← Quay lại trang sách

Chương 8

Đó là một đợt ra quân FBI tiêu biểu.

Từ những vị trí chực sẵn ở phố Elbertson và Judge, các sĩ quan đặc nhiệm lao tới trong những chiếc xe công vụ. Phil Decker sử dụng xe Jaguar màu đỏ Jerry. Qua hai đại lộ Britton và Baxter, họ lao vào phố Gleane. Phil chỉ cần có bốn mươi giây đồng hồ. Anh tới ngôi nhà nhanh hơn các bạn khác khoảng chừng bốn mét. Nhà 209 bên cạnh số nhà 211 của bà Wynne. Steve Dillaggio và Zeerokah nhảy ra khỏi một chiếc Buick Skylark màu xám thẫm.

Cả ba sĩ quan đặc nhiệm nhào vào khoảng vườn để hoang.

Không một động tĩnh đằng sau những khuôn cửa sổ phía trước nhà. Tiếng động cơ xe gầm rú vang vọng đầy con phố. FBI ra đòn tổng lực. Những cánh cửa ô-tô mở bung ra, đàn ông hối hả chạy vào ổ crack: Joe Brandenburg, Les Bedell, Hyram Wolfe, Floyd Winter Fred Nagara và năm bạn đồng nghiệp tập sự trẻ trung khác, hiện đang trong thời kỳ biến những kiến thức mà họ học được ở học viện FBI thành kinh nghiệm.

Phil có lệnh khám nhà trong túi. Anh rút súng ngắn, kiểm tra nắm đấm cửa ra vào. Cửa khóa. Ước chừng khoảng cách, rồi anh lùi về ba bước. Dưới cú đạp quyết liệt, tấm gỗ mục bay thẳng vào phía trong. Nó kêu ầm lên, đập xuống khoảng nền đất chìm trong bóng tối mờ mờ. Phil tận dụng đà đạp nhảy tới. Khom lưng, đi một vệt zích zắc với hai lần chuyển hướng nhanh như chớp, anh đến bên lò sưởi đối diện cửa ra vào. Khoảng trong lò sưởi đầy nhọ được chất nhiều lon bia rỗng, vỏ chai rượu và báo cũ.

Cùng trong hơi thở đó, Steve và Zeerokah lao vào qua cánh cửa đã mở toang. Ngay lập tức, họ chia về hai phía trái và phải. Joe và Les đứng canh trước cửa ra vào. Các bạn đồng nghiệp còn lại chia nhau tản về hai phía ngôi nhà, tràn ra vườn sau.

Một bầu tĩnh lặng bất thường dìm ngập căn nhà đã một thời là một tòa biệt thự đầy ăm ắp sự sống. Mùi ngọt chua bốc lên trong không khí. Căn phòng có lò sưởi này ngày trước có lẽ đã được dùng làm phòng khách. Giờ nó bị biến thành một dạng quán rượu tư, địa điểm hội họp của những kẻ bám đuôi nhau lê lết về đây, để tìm cách lao vọt sang một thế giới khác bằng một phương tiện đầy bạo lực và bẩn thỉu. Con đường quay trở về chẳng phải bao giờ cũng tồn tại. Bàn ghế bị cư xử tàn tệ quăng vãi khắp nơi. Nội dung của những chiếc gạt tàn thuốc lá tung tóe khắp chốn và những nơi nào tình cờ không có vỏ chai hoặc vỏ lon nằm ngổn ngang thì lại có những miếng bìa đựng bánh Hamburger hoặc Pizza nằm nhan nhản, bổ sung cho những bức tranh sạch sẽ toàn cảnh.

Phil huýt sáo ra hiệu, rõ ràng để Joe và Les bên cửa ra vào cùng nghe. Steve và Zeerokah theo Phil vào phía trong ngôi nhà. Joe và Les tiến sâu hơn vài bước chân. Hai sĩ quan thực tập tiến lên canh cửa ra vào thay họ.

Chỉ có một khúc hành lang dẫn vào phía trong ngôi nhà. Có ánh sáng hắt qua nửa bên trên lắp kính của cánh cửa cuối hàng lang. Nền hành lang được lát đá hoa, trước đây vốn là thiện ý của một đức ông chồng thương vợ, tạo điều kiện cho bà dùng làm nơi gom góp rác rưởi từ các phòng khác đổ ra. Hành lang giờ không còn là một diện tích bằng phẳng nữa. Chỗ nào cũng ngổn ngang từ vỏ bao thuốc lá cho tới hộp các-tông đựng bột giặt, tất cả những gì mà con người ta có thể vác, có thể mang để rồi sau đó buông thả. Cho tới nay, không hiểu bằng cách nào mà bọn người sống trong nhà này vẫn tìm được đường đi qua đống rác đó mà không bị trẹo chân.

Bên ngoài nhà vang tiếng loa oang oang, yêu cầu bọn người trong nhà đi ra ngoài. Phil nhận ra giọng các đồng nghiệp của mình. Những cánh cửa mở toang ở hai phía của hành lang cho anh cái nhìn tự do vào một căn bếp ngổn ngang cũng như một phòng kho, một phòng để máy móc và một phòng tắm trong trạng thái hỗn mang tương tự.

Có tiếng người ở tầng trên ngôi nhà.

Những giọng nói hốt hoảng.

Một khoảng hở hình chữ nhật tối om ngoác ra ở khoảng giữa của vách tường bên phải hành lang. Phil biết, nó chỉ có thể là cầu thang dẫn lên tầng trên. Anh nhanh bước lại gần nó, rồi dừng lại một thoáng. Những giọng nói bây giờ vọng xuống rõ hơn, kể cả bên ngoài nhà cũng như phía bên trong nhà.

Phil nhanh chóng xoay người lại. Steve và Zeerokah đã đi theo, giờ chỉ còn cách hai bước chân. Những khẩu Magnum ánh lên trong không gian mờ tối. Phil gật đầu với các bạn mình. Anh sẽ phải lộ mình qua một khoảng không gian có đường kính hai mét, không nơi trú ẩn. Yếu tố duy nhất có thể trợ giúp anh là tốc độ. Tất cả những gì đang chuyển động sẽ là những mục tiêu khó nhắm trúng hơn.

Chàng đặc nhiệm không chần chừ. Với một cú nhảy nhịp nhàng, anh lao người cheo chéo lên phía phải, vào khoảng tối. Khúc cầu thang giờ là một tấm vải sọc của dải sáng và vệt tối. Phía bên trên hơi sáng hơn một chút. Phil cảm nhận thấy một chuyển động lùi về, ra khỏi quãng sáng. Không có ánh lửa đạn lóe lên. Chàng sĩ quan đặc nhiệm ngừng bước nhảy, thân hình dán sát tường. Có cái gì như ánh thép lóe lên phía trên bậc thang đầu ở tầng trên.

Như một con thú nhỏ đang lảo đảo, lăn tròn.

Phil kéo khẩu súng lục lên trên bằng cả hai bàn tay. Chỉ trong một phần mười giây sau đó, anh đã có được đường ngắm.

Vật nhỏ nhỏ đang lăn, sắp lao qua mép của bậc cầu thang cao nhất, kéo theo sau nó một vệt đỏ thẫm màu.

Chàng sĩ quan bóp cò. Khẩu Smith&Wesson gầm lớn, giật lên trong hai nắm đấm của anh. Đạn lao ra từ nòng súng, xóa đi trong một thoáng tất cả những cảm nhận khác. Tiếng súng gầm đập như muốn xé rách hai màng nhĩ. Steve và Zeerokah đã đến bên cạnh, sẵn sàng nhả đạn. Phía bên trên kia, cái vật nhỏ nhỏ lăn lăn vỡ bung ra trên bậc thang đầu.

Một vệt lửa đỏ xòe cánh lao thẳng vào tầng nhà bên trên, kèm theo tiếng động ầm vang. Ngay lập tức, lửa kéo theo rất nhiều khói màu đen. Tiếng kêu inh tai vang lên đằng sau màn lửa.

Phil và cả hai đồng nghiệp chạy về khúc hành lang sau. Joe và Les theo chân họ. Những chàng sĩ quan đặc nhiệm ở phía bên ngoài nhà nắm vững từng chi tiết chiến thuật và biết cách xác định, đánh giá mỗi hậu quả có thể tới.

Tiếng réo phì phì của những lưỡi lửa tăng lên. Những giọng người cao vói, tạo thành một màn âm thanh hỗn độn gay gắt.

- Nằm xuống! - Có ai đó gào lên khi Phil giơ chân đạp cánh cửa cuối hành lang. Anh lao ra ngoài, lăn người sang trái và xuyên qua hàng lan can bằng gỗ của hiên sau. Khoảng không gian sau những tấm ván gỗ cho anh một chỗ núp an toàn. Steve và những người khác ở lại trong nhà. Phil nhìn thấy Fred Nagara trèo lên một đống gỗ đốt lò, nhả đạn vào một khuôn cửa sổ của tầng trên. Lại thêm một tiếng thét tuyệt vọng vang lên.

Sức mạnh của viên đạn đẩy gã đàn ông bật lùi trở lại căn phòng. Quả bom xăng Molotow thứ hai mà hắn muốn ném ra ngoài nổ bung trên khúc mái nhà che hiên. Một quả cầu lửa xuyên qua những thanh gỗ đã mục nát, lăn xuống dưới và những lưỡi lửa hăng gắt mùi xăng liếm dọc theo các cửa sổ lên trên. Những tiếng kêu thét bây giờ chuyển thành hốt hoảng. Có lẽ con đường đến với những cánh cửa sổ ở phía trước đã bị chặn lại rồi. Cứ theo bản vẽ xây dựng thì mọi cánh cửa của những căn phòng phía bên trên nhà đều quay ra hành lang. Mà ở đó lại cũng đang có một biển lửa chờ sẵn.

Tiếng còi rú lên gấp gáp.

Các bạn đồng nghiệp của chúng tôi ở phía ngoài đường đã báo cho cánh cứu hỏa. Steve, Zeerokah, Joe và Les rời nhà. Các nhân viên đặc nhiệm trong vườn cũng rời chỗ nấp.

Những con người đang la hét chui ra khỏi khuôn cửa sổ bên trên, hướng ra nửa phải của mái nhà che hiên, nơi ngọn lửa chưa quét tới. Sau khi ba đứa đầu tiên đã vượt qua khoảng cách hai mét rưỡi hạ chân dưới đất thì khúc mái nhà đã bị cháy một nửa đổ sụp xuống. Một nhóm ba kẻ chạy trốn khác phi ra cùng những cây kèo cây cột bốc lửa phừng phừng và kêu la rầm rĩ, rơi xuống khoảng vườn trồng hoa bị bỏ hoang. Những tàn lửa bắn tóe ra xung quanh, những lưỡi lửa vẫn tiếp tục múa reo. Cả ba tên đàn ông la hét đến lạc giọng như đang bị nướng sống, nhưng sự thực thì chúng đã dễ dàng gỡ mình ra khỏi những mảnh ván cháy và chạy ra khỏi vùng lửa.

Chạy vào một sự bảo vệ, canh chừng rất mực an toàn.

Tiếng sập lại của những chiếc còng tay vang lên rõ mồn một trong một biển ồn ào.

Những kẻ cuối cùng vẫn còn bám trong ngôi nhà liều lĩnh nhảy xuống dưới đất từ khoảng cách chừng ba mét rưỡi. Không đứa nào bị gãy xương. Chỉ một vài vết xước.

༺༒༻

Đội quân cứu hỏa làm việc hết sức mình. Nhưng bởi một phần lớn ngôi nhà được làm bằng gỗ nên họ không ngăn được ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ đến tận tầng trệt. Trước khi lửa tắt hẳn đã có một nhóm bốn người đeo mặt nạ dưỡng khí đi vào trong. Họ mang ra một xác chết đã bị cháy một nửa, chính gã đàn ông đã bị Fred Nagara găm đạn. Đó chính là gã đàn ông với những quả bom xăng.

Bà Wynne cùng tất cả những người hàng xóm khác đã rời nhà, đứng ra ngoài quan sát cảnh những kẻ bị bắt bước lên xe hòm và cái ngôi nhà bán thuốc phiện Crack cháy rụi. Khi từ trong nhà quay ra, những người lính cứu hỏa đeo mặt nạ dưỡng khí trông thật giống các phi công vũ trụ ở những khoảng không gian đầy sương mù nằm rất xa trái đất. Lời báo cáo của họ với nhóm trưởng rất đơn giản và ngắn gọn: trong nhà không còn người nữa.

Tống số có 18 người bị bắt, một người mất mạng.

Đó là đoạn văn dầu tiên trong bản báo cáo của chúng tôi. Nhóm sĩ quan đặc nhiệm trao hiện trường lại cho đội quân cứu hỏa bây giờ dồn sức lực ngăn lửa bắn tóe ra những ngôi nhà xung quanh. Tôi đã hứa với bà Wynne là sẽ quay trở lại thăm bà. Tất cả những người trong cùng dãy phố đều tỏ ra kinh hoàng trước những sự kiện xảy ra. Nhưng họ cũng đồng thời thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Họ nhìn ngôi nhà cháy: một đống rác chứa bệnh dịch hạch đang bị thiêu hủy trong bàn tay bạo lực của thần hỏa.

Nhưng vấn đề không vì thế mà đã được giải quyết. Chỉ một phần rất nhỏ mà thôi.

Cho tới nay, chúng tôi chỉ đi được những bước nho nhỏ. Cuộc chiến Crack chưa có được một thành công mang tầm cỡ toàn cục và tạo nên một bước ngoặt quyết định. Yếu tố quan trọng, nhìn về lâu về dài, là ai sẽ có khả năng chịu đựng lâu hơn: chúng tôi, hay lũ tội phạm có tổ chức? Bởi kẻ đứng đằng sau những dây chuyền bán Crack lại chính là những băng đảng Mafia quen thuộc. Nếu chúng tôi có thể rút đi tấm thảm dưới chân bọn chúng thì cả luật im lặng của chúng cũng sẽ không trợ giúp được mấy nữa. Không có nền tảng làm ăn, sẽ không có vụ làm ăn nào. Nhưng con đường cho tới đó còn rất dài và rất gian nan.

Các bạn đồng nghiệp của khu vực cảnh sát trực thuộc cung cấp cho chúng tôi một chiếc xe hỏi cung và một chiếc xe chuyên chở tù nhân. Các cảnh sát viên đến trợ giúp đều biết rất rõ “khách hàng” của mình. 18 tên bị bắt được nhận dạng dễ dàng, kể cả kẻ đã chết. Hắn chính là Boleslaw Churevczinski, chủ nhân của tòa biệt thự, một tay buôn Crack và kẻ cung cấp cho một lượng khách hàng đông đảo. Chính gã đã chỉ cho bọn người đó một con đường thoát giả tạo ra khỏi cảnh khốn khố trong thế giới thực. Thoát được bao nhiêu lần và bao lâu, điều đó tùy thuộc vào túi tiền của chúng. Mà cái túi tiền này lại phụ thuộc vào những vụ ăn trộm, ăn cắp và tống tiền. Đó là một vòng xoáy vĩnh viễn. Cả 18 đứa con trai bị bắt đều xuất xứ từ miền đất quanh vùng Elmhurst, kể cả tên da đen cao lớn cũng như hai tên người Pueto Rica đã chuyện trò thân thiện với tôi bên hàng rào dây thép gai ranh giới với vườn của bà Wynne.

Chúng tôi cho xe chở tù nhân đi. Các cảnh sát viên đưa chúng về Manhattan. Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa biết trong các nhà tù của thành New York có nơi nào còn phòng trống. Rikers Island, hòn đảo nhà ngục bên dòng East River chắc chắn phải được gạch đầu tiên khỏi danh sách ứng cử viên. Ở đó thì cả đến chỗ cho bọn gián muỗi chắc cũng không còn. Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi, chúng tôi sẽ được biết người ta sẽ đưa những khách hàng miền Elmhurst của mình vào chỗ nào. Thật ra mà nói, yếu tố này không còn quan trọng nữa. Bọn người bị bắt đó cùng lắm cũng chỉ còn giá trị làm nhân chứng cho việc giải quyết quyền sở hữu khuôn viên có ngôi nhà vừa cháy. Bởi không một ai trong chúng tôi thật sự tin rằng những kẻ mua đầu cuối có thể biết được chút nào về những kẻ cung cấp hàng cho gã Ba Lan.

Phil và tôi giải thích chuyện đó với bà Wynne sau khi tôi đã sắp xếp gọn gàng đồ làm vườn của ông Wynne quá cố và đổi bộ quần áo xúc đất lấy một bộ complê của FBI.

Ngoài kia bây giờ chỉ còn lại đội quân cứu hỏa. Bà Wynne mời chúng tôi uống cà phê, một loại cà phê tuyệt hảo có thể so sánh với thứ mà cô thư ký Helen của Mr. High thường chiêu đãi. Thêm vào cà phê là bữa điểm tâm thứ hai mà Eleanor Wynne đã hứa hẹn lúc tôi còn xúc đất. Cả hai chúng tôi đều không đủ sức chối từ một lời mời hấp dẫn đến vậy.

- Đầu tiên người ta sẽ phải tìm ra những kẻ thân thích của Churevczinski, - tôi nói. - Nếu tìm được người có khả năng và đủ điều kiện để thừa kế khuôn viên này, tòa án vẫn phải xem xét xem chuyện thừa kế có thể xảy ra hay không. Các luật sư rồi sẽ phải cãi nhau rất gay go. Người ta phải tìm hiểu xem Boleslaw Churevczinski đã phạm những tội gì. Sau đó mới quyết định xem nhà nước có thể đòi hắn nộp tiền phạt hay không.

- Trong rất nhiều trường hợp, - Phil thêm vào, - những khuôn viên như thế này thường sẽ được nộp vào quỹ đất công cộng. Nói một cách khác: Ngôi nhà cháy rụi của Boleslaw Churevczinski cùng mảnh đất bên dưới chắc chắn sẽ bị tịch thu và sau đó được bán ra. Thành phố trong vụ này sẽ có khả năng để khống chế xem những ai sẽ kéo về đây sinh sống.

- Thế thì tốt quá, - Bà Wynne thở ra nhẹ nhõm. - Thằng con trai đó đã kiếm tiền toàn bằng những trò phạm pháp. Trời ạ, nếu mà có người tử tế đến ở đây và con phố Gleane quay trở lại thời thanh bình thuở xưa thì hay biết mấy!

Một nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi chia tay với bà già tốt bụng và dũng cảm sau khi đã hứa hẹn là sẽ quay trở lại thăm bà trong một thời gian nhanh như có thể. Đây không phải lời hứa suông. Bởi bây giờ hai chúng tôi đã rõ: còn rất nhiều việc phải làm trong khu vực này.

Cứ ở đâu có bóng dáng bàn tay của tội phạm có tổ chức, là ở đó FBI phải chịu trách nhiệm. Vì thế mà chúng tôi đã cùng với đội đặc nhiệm chống thuốc phiện của thành New York ra quân trong vụ này. Các bạn đồng nghiệp cảnh sát thành phố luôn bám sát từng khu vực, từng chi tiết và từng đối tượng để hỗ trợ cho những cú ra quân tập trung.

Heroin và cocain tưởng đã thật khủng khiếp.

Nhưng Crack còn vượt trội rất nhiều.

Thứ thuốc phiện rẻ tiền, giờ có thể được bán và mua hầu như tại mọi góc phố, đã biến New York trở thành thành phố thuốc phiện số một trên toàn nước Mỹ. Các phương pháp bán hàng khác hẳn so với những loại thuốc phiện khác. Crack đã được trà trộn với một số lượng cực kỳ lớn vào nhiều tầng lớp công dân. Những cái ống nho nhỏ óng ánh chủ yếu được chất chứa trong những ngôi nhà rất bình thường. Những chủ nhà đang gặp khó khăn về tiền bạc thường là những nạn nhân nhiệt tình nhất. Bán và phân phối Crack mang lại cho họ khả năng tăng thu nhập. Công việc có thể diễn ra nhiều tuần lễ, nhiều tháng liền mà không một ai để ý, chừng nào khách kéo tới nhà họ đi riêng lẻ và đến trong đêm. Hàng xóm chỉ nảy nghi ngờ khi từng đoàn từng đoàn con nghiện lũ lượt đổ về.

Nhóm người đầu tiên mà những tay buôn Crack để ý tới là những người hầu như không còn chống đỡ nổi với cuộc chiến tồn tại gắt gao trong một thành phố lớn. Những người thất nghiệp đã mất đi mọi hy vọng tìm được một công việc thích hợp. Những người vô gia cư ngày ngày giở trò ăn cắp vặt hoặc nài nỉ ăn mày để đủ tiền cho qua cơn thèm rượu. Nhưng đó cũng có thể là những con người đơn giản không thể chịu đựng nổi sức ép của cuộc vật lộn hàng ngày. Những người mơ mộng có thể tắt công tắc và quên đi thật nhanh, thật hoàn hảo nỗi căng thẳng thường trực trong vòng quay hối hả hàng ngày.

Chúng tôi phải quan tâm ngay lập tức đến Delbert Carmody. Những gì vừa xảy ra ở phố Gleane chắc chắn sẽ được đồn nhanh hơn gió thổi. Lúc đó, anh bạn của chúng tôi chắc là phải sợ đến chết.

༺༒༻

Joey Mendez và Bianca LaRosa rẽ khỏi phố Forley. Đến đoạn vỉa hè dọc đại lộ Roosevelt, Bianca bất giác muốn đi nhanh hơn. Joey giữ cô lại. - Này em! - Gã trai vừa cười vừa nói. - Em không thấy hả? Ngày hôm nay không một đứa nào dám nhìn lếu láo vào hai đứa chúng mình. Em bé ạ. Cả những thằng hôm qua cũng không dám thò mặt ra đây nữa. Rõ ràng là chúng nó đã thấm đòn rồi. Anh đã nói mà: chúng ta có thể đóng ngăn kéo lại và quên tất cả đi.

Bianca nghi ngờ nhìn xéo sang phía người yêu. - Mặc dầu vậy, em vẫn thích chọn một ngõ khác để đi tới nơi làm việc hơn, Joey.

- Vớ vẩn! Chừng nào anh đi bên cạnh em thì không cần đâu.

Bianca mỉm cười và cọ sát thân thể cô vào cánh tay Joey, đôi nam nữ tiếp tục đường đi của họ. Buổi sáng hôm nay, Joey như đã đổi khác, lại giống như mọi ngày, trở thành một người gần như dịu dàng. Thật khó có thể tưởng tượng tối hôm trước anh ta đã tỏ vẻ hiếu chiến, khát máu đến mức độ nào. Tỏ vẻ ư? Không, không đâu, anh ta không hề đóng kịch. Anh ta thật sự đã say máu lên như vậy. Cho tới giờ Bianca vẫn chưa giải thích được điều gì đã khiến anh ta nổi điên đến thế. Chắc chắn lúc đó anh ta chưa uống rượu. Trong thời gian về cuối này, cô nhận thấy Joey thỉnh thoảng lại có những cơn bốc lên bất chợt, hoàn toàn vô lý do, như từ một khoảng chân không. Anh ta bám lấy một ý nghĩ nào đó và nổ bùng lên như một quả bom.

Bianca cho nguyên nhân là vì người yêu cô không hài lòng với cuộc sống. Một người không có công ăn việc làm không sớm thì muộn cũng phải sa vào trầm cảm. Đã không biết bao nhiêu lần, Bianca đề nghị Joey đi học thêm vào buổi tối để cải thiện cơ hội kiếm việc làm. Anh ta cũng một vài lần nghe theo lời cô. Nhưng chẳng bao giờ anh ta đủ kiên nhẫn ngồi quá hai hay ba tối. Anh là một người thực tiễn, Joey nói như vậy, tất cả những giờ lý thuyết làm nhảm khiến anh ta muốn nổi điên. Tốt nhất là anh được nhìn thấy hai bàn tay của anh làm ra một cái gì đó như một sản phẩm của riêng mình.

Bianca đã cùng Joey đi đến thăm không biết bao nhiêu cuộc triển lãm nghệ thuật. Để cuối cùng, cô gái có cảm giác rằng Joey rất quan tâm đến môn chụp ảnh trắng - đen. Vốn có người cha rất đam mê chụp ảnh, Bianca đã nằn nì van xin, tước đi của ông một chiếc máy chụp ảnh chuyên nghiệp và đưa cho Joey. Chàng trai cũng đã một vài lần vác máy đi và đã tạo được một loạt ảnh có sức thể hiện tương đối lớn về đám dân nghiện rượu trong công viên Corona. Nhưng cũng chỉ có vậy. Cái máy chụp ảnh bây giờ nằm trong xó phòng. Bianca vẫn còn hy vọng rằng một ngày nào đó, Joey sẽ lại lôi nó ra. Cô đã đề nghị anh xin một chức phóng viên chụp ảnh theo công vụ cho tờ báo địa phương. Joey trả lời rằng chàng ta sẽ không bao giờ chịu nhục nhã vào vai một thằng nhà báo chạy lăng nhăng đây đó.

Joey đưa cô đi ngang qua bên kia phố, cho đến trước cửa siêu thị với những chữ cái rất lớn, màu đỏ - vàng dán trên cửa ra vào: JINGLES. Cả ở đây Bianca cũng có thể dễ dàng xin cho Joey một công việc; người ta luôn cần đến những chàng trai mạnh khỏe để dỡ và nhận hàng. Thế nhưng Joey viện cớ rằng cho một việc như vậy, anh ta nghi ông giám đốc siêu thị sẽ lại đòi hỏi ở Bianca điều này điều nọ, những thứ mà các cô gái đứng đường thường làm để kiếm tiền.

Cứ sau một ngày có ca dài, Bianca lại có một ngày ca ngắn bắt đầu từ giữa trưa, ví dụ như hôm nay. Đó là những ngày vui nhất trong tuần, chỉ thua có ngày chủ nhật. Cô có thể ngủ nướng trong giường một chút, có thể cùng Joey ăn điểm tâm hàng tiếng đồng hồ, để rồi cuối cùng có thể bình tĩnh và thong thả sửa soạn cho ca làm. Hai người sống thân mật và gần kề như những cặp đã đính hôn. Cha mẹ Bianca quý Joey ngay từ buổi đầu tiên và cho phép anh ta đến ở trong căn hộ sát mái của con gái mình.

Joey hôn cô để chia tay. - Đừng có làm quá sức đấy, em bé. Họ chẳng trả lương em nhiều hơn, mà cũng chẳng có ai cám ơn em.

Bianca cười lớn. - Cứ nghe lời anh thì ngày mai em đã bị đuổi việc rồi.

- Cũng chẳng đến nỗi tồi. Em biết, ý anh không muốn nói như vậy. - Joey đưa tay vuốt tóc cô. - Anh sẽ đến đón em. Đừng có chán ngán quá đấy.

- Anh đến chỗ Eugene phải không?

- Dĩ nhiên rồi! Đó là nơi vui nhất đối với anh.

- Em biết. Anh ấy là một người bạn thật sự của anh, đúng không?

- Đúng đấy. Mà chẳng phải chỉ đối với một mình anh. Em biết không, Eugene lo lắng cho bọn anh còn hơn tất cả những cú vận động hội họp với những người thất nghiệp của khu Elmhurst hoặc của cánh công đoàn.

Bianca hà một nụ hôn ấm áp lên làn môi rắn của người yêu. Thế rồi cô đứng nhìn theo anh ta, cho tới khi Joey khuất bóng. Hôm nay cô lại tới siêu thị sớm, giống như mọi ngày.

Những ai không quen thuộc đường phố khu Queens và không luôn nhìn lên những tấm bảng chỉ đường chắc chắn phải có cảm giác mình đang bị lừa. Có những đoạn phố gây ấn tượng như được copy ra làm hai hoặc ba, bốn lần. Tất cả trông đều rất giống nhau: Những ngôi nhà, những mảnh vườn đằng trước, vỉa hè cùng những làn đường. Người ta có cảm giác như đang lọt vào một trong những tấm hình thường được dùng để đố trẻ em với hàng chữ: “Bé hãy tìm mười sự khác biệt giữa hai bức tranh!”.

Nhưng một khách bộ hành như Joey không bao giờ gặp khó khăn loại đó. Anh ta là người quen thuộc nơi này, anh ta nhìn ra những khác biệt rất nhỏ. Ví dụ trong toàn phố Ithaca chẳng một nhà nào có treo bên cửa sổ những tấm rèm tự đan lấy như của Bianca. Còn ngôi nhà của ông bà Feinstein thì nổi bật lên bởi một cây hạt dẻ rất lớn ở khuôn vườn đằng trước, tàn lá của nó có cảm giác như đang phủ sụp xuống toàn nhà. Chắc khi trồng cây, ông Feinstein quá cố hoàn toàn không biết hạt dẻ có thể lớn tới mức nào. Sau khi vợ chồng ông Feinstein qua đời, ngôi nhà đứng vắng chẳng bao lâu thì Eugene chuyển tới. Phải một thời gian rất dài sau đó, người ta mới có thể rỉ tai nhau thông tin về con người đặc biệt mới đến ở nơi này. Hầu như không bao giờ anh ta thò mặt ra khỏi bốn bức tường. Chắc anh ta có thói quen đi chợ vào buổi đêm và chỉ mua bán ở những khu siêu thị rất xa. Bằng một cách nào đó, anh ta đã rút lui được ra khỏi tất cả những câu chuyện ngồi lê đôi mách của đám dân trong khu. Chỉ từ từ, rất chậm chạp, anh ta mới làm bạn với một vài chàng trai trẻ; tất cả những người khác bị anh ta coi là quá tò mò tọc mạch. Đám trai trẻ này ví dụ hoàn toàn không quan tâm tới chuyện anh ta kiếm tiền ở đâu ra để mua một ngôi nhà đẹp đẽ đến như vậy. Bởi nhà của ông bà Feinstein được coi là một trong những ngôi nhà còn tốt và còn mới; mua được nó người ta phải trả ra cả một đống tiền.

Joey nhăn răng ra cười khi bước vào dưới mái hiên che trước nhà và bấm lên nút chuông. Nếu gã nhớ không lầm thì trong đám bè bạn gã chưa có đứa nào lỡ miệng đặt ra một câu hỏi ngu đần. Eugene, suy cho cùng, cũng không bao giờ hỏi về những việc mà đám trai trẻ coi là việc riêng của họ và chẳng dính dáng tới người khác. Trong nhóm con trai này, người ta gọi điều đó là nền tảng của tin cậy lẫn nhau. Không một ai nói lèm nhèm những gì mà người khác không thích.

Người mở cửa là Barry. Thằng con trai có làn da nhợt nhạt vui lên khi nhìn thấy Joey. Hai đứa đấm lên vai nhau thay cho lời chào rồi cùng nhau đi vào nhà sau khi Barry đã chốt cửa lại.

Eugene và những đứa khác đang ngồi trong phòng khách. Chúng ngồi rải rác trên ghế Sofa và thảm trải phòng. Eugene đang chơi cờ với Davey. Chas và Sonny cũng đang chơi cờ. Joe, Marve và Vimp chơi bài ăn tiền. Mức cao nhất cho một ván là một đôla, giống như mọi ngày. Barry ngồi xuống bên đám chơi bài. Từ đôi loa vẳng ra tiếng nhạc nhè nhẹ không lời.

Eugene Spikes nhìn lên. Người ngoài không bao giờ nhận ra liệu người đàn ông này có vui mừng khi gặp một người mới đến hay không. - Chào! Thích gì thì cứ lấy, tự nhiên như ở nhà, Joey! - Trông kẻ vừa nói thật giống một con cáo, một cái mũi rất nhọn trên một khuôn mặt nhọn, đôi mắt màu nâu, mái tóc cũng màu nâu, để thẳng, chải bẹt ra phía sau. Thân hình anh ta cũng gầy gò như khuôn mặt. Giống như mọi khi ở nhà, Eugene bây giờ mặc một chiếc quần Jean màu đen và một chiếc áo thun trắng rất rộng. Joey biết Eugene năm nay 41 tuổi. Có lẽ kiểu đầu lỗi mode khiến anh ta trông như đã 50. Dù sao thì Eugene cũng thật sự không phải là người muốn dùng hình thức bên ngoài để mà van xin cảm tình của người khác.

Joey ngỏ lời cám ơn bằng cách giơ bàn tay lên. Gã trai đi sang phòng bếp bên cạnh đó. Trong nhà của Eugene mọi thứ đều sạch sẽ và ngăn nắp. Con cáo không chịu được sự bừa bộn cẩu thả, mặc dù nhà này không hiếm khi đông đúc như tại mọi tụ điểm Crack khác. Joey biết tất cả những tụ điểm như vậy, chí ít là trong khu Elmhurst. Joey giờ đây đã được coi là một trong những người thân tín nhất của Eugene. Gã trai có thể đi lại thoải mái một mình trong ngôi nhà này mà không bị kẻ khác nhòm ngó coi chừng. Joey thực hiện việc chuyển hàng đến những ngôi nhà khác. Gã làm điều đó vào ban ngày, nhưng tại những thời điểm khác nhau. Gã mang những hộp gỗ đựng ống Crack bằng túi nilon như khi đi mua hàng ở siêu thị, trong túi áo khoác, trong những băng video casset đã được lấy rỗng ruột ra và trong vô vàn những đồ vật khác. Trí tưởng tượng ở đây quả thật không có giới hạn.

Joey bước đến bên tủ trong nhà bếp và lấy phần Crack đủ cho một ngày. Đó là lương trả cho công việc trao đổi thông túi và dịch vụ chuyển hàng. Việc ở, ăn và uống tự do trong ngôi nhà của Eugene dĩ nhiên cũng phải được tính vào tiền bán thuốc phiện, nhưng con cáo khéo léo không bao giờ to lời về chuyện đó. Tất cả đều xảy ra trong một không khí vui vẻ nhẹ nhàng và thoáng đãng; không một ai có cảm giác bị người khác ép buộc.

Người ta thấy cuộc sống thật dễ chịu. Đứa nào cần đặc biệt nhiều tiền sẽ được Eugene giao thêm việc. Cho tới nay, Joey Mendez chưa lần nào phải đưa ra lời đề nghị đó, bởi anh ta đã có Bianca. Những đứa khác trong nhà này thỉnh thoảng lại cười đùa về chuyện đó. Chúng bảo nhau phải cố gắng làm sao giữ gìn sức khỏe và kiếm được một cô nàng đang có việc làm!

Nghe những lời đùa đó Joey chỉ cười. Dĩ nhiên là chúng đang ghen tị với gã. Mà chúng ghen là phải. Bất kỳ một thằng con trai nào cũng phải ghen với một người có cái hạnh phúc được gọi Bianca là vợ chưa cưới. Đồng ý là trên thế giới này có lẽ còn ba hoặc bốn cô gái khác cũng thông minh và xinh đẹp như Bianca. Nhưng cứ thử tìm ra họ mà xem! Và khi đã tìm ra họ rồi, thì chắc chắn đại đa số đều cũng đã có chồng.

Joey đút khẩu phần Crack của mình vào túi trong của áo khoác rồi rút một lon côca côla từ tủ lạnh. Vui vẻ, với những bước đi nhún nhảy, gã quay trở lại phòng khách, ngồi xuống một chiếc ghế sofa còn trống, mở nắp lon côca và uống. Cái lon rỗng sau đó được gã ném vào trong một chiếc gạt tàn rất lớn, theo đúng nội qui trong nhà này. Uống xong, gã rút thuốc lá, châm cho mình một điếu. Không hiểu tại sao, Joey thấy đám người quanh hắn trong phòng khách sao hôm nay lầm lì ít nói. Bình thường ra, chúng cứ quàng quạc lên không ngớt, đủ mọi chuyện về cả thượng đế lẫn địa ngục và kể luôn mồm hết chuyện tiếu lâm này sang chuyện tiếu lâm kia. Hôm nay đứa nào cũng cúi đầu vào trò chơi trước mặt. Eu¬gene khẽ gật đầu với Joey, như thể hắn ta biết đọc suy nghĩ trong đầu gã trai và công nhận ấn tượng mà Joey đang có.

- Có chuyện gì phải không? - Gã trai hỏi sau khi đã hít được vài hơi thuốc.

- Chú không nghe thấy tiếng còi à? - Eugene đáp lại, không thèm rời mắt khỏi bàn cờ.

Joey nhăn trán và đưa tay vân vê những sợi râu. - Có chứ, có nghe, - gã lẩm bẩm. - Nhưng mà… - Gã con trai không hề nghĩ ra rằng tiếng còi đó lại có thể liên quan đến Eugene cùng đám tay chân của hắn.

- Rất dễ hiểu! - Thằng con trai to như bò mộng có cái đầu trọc tên là Chas kêu lên. - Những đứa nào cả ngày chỉ xoắn xuýt quanh con người yêu của nó sẽ chẳng bao giờ biết chuyện gì!

Bọn khác cười váng lên.

- Mày ngậm miệng lại, Chas, - Joey kẻ cả bảo ban. - Nếu không, thì mày sẽ nôn ra cả mật xanh mật vàng vì ghen tị đấy.

Lại một trận cười nữa, lần này không có tiếng cười của Chas.

Eugene quay người sang bên, nhìn gã trai người Pueto Rica có bộ ria thưa thớt. - Chúng nó đã phá nát cả nhà Churevczinski. Nhà cháy rụi, bởi vì cái thằng ngu đó nghĩ là nó có thể dùng bom xăng chiến đấu với bọn cớm.

Joey đảo tròng mắt lên trời, đập tay lên trán. - Tôi có thể tưởng tượng được. Đúng là trong điểm đấy thì anh ấy hơi ngu.

- Ngu chỗ nào?

- Có phải anh ấy…?

Eugene gật đầu. - Nó tự thiêu cháy nó. Nhưng bọn cớm dã chuyển đi 18 đứa.

- Thế thì cái bọn chó má mặc áo xanh hôm nay phải mở tiệc mừng, - Joey nói. - Chả phải lần nào chúng nó cũng may mắn tóm được người.

- Bọn cảnh sát thành phố chỉ là thứ tay chân thôi, - Eugene sửa lại. - Công việc thực sự là do bọn người của FBI. Có vẻ như chúng nó đã lần ra dấu vết của cả đám Churevczinski. Phải để anh cho người hỏi tiếp thì ta mới biết được chi tiết.

Joey mím môi. - Dần dần chúng nó đang bành trướng ra đấy, - gã trai gầm gừ. - Đầu tiên là Hermoso, bây giờ đến Churevczinski. Cái bọn cớm liên bang này càng ngày càng láo lếu.

Câu chuyện chỉ là những lời trao đổi giữa Eugene và Joey. Những đứa con trai khác đều biết Eugene không thích kiểu mỗi đứa góp một lời, ồn ào và hỗn loạn.

- Chú có rõ tại sao chưa? - Con cáo hỏi Joey.

- Anh nghĩ… Delbert Carmody? Anh nghĩ là tin này tuồn ra từ cái góc dó?

- Chứ từ nơi nào nữa? - Eugene khoát tay theo một hình bán nguyệt, chỉ về phía những đứa khác. - Nếu không thì trong nhóm chúng ta ở đây phải có một đứa làm việc cho cánh thứ hai.

Tất cả những gương mặt đồng loạt ngẩng dậy, nhìn như thể chứng muốn tan vỡ thành những lời la thét phản đối.

Nhưng Joey kịp thời xoa dịu chúng. - Không có chuyện đó đâu, - gã trai quả quyết. - Em biết qua bản thân em, em sẽ không bao giờ dính tay vào một nơi nào khác. Và tất cả những đứa ngồi trong phòng này cũng thế. Chắc chắn 100% đấy, Eugene.

Con cáo mỉm cười. - Thôi được, anh biết, anh biết. Anh chỉ muốn chú hiểu rằng, Carmody bây giờ là vấn đề của chúng ta.

- Một vấn đề nhỏ thôi.

- Chú nói thế hả? Anh thì anh coi trọng chuyện này.

- Coi trọng tới mức nào? - Joey hít hơi thuốc cuối cùng, rồi ẩn đầu mỏ thuốc lá vào trong gạt tàn.

- Anh muốn thổi một chút gió vào lều Carmody.

- Nghe có vẻ thú vị đấy, - Joey cười.

Bọn con trai còn lại bỏ trò chơi, tiến lại gần hai đứa. Chúng tạo thành một hình bán nguyệt bao quanh con sói.

Con sói lắc đầu. - Từ từ đã, từ từ! Còn chưa có gì rõ ràng, anh chưa có tin cụ thể. Chờ đến tôi hôm nay, anh sẽ có lệnh rõ ràng. Bây giờ các chú cứ chuẩn bị tư tưởng sẵn. Tất cả những gì mà ta tìm hiểu được hôm nay có lẽ sẽ rất thú vị đấy. Được chứ?

Bọn con trai gật đầu. Chúng thấy vinh dự khi được con sói tôn trọng, nhưng chúng không thể hiểu đó chính là chiến thuật của Eugene: Một thằng con trai có cảm giác đang đóng một vai trò quan trọng cho những quyết định trong nhóm sẽ quan tâm gắn bó thân thiết với nhóm hơn rất nhiều. Joey là ví dụ tốt nhất. Gã trai đó tin chắc toàn bộ cái ổ thuốc phiện này mà không có hắn thì sẽ không tồn tại được. Sự việc đối với những đứa con trai khác cũng thế.