Chương 5
Đêm đã khuya, tôi ngồi đối diện với sếp tôi. Ông mặc bộ đồ đuôi tôm, bởi sau khoảng chừng một nửa tá cuộc gọi điện thoại, cuối cùng tôi đã tìm thấy ông trong một bữa đại tiệc. Sếp thấy những thông tin mới của tôi là đủ sức hấp dẫn để ngay lập tức rời bữa tiệc, về đây nghe báo cáo.
- Tuyệt lắm, Jerry, - Nghe xong ông tỏ ý khen ngợi. - Washington chắc sẽ vui vì vụ này, nếu công việc cộng tác của hai cơ quan chúng ta thành công. Và đối với chúng ta, cuối cùng đã có cơ hội ra khỏi ngõ cụt hiện tại. Ngay cả khi chúng ta có thể tiến bộ với công việc điều tra của mình, nếu không có sự đồng ý của DIA, chúng ta vẫn cứ phải dừng lại trước cánh cửa phi trường quân sự.
- Tôi phải trao việc điều tra chi tiết cho ai đây, công việc mà Phil cho tới nay vẫn làm?
- Ý anh muốn nói về gã gác cửa ở hãng bảo hiểm?
- Vâng.
- Để Dillaggio. Anh hãy lo sao cho anh ấy ngay lập tức nhận được mọi thông tin đầy đủ! Anh được toàn quyền hành động, Jerry. Hãy làm tất cả những gì cần thiết! Nếu trong cuộc tập trận ngày mai có chuyện trục trặc…
- Cho tôi biết liền! Ta sẽ làm tất cả, bởi vụ này liên quan đến an ninh tổ quốc. - Ông đứng dậy, giơ tay với áo bành tô. - Còn câu hỏi nào không?
- Hiện thời thì không, thưa ngài.
༺༒༻
Đại tá Westhouse kiêu hãnh ưỡn thẳng người đứng trước bàn làm việc. Cất cao giọng, ông nói: - Thưa các quí ông, cuộc tập trận giả bắt đầu! Trước khi chúng ta rời khỏi ngôi nhà này, tôi muốn thành thực ngỏ lời cám ơn một lần nữa tất cả những ai tham gia hôm nay. Cám ơn anh, Jerry Cotton, đã cho sáng kiến này và cám ơn anh, Phil Decker, vì việc anh đã xử lý tất cả những thông tin cần thiết rất nhanh chóng. Giờ anh đã nắm đủ chi tiết trong tay. Hãy cư xử như một điệp viên thật sự! Hãy tận dụng tối đa những giấy ủy quyền mà người ta trao cho anh! Hãy tìm cách copy tất cả những gì mà anh copy được! Hãy cắt những cái đuôi bám theo! Nếu cần thì dùng bạo lực! Bởi một điệp viên thật sự sẽ làm điều đó. Anh còn hỏi gì nữa không, hay mọi sự rõ rồi?
- Rõ, - Phil nói.
Nhưng riêng tôi thì còn một câu hỏi. - Trong tất cả những công trình xây dựng trên phi trường quân sự đó thì công trình xây dựng quân sự nào là tối mật nhất?
- Phòng chứa mật mã của NATO. Phil Decker đã được thông báo về việc này. Anh ấy thậm chí nhận nhiệm vụ tìm cách lẻn vào trong phòng chứa mật mã.
- Theo ý ông, anh ấy có làm được không?
- Không, nhưng anh ấy cần phải cố gắng. Đó chính là thứ mà tôi đang quan tâm. Nhưng bên canh đó cũng còn những đối tượng mật nữa, được không ít kẻ để ý tới. Giờ thì chúng ta sẽ rõ, một người đàn ông với những giấy ủy quyền là Phil Decker ngày mai nhận được sẽ có thể gây ra tất cả những chuyện gì. - Ông quay sang Phil. - Phil Decker, xe đang chờ anh!
- Tôi tuân lệnh làm điệp viên thượng hạng, - anh tỉnh lạnh nói, cầm lên một chiếc cặp đựng hồ sơ đen tuyền và đi ra ngoài.
- Cả hai chúng ta sẽ đi bằng xe của tôi. Ngoài ra tôi cũng đã lo sẵn cho anh một chứng minh thư đặc biệt, bởi tôi không muốn mang anh vào phi trường trong tư cách sĩ quan đặc nhiệm Jerry Cotton của FBI. Trong thời gian tập trận, anh là thiếu tá Jackson của bộ quốc phòng. Thiếu tá Allan D. Jackson!
Ông trao cho tôi một chứng minh thư, trên có ảnh của tôi và yêu cầu tôi đút nó vào túi.
- Làm thế nào mà ngài có ảnh tôi được? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Làm việc nhanh đấy, đúng không? - Ông kiêu hãnh chỉ cho tôi một ống kính mini mà ông đã khéo léo giấu vào trong túi áo ngực. - Tôi chụp nó từ hôm qua, mặc dù anh không nhận ra.
- Xuất sắc, - tôi nói và đút chứng minh thư vào túi.
Chúng tôi đi.
Tài xế của đại tá Westhouse là một chàng hạ sĩ hải quân trẻ tuổi có nét mặt thông minh. Anh mở cửa xe ra, chờ chúng tôi bước lên rồi đưa chúng tôi sang đảo và sau đó qua đại lộ Bergen về khu Nam Brooklyn.
- Có phải bao giờ ngài cũng đi cùng một đường này từ nhà đến phi trường quân sự, thưa đại tá, - tôi hỏi.
- Luôn luôn! Đó là con đường thuận tiện nhất, chính tay tôi đã thử. Chúng ta sẽ đến cổng số 2 và qua đó tôi sẽ trực tiếp vào khu nhà điều khiển đường bay, phòng làm việc của tôi ở đó.
- Khu vực chính đó có bao nhiêu cửa vào?
- Sáu.
- Với chứng minh thư đặc biệt người ta có thể vào qua bất kỳ cửa nào?
- Chính thế. Thế nhưng bước qua cửa nào người ta cũng nhận được một người đi kèm!
- Hệ thống bảo an tổng thể bao gồm những bộ phận nào?
- Ở một công trình quan trọng như căn cứ không quân Floyd Bennet, theo nguyên tắc thường có hai nhóm. Thứ nhất là những nhóm gác cửa, Gate Guard. Đây là nhóm gác thuộc trại lính, nhiệm vụ đầu tiên là đi tuần và canh các cửa ra vào. Ngoài ra còn có các nhóm quân của DIA. Những người này mặc đồ dân sự và thực hiện tất cả những công việc bảo an nằm bên ngoài phạm vi của nhóm lính gác. Họ có quyền ra lệnh cho lính gác. Vì hiện thời trong khu vực có những đối tượng thuộc về NATO và chỉ tạm thời nằm trong căn cứ nên bộ quốc phòng đã quyết định bổ sung thêm một nhóm của CIA.
- CIA? - Tôi ngạc nhiên hỏi. - Bình thường ra họ đâu có làm việc trong đất mẹ. Nước Mỹ là phạm vi của DIA.
- Đúng thế! - Westhouse cáu kỉnh gầm gừ. - Đây không phải là một giải pháp đặc biệt hay. Người ta không thể cắt rời một số bộ phận ra khỏi tổng thể của nó rồi trao cho một nhóm bảo an khác. Làm như thế là thiếu thông minh. Thêm vào đó, nhóm này không nằm dưới quyền tôi, mà có một cuộc sống riêng. Vậy là bắt buộc thỉnh thoảng phải xảy ra chuyện hiểu lầm cũng như khó khăn trong giao tiếp. Có lẽ sự cố hư hại sẽ hoàn toàn chẳng xảy ra, nếu nhóm người CIA kia không tự ý cho phép hãng xây dựng xây một số khu nhà mới.
Trong khi chúng tôi nói chuyện với nhau, xe đã đi đến đoạn Viadukt dẫn lên Shore Parkway. Lên đến trên đó, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ căn cứ không quân đang trải ra ở phía bên trái.
Khi xe chúng tôi qua cầu Mill Basin và tiến gần đến bán đảo có chứa căn cứ quân sự từ hướng Đông Bắc, xảy ra một việc mà tôi hầu như đang chờ đợi trước. Chẳng phải vô tình mà tôi đã hỏi đại tá Westhouse, liệu có phải ngày nào đi làm ông cũng đi cùng một con đường này!
Một chiếc xe tải, chiếc xe đã bám theo chúng tôi cả một thời gian qua, đột ngột quyết định vượt lên và tăng tốc như điên. Nó lao sầm sầm tới như sấm rền và lướt sát xe chúng tôi để lên trước. Thế rồi thình lình, nó giật sang phải, như muốn đâm vào xe chúng tôi.
- Đồ ngu! - Viên đại tá kêu lên. - Chả lẽ tay đó say rượu?
Cùng trong tích tắc đó, tài xế của chúng tôi đạp thật mạnh xuống bàn phanh. Anh làm điều đó không sớm một giây, bởi cái xe tải bây giờ đang nằm chình ình trước mặt chúng tôi, sát thẳng vào thành cầu, nếu không phanh giờ có lẽ chúng tôi đã nằm bên dưới Mill Basin.
Qua động tác phanh gấp, tất cả chúng tôi bị giật mạnh về đằng trước. Tôi nhào lên cổ người lái xe, nhìn quãng đường trước mặt nhảy múa một thoáng, thế rồi đầu tôi đập vào mảng kính cửa sổ. Đại tá Westhouse lăn nhào lên ghế đằng trước. Chỉ có người tài xế là vẫn ngồi nguyên trong ghế. Anh bám thật chặt vào tay lái, những đốt xương hiện trắng bạch dưới da tay. Nhờ vào công anh mà chúng tôi không bị đẩy vào tai họa. Vật lộn một hồi, cuối cùng người lính lại nắm được quyền điều khiển xe. Khi anh cho ô tô dừng hẳn lại, đại tá Westhouse nằm trong dãy ghế trước, còn tôi đã bị ném trở lại dãy ghế sau.
Xe vừa dừng lại tôi đã nhảy ngay lập tức ra ngoài, quan tâm đến chiếc xe tải.
Cái xe khốn kiếp đã biến mất.
Thất vọng, tôi đưa mắt nhìn quanh. Và tôi phát hiện ra một lỗ thủng to đùng trên cạnh cầu. Những gì tài xế của chúng tôi làm được thì kẻ kia không với tới: gã đã để vuột mất quyền điều khiển xe. Qua động tác phanh trong đúng tích tắc thích hợp nhất, hạ sĩ lái xe của chúng tôi đã tránh được cú va chạm mà gã lái xe kia định trước. Thay vì bị xe tôi cản lại, gã đã đâm thẳng vào thành cầu, bẻ gãy nó và lao xuống dưới.
Tôi chạy đến chỗ vỡ. Mặt nước dưới dòng Basin còn lan sóng. Vô vàn bọt khí nổi từ dưới lên trên. Một vệt dầu loang xuất hiện.
Ngay lập tức, dòng giao thông bị nghẽn tắc. Cả đại tá cũng thở hổn hển chạy tới nơi.
- Chắc tay đó ngủ gật, - ông quả quyết. - Hay là gã say rượu.
- Chắc chắn không, - tôi nói. - Tôi cam đoan là gã này rất tỉnh.
- Người bình thường có ai lái xe như thế! Lái như thế chỉ là một thằng say rượu hoặc là một thằng tự tử!
- Hắn không định giết bản thân hắn đâu, mà là giết người khác. Đại tá!
- Ban nãy tôi vừa hỏi xem, liệu ngày nào ngài cũng đi cùng một con đường này tới nơi làm việc - tôi bình tĩnh giải thích. - Chắc có bọn người khác cũng đã hỏi đúng chuyện này.
- Ý anh muốn nói…
- Có ai đó muốn ngăn ngài xuất hiện ở căn cứ không quân, thưa đại tá.
- Ngăn cản?
- Có lẽ, bởi ngài là người duy nhất ở khu ngoài đó biết mặt Eddie Price. Ngài nghĩ sao về khả năng có kẻ sử dụng những giấy tờ đã đánh cắp được của Eddie Price rồi xuất hiện trong tư cách một chuyên gia bồi thường thiệt hại của phía bảo hiểm, với cái mang thứ hai là gián điệp?
- Ôi trời! - Westhouse thốt lên. - Tôi hoàn toàn chưa nghĩ tới chuyện đó. - Ông đại tá đứng đờ ra như vừa bị sét đánh trúng. - Đi nào, đi nào, nhanh lên! Tôi phải giật chuông báo động ngay lập tức!
- Theo tôi thì không nên, thưa đại tá. Tốt hơn hết là chúng ta cứ làm ra vẻ kẻ định ám hại chúng ta đã thành công. Chỉ khi bọn chúng cảm thấy yên tâm, chúng mới ra tay hoạt dộng. Mà chúng ta lại rất muốn biết chúng hoạt động ra sao, đúng không?
- Dĩ nhiên rồi, anh có lý.
- Vậy là ta sẽ lén lút lẻn vào trong căn cứ không quân đó và tạm thời quan sát giấu mặt các sự kiện xảy ra.
- Đề nghị tốt đấy. Đi nào, tôi ngứa ngáy tất cả chân tay đây! Tôi phải biết vị thế của chúng ta bây giờ ra sao.
Theo đường vòng, chúng tôi qua một cửa khác vào đến “ngọn đồi chỉ huy” của Westhouse, theo cái cách mà ông ta gọi tòa nhà trong bộ phận điều khiển đường bay. Vào đến nơi, viên đại tá ngay lập tức với lấy một trong ba chiếc máy điện thoại để trên bàn làm việc của ông, đầu tiên gọi cho đội lính gác ở cửa chính. Người ta cho ông biết rằng có một anh Decker, đại diện của hãng bảo hiểm Intercontinental đã cùng một chứng minh thư đặc biệt bước vào trong căn cứ. Đại tá nói rằng việc như vậy là ổn, nhưng nếu có ai hỏi thì không được báo là ông đã có mặt ở đây.
Thế rồi ông gọi cho cổng số hai và cổng số ba. Cho tới nay vẵn chưa có ai xuất hiện qua các cổng này với một chứng minh thư đặc biệt.
Nhưng sau đó, cổng số bốn cung cấp chính thông điệp mà chúng tôi e ngại!
- Vào lúc 9 giờ 30 phút, - bản báo cáo bắt đầu, - xuất hiện một ông Eddie Price của hãng bảo hiểm Interconti¬nental. Ông ấy có một chứng minh thư đặc biệt và giải thích rằng ông ấy phải xem xét và điều tra tất cả những thiệt hại do hãng xây dựng Costa Brothers Incorporated gây ra. Chúng tôi đã để ông ấy đi qua.
Tôi có cảm giác như giọng ngài đại tá hơi run khi ông đáp: - Như vậy là đúng, tôi đã được thông báo. Tôi hy vọng rằng các anh cũng đã cử một người theo dõi người đàn ông đó?
- Đã có sẵn một người của CIA đứng chờ Eddie Price. Ông ấy đã ngay lập tức nhận nhiệm vụ theo dõi Price.
Khi đại tá Westhouse đặt ống nghe xuống, khuôn mặt bình thường có làn da nâu rám khỏe mạnh của ông ngả màu xám trắng. - Anh đã nghe chưa, Cotton? - Giọng ông cao vói lên. - Một người của nhóm CIA đã đứng chờ sẵn. Tại sao CIA lại biết Eddie Price sẽ tới?
- Đội quân bên đó ở đây đâu phải để rong chơi. Bởi họ cũng biết là nhân viên của hãng bảo hiểm sẽ có quyền đi lại khắp mọi nơi mọi chốn, nên họ đã quyết định tự nhận lãnh trách nhiệm theo dõi anh ta ngay lập tức.
Một tình huống quái gở. Một điệp viên đang được một nhân viên của CIA dẫn tới tham quan những ngóc ngách tuyệt mật! Đó là nguồn gốc của một mối nguy hiểm lớn lao. Nếu tay gián điệp đó có thể qua mặt được người theo dõi, gã sẽ rộng đường hành động! Các nhóm canh gác ở đây đã biết đến sự có mặt của anh ta, họ sẽ không mấy chú trọng đến vị khách này và gã có thể thả sức tung hoành…
Chắc viên đại tá cũng vừa suy nghĩ như tôi. Ông với tay đến chiếc máy điện thoại màu đỏ chói và ra lệnh săn sàng trực chiến. Ông thông báo cho tất cả các cửa ra rằng ông Eddie Price không bao giờ được phép rời khu vực. Người ta phải ngay lập tức điều tra xem ông ta đang ở đâu và liên tục quan sát ông ta.
Thế rồi Westhouse gọi qua một đường điện thoại khác đến cho hãng xây dựng Costa Brothers Incorporated. Người ta cho ông biết Phil Decker cùng người đi kèm của anh đã tới nơi và hiện thời đang cùng một kỹ sư của hãng xây dựng và một lính canh xem xét những tổn hại trong khu vực đường cáp chính.
- Phil Decker vậy là mới bắt đầu, - Westhouse nói và nhìn tôi. - Anh ta chọn con đường bình thường và đầu tiên đến văn phòng của hãng xây dựng, thu thập thông tin. Tôi không tin là tay Eddie Price giả cũng cố gắng cư xử bình thường như vậy. Vì thế mà có lẽ chúng ta sẽ khó xác định được địa điểm của gã. Tôi không thể bỏ nơi này ra đi. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi phải có mặt ở đây. Thế nhưng cái ý nghĩ rằng ngoài nhân viên bảo hiểm của chúng ta còn một kẻ khác đang đi lại trong khu vực này khiến tôi mất bình tĩnh. Điều đó cũng có nghĩa là một mối nguy hiểm đối với Phil Decker. Điều gì sẽ xảy ra nếu hai người đó chạm mặt nhau.
- Còn tùy thuộc vào hoàn cảnh. Nếu Phil gặp tay lưu manh đó, thì tay lưu manh chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay anh ấy. Tôi cam đoan như vậy.
- Nhưng tình thế cũng có thể diễn biến theo chiều trái ngược! - Viên đại tá nóng nảy. - Nhìn chung là mọi thứ đều có thể xảy ra hoàn toàn trái hướng! Và vì thế mà tôi rất muốn biết cái tay Price giả đó bây giờ đang ở đâu và đang làm gì. Cotton, làm hộ tôi chuyện này, anh hãy đi tìm gã giùm tôi! Ta không thể thụ động ngồi đây mà chờ đợi cho tới khi có việc xảy ra.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của đại tá Westhouse và thấy hài lòng vì tự ông đã nghĩ ra cái sáng kiến đẩy tôi vào cuộc. Nếu không, bản thân tôi sẽ phải dùng mọi nghệ thuật để thuyết phục ông.
Để lần theo dấu vết của Eddie Price giả, đầu tiên tôi đi ra cổng bốn, nơi tay chuyên gia bảo hiểm kia đã bước vào căn cứ. Văn phòng của đại tá Westhouse nằm ở góc tận cùng mé đối diện của toàn khu. Vậy là tôi phải đi vòng quanh toàn bộ căn cứ. Lần đầu tiên, tôi sử dụng đến chiếc chứng minh thư đặc biệt của mình. Mảnh giấy đó hoạt động một cách hữu hiệu!
Trên dải đường trải bê tông nối liền khu vực bao gồm không biết bao nhiêu dãy nhà phục vụ, dãy nhà để máy bay, các xưởng thợ, lô-cốt và dãy nhà ăn ở với nhau, tôi nhìn thấy một chiếc xe Jeep đang từ từ lăn bánh. Một thành viên của nhóm gác cửa đang ngồi bên tay lái và khe khẽ huýt sáo theo một giai điệu quen thuộc. Tôi giơ tay lên, giữ anh lại.
- Có chuyện gì vậy? - Anh ta hỏi khi dừng xe lại bên tôi.
Tôi chìa cho anh ta xem chứng minh thư của mình. Ngay lập tức, người đàn ông ngồi thẳng dậy như cột đèn sau tay lái. - Chào thiếu tá, tôi không biết…
- Dĩ nhiên là không, - tôi nói và ngồi xuống cạnh anh ta. - Đưa tôi thật nhanh đến cổng bốn!
- Vâng, tuân lệnh!
Chúng tôi lao vọt trên con đường trải bê tông và tôi cảm nhận rằng những chứng minh thư đặc biệt ở đây chắc chắn là một loại giấy danh dự. Không đầy năm phút sau, tôi đã nhận được bằng chứng tiếp theo. Đến bên barie, tôi bước vào ca-bin gác ở đó với vẻ đường hoàng của một viên thiếu tá thật sự, cả đời chưa làm chuyện gì khác ngoài việc kiểm tra các chòi canh, kiểm tra những người lính canh và đặt ra những câu hỏi thường lệ. Khi tôi bước vào, bốn chàng lính gác đang ngồi chơi bài ngẩng mặt lên và một hạ sĩ bước về phía tôi.
Tôi lại rút chứng minh thư đặc biệt ra và ánh mắt của viên hạ sĩ ngay lập tức chuyển màu kính phục.
- Tôi có thể làm gì được, thưa ngài? - Anh ta tận tình hỏi.
- Cách đây chưa đầy một tiếng đồng hồ có một người tên là Eddie Price của hãng bảo hiểm Intercontinental đã đi qua cổng này vào trong căn cứ, - tôi nói.
- Đúng như vậy. Anh ta đã trình giấy tờ hợp lệ bên barie. Vì thế mà chúng tôi để anh ta đi qua. Phía trong này đã có sẵn một nhân viên của CIA đợi Eddie Price đến. Người đợi là đại úy McLean. Viên sĩ quan nói ông ấy muốn trực tiếp dẫn đường cho nhân viên hãng bảo hiểm. Đối với tôi, mọi chuyện vậy là hợp lệ. Tôi đã ghi danh người khách vào sổ trực, đưa cho anh ta một thẻ khách, thế rồi đại úy McLean cùng ông Price bước đi.
- Như thế là đúng, - tôi nói. - Nhưng bây giờ tôi muốn nghe lời miêu tả cả hai con người đó. Đầu tiên là Price.
- Ông Price khoảng chừng 40 tuổi. Người tầm thước, tóc nâu, mắt thẫm màu. Ông ta mặc một bộ complê xám thẫm, mũ cũng màu đó và có cầm trong tay một ca-táp đựng hồ sơ. Bức ảnh trên hộ chiếu của ông ta đúng hoàn toàn với chứng minh thư đặc biệt.
- Còn đại úy McLean trông ra sao?
- Viên đại úy rất cao, tóc đen cắt ngắn và mắt màu xanh. Khoảng chừng 30 tuổi. Bộ complê cài hai hàng khuy của ông ấy có vẻ như là hàng của một hãng may thượng hạng ở châu Âu, đây là khả năng rất dễ xảy ra, bởi nhóm quân này vừa đến đây từ Pháp.
- Hạ sĩ, anh có biết cả hai người đàn ông đó đi về hướng nào trước tiên không?
- Về phòng xây dựng của căn cứ.
- Chứ không về văn phòng của hãng xây dựng Costa Brothers Incorporated?
- Không, đầu tiên họ đã đi về hướng Bắc. Nhưng họ đi bộ. Tôi nhìn thấy họ đi trên dải đường dẫn về hướng khu phòng xây dựng.
- Câu hỏi cuối cùng: Anh quen McLean đã lâu chưa?
- Tôi có quen thân với một số người trong nhóm CIA. Nhưng McLean hôm nay tôi mới nhìn thấy lần đầu tiên, mặc dù tôi đã nghe tiếng ông ấy. Cho phép tôi được hỏi, thưa ngài, liệu có chuyện không ổn chăng?
- Anh được quyền hỏi, - tôi nói và xoay người bước đi. Ánh mắt ngạc nhiên của viên hạ sĩ đuổi theo cho tới khi tôi khuất ra khỏi tầm nhìn của anh ta.
Trong não tôi vừa nảy ra một ý nghi ngờ, trầm trọng đến mức tôi muốn ngộp thở! Thông điệp rằng một nhân viên của nhóm CIA đứng chờ sẵn Price đã khiến tôi khó chịu. Thế nhưng thông tin rằng nhóm gác ở đây chỉ biết danh đại úy McLean khiến tôi còn khó chịu hơn nữa. Và những lời miêu tả viên đại úy mà hạ sĩ vừa cung cấp khiến tôi chẳng thích thú chút nào. Nó thật đúng với lời miêu tả của tay lái chiếc xe đã bắt cóc tôi! Liệu ngày hôm nay đã có một tay Price giả được đón tiếp bởi một đại úy McLean giả?
Phải công nhận, một kế hoạch cực kỳ táo bạo. Nhưng cái bọn đàn ông này chẳng phải đã hơn một lần chứng minh sự táo bạo trâng tráo của chúng sao? Và nếu nỗi nghi ngờ của tôi là đúng sự thật thì bây giờ không phải có một, mà tới hai tên gián điệp với những giấy tờ hợp lệ đang chạy trong khu vực này! Không một ai tưởng tượng nổi chuyện có hai tên gangster với những giấy tờ hợp pháp nhất đang bình tĩnh tới gần những bí mật thượng hạng nơi đây.
Trong trường hợp này, người ta phải ra lệnh báo động toàn cục!
Tôi cần điện thoại. Tôi phải nói chuyện với Westhouse. Trò đánh trận giả đã trở thành chuyện nghiêm trang chết chóc. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là lại cùng chiếc xe Jeep quay trở về khu vực điều khiển đường không. Thế nhưng tôi thấy việc đó tốn quá nhiều thời gian. Tôi không muốn bỏ lỡ một phút giây duy nhất nào. Không thể gọi điện trong phòng gác, bởi lúc bấy giờ những người lính gác sẽ nghe được. Tôi không muốn như vậy để phòng trường hợp những phỏng đoán về McLean không đúng. Nếu đại tá Westhouse ra lệnh báo động toàn cục, chúng tôi vẫn có thể xếp động tác đó vào trong kế hoạch đánh trận giả của mình. Nếu CIA biết được rằng người ta đã cho một nhân viên của họ là gián diệp, chắc chắn sẽ có chuyện xô xát xảy ra. Vậy là tôi cần một máy điện thoại mà không có người nghe ké.
Chỗ tôi đứng hiện nay nằm giữa những dãy nhà một tầng kiểu Bungalow. Những biển chỉ đường màu vàng cho biết trong những tòa nhà này có một đơn vị của bộ phận bảo an đường không và thông tín đường không. Chắc thể nào họ cũng có điện thoại, tôi nghĩ và đi về hướng đó.
Các ngôi nhà được trang hoàng rất dễ chịu, quét sơn trắng và có những mảnh vườn nho nhỏ đầy hoa đằng trước, chắc để tạo cho những người lính một chút cảm giác của quê nhà. Sau khoảng năm mươi bước chân tôi đã nhìn thấy đường băng và những chiếc không chiến cùng vẻ sang trọng đe dọa của chúng, trái ngược hoàn toàn với bức tranh an bình của khu nhà.
Tôi bước thẳng vào cánh cửa gần đó nhất, qua hai bậc thềm lên trên và đã muốn bước vào trong thì cửa từ bên trong được mở ra. Một người mặc dân phục xuất hiện. Ông ta cao chưa tới mức tầm thước, người hơi tròn trịa, trên cái đầu tròn vo chỉ còn rất ít tóc. Một bộ complê màu xanh với nét cắt thượng hạng đang cố gắng nâng đỡ thân hình người mặc. Khi người đàn ông nhìn tôi, cái bộ mặt bình thường ra có thể coi là hiền lành độ lượng của ông ta nhăn lại thành một chiếc mặt nạ độc ác.
- MacMondry! - Ông ta rít lên, kinh ngạc vô cùng. – Quỷ quái…
Tôi nhận ngay ra giọng nói đó ở âm thanh đầu tiên! Đó là cái giọng trau chuốt, đã qua học hành phát âm tử tế của tay trưởng nhóm đã bắt cóc tôi, của gã đàn ông đứng đằng sau vành đèn! Tôi nhận ra một vết xước nhỏ trên trán gã ta, chắc hậu quả của chiếc đèn khi tôi ném nó về phía gã.
Trong một phần giây, những suy nghĩ nhảy loạn xạ trong đầu. Chẳng lẽ trong căn cứ không quân này chỉ toàn bọn lưu manh? Thế thì chắc chắn tôi cần phải tin rằng kể cả tay McLean cũng là…
Một tia lửa nguy hiểm lóe lên trong đôi mắt người đàn ông đối diện và mặc dù đã ngay lập tức vào thế thủ, tôi vẫn hứng một quả đấm vào khu dạ dày. Cơ bắp của gã đàn ông kia hình như chứa đầy thuốc nổ. Sức bật của gã đáng nể như thể tay đàn ông nhỏ bé này là một quả mìn vậy. Ngay sau ngọn đòn đầu, gã nhảy về phía tôi, đạp tôi bật ngược ba bậc thềm xuống dưới. Ngay lập tức cặp chân ngắn ngủi của gã lại bay lên và gã bật lên như một quả bóng bằng cao su. Rõ là gã đang định rơi thẳng về phía tôi với toàn bộ trọng lượng cơ thể mình, trong khi tôi đang nằm ngửa dưới mặt đất.
Thế nhưng tôi đâu có đờ đẫn sau ngọn đòn đầu tiên như gã tưởng. Nhanh như chớp, tôi lăn người sang bên. Gã đập thật mạnh xuống thảm cỏ bên cạnh. Chân chạm đất, mồm bật tiếng kêu đau đớn.
Tôi nhổm dậy, tóm lấy cánh tay phải của gã lùn, xoay gã một nửa vòng và chặt thẳng tay vào cái cổ béo. Gã lảo đảo khuỵu gối xuống. Tôi đã muốn đỡ lấy gã thì đúng lúc đó, một quả bom tấn nổ sau gáy tôi.
Tôi đang xoay lưng về hướng cửa và vì thế mà không nhìn thấy gã đàn ông vừa bước ra khỏi nhà. Không nói năng gì, gã ném thẳng khẩu súng lục rất nặng tới trước.
Còn lờ mờ trong tiềm thức, tôi tìm cách rứt vũ khí, nhưng phản ứng của tôi đã chậm lại. Tôi vẫn còn đứng đó, nhưng trí não và khả năng chiến đấu đã rời xa.
- Chả lẽ đây là MacMondry? - Tôi nghe một giọng khàn khàn. - Tại sao gã lại tới đây? Tôi nghĩ gã đang nằm trong bệnh viện!
- Dọn nó đi chỗ khác, không nó lại làm hỏng việc của bọn ta! Sau này ta sẽ làm việc với nó sau.
Người đàn ông đứng sau tôi chỉ cần giúp đỡ một chút thôi, cả tâm trí lẫn thể xác tôi liền bay vào miền tối…
༺༒༻
- Hiện chúng ta đang đứng ở một khu vực bị hư hại rất quan trọng đối với một trong những đại diện của bên nguyên là Shelton Electronics - Kỹ sư Harriman giải thích. - Qua cú hư hại trầm trọng đến mạng lưới điện, không những một người đàn ông đã bị thương nặng, mà cả một loạt máy móc nhạy cảm cũng ảnh hưởng theo. Hãng Shelton Electronics khẳng định rằng tai nạn này đã đẩy họ đi giật lùi vài tháng trời trong việc phát triển các dàn máy ngắm mục tiêu điện tử mới. Họ không thể hoàn thành hợp đồng tại thời điểm hẹn trước. Liệu điều đó có đúng hay không, tôi không biết. Nhưng tôi tin rằng họ không khỏi có phần phóng đại.
- Rồi ta sẽ xác định được thôi, - Phil Decker tự tin nói.
Tài xế phanh chiếc xe Jeep chở Phil và viên kỹ sư trước một xưởng thợ rộng. Họ xuống xe.
Phil quan sát cánh nhà được làm bằng nhôm. Những tấm biển rất lớn màu đỏ ghi “Không phận sự cấm vào” được treo dọc tường. Toàn bộ khu nhà được rào quanh bằng hàng rào dây thép gai, bên ngôi chòi gác nho nhỏ đứng cạnh cửa vào có để một tấm biển “Cấm vào!”
- Tại sao ở đây không có người gác? - Phil hỏi anh lính gác đang lái chiếc xe Jeep.
- Bởi người ta tạm thời ngưng công việc. Người ta chờ chuyên gia của hãng bảo hiểm đến để xác định mức độ hư hại.
- Máy móc vẫn còn trong đó chứ? - Phil hỏi.
- Cái đó thì tôi không biết. Đó là một đối tượng tuyệt mật, nằm hoàn toàn trong quyền của DIA. Nó có mức độ bảo mật hạng hai.
- Nó nằm trong danh sách hư hại, cho nên tôi phải quan sát, - Phil làm ra vẻ quan trọng. - Anh có thể mở nhà này được không?
- Dĩ nhiên. Ngày hôm nay tôi đã nhận được lệnh dẫn ông đến tất cả những nơi bị hư hại.
Họ để chiếc xe Jeep đứng ngoài. Anh lính gác lôi ra một chùm chìa khóa và mở cửa vào xưởng. Họ đi qua một dãy hành lang, nhìn vào nhiều căn phòng khác nhau và cuối cùng đến một căn phòng rất rộng, có hàng loạt máy móc đứng ở đó. Đáng chú ý nhất là một tấm thảm xoay nằm trên hai ống lăn, trên tấm thảm có vẽ hình đường phố, đường xe lửa, sông suối và thành phố, tức là một phong cảnh thật sự. Phía trên của tấm thảm có một khung đựng, đặt bên trên nó là một mô hình toàn vẹn của một chiếc máy bay chiến đấu.
- Người ta gọi cái này là thảm trải bom, - kỹ sư Harriman giải thích - Hãng Shelton Electronics đã cùng các phi công của hải quân thử nghiệm ở đây những máy móc mới nhất của họ. Đúng lúc họ đang làm việc thì điện bị mất. Trong phòng đột ngột tối mò. Trước khi hệ thống tự động chuyển sang dùng điện ở máy phát dự trữ, toàn bộ guồng máy này bị ngưng giữa chừng. Trong bóng tối, chắc đã có một nhân viên của hãng Shelton Electronics sờ tay ra xung quanh. Anh ấy bước vào gần máy kéo. Khi máy kéo lại bắt đầu hoạt động và tấm thảm chuyển động, mép quần anh ấy đã bị cuốn vào trục kéo. Anh ta bị kéo theo và trước khi người ta kịp tắt máy, người đàn ông hầu như đã bị rứt đứt cả một bên chân. Một tai nạn khủng khiếp!
Phil nhìn quanh. - Theo như tôi nhìn thấy ở đây, người ta đã đưa những máy định vị ra khỏi dàn máy trên này, - anh nói.
- Nếu không thì họ đã chẳng để ngôi nhà này ở không như thế này mà không cử người canh, - người lính gác giải thích.
Vậy thì mình cũng chẳng có gì để mà tìm hiểu tiếp ở đây, Phil nghĩ thầm. Nhưng anh không muốn rời khu vực này quá nhanh. Vì thế mà anh tiếp tục nhìn quanh và nói chuyện. - Tôi cần nhân chứng của vụ tai nạn này. Phải mời đến đây một chuyên gia thuộc lĩnh vực phát triển máy móc để xác định khoảng thời gian bị chậm trễ trong quá trình phát triển. - Anh ghi chép vào sổ. – Chuyện tai nạn với người nhân viên kia đã rõ. Thế nhưng việc máy móc lại có thể hỏng một khi điện bị mất thì tôi chưa hiểu.
Đột ngột, Phil dừng lại và lắng nghe. - Ở đâu đó có tiếng gõ cửa phải không?
Cả hai người đàn ông kia cũng dỏng tai lên, không gian hoàn toàn im ắng.
- Tôi không nghe thấy cái gì cả, - viên kỹ sư nói khẽ.
- Im nào! - Phil Decker rít lên.
Họ lại lắng nghe. Quả thật có tiếng gõ rất nhẹ vẳng lên từ đâu đó trong ngôi nhà này.
- Có vẻ như vẫn có người làm việc ở đây, - Phil xoay sang với người lính gác.
- Không thể nào, ở đây không có ai, - người đàn ông khăng khăng. - Đã bị ngăn tất cả rồi.
Lại những tiếng gõ rất nhẹ nữa lan qua căn phòng, cứ như ai đó đang thận trọng gõ vào một bức tường bằng nhôm hay bằng tôn.
- Chắc chắn có ai đó trong lô-cốt! - Phil khẳng định.
Và cả nhóm lên đường đi tìm.