← Quay lại trang sách

Chương 11

Con đường bây giờ trôi phăng phăng giữa hai hàng cây rừng thư loang loáng nắng chiều hay nắng mai hay ánh trăng vàng nhạt. Chiếc xe lướt gió như trôi bay trên dòng sông tràn ngập sóng bạc và ánh trăng. Bằng nói và dừng xe lại:

– Đúng chỗ này rồi, ngày xưa.

Một người bạn chỉ tay vào trong bìa rừng:

– Hình như chỗ kia là chân suối. Và có ai tắm ở suối.

Một người khác nói:

– Không phải tắm, gội đấy. Người ta gội đầu xong rồi đó, kìa Bằng.

Bằng mở tung cửa xe, nhảy xuống trước. Huyền níu lấy áo Bằng:

– Anh xuống thật à.

– Em ngồi đây, anh xuống.

Bàn tay Huyền rời ra, Bằng đi phăng phăng lại bờ suối, vượt qua những đám lau sậy, những lùm cỏ cao, những gốc cây lởm chởm.

Mấy người trong xe nói:

– Đúng rồi đó. – Và họ nhìn sang Huyền. – Còn chị thì lại đằng kia với chúng tôi.

Huyền run chân tay:

– Tôi không đi đâu không có anh Bằng. Anh ấy…

– Chị thấy, anh ấy đang đi gặp cô ấy mà. Đó, họ đang nói chuyện với nhau.

Huyền nhìn ra khoảng nắng mờ trăng lu không biết phía trước. Trong vũng sáng nhạt long lanh cả vầng cây bóng cỏ, họ, hai người, đứng đối diện nhau, cười cười nói nói tíu tít vui mừng. Họ đứng gần nhau, như sắp nhập làm một. Từ xa, Huyền trông thật rõ cô gái cười, hàng răng trắng bóng, đều đặn. Bằng cũng cười bằng tất cả môi và răng như thế, họ đang giống nhau, mái tóc cô gái mới gội xõa dài xuống nửa thân hình mong manh chiếc áo trắng mỏng. Nàng không đẹp, không xấu, có lẽ xấu hơn trong trí tưởng tượng của Huyền từ trước và điều đó làm nàng khó chịu. Vậy mà xưa kia đêm nào Bằng cũng chỉ nhảy với nàng và bây giờ vẫn còn vượt đường tìm đến, vô lý.

Huyền nhìn đăm đăm phía có Bằng và muốn Bằng nhìn mình để ra dấu gọi trở lại. Nhưng hai người bây giờ cách nhau xa qua và ra dấu gọi Bằng cũng không thể nghe, tiếng gió sẽ đẩy giọng nàng trôi đi, và họ vẫn mải mê nói cười tíu tít.

Người bên cạnh mở máy xe. Chiếc xe trườn dài lại đằng sau. Huyền hét lên:

– Không, tôi chờ anh ấy đây mà.

– Chị lẩn thẩn, nhưng anh ấy không nghĩ là chị đang chờ, anh ấy không muốn nghĩ gì hết, họ đang mừng nhau đó, chị không thấy sao.

– Vô lý, các anh lừa gạt tôi, cả Bằng nữa, hăm dọa tôi, sự thật không như vậy. Các anh đang diễn trò gì để trêu chọc tôi. Các anh là những bạn bè làm hại. Chỉ làm hại. Không các anh, nhà tôi đã không đến đó. Nhà tôi không định đi gặp cô ta, các anh lôi kéo nhà tôi tới đó mà.

– Chi nói gì cũng vô ích, bây giờ họ đang với nhau đó.

Và chiếc xe cứ chạy lùi, chạy lùi mãi qua bên kia đường, bên kia bờ cỏ, bên kia vùng gặp nhau của hai người.

Bây giờ khoảng cách xa hơn, nhưng Huyền lại trông thấy họ rõ hơn. Họ đang đi với nhau, song song, dọc theo triền núi, đến một nơi nào đó. Họ đi tình cờ thôi, không phải cố ý đi tìm một nơi nào đó, Huyền tự dỗ dành.

Và Huyền cũng nghĩ, tại sao họ lại đi với nhau song song dọc theo triền núi mà không dẫn nhau đi về phía núi. Hẳn không phải vì mình, bởi nếu còn vì mình, Bằng đã áy náy nhìn lui. Hoặc trở lại, sao lại không, bất chợt Bằng có thể trở lại với mình.

Cô gái vẫn cười, như trẻ con đi dung dăng, không chút e dè, lo nghĩ, cũng không vội vàng hấp tấp. Mặt cô ta trong sáng và thản nhiên, không tỏ một dấu hiệu tình cảm nào cả, bên cạnh Bằng. Còn Bằng thì khác, có vẻ như đang quên hết tất cả để chỉ còn trông thấy cô ta đang cười, và mình cũng đang cười. Hai người đang vui. Vậy thôi. Hình như cô gái vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót. Còn Bằng thì như lướt lên trên cỏ, và gần như bay bổng. Huyền không muốn nhìn thấy cô gái chỉ nhìn thấy Bằng, thu lấy hình ảnh Bằng đang xa dần trong khoảng cách mỗi lúc một rộng ra mênh mông. Bằng mặc quần đen, áo trắng thật trắng. Không khác gì những lần đi chơi với Huyền ngoài phố. Nhưng bây giờ trong khoảng cách, Huyền chỉ còn cảm thấy mùi thơm của tóc da và áo quần của Bằng và phảng phất. Còn tất cả đều xa lạ, như Bằng chưa bao giờ là của Huyền, chưa bao giờ có nhau gần nhau một lần nào hết.

Xa tít trong gió, Huyền tưởng như nghe thấy tiếng họ cười rúc rích lẫn trong giọng kể chuyện trầm ấm của Bằng. Bằng nói những ngày những tháng năm vừa qua với Huyền cho người con gái nghe. Cô gái nghe và cười, hỏi thật tỉ mỉ. Bằng đem chuyện của mình kể với cô gái sao. Huyền sững sờ tức giận, nhưng họ đang kể, và hỏi, như Huyền là người lạ bên ngoài, người của một chuyến đi xa tình cờ gặp gỡ, và họ đã cùng nhau ở đây muôn đời, xa cách một thời, nay trở về đoàn tụ cùng nhau.

Chiếc xe hết lùi lại, chạy thẳng. Bây giờ hai người bên triền núi. Huyền trông sang chỉ còn hai chấm trắng li ti.

Một người trong xe nói, chuyến đi chơi không vui gì hết, trừ họ. Hãy trở lại đó, gọi Bằng về cho xong. Chiếc xe trở lại ngang chỗ hai người cười nói nơi triền núi. Ánh sáng bỗng nhạt xuống và cả vùng trời, cỏ cây, mây khói chập choạng vào đêm. Một người khác nói:

– Chị Huyền gọi anh Bằng về đi. Tối rồi.

Huyền bắc hai tay lên miệng gọi, và gọi. Tiếng kêu vang dài, lê thê. Nhưng chỉ tiếng cười của hai người trong kia đậu lại. Huyền gọi mãi, vẫn kiên nhẫn, dịu dàng, tự nhủ hãy là tiếng chuông, thanh nhỏ và vang xa, chịu đựng, triền miên, gọi và cứ gọi, không cần ai nghe hay không nỗi thiết tha của mình.

Chiếc xe dừng hẳn lại và một người nói:

– Thôi ta tắt máy đứng đây chờ Bằng ra.

Họ chờ. Thời gian qua đi. Chậm và buồn. Như nhạc cổ điển Tây phương. Ngày lên đêm xuống. Ngày lên rồi đêm xuống. Hai người trong kia triền núi vẫn mải mê cười nói, không quay trở lại, không biết gì đến xung quanh. Hình như họ đang ca ngợi một bản nhạc, một đêm vui, hay một khuôn mặt nào đó trong ngày tháng cũ.

Cuối cùng, rồi Huyền gọi, tiếng chuông cuối cùng ngập tràn nước mắt rung lên:

– Anh Bằng ơi, về với em đi.

Vẫn chỉ tiếng người cười và gió reo đáp lại. Họ trước mắt đó, nhưng vậy là xong, họ trong một thế giới nào khác tôi, ta không thể vào đó, không thể gọi anh ấy về, và tiếng chuông thôi đừng ngân nữa từ đây.

Trên đường một chiếc xe chạy ngược chiều lại phía nhóm người chờ đợi. Ánh đèn sáng lóe trong mắt Huyền. Huyền tung cửa xe, nhảy ra phía đường, chỗ chiếc xe đang chạy. Rồi không hiểu nhờ một sức mạnh dị kỳ nào, nàng bám được cái gì đằng sau xe. Đó là một loại xe thùng, đằng sau trống trải. Huyền bám vào được sợi dây sắt giăng ngang sau xe. Một người nào đó trong xe bẩy nàng lên được trên ghế băng dài. Nàng nói, cho tôi về một nơi nào xa, thật xa đây. Chiếc xe như nghe thấy tiếng người đàn bà, phóng vun vút.

Đằng sau, Huyền nghe có tiếng gọi, nhiều tiếng gọi.

Nhưng không có tiếng nào là của Bằng trong những tiếng gọi đằng sau. Cho nên chiếc xe vẫn vun vút đi. Qua những khu rừng dại. Những cánh đồng, những thành phố. Và dừng lại, cuối cùng sau nhiều ngày không ngừng nghỉ nơi một đám rước. Cờ xí, trống kèn, những người mặc áo ngũ sắc đang ào ào đi qua. Họ reo cười và ca múa tưng bừng. Huyền xô đẩy chen lấn để chạy ra khỏi cái đám rước đó. Cho đến một bờ sông. Những con đò, những tấm ván mỏng bắc từ bờ sông nơi đò đậu. Bên trên sau lùm cây, một làng chài giàu có, với mái ngói đỏ và những nóc chùa cong veo.

Đi lên hay đi xuống. Bỗng Huyền nhìn thấy, từ trên những bậc thềm chùa, một thằng bé con phăng phăng chạy xuống. Nó chỉ trỏ lung tung.

– Ông ơi, ông này, đây, đúng chỗ này này, tôi vừa trông thấy người đàn bà từ đám rước tới.

Nàng đi thẳng lên những bậc thềm chùa. Chuông mõ gióng giả bên trong. Huyền nghĩ mình không vào chùa, đi qua cổng này để thoát ra một miền nào phía sau.

Bên kia, từ lối đi bên ngách chùa, thoai thoải từ sân cao xuống bờ sông chập chờn tre trúc, người đàn ông lừng lững đi xuống. Người đàn ông mang kính đen, quần tây đen, và áo sơ mi trắng ngát. Nàng nhìn nghiêng một bên và trông rõ từng nét trên khuôn mặt điềm tĩnh và buồn bã của người đàn ông bây giờ. Anh đi tìm em, và đuổi theo kịp sao. Bằng. Nàng nghĩ và muốn nói, nhưng miệng như câm không thốt ra lời, muốn dừng nhưng hai chân cứ bị cuốn lên, cuốn lên mãi như đi thang cuốn lên lầu rạp chiếu bóng.

Bên kia, Bằng cũng đi xuống, theo tiếng gọi và tay chỉ của thằng bé ngu ngốc dẫn đường. Hai người tìm nhau và đi trượt qua nhau, không thể dừng lại để gặp nhau.

Nước mắt Huyền ướt đẫm má môi. Rồi đâu đó, tiếng Bằng trở về, dịu dàng:

– Huyền, tỉnh lại nào, tỉnh chưa em, lại nằm mơ nhảm nhí nữa rồi.

Huyền mở mắt. Bên trên trắng xóa. Bóng trần mùng ánh trăng bóng nắng mơ hồ trong chiêm bao trùm phủ. Hơi ấm của Bằng bao dung quanh lưng, quen thuộc dịu dàng. Bằng đã về. Và bên mình, Huyền nghĩ ngẩn ngơ:

– Cô ấy đâu rồi anh.

– Lại nhảm rồi, cứ nghĩ bậy, mơ bậy, và thức dậy nói bậy.

– Nhưng cô ấy đâu rồi, anh không ở lại đó.

– Huyền, vẫn chưa tỉnh à.

– Anh đừng dối quanh, em hỏi cô ấy đâu.

– Mà ai, cô nào.

– Cô Tố Lan.

– Cô ấy đến đây bao giờ.

– Anh nói chuyện, mải mê với cô ấy trong vùng núi, em gọi anh mãi anh không ra. Em bỏ chạy. Anh đi tìm cho đến thấy em ở bờ sông, anh cứ đi xuống mặc em đi lên, sao anh không gọi và không nhìn sang em.

Bằng phá lên cười trong đêm tối.

– Mấy giờ em biết không, mới hai, thôi ngủ đi cưng.

– Em không thể ngủ được nữa. Anh để mặc em đi qua không gọi à.

Hai mắt nhắm nghiền, Bằng đáp bừa cho xong:

– Anh không trông thấy em.

– Anh không muốn thấy. Cách một gang tay là nắm được mà không thấy.

– Chắc tại lúc đó anh buồn ngủ quá. Có thấy trời đất gì được.

Huyền níu cổ áo Bằng giằng xé:

– Anh Bằng, và tại sao anh đứng hoài trong núi, nói nói cười cười, em gọi không ra.

– Anh bận dặn dò cô ấy, thôi ngủ đi cưng, sáng rồi kể em nghe.

– Không, phải nghe, em phải nói, phải hỏi, xong mới yên ngủ được, tức điên người lên mà ngủ, ngủ, chó trâu như thế cũng không ngủ được nữa là đàn bà.

– Thảo nào mà gầy như que tăm, cứ giận toàn chiêm bao như thế, dở hơi.

– Thây kệ tôi, dở hơi thế đấy, anh dặn gì cô ấy.

– Dặn cô ấy, và nhờ cô ấy nhắn lại tất cả đàn bà con gái khác nữa, là thấy anh đâu phải chạy trốn cho xa, không được nhìn, không được hỏi, không được đi tới gần, và cũng đừng để anh hỏi, nói, nhìn gì hết, dù có vì công việc, phận sự gì quan trọng đến mấy.

– Anh nói cái gì đó.

– Anh dặn thật kỹ cô ấy như thế, là từ nay đừng có gặp anh, với mục đích nào đi nữa, dù là tìm anh giùm cho em. Vì em dữ kinh khủng và sẵn sàng xé tan tành tẩu tán bất cứ người nào phạm một trong những điều tối kỵ trên.

Rồi bàn tay ấm và thơm của Bằng bụm miệng Huyền lại, không cho nói hỏi gì nữa.

Huyền nhìn qua bàn đêm. Ngọn đèn chong hồng nhạt bình thản chiếu xuống tấm khăn ren trắng lót bình hoa hồng nhung đỏ. Ngày đã trở lại. Đời cũng trở về. Nhưng sao không yên vui.

Buổi đầu đêm bão táp. Căn phòng đóng kín mùi hương hơi đầm ấm thuở nào. Với đất trời điên đảo ngoài kia. Họ cưới nhau bao nhiêu năm, nhưng bây giờ mới là đêm đầu gần gũi…

Khi Bằng trở về, trời mờ sáng, Huyền còn ngủ mê mệt trên giường. Môi hôn đánh thức người tình yêu dấu sau một năm chia lìa hờn tủi. Nàng tỉnh dậy, phút đó chiêm bao, và suốt một ngày, họ đã ngập tràn trong chiêm bao, quên hết đất trời bên ngoài.

– Bây giờ em cũng không nhớ, vì sao anh đã bỏ đi.

– Một nguyên nhân nhỏ nhặt vẫn thường bắt nguồn từ một nguyên nhân sâu xa, không phải là vì mình đã giận dữ gây gỗ nhau vì một điều vụn vặt không đâu. Nhưng mà nỗi phẫn uất trong em, niềm bất mãn nơi em họp lại làm nên khoảng cách.

Bất mãn. Vậy mà Huyền không nghĩ đến hai chữ đã gói kín cả một quãng đời mệt mỏi. Chỉ cảm thấy lúc nào cũng cau có, gắt gỏng, hấp tấp, mệt nhoài. Và hậm hực căm hờn một điều gì, một ai không rõ rệt. Chính điều đó đã tàn phá hết những năm dài đáng lẽ phải vui tươi rỡ ràng đầm ấm biết bao nhiêu.

Còn Bằng, trở về ngôi nhà nhỏ, căn phòng, im hương hơi ngày tháng cũ, anh bỗng lạnh người nhớ đến những ngày bơ vơ, một nơi nào xa lơ xa lắc.

Người đàn ông độc thân là kẻ luôn luôn ước ao một phút giây nào đó, dừng lại nghỉ ngơi trong vòng ràng buộc đầm ấm của một gia đình, một tình yêu. Người đàn ông ràng buộc lại là kẻ luôn luôn cảm thấy thiếu thốn một chút tự do một khoảng trời thênh thang lênh đênh nào đó. Không thể có cả hai thứ, vừa ràng buộc, vừa tự do trong cùng một sự chọn lựa, một hoàn cảnh. Bằng đã khao khát tự do trong ràng buộc, đã một lúc nào đó, một lý do không đâu ngoài bề mặt tháng ngày đúc kết bằng những xâu chuỗi nguyên nhân ngấm ngầm thầm kín bên trong. Và đã đứt đi dây tơ mong manh, bỏ đi. Nhưng ở đó, anh không cảm thấy được điều mong muốn. Vẫn thiếu một thứ gì. Một thứ gì quen thuộc, dễ dàng, thân mật chật hẹp, và tầm thường, ngoài đời sống với Huyền không nơi đâu có. Đã quen với không khí của một ràng buộc lâu dài thường xuyên, anh cảm thấy khắp nơi một bơ vơ lạnh lẽo và trống rỗng không lấp đầy được nữa. Không gì thay đổi giúp anh tìm lại con người tự do lêu lổng của mình những năm tháng cô đơn cũ trước khi có Huyền. Như ở đời sống nào cũng phải chịu đựng một thiệt thòi, một thiếu thốn nào đó. Có phải. Và mỗi người dù có lên tột đỉnh thiên đường hạnh phúc vẫn thấy đói khát một thứ gì xa ngoài tầm tay mình có thể ôm giữ luôn luôn. Cho nên lẩn quẩn và hờn tủi.

Nhưng dù sao thì cũng không bao giờ có lần nào trở lại một ngày lang thang khủng khiếp đó nữa. Sự tận hưởng nào đó mà anh tưởng là sẽ huy hoàng và xôn xao khi tìm lại tự do bên ngoài vòng tay dai dẳng của người đàn bà trong gia đình, không phải là một niềm vui trọn vẹn. Mà lẩn quất một thứ gì bứt rứt. Một nỗi gì hoang mang. Như anh đang cười trên tiếng khóc tủi hờn của một người đâu đó. Như anh đang vui trên nỗi buồn của một kẻ ở xa. Sự vui chơi dù hồn nhiên và trong sạch đến chừng nào cũng vẫn nhuốm vẻ gì tàn nhẫn và ích kỷ. Như một thứ ma nào đó ám ảnh làm héo hắt đi những màu tươi, làm ngưng bặt những tiếng cười. Làm ngập ngừng những bước chân đi tới bờ bến lạ. Cho nên trong vui, chỉ cảm thấy muộn phiền thấp thỏm mà thôi.

Vả lại không thể nào, như báu vật truyền kiếp mất đi tìm lại được, ngày tháng còn lại với Huyền, suýt thì hư hoại và tàn phá hết, anh đã lãng quên, chút hạnh phúc mơ mòng vừa tìm thấy, anh không thể nào thêm một lần rời bỏ.

Không thể tưởng tượng buổi tối nào, cũng trong căn phòng này, Huyền đó một mình, còn anh nơi nào gió bão trăng đồng xa xôi, nghĩ đến nhau và chờ không biết tới bao giờ một phút giây trở về gần gũi.

– Anh nghĩ gì đó.

– Đến những phút giây không em, nghĩ đến và thấy sợ.

– Em đã mỏi, cảm thấy mỏi tận cùng cuối con đường chạy hụt hơi theo một hạnh phúc. Có phải là hạnh phúc không. Hay là ảo tưởng về một hạnh phúc rã rời nào đó.

– Em đã như cái máy, tất cả ở em, cả sự tận tụy cho anh, cũng đã quá tận cùng nên biến thành cái máy. Đến đó, sự tận cùng là cái đã hỏng. Đã lệch lạc. Anh biết là bây giờ có bắt đầu lại đời mình, có làm gì, em cũng không thể vui sướng, không bao giờ vui sướng hồn nhiên đón nhận đời sống mình còn nữa. Lỗi tại anh.

– Không tại anh. Không tại em. Mà đời mình như thế. Kết hợp như thế. Cái số với tâm hồn em không chịu bình thường.

– Em đừng tưởng, anh cũng đã chạy thật xa và trở về gặp em, tưởng như không có em nữa. Chính cảm tưởng mất em kéo anh trở về.

– Làm sao mất em. Hoặc có mất thì anh sẽ không bao giờ thấy và biết. Anh không nhận ra em như thế nào đâu. Không bao giờ. Và điều đó làm cách xa.

– Thôi đừng nói gì nữa hết, cho anh xin.

Căn phòng bỗng dưng như dâng cao và quay tít trong cái máy chạy mòng mòng chóng mặt. Hơi lửa chừng như phả lên bốn bề vách quen thuộc mà Huyền chợt nhận ra như đang ở một nơi nào thật xa lạ, với một người đàn ông lần đầu tiên, người đàn ông kỳ lạ, si ngây và tham lam, chết ngất.

Huyền nghe rời rạc nơi nào xa tít, tiếng áo mình phơ phất trong gió một con đường chiều, như áo quần của một người đàn bà đi về nghĩa trang, đâu đó là tiếng khóc mù loà của một người tiếc nhớ. Rồi thì tất cả trôi nổi dềnh lên cao như một mảng rong xanh trên sóng cuộn, trôi đi, mênh mang, lập lờ, cuốn hút. Không định rõ được vị trí và phương hướng của thân thể, tâm hồn, tất cả mọi sự vật.

Và cuối cùng tất cả đóng váng lại, lắng tĩnh, im lặng, trải đài, thảng thốt, mệt mỏi, ngơ ngác như những hình nét của một bức tranh tĩnh vật.

Một giây Huyền ngẩn ngơ, buồn, nỗi buồn kỳ dị không thể trấn áp, che khuất, không thể xóa nhòa trong suốt cả đời mình còn lại từ đây. Nỗi buồn ray rứt gặm nhấm hết cả những phút giây kỳ ảo của hạnh phúc tuyệt vời mỗi con người xin đánh đổi với bất cứ giá nào để được nhận hưởng.

– Em sao thế.

– Không.

– Em không sung sướng. Không yên nguôi.

– Phải, em không yên nguôi, nhưng sung sướng thì có, ít ra thì lúc này. Em khác anh điều đó, bao giờ cũng cố gắng nhận hưởng thật đầy và đủ phút giây ân hưởng hiện tại. Còn anh thì, vì nhiều điều ám ảnh tâm trí, nên lúc nào cũng không chú ý lắng nghe bước chân của giây phút đang qua.

– Vậy ra là em chỉ cố gắng để nhận hưởng. Điều đó còn tệ hơn anh, nhận hưởng một cách lơ đãng.

– Có lẽ cũng gần gần giống nhau, cho nên ta cùng cảm thấy luôn luôn cách xa và thiếu thốn, nhưng mỗi người một cách khác. Anh đói khát một điều gì đã ở ngoài em. Còn em thì đói khát một điều gì không có ở nơi chính anh. Cả hai cùng mong ước một điều không có, không bao giờ tới. Chúng mình gặp nhau ở đó.

– Thật buồn, nếu cứ phân tích mãi hoài như em, ngay cả lúc này nữa, anh vừa mất đi, và có lại, em cũng thế, mất đi và có lại, đời sống này nữa.

– Anh.

– Sao gọi như anh đâu chưa về.

– Vì không lúc nào cảm thấy anh gần, cả trong lúc này.

– Anh làm sao hơn cho em. Anh đã hết sức anh. Mỗi người chỉ có một mà không hai tận cùng. Mình đã tìm tới tận cùng, nhưng mà vẫn thấy thiếu vắng điều gì đó, em lẩn quẩn quá, và vì thế không yên nguôi.

Bỗng dưng Huyền nhấc người lên cách xa khỏi hai tay choàng níu của Bằng và nhìn anh đăm đăm.

Trên tròng mắt đen chín muồi sầu muộn, Bằng thoáng thấy long lanh hai giọt nước ấm. Và những dòng nước mắt lăn tròn xuống lặng lờ.

Những ngón tay Huyền níu chặt lấy mớ tóc của Bằng bây giờ đã ngắn và khô gió bụi nào một năm dài xa lạ bỏ đi:

– Sao em lại khóc.

– Lúc nào yêu quá, em lại khóc, anh vẫn biết như thế.

Nàng nói, ngậm những giọt nước mặn và ấm vào môi, lắng nghe tiếng mình nói, dối trá và ngậm ngùi. Không, không phải vì quá yêu. Không nhận hưởng hạnh phúc trọn vẹn nào diễn tả bằng nước mắt. Chỉ là một cách nói để dỗ dành mình, để vuốt ve người. Yêu, nhưng khóc chẳng phải vì quá yêu. Như những ngọn tóc này trong tay tôi lùa vuốt bỗng nhọn, cứng và khô đi như những năm tháng trơ vơ còn lại từ đây không còn như xưa trước nữa. Nhất định là không còn như trước nữa. Dù buồn thảm hơn hay rực rỡ hơn, dù vàng son hơn hay tan nát hơn. Tôi chỉ muốn trở về những thời gian cũ. Với Bằng cũ, với tôi cũ. Không thể được nữa. Khoảng cách một năm đã làm chìm đắm hết những ảo tưởng tuyệt vời, những dự định xa xôi. Cách hết và mất hết. Nhưng những gì còn lại. Cũng trôi nổi, bấp bênh. Hạnh phúc, thứ tiếng gạt lừa và mời mọc, hay bất cứ một điều gì khác còn lại cũng đều bấp bênh hết. Như tóc Bằng đã ngắn đi. Nhờ những ngọn khô cứng và vàng nâu hoe màu nắng bụi này. Và sự sống nữa. Rồi cũng bất ngờ ngắn đi như tóc sao. Những mong ước tuyệt vời, sức sống bừng bừng trong huyết quản tôi, trong trí não chàng, tất cả những gì còn lại, cũng một lúc nào đó, từ một khúc quanh cay nghiệt của đời sống cũng sẽ ngắn đi bất ngờ như tóc anh sao.

Những ngón tay ngấu nghiến trong tóc. Những ngón tay vốc lùa nỗi đau xót lên cao nâng niu trong hai con mắt đau cay nước mắt bùi ngùi, Huyền lắng nghe tiếng nói mình như ru cho một con ma là chính mình sầu muộn. Chưa bao giờ như thế, những ngày xưa trước, những lúc vui vầy, và hôm nay, Bằng từ xa về đó, Huyền cảm thấy tất cả nỗi bơ vơ lắng tĩnh của một đời người quằn quại vô nghĩa đến thế. Và tự hỏi vì sao trong quấn quít bỗng rã rời. Trong đắm say bỗng buồn nản. Trong tha thiết bỗng dửng dưng buông rời tất cả những ngọn lửa tưởng đốt lên lại một lần cho một đời người đã lỡ tối tăm. Hay vì không khí u uất của ngôi nhà buồn sau đám tang, người già bệnh hoạn mới muôn đời nằm xuống. Những vết tích của cả một đời lạnh lẽo và nhẫn nại kéo lê năm tháng vẫn còn lại đó. Ở cái hộp thuốc cũ. Cái chén trà xưa. Những vệt nước đổ lâu ngày đọng lại vàng khè trên mặt chiếc bàn con gần chỗ nằm. Và cái mùi ẩm mốc buồn bã từ những áo quần cũ, đồ đạc lâu ngày trong góc tối thiếu vắng mặt trời bao nhiêu năm ngàn ngạt xông lên. Như một lời nhắc nhở mỏi mệt và bệnh hoạn, thay một tiếng thở dài âm u đã có và đã u tịch ở đó từ hàng năm trôi xuôi thầm lặng. Như đang ở trong cõi chết nào, xa lìa những vui chơi, những hồn nhiên nhận hưởng của người đời, làm những hồn ma đói khát, đến hai người không xua đuổi hết nỗi quạnh hiu, cho môi hôn chợt lắng, vòng tay chợt rời, và nhận ra, tình yêu chỉ là một sự cố gắng đớn đau của con người để tự dỗ dành mình trong một ảo tưởng mơ hồ và thiếu thốn về hạnh phúc không bao giờ đạt tới.

Vậy mà những tiếng kêu thầm. Những chờ mong thấp thỏm. Những nhung nhớ xót xa. Suốt một năm dài mòn hao như thế. Để bây giờ, tất cả trong tay. Mủn rã tro tàn. Lặng phắc trần gian. Không gì hơn tiếng khóc bùi ngùi dằn vặt trong tôi vừa mới ngoi ngóp cất lên một lần và không bao giờ lặng nữa. Vậy thì sao. Tôi tìm kiếm và đợi chờ gì. Cái tuyệt đỉnh xa vời đã níu lấy trong hai tay. Rồi không cảm thấy gì hết. Tôi hay cái tuyệt đỉnh xa vời đó không có thực hay cả hai đều không đủ không đầy để đung chứa lẫn nhau.

– Huyền ơi, em làm anh sợ. Và lo. Điều gì đang tới nơi em.

– Không gì cả.

– Có, anh nghe. Nó vang cũng như tiếng chuông em gọi anh về. Nhưng không phải tiếng chuông gọi anh về, mà lời nào xua đuổi anh đi.

– Không ai xua đuổi ai được. Cũng như không ai níu giữ được ai. Cái gì tự nó rã rời. Em tự thấy là không đủ, không vừa với những gì đang nhận hưởng, và em rã rời. Em ở đâu đâu.

– Vậy sao em đã đi tìm anh.

– Em đi tìm một anh ở trong anh.

– Bây giờ em không tìm thấy.

– Anh ở trong anh đó thỉnh thoảng mới trở về, cho nên em thấy không, bây giờ, hình như em vẫn còn mong nhớ. Chắc em điên.

– Anh làm gì hơn cho em.

– Anh không làm gì hơn nữa được. Chỉ chừng ấy. Chỉ tại điều em mong mỏi ở ngoài tầm mức đời người có thể nhận và cho.

– Này Huyền em nghe gì đó không.

Huyền im.

Đâu xa, rạc rời và buồn bã tiếng gõ mõ tịch liêu, thanh thoát và nhẹ nhõm gõ vào yên lặng thật chậm, thật đều. Tiếng gõ mõ đều, kiên nhẫn và thanh tịnh như nhịp đập của trái tim. Sự sống lẫn vào trong sự chết rồi, và sự chết cũng đang chen lấn đi vào sự sống. Cả thứ lửa bừng bừng sáng rực căng đầy trong tâm trí Huyền nữa, bây giờ cũng lụi tàn, rớt rơi theo.

Huyền buông hai tay. Những ngón tay sóng soài trên mặt nệm mờ tối. Những ngón tay như nhìn thấy rõ trên đỉnh mùng trắng đang bưng lấy một khuôn mặt thiểu não buồn rầu, vắng nụ cười, vắng nét son, khuôn mặt của một tình yêu trông gần và trên ngày tháng. Khuôn mặt tình yêu phủ trùm trong mớ tóc rong xanh xao một thời nhớ nhung tàn tạ bây giờ lập lờ trôi đi xa xôi bến bờ heo hút thần trí thể phách nào khi hai tay Bằng lại vươn lên lần nữa, nhận chìm khối bóng đắm mê của mớ tóc rong rêu xuống đáy nước thủy triều dào dạt.