Chương 4
Ngôi nhà đó nằm trên quảng trường Rutherford và là một công trình xây dựng cổ xưa, chiếm rất nhiều đất mà cũng chỉ đủ cho hai gia đình ở, mặc dù nó có ít nhất ba mươi căn phòng. Căn hộ ở tầng một là của vợ chồng Price.
Khi Phil và tôi tới nơi, bữa tiệc đã đang hoạt động hết tốc độ. Một cô hầu phòng da đen mở cửa cho chúng tôi. Trong căn sảnh tráng lệ nhưng được trang hoàng với khiếu thẩm mỹ tinh tế, chúng tôi được bà chủ tiếp đón. Cô ta là một trong những thực thể sang trọng mà người ta thường nhìn thấy trong những trang chuyện phiếm, những trang “tiệc gần tiệc xa” của những tờ tạp chí sặc sỡ. Trong bộ áo dài dự tiệc đắt khủng khiếp, trông người đàn bà thật quyến rũ. Tôi chỉ không thích cái ánh nhìn đờ đẫn, khiêu khích quá cỡ kia. Còn ngoài ra thì Grace Price là một bà chủ nhà duyên dáng và đáng mến.
Phil giới thiệu tôi dưới cái tên Warren, bởi rất có thể một người trong đám ở đây sẽ nhớ tới cái tên này, mà tôi thì không muốn lộ diện nhân viên đặc nhiệm ngay lập tức.
- Mời ông vào, mời các quí ông! - Bà Price vui vẻ nói. - Các bà các cô sẽ mừng lắm đây, bữa tiệc của chúng tôi hôm nay đang thiếu đàn ông, - người đàn bà nói tiếp. - Ông có thấy thế không, ông Warren, cánh đàn ông rõ ràng đã bỏ bê chị em chúng tôi quá cỡ.
Vừa nói người đàn bà vừa dẫn tôi vào một dạng vườn thực vật, địa điểm của bữa tiệc. Một căn phòng khổng lồ đã được trang hoàng với không biết bao nhiêu cây cối nhiệt đới, khách khứa thấp thoáng trong những khoảng không gian nhỏ hẹp giữa thân cây. Tôi nhìn thấy đa phần là phụ nữ, ai cũng xinh đẹp và diện ngất trời. Thế rồi tôi được chứng kiến cảnh chào hỏi hăm hở giữa một con búp bê có thân hình cân đối và đôi mắt màu hạt dẻ cùng anh bạn Phil. Anh hôn tay cô trân trọng như một chàng người Pháp chính gốc, để rồi ngay lập tức bị tóm khuất vào đằng sau một dãy dâm bụt đang nở rộ, an toàn trước một lực lượng cạnh tranh nữ giới đông đảo.
Bản thân tôi đột ngột được bao quanh bởi một đám các cô gái nhà giàu ham vui ham sống, những người trong óc não chỉ nghĩ đến mỗi một chuyện duy nhất là phân chia chiến lợi phẩm.
Từ đám những người đàn ông có mặt, một gã trai cao lớn điển trai nhao đến giúp đỡ tôi.
- Đừng làm anh ta hỏng ngay đấy! - Anh chàng vừa cười vừa kêu lên và chen lấn đến gần tôi. - Tôi rất mừng là có trợ binh cùng phái.
Anh ta giơ tay cho tôi bắt và trong một thoáng, tôi có cảm giác những ngón tay của mình đang bị một gọng kìm xiết chặt.
- Westhouse, - anh ta tự giới thiệu. - Anh có thể gọi tôi là Bico, ở đây ai cũng gọi như vậy. - Đó là một người có vẻ ngoài thư sinh nhưng thật ra khỏe như gấu. Nếu không có ánh mắt kiêu kì khốn kiếp kia và cái nét tà dâm thấp thoáng quanh khuôn miệng, có lẽ tôi sẽ có thiện cảm với anh chàng này. - Tôi có thể nói cho anh bạn biết, thỏa mãn mọi mong ước của những quí bà quí cô ở đây là một công việc rất vất vả, nếu người ta chỉ có vỏn vẹn năm tay lính!
Tôi cố gắng lờ đi nét tà dâm trong giọng nói kia, nhưng bà Price không bỏ qua.
- Anh nói năng cho rõ ràng ra, Bico! - Người đàn bà gay gắt yêu cầu. - Ở đây người ta chỉ thỏa mãn những mong ước đứng đắn thôi đấy, tôi nói trước!
- Vẫn còn chưa hết bực sao? - Bico vừa cười vừa hỏi. Rồi anh ta lại quay sang hướng tôi. - Cô ấy không ưa tôi nữa, - Anh ta than vãn bằng cái giọng nhàu nát giả bộ. - Cô ấy giận tôi, bởi cô ấy vừa bắt quả tang tôi nói chuyện với một trong hai cô gái tóc vàng đằng sau gốc dừa.
- Im mồm đi, Bico, được chưa? – Bà Price rít lên. - Anh không cần phải khoe khoang cái trò cư xử tồi tệ của anh đâu.
- Anh lại ngoan rồi đây mà, - anh ta khéo léo vuốt ve. - Em đâu cần phải giận đâu! Anh chàng Bico bé con lại dễ thương lại rồi.
Người ta chỉ cần quan sát hai con người này một chút thôi là rõ ngay mọi chuyện: bà Price đang mê người anh họ của mình đến tận cổ, còn gã đàn ông kia thì đang trâng tráo và thích thú cái trò chọc cho cô em họ nổi điên. Tôi tự hỏi liệu Eddie có biết chuyện này hay không.
Đúng lúc đó, từ dàn Stereo vẳng ra nhịp nhạc nhẹ và tôi không còn cơ hội thoát chết ngoài việc khiêu vũ để cứu lấy mạng mình. Tôi không biết tôi đã cầm bao nhiêu đôi bàn tay phụ nữ, bởi tôi được trao từ người này sang người khác. Lòng tôi thầm ghen với anh bạn Phil, người đã lanh lẹ cùng cô gái mắt nâu trốn vào một góc an toàn sau rặng hoa dâm bụt.
Cuối cùng, cái máy gây ồn kia dịu xuống. Tôi trốn đi thật nhanh để rửa tay. Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi lại đâm sầm vào cây sồi già. Lần thứ hai chỉ trong một ngày.
Vụ đó xảy ra ở sảnh. Cả hai chúng tôi nhìn trừng trừng vào mặt nhau một lúc. Tôi lại thấy cái yết hầu khổng lồ nhảy nhót trước mặt mình. Thế nhưng không một âm thanh nào vang ra từ cái mồm có đôi môi mỏng dính kia. Chúng tôi đứng đối mặt với nhau như vậy. Không một ai muốn cất lời đầu tiên.
- A, chú Jeff! - Giọng bà Price đột ngột vang lên. - Cháu rất vui là chú tới đây! - Người đàn bà vừa bước từ phòng dự tiệc ra ngoài sảnh. - Hai người đã làm quen với nhau chưa? Đây là ông Warren, - cô giới thiệu tôi, - một người bạn của Mary Ferguson. Còn đây là ông chú Jeff của tôi.
Cả hai chúng tôi nhe răng ra trong một cái gọi là nụ cười lịch sự.
- Rất hân hạnh, - cả hai nói gần như đồng lúc.
- Thôi đừng đứng sừng sững ra như hai cái cột nhà thế nữa! - Bà chủ nhà nói tiếp. - Vào đây nào, vui vẻ đi nào! Vào đi, đừng để cánh phụ nữ một mình!
- Chú rất tiếc, Grace - ông chú Jeff lẩm bẩm, - nhưng chú không tới đây để dự tiệc của cháu. Chú đang đi tìm xem Eddie ở đâu. - Gã ném cho tôi một ánh mắt tối sầm, một ánh mắt mà tôi không thể giải thích được.
- Eddie đang ở Hartford, - bà Price giải thích. - Theo lời anh ấy nói, ngày hôm nay anh ấy cũng chưa quay lại đâu.
- Làm sao mà cháu biết được? - Ông chú kêu lên.
- Anh ấy mới gọi về đây và nói rằng công việc bắt anh ấy ở lại đó thêm một ngày nữa.
- Cậu ta gọi điện lúc nào?- Ông chú khoan tiếp.
- Cách đây khoảng một tiếng đồng hồ.
Tôi cắn chặt răng, nuốt xuống câu hỏi liệu có phải thật như thế không. Eddie Price đã gọi điện cho vợ anh ta… Không thể thế được! Người chết làm sao biết gọi điện!
- Thế anh ấy nói gì? - Ông chú nặng giọng hỏi.
- Anh ấy nhắn cháu đừng lo, tối nay anh ấy chưa về nhà. Chắc là tới tối mai anh ấy mới xong việc.
- Khi cậu ấy gọi điện về, ai nhấc máy?
- Suzzy. Cô ấy muốn gọi cháu, nhưng Eddie nói đừng làm phiền. Chắc anh ấy ngại khuấy rối cháu giữa lúc đông khách.
Đó là một cú gọi về từ thế giới bên kia! Không một ai có thể tưởng tượng khác được nếu đã biết chuyện gì xảy ra. Lòng tôi rất muốn chen vào cuộc nói chuyện này, nhưng làm như vậy sẽ gây chú ý ngay lập tức. Mối quan tâm của tôi đối với Eddie Price không liên quan tới bất kỳ ai ở đây.
Ông chú trầm ngâm đưa tay xoa bóp quai hàm vuông vức. Tôi có thể tưởng tượng những gì đang chạy trong não bộ ông ta. Cô Swan đã kể cho tôi nghe, ông ta khẳng định với cô rằng ông biết chắc chắn Eddie không ở Hartford. Tại sao người đàn ông này lại nóng lòng bám theo Eddie giống như tôi vậy? Có phải bàn tay ông ta cũng nhúng vào chuyện làm ăn bẩn thỉu nào đó chăng? Có phải chính ông ta là kẻ mà Eddie Price khi còn sống đã cần phải nể nang e dè?
Đúng lúc ông ta mở miệng muốn hỏi tiếp thì Bico bước ra đại sảnh.
- A, ông chú Jeff yêu quí! - Người mới đến kêu bằng cái giọng cho thấy rõ, anh ta chỉ muốn đẩy ông chú xuống địa ngục gặp quỷ vương mà thôi. - Chú đến đây để vui nhảy với bọn cháu, hay đến để trách mắng bọn cháu vì tội mở tiệc giữa ban ngày?
- Chú ấy muốn gặp Eddie, - bà Price giải thích.
- Không may rồi, - Bico hả hê. - Eddie đang ở Hartford và mãi tới mai mới quay về cơ. Chú ấy mới vừa gọi điện cho cháu và nói…
- Nó cũng gọi điện cho cả anh hả? - Ông chú chen vào giữa.
- Dĩ nhiên. Chú ấy gọi điện để xin lỗi. Hai đứa chúng cháu đã hẹn nhau uống rượu hôm nay. Chú biết đấy, ông chú yêu quý, cháu đang học nghề bảo hiểm của chú ta. Eddie muốn biến cháu thành một nhân viên bảo hiểm lành nghề, để cháu trực tiếp tham gia vào chuyện kiếm tiền. Nó thậm chí còn là sáng kiến của chú đấy, ông chú yêu quí ạ. - Thế rồi Bico quay sang tôi với vẻ thẳng thắn tàn bạo. - Anh có biết không, Warren, tôi là con chó lười biếng nhất toàn gia tộc. Người nào trong dòng họ Westhouse nổi danh cũng theo đuổi một ngành nghề có ích, thường là mang lại hàng núi tiền. Chỉ có tôi là không. Thật đáng xấu hổ, đúng không?
Tôi không thích thú gì chuyện hưởng ứng lời kêu gọi của anh ta và tôi cũng có cảm giác tôi là người thừa ở đây. Một người đàn ông được giáo dục tử tế sẽ phải rút lui trong những tình huống ngượng ngùng như vậy. Vậy là tôi lẩm bẩm một lời xin lỗi có giá trị sử dụng và để cho ba thành viên chung gia tộc đứng lại với nhau trong sảnh. Thế nhưng họ không cô đơn như họ tưởng đâu, bởi nghề nghiệp bắt tôi cư xử không hoàn toàn đứng đắn. Tôi tìm được một chỗ nấp tuyệt vời đằng sau một chiếc bình cắm hoa khổng lồ, trong đó đang mọc lên một cây cải xanh lá rất to, đúng mốt trang trí nội thất hiện thời.
Từ vị trí nghe lỏm đó, tôi nhận ra rằng không khí trong gia tộc Westhouse hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến chữ hòa bình và yên ấm.
- Người đàn ông đó là ai? - Ông chú đầu tiên cất tiếng hỏi, sau khi tưởng tôi đã đi khuất. - Nó đến đây làm gì?
- Cháu đã kể với chú rồi, - bà Price đáp. - Anh ấy là bạn của người bạn trai dễ thương của Mary Ferguson.
- Nó làm nghề gì? Nó làm gì?
- Cháu không quan tâm đến chuyện đó. Cháu không có thói quen bắt khách khứa khai ra toàn bộ lý lịch cũng như thu nhập và bản kê khai thuế.
- Nhưng người ta phải biết người ta đang quan hệ với ai, - ông chú gầm gừ.
- Nghề nghiệp làm chú méo mó mất rồi, ông chú yêu quí, - Bico chen vào. - Thời gian cuối này chú có những thói quen khủng khiếp lắm.
- Mày im mồm đi! - Ông già nổi điên. - Nếu có chuyện khủng khiếp ở nhà này thì đó là cái lối sống và cái trò lười nhác của mày!
- Đừng có hiếu chiến thế chứ! - Bà Price bảo vệ ông anh họ. - Chú đừng có lúc nào cũng rủa xả chửi bới Bico chứ! Suy cho cùng thì anh ấy cũng đâu cần phải đi làm.
- Đúng thế, chừng nào còn được mày lén lút dúi tiền cho thì nó không phải đi làm thật.
- Này chú, chú đến đây để gây sự phải không? - Bico chen vào. - Cháu chán ngấy những trò giảng đạo của chú rồi. Chú cứ đi mà tìm cái thằng cháu Eddie ngoan ngoãn của chú đi! Thằng đấy sẽ hàm ơn lắm nếu được chú ban cho vài lời khen ngợi. Cháu đã chán cái trò luôn luôn bị rủa xả mắng mỏ rồi.
Gã quay người đi và cất bước. Nhanh như cắt, tôi tăng tốc rời khỏi khu ẩn nấp, lao vào căn phòng rộng để đầy cây nhiệt đới, vất vả lắm mới thoát được trận tấn công níu kéo của những cô con gái nhà giàu và sục sạo tìm Phil. Nhưng không thấy anh đâu cả.
Rời phòng dự tiệc qua cửa khác, tôi đi theo một khoảng hành lang quay trở lại đại sảnh, sảnh bây giờ vắng người. Tôi đi xuyên qua nó thật nhanh và rời căn hộ, không nói lời chia tay, bởi thủ tục này chắc sẽ chiếm quá nhiều thời gian.
Eddie Price gọi điện về cho người thân của anh từ bên kia thế giới!
Một chuyện phải làm cho ra nhẽ. Tôi đi về xe Jaguar, ngồi vào trong đó và châm thuốc hút.
Trong một thoáng, tôi nghi ngờ không hiểu ông già Finnegan có nhận dạng đúng người không. Nhưng suy cho cùng, người ta không thể nghi ngờ điều đó được. Những phần còn lại buồn thương mà chúng tôi tìm thấy đã nói rõ ràng sự thật.
Vậy thì kẻ nào đã mạo danh Eddie Price? Tên giết người! Hắn không biết là chúng tôi đã nhận dạng được xác chết và giữ bí mật việc này. Gã cố trấn an gia đình người chết để không ai chợt lo lắng cho người đàn ông đã gặp nạn.
Rồi tôi nhớ ra rằng không phải đích thân bà Price nghe máy điện thoại khi kẻ kia gọi tới. Một ý kiến bất chợt nảy ra từ linh cảm, tôi cầm máy điện thoại trong ô tô lên và nối với hãng bảo hiểm Intercontinental. Chỉ sau đó một chút tôi đã có cô Swan ở đầu dây bên kia.
Cô gái không chậm trễ cho tôi nghe tin mới: sếp của cô đã gọi điện về từ Hardford và báo hôm nay cô không cần phải chờ anh ta thêm nữa! Cô có thể nghỉ việc từ bây giờ.
- Có phải cô đích thân nói chuyện với anh ấy không? - Tôi hồi hộp hỏi. - Và cô có kể cho anh ấy nghe là tôi đã đến thăm anh ấy không?
- Tôi không có điều kiện kể, - cô gái nói. - Sếp của tôi đang vội lắm. Mà hình như ông ấy cũng bị cảm.
- Tại sao?
- Giọng ông ấy nghe rất khàn. Ông ấy chỉ nói là mai ông ấy mới về, tôi phải sửa soạn sẵn hồ sơ của Costa Brothers Incorporated. Làm xong việc đó tôi có thể nghỉ. Chỉ thế thôi.
Tôi nhìn xuống đồng hồ: 3 giờ 55 phút.
- Vào khoảng bảy giờ tôi đến đón cô đi ăn tối, liệu có được không? - Tôi hỏi.
- Đồng ý. Đúng bảy giờ ở chỗ tôi. Tôi sống tại phood Courtland Mansions, số 2217, tầng 6. Ông chỉ cần ấn chuông bên dưới thôi. Tôi sẽ xuống ngay lập tức.
- Tôi sẽ đến đúng giờ.
- Tôi cũng vậy.
Sau cuộc nói chuyện này, tôi gọi về sở, đòi nối tới căn hộ của Eddie Price. Cô người hầu lên tiếng.
- Ở trong nhà cô hiện đang có một ông Decker, - tôi nói. - Ông Phil Decker. Xin cô làm ơn gọi ông ấy ra máy điện thoại được chăng?
- Ai ở đầu dây kia thế?
- Đây là sở tài chính, phòng điều tra.
- Ô! chờ chút!
Tôi nghe tiếng cô gái đặt ống nghe xuống và bước đi. Tôi phải chờ rất lâu, mãi rồi anh bạn tôi mới lên tiếng.
- Ai đấy?
- Mình đây, Jerry.
- Jerry? Cậu chui nhủi ở đâu thế?
- Ngoài xe. Chẳng tìm thấy cậu đâu, mình đã không kèn không trống lủi đi. Giờ thì đến lượt cậu dứt ra và về đây!
- Tin mới?
- Có. Người đã chết gọi điện về từ âm phủ!
- Mình ra ngay!
- Có lẽ anh bạn tôi không thèm chia tay với cả ngọn lửa mới của mình, hoặc chỉ chia tay hời hợt. Không đầy mười phút sau anh đã ngồi bên tôi. Ở vành tay bên phải của anh còn vương một chút son môi, nhưng phần còn lại thì ổn cả.
- Cậu nói gì thế hả? - Vừa chui vào xe anh đã hỏi ngay. - Người chết gọi điện?
Tôi kể cho anh nghe mọi thông tin thu lượm được.
- Khi nói chuyện với cô thư ký thì giọng anh ta bị khàn, - anh cân nhắc, - rồi lại ngăn không cho người hầu gọi vợ ra. Dĩ nhiên, có một kẻ đang tạo chứng cớ vắng mặt cho người đã chết.
Tôi hỏi: - Cậu còn nhận được tin gì mới từ ngọn lửa tình của cậu không?
- Cô ấy kể cho mình nghe rằng tay Bico kia sống bám vào váy cô em họ. Gã trai đó đã đốt cháy hết hai gia sản, bây giờ đang chờ gia sản thứ ba. Cứ lúc nào không có mặt ở câu lạc bộ Tennis, gã lại lái chiếc xe Chris Craft chơi lăng nhăng ở miền Long Island South hoặc quyến rũ con gái nhà người ta. Gã có một căn hộ rất tinh quái ở Rockaway Point, chưa cô gái nào thoát ra khỏi căn hộ đó mà còn nguyên vẹn. Thế nhưng đám con gái đàn bà trong kia đều thống nhất rằng ngoài những chuyện đó ra thì gã là một đứa con trai duyên dáng lịch sự.
- Liệu gã có khuynh hướng phạm tội không?
- Mình cũng đã nghĩ đến chuyện này và đã hỏi Mary nữa. Cô ấy cương quyết khẳng định là không.
- Mặc dù vậy bọn ta vẫn cứ mở rộng phạm vi điều tra về phía gã này và cả ông chú Jeff. Chính cậu hôm nay đã nói: Bọn mình có quá ít dữ kiệu cụ thể, không thể bỏ qua bất cứ yếu tố nào.
- Đúng thế.
- Vậy nên giờ ta sẽ đi ngay vào văn phòng và xua một vài người vào làm việc. Có lẽ bây giờ họ đã đào bới được một chút thông tin về cái tên canh cửa kia rồi cũng nên.
Nhưng ngoài tên họ và địa chỉ, chúng tôi không biết gì hơn. Toàn bộ sự việc trước hay sau vẫn nằm trong một bóng tối dày đặc không gì xuyên thủng được. Kể cả hãng xây dựng kia cũng là một cơ quan trắng muốt, không khuyết điểm. Họ chỉ tạo ra có duy nhất một thiệt hại to lớn lần này mà thôi, mà đây lại là điều xảy ra đối với cả những hãng xây dựng tốt nhất.
Người đàn ông duy nhất có thể mang ánh sáng vào bóng tối này chắc chắn là Eddie Price. Nhưng chính anh ấy đã bị kẻ khác bắt trở thành câm lặng vĩnh viễn.
༺༒༻
Ngôi nhà cho thuê hiện đại Courtland Mansions nằm giữa những vệt cây xanh rờn và con đường cao tốc trong khu Bronx. Chính xác bảy giờ, tôi bấm lên nút chuông. Ngón tay chưa kịp rút về, một khuôn cửa sổ ở tầng 6 đột ngột mở ra. Một dáng người xuất hiện. Một tiếng kêu chói lói. Một thân hình rơi ra khỏi cửa sổ và bay xuống, mỗi lúc một nhanh hơn, thẳng xuống nền đất bên dưới!
Không ai sống sót sau một cú rơi như vậy, suy nghĩ đó vừa thoáng qua óc não thì bàn chân tôi đã chạy.
Thân người đập vào tôi với sức mạnh của một viên đạn. Tôi tin hai cánh tay mình đã gãy dưới sức nặng đó. Một tiếng kêu rùng rợn đến xương tủy, thốt ra từ nỗi tuyệt vọng vô biên và cơn sợ chết. Tôi kịp kéo nàng về đằng trước, cảm nhận một ngọn đòn thật nặng đạp vào toàn bộ thân hình. Đầu bay phía trước, người đạp văng xuống nền đất và thật may mắn làm sao, trán tôi giáng xuống nền cỏ.
Choáng váng, tôi nằm đó một lúc và nhìn lên trời. Thế rồi tôi giơ tay sờ đầu.
- Anh ta tỉnh lại rồi, - một giọng người vang lên, - hình như anh ấy không bị gãy gì cả.
- Nếu thế thì là chuyện thần kỳ, - một người khác đáp lời. - Tôi có cảm giác đầu anh ấy đã bay vọt ra khỏi vai lúc đập vào cô gái và lăn ra đất.
- Anh ấy chỉ muốn phanh lại cú rơi từ trên cao và suýt nữa đã bị bẻ gãy cổ. Xe cứu thương sẽ đến ngay thôi. Còn cô gái ra sao? Cô ấy chết chưa?
- Chưa. Nhưng nhìn có vẻ tệ lắm.
Xương sọ tôi đập rền vang. Dạ dày sốc lên trên. Tứ chi nặng như chì. Tôi vất vả chiến đấu với cảm giác đau đớn và buồn nôn, cố gắng thở thật chậm và đều, rồi thật cẩn thận nhỏm người lên từng chút một.
Đầu tiên tôi nhìn thấy một cặp chân đàn ông. Thế rồi ánh mắt tôi rơi xuống cô Swan. Cô nằm ngửa, cách tôi ba mét. Mái tóc vàng bù rối xõa quanh đầu. Cô mặc một chiếc áo tắm bằng vải bông in hoa, bên dưới đó lộ ra đôi chân trần ngoặt ngoẹo.
Tôi đứng dậy, lảo đảo, nhưng nhanh chóng tỉnh lại. Hai người đàn ông nhao ra đỡ lấy tôi.
- Tốt nhất là anh cứ nằm yên cho tới khi xe cứu thương tới, - một người khuyên. - Chúng tôi đã báo cho họ rồi, xe một lát nữa sẽ đến đây thôi. Tôi đứng ở ca bin điện thoại bên kia và quan sát toàn bộ tai nạn. Lúc bấy giờ tôi đã gọi ngay cho cấp cứu.
Tai nạn? Đó không phải là tai nạn!
Não bộ tôi giật chuông báo động. Đồng thời trong lúc đó, một chiếc xe hạng sang bắt đầu nổ máy ở phía bên kia đường. Nó lao như điên dại dọc theo con phố ra hướng xa lộ.
Cuộc đời của tôi trong lúc này có lẽ chỉ bao gồm toàn những phản xạ. - Phải báo ngay cho ban trọng án! - Tôi kêu lên và chạy vọt đi. Đến xe Jaguar, mở máy và cái xe lao vọt về phía trước như một quả tên lửa, dán chặt tôi vào lưng ghế. Thế rồi tôi cũng lao như điên dại đằng sau chiếc xe Chevrolet.
Vừa thoáng nhìn thấy cái xe lao trước, trạng thái lảo đảo tan biến hẳn. Trong đó là gương mặt của hai gã đàn ông mà tôi đã gặp trong ngày hôm nay. Hai đứa đã bám gót giày tôi ở phía bên ngoài hãng bảo hiểm Intercontinental!
Chiếc Chevrolet lao với tốc độ tự tử dọc theo con phố rồi phi ra Thruway về hướng Yonkers. Tôi bám theo, phản ứng theo bản năng nhiều hơn là lý trí.
Trên Thruway, tôi vọt lên rút ngắn khoảng cách và nhìn thấy gã ngồi bên phải quay cho kính trôi xuống dưới, thò người ra khỏi xe và ngắm về phía tôi với một món vũ khí lớn nòng. Lửa lóe lên ở đầu nòng súng. Tôi giật tay lái sang trái, tránh đạn, tay kia rút khẩu Smith & Wesson, tìm cách cầm chân xe địch. Viên đạn thứ hai của tôi trúng vào mảng kính sau xe. Tôi nhìn rõ lỗ thủng và mạng nhện kính vỡ bao quanh nở tràn ra khắp khuôn kính lớn. Ngay sau đó, toàn bộ mảng kính bay ra. Tôi cứ nghĩ như vậy là xong. Nhưng tôi đã lầm.
Như một đàn côn trùng cực lớn, cả một nắm đinh xẻ lốp lao vọt ra khỏi khuôn cửa sau xe! Bàn chân tôi ngay lập tức đạp mạnh bàn phanh. Những tia nắng cuối cùng của mặt trời đang xuống núi nhuộm đám đinh đỏ một màu như máu. Hàng trăm cây đinh quỷ ác nhảy múa trên nền nhựa đường rồi phủ xuống làn xe. Dù có rơi xuống theo góc độ nào, bao giờ chúng cũng chĩa một đầu đinh rất nhọn lên trên, sẵn sàng đâm thủng bất kỳ loại lốp nào và rạch nát bánh xe chỉ trong vòng vài giây đồng hồ. Điều tối nguy hiểm khi ta đang đi với tốc độ cao!
Hệ thống phanh của con tuấn mã không bỏ rơi ông chủ. Cả thân hình bị đẩy về đằng trước và tôi dồn toàn sức chiến đấu để đầu không bị đập tới tảng kính trước mặt. Tôi giật tay lái cho chiếc xe xoay ngang ra, nó nhảy lồng lên và cuối cùng tránh được đám đinh, nhưng thay vào dó lại lao ra nền đất mềm, trượt hoàn toàn khỏi làn đường. Tôi nhìn thấy một đoạn đê phủ đầy bụi bẩn bên vệ đường đang lao thẳng về hướng mình, cảm nhận duy nhất một mong muốn tránh được nó, thế rồi sau đó là cảm giác mình đang bay. Trong sự thật thì chiếc Jaguar đã rời đường, lao như một vật thể biết bay qua đoạn đê đã cũ. Rồi nó hạ xuống dưới!
Khi chiếc xe hạ xuống bãi cỏ, tôi bị ép chặt xuống dưới ghế như phi hành gia trong thời điểm quả tên lửa đưa con tàu vũ trụ bay lên. Bộ phận giảm xóc nổi điên, trục xe kêu rống. Chiếc xe thể thao bị xử tệ rên lên đau đớn. Thế rồi nó nhảy lên cao. - Hai - ba - bốn, - tôi đếm theo. Giống như một viên đá dẹp bị người ta ném thia lia ngang mặt nước, cái xe Jaguar trôi về phía trước.
Cả người tôi bị giật tới giật lui, rung lắc dữ dội. Tôi chỉ còn biết chờ tới lúc cả hộp sọ nổ bung ra…
Nhưng nó không nổ, nó giữ được vẹn nguyên, thậm chí cả mái tóc phủ trên - và cái xe Jaguar ngoan ngoãn cũng vậy! Sau này tôi mới nhận ra rằng đến cả vệt xe cũng không bị đảo.
Nhưng như đã nói, đó là sau này, còn ngay khi chiếc xe đứng im, tôi kiệt sức gục xuống vành lái và nhắm mắt lại. Một lúc sau tôi mới tỉnh hồn đôi chút, dùng điện đàm báo cáo biển số và đường đi của xe địch.
༺༒༻
Trước tòa nhà Courtland Masions đã có một đám người tụ lại. Các cảnh sát viên rất vất vả mới đẩy được họ lui ra. Tôi phải cần tới cả hai khuỷu tay để lách được qua vòng ngoài.
- Ai phụ trách việc điều tra ở đây? - Tôi vừa hỏi viên cảnh sát đang lấy đà đẩy tôi lùi về giống như những người khác, vừa chìa thẻ công vụ ra dưới mũi anh.
- Trung úy Easton của ban trọng án, thưa ngài, - viên cảnh sát nói. - Tôi có cần dẫn ngài lên trên?
Tôi gật dầu. Anh ta đi trước.
- Người đàn bà bị ngã ra khỏi cửa sổ sao rồi? - Tôi hỏi anh.
Đôi bờ vai rất rộng nhún lên. - Tôi không biết, thưa ngài. Khi người ta đưa cô ấy lên xe cứu thương thì cô ấy còn sống.
Chúng tôi đi vào nhà và nhìn thấy hạ sĩ Ed Schulz đang bước ra khỏi căn hộ của ông quản gia.
- A! - Hạ sĩ kêu lên. - Trông anh mới điển trai làm sao! Anh có tay trong vụ này phải không?
- Không phải chỉ tay mà cả người đã ngập sâu vào vụ này rồi. Easton đâu?
- Trên phòng. Chuyện gì xảy ra ở đây thế?
- Đi cùng với tôi lên trên kia! Để tôi đỡ phải kể mọi việc hai lần.
Viên cảnh sát ở lại. Ed Schulz theo thang máy lên trên.
- Có phải anh chính là người đã đỡ cô gái đó? - Ed hỏi sau khi nhìn tôi từ đầu tới chân.
Tôi im lặng gật đầu.
- Vậy thì chắc anh cũng là người đòi gọi điện cho ban trọng án?
Tôi lại gật đầu.
Trên tầng 6, cánh cửa dẫn vào căn hộ của cô Swan đang mở rộng. Easton và hai nhân viên trong đội điều tra dấu vết đứng trong phòng khách. Viên trung úy ngay lập tức bước về hướng tôi.
- Ôi trời, Cotton! - Anh kêu lên. - Lại là anh nữa à?
Trước khi anh kịp đặt ra những câu hỏi giống như Ed Schulz vừa rồi, tôi giải thích ngay lập tức về nguyên nhân sự có mặt của tôi ở đây. Tôi nói những gì đã xảy ra khi tôi tới và báo cáo về cuộc truy lùng bất thành.
Đầu tiên, viên trung úy gầm gừ những âm thanh khó hiểu trong cổ họng. Thế rồi anh hỏi, tại sao tôi lại ngay lập tức cho đòi ban trọng án.
- Bởi tôi không tin là cô gái đó tự nguyện nhảy ra khỏi cửa sổ.
- Vậy là theo ý anh, hai gã đàn ông kia đã đẩy cô ấy ra ngoài? Tại sao chúng lại phải làm như vậy?
- Để ngăn cô ấy không nói chuyện với tôi.
Easton nhún vai và khoát tay. - Anh thử nhìn ở đây xem! - Anh ta nói.
Khung cảnh xung quanh trông như không hề xảy ra một cuộc vật lộn sống còn. Nhưng đây lại là chuyện sẽ phải xảy ra, bởi chẳng ai dịu dàng để kẻ khác đẩy mình qua cửa sổ.
- Lý thuyết của các chuyên gia thế nào? - Tôi hỏi.
- Lý thuyết của chúng tôi như thế này, - Easton nói và đi về hướng bàn sofa. - Hai người đàn ông đó ngồi ở đây và hút thuốc Chesterfields. Điều đó thể hiện rõ qua những đầu mẩu thuốc vẫn còn trong gạt tàn. Ở phía đối diện, cô Swan ngồi tại một đầu ghế sofa. Cô ấy ngồi ở đó và hút thuốc Viceroys có đầu lọc, trên mẩu thuốc vẫn còn vết son môi. Nhưng theo lời anh nói, thì những người đàn ông này ngày hôm nay đã có lần bám theo anh. Có lẽ là anh đã rũ được bọn chúng. Và vì vậy bọn chúng muốn rình anh ở đây. Bảy giờ anh bấm chuông. Cô gái nhìn thấy một cơ hội cảnh báo cho anh biết trước, nhảy ra khỏi ghế sofa và chạy ra hướng cửa sổ. Cô ấy mở nó ra, người ta nhìn thấy điều đó qua cái ghế trồng hoa gần cửa sổ bị lật ngang và muốn gọi vóng ra ngoài. Hai gã đàn ông chạy theo, ngăn cô ấy la hét, muốn kéo cô ấy trở lại phòng. Có lẽ là một động tác vụng về hoặc một cử chỉ phản kháng quá mạnh mẽ… Cô ấy bị mất thăng bằng và ngã xuống…
- Sau vòng điều tra đầu tiên của hiện trường thì lý thuyết nghe có vẻ có lý, - tôi đồng ý.
- Các dấu vết để lại cho thấy là như vậy, Cotton. - Easton đi chầm chậm về hướng tôi. - Nhưng nó chẳng giải quyết được gì cho anh, đúng không?
- Hoàn toàn không. Dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa, chẳng có một chút ánh sáng nào lọt vào trong bóng tối này. Và chúng tôi đang giậm chân tại chỗ, mặc dù dữ liệu thu thập được mỗi lúc một nhiều hơn.
Ngoài hành lang vang lên những bước chân nặng nề. Thế rồi viên cảnh sát đã dẫn tôi vào nhà xuất hiện.
- Thưa ngài! - Anh gọi về hướng tôi. - Cái xe Jaguar dưới kia là của ngài?
- Vâng, có gì không?
- Tôi quan sát nó từ ban nãy, có người muốn gọi cho ngài qua telephone trên ôtô. Đèn ở đó cứ đỏ suốt.
- Cám ơn! Anh báo cho tôi biết việc này là hay quá!
Theo thang máy xuống dưới, tôi chạy thật nhanh về hướng xe. Đèn báo hiệu vẫn cứ nháy đỏ. Lấy ống nghe ra khỏi giá và lên tiếng, tôi nghe Phil nói một tràng dài: - Trời đất thánh thần, cậu chui ở đâu vậy, Jerry? Cậu hứa sẽ báo cho mình biết cậu đi ăn tối với cô nàng xinh đẹp ở quán nào cơ mà. Quên rồi hả?
- Có chuyện vừa xảy ra, Phil. Xin lỗi! Cậu có tin gì mới không?
- Tin mới thật sự đây. Trò tìm tòi của mình đã có kết quả. Giờ thì mình biết cái người ông xù xì gai góc đó của bà Price là ai.
- Ông ấy là ai?
- Jeffery Gordon Hardley Spencer Westhouse, đại tá và một người hùng của quân đội. Hiện nay ông ấy chỉ huy đội quân bảo an DIA của phi trường Floyd Bennet.
- Floyd Bennet? - Tôi hỏi.
- Floyd Bennet, - Phil khẳng định lại. - Cậu thấy sao?
- Gọi điện ngay cho sếp đi, Phil! Nói với sếp là ta phải liên lạc với cánh đồng nghiệp ở DIA ngay lập tức! Giờ là lúc nhất thiết phải cộng tác mà không phải chỉ vì một lý do! Làm ơn về trụ sở chính trong vòng nửa tiếng đồng hồ tới!
- Tốt, hiểu rồi.
- Cậu có địa chỉ của ông đại tá?
- Có đây.
Tìm hiểu xem ông ấy có ở nhà không. Nếu không, tìm cho ra bọn mình có thể tìm thấy ông ấy ở đâu?
- Rõ. Trò ăn tối của cậu với cô nàng xinh đẹp chắc là không thành rồi, đúng không?
- Nó đã không thành từ lâu rồi. Mình giải thích mọi chuyện với cậu sau. Chào!
Ông đại tá đứng thẳng như một cây cột đèn giữa căn phòng làm việc khổng lồ của mình. Vào đến đây người ta có cảm giác như trôi ngược dòng thời gian về tới thế kỷ trước. Các bức tường được bọc bằng thảm lụa, trên đó có treo ảnh của những vị tiền bối thuộc dòng họ Westhouse. Trần phòng bọc gỗ thẫm màu. Những món đồ gỗ cổ xưa mang lại cho căn phòng một vẻ sang trọng vững chãi. Người ta có thể tưởng tượng được rằng đã có cả một thế hệ những người Mỹ tuyệt đối đứng đắn lớn lên trong ngôi nhà này, nếu như cái ấn tượng viện bảo tàng này không phải chỉ là một lớp vỏ ngoài dối trá.
Khi viên đại tá nhận ra tôi, những nét mặt kỳ lạ của ông bắt đầu xộc xệch. - Người ta đã báo trước cho tôi biết là có hai nhân viên đặc nhiệm của FBI! - Ông cáu kỉnh tuyên bố.
- Như vậy là rất đúng, thưa đại tá, - tôi giải thích. - Tên tôi là Cotton, còn đây là bạn đồng nghiệp Phil Decker. - Chúng tôi rút thẻ công vụ ra. - Nếu ngài đại tá muốn kiểm tra lại.
Ánh mắt của ông khoan xoáy vào hai tấm thẻ như muốn đốt cháy chúng ra. Thế rồi cái đầu ông giật về hướng tôi. - Ngày hôm nay ta đã gặp nhau tới hai lần, - ông bực bội nói. - Sau khi anh đột ngột biến khỏi nhà cháu gái tôi, tôi đã tìm cách đuổi theo anh. Tiếc là không thành công. Tôi thấy anh đáng nghi lắm.
- Tôi thấy ngài cũng đáng nghi.
- Anh muốn gì? Có phải đó là chuyện Eddie Price?
- Chính thế.
- Cậu ta đang ở đâu? - Viên đại tá hỏi.
- Đáng tiếc là chúng tôi phải mang đến cho ngài một tin buồn, thưa đại tá. Eddie Price chết rồi!
Không một cái cơ duy nhất nào trên gương mặt của viên sĩ quan già nua động đậy, vậy mà người ta vẫn thấy rất rõ rằng thông điệp vừa rồi gây đau đớn nặng nề. Giọng hơi run khi ông nói: - Cho tôi biết chi tiết, được không?
Tôi ngắn gọn kể lại những gì cần thiết nhất. Vừa nghe viên đại tá vừa đi đi lại lại, hai bàn tay nắm thành nắm đấm, hai đôi chân khuyềnh khoáng nện từng bước theo một đường tròn vòng quanh bàn viết. Thế rồi ông đứng lại trước mặt chúng tôi.
- Tôi cũng đã e như vậy, - ông nói khẽ. - Tôi đã đi tìm nó suốt một ngày trời. Tôi đã cho người càn khắp từng ngóc ngách ở Hartford và khu vực xung quanh. Tôi đã hỏi hãng xây dựng mà lẽ ra nó cần phải tới. Nó đã không đến nơi đó. Giờ thì tai họa đã xảy ra!
- Thưa đại tá, chúng tôi đã chú ý đến ông Eddie Price vì những yếu tố hết sức đặc biệt. Qua số lượng ít ỏi những thông tin mà chúng tôi vất vả lắm mới thu lượm được từ nhiều nguồn khác nhau thì Eddie Price bị giết vì anh ấy có dính dáng đến một tai nạn nào đó ở sân bay quân sự Floyd Bennet. Chúng tôi đến đây để kết hợp công việc của mình và công việc của DIA, nếu có thể. Đã tới lúc chúng ta cần phải hỗ trợ lẫn cho nhau.
Đại tá Westhouse chứng minh rằng nghề sĩ quan đã dạy cho ông biết cách nói thẳng vào vấn đề. - Mời các quý anh ngồi! - ông cương quyết. - Tôi sẽ cung cấp một lời giải thích. Bởi cả hai anh đều là người của FBI, nên tôi có quyền hạn để làm việc này và hé lộ với hai anh một việc tuyệt mật.
Ông chỉ cho chúng tôi hai chiếc ghế có lưng tựa cao, rồi đi ra sau bàn viết, ngồi xuống ghế. Ông gây ấn tượng rất tập trung, mặc dù nét mặt nhợt nhạt.
- Để hai anh hiểu thật nhanh tình huống, - ông bắt đầu, - tôi cần phải nói trước rằng nhiệm vụ trọng điểm của tôi là lo lắng bảo an cho các khu vực tuyệt mật cũng như các vật thể tuyệt mật đang được lưu trữ tại sân bay quân sự. Để làm việc này, người ta cần phải thực hiện một số công việc sửa chữa và xây dựng và chính trong quá trình đó, một hãng xây dựng đã phạm sai lầm rất lớn. Nó gây ra một thiệt hại khổng lồ. Hãng bảo hiểm phải trả tiền. Chắc chắn sẽ có một số lượng lớn các chuyên gia xuất hiện để nghiên cứu và thẩm định. Một trong những chuyên gia đó có lẽ là chuyên gia quan trọng nhất, đó là Eddie Price, chồng của cháu gái tôi.
- Người đàn ông dừng lại, thở thật sâu rồi nói tiếp: - Chính trong tình huống này tôi đã nảy ra sáng kiến biến công việc đằng nào cũng phải làm này thành một kế hoạch tập trận. Vì Eddie Price, để thực hiện những nghĩa vụ của mình, phải được trao cho những giấy phép đặc biệt. Suy cho cùng thì anh ta phải xăm xoi hầu như toàn bộ bộ máy hoạt động trong sân bay quân sự Floyd Bennet, bởi anh ta sẽ phải giải thích một vụ bồi thường thiệt hại phức tạp và bao khắp. Nói tóm lại là Eddie Price có thể chuyển động tự do tại bất cứ ngóc ngách nào trong toàn khu vực đó. Có lẽ thậm chí người ta còn cần phải chụp ảnh từ phía ngoài. Sáng kiến của tôi là: Một gián điệp khi được trao cho một giấy chứng nhận cao cấp như của Eddie liệu sẽ làm được những gì? Đây là một sáng kiến độc dáo, bởi những quy định bảo an bình thường không dự phòng cho một trường hợp thái cực như vậy. Hệ thống lệnh bảo an ở chỗ chúng tôi còn chưa hoàn chỉnh. Vì thế mà tôi nghĩ cần phải thực hiện một cuộc tập trận giả, một cuộc tập trận tầm cỡ. Mục đích ở đây là xác định cho chính xác, các bộ máy bảo an của chúng ta hoạt động ra sao. Cần phải giải thích rõ, một người đàn ông khi được trao những quyền hạn như Eddie Price sẽ được từng bộ phận đón tiếp và cư xử như thế nào và anh ta có khả năng tìm hiểu những gì. Kế hoạch tập trận này đã được bộ quốc phòng duyệt và ấn định vào ngày hôm nay. Thế nhưng Price đã biến mất từ tối hôm qua.
Westhouse hắng giọng rồi nói tiếp: - Vì hy vọng là có thể tìm ra nó và nhận được một lời giải thích rõ ràng, dễ chấp nhận, cho lối cư xử đó nên tôi đã cho hoãn cuộc tập trận vào ngày mai. Giờ thì các anh cho tôi biết rằng nó đã chết rồi. Tại sao lại như thế được, kẻ nào làm chuyện đó?
- Chúng tôi hiện thời chưa biết, - tôi nói. - Công cuộc điều tra vẫn còn tiếp tục. Vì vậy chúng tôi giữ bí mật về cái chết của anh ấy. - Tôi kể cho viên đại tá nghe từng chi tiết. Nhắc lại cả những cú điện thoại bí hiểm.
- Không biết kẻ nào gọi về? - Người đàn ông bị sốc.
- Rõ ràng là tay giết người.
- Nó vẫn chưa thể biết được rằng chúng tôi đã nhận diện được Eddie Price. Nếu anh ấy không kịp trao một lá thư cho ông chủ nhà ở chỗ MacMondry, có lẽ hiện giờ chúng tôi cũng chưa biết điều đó. Ngoài ra, Price còn viết trong thư đó rằng anh ấy biết lẽ ra anh ấy phải đến báo cho FBI từ lâu rồi.
- Báo cho FBI? Tại sao?
- Chúng tôi đoán rằng việc này có liên quan đến một đoạn khác trong lá thư, anh ấy viết rằng anh ấy cần phải nể nang một ai đó.
- Cái đó tôi không hiểu. Báo tin cho FBI… nể nang… tại sao? Nể nang ai? - Viên đại tá bối rối nhìn tôi. Thế rồi ông nảy sáng kiến. Ông đập thật mạnh tay xuống bàn làm việc, nói: - Có thể có kẻ nào đó đã ngửi ra vụ này. Các anh thử tưởng tượng xem, nếu có kẻ lẻn vào đây, lợi dụng cuộc tập trận này mà mượn gió bẻ măng? Có lẽ có kẻ đã ra sức ép với Eddie Price, để anh ấy không mang những kiến thức về sân bay quân sự trao lại cho tôi, mà đưa cho phía địch!
- Tôi có thể tưởng tượng được rằng việc này sẽ gây ra một hiểm họa khôn lường trong toàn bộ phương thức phòng thủ của chúng ta, - tôi nói. - Nhưng trước mắt tôi rất quan tâm đến một vấn đề khác: Tại sao Eddie Price không trình bày việc đó với ngài, mà lại nhờ tới sự giúp đỡ của MacMondry? Lẽ ra anh ấy có thể đơn giản nói với ngài rằng: có kẻ đã đánh hơi ra vụ này, ta bỏ đi không tập trận nữa! Như thế thì sẽ tốt hơn biết bao nhiêu.
- Cái đó anh có lý. Tôi thật không nhìn ra một nguyên nhân thuyết phục nào. Tại sao nó lại không làm như vậy?
- Tình thế tài chính của anh ấy hiện thời ổn chứ?
- Ốn cả. Chắc các anh đã biết, cháu gái tôi là người thừa kế phần cổ phiếu lớn nhất của hãng bảo hiểm Intercontinental. Thiếu tiền là chuyện chẳng xảy ra với bất kỳ một ai trong dòng họ Westhouse.
- Thế còn tình hình kinh tế của Bico ra sao? - Tôi thận trọng hỏi, mặc dù vậy vẫn đấm trúng huyệt.
Đại tá Westhouse giật người lên. - Các anh không quá đáng đến mức độ nghi ngờ thằng bé chứ? Thôi được, tôi công nhận nó là một đứa trẻ hư. Nó đã phung phí hết hai gia sản và bây giờ chỉ còn biết chờ ông chú thứ ba chết đi để tiếp tục tiêu pha gia sản thứ ba. Tôi biết, chuyện thiếu tiền hay tính tham tiền thường là nguyên nhân đẩy người ta làm gián điệp, Cotton. Nhưng thứ nhất là đứa cháu tôi bất chấp thói quen phung phí hoàn toàn không phải một người thực sự nghèo và thứ hai nó vẫn còn là con cháu nhà Westhouse. Nghi ngờ cho nó thật là một ý kiến quái gở.
- Chừng nào tôi còn chưa biết kẻ nào đứng đằng sau vụ này, thì ai đối với tôi cũng đáng nghi hết, - tôi tỉnh táo tuyên bố. - Bất cứ ai, kể cả Bico.
- Không thể được! - Ông đại tá nhảy lên giận dữ. Thế rồi ông lại bắt đầu trò đi đi lại lại qua căn phòng. Đột ngột ông dừng lại và chỉ lên dãy chân dung của tổ tiên ông. - Từ bao nhiêu thế hệ nay, dòng họ Westhouse là những người dân Mỹ đứng đắn, gương mẫu: Sĩ quan, thương gia và công chức nhà nước. Có cả nghệ sĩ nữa, nhưng không một kẻ phản bội nào! Hãy gạch tên cháu tôi ra khỏi danh sách những kẻ bị tình nghi của anh, Cotton! Anh đang nhầm lẫn, tôi đảm bảo như vậy!
Vậy là ngài đại tá cho rằng khả năng có một hậu duệ trong gia tộc của ngài sa vào những chuyện làm ăn u ám là không thể xảy ra. Thôi được, thì tùy ông ta! Tôi chuyển đề tài.
- Một câu hỏi khác: chuyện gì xảy ra với kế hoạch tập trận giả, kế hoạch đã được hoãn vào ngày mai.
- Phải xảy ra chuyện gì đây? Người duy nhất mà tôi có thể đưa vào cuộc là Price. Tôi không có ứng cử viên nào khác.
- Cơ hội tốt nhất để tiệm cận những kẻ đứng đằng sau vụ này, - tôi thận trọng tiếp tục tiến tới, - là vẫn tiến hành cuộc tập trận giả. Tôi đề nghị thế này: Ngài cứ tiếp tục cuộc tập trận, chúng tôi giúp đỡ.
- Giúp như thế nào?
- Chúng tôi cung cấp người thay cho Price.
- Ai sẽ phải làm chuyện đó? Anh hả?
- Không. Tôi đoán là phía bên kia đã biết mặt tôi rồi. Những kẻ bắt cóc biết mặt tôi, ngoài ra còn hai gã đàn ông bám theo tôi ngày hôm nay. Nếu tôi xuất hiện trong tư cách chuyên gia bồi thường của hãng bảo hiểm, tôi sẽ chẳng đi được xa. Thế nhưng anh bạn đồng nghiệp Decker của tôi chắc chắn sẽ đóng vai diễn này rất tuyệt. Cậu có thấy thế không, Phil?
- Tôi sẽ làm, - anh nói ngắn.
Tới đó, nét rung động trở lại trong con người của viên đại tá sần sùi như một gốc sồi già. - Không đến nỗi tồi! - Ông vui mừng. – Thậm chí lại còn là rất hay đối với riêng tôi, bởi tôi thật sự sẽ bị cười chê nếu phải hoãn cả vụ này chỉ bởi vì vở kịch mất đi diễn viên chính. Tôi phải thú nhận rằng đã có không ít người trong bộ quốc phòng nhìn tôi bằng ánh mắt khắt khe chính vì trò chơi tập trận giả này. Có những người khăng khăng cho rằng mọi quy định bảo an của chúng ta đều hoàn toàn tuyệt hảo, họ đầy thành kiến với bất kỳ một phương pháp tân tiến, hiện đại, nằm ngoài chuẩn mực. - Ông quay sang Phil. - Anh có sẵn sàng bắt đầu ngay lập tức và cùng với tôi thảo luận kỹ lưỡng toàn bộ kế hoạch tập trận?
- Tôi sẵn sàng, thưa ngài.
- Hay lắm! - Ngài đại tá bây giờ hào hứng nhảy vào cuộc. - Việc này sẽ tạo ra một tấm gương mẫu mực cho việc cộng tác giữa hai cơ quan, FBI và DIA, mẫu mực thật sự! Qua đó, nhất là cánh nhà báo sẽ bị bóp họng một vố đau. Bọn họ luôn luôn khẳng định rằng các cơ quan quốc phòng của nước Mỹ luôn cãi cọ tranh giành ảnh hưởng với nhau, nghi ngờ khả năng điều tra chiến đấu của nhau và thậm chí gây cản trở lẫn cho nhau. Cotton, sáng kiến của anh tốt lắm!
Người ta nhìn rõ, nỗi hào hứng của viên đại tá là có thật. Ngay lập tức, ông lôi từ tủ ra một tấm bản đồ cỡ lớn của toàn bộ khu phi trường quân sự và trải nó ra mặt bàn làm việc.
- Anh lại đây, Phil Decker, đầu tiên tôi sẽ kể cho anh nghe toàn bộ vụ bồi thường bảo hiểm, hậu quả của chúng cũng như tất cả những trọng điểm mà ngày mai khi vào trận anh sẽ phải chú ý đặc biệt! Có lẽ chúng ta cần suốt đêm hôm nay, tôi mới giải thích hết mọi chi tiết cho anh nghe. Sau đó tôi còn cần phải nói, kế hoạch của tôi với anh trong vai một điệp viên giả ra sao và những điểm trọng yếu trong kế hoạch nằm ở đâu.
Cả hai người lao vào việc. Thấy mình thừa thãi, tôi chia tay với Phil, hẹn anh phải gọi lại khi xong việc ở đây rồi bước đi. Nghĩa vụ của tôi bây giờ là phải báo cáo tường tận cho Mr. High về tình huống mới và chờ lệnh sếp.