← Quay lại trang sách

Chương 12

Buổi sáng, nắng lên ngây ngất ngoài trời. Vòm cây bên kia nhà ai xanh mướt rỡ ràng như khuôn mặt người đàn bà trẻ sau đêm yêu. Cơn mưa như đã đi qua trong đêm cho con đường thành phố bỗng sạch trơn và mịn màng như vừa được tắm gội. Những màu áo trên hè phố cũng sáng lên long lanh quyến rũ trong hai mắt cay sè bơ phờ nhìn ra.

Miếng bánh croissant vò nát giữa hai ngón tay vàng ngàu nhựa thuốc, Đức tẩn mẩn nhớ đến những điều đã viết trong đêm. Những điều anh đã để mặc cho khát khao dày vò, mơ tưởng quắt quay về hình ảnh người đàn bà xâm chiếm. Để mặc, sau những lúc đắm chìm nghĩ ngợi không nguôi. Những điều thầm kín khi đã bung ra, không thể nào ý tứ và đè nén, chừng mực được nữa. Nếu Bằng đọc đến, trong vai trò là người bạn thân lâu năm, Bằng sẽ nghĩ sao, và Huyền đọc đến, người đàn bà xa vời, nàng sẽ nghĩ sao về người đàn ông đã một lần tin cẩn cậy nhờ. Cuối cùng rồi anh cứ ném cho nhà báo. Báo đã quay tít những vòng chữ đen ngòm. Và bây giờ ngồi liếc mắt qua những dòng văn của chính mình, anh sững sờ không hiểu ma quái nào đã nhập vào mình trong đêm, khắp cả phần hồn và phần xác.

Sau con ma nhập xác ám hồn đó, bây giờ là cái giếng cạn khô. Khắp trong thân thể, thần trí, quắt quay như cái bã mía. Không còn gì hết, dù là một ý nghĩ tầm thường, ngắn ngủi. Tưởng chừng như từ đây không còn viết được một dòng, một chữ nào thêm. Và anh cũng không muốn viết nữa. Mặc cho những món nợ chồng chất ở các báo. Mặc cho bọn nhà báo đòi bài sáng sáng chiều chiều. Đã mấy lâu nay, vài ba bữa là một khoảng trống trong tờ báo dành cho tiểu thuyết anh. Vài ba bữa là một lần tắt nghẹn, cạn khô, nứt nẻ trong hồn. Như một thân thể quắt queo đã vắt hết máu tươi. Còn gì để nạo ra từ tủy xương, từ tâm thể. Không phải là đã hết lời văn, đã khô cạn ý, nhưng là sự phục thù của cơn bão đã dấy lên khởi loạn khắp trong châu thân, khắp trong trí não căng đầy, đòi hỏi một đáp đền xứng đáng cho những mơ ước quắt quay, những nhớ nhung xa xót, những khát khao kín thầm không được đoái hoài.

Thân và trí đã đình công. Đình công lâu dài, và rồi sẽ vĩnh viễn. Không bao giờ chịu hoạt động trở lại nữa, vì nỗi ám ảnh không nguôi ngoai, và như một mầm cây, trông lên vòi vọi là trời, bốn bề nắng tắm nhưng không một giọt nước, không một hơi sương, và gục xuống héo hon một ngày tang khó.

Anh làm đủ để lãng khuây. Những đêm thức trắng với bạn bè lảng vảng. Những ngày không ánh nắng, không không khí, đóng kín trong căn phòng yên tĩnh nào đó, quay quần quanh chiếu bài. Những ly rượu liên tiếp dốc xuống bao tử lúc căng phồng như rạn vỡ, lúc co thắt như muốn rớt rơi ra ngoài thân thể không còn chút sinh khí. Sao như thế. Người đàn bà là một thứ thuốc độc. Nhiễm phải bóng hình là không thuốc thang nào chữa nổi bệnh tình. Không lối thoát. Và cũng không cách lãng khuây. Anh về, đi, ra, vào, ăn, nói. Bình thường đấy. Thản nhiên đấy. Nhưng mà một phần nào tôi đã chết trong tôi. Phần còn lại nó làm những sự việc tàn tệ của một thằng du đãng, một gã ăn xin cũng có thể làm. Còn thì bại liệt hết.

Buổi sáng, Đức vẫn quen ra ngồi đó uống cà phê, và ăn cái thứ bánh rẻ tiền không mùi vị béo bổ đó. Không phải vì muốn trả ít tiền. Nhưng cái bánh làm dễ chịu những ngón tay anh. Lúc nào muốn ăn thì cầm bất cứ cách nào đưa lên miệng nhồm nhoàm ngấu nghiến cũng xong, gặm rứt từng mẩu nhỏ cũng được không muỗng nĩa, dao đĩa kiểu cách như bánh ngọt, như sandwich, như pâté chaud, hàng chục thứ khác ngon lành trong nhà hàng sang trọng đầy đủ này. Và lúc nào ngao ngán không ăn thì xé rứt từng mẩu nhỏ, gọn gàng kín đáo và đay nghiến ray rứt, như những nỗi niềm vò xé không đâu trong lòng, thả rơi từng mẩu nhỏ xuống gậm bàn thờ ơ, thản nhiên, thỏa lòng và không ai biết.

Bây giờ anh không nhai, không thả từng mẩu xuống đất, mà rứt từng mảnh bánh nhỏ ném bung ra ngoài đường qua khung cửa kính còn mở vì nhà hàng chưa mở máy lạnh buổi sáng mai. Những mẩu bánh mềm và xốp, thơm nức mùi bơ nướng tung ra hè phố. Anh bỗng vui. Và nghĩ giá mình còn gì khác hơn miếng bánh trong đời còm cõi này, để được ngồi thong dong ném tung, cho đi thờ ơ như thế. Một điều rất giản dị mà bấy lâu anh không nghĩ tới. Đâu đó, trong sâu xa của mỗi người, trong chán nản và mệt mỏi tận cùng, là ném cái xác thừa thãi của mình đi, mặc cho ai qua đường nhặt lượm chút hạnh phúc thừa thãi buồn rầu nếu họ cảm thấy được, còn biết bao nhiêu kẻ đói khát mừng vui vì sự có, bất cứ gì, một niềm hạnh phúc xanh xao nào đó. Lúc đó không còn cân nhắc tính toan gì nữa cả. Bởi cái ta đã khoảng không, đã tàn phế, đã vi vu. Phó mặc cho lòng gió đời gởi về đâu như ngọn lá. Đó là niềm vui, như được vui đi về bờ bến cuối cùng là cái chết vô tư, không đợi chờ, không sợ hãi.

Những mẩu bánh trắng ngắt ném xuống lòng đường, lăn tròn, dừng lại. Đức nhìn theo, và lần đầu anh cảm thấy một niềm vui ngùi ngùi trong lòng. Bỗng Đức nhổm nhẹ người lên, suýt thốt thành tiếng kêu. Mẩu bánh cuối cùng ném phải chân đi của một người con gái. Nàng dừng lại, cau mặt, và ngơ ngác nhìn vào kiếm tìm kẻ tinh nghịch trêu mình.

Hai con mắt dừng lại vô hồn một khoảng không bên trong khung cửa nhà hàng, tìm kiếm ngẩn ngơ một lúc, rồi bỗng dưng sáng rực lên cùng với tiếng reo cuống quít:

– A, ông, thì ra chính là ông.

Và suýt nữa thì nàng nói, cám ơn ông đã ném mẩu bánh vào chân gọi tôi lại.

Đức cũng vừa nhận ra, một thoáng vui trong hai. Mắt chàng đã có khóe nhăn mỏi mệt, người thiếu nữ đêm nào uống thuốc ngủ ở khách sạn miền biển.

– Cô cũng vào đây à, sao lại bảo không nhà không cửa, không quen biết nào hết,

Nàng nguẩy đầu. Mái tóc dài lủng lẳng từng lọn tròn láng mướt sau vai áo trắng, hai mắt chớp không giấu nổi một niềm vui choáng váng bất ngờ quá lớn:

– Vâng, tôi không có ai cả nhưng tôi lại về đây, về đây để… tìm ông.

Đức bỡ ngỡ nhìn nàng từ đầu đến chân. Một vẻ gì dịu dàng và thanh khiết toát ra từ tấm áo đài trắng, mớ tóc mây, và đôi môi thoa nhẹ một lượt son hồng mọng. Đã mất đi cái vẻ dã dượi chán chường của một kẻ nổi trôi đêm nào chàng thấy. Đức kéo cái ghế:

– Sáng hôm đó thức giấc, tôi không thấy cô, cứ ngỡ đã gặp ma, sợ toát mồ hôi ra đấy, nào cô ngồi kể tôi nghe buổi sáng đó, con ma dưới cát đã biến đi đâu.

Người con gái ngồi xuống ghế, khép nép dịu dàng:

– Con ma đã thức dậy trước mặt trời, và đi đổi xác. Tôi chạy dọc theo bờ biển, chân không, ca hát như điên một mình với trời vừa hừng sáng, với cát và nước dưới chân trần, rồi sau đó, nước mắt trào ra. Tôi khóc và tiếc đời mình đã bấy lâu hoang phế, đã làm cho tàn vỡ hư hao. Nhưng trong cơn khóc, tôi cũng thấy mặt trời mọc lên từ dưới đáy biển sâu. Mặt trời từ đêm dài không ngủ, từ những đau đớn u mê, từ những khổ nhục liên hồi, xin ông tha lỗi, tôi vui quá thành ra nói gì đâu nhảm nhí.

– Tôi phải xin lỗi cô, đã ném bánh vào chân cô.

– Vậy mà… thật ngớ ngẩn và ngu xuẩn, tôi tưởng ông gọi tôi đừng lại.

– Vâng, cũng là một cách gọi, nhưng tôi không biết người sắp đến là cô, nên quả tình không có ý định ấy trước.

Người con gái chớp mắt lâng lâng niềm vui trong cái nhìn chao chọng long lanh:

– Nếu… biết tôi sắp đi tới, ông sẽ cố ý ném để gọi tôi dừng lại chứ.

Đức nhìn niềm vui tỏa ngát khuôn mặt rạng rỡ của người con gái lạ, nói dối:

– Tất nhiên rồi, tôi sẽ ném để giữ cô lại, giữ lại chứ không phải là gọi nữa đâu.

– Ông… giữ tôi để làm gì kia chứ.

– À à, để… cứu cô tỉnh lại.

– Việc ấy, ông đã làm rồi, tôi đã tỉnh rồi, sau đêm được vùi chôn trong cát, và đã thoát xác, ông không nhận ra là tôi thay đổi ư.

Đức nhìn khoảng nắng hanh hao bên kia bức tường trắng, ngậm ngùi nhớ tới tuổi mình bên vẻ tươi mát hồn nhiên của cô gái:

– Vâng, có chứ, cô thay đổi nhiều lắm.

Nàng nhìn Đức chăm chú:

– Cả ông nữa, hình như ông cũng thay đổi đi nhiều sau hôm đó. Người ta thường thay đổi vì hạnh phúc, khổ đau, hay vì người nào đó… Ai làm ông thay đổi vậy.

– Có nói ra cô cũng không biết người ấy đâu. Nhưng tôi thay đổi thế nào.

Hai con mắt người thiếu nữ cúi xuống nhìn những nét nước nhoè nhoẹt vừa vẽ bằng ngón tay trên mặt bàn màu đỏ thắm:

– Vậy ra là… có một người nào đó. Một người. Thảo nào. Ông trông tiều tụy và buồn rầu xa vắng hẳn đi.

– Xa vắng, cô dùng chữ nghe lạ. Tôi ngồi đây, trước mặt và bên cạnh cô mà.

– Chính thế mới cảm thấy xa vắng. Nơi ông có cái gì hun hút, sâu thẳm, và tách rời. Ông như đi đâu phần hồn, chỉ còn phần xác ngồi lại, nhìn và không thấy ai hết, ném những mẩu bánh như ném cả chính mình đi cho thiên hạ nhặt.

Đức nghe nói trong lòng và giật mình nhìn lại người con gái:

– Sao cô biết rõ thế.

– Nhìn ông thì biết ngay.

– Phải chú ý và lắng nghe lắm mới nhận ra điều đó được. Cô chú ý và lắng nghe gì nơi tôi, tại sao.

– Ông hỏi như giám khảo hỏi một học trò nhỏ. Ông cứ hỏi đi, may ra thì tôi nói trúng. Nhưng trúng trật gì rồi cũng thế thôi.

– Thế thôi, cô thất vọng nỗi gì vậy, sao lại thế thôi.

– Nghĩa là tôi nói sao thì chốc nữa ông cũng đứng lên, đi ra khỏi tiệm này, tôi cũng thế, và mình đi ngược chiều nhau, không gặp lại bao giờ.

– Cô nói nghe thật buồn. Tôi sợ buồn rồi. Này nhé, nếu cô nói đúng, tôi thưởng cô.

– Vâng, ông thưởng gì em.

Tiếng em bất ngờ phóng tới như một mũi tên. Và mũi tên bỗng trúng đích. Cả hai người cảm thấy mình bỗng lạ hẳn đi,

– Nào, cô nghe gì nơi tôi.

– Ông đang mong một cái gì không bao giờ tới.

– Được rồi, gì nữa nào.

– Và ông đang thả trôi ông, để mặc.

– Được rồi, thế là tôi thưởng cô, nhận chứ.

Nàng lập lại:

– Ông thưởng gì em.

– Một vòng dạo chơi, và tận cùng đường là nơi sẽ dừng lại khi mỏi chân. Đi bộ, nhé.

– Tôi chỉ cầu mong được một lần như thế, đi bộ với…

Đức gọi trả tiền và đứng lên đẩy cửa cho thiếu nữ đi ra:

– Cô chưa bao giờ đi bộ với người nào sao.

-Dạ chưa, chưa bao giờ mặc dù… tôi đã ba mươi tuổi rồi.

Đức đứng trên lề đường, im sững, quay lại nhìn người thiếu nữ. Ba mươi tuổi. Không. Không thể, nhiều lắm là hai mươi, mười chín. Mớ tóc, tà áo, gò má, hai con mắt, đôi môi, thanh khiết và trong trắng, không thể đứng vào hàng tuổi lệch lạc buồn rầu đó được. Ba mươi phải là một đàn bà, đã mấy mặt con, đã chín muồi khổ đau và hoan lạc trên dáng dấp, thân hình, nét mặt kia.

– Tôi không tin.

– Tùy ông, nhưng em hết trẻ từ lâu rồi. Nhưng như thế này, không già là vì chưa bao giờ được trẻ đó thôi.

Bỗng dưng Đức muốn cầm lấy, thật dịu dàng trân trọng, bàn tay của người con gái tội nghiệp dẫn qua đường. Anh giang tay. Những ngón tay xương xẩu buồn phiền và lạnh lẽo. Người con gái không chút ngần ngại luồn những ngón tay mềm mại trong bàn tay xa lạ của người đàn ông. Hai người đi qua đường. Đức nghĩ thầm, què đang dẫn mù đi đây, và rồi sẽ qua tới bên kia bờ đường.

Qua tới đường bên kia, nàng rút tay ra khỏi tay Đức:

– Ông… ông hôm đó có khinh em không.

– Thành thật, tôi khó chịu, nhưng không khinh. Nỗi khó chịu là điềm lành. Cô thấy, khi ta thích, đúng ra là bắt đầu cảm thấy, hay linh cảm thấy thích điều gì, nhưng điều đó trong một khoảng cách, ta tự nhiên khó chịu bất bình, có phải không.

– Ông nói khoảng cách nào.

– Tôi đã nghĩ, cô thuộc về một câu chuyện nào đó, một nhân vật nào đó. Nhưng bây giờ hết rồi.

Nàng nói bằng một giọng thú tội tình cờ:

– Không phải một, mà những, những nhân vật, những câu chuyện. Nhưng mà ông đã chôn xuống cát đứa con gái uống thuốc ngủ, nó chết thật rồi cùng với những chuyện, những người ấy. Bây giờ nó hồi sinh một kiếp khác, là người khác, ông còn khó chịu nữa không.

Rồi nàng bỗng đứng dừng lại:

– Ông đã chôn tôi cũ cho chết, đã kéo tôi mới dậy, cho sống, nhưng tôi cũng có thể chết đi lần nữa, và lần này sẽ không được hồi sinh bao giờ, nếu…

– Sao cô?

– Nếu không ai chôn tôi vào một vùng quen thuộc bao dung nào đó. Tôi lại phơ phất, lại một mình, lại như bao nhiêu năm tháng cũ mà thôi.

Đức nhìn thẳng vào hai mắt người con gái:

– Sao cô nói với tôi. Nếu tôi chỉ là một người què quặt, đời sống và tâm hồn.

– Ông què nhưng còn hai mắt để nhìn thấy đường đi phía trước. Còn em thì đui mù, vẫn còn hai chân để bước đi..

Rồi họ đi yên lặng, không nói một lời nào nữa, mỗi người tâm trí rộn ràng trong một ý nghĩ riêng. Cho đến khi nắng dồn đuổi họ tới cùng đường dừng lại một góc phố vắng. Đức đề nghị đưa người con gái vào một nhà hàng có máy lạnh ăn trưa. Nàng bỗng nói bất ngờ:

– Ông không có nhà hay sao.

– Có chứ, nhưng mà buồn bã lắm.

– Nếu em xin về thăm đó, có phiền gì ông không. Một lần thôi.

Một người con gái bỗng dưng đòi mình đưa về nhà, một người con gái đàng hoàng tử tế, là điều anh không tưởng tượng được, và cũng không hiểu những ẩn ý thầm kín trong vầng trán thông minh trong sáng kia. Nhưng mà nàng đã tiếp theo:

– Đi tìm ông mãi mấy hôm nay. Và rồi tự nhủ, nếu gặp lại, chỉ một lần thôi, cũng đủ dành dụm niềm vui cho một đời sống còn lại. Nhưng nếu không gặp được, hoặc gặp và ông không nhận ra, chắc chắn là em lại đi lang bang lần nữa, đi xa hơn, thật xa lần này không ai còn nhận ra tăm tích nữa. Thà như vậy, còn hơn. Em muốn được đến thăm ông tận nhà, để cảm tưởng là đã tới tận nơi thật sự, cái đích kiếm, ban nãy chỉ là một sự tình cờ, một tình cờ may mắn trời cho…

Đức đưa người con gái về nhà mình. Dửng dưng, lạnh lẽo. Bằng giọng của một người thú tội trong nhà thờ, người con gái kể tỉ mỉ cho Đức nghe những quãng đời chìm ngập đã trải qua. Đến gia đình buồn rầu, đến nỗi bơ vơ bao nhiêu năm cảm thấy. Đức thờ ơ nghe, nhưng tâm trí anh trong suốt nhận ra từng nỗi đau, từng vết thương của đời người con gái chịu nhận. Anh nghe như chuyện một người, như đọc thấy trong tờ báo, như xem trong một phim hay. Nhưng đến khi người con gái kể chuyện cuối cùng, những đột biến trong tâm hồn và đời sống dữ dội của nàng như một đám lửa cháy lan sang anh.

– Bây giờ, người kia đâu.

– Hắn sắp cưới cô Đoan kia.

– Vậy mà, sau lần gặp nhau ở biển, hắn tỏ vẻ dửng dưng như vậy, sao cô còn đi tìm hắn …

– Trong cơn điên khùng nào đó, tôi không thể chịu thua, tôi muốn tìm lại cái thắng thế quen thuộc của mình. Bằng mọi cách, tôi muốn làm cho nó trở về với tôi, săn đuổi và cầu khẩn tôi, chỉ cần chừng đó, cho thỏa lòng, rồi tôi lại ruồng bỏ nó. Tôi có định ràng buộc gì với nó. Nhưng mà… thật ngu ngốc, những ý định cuối cùng không đi đến đâu. Tôi đã làm mọi cách, ông có nghĩ ra điều đang dày xéo trong tôi không, tôi đã làm mọi cách, để có lại nó. Tôi đánh rớt tôi đi, nhưng rồi chẳng được gì. Thành thử tôi về nằm đó, ngủ mê cho quên đi. Vậy là không còn cách nào để trở về bình thường được như mọi người, như bất cứ người nào có thể được hưởng đời sống.

– Sao lại không, có một cách, một cách thật mơ hồ, thật phiêu lưu.

– Ông nói gì, tôi không hiểu đâu.

– Cô như thế. Tôi còn tệ hơn, chúng ta… tôi không phải là bờ hạnh phúc, mà chỉ là nơi yên nghỉ. Kẻ nào đến cũng chỉ để tìm nơi an nghỉ cuối cùng mà thôi. Chẳng lẽ một nghĩa trang nhìn người sống đi ngang qua và mời họ vào chơi, ở lại.

– Nếu quả ông là nghĩa trang, tôi chỉ cần tìm nơi an nghỉ cuối cùng…

Trong căn nhà im vắng, Đức bỗng nghe tiếng nói mình, tình cờ, không hề nghĩ ngợi đắn đo, cũng không vì một lý do nào thúc đẩy hết. Anh nói, như người đuối sức hắt ra hơi thở cuối cùng:

– Vâng, thì tôi cũng đành thêm lần nữa chôn em.