Chương 9
Đến đầu ngõ, Bằng đứng dừng lại bâng khuâng nhìn quanh. Những căn nhà lô nhô trong bóng tối đã đóng cửa im ngủ. Những căn nhà như mới mọc lên từ hôm qua hôm kia, thay đổi hết cảnh tượng quen thuộc ngày trước. Và Bằng nhớ ra là mình đã đi xa lâu quá, hơn một năm. Một năm như cơn mơ dài lãng đãng. Bây giờ đã tỉnh và trở về.
Những ngày biến động quả đã đi qua đây, vút nhanh như cơn bão, và cũng như cơn bão, chỉ một lần thoáng qua vùng tội nghiệp nào cũng đủ làm tan nát cả đời sống ở đó.
Mình có là cơn bão, kéo dài hơn một năm nay, tàn phá đời sống tâm hồn người đàn bà hay không. Em ra sao. Lẽ ra phải trở về sớm. Thật sớm. Một vài tuần sau khi đi. Anh không định bỏ đi lâu ngày như thế. Không cơn giận nào, không nỗi bất mãn nào, cũng như không thể một thất vọng hay áp lực nào chia xa được hai người yêu nhau trong thời gian quá dài.
Nhưng tình thế không như mình dự tưởng. Và anh bỗng mắc vào cái vòng luẩn quẩn đã cố tình không muốn dính vào. Những trận đánh. Những ngày lang thang. Những phập phồng lo âu, những tàn sát rình mò ngu xuẩn. Ngu xuẩn như ý nghĩ anh lúc bỏ đời sống bình yên và ước mơ một phút bồng bềnh trời nước. Đã đi và đã quá xa. Em còn đó, không gì thay đổi hết, và nhà ta nữa, không gì làm lay chuyển những ngày biến động.
Bằng vừa đi vừa nhìn quanh quất để nhận xem những gì khác lạ trên đường trở về. Nhiều căn nhà đã sụp hẳn xuống từ lâu chưa được dựng lên bên cạnh những dãy nhà tạm bợ mới cất san sát. Một vài cột xi măng, những bửng gỗ chênh vênh từ một đám đất hoang, nhắc nhở hình ảnh một đám cháy dữ dội. Nhà bây giờ hình như nhô hẳn ra ngoài đường và những đống rác cao hôi thối cản cả lối đi ngập nước đọng. Họ làm gì để sinh sống những ngày tháng vắng mình trong đó. Bằng bỗng nghĩ và rùng mình. Ông già bệnh nặng. Thằng em vừa học vừa lêu lổng xài tiền. Cô em ăn diện lang thang vô trách nhiệm, nghĩ đến những vấn đề quay quắt của riêng mình, và sẵn sàng lấn lướt, đạp đổ hết những người xung quanh để trở về với chính bản chất hư hoại của mình. Chỉ có Huyền. Huyền đã làm gì để vừa nuôi sống gia đình, gia đình của riêng Bằng, và làm gì để dỗ dành tâm hồn chính mình, những ngày xa vắng đó. Tại sao anh có thể như thế. Bằng không hiểu. Như một lúc nào đó Bằng đã không phải là người đàn ông bình thường. Một kẻ bệnh hoạn và phẫn uất vì bệnh trạng của mình, bất cần những nỗi đau đớn xung quanh.
Hai cánh cửa ngoài lỏng lẻo không khóa. Bằng vượt mau qua sân và xô mạnh hai cánh cửa bên trong. Trong bóng tối mịt mùng, Bằng nghe có tiếng lách cách của chiếc khóa rương nhỏ. Và tiếng người đàn bà hỏi vọng ra, mơ hồ, anh không nhận được là ai:
– Ai đó.
– Tôi.
– Là ai.
– Bằng. Có Huyền đó không.
– Anh về đấy à, hơi muộn quá, nhưng thật anh đã về đó à. Anh hay hồn ma.
– Điệp, phải không.
– Chính nó.
Vẫn cái lối trả lời nghịch ngợm và ngang phè đó.
Nhưng ở giọng người em gái, Bằng nhận ra có gì thay đổi trầm trọng, không biết từ bao giờ.
– Sao không bật đèn lên.
– Đèn, anh nói như mới đi hôm qua. Đèn cúp cả năm nay rồi.
– Cô không sợ ma à, cô nhát bóng tối lắm mà.
– Không sợ ma nữa, không sợ bóng tối nữa.
– Nhà mình thắp sáng bằng gì, cô thắp lên đi. Chị Huyền ngủ rồi à.
– Không.
– Vậy chị còn thức, sao thức khuya đến thế.
– Cũng không thức.
Bằng nghe lạnh toát sau xương sống. Giọng anh khác đi:
– Thế chị Huyền sao rồi, Điệp.
– Chẳng sao cả.
Bằng bước giẫm lên bóng tối, nhào lại phía tiếng nói, anh chộp được hai vai Điệp, lắc mạnh:
– Cô đang làm cái gì đó, thắp đèn lên, rồi trả lời tôi ngay đây.
– Đến lượt anh sợ bóng tối rồi. Phải không. Sao lâu nay anh không vội. Bây giờ lại vội thế.
– Cô Điệp, chị Huyền đâu.
– Chị ấy đi rồi.
– Đừng dối tao, Điệp, chị đâu.
– Dối anh làm cái gì, ơ kìa, đi cả năm về, bỗng dưng anh dữ tợn ra, sao anh bóp cổ và véo tay tôi.
– Xin lỗi Điệp, anh sốt ruột quá, nhưng mà chị Huyền đi đâu.
– Hình như ngoài Nha-trang.
– Sao cô biết.
– Biết chứ. Vì em từ ngoài đó vào. Và còn biết nhiều chuyện khác nữa.
– Chuyện gì. Nói nhanh đi nào.
– Chuyện chị ra Nha-trang ấy mà.
– Sao.
– Đến một nhà nào gần bờ biển. Một nhà thật sang trọng, và như có hẹn với ai đó.
– Cô đừng nhảm, coi chừng anh.
– Rõ ràng em gặp chị ấy đó mà.
– Cô cũng vào đó.
– Thì vào đó, và gặp chị Huyền cũng đến đó.
– Loại nhà nào mà kỳ lạ thế, chỉ các cô các bà vào. Cô có việc gì đó.
– Việc riêng, anh tò mò thế.
– Việc gì.
– Ui đa, anh đừng có véo tai tôi, việc riêng, anh hỏi làm gì. Nhưng em biết là hình như trong nhà ấy có một ông nào mới đến ở lại nghe đâu cũng từ Sài-gòn ra.
– Sao lại cũng.
– Nghĩa là… cũng ở Sài-gòn ra như chị Huyền. Thế mà anh không hiểu. Anh cố tình không muốn hiểu.
– À, ra thế. Có lẽ nào.
Trong bóng tối mịt mùng ngây ngất mùi nước mưa ẩm và mốc meo, Bằng ngẩn người đứng im. Trí óc anh quay lốc, giận dữ và quay quắt một nỗi đau đớn bất ngờ, như bị dao đâm ngược từ bụng lên ngực, một nhát dao bén ngọt và lạnh toát.
– Cô biết rõ thế à.
– Tình cờ thôi. Anh không tin thì tùy, bộ tôi rảnh trí để phịa chuyện đùa anh à.
– Chị ấy đi từ bao giờ.
– Không biết nữa. Khi em ở nhà, chị ấy còn đây, và khi về, không có nữa.
– Cô đi bao lâu.
– Không nhớ được, một thời gian thật dài, biết bao nhiêu chuyện. Này anh Bằng, anh không hỏi thăm tin thầy với thằng Di sao.
– Ừ ừ, thầy ra sao.
– Hỏi thật bất đắc dĩ. Chị Huyền đẻ ra anh chứ không phải thầy mẹ đẻ ra anh.
– Đừng móc xéo anh. Này, thầy ra sao.
– Ở trên nhà bà thím. Còn thằng Di bị bắt lính. Nó trốn về. Và bị bắt lại, lần nữa, họ đang hành nó nhỏ xương.
– Nó đi lính là phải.
– Anh biết ra sao mà phải.
– Ở nhà, nó chỉ xài tiền, lông nhông.
Điệp hét lên:
– Nó như thế, nó hư đốn, tại anh. Tôi nữa, tôi đã như thế, cũng tại anh. Và chị Huyền, chị có thế nào, tôi hiểu, cũng tại anh nốt. Anh không chút xíu lương tâm, chút xíu trách nhiệm nào hết. Mẹ không còn. Thầy thì xưa cũ, xa cách, không biết gì về bọn tôi, chỉ giảng mô-ran, những thứ quốc-văn giáo-khoa-thư, trong khi tụi nó gâu-gâu, nó híp-pi rần rần. Chúng tôi ở giữa. Chỉ trông cậy vào chị Huyền, còn ai nữa. Nhưng từ khi anh bỏ đi, chị ấy cũng như tàu tốc hành vuột mất cái đầu máy. Còn mong gì nơi chị ấy. Một mình, chúng tôi chỉ đủ sức để làm phách, và kiêu ngạo, cái võ khí độc nhất để chống lại tất cả và chính mình. Hôm về, nó nói với tôi, nếu anh Bằng để ý đến nó đôi chút, đời sống nó đã khác đi. Anh đầu đàn, cả bọn chỉ một mình anh, anh chỉ nghĩ đến mình anh, những bất mãn nào đó, những phẫn uất và chán nản nào đó, chỉ giải quyết lấy một mình việc anh, anh bất cần ai hết, làm như anh là khách ăn ở trọ trong nhà, lúc nào về thì về, lúc nào đi thì đi.
– Cô đang làm gì đấy.
Giọng Bằng bỗng nhỏ xuống buồn rầu.
– Đang dọn dẹp lại đồ đạc trong nhà, và ngày mai, đón ông cụ về, sắp đặt lại đời sống cho cả nhà.
– Cô mà định làm thế.
– Tôi tỉnh ra rồi. Chỉ một mình tôi tỉnh ra.
– Chuyện gì vậy.
Điệp cười mơ màng trong bóng tối:
– Vẫn chuyện riêng, anh đừng hỏi,
– Cười trong bóng tối thì ma nó cũng biết cô gặp chuyện gì rồi.
– Thì vẫn chuyện muôn đời đó. Nhưng lần này, bây giờ huyền hoặc lắm. Như chuyện ma.
– Mừng cô. Này cô thắp đèn lên, đừng một mình trong tối thế. Anh đi tìm Huyền đây.
– Anh đi đâu.
– Nha-trang.
– Vô ích. Chị ấy có lẽ về rồi.
– Quái, sao không về nhà. Cô nói thật chứ.
– Điệp thấy loáng thoáng chị ấy ở bến xe.
– Ô, chị em trong nhà, gặp nhau không hỏi à.
– Không, vì lúc ấy Điệp không tỉnh, đang điên, đang chạy từ bãi cát về khách sạn. Vả lại chị ấy không đi một mình.
– Với… người đàn ông trong nhà hẹn ấy à.
– Không. Với… một người đàn bà đẹp.
– Lạ thật, chị ấy quen người đàn bà nào ngoài Nha-trang.
– Người nào em không biết. Chỉ nhớ mặt, thật rõ, khuôn mặt đó thì không thể quên, dù lúc ấy Điệp đang điên. Mái tóc, hai gò má, và cái miệng..
– Sao.
– Giống giống cái cái cô gì, Tố… Tố gì mà anh và chị Huyền hay nói với nhau, và rồi gây nhau, chọc nhau đó.
– Không lẽ… Nhưng mà, tại sao cô cảm thấy thế.
– Không biết. Nhưng nhìn người đàn bà bỗng nghĩ ngay đến cái cô Tố gì đó. Hay là cô ấy thật không chừng.
– Cô thấy họ ở bến xe?
– Có lẽ họ lên xe vào Sài-gòn. Và như vậy bây giờ họ đang ở Sài-gòn.
– Nhưng… sao lại không về nhà.
– Họ đi với nhau, thì hẳn có chuyện gì với nhau và bây giờ chị ấy đang ở nhà cô ấy.
– Cô thật thông minh.
– Không cần anh khen. Nhưng mà anh có chịu hứa một điều không.
– Bây giờ, gì anh cũng hứa, miễn là tìm chị ấy về được.
– Thật lẩn quẩn, hết bà tìm ông rồi đến ông tìm bà.
– Cô nói gì, chị đi tìm anh.
– Từ khi anh đi đến bây giờ, có ngày nào là chị ấy không đi nơi này nơi khác hỏi han, nhắn nhe, dò la tin tức đâu.
– Cô nói chị Huyền hẹn với ai ngoài Nha-trang mà.
– Không chừng có gì bí ẩn, Điệp không rõ bên trong. Và không chừng cô gì đó và ông gì trong nhà ấy có liên hệ với nhau, và việc này cũng liên quan tới việc chị đi tìm anh nữa,
– Muốn anh hứa gì, nói đi.
– Lần này đã về, anh không bỏ đi nữa.
– Anh hứa..
Bằng quay lưng đi mau ra đường. Phập phồng trong óc anh căng thẳng, gặp Huyền hay không gặp, Huyền có hẹn với người nào hay không hẹn với người nào và chỉ đi tìm mình thôi, người đàn bà kia lẽ nào là Tố Lan, sao Huyền lại đi với Tố Lan và họ đang ở đâu bây giờ, đang tính toán điều gì.
Ý nghĩ nung nấu thiêu đốt anh hơn hết là điều Điệp nói. Huyền đã vào một ngôi nhà sang trọng nào đó. Cũng có một người đàn ông ở Sài-gòn ra. Cũng. Chữ “cũng” đe dọa, tình cờ, khó chịu. Nếu đúng như thế. Anh có oán trách gì Huyền không. Có quyền hờn giận không.
Không. Nhưng để làm gì nữa những trách mắng giận hờn. Điều anh muốn, khát khao và quay quắt, là tìm thấy Huyền, xóa bỏ khoảng cách một năm dài thê thảm, ngẫu nhiên Huyền trong hai tay đã bạc bẽo lìa xa. Và bắt đầu lại hết. Khoảng trời xanh sau phút giây tưởng chết bây giờ hiển hiện chập chờn. Khoảng trời soi thấy tất cả vẻ đáng yêu, đáng mê say hăm hở của một đời sống bình thường đầm ấm, trong và lặng, mênh mông không bao giờ tàn lụi. Cả hai ta cùng đã khổ. Đó là cái giá hạnh phúc. Nếu không. Những năm tháng rũa mòn. Những thói quen lười biếng, những hờn giận khinh khi đó vẫn mãi mãi đeo đẳng mỗi người trong hai ta, như một thứ sét rỉ cháy ngầm chắt sắt tình yêu. Khoảng cách làm thiệt hại những người xa nhau, nhưng khoảng cách cũng thắp sáng lại ngọn lửa tưởng đã tắt chìm trong đời sống cũ mòn. Nhưng mà nếu trở về đây, không em, em thôi không thể nào là một ai khác, không em sẽ để làm gì khoảng trời xanh trên ấy, những sáng nắng ngập trời, những tỉnh thức mông lung, những đêm dài huyền hoặc. Ngày sẽ tới và sẽ đi xa, bỏ lại vết tích nào cho anh trên gối chăn một mình trở lại. Không gì cả. Cuộc đời sẽ trống trơn vô nghĩa, và những dự định biển trời anh sẽ xây đắp cho hai ta, sẽ dồn trút cho em rồi tan nát hết, chẳng để làm gì, chẳng còn có gì. Nhưng nếu tìm thấy em. Nếu lại có em. Như đời sống đã mất đi bỗng dưng lại tìm thấy. Tìm thấy em sau những cánh cửa chết kinh hoàng. Anh đã cố dang tay khép những cánh cửa kia, không buông mình vào để chịu thua sức mạnh của định mệnh, là vì còn muốn trở về với em. Anh đã thắng. Ít ra là đã thắng anh, trong những bước đi nhàm nhạt vô nghĩa vô hồn đó. Những bước đi lầm lũi chỉ là phương tiện. Cho anh đo cường độ nóng bỏng của lòng mong mỏi trở về.
Mình đi đâu đây. Ngoài đường không một bóng xe. Bỗng dưng anh sợ một mình và tiếc đã không rủ Điệp cùng đi. Hay bất cứ một người nào đó với mình lúc này, chỉ vơi bớt cảm giác phập phồng trong lúc đi tìm Huyền. Đi mãi vài ba con đường quanh co vẫn không một bóng xe, anh nghe có tiếng người gọi, đúng là tên mình, không ai khác:
– Anh Bằng, anh thật đó à.
– Uả Đức, toa đi phất phơ đâu vậy.
– Đi tìm toa.
– Giỡn.
– Thật.
Và vắn tắt, thản nhiên, Đức kể lại từng chi tiết việc Huyền gặp anh, nhờ anh tìm ra manh mối để tìm Bằng.
– Vậy là tôi ngờ oan cho Huyền, nhiều thứ. Người đàn ông hẹn gặp ngoài ấy là anh.
– Chắc chắn là Huyền với Tố Lan đang đi kiếm anh. Biết họ ở đâu. Nếu anh không vội, đến đằng tôi, chờ tin, kiếm không thấy anh thế nào chị Huyền cũng trở lại đằng tôi, lần nữa, hoặc Tố Lan sẽ đến.
– Tôi muốn gặp Huyền ngay, có cách gì không nhỉ.
– Anh làm như mất đi đâu.
– Có một cách. Như đã có lần tôi nói với Huyền. Là nếu một ngày nào nàng bỏ đi đâu, tôi sẽ rung tất cả các chuông nhà thờ lên một lượt để gọi nàng về. Bất cứ ở đâu, nghe tiếng chuông nhà thờ khắp nơi gióng giả nổi lên là Huyền về.
– Hay nhỉ. Nhưng làm sao gióng các chuông nhà thờ lên bây giờ, trong đêm nay.
“Này anh, Tố Lan nói như thế, tiếng chuông gọi người tình trở về, rồi anh phản ứng ra sao. Không sao cả. Nói chỉ là một cách nói, các cô ấy thường có thói quen nói cho vui miệng thôi mà không nghĩ gì cả. Có chứ, sao không, anh vờ giấu em. Chắc chắn là cô ấy muốn bày tỏ điều gì, và anh nữa, anh cũng đã bày tỏ điều gì với cô ấy, phải không. Anh đã cười, như thằng bờm cười được nhắc đến nắm xôi.” Những câu Bằng nói với Huyền bây giờ trở về rộn rã trong trí.
– Nếu anh không bằng lòng cũng không được, giới nghiêm rồi, về đằng tôi đi, và sáng mai thử đi tìm chỗ của Tố Lan.
– Nhưng tôi không muốn đi tìm chỗ Tố Lan.
– Càng hay, anh về đằng tôi, còn hơn là về nhà sốt ruột. Rồi sáng mai tôi đi tìm sớm.
– Cũng được.
Hai người về nhà Đức. Họ đang ngồi uống trà thì tiếng xe hơi dừng trước đường và tiếng đàn bà gọi. Đức phóng ra ngoài một mình. Rồi một người đàn bà ở ngưỡng cửa.
– A, anh Bằng, lâu ngày quá.
Bằng nhìn lên. Tố Lan xinh thắm và trong sáng ngày xưa của những đêm chơi vơi nhạc lắng. Bây giờ đã khác. Là đàn bà. Vẫn trong sáng, nhưng già dặn và nghiêm trang hơn. Vẫn xinh thắm nhưng đậm đà hơn. Và mập ra, cốt cách của người đàn bà giàu.
Bằng muốn hỏi Huyền đâu, nhưng anh lặng yên. Giữa ba người là hai khoảng cách, trộn lẫn những ngày tháng qua đi và những năm dài đầm ấm vợ chồng. Sự trộn lẫn vừa lạ lùng kỳ dị vừa thân mật thản nhiên. Nhưng khoảng cách vẫn là khoảng cách.
Một người đàn bà quen. Nhưng mà một người đàn bà đã lạ. Trong một khung cảnh khác, người đàn bà dù trong một khoảng cách thời gian ngắn ngủi cũng đã khác đi. Đàn bà là một thứ thằn lằn núi, đổi màu tùy nơi chốn để thích ứng, quả đúng. Bây giờ người đàn bà quen biết xa xưa đó. Khác hết. Trong tiếng gọi. Âm thanh của tiếng gọi, cách diễn tả và đưa hơi. Trong dáng dấp. Cách đứng đi. Trên áo quần. Trên tóc mắt má môi. Khác hết. Cả màu sắc lẫn nét hình. Cũng như những cảm nhận trong anh. Trong một thoáng thời gian bàng hoàng ngắn ngủi, Bằng không kịp nhận ra, người đàn bà đã khác đi trong mắt mình, vì những cảm xúc của mình đã biến đổi khác xưa, hay người đàn bà quả thật không còn như xưa nữa.
Lòng dửng dưng và đằm thắm, anh hỏi như hỏi một người bạn đã xa lâu ngày gặp lại:
– Linh thiêng thế, đang nhắc đến Tố Lan thì Lan tới.
Tố Lan đặt cái ví xuống, nhìn quanh và ngồi vào ghế, giản dị và tự nhiên trong dáng điệu:
– Nhắc đến riêng tôi hay là nhắc đến tôi về việc chị Huyền. Tính nhờ anh Đức đi tìm nhắn anh, không ngờ anh đã tới. Vậy là xong chuyện cả. Này, nhưng anh phải ở lại đây đến hết đêm nay chứ.
– Giới nghiêm rồi. Chỉ vì vậy thôi.
Đức quay nhìn xuống nhà dưới:
– Mấy người uống cà phê nhé, tôi đi nấu nước đây. Nhà không người làm, đôi khi cũng bất tiện, nhưng cũng có khi tiện, như bây giờ.
Bằng gọi lại:
– Này Đức, ngồi đây chơi, đừng trẻ con, xưa rồi.
Tố Lan nhìn theo Đức:
– Nấu nước đi, tôi ở lại đây đến sáng có được không. Nhưng đừng cà phê đấy nhé, trà thôi.
– Ở lại đến bao giờ cũng được, miễn là đừng có án mạng trong nhà tôi.
– Tự nhiên. Tôi chứ là người nào khác thì dám chắc chị Huyền gây án mạng rồi.
Bằng tò mò:
– Sao lại Tố Lan thì không.
– Chị ấy bằng lòng mà, lại còn cho tôi mượn.. cả anh nữa đấy, ghê không.
Thấy Bằng nghi ngờ không tin, Tố Lan kể từng chi tiết về những lần hai người gặp nhau, những điều Huyền đã nói.
– Vậy thì, tôi hiểu rồi.
– Nhưng anh thì nghĩ sao.
– Tôi rút lời hứa của Huyền.
– Tôi đoán trước như vậy.
Họ nhìn nhau một thoáng. Lu mờ một vài hình ảnh ngày xưa trở về trí nhớ, chao chọng trôi biến tan đi. Thời gian. Không phải thời gian. Mà lòng chưa đổ đầy tình cảm nên bây giờ không một dợn sóng nào xô dạt tới. Lặng yên. Tịch mịch. Đến buồn rầu ngẩn ngơ tự hỏi, sao có thể thản nhiên khi gặp lại một người đã từng âu yếm trong tay dìu nhạc khuya lên cao.
Huyền muốn nhờ Tố Lan đánh thức mình dậy, Bằng nghĩ, không cần đánh thức nữa em, anh tỉnh dậy tồi, và chỉ có em, chỉ còn em đủ để nuôi dưỡng ngọn lửa kỳ diệu vừa bất ngờ cháy lên đời sống, không một ai khác. Ngày xưa đã xưa. Chuyện cũ đã cũ. Người đi qua đã vĩnh viễn qua rồi. Tất cả chỉ còn là bóng mờ. Chỉ còn là trí nhớ vương vất mà thôi. Không nghĩa gì nữa hết. Em phải hiểu và tin như thế.
– Anh làm mất của chị ấy bao nhiêu thì giờ đáng lẽ phải là màu hồng màu xanh.
– Huyền đã nói gì với Tố Lan.
– Cần gì phải nói ra. Chỉ nhìn nơi một người đàn bà cũng có thể đoán ra người đàn ông trong gia đình thế nào, tình cảm và đối xử của người đàn ông đó đối với người đàn bà.
Bằng yên lặng. Bây giờ Huyền ra sao. Tiều tụy. Buồn phiền. Và ngẩn ngơ đến nỗi người ngoài nhìn vào có thể đoán thấy cả thảm kịch của tâm hồn đời sống mình sao. Một năm dài trôi qua. Một năm, trong khi với Huyền, chỉ một tháng một ngày xa nhau cũng đủ lụi tàn tất cả. Còn kịp để trở về bắt đầu lại. Hay tất cả đã héo hon, chết điếng nơi người đàn bà. Ngọn lửa đã tắt một lần, không bao giờ cháy lên lần nữa. Nhưng mà Huyền đã đi tìm. Đi tìm cũng là một cách nuôi dưỡng đốm sáng leo lét mong manh nào đó, đủ để thắp lại một vầng lửa mới.
– Tại anh hết, rồi cũng chính anh đã bỏ đi. Làm như là lỗi của chị ấy.
Tại Bằng. Có phải tại Bằng không. Những buồn nản lạnh nhạt thường xuyên cảm thấy, những bất mãn nín câm, những thất vọng chán chường trong đời sống lứa đôi đó, có phải vì anh không. Hay vì nỗi hèn yếu của anh chỉ biết trách móc và đòi hỏi nơi những cố gắng tận tụy của người đàn bà trong lúc chính mình không góp phần nào để cùng nuôi dưỡng, giữ gìn chút hạnh phúc cũ mòn trong đời sống đã đứng yên nước đọng.
Quả thật anh đã không làm gì hết hơn là chờ đợi. Chờ và điều đợi chờ đã không tới như mong muốn. Bởi hạnh phúc không bao giờ làm đủ với một người lẻ loi. Mà phải hai. Phải lứa đôi, cho đi cũng như nhận hưởng. Anh đã bỏ mặc cho Huyền một mình cố gắng cầm cự trong nỗi tuyệt vọng vun trồng và nuôi dưỡng một thứ hạnh phúc cây non thiếu thốn mãi chút sương đêm, nước mắt. Thiếu thốn bởi chính anh đã thờ ơ dửng dưng: Tưởng như tất cả từ khi có mặt đã phải tràn trề, đầy ắp.
Thì ra nỗi trống trải chơi vơi của suốt một đời người là từ đó, từ nỗi lười biếng dửng dưng và an nhiên nhận hưởng đợi chờ đó. Cũng như những ngày trai trẻ xưa kia. Anh đã không có gì bởi chỉ biết mỏi mê ngồi yên và chờ đợi một bóng dáng tình yêu tới. Đáng lẽ là phải quấn quít, phải nao nức. Phải đâm đầu vào đời sống, như một cách liều mình, để từ cái tận cùng tìm ra lối thoát. Anh không thể như thế. Thờ ơ với tất cả, kể cả những bóng dáng đã tới, đã rộn ràng tràn lấn tới bờ đời mình. Như Tố Lan ngày đó trong tay. Cũng đến thế thôi. Một đêm vui với đèn mộng ảo, với nhạc chơi vơi, bởi cảm giác lênh đênh trôi nổi ra ngoài xa tắp bờ đời quen thuộc. Rồi thôi. Không nhóm một ngọn lửa nào đủ thắp lên đôi môi một lần hôn đắm đuối. Một vòng tay ngất ngư. Một khắc khoải đợi chờ. Một khát khao lửa cháy.
Chỉ bởi trong anh thiếu hẳn một điều. Một điều có thể nhìn thấy nơi một bông hoa, một sinh vật nhỏ bé nào, một biểu hiện nào của sự sóng tràn trề cảm nhận, mà anh không có. Là vẻ say – say sưa. Vẻ say sưa trong hai con mắt. Trên đôi môi, trong từng dáng điệu cử chỉ của một người. Nỗi say sưa là ngọn lửa. Ngọn đuốc làm sáng mãi đời sống, làm đầy mỗi trái tim, khuấy động mỗi đời người là nỗi say sưa sau đó anh lại không có. Hoàn toàn không. Cho nên bao giờ cũng chỉ bình thản, dịu dàng, trang nghiêm, chừng mực. Như chịu đựng một giới hạn nào đó. Một khuôn khổ nào đó… Trong khi tất cả sự sống đều tràn ngập vỡ bờ, ào ạt dâng lên và tìm ra biển lớn.
Phút giây, bỗng dưng Bằng nhận ra hết. Nhận ra những ngày lạnh lẽo với Huyền. Nhận ra nỗi thiếu vắng mênh mông một tình yêu đáng lẽ phải nồng nàn trong suốt thời niên thiếu đã biền biệt trôi đi. Nhận ra vì sao, ngày xưa đó, bây giờ đây, Tố Lan chỉ là môt thoảng chuông ngân trong hồn không âm vang không tưởng tiếc.
– Tưởng là gặp anh, tôi sẽ nói nhiều về chị Huyền. Nhưng vô ích. Nói gì cũng vô ích nếu anh không tự nhận ra.
– Nhưng tại sao Tố Lan lại để ý đến một điều ngoài đời sống mình.
– Tôi biết anh – thật rõ, ngày xưa, và bây giờ nhưng thật ra không hiểu anh. Một người như anh, tôi tưởng, nói thành thật đấy nhé, là niềm mong ước của đàn bà. Mà không phải. Chỉ là cái bề ngoài rực rỡ. Nếu chỉ trải qua một ngày, một tháng với anh. Nếu hiểu rằng…
– Thôi đừng nói. Yên cho tôi.
– Anh cũng chịu nhận như vậy.
– Tôi thiếu một ngọn lửa nào đó.
– Anh không thắp lửa, dìm người trong bóng tối, và trách đời sống sao buồn rầu tối tăm, chạy thoát ra ngoài đời sống đó, để mặc người còn lại một mình… Anh thế đó.
Đức khệ nệ bưng khay trà lên. Anh rót trà ra ba tách và thong thả ngồi xuống.
Đêm đứng lặng bên ngoài. Xa tít, mơ hồ vài tiếng súng. Cuộc biến động đã tới, đã đi qua, không bao giờ còn trở lại nữa, Bằng nghĩ.
– Bây giờ anh tính sao, Đức hỏi.
– Chờ buổi sáng.
– Và về nhà, với chị ấy, Tố Lan nói.
Đột nhiên nàng nhìn lên Bằng đăm đăm. Dưới ánh sáng ngái ngủ của ánh đèn vàng phòng khách nhà lạ, trông Bằng không còn dáng dấp nào có thể nhận ra là Bằng của những đêm nào đi nhảy vang lừng xưa kia.
Mái tóc ngắn. Áo quần giản dị. Mặt rám hồng hai bàn tay cứng và chắc, dứt khoát. Một cái gì đã khô đi, và cùng lúc một cái gì đã bừng nở, như hoa trên một phiến đá núi lạnh lẽo. Người đêm xưa đã chết. Đã khuất chìm theo một thời thần thoại cổ tích nào. Cũng như mình. Bây giờ là đàn bà. Chìm lặn mãi. Mãi rồi những ánh đèn xưa, những nhạc vang và bước chân dặt dìu mộng ảo. Một thời đưa đón. Một thời xôn xao. Tất cả đã tắt đi, nguội lạnh. Bây giờ là đàn bà. Đằm thắm. Dịu dàng, nhớ mình xưa như nhớ một kẻ nào xa xôi khác.
Đức đứng lên mở một cánh cửa sổ. Gió mát ngoài vườn cây đong đưa dạt vào hương thơm của một bông hoa bưởi dại khờ nào đó.
Tố Lan bưng chén trà lên môi. Nàng nhìn người đàn ông ngày cũ qua khói trà vương vất, cố đắm mình vào một chút mộng mơ vớt vát, thử tìm lại mình, tìm lại quá khứ, tìm lại chút bàng hoàng rung động nào đã quá xa trong đời người làm đôi. Và họ cùng nhìn nhau. Nhìn nhau và cùng nhận ra nỗi vắng tanh lạnh lẽo dửng dưng của lòng mình đã gởi trao về một bến bờ yêu dấu khác.