Chương 7
Joey Mendez thọc hai tay vào túi quần Jean và nhảy nhót trên bãi đậu xe vắng người. Khéo léo, gã trai đưa mũi chân đá hất một lon bia rỗng, đón lấy nó, rồi cùng nó dịch chuyển mềm mại như một tài năng bóng đá trẻ của Brasilia.
Một cô bán hàng mũm mĩm của siêu thị JINGLES đang loay hoay nhặt các xe mua hàng. Cô luồn chúng thành một hàng dài ngoe nguẩy như một con rết. Cái đầu con rết uốn qua uốn lại khi bị cô đẩy tới. Joey hướng những bước chân cùng lon bia và tiếng kêu rổn rảng của nó về phía cô gái, khéo léo gảy lon bia lên cao, rồi đá cho nó bay lên, chui tọt vào chiếc xe đầu hàng. Gã con trai đứng lại, khoanh tay trước ngực, nhìn cô gái khiêu khích như đòi cô vỗ tay khen ngợi. Cô bán hàng đổ mồ hôi, thở hổn hển, nhưng vẫn cười vui vẻ. - Ôi trời, Joey, anh bảnh quá đi mất!
Dĩ nhiên là giọng nói của cô đượm mùi chế giễu. Nhưng gã trai không phản ứng. Gã nhướng đôi lông mày, lim dim hai con mắt và chu làn môi ra phía trước. - Năng khiếu bẩm sinh đấy, - gã giải thích bằng vẻ trịch thượng. - Em có muốn biết anh còn năng khiếu bẩm sinh ở những chuyện gì nữa không?
- Bianca mà nghe được thì nguy đấy!
- Ôi trời, em nghĩ đi đâu thế! Bianca rất tự hào về anh! - Với những bước chân nhún nhẩy, gã trai nhích lại gần cô bán hàng như một võ sĩ quyền Anh trên sân đấu. Gã ra tay hai lần. Cô bán hàng không đường né tránh. Mỗi lần, bàn tay của gã lại tát thật kêu vào bờ mông tròn căng của cô. Thế rồi gã nhún nhảy lùi về, như chờ đối phương phản công.
Cô gái đau nên kêu lên. Thật khó xác định hành động của gã chứa bao nhiêu phần trăm trò đùa và bao nhiêu phần trăm độc ác. Con rết xe mua hàng trước mặt cô đập vào một cây cột bằng bê tông. Đây là hai cây cột nhỏ giữ cho ô tô không đi vào khu vực siêu thị. Cô bán hàng buột miệng rủa. Joey cười ha hả, hắn cong cả người lại, giơ hai tay ôm lấy bụng vì sung sướng. Cô gái mũm mĩm đỏ bừng mặt lên. Cô phải chạy nhanh về phía trước nếu cô muốn hướng dãy xe về siêu thị. Nhưng nếu cô làm điều này thì toàn bộ những chiếc xe phía sau sẽ bị lực phần của cú va chạm với cây cột bê tông thúc ra khỏi hàng, lăn tỏa đi bốn hướng.
Gã con trai rút cái lon bia rỗng của gã ra khỏi xe, muốn tiếp tục trò chơi. Chính trong giây phút này, gã nhìn thấy Bianca và ngay lập tức biến thành một con người hoàn toàn khác. Cô gái bước ra từ góc nhà, từ cửa dành riêng cho nhân viên.
Bianca LaRosa, nàng Bianca của gã.
Một cảm giác tự hào bỏng cháy thấm đẫm cơ thể gã trai. Joey buông lon bia rỗng xuống. Bianca trông đã sẵn sàng cho một buổi tối sau giờ làm việc, giống như mọi lần khi gã đến đón nàng. Cô đã bỏ chiếc tạp dề bán hàng sang bên, bây giờ cô mặc một lần áo khoác màu trắng, ngắn, cực kỳ sang trọng, bên dưới là quần Jean và một đôi ủng bằng da xám. Gã con trai thò tay với lấy chồng xe bán hàng, đẩy nó về hướng cửa ra vào của siêu thị. Thế rồi gã chạy xuống cuối chồng xe, giúp cô gái mũm mĩm đưa toàn bộ số xe về vị trí. Cô gái nghiến chặt răng không cười, bởi cô thừa biết tính gã. Cô cảm ơn rối rít như thể Joey là thằng con trai lịch sự nhất khu Queens. Gã vỗ nhẹ lên bờ mông cô.
- Em cũng muốn thử với anh một lần cho biết, - cô bán hàng nói rất khẽ, nháy mắt với gã trai.
- Thôi đừng có điên, em bé. - Gã cười và bỏ cô đấy, chạy về hướng Bianca.
Gã giơ rộng hai cánh tay ôm Bianca vào lòng. Cô gái xinh đẹp, xinh đẹp như một nàng hoa hậu và hiện trong giây phút này gã là kẻ may mắn nhất đời. Mái tóc dài đen nhánh được cô buộc gọn lại đằng sau gáy. Gã là người duy nhất được nhìn thấy mái tóc này buông xõa trong đêm. Cô gái gây ấn tượng mỏng manh, nhưng thật ra rất dẻo dai, đầy năng lượng.
Gã con trai hôn cô. Thế rồi gã cọ cọ đầu mũi của gã vào sống mũi cô. - Cái áo này xù trắng ra, cứ như thể anh đang ôm một ông người tuyết vậy, - gã lẩm bẩm rồi đập nhẹ bàn tay lên lần áo khoác của cô.
- Người tuyết nào cũng rất lạnh.
- Ô, xin lỗi em. Anh không muốn nói đến nhiệt độ, anh chỉ muốn nói đến hình dáng bên ngoài.
- Phần bao bọc càng dày bao nhiêu, nội dung càng hấp dẫn bấy nhiêu.
- Bao bì hả? Ngụy trang hả! Cứ như thể em cần phải che giấu.
Đôi nam nữ bật cười. Khoác tay nhau, họ thong thả đi về phía trước. Khi gần tới cổng ra của bãi đậu xe bên đại lộ Roosevelt, họ bàn xem buổi tối nay nên làm gì. Joey đang rất vui. Bianca nhận ra điều đó từ khi nhìn thấy anh ta lăng xăng quanh cô bạn đồng nghiệp của mình. Tối nay lại không phải là những buổi tối mà anh ta trầm ngâm, buồn bã, hầu như không muốn nói lời nào.
- Ta đi về hướng Manhattan đi! - Cô đề nghị. - Thụ hưởng một chút cuộc sống buổi tối ở đó…
- Hay đấy! - Joey khen ngợi và khoác tay cô chặt hơn. - Phố số 42?
- Anh nhớ địa chỉ tốt đấy, Joey.
Gã con trai thấy hạnh phúc lâng lâng như đang bay lên trời. Bianca cho gã cảm giác gã là người đặc biệt. Một cảm giác không thể trả được bằng vàng. - Em biết gì không, - gã nói với cô, - ta lên tàu đi đã. Dọc đường ta sẽ bàn tiếp xem nên làm gì.
- Hay lắm, Joey! Em đồng ý.
Đi một đoạn ngắn trên đại lộ, đôi nam nữ rẽ vào phố Forley.
Họ không có ô-tô. Từ đây tới đoạn phố Ithaca nơi họ sống chỉ khoảng 15 phút đi bộ. Sáng nào Bianca cũng đi tới nơi làm việc. Chỉ những khi thời tiết đặc biệt trầm trọng, cô mới lên xe buýt.
Họ đi qua một vài cửa hàng bán dàn nhạc HiFi và ti vi, máy tính, một lò nướng bánh… tất cả những gì còn có cơ hội sống sót bên cạnh một siêu thị lớn. Ở khúc đầu con đường nhỏ dẫn vào một xưởng sản xuất đồ sắt tây nằm thụt phía trong có một vài gã trai đang đứng, chúng ăn mặc cũng xám xịt như khoảng tối lờ mờ bao quanh chúng.
Khi Joey cùng Bianca đi ngang qua, một đứa bật lên tiếng huýt sáo. Vừa khen ngợi vừa khiêu khích.
Bianca cảm thấy rõ như một cú hích đang chạy qua thân hình dẻo dai của người bạn trai bên cạnh cô. Joey đứng phắt lại. - Chờ anh một chút, - gã con trai nghiến răng nói. Gã thả cô ra, rồi từ từ quay người.
- Joey! - Cô gái nài nỉ. - Trời đất ơi, bỏ chuyện đó đi! Em xin anh! Trời ạ, trong lúc làm ở siêu thị em còn phải chịu đựng những chuyện khó chịu hơn nhiều.
Nhưng gã trai không nghe nữa.
Khuỳnh chân ra, gã đi về con đường dẫn vào xưởng sắt tây.
Bốn gã trai vẫn còn trẻ. Khoảng từ 16 đến 18 tuổi. Với 22 năm trời, Joey đã bị xếp xuống hàng già nua. Bọn con trai không chạy đi, chắc chúng thấy mình ở thế áp đảo. Con đường dẫn vào xưởng dài mười mét, nằm như một đoạn đường hầm dưới ngôi nhà cao tầng. Từ khoảng sân trong phía đằng kia đang vọng lại tiếng động cơ ô tô.
Joey thọc sâu hai bàn tay vào túi quần, đứng dạng chân. Bàn tay trong túi quần đang xâu vào vật gì, bốn đối thủ không nhìn thấy. Joey làm điều đó rất khéo léo, đến nỗi bọn kia thậm chí chẳng nhận ra được một chuyển động đáng nghi ngờ. Hai đứa con trai bên phía trái cửa, hai đứa bên phải. Chúng nhìn Joey, hoàn toàn không hiểu tại sao gã lại tiến đến trước mặt chúng.
- Đứa nào vừa huýt sáo? - Gã trai lạnh lùng hỏi.
Bốn đứa kia cười ré lên.
Gã con trai không chần chừ lâu. Chỉ với vài bước chân nhanh như chớp, gã đã đến bên hai đứa con trai đứng phía phải. Tiếng cười của chúng tắt ngấm. Anh mắt gã vẫn tiếp tục quan sát hai đứa bên trái. Gã tấn công đứa con trai đầu thật dễ dàng. Chỉ bằng một quả đấm duy nhất, gã quật nó nằm thẳng xuống đất. Không kịp có một tiếng kêu. Đứa con trai thứ hai thoát khỏi cơn ngạc nhiên, gào lên giận dữ, lao tới. Joey né. Hai quả đấm lao vào không khí. Gã con trai xốc người dậy bằng hai quả đấm song song và vành đấm thép bao quanh những ngón tay của gã thúc thật sâu vào khu bụng đối phương.
Đứa con trai kêu lên một tiếng chói chang, gập người xuống, rồi chỉ còn sặc sụa.
Joey đạp thật mạnh chân phải vào ngực nó. Gã tóm lấy kẻ đang rên rỉ, ném nó về phía hai đứa đang lao tới từ hướng trái. Cả bốn đứa ăn mặc giống nhau. Áo thun, quần Jean, giày thể thao. Chỉ một đứa trong bọn, tóc vàng và người cao ráo, kịp né sang bên. Thằng còn lại rên lên một tiếng và gục xuống đất. Đứa tóc vàng dừng lại, thọc tay vào túi ngang hông. Joey đoán nó khoảng chừng 18 tuổi. Qua khóe mắt, gã thấy Bianca đang đứng đờ người ra vì kinh hãi.
- Thằng Pueto Rica rác rưởi, - tên tóc vàng rít lên. - Con lợn hèn hạ. - vẫn giữ dáng đứng lom khom, bàn tay phải của nó giơ về phía trước. Một con dao găm bung ra, cán dài, lưỡi ngắn và rất nhọn, rất sắc. Thằng con trai tóc vàng nắn nắn con dao trên lòng tay.
Joey nổi điên.
Bianca thét lên.
- Giờ mày vẫn còn cơ hội bỏ dao xuống, - Joey nói, nghiến răng để giữ bình tình. - Bỏ nhanh xuống, nếu không tao sẽ bẻ xương mày.
- Đồ con lợn! - Thằng tóc vàng nhăn răng ra cười. Đằng sau lưng nó, một tên đồng bọn vẫn còn khả năng chiến đấu lồm cồm bò dậy. Tên này khiến cho đứa tóc vàng tự tin hơn. Nó nắm chắc cán dao.
Joey cho nó thực hiện chỉ một động tác đó nữa mà thôi. Ngay trong giây đồng hồ sau đó, gã trai lao vọt tới như hổ dữ. Gã giở mánh. Một quả đấm thẳng về phía trước và đứa con trai tóc vàng phản ứng lại bằng một đường lượn dao.
Dao lượn vào không khí.
Quả đấm thẳng chỉ là đòn giả.
Thay vào đó, chân phải Joey đá tới, đập chính xác vào cổ tay cầm dao của đối thủ. Lượn theo một đường vòng rất cao, con dao bay đi. Rồi vang lên một âm thanh sắc mảnh, nó rơi xuống đâu đó trong bóng tối mờ mờ của con đường dẫn vào xưởng sắt tây. Joey đẩy gã tóc vàng đi về hướng tên tòng phạm bằng một loạt đòn liên tiếp. Gã trút toàn bộ nỗi giận dữ vào đối thủ. Thằng tóc vàng kêu rên, lảo đảo, gập người xuống. Joey quay sang túm lấy tên thứ tư trước khi đứa con trai này kịp chạy trốn. Hai bàn tay có đeo đấm sắt của gã tóm mạnh vào lần áo thun, hắn đẩy đứa con trai đứng tựa lưng vào cửa sắt gắn đầu con đường. Cách đó hai bước chân, thằng tóc vàng gục xuống, ngất đi. Kẻ đối diện với Joey bây giờ trắng nhợt ra như tờ giấy. Dưới mái tóc màu đỏ, hai con mắt cháy bập bùng ánh sợ.
- Đứa nào huýt sáo? - Joey rít lên lần nữa.
Đứa con trai ra dấu, chỉ vào kẻ đã ngất đi và đang nằm dưới đất.
Hai đứa còn lại vừa rên rỉ, vừa bò vào phía trong.
Joey Mendez muốn đánh một lần nữa, muốn găm đòn vào cơ thể gã con trai thứ bốn. Nhưng Bianca đã tiến đến bên, thận trọng giơ tay chạm vào vai hắn.
- Joey, em xin anh! Bình tĩnh lại đi! Làm thế đâu có được gì!.
Gã con trai người Pueto Rica miễn cưỡng thả đứa bé trong tay ra. Thằng bé né người sang bên, chần chừ một lát, như vẫn chưa thể hiểu được rằng nó được tha. Nó hướng ánh mắt về phía cô gái, nhìn cô như một đứa bé nhìn nàng tiên trên trời rơi xuống. Nó muốn cám ơn cô. Bianca nhận ra điều đó và vội vã lắc đầu. Gã trai người Pueto Rica nhận ra cử chỉ này. Vừa định rút những quả đấm sắt ra khỏi tay, gã xoay phắt lại. Đứa bé tóc đỏ giật nảy người như vừa ăn trọn một làn roi điện khi nó nhìn thấy lửa căm hờn bùng lên trong đôi mắt kẻ đối diện.
Joey lại thọc tay vào quả đấm sắt. Cơ bắp của gã lại căng lên. Bianca ôm chặt lấy gã từ phía sau lưng, dùng sự mềm mại trong cơ thể cô chống lại nét cứng rắn, tàn nhẫn của người yêu.
Đứa bé xoay người và chạy đi. Những bước chân của nó vang lên trong con đường mờ mờ tối, thân hình nó lảo đảo hiện trên nền sáng đang hắt ra từ khoảng sân sau. Phía đó bây giờ không có một bóng người.
- Bọn mày mà gọi cớm, tao giết cả lũ! - Joey gào lên. - Nhớ đấy, đồ con hoang!
Gã trai xoay người lại trong vòng tay ôm của Bianca, đút hai quả đấm sắt vào túi quần.
- Chúng nó cần giúp đỡ, - cô gái thì thào. Cô chưa bao giờ chứng kiến người yêu mình tàn bạo đến vậy. Cứ nghĩ lại những gì vừa nhìn thấy, thân thể Bianca ớn lạnh. Ngập ngừng, cô thoáng chỉ xuống dưới ba thân người dưới đất.
Gã tóc vàng vẫn còn ngất. Máu chảy ra trên mặt nó. Tiếng rên rỉ của hai đứa đang bò về khoảng sân sau vẳng tới chỗ họ. Tới bây giờ mà chúng vẫn chưa đứng lên được.
Joey gầm gừ vẻ khinh thị. Gã trai khoác lấy cánh tay Bianca, kéo cô gái đi theo. Cánh tay còn lại của gã khua một nửa vòng tròn. - Em coi cái lũ dân tự xưng là ngoan đạo này mà xem! Anh quả quyết là bọn đàn bà đang đứng đằng sau rèm cửa nhìn ra. Còn bọn đàn ông thất nghiệp, bọn nghiện rượu và bọn nghiện thuốc phiện thì cũng đang nhìn như chúng. Nhưng chẳng một đứa nào dám bước chân ra đây đâu. Không một đứa nào đâu, em bé. Không bao giờ trong đời. Chúng nó đang sợ muốn chết và…
- Joey, em không nói tới chuyện đó. Ta không thể bỏ họ nằm dưới đất như thế này được. Đứa đang ngất kia chắc đã bị thương rất nặng! - Cô gái túm chặt lấy gã đàn ông, ép gã đứng lại với cô. Đôi mắt cô đẫm lệ và những tiếng kêu thảng thốt thoát ra từ làn môi: - Trời ơi, Joey, suýt nữa thì anh đã giết nó!
- Giết thì đã sao? - Gã trai thét to. - Cái thằng rác rưởi đó đã làm nhục em! Thế chưa đủ sao? Em không hiểu hả?
- Nhưng đâu có trầm trọng lắm đâu.
Gã trai há mồm ra, nhìn cô trân trối. - Em có điên không? - Gã nói, giọng vô cảm. - Nó trêu chọc em và như thế là làm nhục anh một cách trầm trọng. Em là người yêu của anh. Ai nhìn vào cũng phải biết điều đó ngay lập tức. Và kẻ nào không hiểu, anh sẽ cho nó biết tay.
Bianca nghe những lời nói chất đầy căm hận của người yêu bằng vẻ kinh hoàng và sửng sốt mỗi lúc một dâng cao. Ánh mắt cô săm soi trên gương mặt người con trai mong tìm lại một nét quen thuộc của chàng Joey thường ngày. Nhưng không, tất cả đều xa lạ. Chẳng phải chỉ cử chỉ lếu láo của đứa con trai đã khiến cho Joey nổi điên như vậy. - Anh làm sao thế? - Cô thì thào. - Anh thật là…
- Thật là sao?
- Thật là khác mọi ngày.
- Đó là kiểu cám ơn của em hả? - Gã con trai cáu kỉnh gầm lên. - Vì em, anh sẵn sàng đi xuyên qua địa ngục! Vậy mà em chỉ quan tâm đến việc anh có lỡ tay bẻ gẫy cổ mấy thằng khốn kiếp đó không. Nếu gẫy thì đã sao? Chúng nó xứng đáng được như vậy!
Bianca có cảm giác tim cô ngừng đập. Cô biết, thỉnh thoảng Joey có đóng kịch với cô. Nhưng điều đó cho tới nay luôn luôn xảy ra khi anh ta quá kiêu ngạo hay quá vui vẻ. Lần này thật khác. Nỗi căm hận là điểm xuất phát của tất cả. Một sự giận dữ lạnh lùng, bùng lên chỉ bởi một nguyên cớ cỏn con.
Đột ngột, trái tim Bianca mách bảo rằng Joey đang cần được cô giúp đỡ. Cuộc sống của anh ta thiếu cả ý nghĩa lẫn nội dung. Chỉ tình yêu thì thật sự chưa đủ cho một con người đã từ hai năm nay không kiếm được việc làm. Joey Mendez chưa học qua một nghề nào và kiếm việc khó gấp đôi người khác. Làm ở bất cứ đâu, anh ta cũng là kẻ đầu tiên bị ném ra đường khi ông chủ muốn thải nhân viên hay khi doanh nghiệp gặp một cơn khủng hoảng. Vậy mà thật ra anh ta đâu phải người vô dụng. Chỉ riêng Bianca biết Joey là người có năng lực thật sự. Anh chỉ chưa bao giờ gặp cơ hội. Người bố nghiện rượu và đã từ lâu bị tước mất quyền nuôi dạy, bà mẹ anh là gái điếm. Cả hai vẫn còn sống, ông bố trong một trại cai nghiện, bà mẹ đâu đó trong đám rác của thành New York. Joey đã lớn lên trong những trại mồ côi và với những cặp bố mẹ nuôi. Anh không có tiền án, anh chưa bao giờ đụng chạm với pháp luật.
Vì vậy mà Bianca tin vào bản chất tốt đẹp trong anh.
- Thôi cũng được, - cô khẽ nói, thoáng nhắm mắt lại. Rồi cô lại nhìn Joey. - Anh giúp em một việc, được không Joey? Chỉ một việc thôi.
Âm hưởng dịu dàng trong giọng nói của cô khiến cơn giận dữ trong người gã trai thoáng dịu xuống. - Anh biết em đang muốn đề nghị gì, - Joey khàn giọng đáp. - Nhưng em thừa biết là anh không thể từ chối em việc gì.
- Vậy thì ta đến ca-bin điện thoại đằng kia và gọi cho bệnh viện, để họ gửi xe cứu thương về đây. Rồi sau đó, đêm nay, mình có thể ngủ yên được.
Nét tàn nhẫn chợt buông tha khuôn mặt của gã trai. - Được, em bé, được thôi.
Bianca thở ra. Đôi nam nữ đi tiếp. Không một ai trong toàn bộ những ngôi nhà hàng xóm nhảy ra can thiệp. Đó là kiểu sống của thành New York bây giờ. Ở nơi nào có chuyện xô xát cãi cọ, tốt nhất là người ta xoay lưng lại và nhìn đi hướng khác. Trong một thành phố tràn đầy bạo lực, người ta không muốn nhúng thêm vào những xô xát bạo lực của người khác. Và bốn đứa con trai kia chắc chắn không dám khai báo với cảnh sát. Những nhà tù của thành phố này đã quá chật rồi. Ngày hôm nay, chẳng ông chánh án nào còn nhốt nổi ai đó vào sau song sắt chỉ vì cái tội đánh nhau. Nếu khai báo, chúng phải tính đến khả năng Joey có thể quay ra bất cứ lúc nào và trả thù.
Đi tiếp hai khúc phố, ở chỗ rẽ vào phố Gleane và đại lộ Britton, Joey đẩy Bianca cùng bước vào một ca-bin điện thoại. Gã nhăn răng cười khi cô gái gọi điện cấp cứu nhưng không xưng danh. Cô hiểu, cô sẽ không đời nào thuyết phục được anh ta ra tự thú với cảnh sát. Những gì anh ta vừa làm, Joey không coi là tội lỗi. Từ xưa đến nay anh vốn luôn là người hay ghen. Nhưng có phải vì thế mà nổi điên ngay lên như vậy không…?
༺༒༻
Trong lon bia của tôi lúc này là nước khoáng. Cái lọ dẹt dẹt mà tôi đút trong túi áo bảo hộ lao động không chứa rượu Whisky mà chỉ chứa cà phê đá. Cứ xới đến cuối một luống đất là tôi lại tự thưởng một lon bia. Lần nào cũng vậy, tôi chống cái mai sang một bên, uống một ngụm từ cái chai dẹt trong túi áo, rồi sau đó ngửa cổ tu bia giả từ lon như một tay rất khát, uống xong, tôi đặt lon xuống, tiếp tục xới đất. Lon bia đứng đợi cho đến khi tôi quay trở lại, sau khi đã lại cào được một vệt trong khu đất trồng rau rộng mười mét. Xới được năm hàng, tôi lại cho phép mình hút một điếu thuốc lá. Thỉnh thoảng, khi lon bia giả đã rỗng, tôi rút ra một lon mới từ cái két nhựa đựng sáu lon mà tôi mang theo.
Buổi sáng hôm nay, tôi đã xới được 25 hàng đất trong một tốc độ kỷ lục. Thế rồi tôi chống mai, tựa người lên cán mai, bắt đầu một đoạn nghỉ với bia, rượu, thuốc lá. Chỉ riêng những điếu thuốc lá là đồ thật. Tôi mở vài nút trên chiếc áo khoác màu xanh thẫm mượn của bà Wynne. Bên dưới hiện ra một cái áo len đã thủng. Quần Jean bạc phếch, sờn rách. Cả đôi ủng cao su cũng xuất phát từ đống đồ cũ được bà Wynne thu lượm và tiếp tục bảo quản sau khi người chồng qua đời. Thở hổn hển, cứ như thể đã kiệt sức vì trò cào đất, tôi đưa mắt nhìn quanh.
Đối với đám hàng xóm sống bên kia hàng rào dây thép gai, buổi đêm bây giờ vẫn chưa chấm dứt. Chúng gây ra một loại tiếng ồn của những kẻ say sưa chè chén. Tiếng nhạc trộn lẫn tiếng người la thét. Nhưng ngoại trừ ngôi nhà đó ra, toàn khu cư dân đã bắt đầu một ngày mới. Đàn bà đứng trong bếp, trẻ em đi tới trường, đàn ông tới nơi làm việc. Ngày cũng đã bắt đầu với cả những người đã về hưu, chỉ có điều thư thả hơn chút đỉnh.
Mặt trời buổi sáng chậm chạp bò lên trên những mái nhà của khu Queens, không khí ấm lên đôi chút. Nhưng dải đất thu trong vườn vẫn còn thở ra khí lạnh của đêm hôm qua. Các ngôi nhà trong khu vực này đều cao khoảng chừng hai đến ba tầng. Giữa mặt tiền và con phố phía trước là một khoảng vườn. Những tầng nhà bên trên của những ngôi nhà được xây cất đơn giản này thường dành cho thuê hoặc dùng làm nơi ở cho con em các chủ nhân. Cũng có cả những gia đình không con. Ví dụ như ngôi nằm kề phía đông khuôn viên của bà Eleanor Wynne.
Tôi nhìn thấy dáng bà Wynne trên hàng hiên trước nhà và vẫy tay về hướng bà. Người đàn bà có mái tóc bạc trắng lấy can đảm đi vườn với tôi. Bà mặc một chiếc tạp dề in hình sặc sỡ. Có lẽ là loại tạp dề mà bà đã mặc suốt 50 năm trong quãng đời bảy thập kỷ của mình. Vào thời chồng bà vẫn còn sống, phố Gleane thuộc Elmhurst khu Queens còn là một khu dân cư tương đối thanh bình với khoảng vài chục ngôi nhà.
Sự thanh bình bây giờ đã chấm dứt.
Những ngón tay bẩn thỉu của tội phạm đã len lỏi tới tận nơi này.
Những tiếng động liên tục phát ra từ ngôi nhà bên cạnh kia là một cái gai trong con mắt mọi người dân ở đây. Hiện tượng đi kèm với chúng là nỗi sợ hãi tột cùng. Cha mẹ không dám để con một mình đi tới trường; những người đàn ông về hưu xung phong vào vai cận vệ cho lũ trẻ.
- Ông đã muốn có một đợt điểm tâm thứ hai chưa, ông Cotton? - Bà Wynne cố gắng không nhìn sang ngôi nhà bên cạnh.
Tôi mỉm cười, lắc đầu và phi đầu mẩu thuốc lá xuống khe đất đang xới dưới chân. - Tôi thấy vai con chim mồi của tôi vẫn chưa có hiệu quả, bà Wynne. Nhưng chắc chắn là tôi sẽ nhận lời mời của bà, chắc chắn thế. Nước và cà phê đang muốn đục ruỗng cả dạ dày tôi ra đây này.
- Ô, đúng thế đấy! Chỉ cần ông nói cho tôi biết trước mười lăm phút đồng hồ. Sau đó sẽ có dăm bông xông khói, trứng chiên đi kèm với bánh mì nướng. Còn món tráng miệng là bánh rán nhân mật ong.
- Ước gì được ném tất cả mà đi ăn ngay, - tôi thú nhận.
Lời khen mang lại một niềm vui rõ rệt cho người đàn bà già nua. Bà mỉm cười rồi quay đi. Tôi uống thêm một ngụm Whisky giả từ cái chai dẹt, nốc hai ngụm bia giả trong lon rồi tiếp tục việc xới đất.
Đám người trong ngôi nhà bên cạnh vẫn tiếp tục gây ầm ĩ. Bữa tiệc ban đêm của chúng chắc có thể sẽ kéo dài tới tận đêm sau. Tôi xoay mặt nhìn thẳng sang bên đó. Vẻ tò mò bây giờ rất hợp với khuôn mặt tôi. Đằng sau những khuôn cửa kính bẩn thỉu thoáng hiện lên vài vệt sáng mờ mờ của những mặt người đang chuyển động. Tôi là một tay thợ công nhật điển hình, kẻ kiếm việc từng ngày và kiếm tiền mua rượu bằng cách đào vườn, trồng cây cho những bà già đơn độc. Tôi là kẻ đã sa xuống gần tới đáy. Loại người như tôi bây giờ nhan nhản trong cái thành phố khổng lồ nằm bên dòng Hudson. Loại người như tôi thường thường chỉ biết kiếm việc dựa vào những lời rao trên báo.
Tôi tin rằng mình đang thể hiện vai diễn một cách thuyết phục.
Bà Wynne đã đăng một lời rao như thế trên báo theo đề nghị của chúng tôi. Bà đã khéo léo từ chối những người xin việc khác, trừ tôi ra. Việc vườn tược bình thường ra con trai bà đảm trách. Nhưng ông con trai hiện đang có một cú làm ăn ở nước ngoài. Bà đã kể như vậy với tất cả những người hàng xóm và tạo cho tôi một địa điểm rất thích hợp để xuất hiện.
Delbert Carmody, một nhân chứng đầy sợ hãi, đã miễn cưỡng ám chỉ cho chúng tôi biết tới một cái tên. Bất kỳ ai đang sống ở miền Elmhurst cũng biết những đoạn phố nào đang gặp khó khăn, nhưng không một ai liều lĩnh gọi điện hoặc đến gặp FBI, gặp đội đặc nhiệm chống thuốc phiện hoặc gặp cảnh sát thành phố. Chúng tôi phải tự động tìm đến với người dân, khích lệ họ, thúc cho họ dũng cảm lên. Chỉ như thế cuộc chiến chống thuốc phiện mới có thể tiến triển.
Bà Wynne là một trong những người mà chúng tôi đã thuyết phục được. Bà tin tưởng các bạn đồng nghiệp của tôi. Trước khi màn đêm hôm nay sập xuống, nguồn sợ hãi xuất phát từ khuôn viên kế bên nhà bà sẽ không được phép tồn tại nữa. Chúng tôi nợ bà Wynne điều đó.
Gã trai đã mua ngôi nhà bên cạnh tên là Boleslaw Churevczinski. Một nhân vật nhập cư muộn màng từ đất Ba Lan. Trong thời gian qua, gã đã Mỹ hóa hoàn toàn, kể cả tính hám tiền. Chỉ còn lại cái tên là chưa đổi mà thôi. Boleslaw Churevczinski đã mua ngôi nhà từ tay những người được thừa kế nó và gã ngồi ở đó như một con nhện mỗi ngày một béo phị ra. Cái loại nhện này thậm chí chẳng thèm giăng lưới lên. Bởi ruồi muỗi tự động
kéo đến hàng đoàn. Thứ keo trói chặt chúng vào đây được buôn bán trong những ống thủy tinh nho nhỏ.
Crack.
Tôi tiếp tục đào đất, tiếp tục uống rượu và bia. Một gã làm vườn “nghiện” rượu như tôi chắc chắn là người ta phải để ý tới, cùng lắm là cho tới giữa trưa.
Chỉ tới khi những cánh cửa sổ của ngôi nhà bên cạnh mở bung ra, tôi mới nhận thấy âm thanh cho tới nay đã được ngăn bớt ở mức độ nào. Tiếng động giờ nổ bùng lên, như thể chúng vừa đặt một bộ bốn loa công suất 200 Watt ra giữa sân cỏ trước nhà. Thêm vào đó là những giọng người gào thét chồng chéo lên nhau. Đa số là tiếng Tây Ban Nha. Tôi chống cái mai xuống, nhìn sang khuôn viên bên cạnh, giơ hai tay bịt tai. Thế rồi tôi giơ cái chai dẹt trong người ra, uống một ngụm cho bình tĩnh. Từ từ, cà phê trong chai đã gần hết. Chắc chắn tôi phải nhờ bà Wynne mang tới một lượng Whisky giả thứ hai từ bàn điểm tâm.
Nếu bọn cá vẫn cứ mãi không thèm cắn câu.
Chúng nó cắn, sẽ cắn!
Bởi suy cho cùng, tôi là cái thực thể sống duy nhất trong toàn dãy vườn trước nhà ở con phố này. Kể cả chó và mèo hình như cũng đã hiểu ra rằng, tốt hơn là nên chạy nhảy chơi đùa ở hè phố bên kia.
Dưới khúc mái nhỏ nghiêng nghiêng, cánh cửa đằng sau nhà mở ra. Bọn người ở tầng trên thì chụm lại thành từng chùm như chùm nho, dán vào cửa sổ, để cho tiếng nhạc ầm ĩ thổi qua tai chúng ra ngoài. Phía bên dưới có ba gã đàn ông thò mặt ra. Một gã da đen, cao như một vận động viên bóng rổ và hai gã người Pueto Rica, gây cảm giác như hai thằng lùn khi đi bên cạnh tên da đen cao lòng khòng. Tuy chiều dài khiêm tốn, nhưng thay vào đó cơ bắp của chúng lại phình ra theo chiều ngang. Tôi thầm hỏi không hiểu chúng đang dùng loại thuốc doping nào.
Trên con đường tới bờ rào, chúng không ngừng vờn giỡn với một quả bóng vô hình, chúng nhảy nhót, uốn tránh, tung bóng, cúi người xuống, làm giả những động tác ném bóng rổ. Chỉ tới khi đã đến bên hàng rào dây thép gai, chúng mới dừng lại được một chút để cười với tôi.
- Chào thằng bù nhìn đuổi chim, - tay da đen nói, đẩy ra một cục kẹo cao su từ khoang miệng sâu hoắm của hắn và bắt đầu để hai hàm răng trắng tinh nhai trèo trẹo.
- Chào cái sào chọc nước.
Miếng kẹo cao su rơi ra khỏi mồm nó.
- Chào hai chú lùn, - tôi gật đầu với đám còn lại cho đủ lệ bộ.
Giờ thì cả ba chúng nó dài mặt ra, cứ như thể tôi đang biến thành một hoàng tử ếch ngay trước mắt chúng. Cuối cùng, sau một lúc kinh ngạc, gã khổng lồ da đen giơ cánh tay trái ra sau. Nó chỉ cho bọn tò mò phía bên trên kia bàn tay xòe rộng, ra hiệu xoáy xoáy giảm âm thanh. Phải tới một lúc lâu bọn kia mới hiểu ý hắn. Có đứa nào đó tắt dàn nhạc điếc tai đi. Toàn bộ khung cảnh đột ngột rơi vào vẻ tĩnh lặng, có lẽ sẽ khiến những người dân xung quanh cảm thấy thiếu thốn, xa lạ. Gã da đen gật đầu ra vẻ hài lòng. Chắc gã muốn cả bọn cùng chứng kiến trò làm quen thân thiện đang xảy ra dưới này.
Tôi rút từ túi áo bảo hộ lao động của ông Wynne quá cố ra một điếu thuốc lá và một bao diêm. Cả thuốc lá lẫn diêm đều đã nhàu nát. Rề rà, tôi đốt cho mình một điếu. Đám bạn bè của tôi phía bên kia hàng rào quan sát rất chăm chú. Có lẽ chúng cho là tôi đang thực hiện một tác phẩm nghệ thuật chăng? Tôi vẫy vẫy que diêm, rồi búng nó xuống nền đất. - Phân thực vật đấy - tôi giải thích. - Cái cục gỗ này sẽ được biến thành phân. Nếu năm sau mà đào lên, nó đã trở thành đất rồi. Đảm bảo chính xác đấy.
Chúng bước về phía hướng hàng rào. Cả hai thằng con trai tóc đen cùng giơ tay tóm lấy hàng rào, cứ như thể chúng sẽ dễ dàng xé rách được nó ra. Chắc chúng vẫn còn đang cân nhắc, liệu chúng hay tôi là kẻ đang bị trêu giỡn như khỉ nhốt trong lồng. Thằng da đen cao kều thò đầu qua phía trên hàng rào. - Ra thế, - nó nói, cứ như thể bây giờ mới nhận ra tôi. - Mày đâu có phải bù nhìn đuổi chim. Mày là một thằng hề.
Tôi bập bập hơi thở khói ra. Làn gió mát lành buổi sớm đuổi khói thuốc lá về hướng nó. - Biết cười cũng tốt chứ sao! - Tôi đáp lại. - Các chú cũng nên vui vẻ đi, chừng nào còn vui vẻ được.
- Cái thằng hề này mõm dài quá! - Một thằng lùn đứng bên phía bên trái thằng da đen nói.
- Mõm dài thì cắt cho nó ngắn bớt đi, - thằng Pueto Rica thứ hai khẳng định. Nó chỉ khác đồng bào của nó ở đôi mắt đứng rất sát nhau.
- Tao làm cho, - thằng da đen rộng lượng giải thích. - Nào, bù nhìn đuổi chim, tự nguyện ra đây đi. Như thế tốt hơn. Nếu tao phải sang đấy tóm mày thì còn tệ hơn đấy.
Đám người bên những khuôn cửa sổ của tầng trên cười lục khục như một bọn trẻ mất dạy đứng quan sát ông thầy của chúng giơ tay định nhặt cái ví tiền đã bị chúng tinh quái buộc vào một sợi dây nhỏ, giật đi nơi khác.
Tôi thong thả nhả khói. - Sao mà ngu thế? - tôi lắc đầu nói. - Những câu nói ngớ ngẩn như vậy chỉ có trong những bộ phim cao bồi ngày xưa thôi. Các chú nghĩ khiêu khích kiểu đó thì bây giờ tôi sẽ rút ra một khẩu súng lục chắc?
Thêm một lần nữa cả ba đứa đần mặt ra nhìn tôi.
- Được, thích thì chiều thôi, - tôi nói và đi thẳng về hướng thằng da đen cao lòng khòng.
Nếu cái kẹo cao su ban nãy vẫn còn bám vào khoang miệng hắn, chắc chắn bây giờ nó sẽ lại rơi ra.
Tôi tóm lấy nó.
Thật dễ dàng, tôi chỉ cần ném thuốc lá đi, hơi nhảy người lên một chút. Cái áo sơ mi kẻ ca-rô nó đang mặc được may bằng thứ vải rất chắc. Làn vải dày chỉ hơi kêu lên một chút khi tôi kéo gã đàn ông qua hàng rào. Chỉ thương cho hàng rào bị hư hại nhẹ, nhưng chắc chắn bà Wynne sẽ được hãng bảo hiểm trả lại tiền. Thể nào chúng tôi cũng sẽ tìm được một hãng bảo hiểm tử tế và biết điều như vậy.
Thằng da đen giẫy giụa, rồi người nó đập xuống một luống đất vừa được tôi cày xới cẩn thận. Hai chân vẫn còn mắc vào chân rào. Qua khóe mắt, tôi thấy hai gã trai người Pueto Rica đã vượt qua được cơn ngạc nhiên và bắt đầu chuyển động. Đám người trên những khuôn cửa sổ của tầng trên cao giọng hò hét.
- Giết thằng hề!
- Cắt mõm nó đi!
- Đập nát mỏ nó ra, đồ thằng hề đuổi chim!
Cả hai thằng lùn đều tỏ ra vụng về khi tìm cách nhảy qua hàng rào. Nguyên nhân chính nằm ở chỗ tôi vừa kịp thời thả tay tòng phạm da đen dài ngoằng của chúng ra. Vừa chửi bới, nó vừa lăn người trên nền đất mùa thu, rồi cuối cùng rút được hai bàn chân ra. Hàng rào dây thép gai lùng bùng bật trở lại, đập vào ngực hai gã trai người Pueto Rica. Trong một vài giây đồng hồ, hai đứa chúng nó mắc vào đó như hai con chim mắc lưới. Tôi lùi sang bên hai bước, cho thằng da đen văng tục đứng lên trên nền đất của bà Wynne. Tiếng hò hét trên khuôn cửa sổ trong căn nhà của Boleslaw Churevczinski rộ lên.
Mặt vương đầy đất, thằng cao lòng khòng nhào về hướng tôi. Nó gầm gừ đầy giận dữ mà tự tin. Hai thằng người Pueto Rica giúp nhau trèo qua cái hàng rào dây thép gai lùng bùng nhưng chắc chắn. Tiếp tục có những dáng người nữa lao ra khỏi căn nhà. Không hiểu bằng cách nào, bọn người kia đã đánh hơi được rằng bộ ba dưới này cần trợ giúp. Chắc chúng không còn tin tôi là một gã đào vườn công nhật nghiện rượu.
Hai cánh tay dài ngoằng với hai nắm đấm của thằng da đen xộc tới. Tôi né thấp người xuống tránh và gõ cho nó hai cái gõ dạy bảo rất chính xác và gọn gàng lên ngang thái dương. Nó ngập ngụa, ngáp ngáp lấy hơi. Rồi lảo đảo. Không thể cho nó thêm thời gian được nữa. Tôi gạt hai bàn tay đang loáng quáng sang bên, rồi gửi theo một cú chặt chung cuộc. Thân hình dài ngoằng của nó được găm thêm lực đẩy, lao trở lại hàng rào như một thủ môn cùng quả bóng bay lùi về sau lưới. Hai thằng bạn của nó chỉ kịp né sang hai bên trong tích tắc cuối cùng.
Tôi chẳng chờ cho tới khi chúng tới mà lao về hướng chúng. Những kẻ giúp đỡ chúng chẳng còn xa nữa. Tôi làm như vẻ muốn lao về phía tên Pueto Rica có hai con mắt đứng sát nhau. Thế rồi trong nửa tích tắc cuối cùng, tôi đột ngột thay đổi hướng đi, tóm lấy thằng kia. Với một loạt những cú chặt liên tiếp, tôi giải quyết vấn đề nhanh và gọn. Nó gục đè lên trên thằng da đen lúc đó đã ngất. Tôi quay người lại với ý định chăm sóc đến thằng có hai con mắt dán dính vào nhau như chột và hiểu ra rằng việc đã trở nên khó khăn hơn.
Nó đang cúi lom lom, hai cánh tay giang rộng ra, tìm một chỗ đứng vững chắc trên chỗ đất trồng rau chưa bị đào xới. Thanh thép trong bàn tay phải của nó nhỏ và ngắn hơn cái gậy bình thường, có thể rất dễ dàng dấu trong ống quần hoặc bên dưới áo khoác. Tôi tin chắc nó có thể dùng vật đó để đập gãy xương đối thủ. Vì thế mà không nên liều. Cái đám chuột chù mỗi lúc một đông hơn bây giờ chỉ còn cách hàng rào chưa đầy mười mét. Tôi nhảy nhào lên, ra vẻ muốn trốn chạy. Thằng chột mắc lừa. Nó lấy đà nhảy lên, muốn đập gậy thép vào lưng tôi. Tôi thoáng nhận ra chuyển động của nó qua kẽ mắt, nhưng trí óc có thể tượng tưởng rất rõ hậu họa nếu tôi ăn ngọn đòn này.
Đột ngột, tôi phanh giữa chừng chuyển động của mình, xoay người sang phải. Cú đập mạnh mẽ lướt qua mình tôi. Thằng Pueto Rica bị chính đà đập của nó kéo về phía trước. Cùng trong tích tắc, tôi xoay người, thúc đầu gối lên cao. Thành công! Thằng con trai gập người lại như một khúc giấy. Mảnh thép văng ra khỏi tay nó, thọc xuống dưới nền đất đen. Tôi hạ chân xuống. Cánh tay tôi chặt nhanh và mạnh, nghiêm cấm hắn có thể sử dụng lại cánh tay phải. Một cú chặt thứ hai cứng như thép đưa nó thật sự về tình trạng tạm mất giá trị sử dụng.
Tiếng gầm phản kháng rộ lên bên các khuôn cửa sổ. Dễ hiểu thôi. Không thể xảy ra cái việc không được phép xảy ra. Chắc bọn con trai đang cố gắng trèo qua hàng rào đã nghĩ như vậy. Năm đứa tất cả. Chiến thắng của tôi trước bộ ba ban nãy đã khiến đợt tấn công của chúng chững lại vài giây đồng hồ. Có vẻ như chúng đang cân nhắc tìm cách vượt rào.
Tôi xoay lưng về phía chúng, rút máy điện đàm ra khỏi cái áo len rách mướp. - An-pha gọi trung tâm, - tôi nói.
- Trung tâm nghe An-pha. - Đó là Phil, bạn đồng nghiệp của tôi trả lời.
- Các cậu vào được rồi. Hết. - Tôi đút máy trở lại và thọc bàn tay vào xuống dưới áo len, lần này ở một vị trí cao hơn.
Rồi tôi quay trở lại với đám hàng xóm khó dạy.
Chúng đang sắp sửa trèo qua hàng rào trèo hàng ngang, cả năm đứa song song.
Tôi để cái đám người đó nhìn vào khuôn mõm tròn tròn của khẩu 357.
Năm đứa nhất tề dừng lại ở bên kia. Thình lình, có vẻ như chúng nó bị sốc và hóa thành đá tảng. Những đứa khác, bên các khuôn cửa sổ trên cao, ngậm mồm không la hét nữa.
- Việc sẽ xong ngay thôi, - tôi bình tĩnh nói. - Tốt nhất là đừng có cử động, giơ tay lên cao và bám chặt lấy hàng rào. Trong súng này có sáu viên đạn đấy.
Chúng có thể nhìn thấy bốn khúc chì tròn tròn lộ ra hai bên trái và phải của khuôn súng Smith&Wesson. Phần công việc thuyết phục tôi trao cho thẻ công vụ. Tôi giơ nó lên bằng bàn tay trái, chỉ về hướng cả năm đứa con trai. Con đại bàng FBI óng ánh màu vàng trong ánh nắng của mặt trời thu. Mặt trời giờ đây đã trèo đến đỉnh khu Queens.