sạn lên lo liệu lấy.

Ra đến cầu thang, Đức gặp người Mỹ lịch sự và người đàn bà mặc trắng trên lầu đi xuống. Thấy người Mỹ tò mò nhìn mình, Đức bỗng hỏi:

– Tôi có gì khác lạ sao ông.

– Ông đang đau?

– Không phải tôi, nhưng trong đó có người đau, cần cấp cứu.

– Phòng nào, chỉ cho tôi.

Không lẽ hắn là bác sĩ. Đức nghĩ và thản nhiên dẫn đường cho hắn vào phòng người đàn bà.

Người Mỹ bắt mạch, khám nghiệm một lúc. Hắn cười:

– Cô ta không tự tử, nhưng lại uống nhiều thuốc ngủ, chắc muốn ngủ cho quên cái gì đó trong nhiều ngày. Có thuốc trên phòng tôi, ông lên lấy cho cô ta uống và săn sóc chút xíu đến nửa đêm là tỉnh lại.

– Nhưng đó không phải việc tôi.

– Không phải ông ở đây.

– Phòng tôi dưới kia, tôi say rượu, vào lộn phòng.

– Tình cờ, tốt đẹp thật.

Người Mỹ nheo mắt cười chế giễu.

– Thôi được, ông cho thuốc đi, tôi cho cô ta uống thuốc thôi, không thể săn sóc, nếu ông là bác sĩ, chốc nữa đi chơi về, ông chịu phiền ghé lại xem cô ta tỉnh chưa.

Người đàn bà áo trắng nói:

– Chúng tôi có việc gấp phải đi ngay mà. Ông muốn cứu cô ta không thì giao cho nhà thương, có sao đâu, không việc ông, cũng không thể là việc của chúng tôi.

Đức đành phải theo người Mỹ trở lên phòng ông ta lấy thuốc trở xuống, và làm những việc chàng không bao giờ tưởng tượng phải làm cho một người đàn bà không quen biết.

Xong xuôi, mặc cho may rủi, và thời gian quyết định phần còn lại, Đức tìm xuống phòng mình, nằm ngủ.

Khi anh tỉnh dậy thì tình cờ cũng gần mười hai giờ đêm. Nhớ đến người Mỹ dặn, anh chải tóc, thay áo và đi trở lên phòng người đàn bà uống thuốc ngủ.

Nàng vừa mở mắt vì tiếng động nơi cửa. Ánh đèn vẫn sáng và mỗi chi tiết không thay đổi chứng tỏ từ lúc anh xuống không có ai vào phòng và người đàn bà cũng chưa bước xuống đất.

Đức đứng cách xa giường nói vọng lại:

– Xin lỗi, tôi hỏi thăm, cô đã tỉnh dậy chưa.

Người uống thuốc ngủ bỗng ngồi nhổm dậy nhìn quanh thảng thốt.

Đức nói ngay:

– Buổi tối đi về tôi vào nhầm phòng này và cô đang ngủ mê. Tôi cho cô uống thuốc và bây giờ cô đã tỉnh.

Người con gái úp mặt lên hai cánh tay khoanh đầu gối, ngồi rũ rượi trên giường nói lè nhè:

– Sao lại thức dậy. Tôi muốn ngủ, muốn mê đi.

– Nếu vậy, tôi xin lỗi. Và quả cô cần ngủ lại, tôi sẽ lên trên kia tìm thêm thuốc ngủ cho cô.

Đức quày trở ra, dửng dưng. Người con gái bỗng gọi:

– Này ông.

Nàng nhổm dậy định bước xuống, nhưng cơn mê còn vật vờ uể oải, nàng ngã dài xuống giường.

Đức bước lại gần thêm vài bước. Nàng cố chống tay ngồi dậy:

– Tôi đã làm phiền ông, xin lỗi và cám ơn ông.

– Không có chi.

Đức hững hờ quay ra cửa sổ, nhìn những đọt lá bàng nhô lên từ bóng tối.

– Cô gọi tôi, có chuyện gì không.

– Không, nhưng hình như ông giận tôi.

– Không, ai đi giận một người lạ.

– Sao ông cứu tôi.

– Chỉ là tình cờ. Tôi không cứu, chỉ thức cô dậy.

– Nhưng trong lúc ngủ mê, tôi tưởng như mình đang chết. Và không ai thức dậy, tôi chết thật.

– Vậy bây giờ cô muốn chết, hay muốn sống.

– Không rõ nữa, nhưng tôi cần tê đi, trí óc, cảm giác.

– Tôi không tò mò, nhưng cô vừa bị chuyện gì xúc động.

– Tôi đang muốn quên đi, ông lại muốn phăng ra.

– Thì thôi, xin lỗi. Tôi ra cho cô ngủ nữa vậy.

– Không, xin ông.

Và chân không, nàng chập chững đứng xuống đất. Hai con mắt sâu đen bỗng dưng đẫm lệ. Người con gái nhìn Đức đăm đăm:

– Ông là ai vậy.

– Tôi là… tôi là tôi.

– Ông ở đâu đến đây, phải không.

– Tôi đến từ nơi tôi ở, cô hỏi để làm gì.

– Tôi hỏi, không phải vì tò mò, nhưng vì linh cảm ông đã hay sẽ liên hệ với tôi. Ông sẽ… cứu tôi hay hại tôi.

Đức cười khẩy, xoay xoay gót giày trên sàn nhà.

– Nào tôi có làm gì đâu. Tôi là kẻ vô tội vạ, tình cờ đi qua đây, và gặp cô như thế.

– Nhưng ông đã thức tôi dậy, điều đó quan trọng lắm. Bởi với thức dậy này, tôi sẽ nhận thấy điều gì sau đó, sướng hay khổ từ đây, và rồi ông sẽ phải chịu trách nhiệm điều đó.

– Thật phiền cho tôi. Nhưng cô biết, tôi không đánh thức cô dậy. Mà những viên thuốc của ông gì trên kia.

Người con gái ngơ ngác:

– Nhiều người biết tôi thế này à.

– Không nhiều, quan hệ điều ấy. Nhưng họ cũng không chịu giúp điều gì cả, chỉ mình tôi. Vậy cô để tôi đi, tôi cần về nghỉ, chính tôi còn buồn ngủ hơn cả cô nữa, cô không biết đấy thôi.

Người con gái ngồi trở lại giường, hai tay vuốt mặt:

– Vâng, thì ông về phòng ông. Tôi muốn cám ơn ông.

– Tôi có cứu cô và cô có tự tử đâu, cám ơn làm như chuyện có thật và trầm trọng lắm.

– Tôi không cám ơn chuyện đó, chuyện khác kia.

– Còn gì đâu nữa.

– Hiện diện của ông, những phút vừa rồi. Ông có biết, những phút tỉnh dậy, như vừa rồi, tôi chỉ cầu mong có mặt bất cứ một người nào, quen hay lạ, ruột thịt hay sơ giao, người mẹ, người chị, người anh, người em, hay tệ hơn, bất cứ một sinh vật nào cũng được, miễn là nhìn thấy tôi và để cho tôi nhìn thấy. Như thế, sẽ không cảm thấy xung quanh hoang vắng đến thế. Nhưng thường thì, mỗi khi tôi tỉnh dậy, ngày hay đêm vẫn vắng tanh, hoang vu, không một người nào cả, cho nên tôi vẫn nằm một mình và gọi tên vu vơ, không ai cả, không ai nghe và không ai đến.

Giọng kể lể và thành thực và buồn rầu của người con gái làm Đức thay đổi thái độ. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong khung cảnh diêm dúa và đáng ngờ của một khách sạn, anh vẫn tưởng nàng là thứ đàn bà không đứng đắn. Nhưng không phải. Một trường hợp lạ lùng nào đó đã nhận chìm người con gái vào căn phòng này, và mọi sự mới bắt đầu thôi.

Đức tựa một cánh tay vào khung cửa mở, nhìn ra ngoài trời. Một vì sao lạnh lẽo sau tàng lá bàng tăm tối.

– Gia đình cô tận đâu.

– Đừng bắt tôi nghĩ đến nơi đó. Chỉ là một mộ địa, mỗi người đang là một nấm mồ, như tôi.

– Đáng buồn, nhỉ. Thế cô không định về đó à.

– Tôi vừa đi xa đó. Ông lại bắt tôi trở về sao.

– Ai có quyền bắt cô làm gì được, nhưng mà con gái xa nhà là điều bất tiện.

Người con gái loay hoay tìm cái áo dài tay trên giường khoác vào rồi ngồi co ro, nhìn xuống hai bàn chân trần mình lạnh lẽo đong đưa.

– Tôi có phải là con gái đâu, đàn bà…

Đức quay lại. Hình như cái gì đó, một con rắn lạnh, một nhát dao bén, một dòng nước suối vừa luồn qua xương da người con gái, nàng rùng mình và run trong lời nói bất ngờ. Đức nhìn hai vai co quắp của người con gái cố tìm hơi ấm trong chiếc áo khoác. Anh bỗng ngùi ngùi không đâu.

– Tiếc là tôi không giúp gì được cô. Phiền nhỉ. Không có lý do để giúp thì đúng hơn.

– Khi giúp ai, cần phải có lý do sao ông.

– Đối với người khác phái thì thế, trừ làm bác sĩ.

Người con gái bỗng cười khan, rùng hai vai.

– Vui quá, ừ vui quá.

– Gì vậy cô.

– À, ông vẫn còn đó, xin lỗi, tôi tưởng ông về phòng rồi và tôi còn một mình, tôi nhớ đến tôi hôm qua hôm kia, phút trước. Tôi khác rồi, nhưng không thể quên tôi lúc bấy giờ, cái con thật bi thảm hài hước. Sao thế, nhỉ. Xin lỗi ông, thôi để ông về phong. Xin phép ông, tôi đóng cửa lại.

Nàng thong thả và mỏi mệt đi lại phía cửa. Đứng nép người ra phía ngoài. Cái nắm cửa trong tay nàng lắc nhè nhẹ. Hai người cách nhau khoảng không lạnh lẽo của khung cửa đêm.

Đức buông thõng hai tay xuống, nói lừng khừng, và ngáp dài:

– Vâng, tôi về,

Rồi chàng đi xuống cầu thang, không ngập ngừng, không quay lại một lần nào. Đến giữa cầu thang tối, bỗng dưng chàng nghe có hơi thở gần nào sau vai. Hai chân đứng im trên bậc cầu thang mù tối, chàng nhìn lại. Khuôn mặt nào chìm lỉm trong bóng tối, chỉ có tiếng nói hắt hiu, lạnh lẽo như hơi gió ngoài trời, giọng nói khàn đục và mọng đầy nước mắt:

– Ông, tôi van ông, van xin ông, ông đứng lại, đứng lại.

– Cô… không yên được sao.

– Không, tôi chỉ yên khi ngủ, ông làm tôi thức dậy, và tôi sợ, tôi sợ quá, ông có em gái không, ông có tin tôi nói không, sau cơn mê như thế, nằm một mình trong phòng lầu cao của một khách sạn, khung cửa tối om lồng lộng gió bay, tiếng vi vu của lặng yên, những cái gối, khoảng chăn lạnh như vải liệm, nghe như có ai tới gần, vươn cánh tay dài ngoằng, lôi thốc tôi dậy, ném bỗng tôi qua cửa sổ, rơi xuống một vực thẳm nào thật sâu quanh lầu. Tôi sợ, ông ơi, tôi còn bé bỏng và tôi sợ, tôi chưa bao giờ bị như thế này cả. Xin ông cứu tôi, lần này thì thật xin ông cứu tôi.

Đức vẫn lạnh lùng:

– Giúp cách nào bây giờ.

– Ông có quen người đàn bà con gái nào trong khách sạn không. Xin ông nhờ họ đến với tôi, cho qua đêm. Đêm nay thôi.

– Thật tiếc, tôi không quen ai hết. Tôi cũng có một mình, như cô. Sao cô không trở về với mẹ.

– Mẹ tôi, mất rồi.

– Thế chị cô.

– Cũng không.

– Thì anh.

– Anh tôi bỏ đi lâu rồi.

Đức bật lên cười:

– Khó quá nhỉ, thế người anh bỏ đi có dẫn người chị dâu theo cùng không.

– Chị ấy ở nhà.

– Sao cô không ở nhà, với chị ấy.

– Nhưng chị ấy cũng bỏ đi, tìm anh tôi.

– À, giống như chuyện trầu cau ấy nhỉ, và rồi cô lại buồn đi lang thang tìm chị dâu cô.

Người con gái cũng cười hắt hiu trong vòm cầu thang tối.

– Không, tôi đi tìm người khác.

– Có gặp không.

– Có.

– Sao không ở lại với họ.

Bỗng dưng người con gái bật lên khóc.

– Sao thế.

– Ông tàn ác, và không thông minh tí nào.

– Ơ hay, cô mắng tôi.

– Nếu tôi ở lại được với người tìm kiếm thì… sao lại vào và làm cho ngủ mê trong phòng khách sạn.

– Ờ nhỉ. Tôi ngu xuẩn và kém suy đoán quá, cô đừng phiền, cứ kể tiếp đi.

– Không, tôi không nói nữa. Ông có nghe đâu. Ông đang nghe cái gì khác.

Quả là Đức không nghe những điều nàng nói, chỉ ừ ào cho xong. Từ khi gặp chuyện rắc rối với cô gái, Đức tỉnh hẳn rượu, và từ khi tỉnh rượu, tâm trí anh nhức nhối như hàng ngàn mũi kim chích với hình ảnh tưởng tượng về Huyền bây giờ đã trở về bình yên trong ngôi nhà cũ cửa đóng nào đó, với Bằng, họ đang khép kín với nhau trong thế giới huyền ảo, mộng mơ lồng lộng của tình yêu và khát khao.

Bỗng dưng anh cảm thấy mình trơ trẽn, bất lịch sự, và tàn nhẫn quá mức với một người con gái, một người con gái nhỏ chỉ vào tuổi cháu, hay nếu Đức lấy vợ sớm thì chỉ hàng con. Không đáng cho chàng giữ vẻ kiêu căng lạnh nhạt, như quen lạnh nhạt kiêu căng với những đàn bà săn đuổi van xin mình.

Đức đổi giọng, dịu dàng và thân ái hơn:

– Tôi thử tìm một người đàn bà nào đến với cô, nhé.

– Thôi, chắc tôi cũng không ngủ yên với một người xa lạ. Làm sao tìm một chút cảm giác quen thuộc đầm ấm bây giờ.

Đức bỗng nói một câu ngoài ý nghĩ và tưởng tượng mình.

– Vâng, thật khó, đàn ông thì có thể mua, nhưng đàn bà thì không.

Và bỗng giật mình, anh nói thêm.

– Nếu tôi có chút liên hệ bà con với cô, nhỉ.

– Cần gì, nếu chỉ có lòng từ thiện thôi, đủ cho ông cứu tôi đêm nay.

– Tôi cũng có thể, nhưng mà, cô ở phòng này, tôi phòng khác. Cô đến tôi hay tôi đến cô đều bất tiện như nhau.

– Có một phòng mênh mông lắm.

– Ở đâu.

– Bãi cát.

Đức không nói gì hết. Anh lẳng lặng ra dấu cho người con gái bước theo mình và cả hai cùng ra khỏi cổng khách sạn.

Sóng đánh rì nào lên bãi đêm hoang vu như tiếng gầm của dã thú tìm mồi. Đức đi gần vào người con gái co ro trong tấm áo mỏng.

– Không chừng cô sẽ đau. Khuya lạnh ngắt ngoài biển.

– Tôi vùi trong cát.

– Tôi chôn cô trong cát.

– Chỉ một nắm cát thôi, cũng đủ.

Trời đen và xa thẳm trên khưng biển sóng sánh mực tàu. Vầng sao nhạt mờ vỡ tan bóng soi ngấn nước. Bốn bề mông lung trong thứ yên lặng vô cùng của vũ trụ giờ tận thế.

Áo người con gái bỗng trắng toát dưới trời đêm gió lộng. Đức mê đi trong cảm giác kỳ lạ là mình kéo nàng ra đây, đào huyệt và chôn sống một người, rồi chôn sống cả chính mình.

Anh mải mê đào cát bằng hai tay mười ngón rã rời. Rồi người con gái nằm xuống lỗ đất cạn. Như trong cơn mê, anh lấp cát đầy quanh mình nàng, chừa lại khoảng ngực và đầu. Chờ cho đến khi nàng lặng yên không nói thêm một lời nào, Đức đi trên bãi đất cao, cách chỗ người con gái nằm mấy bước, tìm một vùng sạch sẽ, ngồi xuống. Anh ngồi im nhìn sóng vỡ cho đến khi gục xuống và ngủ quên đi.

Và mặt trời đánh thức anh dậy bên bờ sóng đánh rạt rào, bốn bề vắng lặng thinh không. Chỗ người con gái nằm đêm qua phẳng lì mặt cát. Nàng đã biến đi. Hay chưa bao giờ tới đó với anh. Chỉ là chiêm bao thôi. Bỗng Đức tỉnh người và giật mình sờ tay vào túi quần sau. Cái ví tiền dày cộm còn nằm yên trong đó. Anh cười với ánh nước lấp lánh dưới kia, nụ cười chưa bao giờ tới suốt bao nhiêu năm nay, thì ra, cô ả không phải hạng móc túi.