← Quay lại trang sách

Chương 9

Chúng tôi có cảm giác cứ phải chuyển động vòng quanh trước một hậu trường. Chỉ có điều sân khấu bây giờ luôn được thay thế bằng những diễn viên mới. Lần này chúng tôi phải đối mặt với một nhân vật hết sức nhợt nhạt. Cả hình thức lẫn nội dung. Dù có trộn anh ta vào giữa một đám người thật đông thì anh ta cũng chẳng bị ai để ý tới. Kể cả trong phòng ở, gã con trai cũng gây ấn tượng rằng tất cả những chiếc ghế sofa cũ kỹ, cái tủ tường chất đầy đồ đạc và dàn tivi - video tối tân còn đóng vai trò quan trọng hơn bản thân hắn rất nhiều.

Delbert Carmody là kẻ cả đời chưa bao giờ dám ló mặt ở hàng trên.

Nhưng anh ta đã gây không biết bao nhiêu sóng gió tại hậu trường. Có lẽ đó chính là lỗi lầm của Delbert. Anh ta tự coi mình là không quan trọng, đến mức độ không bao giờ nghĩ tới chuyện có người để ý đến những hoạt động của anh ta. Chừng nào những trò hoạt động này chỉ hạn chế trong việc buôn bán đồ ăn cắp thì quả cũng chẳng ai nghĩ tới chuyện trách mắng. Nhưng song song với trò đó, anh ta còn bán thông tin cho một vài cảnh sát viên thuộc khu vực đó. Thế vẫn chưa đủ, dù đã làm việc cho cả hai phe, Delbert còn lén lút kiếm thêm một vài đồng tiền thật nhanh. Bằng Crack. Động đến loại thuốc phiện nguy hiểm này thì các bạn đồng nghiệp của chúng tôi trong lực lượng cảnh sát thành phố hoàn toàn không biết đến nể nang, chiếu cố.

Họ đã cho anh ta vào giữa hai gọng kìm và xoắn lại.

Theo đúng nghĩa của từ này.

Delbert hầu như bị khủng hoảng tinh thần, kiệt lực sụp xuống khi nhìn thấy những hành động trong bóng tối của mình đột ngột bị kéo tuột ra ánh sáng. Bởi việc luôn luôn có những chiếc xe đi tuần của cảnh sát đỗ trước ngôi nhà của anh ta ở phố Macnish và hiện tượng cảnh sát viên vào ra không ngớt trong ngôi nhà này chắc chắn chẳng thể giữ bí mật lâu. Lại càng không thể giữ bí mật với những con người đang sống xung quanh đó.

- Chúng tôi đã đề nghị với anh một vài lần rồi, Delbert, - Tôi nói. - Anh chỉ cần ký vào đây thì buổi tối hôm nay anh sẽ được nhận vào chương trình bảo vệ nhân chứng của cảnh sát liên bang. - Đó là một chương trình bảo vệ nhân chứng chính trực thuộc trực tiếp bộ tư pháp Mỹ. Nhân chứng có thể được bảo vệ tới mức độ được hoàn toàn biến mất và không bao giờ còn xuất hiện trở lại. Những giấy tờ nhận dạng mới cùng với một sự thay đổi thật sự diện mạo bên ngoài bằng các cuộc phẫu thuật thẩm mỹ sẽ được thực hiện nếu tính mạng nhân chứng bị đe doạ.

Tôi tựa người vào tủ tường, Phil đứng bên cạnh cửa dẫn ra hành lang- Những ngôi nhà khu Elmhurst được xây dựng hầu như giống hệt nhau. Nhưng vì có rất nhiều việc phải làm ở đây nên hai chúng tôi đã nhận ra những điểm khác biệt rất tế nhị của chúng. Lần thì căn bếp trong các căn hộ được xây ở phía bên trái, lần thì bén phải. Thế nhưng kể cả giấy dán tường và những đồ gỗ ở đây không hiểu tại sao cũng rất giống nhau. Trong căn hộ của Delbert, đồ đạc chỉ rách rưới hơn chút đỉnh so với căn hộ của những người vẫn còn đặt giá trị vào việc giữ gìn môi trường sống sao cho sạch sẽ tinh tươm.

- Anh đừng có cân nhắc lâu quá đó, - Phil nói thêm. - Thể nào cũng có kẻ đổ lỗi cho anh về cái chết của Boleslaw Churevczinski.

Delbert cọ quậy trong ghế bành, trông như một con rùa đang ngồi xổm đã bị ai đó cậy mai lên. Anh ta ngẩng đầu, nhìn về phía Phil rồi lại sang phía tôi bằng đôi mắt xanh nhợt, trông mọng nước. Anh ta là một người đàn ông béo phị, một kẻ nghiện rượu chính cống, khuôn mặt chảy bệu đã nhợt nhạt như mặt những người cả đời sợ nắng, như người bình thường sợ bão giông. Những món tóc bết dính trên cái xương sọ đồ sộ có một màu nằm đâu đó giữa tông vàng và tông nâu. Chỉ mới 34 tuổi thôi, nhưng trông Delbert đã như một người gần đi đến bước cuối cùng.

- Các cảnh sát viên sẽ canh chừng cho tôi, - anh ta nói bằng một cái giọng cao the thé như của đàn bà.

- Chúng tôi biết, - tôi đáp lời. - Chúng tôi cũng tin chắc là các bạn cảnh sát thành phố làm việc rất tốt. Nhưng mà…

- Nhưng mà sao? - Anh ta cắt lời tôi. Nghe tức tối như thể con rùa đã cắn chặt vào mồi. Vẻ thách thức ra mặt.

- Thôi đừng tự lừa mình, Delbert. Bản thân anh đang gặp nguy hiểm. Nhưng chỉ mấy cái tin be bé mà anh thả ra cho tới nay vẫn chưa đủ để biến anh thành một nhân chứng quan trọng.

- Vậy thì tôi cũng không thể được nhận vào chương trình bảo vệ.

Trời đất ạ! - Phil kêu lên. - Đừng có chơi trò mèo chuột với chúng tôi, Delbert! Anh phải ý thức về tình huống của anh bây giờ và hành động cho kịp thời. Chỉ cần chúng tôi tẩy khu Elmhurst cho sạch những cái ổ Crack là anh sẽ thoát nguy.

- Chỉ trong trường hợp tôi cung cấp được những thông tin có giá trị sử dụng. - Carmody gật đầu, khiến cả những bọng mỡ bên dưới cằm và cổ rung rinh. - Tin về Boleslaw Churevczinski có dùng được không?

- Rất tốt, - tôi trả lời. - Nhưng hắn ta đâu có khác gì anh, Delbert. Anh đừng có ra vẻ ngớ ngẩn.

Người đàn ông cười tinh quái. - Tôi không để cho anh bịt mắt dẫn tôi ra chỗ băng trơn đâu. Thời điểm vẫn còn chưa chín. Các anh chỉ nhận được những tin gì mà tôi muốn cung cấp. Hiện tại tôi không biết gì hơn. Bao giờ tình hình thay đổi tôi sẽ lên tiếng. Thông nhất như vậy đi.

Anh ta không muốn.

Người đàn ông đang sợ hãi trước chính động tác dũng cảm lần trước của anh ta. Chắc chắn Delbert đang muốn tự vả vào mặt mình về việc đã bạo gan đi một bước quá dài. Dĩ nhiên anh ta biết, chứng tôi đã chạm gần tới trung tâm của tổ chức buôn bán Crack. Chúng tôi đang cần tóm những con nhện lớn nhất, béo nhất, đang ngấm ngầm giăng cái lưới của nó ra trùm xuống toàn khu Elmhurst. Carmody ý thức rất rõ ràng điều đó và anh ta đâm sợ. Sợ quá hóa mất trí khôn.

Chúng tôi bỏ anh ta ở lại.

Khi ra tới cửa, hai chúng tôi lại thấy một chiếc xe đi tuần đang chờ sẵn.

༺༒༻

Có lẽ đó là thiên đường thật sự. Bianca không thể giải thích rõ, nhưng cô tin chắc như vậy. Cô đang ở giữa thiên đường đó. Cảm giác trôi lơ lửng dưới mặt trời ấm áp, trong một bầu trời không mây. Ánh nắng chan hòa khắp mọi nơi. Kể cả dưới bóng những cây dừa rất cao. Tay trong tay, cô và Joey đi tới một bãi biển không một bóng người. Cả hai cùng lõa thể và họ chạy như những đứa trẻ vô tư xuống làn nước.

Đột ngột, mọi vật tối đen lại.

Một lúc sau, Bianca mới hiểu rằng cô vừa tỉnh giấc. Màn tối là hiện thực quanh cô. Bây giờ đang nửa đêm; cô nằm trên giường, nhìn lên trần phòng và dần dần cũng nhận ra những đường lượn sóng do ánh sáng từ những cây đèn đường bên ngoài hắt chênh chếch qua cửa sổ. Bianca nhắm mắt lại, nhưng giấc mộng ở thiên đường không quay trở lại. Thôi được, người ta chẳng thể đòi hỏi quá nhiều! Cô đã có một buổi tối rất vui vẻ và sung sướng với Joey. Anh hôm nay là người tình dịu dàng nhất mà một người đàn bà có thể mơ ước tới. Vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ và đắm đuối đến hoang dã. Một hỗn hợp hấp dẫn chết người.

Cô gái muốn đưa tay tìm thân hình người yêu, chỉ muốn chạm vào người anh thôi. Nhưng rồi cô dừng lại. Nhỡ đâu anh nghĩ cô vẫn còn chưa thỏa mãn? Hay anh tưởng cô lại muốn chìm xuống làn sóng dịu dàng âu yếm một lần nữa? Cô gái khúc khích cười trong tâm khảm. Trời đất, họ hầu như đã thành một cặp vợ chồng chưa cưới! Họ đâu có cần phải che dấu tình cảm của mình với người yêu nữa.

Cô đưa bàn tay sờ về phía bên trái, đồng thời quay người lại.

Bàn tay của cô chỉ chạm vào một cái gối còn trống, một khoảng vải trải giường trống rỗng. Cô gái mở to đôi mắt, dựng nửa người trên dậy. Giờ thì đôi mắt của cô đã quen với khung cảnh tối mờ trong phòng. Một nửa giường trống vắng.

- Joey? - Cô khe khẽ gọi. Cô không muốn cha mẹ cô ở trong nhà nghe thấy. Có lẽ anh chỉ đơn giản tình dậy, như cô bây giờ và ra ngoài thờ hít một chút không khí trong lành.

Không có câu trả lời.

Bianca chuồi ra khỏi giường. Nhẹ chân, cô đi sang phòng tắm, rồi vào căn bếp nhỏ. Ra đến hành lang, cô thận trọng bật cây đèn trên tường. Đôi giày bóng chày của Joey không còn ở đây nữa. Cô quay trở lại phòng ngủ, tìm kiếm và thấy quần áo của anh cũng không có. Tim cô bắt đầu đập. Nếu Joey muốn ra vườn thở hít không khí trong lành thì anh chỉ cần khoác một áo Kimono là đủ rồi. Joey thật ra là người lười thay đồ. Nếu không thật sự phải cần tới quần dài áo dài tay thì không bao giờ anh mặc.

Bianca không cân nhắc lâu. Cô cưỡng lại ý muốn bật đèn trong phòng ngủ, nhẹ nhàng lần mò trong bóng tối. Kim đồng hồ chỉ 11 giờ rưỡi đêm. Thế mà cô cứ tưởng đã quá nửa đêm lâu rồi. Chắc cô đã ngủ quá sâu. Cô gái bận quần Jean, áo thun, vội vàng mặc một lần áo khoác bằng len lên trên, rồi đi đôi ủng thể thao. Trước khi giơ tay tắt đèn hành lang, cô khoác bên ngoài chiếc áo lông. Đêm ngoài trời bây giờ rất lạnh. Chỉ có ban ngày là còn ấm đôi chút, vào những khi không có mây che khuất mặt trời.

Cánh cửa bên dưới nhà không khóa. Bianca rút chiếc chìa khóa vẫn còn cắm phía bên trong. Joey không có chìa khóa riêng. Anh không bao giờ ở trong căn hộ sát mái của hai người vào những lúc Bianca vắng nhà. Trong phương diện này, anh có một kiểu kiêu hãnh của riêng mình.

Cô gái nhẹ chân bước từng bước xuống dưới. Nếu để những bậc thang kêu lên, tất cả mọi người trong nhà sẽ nghe thấy, mặc dù họ đã xây một con đường đi riêng cho căn hộ áp mái của cô. Từ bé Bianca đã có thói quen gắng cư xử thận trọng để không làm phiền người khác và cô làm điều đó một cách tự nguyện. Cha mẹ cô tin tưởng cô con gái 21 tuổi và cho phép cô tự do làm mọi việc. Cha Bianca vốn là giáo viên tiểu học. Ông luôn kể với tất cả đồng nghiệp rằng ông rất tự hào về cô gái út của mình, một cô con gái có nghề nghiệp, có công ăn việc làm nghiêm chỉnh và một cậu bạn trai tử tế.

Ra đến hè phố, cô gái bước nhanh hơn. Thế nhưng chỉ sau vài mét, Bianca dừng phắt lại. Như tự động, thân hình cô xoay sang trái. Tại sao cô lại nghĩ Joey đã đến nhà Eugene?

Khi xoay người và nhìn về hướng ngược lại, Bianca bất giác nghĩ thầm rằng cô đang hành động theo giác quan thứ sáu.

Bên dưới cột đèn, ở góc phố cắt với đại lộ Baxter có một người đàn ông đang đứng. Anh ta cao tầm thước, người gầy, đi giày bóng chày. Joey Mendez. Rõ ràng là anh rồi. Nhưng tại sao anh lại đứng ở đó?

Bianca không muốn gọi anh. Cô ngại đánh thức hàng xóm tỉnh dậy. Cô không muốn họ cười giễu mình. Vậy là cô cất bước. Trông như thể anh đang chờ ai đó, đang đợi cô thì phải, cứ như thể anh sẽ tính đến khả năng cô sẽ đi theo anh. Nhưng tại sao anh lại ra đứng đây?

Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy?

Trong những giây đồng hồ sau đó, cô gái tự đặt ra câu hỏi này cho mình một lần nữa.

Cô đang cách anh chừng 50 mét. Đột ngột, Joey thôi tựa lưng vào cây cột đèn và xoay người về hướng phải, đi về đại lộ Baxter.

- Joey! - Bianca cất tiếng gọi. Nhưng cô chỉ gọi một lần khi thấy Joey không nghe thấy tiếng mình. Cô chạy nhanh hơn.

Khi tới góc phố, cái góc phố mà anh vừa đứng đó cách đây một phút, ngay lập tức cô quay người sang bên phải và muốn nín thở, tưởng không thể tin vào mắt mình.

Joey đang chạy qua đường, về phía bên trái, tránh một cái xe taxi đang từ từ lao qua. Rồi chỉ vài giây sau đó, người con trai biến vào đại lộ Roosevelt nằm chênh chếch, hướng ra khỏi khu Elmhurst. Anh muốn gì ở khu Jackson Heights? Khu phố bên cạnh khu Elmhurst bắt đầu phía bên kia của đại lộ Roosevelt. Chắc chắn đường sang đó chẳng xa, nhưng Joey chưa bao giờ sang tới đó, chính bản thân anh đã nói như vậy. Toàn bộ bạn bè và người quen của anh đều sống tại Elmhurst.

Bianca không đầu hàng. Cô quyết định bám theo cho bằng được. Cô muốn biết anh đang chơi trò gì với cô, dù có thể phải rình mò theo anh một nửa đêm nay.

༺༒༻

Hơi thở của Joey vẫn còn hổn hển khi gã trai đưa tay bấm chuông nhà của Eugene Spikes.

Marve mở cửa và ngay lập tức bành miệng ra cười. Nhạc trong phòng khách đang được bật to. Joe và Vimp nhảy một mình trong góc trước dàn nhạc. Những đứa khác ăn đồ nguội, uống nước lon và hút thuốc mỗi khi ngừng ăn. Tất cả đang tươi cười. Thậm chí cả Eugene cũng kéo mặt thành một nụ cười lặng lẽ khi hắn nhìn thấy Joey.

- Để tôi hít một hơi đã, - gã con trai nói, đi luôn vào bếp, rút một ống Crack.

Khi quay trở lại phòng khách, hơi thở Joey đã bình tĩnh hơn hẳn. Gã trai ném mình xuống ghế sofa, rút tẩu. - Đúng là đánh lạc hướng con bé chẳng dễ chút nào, - gã lẩm bẩm. - Nhưng em đã dẫn con nhỏ chạy vào một hướng hoàn toàn khác. Bây giờ cho nó ở đó mà tìm tới chết.

- Anh xử với người yêu chẳng hay chút nào! - Sonny trêu chọc và đưa ngón tay trỏ ra vẻ hăm dọa.

- Im mồm đi! - Joey gầm lên.

Cả bọn cười như pháo nổ.

Con cáo giơ một tay và không khí ngay lập tức im lặng; gã nhìn Joey bằng vẻ nghiêm trang. - Chú nghe cho kỹ đây, chú em. Anh hy vọng là con vợ chú không hiện ra trước nhà này đấy chứ?

- Em đã cưới vợ dâu.

- Nhưng chú sống với nó cũng như vợ chồng rồi. Đúng không?

- Ừ thì… - Joey hối hả hít thuốc.

- Thấy chưa? Lần tới chúng ta sẽ tổ chức chặt chẽ hơn. Khi nào cần nói chuyên quan trọng thì chú đừng về nhà nữa. Phải tìm cách mà giải thích cho nó xuôi tai. Rõ chưa?

- Rõ rồi, rất rõ.

Với một cái gật đầu ngắn gọn, Eugene ra hiệu đề tài như vậy là đã được bàn luận xong. Một trong những đứa con trai sẽ tìm cách đánh lạc hướng Bianca nếu cô gái quả thật xuất hiện trước cửa nhà này.

Joey thấy rất rõ ràng những ý nghĩ của hắn đang nhanh chóng chia tay với hình bóng Bianca. Phần còn lại của đêm hôm nay phải được dành hoàn toàn cho việc quan trọng, cho Eugene và những việc chung của nhóm.

Con cáo giơ một tay lên, ra hiệu muốn bắt đầu. Vimp lẹ làng tắt dàn nhạc. Cả đám ngồi tụm lại.

- Anh cho các chú biết thông tin, - Eugene nói. - Như đã nói trước, vấn đề hôm nay là anh bạn Delbert Carmody. Nếu chú nào còn sáng kiến thì cứ nói ra đi. Hiểu chưa? - Gã đưa mắt nhìn đồng bọn. Trong tất cả những đôi mắt đang bám dính vào đôi môi gã, Eugene Spikes chỉ đọc thấy duy nhất một sự phục tùng trung thành. Nét mặt không hề thay đổi, gã đàn ông nói tiếp. - Các chú cũng biết, Carmody là một con chó hèn hạ. Nó đã quyết định hát cho bọn cớm nghe. Nhưng nó chỉ hát từng câu một. Chắc nó tưởng kiểu đó còn giữ cho nó một cửa hậu. Nếu bây giờ bị ta nắn gáy, chắc chắn nó sẽ quằn quại nài xin, rút lại tất cả những gì mà nó đã bán cho bọn cớm và quay sang cầu thân với bọn ta.

- Cái thằng khốn! - Joey kêu lên.

- Đúng là con chó thối! - Davey thêm vào.

- Chắc chắn nó sẽ nài xin chúng mình đá nát đít nó ra nữa! - Barry sung sướng kêu lên.

Từ từ đã nào, các chú, từ từ! - Con cáo nói và giơ tay ngăn cơn hồ hởi của bọn đàn em. - Ta chỉ làm được việc này nếu giữ được cái đầu cho tỉnh táo. Chắc chắn là thằng phản bội Delbert đang nghĩ chuyện xỏ mũi chúng ta. Nó nghĩ rằng bọn cớm đủ khả năng bảo vệ cho nó. Giờ thì bọn mình có điều kiện cho con chó hèn biết là nó nhầm lẫn đến mức nào. Mà chẳng phải chỉ giải thích suông. Phải cho nó hiểu nó hoàn toàn không con đường chạy trốn vào tay của bọn cảnh sát liên bang.

- Phải đốt cho cái mông của nó cháy đỏ lên đã! - Sonny cười khúc khích và nhún nhảy như lên đồng.

- Đúng đấy, đốt cháy nhà nó di! - Chas hồ hởi reo lên. Nó thậm chí còn nhảy lên như đã hóa rồ.

- Đừng có vội vàng quá, - Eugene gằn giọng nói. - Đừng vội, hiểu chưa! Nghe anh nói cho kỹ đây, nghiến răng bình tĩnh lại thêm một đoạn nữa. Chú ý này. Các chú có biết lực lượng của bọn cớm đêm nay như thế nào không? Biết thì tốt. Ta có thể dễ dàng nhận thấy ở tất cả các cuối phố và các ngã tư. Kể cả trong việc canh chừng Delbert cũng vậy. Dĩ nhiên có một điểm quyết định khác: Chúng nó không coi thằng Delbert là đặc biệt quan trọng. Nguyên nhân là vì thằng này đã hèn, đã phản bội mà lại không nói đủ những gì mà bọn cớm quan tâm. Vậy là nó đã tự giơ dao thái vào thịt nó.

Con cáo hắng giọng, cứ như thể nói những câu vừa rồi là việc quá sức. Gã con trai đốt cho mình một điếu thuốc lá, rồi xuề xòa mỉm cười, nói tiếp:

- Chúng nó chỉ ra lệnh cho một thằng cớm duy nhất canh chừng Delbert. Chỉ một thằng thôi! Anh đã cho kiểm tra lại tin này. Dĩ nhiên là chúng nó canh cả ngày lẫn đêm. Anh nghĩ thằng này không phải là thằng duy nhất trong thành phố này hiện đang được chúng nó quan tâm.

- Không thể hiểu được, - Joey lắc đầu nói. - Thật không thể hiểu được! Làm như một thằng cớm là có thể đảm bảo an toàn!

Bọn con trai còn lại ngạc nhiên nhìn con cáo. Chúng gật dầu đồng tình với những lời nói của Joey, nhưng không một đứa nào có thể rời ánh mắt khỏi thằng cầm đầu, gã đàn ông mà chúng tôn thờ bởi gã hiểu biết rất nhiều việc và hiểu rất sâu sắc.

- Tình hình còn tốt hơn ta tưởng, - Eugene Spikes giải thích. - Chúng chỉ có một lượng cớm cố định để làm việc này. Thằng phụ trách thời gian này, từ nửa đêm cho tới tám giờ sáng là một thằng rất kiêu ngạo, tự cho nó là siêu nhân. Rupert Nolan, một thằng cớm quèn đi tuần. Nó mới gia nhập bọn áo xanh được có chín tháng nay, một thằng còn non choẹt. Các chú có biết nó làm gì không?

Con cáo cúi người về phía trước và nhìn thật sắc vào mặt từng thằng đàn em đang đứng xung quanh, giống như một tay kể chuyện chuyên nghiệp thành thạo với nghệ thuật làm cho câu chuyện trở nên căng thẳng và hồi hộp.

Bọn đàn em không đứa nào ngậm mồm lại được nữa, chứng biết rằng bây giờ chúng sẽ được nghe một tin rất bất ngờ.

Tóm chặt lấy nhau nhé, - con cáo nói bằng vẻ thâm hiểm, khoác lên mặt nó vẻ cay đắng của một người dân phải trả tiền thuế và phải tận mắt chứng kiến cảnh nhà nước tiêu phung phí những đồng xu anh ta gom cóp được. - Cái thằng Rupert Nolan hình như vẫn chưa thành người lớn hẳn. Có lẽ nó rất thích tin rằng nó đang oai như một người hùng chăn bò miền viễn tây. Các chú có biết, thằng cớm non choẹt đó nó làm gì không? Anh nói cho các chú nghe. Chắc các chú sẽ không thể tin được đâu.

Thêm một lần nữa, gã trai ngừng lại một đoạn, rồi hài lòng nhận ra rằng, thần kinh của đám con trai đang nghe hắn kể chuyện thật sự đã căng như những dây cung.

- Nó làm gì vậy? - Joey thúc giục.

Eugene lại mỉm cườị. - Nó đặt một con búp bê to như người thật vào trong xe đi tuần của nó. Một con búp bé mặc một bộ cảnh phục giống y như nó. Vậy là cái con búp bê ngớ ngẩn đó ngồi đằng sau tay lái, trong khi thằng Rupert Nolan thật sự thì đang đứng ở một chỗ khác. Dĩ nhiên nó cho như thế là rất thông minh. Nó chỉ chưa biết được rằng, cả đám nhà đó hiện đã mang tính xuẩn ngốc của nó ra cười nhạo.

Thêm một giây đồng hồ nữa, cả bọn trân trối nhìn vào mặt con cáo. Thế rồi chúng nó đổ tung ra cười, sặc sụa, chói chang, vừa cười vừa đập vào đùi nhau, vừa cười vừa tóm vào đầu nhau để rồi lại lấy hơi cười sằng sặc thêm một trận nữa.

- Đúng là một con bò ngu! - Thằng Barry hổn hển nói.

- Trời đất, sao lại có thằng cớm ngu thế không biết!

- Chẳng lẽ bọn cớm bên trên chưa chửi nó hay sao? - Joey kêu lên. - Phải đá vào đít thằng cớm con đó chứ

Eugene lắc đầu. - Anh tin rằng bọn chúng nó cũng thấy cái sáng kiến đó là hay.

Lại thêm một trận cười nữa. Trận cười kéo dài, mãi về sau này bọn con trai mới bình tĩnh được.

- Theo em, - Joey nói, - ta phải dạy cho cái thằng cao bồi ngu đó một trận.

- Chính thế, - con cáo gật đầu hài lòng. - Và việc rất đơn giản thôi: Các chú cứ lượn lờ chơi bời một chút ở phố Macnish, thế rồi các chú bắn vào con búp bê giả đằng sau tay lái đó.

Đột ngột, không khí im phăng phắc. Chỉ còn lại những cặp mắt mở to và những cái mồm há hốc.

- Các chú không hiểu sao? - Eugene Spikes hỏi kẻ cả như một ông bố. - Thật ra đây chỉ là một trò đùa. Nhưng một trò đùa rất có hiệu lực. Thứ nhất, ta cho cái thằng cớm lếu láo đó một bài học. Và thứ hai, thằng Delbert phản bội sẽ biết gió bây giờ thổi theo chiều nào. Nó sẽ vắt chân lên cổ rút lại tất cả những lời khai của nó với bọn cớm.

Im lặng thêm vài phút nữa.

- Hay lắm, - Joey Mendez đột ngột lên tiếng. - Rất là hay, sáng kiến rất hay. - Gã trai nhảy lên. - Thế nào, bọn các chú có ai còn sáng kiến nào hay hơn không? - Khiêu khích, hắn nhìn vào mặt bọn con trai còn lại. - Các chú không nghĩ ra được tí gì, đúng không?

Gã có lý.

Nỗi kinh ngạc của những đứa con trai còn lại chuyển thành niềm thán phục vô bờ bến đối với người đàn ông đã được chúng nó gọi bằng con cáo và gọi một cách có lý.

- Joey nói đúng đấy, - Eugene giải thích sau một thoáng im lặng. - Nếu các chú có sáng kiến nào thì cứ nói ra đi.

Quả thật, cả đám con trai còn lại chẳng còn ý nào khác. Chúng lại bắt đầu im lặng.

Thôi, không sao, - con cáo khẽ nói và cười ra vẻ thú vị. - Đây không phải là một việc mà người ta phải sợ đến tè ra quần đâu. Đây là việc mà bọn trẻ con còn đến trường cũng làm được, đúng không?

Cả bọn gật đầu đồng ý.

- Chỉ là một trò đùa thôi, - Eugene nói tiếp. - Chính là như vậy. Các chú thậm chí chẳng cần phải sợ lấy một giây.

- Bọn em đâu có sợ bao giờ! - Joey vênh váo. - Bao giờ thì ta bắt đầu?

- Ngay bây giờ.

Những đứa con trai khác ngạc nhiên nhìn nhau, thế nhưng Joey gật đầu, cứ như thể mọi việc đối với nó đã rất rõ ràng. - Vậy là vào giờ này Nolan vẫn đang bám quanh cái thằng Carmody đó? - Nó hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn.

- Một trăm phần trăm, - Eugene khẳng định. - Vì các chú có mặt ở đó, anh chỉ cần biết ai trong các chứ sẽ lãnh trách nhiệm bắn con búp bê.

- Để em cho! - Joey nói một cách quả quyết, miệng nhăn ra cười.

- Còn ứng cử viên nào nữa không? - Con cáo hỏi.

- Để Joey làm là tốt rồi, - Sonny lẩm bẩm. Những đứa con trai khác tỏ vẻ đồng tình.

- Nào Joey, - Eugene nói và đứng dậy. - Chú cần công cụ.

Chúng đi vào gian kho nằm đằng sau khu bếp. Eugene lục lọi trong một cái tủ gỗ. Thế rồi hắn đặt lên mặt bàn một chiếc túi da và bật một ngọn đèn nêon phía bên trên bàn lên. Mắt Joey giương tròn khi thằng bạn lớn tuổi của nó mở túi ra.

Khẩu súng lục óng ánh một màu xanh đen trên nền vải nhung đỏ.

Cây súng lục nhìn như thể nó được làm cho những bàn tay khổng lồ. Thế nhưng đó chỉ là ấn tượng ban đầu mà thôi. Joey đã một vài lần nắm những khẩu súng khác trong tay. Khẩu Colt Government đời cũ trông cũng lớn như vậy. Nhưng khẩu súng này là một loại súng rất hiện đại. Người ta nhận rõ điều đó khi nhìn thấy những băng đạn được xếp trong một hộp riêng, cũng nằm trong túi da.

- Một khẩu Beretta, - Joey đoán.

- Đúng, - con cáo gật đầu. - Beretta đời mới, đời 92F. - Hắn rút một trong những băng đạn lên. - Hai hàng, 15 viên. Thêm một viên đạn bổ sung trong ổ là chú có tất cả 16 viên. Mặc dù không cần cả lũ này cho cái con búp bê đó, nhưng nếu chú muốn làm quen với cách sử dụng… - phần còn lại của câu văn được bỏ lửng lơ.

Joey nhìn trân trối vào khẩu súng. - Ý anh muốn nói sao?

- Thằng con trai hỏi khẽ, ánh mắt không rời đi chỗ khác.

- Trong hàng ngũ bạn bè như anh với chú, thỉnh thoảng người ta lại cần tới các chuyên gia. Cần những nhân viên thật tốt cho một số nhiệm vụ đặc biệt nào đó. Nếu có được một nhân viên như thế, một chuyên gia biết cách sử dụng súng, thì sẽ là một việc rất hay.

- Nhưng mà như thế thì em phải tập bắn ở một chỗ nào đó. Ý em muốn nói bắn trúng con búp bê ngồi trong xe đi tuần không khó. Nhưng nếu muốn bắn thật thì người ta cũng phải luyện tập, đúng không? Mà luyện tập giữa khu Queens này, giữa New York?

Anh có những người bạn rất tốt và có những cơ hội rất tốt, - Eugene đáp lại. - Nhưng ta sẽ nói những chuyện này sau. Giờ thì hãy quan tâm đến cái con búp bê cảnh sát đó đã. Được không?

- Được thôi! - Joey vui sướng đáp.

Gã để cho Eugene hướng dẫn hắn cách lắp đạn.

༺༒༻

Bianca LaRosa quay trở lại đại lộ Roosevelt và giảm tốc độ bước. Lưng cô ớn lạnh khi nhớ lại những loại người mà cô vừa gặp. Cô đã đi đến cuối phố số 81, rồi bị lạc mất bóng Joey. Cô đã đi theo anh ta vào cả những con phố rất nhỏ, hoàn toàn không hiểu đường đi ngoắt ngoéo của anh ta mang ý nghĩa gì. Chính vì thế mà cô càng để ý nhiều hơn đến những loại người đang lang thang ở khắp các góc phố, trong những con đường dẫn vào nhà, trong những đường ngách dẫn vào các cửa sau, trước các quán rượu, trước cổng một trường học, giữa những chiếc xe ô tô đang đỗ và thậm chí ở cả khu sân chơi của trẻ em. Vậy là ở Jackson Height, cuộc sống ban đêm cũng hôi thối chẳng khác gì ở khu Elmhurst.

Crack hiện diện khắp mọi nơi.

Hóa ra tất cả những gì báo chí đưa tin đều đúng cả. Bianca chưa bao giờ cảm nhận trực diện như đêm nay. Mặc dù đã đến tuổi trưởng thành, cô hầu như vẫn hoàn toàn phục tùng tất cả những quy tắc đề phòng mà cha mẹ dạy bảo cho cô từ khi còn bé, trước khi cô cất bước tới trường: Không bao giờ đi một mình sang phố lạ!

Chừng nào chúng ta hoặc những người hàng xóm còn nhìn thấy con, chừng đó còn ổn thỏa. Nhưng đêm nào cũng phải về nhà trước khi bóng tối đổ xuống và luôn cố gắng ở những nơi nào có đông các bạn nữ hoặc có đông các bạn nam cùng học. Trong những năm cuối này, những người dân ở khu Elmhurst và chắc chắn trong cả khu Queens càng trở nên cẩn trọng hơn trước. Giờ thì cả những người lớn cũng tự đặt ra cho mình những biện pháp bảo an riêng, những biện pháp mà trước đây họ chỉ bắt con cái áp dụng. Không ít người dân than phiền rằng chất lượng cuộc sống của họ đã bị giảm sút nặng nề, nhất là tại vùng Queens, ngày trước vốn là một khu dân cư yên tĩnh.

Những lời than phiền của họ hoàn toàn đúng. Trong đêm hôm nay, đêm đi tìm người yêu, Bianca lần đầu tiên thực sự hiểu ra điều đó. Cô vui sướng khi quay trở lại với những đại lộ đông đúc hơn. Ở đây còn có những quán rượu, quán cà phê đang mở cửa. Vẫn còn một vài chiếc taxi từ từ lăn bánh tìm khách hàng và thỉnh thoảng lại có một chiếc xe đi tuần của lực lượng cảnh sát thành phố lướt qua. Bianca chỉ không thấy những cảnh sát viên đi bộ như thời cô còn nhỏ. Ông thị trưởng Ed Koch đã phải ra lệnh áp dụng chương trình tiết kiệm ngặt nghèo trên tất cả các phạm vi. Cô gái hiểu điều đó và cô đã thật sự tin rằng con người ta cũng có thể sống mà không cần nhiều cảnh sát đến như vậy, chỉ cần mỗi người thân thiện với người khác hơn một chút thôi.

Cô lầm to.

Trong những gốc tối của thành phố ban đêm này, nét thân thiện không phải là thứ mà cô nhìn thấy. Bianca đã nghe thấy những con người đó gầm gào vào mặt nhau. Cô đã nhìn thấy những mũi dao lóe lên trong ánh đèn và cô đã phải nghe thấy những âm thanh tởm lợm, những quả đấm đập vào đối thủ. Tất cả những âm thanh này không rõ ràng và cường điệu như trong phim, khi những người hùng hành động quật ngã đối phương. Thường cô chỉ nghe thấy những ngọn đòn này khi kẻ trúng đòn ngập ngụa thảm thương. Thêm vào đó là tiếng thở hào hển, giận dữ, hả hê của kẻ chiến thắng, hả hê vì những ngọn đòn của hắn mỗi lúc một làm nhục đối phương hơn. Nó là một trò chơi bẩn thỉu và hèn hạ, hoàn toàn chẳng dính dáng chút nào với ấn tượng phóng khoáng sang trọng mà những trò đánh đấm trong phim thường để lại trong lòng khán giả. Và cũng khác hẳn với vẻ vui thích của người xem phim, sự tán thưởng của đám khán giả trong những góc phố u ám chỉ là những tiếng cười chế giễu, những niềm hả hê độc ác trên nỗi đau của kẻ khác.

Trong đám người nhớp nhúa đó không vắng bóng đàn bà. Có lẽ đây là yếu tố khiến Bianca gặp may và chưa bị tấn công lần nào. Đã nhiều lần cô cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đuổi theo cô. Nhưng chắc những gã con trai này quá lờ đờ, quá lười biếng để nhổ thân hình của chúng ra khỏi vị trí. Thật may cho cô, bởi loại người này không biết đến khái niệm nhân phẩm của một người phụ nữ. Chúng quen dùng bạo lực để chiếm lấy những gì mà cơn thèm khát thú tính đòi hỏi. Hơn nữa, những đứa con gái bám quanh chúng thường cũng chẳng biết đến một lối sống khác và cũng chẳng muốn một cách cư xử khác.

Bianca có cảm giác phải tự kéo mình ra khỏi một đầm lầy. Đại lộ Roosevelt là một bến bờ cứu vớt. Chỉ còn vài trăm mét nữa thôi là về tới phố Ithaca. Elmhurst trong con mắt cô bây giờ hiện lên như một hòn đảo an toàn. Tình trạng phải nhìn vào gương mặt ghê tởm của thành phố ban đêm đã đẩy những suy nghĩ về Joey xuống hàng thứ hai. Thật không thể tưởng tượng có bao nhiêu con người đang ngủ yên, trong khi khía cạnh tăm tối rác rưởi của cuộc sống này đang đêm đêm lan tỏa vào mọi ngóc ngách bao quanh căn hộ của họ.

Một rạp chiếu phim đang thả ra những người khách cuối cùng của đợt chiếu cuối cùng trong ngày. Đây là loại phim mà người ta không bao giờ được phép quảng cáo, ít nhất là trong khu Queens. Những người đàn ông trung niên và thanh thiếu niên lê bước ra ngoài. Khuôn mặt của họ thể hiện rõ họ vừa xem những gì. Ánh mắt của họ tóm lấy thân thể Bianca và hiện lên rõ rệt cái ý so sánh với hình trên màn ảnh.

Bất giác, cô gái trẻ cất bước nhanh lên.

Cô đi qua những cửa hàng cửa hiệu có những khuôn cửa sổ được bảo vệ bằng một lớp song sắt chắc chắn.

Đằng sau cô vang lên tiếng chân bước cũng đang tăng tốc độ.

Bianca tự mắng mỏ mình là đồ ngu. Dĩ nhiên, đằng sau cô bao giờ mà chẳng có tiếng bước chân. Cô đang đi trên một con phố đông người. Cũng đang có người đi ngược lại phía cô. Đại đa số là đàn ông, có vẻ thoải mái, hồ hởi và ồn ào. Cả từ phía họ cô gái cũng cảm nhận thấy những ánh mắt. Nhưng chúng không có vẻ đe dọa như trong ánh mắt tại những khúc phố tối. Cô tìm cách tự an ủi rằng cô không cần phải sợ hãi bị truy đuổi. Đúng là đi theo Joey là một việc sai lầm. Anh ấy là một người đàn ông, anh ấy cần những khoảng trời tự do riêng. Rồi anh ấy sẽ quay trở lại. Cô phải tìm cách sửa chữa lại lỗi lầm của mình, bằng cách về nhà nhanh như có thể.

Những bước chân lại gần.

Trời đất, rõ ràng không phải là cô tưởng tượng ra nữa! Bianca không nín được, cô xoay người lại.

Cứ như có bàn tay phù thủy nào đang bóp chặt dạ dày cô.

Ba gã con trai đi đằng sau cô cao lớn, mạnh khỏe, với những bước chân nhún nhảy đầy sức lực. Họ vừa bước ra từ rạp chiếu phim. Rõ ràng là như vậy. Họ đang cười, cứ như thể họ đang trải qua sự kiện vui vẻ nhất đời.

Bianca đi nhanh hơn. Tim cô đập dồn dập. Trong lòng cô gái chỉ muốn cất bước chạy thật nhanh. Cô đã đi qua những dãy cửa hiệu có chiếu ánh đèn. Bây giờ đến những đoạn nhà lớn, u ám. Những ngôi nhà chung cư bốn, năm tầng, xây giữa những năm 50. Cứ sau hai ngách cửa dẫn vào nhà là lại đến một con đường dài dẫn ra những bãi đậu xe đằng sau. Không một khuôn cửa sổ nào còn sáng đèn. Những ngọn đèn đường có chiếu xuống làn đường và vỉa hè, nhưng không hề rọi ánh sáng vào những ngách cửa đó.

Số lượng khách bộ hành giảm xuống. Chắc chắn phải còn ba trăm mét nữa mới đến một khoảng phố sáng hơn, nơi ánh đèn và những luồng hơi bốc ra từ một kios bán bánh Hamburger đang hút người đi đêm như một quầng đèn hút loài thiêu thân.

Bản năng mách cho Bianca biết, cô sẽ thật sự khiêu khích ba gã đàn ông đi sau nếu bây giờ cô cất bước chạy. Cô phải cố ra vẻ tự chủ, phải đi nhanh chân và phải kềm chế nỗi sợ của mình. Cô gái hiểu rõ, cô đã tự biến mình thành một con mồi trong rừng rậm từ thời điểm cô bước chân ra khỏi ngôi nhà của cha mẹ mình. Một cô gái vào thời điểm này còn đi một mình giữa đường phố là một lời mời mọc cho rất nhiều loại người khác nhau.

Còn hai trăm năm mươi mét nữa…

Cái kios bán Hamburger sao mà xa thế. Và tại sao chính vào lúc này, cả khu chẳng có lấy một chiếc xe đi tuần nào của cảnh sát? Bọn người đuổi theo cô đang cười khúc khích. Bianca có cảm giác như hơi thở của chúng đang phả vào gáy cô. Thế nếu bây giờ cô đơn giản đi sang mé đường phía bên kia? Không may làm sao, cả phía bên kia cũng chỉ là những dãy chung cư tối đèn. Mà phía bên kia cũng không hề có khách bộ hành. Trước cô mười mét là một thân người rách rưới đang mọ mạy bên cạnh một thùng đựng rác, gần như chìm hẳn vào bóng tối. Người đàn ông cầm khư khư cái túi nilon, chắc chắn là đựng cả gia sản của ông ta trong đó. Nhờ ông ta giúp đỡ chỉ vô ích mà thôi. Có một vài những dáng hình tương tự như vậy đang ngồi xổm trên vỉa hè, chuyền tay nhau một chai rượu. Vô vọng, tuyệt đối vô vọng. Những con người loại này loay hoay để tồn tại đã là quá sức rồi. Bianca cảm nhận rõ ý muốn bật tiếng kêu cứu.

Còn cách kios bán Hamburger khoảng hai trăm mét thì ba gã đàn ông đột ngột lên tiếng. Nghe giọng chúng, cô gái ngay lập tức cảm thấy quầng sáng đằng trước mặt cô trôi thẳng vào một nơi xa tít tắp.

- Này người đẹp! - Một trong những thằng con trai vừa gào lên vừa khoác lấy cánh tay bên trái của cô.

- Tối thế này rồi mà còn đi một mình hả? - Thằng thứ hai nói tiếp, vừa nói vừa giơ tay khoác vào khuỷu tay bên phải của Bianca.

Cô muốn giằng ra, muốn chạy vọt đi. Nhưng cả hai thằng con trai chỉ cười, nhấc cô lên một đoạn, để cho hai chân cô giãy giụa trong không khí. Những cánh tay đang giữ cô cứng như hai gọng kìm bằng thép. Thằng con trai thứ ba nhảy ra đi giật lùi trước mặt cô, rồi giơ hai tay tóm lấy chân cô khi cô tìm cách đá vào người hắn.

Cô gái há mồm ra, muốn thét lên.

Cái thằng đang nhảy giật lùi trước mặt cô thò tay xuống dưới vạt áo bằng da màu đen. Một lưỡi dao lóe lên trong tay hắn, nhưng vẫn ẩn trong hai vạt áo khoác để những người khác không nhìn thấy. - Đừng có điên, em bé! - Nó rít lên. - Không xảy ra chuyện gì khó chịu đâu. Đừng có làm chuyện vớ vẩn. Chờ đến khi lưỡi dao này đâm vào người rồi hãy kêu một thể. Thôi im mồm đã. Không có lý do gì để kêu cả!

Bianca không ngậm được mồm lại. Cả hai chân cô cũng không cử động được nữa. Thằng con trai mặc áo khoác đen có mái tóc vàng như rơm. Khuôn mặt gồ ghề của nó ánh lên một vết thẹo lớn trên má trái. Chắc lưỡi dao của một kẻ khác đã chạm vào đây.

Chúng nhấc bổng Bianca, đưa cô vào con ngách rẽ vào dãy nhà gần đó. Chủ nhân của những ngôi nhà này đã từ lâu đầu hàng ý định sử dụng cánh cổng phía ngoài. Phí tổn mà họ phải bỏ ra để sửa lại những ổ khóa cứ đêm đêm bị phá hỏng là quá lớn. Hình như không một ai tỏ vẻ chú ý tới ba gã con trai đang đưa một cô gái xinh đẹp vào vòng bạo lực. Bọn chúng thậm chí chẳng thèm để ý đến người đàn ông rách rưới bên thùng rác. Thật sai lầm, lẽ ra chúng phải nhận ra rằng người đàn ông đó đã buông nhanh cái túi nilon trong tay ông xuống.

༺༒༻

Không một tay lang thang thành phố nào lại làm điều đó. Một chút xíu của cải còn lại luôn được người ta bảo vệ như bảo vệ con ngươi mắt mình. Tôi vi phạm một trong những điều luật căn bản và chấp nhận cả mối nguy hiểm là mấy đứa đang vật vờ bên cạnh vỉa hè nhận ra tôi là đồ dỏm. Nhưng tôi không tính đến khả năng chúng nó sẽ gào lên tố cáo. Rượu vang đỏ vẫn còn chảy trong cái chai kia. Chừng nào chưa phải ngẩng lên để đi kiếm thêm rượu thì toàn bộ khung cảnh xung quanh là hoàn toàn không tồn tại đối với đám đệ tử lưu linh đó.

Khi ba gã đàn ông cùng cô gái khuất bóng trong con đường dẫn vào nhà, tôi liền trút cả cái áo bành tô rách rưới xuống đất. Windermeere, chuyên gia hóa trang và y phục của chúng tôi, đã rút được đống giẻ rách này ra khỏi một cánh tủ đặc biệt của anh, dành riêng cho những lần ra quân đặc biệt cần tính thuyết phục. Phần y phục còn lại trên người tôi bây giờ trông cũng chẳng tốt hơn chút nào: ủng thắt dây, quần Jean rách, áo len và một chiếc áo khoác của lính. Tất cả đều ở trạng thái sau khi đã lê la ba năm trời trong tất cả các nhà ga và tất cả những bến tàu điện ngầm của New York. Đây là cái mặt tiền đơn giản nhất nếu người ta muốn nhúng thân vào vòng hoạt động phố phường của những tên bá tước thuốc phiện. Bản thân những tên bá tước này sẽ không ló mặt ra. Thay vào đó là nạn nhân của chúng.

Tôi lẻn mình vào bóng tối của con đường dẫn vào nhà. Khoảng sân sau có vẻ sáng hơn một chút. Chắc chắn ngọn đèn bảo vệ cho những chiếc ô tô của người trong nhà vẫn còn hoạt động. Trong một thoáng, tôi nhìn thấy hai gã đàn ông nhấc bổng cô con gái ở giữa. Thân hình của chúng hiện lên như những hình cắt giấy trên đèn kéo quân. Một thằng có mái tóc màu đỏ cắt rất ngắn, tóc óng lên trong ánh đèn. Thằng kia mặc một cái quần thẫm màu rất chật, trông chân nó như chân nhện. Hiện thời tôi không nhìn thấy thằng thứ ba. Nhưng tôi nhớ tới mái tóc vàng màu rơm của nó và nhớ tới con dao mà nó đã rút ra.

Tôi lao vọt tới. Đế của đôi ủng buộc dây rách tươm của tôi được làm bằng cao su. Trên đại lộ Roosevelt vẫn còn ô tô qua lại. Tiếng động cơ xe nuốt chửng tiếng chân tôi.

Bọn con trai rẽ về phía phải và biến khỏi khuôn cửa sáng màu. Tôi chỉ còn mười mét nữa. Còn bảy, còn sáu, tôi giảm tốc độ chạy. Như tôi đã đoán trước, cây đèn đứng ở phía bên trái cửa. Những nóc xe óng ánh màu sơn. Cửa sổ dọc hai bên tường trông như những hình vuông màu đen. Tôi tuồn người qua góc tường.

Chỉ trong một giây sau đó, tôi có cảm giác tóc tôi dựng ngược lên.

Thằng tóc vàng đã phá khóa cửa một chiếc va-gông dùng làm nhà ở. Cô gái tóc đen bây giờ phản kháng dữ dội. Bọn con trai ra đòn, ép cô phải nghe lời. Nhưng chúng vẫn chưa đẩy được cô vào va-gông. Thằng tóc vàng ra lệnh cho hai thằng tòng phạm bằng cái giọng rít lên phè phè như rắn độc.

Tôi không chần chừ nữa.

Và lao thẳng tới đám con trai như một mũi tên được bắn ra khỏi dây cung.

Thằng tóc vàng là đứa đầu tiên nhận ra tôi. Đang đứng phía bên trái cửa xe mở toang, nó xoay người lại. Cả hai đứa kia vẫn cố gắng đẩy cô gái lên xe. Thằng tóc vàng giơ dao ra. Dần dần, tôi cảm thấy nóng gáy vì số lượng tất cả những lần phải làm quen với các loại vũ khí thô sơ ở các khu phố vùng Queens này. Chỉ còn ba mét nữa. Thằng tóc vàng nhún nhảy lùi về phía trái. Chắc nó cảm thấy vướng víu khi đứng sát cửa ô tô. Cúi lom khom, hai chân dạng ra, hai cánh tay vòng hình bán nguyệt nó chờ đòn tấn công của tôi. Chính trong giây phút này, hai thằng tòng phạm của nó mới hiểu ra rằng tình thế đã thay đổi. Tôi ra vẻ sắp tấn công trực diện. Thằng tóc vàng vào thế đợi những cánh tay chặt tới và cả hai nắm đấm. Hai thằng còn lại thả cô gái tóc đen ra. Qua khóe mắt, tôi kịp nhìn thấy cô chui lên xe ô tô. Và cũng trong tích tắc đó, tôi biến cú nhảy thẳng của mình thành một đường xoay trôn ốc.

Mũi ủng của tôi đá chính xác vào bàn tay cầm dao của thằng tóc vàng. Nó thét lên. Lưỡi dao lóe trong không khí, bay vút lên cao. Tôi hơi chùn người xuống lấy đà và làm chính điều mà hai gã con trai đứng bên phải của tôi không hề chờ đợi: Co tròn người lại, tôi ném mình thẳng về hướng chúng đang chạy tới. Thằng thứ nhất bị cánh tay tôi chặt trúng. Thằng thứ hai vấp vào ngang hông tôi, ngã dập người xuống đất, kêu thét. Khoảng sân sau được lát bê tông rất cứng. Tôi giang tay tóm gọn hai cái chân nhện và quật chủ nhân của chúng xuống đất. Ở thế chủ động, tôi nhảy đứng dậy nhanh hơn hắn. Khi hắn tìm cách thẳng người lên, tôi gửi tiếp một lời chào bằng cánh tay chặt cứng như thép. Thằng con trai ngã bật về phía sau ngược đúng hướng tấn công của thằng tóc vàng.

Thằng tóc vàng khéo léo nhảy tránh. Nó chưa tìm lại được con dao, nhưng có vẻ như nó đang quyết tâm thay thế vũ khí bằng ý chí chiến đấu hùng hục như trâu. Tôi để nó tới, nhanh như chớp vào tư thế chuẩn bị rút lui, khiến hắn tin rằng kho vũ khí của tôi đã cạn. Chắc trong mơ nó cũng không ngờ là sẽ ăn phải quả đá ngang của tôi.

Thằng tóc vàng lao vào chỗ trống không, chỉ còn kịp rụt hai tay lại để không đập thẳng xuống đất mà gãy xương. Vai nó nện vào cửa ô tô. Tôi xoay người, chụp lấy nó trước khi nó kịp nẩy sáng kiến sử dụng cô gái làm con tin. Thử nghiệm dùng quả đấm làm vũ khí dọn đường chạy trốn của nó chẳng có mấy sức thuyết phục. Nhưng dù sao, có vẻ như tên này đã vượt qua được cảm giác đau trong bàn tay phải. Tôi gạt xéo hai cánh tay nó bằng bàn tay phải, rồi tặng một lời chào nhẹ nhàng thúc thẳng từ dưới lên cằm bằng quả đấm trái. Lần này thì nó bay, đập sau gáy vào cửa va-gông, không mạnh quá, nhưng cũng đủ tính chỉ giáo. Thằng tóc vàng gục xuống, không kịp càu nhàu thêm một câu nào.

Tôi xoay người lại. Thằng tóc ngắn vẫn còn cử động được. Nó đã xoay người nằm ngửa, ra vẻ muốn đứng dậy. Mặt nó xây xát rướm máu vì chà xuống đất trong lúc ngã. Mặc dù vậy, thằng con trai vẫn chứng minh một kiểu cách ngoan cố bất thường. Cái kiểu ngoan cố đến ngu đần mà ta thường gặp ở bọn người lưu manh. Trong những tình huống vô vọng, chúng vẫn còn tin là có thể đạt được một kết quả nào đó. Tôi tấn công về phía hắn, bóp vỡ mọi ảo vọng của gã con trai bằng một cú chặt tay ngắn và gọn.

Rút máy điện đàm ra khỏi chiếc quần Jean rách rưới, tôi gọi cho một trong những chiếc xe đi tuần đang lang thang quanh đó. Thế rồi tôi quay ra xem xét tình hình của cô gái. Tôi giúp cô trèo xa khỏi va-gông. Hai đầu gối cô mềm nhũn; cô ngã người tựa vào người tôi. Tôi đỡ cô ngồi xuống bậc thang dẫn lên xe. Trong đôi mắt thẫm màu và rất to của cô còn hằn rõ vẻ sợ hãi và sự ngạc nhiên của người vừa tỉnh dậy.

- Cô đừng ngạc nhiên, - tôi nói. - Ngày hôm nay có rất nhiều loại người khác nhau mặc những loại quần áo khác nhau.

- Ông có phải… cảnh sát? - Cô thì thào.

- Gần giống thế. - Tôi bật lửa soi cho cô xem thẻ công vụ của tôi và đồng thời xưng tên, bởi tôi không chắc liệu cô đã đủ tỉnh táo để đọc nổi những dòng chữ viết trên thẻ hay chưa. - Cô sẽ được đưa về nhà ngay bây giờ, - tôi thêm vào. - Các bạn đồng nghiệp của tôi ở lực lượng cảnh sát thành phố sẽ ghi lại số chứng minh của cô. Ngày mai họ sẽ làm biên bản.

- Cám ơn, - cô đáp lời. - Tôi tên là Bianca LaRosa. Tôi rất tiếc, tôi rất tiếc rằng… tôi…

- Cô không phải xin lỗi gì cả. Việc cô một mình đi ra phố muộn màng như thế này chắc chắn phải có lý do riêng.

- Ông không cho tôi là hạng người…? - Cô gái ngập ngừng không nói nên lời.

Tôi mỉm cười. - Trông cô khác họ lắm, Bianca, cô tin tôi đi.

Tôi giúp cô gái bước lên trên chiếc xe tuần vừa tới. Cô đọc cho các cảnh sát viên nghe địa chỉ của cô và tôi hiểu ra, chỉ còn vài khúc phố nữa là tới nhà cô ở. Chiếc xe đi tuần thứ nhất lăn bánh thì chiếc thứ hai xịch tới. Tôi giúp các bạn đồng nghiệp sập còng tay vào đám người đang nằm dưới đất. Ba thằng con trai vẫn chưa tỉnh hẳn khi bị chúng tôi mời lên khoang chứa đồ của chiếc Radio Car.

Hai phút sau, khoảng sân sau lại vắng lặng. Tôi kiểm tra một lần để tin chắc rằng va-gông không bị hư hỏng rồi đóng cửa lại. Sau đó, tôi lại lẻn mình về đằng trước, ra hướng phố.

Cái túi nilon cùng làn áo bành tô rách rưới của tôi đã biến mất, đám người uống rượu vang đỏ cũng thế đúng như dự đoán.

Mặc dù vậy, tôi vẫn tiếp tục con đường của mình và đi sang hướng Elmhurst. Nếu bây giờ mà tôi còn gặp kẻ lang thang đồng cảnh, nhiệm vụ của tôi trong vai diễn hiện thời sẽ là phải ăn cắp cho bằng được đồ của chúng để trả thù. Đó là luật lệ của phố phường. Chỉ xoáy được một chiếc áo lông cho đêm nay cũng đỡ. Trời sẽ còn rất lạnh. Nhưng niềm hy vọng của tôi mỏng manh biết bao nhiêu.