← Quay lại trang sách

Chương 10

Con đường bỗng rộng ra thênh thang khi hai người ở rạp chiếu bóng ra. Chiều mênh mông lộng gió trên đầu những hàng cây già năm tháng lề đường: Xe cộ và người chao lượn trong vùng không gian bồng bềnh ngây ngất: Như tất cả mọi người đều đang sung sướng và say ngây nỗi gì đến choáng váng ngất ngư. Tiếng họ bỗng chìm đi trong gió chiều lồng lộng. Cả đến tiếng còi xe cũng nhẹ và trơn như từ một miền phố xa sâu hút nào dưới chân dâng lên. Những đôi môi nao nức cười. Những bàn tay đan nhau. Những bước chân quấn quít. Họ đi lui và đi tới, lao xao, nhìn và không thấy ai khác hơn chính mình và kẻ lứa đôi mình.

Huyền nghe khát khô cả cổ. Và đòi vào tiệm nước. Bằng nói thôi chiều rồi em, ta đi một vòng xuống dưới kia vui hơn, tiệm nước giờ này toàn lũ lóc chóc, và không máy lạnh, cửa mở toang cho bụi đường quạt vào. Huyền cười như gió lộng, thì thôi, đi xuống vậy, xuống dưới đó cho em uống dừa xiêm, nghe anh.

Nàng cầm chặt ngón tay út của Bằng trong những ngón tay mình quấn quít. Hai người băng ngang qua đường. Những chiếc xe như bỗng dưng dừng lại nín thở chào hạnh phúc đi qua. Có phải hạnh phúc không. Một thứ sung sướng ngập ngừng và mơn trớn. Thứ sung sướng vẩn nhẹ một thoáng lo âu tơ trời không vì lý do nào ngoài linh tính quá nhạy bén của đàn bà trong những phút giây tận hưởng điều gì ngoài mong ước, nỗi buồn rồi sẽ tới, niềm vui tan vơi đi, và không có nụ cười nào trên môi đậu xuống lâu dài.

– Em vui không…

Bằng hỏi, bấm móng tay vào cườm tay Huyền.

– Em… thôi không nói đâu.

– Lẽ ra buổi chiều mình phải ở ngoài phố, phải hút thở vòm trời thênh thang trên ấy, phải tắm cho đầy cả gió chiều, phải rong chơi không nghĩ ngợi không lo âu không gì hết như trẻ con. Mà đã phải mất đi một năm, một năm của quãng đời đẹp nhất. Buổi chiều này, vòm trời này, phố phường nô nức này là kho tàng mênh mông cho mình. Em biết bao nhiêu người không được hưởng, không cảm thấy gì, vì một mình, họ đang xa nhau, vì lý do này hay lý do khác, những kẻ suốt đời không tìm thấy một ai cạnh mình.

– Đừng nói, đừng nói mình sung sướng, và cũng đừng bắt em phải nói ra, em sợ, khi nào cảm thấy đầy đủ với anh, cảm thấy anh làm tràn ngập em, là em lại bắt đầu lo. Hình như luôn luôn sau đó có điều gì buồn, điều gì bất ngờ và không như ý xảy tới. Bao nhiêu lần như thế, và không lần đi chơi nào thực sự là vui.

Bao giờ cũng thế, sau niềm vui mênh mang, nỗi buồn, điều đau đớn bực tức bất ngờ như một đám mưa giông ào ào kéo tới.

Bây giờ không là niềm vui nữa, không phải là một sung sướng bình thường giản dị trong một đời người có thể nhiều lần nhận hưởng mà, chỉ một, một rồi thôi, nỗi vui thênh thang choáng váng được trả giá bằng bao nhiêu ngày tháng ngậm ngùi chờ đợi, bao nhiêu giận hờn ngây ngất, bao nhiêu nghi ngờ hoang mang, bao nhiêu mỏi mòn buồn tủi. Không thế thì không bao giờ có hôm nay. Cảm giác mênh mông ùa ngập của được sau mất, của sống còn sau chết đi, của tỉnh sau cơn say tít mù năm tháng. Trong suốt, chơi vơi và vì thế cao ngất mong manh hư ảo. Chỉ một động cành nhẹ nhõm cũng đủ vỡ tan làn nắng ngà phơ phất trên kia. Như thế đó. Và em trong tay anh. Chân em bên chân anh. Mình đang đi để tới, đang bước để trở về, đang thực sự có nhau. Của nhau mà vẫn ngập ngừng lo âu một nỗi gì không biết từ phương nào ập tới.

– Sao em bỗng dưng đi chậm lại thế.

– Sợ hết quãng đường vui.

– Bậy nào, chiều nào lại không đi phố với nhau. Này Huyền, hôm qua, em có sung sướng thật không.

Ngón tay Huyền bấm chặt vào ngón tay nhỏ của Bằng kéo đi. Mặt đường chừng như dâng cao lên làm ngợp. Gió bay từ mặt đất lên trời cao choáng váng. Tiếng động lùi xa, dạt gần, tới tấp. Hôm qua. Như lần đầu. Như lần cuối. Như lần độc nhất của một đời đàn bà. Không thể tìm thấy lần thứ hai cái tuyệt đỉnh chót vót của yêu mê trong hai tay thân mật vô cùng và từ ngàn kiếp xưa trở về sau chờ mong hấp hối bỗng trở thành quá mới quá xa, như ngọn lửa bắt lên lần đầu cháy loang cả một một vùng trời tối.

– Anh có cần mua gì dọc phố không. Em đi trước một mình, rồi anh thong thả theo sau, nghe anh, em đi theo vướng víu anh không tìm kiếm những thứ cần dùng được.

– Không. Anh đi với em, lần này anh đi với em, không cần gì khác, không mua gì hết. Dạo một vòng rồi ta về.

– Em xuống chợ vào mua vài xấp hàng mới, anh đi với em, có phiền không.

Tay Bằng sau lưng Huyền đưa nàng xuống đám đông tấp nập đàn bà con gái buổi chiều tan sở đi nô nức may sắm. Đám đông xô dạt một lúc và vòng tay Bằng quanh lưng Huyền bỗng lỏng xuống.

Nàng vào mua vài thứ lặt vặt xong, quay lại. Chiều bỗng xuống thấp và nắng nhợt nhạt trên những tầng mây tan loãng chậm chạp rã rời.

Trong hai mắt bỗng dưng tăm tối, Huyền nhìn thấy, như nhìn thấy rõ cả chính mình, từ một khoảng cách nào đó, trong đám đông lô nhô, đang bất thần dừng lại, mỉm cười cái mỉm cười không phải vui không phải thích không xã giao không vì một trạng thái nào tương ứng với một cái cười. Tự nhiên rồi môi nhếch lên, hé ra vô nghĩa, nhạt nhẽo, và lạnh băng. Lạnh băng như nước đá bỗng luồn vào trong máu huyết. Như mây tối bỗng sa sầm trong hai mắt vui… Đủ để biểu lộ một đón chào, một chấp nhận, một cảm thấy mơ hồ nào đó.

Và Bằng nữa, Bằng cũng bất thần đứng lại và cười. Cười như nàng. Hay không như nàng. Đúng là không như mình vừa cười, vừa phải cười, đúng không.

Có cái gì khang khác trong cách cười, trên môi cười của Bằng. Như tim đang đập ở trên môi và cầu vồng đang quay tròn trong hai mắt. Một choáng váng, không phải do sự cảm động, không phải do cái đẹp, do niềm vui, do giận mừng yêu ghét nào hết. Mà ngọn đòn vút tới của bất ngờ, không kịp phản ứng, không cân nhắc đo lường kìm hãm cũng không dò xét tưởng tượng trước nổi phản ứng của mình trong một trường hợp không lường.

Bằng đứng lại đó, và cười. Nụ cười từ khi sống với nhau không bao giờ Huyền thấy chồng cười như thế. Dáng điệu cũng theo hùa với nụ cười, thản nhiên bình tĩnh đó, điềm đạm và dửng dưng đó, nhưng Huyền đánh hơi thấy, rõ như con chó dại đã đánh hơi thấy mùi máu của vết thương nó vừa cắn ngoạm, nỗi gì lao xao chao chọng, lay chuyển, vang ngân trong khắp thần trí người đàn ông.

Không phải vì một nguyên do sâu xa nào hết, một tình cảm mãnh liệt nào hết, mà chỉ do sự tình cờ phóng vút tới.

Và người đàn bà kia dừng lại trước mặt hai người. Người đàn bà cười. Nụ cười không diễn tả một thứ xúc động nào hết, một tình cảm nào hết trên khuôn mặt trơ lặng và thản nhiên, trên đôi môi không son, trên khuôn mặt không phấn, tái nhợt và bơ phờ.

Huyền hỏi thăm một vài câu, hỏi nhưng không nghe được chính mình nói gì, như lời gởi vào một khoảng trũng sâu và tối hun hút cả không gian lẫn thời gian bỏ phế. Và Bằng đó, cách một gang tay, cách một bước chân, nhưng cái cảm nhận phút giây qua trước đã như con chim thần nhỏ bé vút cánh bay rồi, không còn gì trên hai tay không còn gì trong đời không còn gì trong lòng trong hồn khối bóng sáng long lanh của niềm vui cao vút vừa tìm gặp mênh mông ngập tràn cách chỉ một quãng đường ngắn trước với mấy phút qua đi… Nàng tự nhủ, không có gì đáng cho ta bận tâm chú ý cả, bởi không có gì trầm trọng ghê gớm và nghĩa lý ngoài đời sống ta đang có, hạnh phúc ta đang tìm và những gì ta đã và đang, sẽ còn nhận hưởng.

Biết thế, nghĩ thế, nhưng mà bỗng dưng bạc nhược lạnh lẽo trong hồn, giá váng tay chân. Khoảng cách bỗng đổ ào tới. Cướp mất niềm thân mật tưởng vĩnh cửu xôn xao vừa rồi. Cái gì rưng rức, nhăn nhó trong hồn. Phải rồi. Sự nhăn nhó. Bỗng dưng làm cho nhăn nhó khối bóng màu long lanh trên cao phần hồn choáng ngợp vừa rồi.

Rồi Bằng nói, những hỏi han thường lệ và bất đắc dĩ với người đàn bà. Bất đắc dĩ hay không. Có chứ, Huyền biết. Nhưng mà dù cho bất đắc đĩ đi nữa, nàng cũng không thể chấp nhận được. Không ai bắt buộc, không một tình thế hay nguyên do nào bắt buộc ca, sao lại có thể bất đắc dĩ, sao lại phải bày tỏ, phải nói, phải lập lại điều lẽ ra nên cho qua đi, như ném một cái tàn thuốc.

Cho qua đi. Sao không. Vậy mà Bằng lại đứng đó, nói. Và cười. Cười và nói. Không ai, không cái gì bắt hết. Vậy thì để làm gì, diễn tả cái gì. Cũng không cái gì hết. Nhưng châm ngòi nỗi bực tức và dội tạt gáo nước lạnh vào mặt tôi. Tôi không muốn vậy. Chỉ giản dị thế thôi, không cần hiểu lý do không giải thích và phân trần gì hết, chỉ tại tôi không muốn như thế, Bằng đứng đó, cười và nói, nói với những lời hỏi han suông một người, bất cứ là ai ngoài tôi.

Cái điều không muốn đó quan trọng lắm, phải không.

Nó bộc lộ cả nỗi kiêu hãnh tôi. Nhân cách tôi. Con người tôi. Nỗi đam mê tôi. Lòng ích kỷ tôi. Niềm đau và sự sướng của tôi. Tất cả tôi. Và chưa hết. Còn sự tận tụy cả một đời tôi nữa. Bằng của tôi. Tôi làm ra Bằng, làm cho Bằng, tất cả. Vậy Bằng thuộc về tôi, của tôi, nhất định, khăng khăng, vĩnh viễn. Cho nên tôi không muốn một xíu xiu phí phạm nào hết. Phí phạm hay gian xảo. Tôi không muốn họ đứng đó, trước mặt nhau, và nói, dù những câu vô nghĩa bao nhiêu, diễn tả những điều hồn nhiên bao nhiêu. Nhưng không có quyền hồn nhiên. Họ không có quyền. Chỉ hồn nhiên khi tự do và một mình. Phải dè xẻn, tính toán, và coi chừng chứ. Họ muốn lên trên dốc. Không được. Trên cái dốc cao đó là tôi. Tôi sẽ lùa họ xuống, lùa bất cứ ai xuống vực thẳm dưới ấy. Không, tôi không muốn, đừng chọc điên tôi lên, tôi nói không muốn thế, là vì tôi không muốn thế, đừng lôi thôi dò hỏi.

Nếu người đàn bà là Tố Lan, Huyền nghĩ, thì mọi điều lại khác. Hoặc một người đàn bà nào, bất cứ là ai khác những gì mình nghĩ, mình cảm thấy trên kia sẽ nhẹ hơn, không như thế. Tại sao, Huyền cũng không hiểu. Có chắc chắn không, Huyền cũng chẳng biết. Nhưng mà nhất định là không chịu được, thẳng thắn như vậy, cái điều đang diễn ra đó, họ đứng, giữa đám đông, trong khoảng cách, nói, và cười. Không biểu lộ một cái gì hết. Tất cả cũng nhợt nhạt không tên như màu áo người đàn bà mặc. Một cái áo dài cũ kỹ, hơi nhăn. Và cái áo đó, người đàn bà đó, khuôn mặt đôi môi mớ tóc, tất cả đó, dù không tới đâu cả, không đáng gì hết nhưng mà trong đời đã nhìn thấy Bằng, đã nói và đã nghe Bằng trước mình. Huyền nghĩ, ngấu nghiến, vặn xoắn. Thật vô lý. Sao vậy. Thả Tố Lan đi. Hay một người nào khác. Lại ý nghĩ lẩn thẩn. Nhưng mà thà như vậy. Thà một người khác, không phải người đàn bà này, nhìn chung, một cảm tưởng buồn rầu và tội nghiệp. Bằng như vậy, Bằng trong sáng, rạng rỡ, và thần thoại như thế. Lại đã nói đã cười trong một không gian quá khứ nào với người đàn bà đó sao.

Huyền nhìn xuống đất và tình cờ nhìn thấy nếp quần lôi thôi của người đàn bà chùng thấp trên mũi giày ố bụi, móp méo. Điều đó biểu lộ cái gì. Sự mệt mỏi, lười biếng, và buông xõa cho trôi rơi. Cũng như những lời nói cho tuôn ra, nhì nhằng không kiểm soát.

Tự nhiên Huyền buồn và không muốn nhìn thấy gì nữa hết, không cần chú ý và nghe lắng gì nữa hết. Nàng quay lưng lại, rất lâu, vào một cửa tiệm khác. Khi trở ra, thật lâu, họ còn đứng đó. Đứng, nói và cười. Như cũ.

Nhưng Huyền lại cảm thấy không phải như cũ nữa.

Có cái gì đã khác khi nàng quay lưng đi. Có thật đã có gì khác hay không. Huyền không cần biết rõ, không cần lý luận, nhưng muốn nghĩ là có gì khác lúc trước. Rồi bỗng nhiên lần thứ nhất, lần cuối cùng chú ý, Huyền bỗng nghe lọt một câu nói của người đàn bà. Một câu lừng khừng, vô nghĩa, vì vậy không xác định được tình cảm và tương quan gì giữa hai người, người này và người nọ bất cứ là ai, với nhau. Một câu không xưng hô, không chủ từ, không mệnh đề phụ. Lờ lững vì tình cờ, tự nhiên, dễ dàng, vô tội. Mà bỗng hóa ra ỡm ờ, khó chịu, nham nhở cho tai nghe.

Hình như nãy giờ Huyền đã cười, đang cười, vẫn cười, cái cười không chủ ý. Nhưng bây giờ không cười nữa. Nàng lạnh tanh. Cứng nhắc. Và khô róm. Như đá. Một loài đá phủ đầy rêu kiêu hãnh và bất mãn.

Bằng bỗng quay lại hỏi:

– Em mua sắm xong chưa.

Huyền nói bằng một giọng không phải của mình nữa.

– Thì đã mua gì đâu mà xong.

Một câu gây hấn.

– Đi mua với anh cho xong.

– Em mệt, không mua nữa.

– Lúc nãy, em khỏe và vui mà.

– Thì lúc nãy, khỏe và vui.

– Em sao vậy.

– Sao đâu.

– Này Huyền.

– Em đã hấp hối đâu mà gọi tên vậy.

Bằng gắt:

– Em khó chịu vậy.

– Còn gắt nữa à.

– Còn, em nghĩ gì trong cái đầu nhỏ và cứng của em.

Người đàn bà kia bỗng xa đi một khoảng rồi tới gần lại. Giọng Bằng bỗng dịu xuống và dỗ đành.

– Qua bên kia uống nước, nhé.

– Thôi đi về.

– Lộn xộn, lúc nãy em đòi uống nước dừa.

Huyền yên lặng bước ra đường, chỗ đón xe.

Hình như người đàn bà còn dùng dằng đứng đó, không nói đi, không nói về. Như muốn giữ lại cái gì.

Bằng đi sau Huyền một bước. Hai người cùng đứng trên đường, chỗ đón xe. Huyền nhìn qua mặt Bằng. Một khuôn mặt vẫn thế, những ngày đầm ấm xưa, một năm dài xa cách, phút vui vừa rồi ở rạp chiếu bóng xa, nỗi bực mình không đâu ập tới bây giờ, bao giờ Bằng cũng vẫn thế, vẫn thế thôi, không thay đổi. Nhưng mà vừa có cái gì khang khác xuyên qua trong Bằng, ý nghĩ, dáng dấp, làm cho Huyền vừa giận hơn, vừa thích hơn. Giận vì người này là của mình, của mình thôi mà, sao lại dính dáng tới kẻ khác. Và yêu hơn vì người này là của mình, nhưng cũng không có thể vĩnh viễn, hoàn toàn, cũng có thể dính dáng đến người khác nữa, có thể mất khỏi đời mình. Có thể…

Một lúc bỗng Huyền thấy người đàn bà ra theo, đứng đó, bên cạnh hai người, không phải đón xe.

Một chiếc taxi trống chạy trờ tới. Chậm lại. Và chạy qua. Vẳng lên trong trí Huyền một tiếng hét giận dữ. Ơ kia, có xe trống, sao anh không gọi. Cơn giận bùng lên thật sự, dữ đội. Huyền nhếch lên một bước, chỗ xe chạy ào ạt nghểnh đầu vẫy một chiếc xe khác, không chờ phản ứng của Bằng.

Người đàn bà còn nói gì đó nữa, với Bằng. Một chiếc xe có khách ngồi chạy qua. Rồi hai xe có. Không xe trống tới nữa. Cơn mệt bất thần dâng lên ngực. Hai tay Huyền chới với tìm một chỗ tựa đằng sau. Nàng bám vào thân xe đang đậu, người tái đi.

– Em mệt lắm à, Bằng hỏi.

Huyền nhắm mắt lại, không muốn nghe gì nữa, yên lặng.

Hình như Bằng nói với người đàn bà, đến hai ba lần, thôi về đi, người đàn bà mới lưỡng lự, dùng dằng bước qua đường.

Một chiếc taxi trống lại tới. Huyền vẫy và bước lên lạnh lẽo, không chờ Bằng. Trong xe, Bằng ngồi yên lặng, thản nhiên, nhìn thẳng đằng trước, như bao nhiêu lần khác, không nghĩ gì hết. Nhưng Huyền cho là Bằng đang nghĩ đến một điều gì đó. Nghĩ đến và băn khoăn không yên.

– Anh sao vậy.

– Em thật lạ, không biết cái gì trong đầu em.

– Cái gì đang trong đầu anh.

– Không có gì cả.

Có thể không có gì cả thật. Và cảm thấy Bằng bỗng dưng khang khác, là vì Huyền cũng đang khang khác, biến dạng tất cả những điều hiện hình trong mắt nhìn. Nhưng quả là Bằng đang khác đi. Buồn buồn, áy náy, và có cái gì khó xử, đối với chính Bằng, với Huyền, với một sự việc ngấm ngầm nào đó. Nhưng tất cả những ý nghĩ vẩn vơ đang nổ tung trong trí Huyền. Không muốn nghĩ đến, không đáng gì cả, nhưng ám ảnh.

Một người đàn bà, bình thường như muôn ngàn đàn bà bạn học cũ của Bằng, yêu Bằng, từ ngày họ còn trẻ. Bây giờ người đàn bà lấy chồng, có con, có một đời sống. Và tình cờ gặp lại. Bằng biết người đàn bà đã khổ, vì mình, vì dửng dưng và hất hủi của mình, nỗi khổ còn hiện hình lên cả đời sống hiện tại, như một ám ảnh của mệnh số. Huyền cũng biết, nên đã không bày tỏ một thái độ nào quá đáng mỗi lần gặp tình cờ như thế. Vẫn hỏi han. Vẫn trò chuyện. Nhưng người đàn bà không nhìn Huyền như Huyền nhìn người đàn bà. Người đàn bà kia, như vẫn nuôi dưỡng một ý nghĩ ngấm ngầm nào đó, Bằng đã là của riêng nàng trong một quãng đời Huyền chưa tham dự, chưa biết tới, và mỗi lần gặp nhau, mặc dù Huyền đã có gây mối thân tình, hòa nhã và tử tế để tạo một không khí mới giữa ba người, dễ dàng, thản nhiên, nhưng người đàn bà kia vẫn muốn chiếm cứ, xô đẩy Bằng về một góc trời riêng tư nào của quá khứ, khoảng trời không có Huyền tham dự trong đó, cố giữ riêng lấy một phần đời cách biệt và bí mật, như thách đố lại Huyền và tưởng là Huyền không nhìn thấy, không biết gì, coi Bằng là người đồng lõa trong vùng trời kia, nhưng mà Huyền biết rõ, thấy hết qua những điều Bằng kể, và Bằng cũng chẳng phải là người đồng lõa, chẳng một bước xê dịch nào vào vòng riêng tư của người đàn bà kia, chỉ là kẻ nhàn du từ quá khứ và bây giờ, không nhớ đường về quá khứ.

– Như thế, mà anh lại yên à, và còn cười, còn nói.

– Như thế là thế nào.

– Phải, hay thật,; anh không thấy gì hết. Anh không có gì, anh đứng đắn, anh nghiêm chỉnh, và không bằng lòng những ai không đàng hoàng nghiêm chỉnh, mà lại đứng yên nghe người đàn bà nói thế, ỡm ờ, vậy mà chịu được. Anh không cảm thấy như vậy là anh bị xúc phạm, em bị xúc phạm.

– Hơi đâu em, hắn vụng về thì nói vậy, đâu suy nghĩ gì khi nói.

– Sao lại không suy nghĩ. Là. đàn bà, mà nói không suy nghĩ, trước mặt người đàn ông, trước mặt cả em nữa, nghe chướng tai quá.

– Anh cũng nhận vậy, nhưng chẳng lẽ lại dạy hắn ăn nói à, liên hệ gì.

– Việc gì lại dạy dỗ, nhưng anh dễ dãi, tức là anh nhận sự ỡm ờ tồi tệ đó. Em biết, không có ý gì trong câu nói đó, nhưng mà không thể nói như vậy, trước mặt em, hay sau lưng em, bất cứ, vì anh không phải là anh trước, anh một mình, anh trong liên hệ lằng nhằng với…

– Em lằng nhằng thì có.

– Lằng nhằng, ai lằng nhằng. Em đã tỏ ra thế nào anh biết rồi, bao giờ cũng gây không khí tốt, và ôn tồn, hòa nhã, em là người lớn, em đã giữ đúng vai trò người lớn. Nhưng mà người đàn bà, anh không nhận thấy à, lúc nào cũng tìm cách tách em ra khỏi, để được riêng với anh.

Buổi chiều chừng như đậu lại trên cao. Bóng tối chờn vờn muốn xuống. Bỗng dưng Huyền cảm thấy một khoảng cách. Khoảng cách bắt cứ lúc nào cũng có thể hiện ra, không vì một lý do nào hết, giữa người đàn bà và người đàn ông, giữa người vợ và người chồng. Trong phút giận hờn. Trong cơn ghen tuông. Hay cả những giờ giấc dịu dàng đằm thắm nhất. Bởi tâm hồn người đàn bà là dây đàn căng, chỉ một ngón tay một chạm nhẹ dây là âm vang thánh thót.

Huyền nhìn qua Bằng, bây giờ cũng yên lặng như mình trong góc xe. Bỗng dưng nàng thương người đàn ông. Thương người đàn bà kia, thương mình, ngậm ngùi. Mỗi người một nỗi khổ, phải không, dù không cùng cấp bậc, cường độ và nguyên nhân như nhau. Người đàn bà vì còn nao nức, còn dâng lên trong lòng những dợn sóng lu mờ dĩ vãng nào đó. Người đàn ông không thể thản nhiên chà đạp lên tất cả những bóng dáng loáng thoáng của ngày qua, nếu không lý do nào để phải thẳng tay và dứt khoát, vì làm buồn lòng người đàn bà là vợ, dù không muốn sự gặp gỡ tình cờ, không muốn một mảy may sóng gió trong thời gian hai người đã tìm gặp lại nhau sau một thời gian dài xa vắng. Và người đàn bà, và Huyền. Huyền đã không nguôi ngoai. Khi nghĩ đến người đàn bà. Đến Bằng đã liên hệ tới người đàn bà đó, thoáng qua và không có gì nặng nề trầm trọng.

Vì sao. Vì sao bứt rứt, bất bình, cảm thấy như một phần đời đang đầm ấm bỗng bị cắt đi, ném trở về quá khứ một cách vô nghĩa, nhạt nhẽo không đáng gì.

Bỗng dưng Huyền nói bung ra, không suy tính:

– Anh đừng tưởng em có ý khinh ghét gì người đàn bà, không phải đâu, em chỉ muốn tử tế. Nhưng mà những điều em cảm thấy, anh không thể hiểu. Có nói, anh cũng không hiểu, cho là em nhì nhằng rắc rối lôi thôi. Là bởi điều muốn nói, em không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng một cái gì đại khái như sự kính trọng và tôn kính anh, anh không phải anh xương thịt và tâm hồn trời sinh ra như thế, mà anh trong mắt em nhìn ngắm và yêu thương, anh trong ý muốn tận tụy của em, làm nên và nâng niu gìn giữ, anh đó phải tốt đẹp, hoàn toàn, trong và lặng, cao và sáng, không tối tăm, không vẩn đục, không hoen ố vì những điều nhỏ mọn tầm thường, những xấu xa từ đời sống, những nhơm nhếch như tất cả mọi người đã nhúng đời mình vào, cho nên những gì liên hệ với anh cũng phải là cái hoàn toàn, cái tuyệt diệu trong mắt em nhìn ngắm, trong trí em nghĩ tưởng.

Người đàn bà cho đến bây giờ thì không có nghĩa, không liên hệ trong đời sống anh. Em hiểu, thật rõ, điều đó cũng trong sáng như anh. Nhưng mà anh thử nghĩ. Đời anh trước khi em đến có gì. Quá khứ anh làm bằng gì. Bằng nỗi cô đơn. Với vài ba bóng dáng nhạt mờ tàn tệ. Xin lỗi em nói là tàn tệ, bởi lẽ ra anh đã gặp một người, anh phải có một chuyện tình lẫy lừng, ghê gớm. Anh không có gì hết. Chỉ chừng ấy, vài ba bóng dáng. Và chính vì không có gì hết, chỉ vài ba hình bóng nhàm nhạt, nên chính những hình bóng nhàm nhạt đó lại quan hệ, vì đã chiếm đóng một phần đời anh, thay thế chỗ cho những bóng hình lẽ ra phải rỡ ràng, phải lộng lẫy. Một người con gái. Hai người con gái. Ba người con gái. Đã đến. Không dấu vết. Không kỷ niệm. Không gì hơn là nỗi buồn sau đó, bởi những khuôn mặt buồn rầu kia đã soi thấy thân phận hẩm hiu của một người lẽ ra đã tưng bừng vàng son biết mấy. Em bực mình, vì đã phải nghe kể, và đã buồn cho anh. Vậy mà chưa yên. Còn bắt em nhìn thấy nữa, cho tới bây giờ, những điều đã diễn ra, qua đi, thật buồn rầu, hẩm hiu. Em bực mình, thôi đúng rồi, em bực mình vì kẻ liên hệ đến anh, dù chỉ thoáng qua ngắn ngủi không như em tưởng tượng. Thử nghĩ người đàn bà như thế, chẳng phải anh đã lạnh lẽo dứt khoát rồi sao. Từ kiếp nào rồi sao. Còn gì nữa. Sao lại như vậy. Muốn lùa riêng anh ra, muốn tách anh ra khỏi em, nói này nói nọ. Và anh yên đấy mà nghe. Em biết anh ái ngại, anh thương hại. Thương hại. Sao không thương hại từ trước. Và thu xếp cách nào đi. Có khác gì. Người đàn bà cũng như em. Lấy chồng và có con với người chồng. Không chịu yên. Cứ đeo đeo. Đeo riêng anh…

Bằng hét lên:

– Thôi vừa rồi, bực mình quá, lại đi phứt cho rồi.

– A, ghê gớm quá, động tới tâm linh ông rồi chắc.

– Huyền. Chuyện không ra quái gì hết, không đáng gì hết. Em lảm nhảm hoài, phá không khí của mình.

– Phá, ai phá, em phá à, hay anh phá.

– Anh làm gì bậy không, có gì thương tổn tới em không.

– Như thế chưa vừa, còn muốn làm gì nữa kìa.

– Thôi đi.

– Thôi thì thôi, nhưng tại anh, anh không chịu thôi, xem anh lại đi, anh không như buổi chiều nữa, sao anh lại khác đi thế, anh khác đối với em, với chính anh.

– Anh không khác gì hết.

Huyền ngồi im, rút mình vào góc xe, cách xa Bằng. Một lúc, thật lâu, rồi Bằng cười. Cánh tay Bằng gần lại sau vai Huyền. Huyền đẩy ra, cau mặt.

– Em gây thật à.

– Không gây.

– Bỏ chuyện đó đi.

– Bỏ, nhưng rồi anh không bỏ. Một hôm nào gặp lại, lại để lằng nhằng như vậy. Anh mắng em lằng nhằng, nhưng anh cũng lằng nhằng, hay tệ hơn, anh chịu được sự lằng nhằng.

Em không chê, vì em không hơn ai, nhưng mà ít ra một người yêu phải dễ thương hơn một người vợ và một người tình phải lộng lẫy quyến rũ hơn người đàn bà trong gia đình. Vậy mà người đàn bà vậy đó. Buồn rầu và nhòa nhạt đó. Em chịu sao được ý nghĩ thời rạng rỡ nhất của đời người đàn ông, quãng con trai son trẻ, anh không có một mối tình đẹp nào, một người yêu ảo mộng xinh thắm nào, và phải nhận chịu một liên hệ như thế.

Như thế mà với anh, dù chỉ để nhìn nhau một buổi chiều, đi với nhau một quãng đường, nói với nhau một vài chuyện bâng quơ.

Điều làm em bỗng lạnh ngắt, anh hay người nào nghĩ là hờn ghen. Không. Không người đàn bà nào hiểu đúng nghĩa chữ ghen lại xử dụng cái ghen sai chỗ. Xử dụng cái ghen sai chỗ là một cách tự hạ thể và bôi nhọ mình. Chỉ ghen khi thực sự kẻ kia là đối thủ, hay hơn một đối thủ của mình. Bởi ghen là biểu lộ tột đỉnh của một tình yêu sâu xa, nồng nàn và có thực. Rồi anh xem, có một lúc nào đó trong đời, anh đừng nghe nói rồi lại thử, em sẽ ghen. Em mà ghen thì lá trên cây sẽ trần trụi hết và bao nhiêu mái nhà sẽ bay tuốt xuống biển đông. Người đàn bà nào đó sẽ chịu như một đàn ong đàn kiến quanh năm rúc rỉa trong mình, không ngồi, không đúng, không ăn, không ngủ gì được hết. Phải như thế.

Còn bây giờ. Anh bắt đầu hiểu. Anh hiểu rồi phải không. Em biết nói như thế là vạch trần tất cả niềm cô đơn lạnh lẽo ngày xưa của anh, nhắc nhở tất cả nỗi buồn hẩm hiu của thời mới lớn. Cho em xin lỗi, nhưng mà em phải nói, để anh đừng đánh giá em sai, đừng hiểu lầm em. Thí dụ nhé, buổi chiều em gặp người đàn bà trong cách cuộc khác, tự nhiên là thái độ em cũng đã không như thế. Thí dụ là một người đàn bà đẹp, quý phái, ăn nói đoan trang, làm người nghe nể vì và mến yêu, trang điểm xinh tươi và thanh lịch, ăn mặc lộng lẫy và kiểu cách đôi chút. Anh hiểu em nói gì chứ. Anh đã buồn vì quá khứ nhạt phèo. Nhưng những hình ảnh nhạt phèo từ quá khứ trôi về làm buồn em hơn anh buồn cho chính đời anh. Bởi vì em yêu anh hơn cả anh yêu chính anh, hơn một người nào có thể yêu một người nào, và mọi chuyện từ đây đến hết đời, sống với nhau hay chia lìa, bởi ngộ nhận làm cách xa hay sự chết anh cũng phải hiểu như vậy, là đều do em yêu anh cách đó, yêu quá đáng, em sợ cái quá đáng, nhưng không thể bớt đi, vơi đi, và cũng linh cảm thấy điều nguy hiểm, phải không, nhưng không thể khác nữa. Trời sinh em để yêu anh như thế, cách ấy, không thể khác. Anh hiểu rồi, phải không. Bây giờ thì đừng phàn nàn em nữa, mở cửa xe cho em xuống, dẫn em qua bên kia đường, coi chừng xe cộ quá nhiều, đưa em vào nhà, và bắt đầu lại đêm hôm qua, lần nữa.