Chương 3
Vào đúng buổi tối mà Julia Deutschmann trở về nhà, ném chiếc áo khoác lên ghế, chạy vào phòng thí nghiệm của chồng, mặc chiếc áo choàng trắng và bắt đần sắp xếp lại những bản ghi chú của chồng thì ở Posen, tại căn cứ chính của Tiểu Đoàn trừng-giới 999, cảnh tượng như sau:
Trung Úy Wsraher, Đại đội trưởng đại đội I, cưỡi ngựa băng qua sân trại đến nhà bà nghiệp chủ người Ba Lan lai Đức. Bà là một góa phụ còn trẻ, chồng chết tại mặt trận Ba lan.
Đại úy Bart, Tiểu đoàn trưởng, ngồi trong phòng, dưới cây đèn đọc cuốn "Những cuộc mạo hiểm của Tom Sawyers". Chân đi tất gác lên thành ghế, ông mỉm cười luôn. Khuôn mặt ông lúc đó mang một vẻ thiếu niên, thoải mái.
Thượng sĩ nhất Krull, đội nón sắt, bước ròn rã trong sân. Thỉnh thoảng ông dẫm phải một vũng nước. Có lúc ông ngừng lại nhìn trời. Có lẽ ông định đi tới các phòng ngủ để kiểm soát như thường lệ. Trung úy Obermeier chăm chú theo dõi viên Thượng sĩ một lúc rồi quay vào, kéo chiếc màn, đóng cửa sổ lại, lần mò tìm chiếc núm bật đèn và nhắm mắt lại vì quáng, ông rỏt nửa ly rượu Cô-nhắc, ực một hơi cạn. Ồng quyết định uống cho say.
Trong các phòng ngủ, người ta lo ngại tự hỏi không biết Thượng sĩ Krull sẽ chọn phòng nào để thi hành công tác thường nhật của ông, nhưng ai cũng có thể đoán được rằng chắc hẳn Thượng sĩ sẽ đến phòng có bốn anh lính mới tới. Trước hết, dưới gầm chiếu giường cuối, Thượng sĩ Krull khám phá ra được hạt sỏi lớn hơn hạt cát. Ông nhặt lấy, cầm giữa ngón tay cái và tay trỏ rồi buông cho hạt sỏi rơi xuống, ông không nói một tiếng. Tiếp theo, ông lại gần chiếc ghế đẩu đặt trước tủ, lấy ngón tay sờ và không thấy chút bụi nào. Nhưng đến chiếc giường sắt và khung cửa sổ thì thấy bụi. Gọi anh binh sĩ trực phòng, cựu Trung úy Stubnitz, người mà ông đã bắt chạy suốt buổi tối ở sân, ông quệt bụi lên má, lên trán, lên mũi, ngang dọc thành những ô vuông. Lần này ông cũng chẳng nói gì.
Cả phòng im lặng nặng nề, chỉ có tiếng bước chân của Thượng sĩ vang lên rõ rệt. Không một ai động đậy : hai mươi hai người nằm ngửa, chiếc chăn ẩm kéo lèn tận cằm, tay duỗi thẳng dán sát vào người, gót chân chụm lại, một kiểu "đứng nghiêm trong thế nằm", ai cũng chờ đợi truyện không thể tránh được sắp xảy ra. Trong một góc phòng có tiếng thở hổn hển của binh nhì Reiner nguyên luật sư ở Munich, bị giam ở trại Dachau từ năm 1939, rồi được thuyên chuyển về Tiểu đoàn 999 từ mùa xuân năm 1943. Anh ta mắc bệnh suyễn.
Khi Thượng sĩ Krull ước chừng đã bôi đủ bụi lên mặt Binh nhì Stubnitz, ông đi khám các tủ. Ông ném quần áo trong chiếc tủ thứ nhất ra ngoài, đến chiếc thứ nhì thì ông lôi ra hết mọi đồ đạc. Ông bỏ qua chiếc tủ thứ ba, thứ tư, ném quần áo chiếc tủ thứ năm, vét sạch chiếc thứ sáu, vẫn không nói một tiếng.
Chiếc tủ thứ bảy là của Karl Schwnecke Krull mở tủ và lập tức lùi lại một bước. Một tai họa thực sự ! Vật duy nhất được xếp có thứ tự, theo thứ tự của nhà binh, đó là những hình đàn bà khỏa thân được gắn phía sau cửa tủ.
Krull cố nén tính tò mò, thâm tâm quyết định phải đến xem kỹ những hình này một cách thỏa thích, và cho lệnh lôi mọi người dậy. Ông chờ dịp khám chân binh sĩ trước khi đuổi họ ra sân tập thể dục ban đêm ; nhưng rồi ông bỏ ý định đó và cho lệnh họ xếp hàng diễn hành trước tủ của Schwanecke với "động tác nhìn trái !"
Rồi ông cho xuống sân. Hình phạt kéo dài trong nửa giờ. Quang cảnh thực kỳ quặc với những người mặc sơ mi, chân đi guốc gỗ, thao diễn như những bóng ma trong chiếc sân tối tăm. Thượng sĩ bắt họ thi hành : đi chân ngỗng, nhảy cóc v.v...
Khi chấm dứt thì ba binh sĩ gần lên cơn đau tim : nguyên luật sư bị bệnh suyễn, Deutschmann và Barlitz. Những người khác thì ngất ngư chân đi lảo đảo, người xanh lét, đẫm mồ hôi và bẩn thỉu. Ai cũng mệt lử, chỉ trừ Schwanecke. Hắn vừa cười vừa nguyền rủa Thượng sĩ. Vi vậy hắn phải chạy thêm mấy vòng sân. Nhưng hắn vẫn không để tắt nụ cười, chẳng bao giờ hắn không cười. Mọi người phải mất trọn một giờ để tắm rửa, lau chùi căn phòng. Mãi đến 11 giờ rưỡi họ mới được đi nằm với hy vọng được ngủ yên cho tới sáng mà không bị đánh thức dậy. Ernst Deutschmann nằm ngửa, cố thở thật dài và thật đều. Tim anh đập mạnh. Rồi dần dần, tình trạng khá hơn, cơn chóng mặt biến mất, anh chỉ còn thấy như bị liệt bại đau đớn khiến thân thể nặng nề như một khối chì.
Người nằm cạnh là anh nông dân Wiedeck mà anh quen từ ngày ở quân lao Francfort-Suroder. Hắn là một người bạn tù thật ít nói Họ mới chỉ trao đổi với nhau một vài lời mặc dầu luôn luôn họ ở chung,- cả khi làm công việc đóng đinh đế giầy của quân đội. Tình bạn đã nảy nở vào một hôm có viên Thượng sĩ vốn không ưa bộ mặt Deutschinann đem đổ luôn mấy thùng đinh giữa buổi nghỉ trưa và cho lệnh ông cựu bác sĩ phải nhặt lên. Vẫn giữ im lặng, Wiedeck đã giúp anh trong công việc đó.
Deutschmann nghe tiếng anh bạn nông dân nằm cạnh hỏi :
- "Thế nào, đỡ rồi chứ ?"
- "Khá hơn."
Hai người cùng im lặng.
Một lát sau, Wiedck thì thầm :
- "Thằng khốn nạn thật.
- "Thắc mắc với nó làm gì."
Lại im lặng. Wiedeck lại hỏi :
- "Mày nghĩ gì ?"
- "Nghĩ tới vợ tao, Julia".
- "Tao cũng vậy, Tao nghĩ tới Erna. Mày có con chưa ?"
- "Chưa."
- "Tao, hai rồi... Nhưng không, bây giờ là ba"
Có tiếng la :
- "Tụi bây câm mồm lại."
Erich Viedeck bắt đầu kể chuyện bằng giọng thật khẽ, thỉnh thoảng ngừng lại thật lâu để lựa lời. Tuy vậy, qua truyện của hắn, Deutschmann thấy hiện lên trước mặt cả một thế giới xa lạ với anh. Anh không còn nghe thấy hơi thở rộn ràng của anh lính suyễn, cũng không nghe thẩy tiếng ngáy của Schvvanecke. Bóng tối dầy đặc của căn phòng dường như mở rộng giống như cánh đồng miền Porémanie.
Và đây là câu chuyện tại sao cựu hạ sĩ Erich Wiedeck, từng được ân thưởng huy chương anh dũng đệ nhất hạng, từng mang huy hiệu bạc của đoàn bộ binh xung phong và huy hiệu chiến thương đã phải về Tiểu-đoàn Trừng-giới 999 trước khi sắp thăng cấp Trung sĩ : Ngày đó là một buổi trưa trên cánh đồng Melchow. Một vài chiếc máy kéo kêu lách cách trên có những người đàn ông tóc cắt ngắn, mặc rách rưới, theo sau là những đàn bà và thiếu nữ, tóc phủ khăn quàng nhiều màu. Đó là những thợ nông nghiệp người Nga, những nông dân miền Ukraine, Caucase, miền Nga trắng, vùng lân cận Minsk hoặc miền đồng hoang Saporojié, bị bắt như những con vật săn, trong ban dêm, tại giường ngủ của họ, được chất lên những toa tàu chở súc vật và gửi sang Đức để hoàn thành mùa màng bảo đảm cho chiến thắng,
Wiedeck lấy ngón tay vuốt những bòng lúa mạch của anh. Bông nào cũng dầy, phồng lên, chín kỹ, đẹp hơn những năm trước. Hai mươi mẫu ruộng đã được cày cấy đủ thử hoa màu : lúa mạch, lúa mỉ, khoai tây, củ cải đường.
Anh nhìn những chiếc máy kéo và những người Nga trở lại thôn xóm, tươi cười. Hôm nay thứ bảy, trước ngày nghỉ. Trời đẹp. Mặt trời còn rực rỡ chừng vài ngày nữa thôi. Anh nghĩ :
- "Họ sẽ không kịp, họ không thể nào kịp. Một vài người Nga, mấy người đàn bà, một hai chiếc máy kéo. Mùa màng sẽ chín rục dưới chân nếu không gặt hái cho nhanh. Rồi anh chợt nhớ tới vợ anh, Erna, đang có mang, sẽ sinh nở trong ba tuần nữa, chị ấy không thể cúi xuống được và sẽ đau ốm nếu làm việc dưới nắng.
Anh nhìn cánh đồng như một mặt biển gợn sóng lúa, tính nhẩm xem phải mất mấy ngày mới gặt xong trước đầu mùa mưa. Khi anh trở về vào lúc xế trưa, Erna đứng đợi anh ở khung cửa.
Chị lo ngại hỏi anh :
- "Anh ở đâu về đó ? Chuyến tàu anh đi khởi hành lúc 2 giờ trưa đó".
Anh trả lời vắn tắt:
- "Anh ra đông xem qua một chút".
Chị cởi chiếc áo vải làm bếp choàng ngang người rồi nói :
- "Lúa thật đẹp. Anh vào ăn một miếng, Em làm cho anh chiếc bánh để anh mang đi."
- "Ai lo vụ đó ?"
- "Vụ gì ?"
- "Gặt lúa."
- "Em..."
- "Em lo?"
- "Hẳn rồi. Với ba người Nga nữa. Khi họ xong việc bên bác Pilchow, họ sẽ đến đây cùng chiếc máy bó lúa kiểu lớn."
- "Như vậy quá chậm."
Anh ngửng lên nhìn bầu trời. Chắc không nắng lâu quá một tuần nữa, và khi mưa bắt đầu thì mùa màng càng chóng thối rữa.
Erna kẻo chồng vào nhà :
- "Vào đây... Chả có cách nào khác. Mình cố gắng thu hoạch được gì hay nấy. Còn lại đành... Ngày nào đó sẽ hết chiến tranh, lúc đó anh sẽ chăm nom chu đáo."
- "Để cho mùa màng thối rục thực là điều xấu hổ."
Anh ngồi trong nhà bếp, gần cửa sổ, nhìn ra ngoài, rồi anh quay lại Erna đang rót cà phê cạnh bếp, hơi thơm ngát căn nhà. Trên bàn, có chiếc bánh ngọt trộn lần nho khô. Bên cạnh là bó hoa... hoa lấy trên đồng cỏ của anh. Anh quay lại nhìn cảnh đồng quê. Anh nói :
- "Anh ở lại."
Erna sững sờ hỏi:
- "Sao ? Anh nói gì ?"
- "Anh không đi."...
❉❉❉
Erich Wiedeck kể tiếp, trời tối nên không ai thấy mắt anh ướt đẫm :
- "Thế là tao ở lại. Tao bảo Erna là tao được gia hạn phép, tao được ở nhà cho tới khi mùa màng xong xuôi. Thực ra tao đâu có ở lại chỉ vì vụ đó, mày hiều không ? Bác sĩ bảo vợ tao phải giữ gìn trước khi sanh, nhưng nó giữ gìn thế nào được nếu tao phải đi và nó phải tự làm lấy mọi việc. Mà nếu không làm thì lấy gì ăn, lấy gì nuôi lũ trẻ. Mùa màng đâu có được là mấy và tụi nó chịu chết đói sao ? Mày hiểu tại sao tao không thể bỏ đi được."
Deutschmann đáp :
-"Ừ"
- "Thế là tao lo việc gặt hái, làm vỉệc như một con vật. Từ sớm đến tối tao ở ngoài đồng, rồi lại còn phải làm thêm công việc ở nhà nữa chứ Nhưng rồi tao cũng đem được thóc lúa vào vựa. Đem hết ! Tao chỉ ngại công an đến bắt tao đi, nhưng họ không thấy tới. Tao chỉ tiếc có một điều..."
Anh ta ngừng lại Deutschmann hỏi :
- "Điều gì vậy ?"
- "Tao tiếc là không được ở nhà lâu hơn cho tới khi Erna sinh nở. Chắc nó sinh con trai. Mày nghĩ sao ?"
- "Chắc thế."
- "Có lẽ tao nên ở lại mới phải. Nhưng sau đó, khi mùa màng xong, tao sợ quá. Thế nên tao ra đi. Hai đứa con gái nhỏ của tao tiễn tao ra ga vì Erna không đi nổi. Đứa lớn lên năm tên là Dorthe, đứa nhỏ lên ba tên Elke. Tao bảo chúng nó phải ngoan ngoãn vì má chúng sắp đau, dặn chúng không được nghịch ngợm. Chủng hứa với tao như vậy và tao tin chúng vì chúng ngoan lắm... Tao chỉ mong được biết Erna ra sao... Mày tin rằng có chuyện gì chứ ?"
Deutschmann trả lời chắc chắn :
- "Hẳn thế rồi."
- "Tao có thể ở thêm hai hay ba ngày nữa. Và như thế, bây giờ tao có lẽ đã biết được. Nhưng..."
Deutschmann suy nghĩ... "Phải, bao giờ cũng có một tiếng "nhưng" : nếu ta làm như thế thì mọi việc sẽ khác, nhưng... Bây giờ mình đã hiểu. Mình còn sống được đã là một phép lạ. Với tình trạng hiện lại cho thấy chất huyết thanh không hiệu nghiệm. Minh đã mắc phải một điều sai lầm. Có lẽ mình chẳng nên hấp tấp quá như vậy. Chính ra mình nên suy nghĩ lâu hơn, tính toán kỹ hơn. Nhưng..."
Deulschmann nói từ tốn :
- "Thôi ngủ đi".
Wiedeck đáp : "ừ" và hắn không nói thêm tiếng nào vì hắn đang khóc...
° ° ° ° ° ° °
Ngày hôm sau, khi xong công việc trở về, cả Tiểu-đoàn được phép viết thư. Những tay cáo già hiểu ngay là sắp có chuyện gì ; có lẽ họ sắp đưa đơn vị này sang Nga.
Deutschmann viết cho vợ ;
"Em Julia yêu dấu,
"Anh vẫn khỏe, ăn uống đầy đủ. Anh chẳng có gì, trừ em, đôi mắt nai của anh. Em không thể biết anh thiếu em đến mức nào. Anh thèm được nhìn lại em... nhưng, vào lúc này thì đó chỉ là một ước vọng thực vô tích sự. Đừng lo ngại gì cho anh cả, nhưng em cần cẩn thận, nhất là lúc này với những cuộc ném bom đó. Anh van em, hãy giữ gìn cẩn thận, đôi mắt nai của anh. Anh muốn rằng khi trở về, anh thấy em đẹp và mạnh khỏe".
"Hôn anh của em đi".....
....."Em Erna"
"Anh vẫn không rõ em sinh nở ra sao? Con trai hay con gái ? Nếu là con trai, đặt tên nó là Wilhelm, như tên ông nội, nếu là con gái em phải rỏ phải đặt tên nó là Erna, như tên em. Ở đây anh khỏe mạnh, anh chỉ lo cho em và các con. Nhưng phải tin ở Trời để ngài chóng đưa anh về với em và các con. Anh hôn em và các con."
Chồng em
Erich......
Hai bức thư hơi dài hơn luật lệ ấn định, nhưng biết rằng họ sắp phải đi xa nên người ta cũng bỏ qua.
Dù là một anh mù đi chăng nữa cũng có thể đoán biết một chuyện gì đang chuẩn bị. Hơn nữa Đại úy Bart lại mới có thêm viên Tiểu-đoàn- phó.
Mới đầu Đại-úy không hiểu rõ tinh thần bức văn thư mà ông vừa nhận được từ Bộ Chỉ-huy các đơn-vị trừng-giới.
Ông nói với Obermeier và Wernher :
- "Mình có thêm ông bạn mới, các bố ơi. Một Trung úy tên là Fritz Bevern, theo lý lịch thì là một tay khá đây: Trưởng đoàn thanh niên Hít le, con một công chức cao cấp, tốt nghiệp sĩ quan ưu hạng, chuyên môn về giáo dực. Huy chương hạng nhất chiến công, anh dũng bội tinh hạng nhì, Hôm nay cậu ta tới đây."
Wernher bàn:
- "Thật đúng như mình cần. Mình xin đã lâu rồi phải không Đại-úy ?"
Bart trả lời :
- "Anh chàng này chắc khá lắm. Chờ xem. Dù sao, tôi cũng có một ông phó. Tuyệt chứ, hả ? Vừa nhẹ bớt được công việc chỉ huy lại là người trung gian với binh sĩ. Tôi chỉ sợ ông ta sớm trở thành dư."
- "Đại-úy khó hiểu quá."
Bart mỉm cười :
- "Độ ba hay bốn tuần sau khi mình tới đất Nga thì liệu còn ai nữa không để ông ta làm trung gian liên lạc nhỉ ?"
Wernher nói:
- "Đại úy lại bi quan nữa. Xin phép Đại ủy cho tôi đi chút."
Bart hỏi, vẻ chế riễu :
- "Ngựa đã đóng yên chưa ?
- "Dạ, từ một tiếng đồng hồ rồi."
- "Được, chúc cậu vui nhiều. Còn Obermeier, cậu ở lại với tôi chứ ?
Trung úy Bevern tới đơn vị bằng chiếc xe Horch lộng lẫy, chắc khi trước là của một đại nghiệp chủ nào.
Khi ông xuống xe là đi những bước mềm dẻo vào văn phòng Tiểu-Đoàn, có nhiều tiếng xuýt xoa từ các cửa sổ doanh trại. Bốt bóng loáng, quân phục vừa khít, mũ kết ngay ngắn, găng tay bằng da heo rừng màu xám nhạt, súng lục trong chiếc bao da nâu thật đẹp : đúng là mẫu Sĩ Quan, một hình nộm từ trong tủ kính các nhà may quân phục.
Đại Úy Bart đốt điếu thuốc, tự nhủ với vẻ ngán ngẩm : "Mình làm gì được với con khỉ ăn mặc chỉnh tề như thế này ? Có lẽ phải đem theo một thợ sửa bàn tay cho hắn khi Tiểu Đoàn lăn lóc trong bùn lầy đất Nga !"
Nhưng ông đã lầm. Khi trình diện xong, ba Sĩ Quan tìm hiểu nhau thêm quanh chai rượu chát, Fritz Bevern đã đứng vào tư thế tấn công ngay, ông nói :
- "Khi vừa tới, tôi nhận thấy ở ngoài cổng trại có một thằng ba bị tay cầm chiếc chổi. Mới đầu tôi lại tưởng rằng đó là một tên Nga. Nhưng mà, thưa quý vị, đó là một binh sĩ Đức. Tôi đoán chắc như vậy ! Tôi gọi lại nhìn tận mặt, nhưng thằng cha mất gốc đó cũng không thèm chào tôi. Hắn làm cho tôi có cảm tưởng hắn không phải là người. Và lúc đó, hắn cho tay ngoáy mũi. Thực là xấu hổ. Tôi hỏi tên hắn. Quỷ vị biết hắn trả lời sao không ?"
Bart hỏi, vẻ chú ý !
- "Sao ?"
- "Ha..."
- "Thế là thế nào ?"
- "Hắn chỉ nói : Ha... Thực là kỳ quái !"
Đến lượt Obermeier bỏi :
- "Tên hắn là gì ?"
Bevern lấy từ trong túi áo khoác ra một tấm giấy, đóng nắp túi rồi đọc:
- "Karl Schwanecke, Đại Đội 2. Biết được điều này không phải dễ. Thằng cha ấy điếc như vịt !"
Bart không nín được cười, hỏi :
- "Anh nói sao ?"
- "Nó điếc như vịt."
Đại Úy Bart nói với vẻ thú vị:
- "Thằng cha kỳ quặc đó nó nghe rõ còn hơn anh hay tôi."
Obermeier cũng mỉm cười.
Bevern chưng hửng, nhắc lại :
- "Nó nghe rõ hơn..."
Đại Úy Bart gật đầu :
- "Hơn nữa, hắn là một chuyên viên trộm đạo, ăn cướp có vũ khí, và hiếp dâm gái vị thành niên. Trước kia hắn là binh nhất, gan dạ một cách điên cuồng."
Bevern mặt đỏ tía, nói :
- "Mai tôi sẽ gọi nó. Hỗn thật !"
Bart thở làn khói xanh bay lên trần nhà, đáp :
- "Mong anh sẽ làm được đến nơi đến chốn!"
- "Tại sao tôi lại không làm đến nơi đến chốn được ?"
- "Anh đã từng phục vụ trong một... một đơn vị này chưa ?"
Bevern ưỡn ngực trả lời :
- "Thưa Đại úy, cho tới nay, tôi đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ khác rồi."
- "Vậy thì bây giờ nên thay đổi ý kiến đi một chút, anh bạn thân."
- "Thay đổi vì quan hệ cho chính anh. Đơn vị này không giống các đơn vị khác, Đây là một Tiểu-Đoàn trừng-giởi (Đại úy nói rành mạch từng vần từng chữ theo thói quen mỗi khi nói say sưa . Anh sẽ thấy ở đây những người như Schwanecke, họ không biết tới một uy quyền nào cả và nếu uy quyền đó lại là cấp bậc thì họ càng ít biết tới nữa. Điều duy nhất mà bọn họ chịu khuất phục, đó là những tư tưởng của họ, nó đối nghịch lại với tư tưởng của các anh... ấy.., tôi muốn nói là tư tưởng của chúng ta: thí dự như trường hợp Schwanecke đó là nbững bản năng phạm tội. Đừng mong doạ nạt hắn cũng như doạ nạt những tên như hắn. Còn có một bọn khác nữa : đó là những người họ không hiểu tại sao họ lại bị đưa đến đây... chắc chắn là bọn nầy đông nhất. Trong bọn họ, người ta quan sát thấy đủ thứ khác biệt: có cả những tên không chút khí lực nào, giống như những con chó vừa bị đánh đập, sợ hãi tìm hiểu ý muốn trong mắt chủ, cho tới những tên sẵn sàng húc đầu vào tường dù biết rằng sẽ vỡ óc."
Bevern bực tức hỏi:
- "Vậy thì chịu thua họ sao?"
Đại úy Bart trả lời cương quyết :
- "Không, chỉ cần thích ứng. Xem như Trung Uý Obermeier, ngồi trước mặt anh đó. Thân phụ anh ấy là Sĩ-Quan. Ông nội anh ấy cũng là Sĩ Quan, Cụ tổ anh ấy là cận vệ cao cấp của nhà vua. Còn riêng anh ẩy thì là một chiến sĩ tiền tuyến với đủ loại huy chương: anh dũng bội tinh đệ nhất hạng, bội tinh vàng Đức Quốc v...v... còn được bộ Tổng Tư Lệnh tuyên dương một lần. Khi tới đây, anh ấy tin tuyệt đối rằng chẳng còn gì phải học thêm nữa. Chỉ trong vòng một tuần, anh ấy đã cảm thấy quá nhỏ bé. Bây giờ thì anh ta đã bắt đầu trưởng thành".
- "Dù sao tôi cũng nhất định cho gọi tên Schwaneike đó và tôi sẽ nói khiến hắn ta phải mềm nhũn đầu óc. Cũng là một cách thị uy với hắn."
Obermeier lễ độ bàn:
- "Anh cần phải có tài bùng biện ghê gớm lắm."
Đại úy Bart kêu: "Cha chả !" với vẻ luôn luôn tươi tắn.
Bevern im lặng, bực bội. Ổng nghĩ: "Bọn chi lạ ! Chịu đầu hàng trước những tên hôi thối được thoát án tử hình vì lòng nhân đạo! Thích ứng là cái gì? Thực lố bịch!"
Ông nhìn qua cửa sổ. Đại đội 2 đang tập. Những con người mắt sâu, mặt méo mó, quân phục dầy cộm vì bẩn thỉu. Ồng quay vội đi, kinh tởm, tự nghĩ: "Nên đem bắn bỏ hết, đó là giải pháp hay nhất."
Buổi tối, trong khi Obermeier đi coi chiếu bóng, Wernher cùng với bà nhân tình tính toán toán ăn thêm nữa hay đi ngủ ngay, Đại úy Bart nghe nhạc Beethoven thì Trung úy Bevern đi quanh doanh trại để tự giới thiệu với tiểu đoàn theo phong cách của ông.
Trước hết, ông gặp Thượng Sĩ Nhất Krult. Ông này vừa đi kiểm soát trở về. Ông vừa bắt Deutschman lau cầu tiêu thêm một lần nữa vì thấy chưa được sạch theo ý ông. Thượng sĩ đã chắp tay sau lưng đứng ngắm một lúc lâu : nhà bác học đánh vật với chậu nước và nùi giẻ.
Ông nói:
- "Trong nửa giờ nữa, tao sẽ trở lại. Nếu không sạch được như một phòng giải phẫu, tao sẽ bắt mày liếm suốt cái sàn nhà này bằng cái lưỡi trí thức của mày. Hiểu chưa? "
Chạm trán với vị Trung úy mới, Thượng sĩ đứng nghiêm trong tư thế thật toàn hảo. Trung úy Bevern hỏi một cách lơ đãng ;
- "Tên anh là gì Thượng sĩ ?"
- " Thưa Trung úy, Thượng sĩ Nhất Krull."
- " A!... Thế ra anh là Thượng sĩ Nhất Krull đó !"
Krull tươi tỉnh trả lời ;
- " Dạ, thưa Trung úy."
À, Thì ra như vậy đó. Ngay người mới tới cũng biết đến tiếng ông. Nhưng ông sẽ bớt khoan khoái nếu ông biết Bevern quyết định lấy ông để trả thù sự vô lễ của Obermeier :
- "Thượng sĩ cân nặng bao nhiêu ?"
Krull ngước mắt nhìn trời tự nghĩ :
- "Thằng cha này điên chắc !"
- "Thưa Trung Uý, tôi không rõ."
- "Anh nặng 95 kí lô đó, Thượng sĩ !"
- "Tôi... không đến thế,.. Tôi tưởng..."
- "Anh nặng bao nhiêu, Thượng sĩ ?"
- "Thưa Trung Uý, 95 ki lô,"
- "Rõ ràng là nặng quá đó, Thượng sĩ. Anh không tin như thế sao ?"
- "Dạ, có, thưa Trung Uý."
- "Ít ra cũng thừa đến 20 kílô."
- "Dạ, thưa Trung Uý."
- "Phải cho tiêu bớt chỗ đó đi, Thượng sĩ."
- "Dạ phải, thưa Trung úy."
Krull sững sờ, tưởng rằng cuộc thẩm vẩn ngớ ngẩn đó đã chấm đứt. Nhưng viên Trung úy mới không tỏ vẻ gì muốn cho Thượng sĩ được đi. Trái lại, Krull ngờ rằng có lẽ ông Trung úy này đang sử dụng đúng những phương pháp như chính Thượng sĩ đã từng làm.
- "Mình bắt đầu ngay, Thượng sĩ... Đằng sau, quay!... Chạy đều... Đằng trước, bước!"
Krull chạy đủ bốn phía, mặt đỏ bừng, mồm há hốc. Đã từ 5 năm nay, lần đầu ông ta phải chạy. Chiếc áo sơ mi dính sát vào thân ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu định kiến của ông bay biến hết. Cho tới nay, ông vẫn tin là mình đứng ở phía bên này hàng rào ngăn cách, cùng phía với các sĩ quan, Nay cái anh chàng bảnh bao này đột nhiên làm ông bắn sang phía bên kia. Ông thở hổn hển.
Giọng nói chua cay của Bevern như búa bổ đầu ông:
- "Nhanh hơn, Thượng sĩ. Kìa, nhanh hơn lên chứ. Chạy như thế sẽ làm thân mềm dẻo và thoải mái. Lại rất tốt cho bộ phổi. Nhanh nữa lên."
Cuối cùng, Krull thất thần, gần như bất tỉnh rồi cũng được trở về phòng.
Đối với Bevern, đây mới chỉ là khởi sự thôi. Răng nghiến chặt, ông tự nhủ: "Rồi tụi bay sẽ biết tay tao. cả bọn chúng bay. Binh sĩ ! Hạ sĩ quan ! Và cả mấy Sĩ Quan thích lợi dụng cả tên Obermeier và Bart nữa."
Trong phòng ngủ Đại đội 2, Trung úy Bevern khám phá ra một điều mà mới đầu làm ông sững người : đó là tập sưu tầm hình ảnh của Schwanecke. Hắn ta đang bận bịu trang hoàng đầu giường và hai bên cạnh bằng những hình đàn bà khỏa thân. Trung úy rón rén tiến lại gần và nói :
- "A! Bây giờ mới tìm thấy anh,"
Schwanecke quay lại mỉm cười :
- "Làm thế không ai sợ đâu, Trung Uý. Hình thật tuyệt, hả ?"
Bevern bắt đầu : "Anh..," nhưng Schwanecke không hề lúng túng nói tiếp : - "Trung Úy khoái những hình này không ? Trung úy ? Cô tóc vàng này... hả ? Trung úy nghĩ sao ?... Cô nàng ở Bá Linh đó... Đâu có phải thường. Nếu Trung úy khoái (hắn nghiêng người về phía Viên Sĩ Quan như muốn tâm sự một chuyện bí mật , tôi sẽ cho Trung úy địa chỉ của nàng, đó dịp Trung úy về Bá Linh... một búp bê cỡ như như thế này, đáng tìm hiểu lắm, bất cứ ai!"
Bevern rùng mình, cảm thấy tức thở.
Ông đưa một ngón tay vào cổ áo.
Schwanecke hỏi với vẻ ân cần :
- "Trung úy khó chịu trong người hả ?"
Bevern ra lệnh cho hắn quay đằng sau và chạy vòng quanh sân trong nửa giờ. Rồi chính ông thấy mệt, còn Schwanecke vẫn cứ cười. Chỉ thấy hắn đổ mồ hôi một chút.
Karl tới trước mặt Bevern hắn nói :
- "Trung uý cũng giỏi gần bằng huấn luyện viên của tôi khi tôi mới nhập ngũ, À, vấn đề địa chỉ cô gái..."
- "Câm miệng !"
Schwanecke còn phải làm thêm năm mươi cử động đứng lên ngồi xuống. Đầu gối hắn run run, nhưng hắn giữ nụ cười. Hắn nghĩ : "Không phải mày ! Không phải mày ! Chính tao rồi sẽ thắng mày..."
Deutschmann đã kiệt lực.
° ° ° ° ° ° °
Cho tới nay, một thứ tinh thần hoạt kê đã hỗ trợ cho anh. Nhưng bây giờ thì hết, anh đã quá mệt mỏi, quá thất vọng để còn có thể coi những lời la hét, chửi mắng của Krull và các Hạ sĩ quan khác như là một thói khoa trương kiêu hãnh về thể chất, anh đã bị kiệt quệ vì căn bệnh lâu dài và trầm trọng, vì nhà tù, vì vụ án, bị vùi dập vì những tủi nhục liên tiếp, anh cần tất cả nghị lực còn lại để tự đứng vững được trong cái khung cảnh tiều tụy này. Anh hết còn thấy giận giữ hay đắng cay mà chỉ còn cảm thấy yếu đuối và mệt mỏi.
Sau khi đã cất dọn chiếc chậu, búi giẻ, chiếc chổi và tắm rửa xong, anh lê bước về phòng, chỉ náo nức về một thèm muốn duy nhất : hút điếu thuốc và ngủ, ngủ suốt một ngày, không động đậy. Cánh tay trái của anh đau không chịu nổi. Cánh tay này là nơi anh đã chích thí nghiệm vâ bây giờ chằng chịt những sẹo, gầy đét tới xương, chắc không bao giờ có thể lành hẳn.
Ngọn đèn điện trần trụi chiếu ánh sáng lờ mờ. Một vài binh sĩ còn chơi bài tại chiếc bàn lớn giữa phòng, nhưng đa số đã nằm dài trên giường. Ngồi ở đầu bàn là ông cựu đại tá cao lớn đang ngắm nghía bàn tay quấn băng. Một cựu thiếu tá, nguyên thuộc bộ tham mưu lộ quân, sử dụng uể oải chiếc chổi: hôm nay là phiên ông ta trực phòng.
Deutschmann lại tủ lấy chiếc hộp thuốc lá bằng da nhận bạc có chữ tắt tên anh ở góc dưới : một món quà tặng của Julia.
Anh ra bàn ngồi và mở hộp thuốc để trước mặt. Một người đang chơi bài, người gày ốm, mặt chuột hỏi:
- "Thằng cha Krull hành mày hả ?"
Hắn cười để lộ những chiếc răng xỉn. Nguyên là một thử cò mồi ở Bá Linh, hắn không thể nào ngưng việc ăn cắp vặt nên bị đưa đến tiểu-Đoàn trừng-giới.
Deutschmann gật đầu, quá mệt chẳng muốn trả lời, quá mệt đến nỗi không buồn đưa tay lấy một trong hai điếu thuốc lá anh đã dành dụm cho buổi tối.
Đúng lúc đó, Schwanecke bước vào với nụ cười nở rạng. Hắn đóng cửa lại và nói :
- "Tụi bay ! thằng khốn nạn đó tưởng rằng thắng được tao. Nó tự hại nó một cách thảm thương !"
Một người chơi bài hỏi :
- "Bây giờ nó đâu rồi ?"
- "Nó ngán quá và đi nằm rồi. Cỡ như nó là cái thá gì ? Thằng cha thắng nỗi Karl Schwanecke chưa hề sinh ra trên đời này mà !"
Tên mặt chuột hỏi :
- "Mày chơi không?"
- "Có ngay" - chợt Schwanecke nhận thấy Deulschmann ngồi gục xuống, hắn hỏi ;
- "Mày làm sao vậy ?"
Deutschmann không đáp. Schwanecke lại ngồi bên cạnh anh :
- "Có đứa nào chơi ác với mày hả, giáo sư ?"
Deutschmann chợt thấy bàn tay to lớn đầy lông, móng tay cáu ghét, lần về phía hộp thuốc lá và cầm lấy. Anh ngửng đầu nhìn hắn.
Schwanecke xoay qua, xoay lại chiếc hộp ngắm nghía kỹ, gật đầu hai ba lần, đưa chiếc hộp lêu mũi, hít một hơi dài, lấy một điếu thuốc châm hút.
Deutschmann nói yếu ớt:
- "Trả tao chiếc hộp đó."
- "Chiếc hộp tuyệt quá. Mày muốn đổi lấy gì nào ?"
- "Trả tao chiếc hộp."
- "Này, tao cho mày hai tấm ảnh. Tùy mày chọn lấy."
Deutschmann cố gắng đứng dậy và giơ tay lấy lại chiếc hộp Schwanecke lùi lại một bước và bỏ chiếc hộp vào túi ngực.
Hắn nói :
- "Tao giữ chiếc hộp nầy cho tới khi mày quyết định đổi bằng cái gì. Ba chiếc hình? Đồng ý không ?"
Đối với hắn, công chuyện thế là giải quyết xong. Hắn trở lại với đám người đánh bài. Deutschmann dựa vào mép bàn, nhắm mắt, đứng lên và kêu tuyệt vọng :
- "Chiếc hộp... Trả tao chiếc hộp !"
Ông cựu đại tá cao lớn ngửng lên nhìn, Schwanecke hỏi :
- "Đến lượt thằng nào đi bài đây ?"
Tên mặt chuột đáp :
- "Đến lượt thằng Werner... mày xuống đây."
Schwanecke lấy chân khều chiếc ghế đầu và sắp ngồi xuống thì thấy có người nắm vai và hắn quay lai. Erich Wiedeck, mặt đỏ bừng, đứng thẳng trước mặt hắn. Anh nói :
- "Trả nó chiếc hộp, thằng hèn!"
Schwanecke cười nhẹ:
- "Ê mày ! từ từ. Bỏ tay xuống !
Deutschmann đẩy vào chiếc bàn, cố tiến lên hai bước và nắm cánh tay Schwanecke Hắn đẩy nhẹ như đuổi ruồi. Deutschmann bị gạt ra, ngã ra, ngã trên chiếc ghế đẩu, đầu đập vào chiếc tủ, nằm lăn ra bàn, bất tỉnh.
Wiedeck nắm lấy áo Schwanecke gầm lên :
- "Thằng khốn nạn."
Nhưng không, một cú đấm móc nhanh như chớp vào bụng và Wiedeck kêu rên lên, gặp người làm đôi. Một cú thứ hai, đánh trúng cằm với sức mạnh phi thường làm anh la dựng người lên và bắn về phía sau. Gáy anh đáp vào cánh tủ kêu rầm và Wiedeck mắt lờ đờ, từ từ rũ xuống. Schwanecke vẫn cười để lộ hàm răng trắng ởn.
Hắn cũng chưa kip lấy điếu thuốc gắn trên mép.
Hắn hỏi :
- "Đến lượt thằng nào đây ?"
Hắn đứng thẳng, hơi cúi, mi mắt lim dim vì khói thuốc, thân thể đầy bắp thịt tỏa ra một sinh lực được tập trung, một sự mềm dẻo của loại thú rừng, một sức mạnh khó chế ngự. Hắn nhoẻn cười rộng hơn, nhắc lại :
- "Đến lượt thằng nào ?"
Một tên chơi bài hỏi :
- "Thôi, mình chơi tiếp chứ ?"
Tên mặt chuột nói:
- "Bọn chết nhát... Ngồi xuống đi Karl."
Viên cựu Đại Tá cao lớn tiến đến không nói một câu và ngừng lại trước Schwanecke cách hai bước. Wiedeck lật người nằm sấp xuống, cố gắng đứng dậy, nhưng lại ngã xuống, miệng rên rỉ.
Schwanecke hỏi cựu Đại-Tá :
- "Mày muốn gì ?"
- "Yêu cầu trả lại chiếc hộp đó ngay"
Tên mặt chuột kêu lên một tiếng đúng như ngựa hí. Một tên chơi bài từ từ đứng dậy, chống tay lên bàn, chờ xem..
Schwanecke nói :
- "A ! gì nữa đây ? Hãy nghe kỹ tao đây, cái loại Đại-Tá cao kều đã bị lột lon, hãy nghe kỹ tao đây : Mày đừng có làm mặt chì ở đây, mày nghe rõ không? Mày tưởng mày vẫn còn là một ông lớn nào đó chăng ? Mày đừng mong đánh lừa tao. Ở đây, mày cũng chỉ là cục cứt như tao vậy. Cút ngay nếu không ông đấm vỡ mặt."
Viên cựu đại tá nghe với một vẻ thản nhiên. Khi Schwanecke quay đi, ông nói bằng giọng lớn hơn, oai nghiêm hơn :
- "Yêu cầu trả lại chiếc hộp ngay và lại xin lỗi Bác sĩ Deutschmann cùng Wiedeck. Anh nghe rõ tôi chứ ?"
Schwanecke quay mặt trở lại, giận dữ, giựt điếu thuốc lá khỏi môi và vất xuống nền nhà. Hắn thét lên :
- "Câm đi ! Câm đi ! Thằng cục cứt ! Tao không thể chịu được những thằng như loại mày nữa. Chúng mày làm tao buồn nôn. Thưa các ông lúc nào cũng thưa các ông ! Rồi còn gì nữa ? Nghe đây, thưa ông... (tiếng hắn thấp xuống, rít lên với một giọng hằn học chết chóc, biểu lộ sự thù hận mù quáng của những kẻ trọng tội đối với mọi người khác. Hắn ghé sát mặt vào viên cựu Đại tá ... nghe đây! Tao luôn luôn bị những người như loại mày quấy nhiễu, tao luôn luôn phải hạ mình, trả lời: "Dạ, đúng như vậy, thưa ông... nào đó. Tao có thể nghiền nát mày bằng một bàn tay thôi, đại-tá của đít tao ! Và tao sẽ làm, tao nói cho mày biết (Hắn nắm áo ngoài của cựu Đại-tá, kéo ông lại gần, giơ bàn tay trái toan đánh. Lần này trên môi hắn không còn nụ cười . Tao sẽ đánh nếu mày không nói ngay: Dạ đúng thưa ông Schwanecke ! Mày đã hiểu tao nói: Dạ đúng, thưa ông Schwanecke !..."
Đại tá nói giọng khàn khàn :
- "Buông tao ra!"
- "Dạ đúng, thưa ông Schwanecke !... Nếu mày không nói tao giết mày."
Gian phòng im phăng phắc. Không một ai nghi ngờ gì nữa : Schwanecke đã nói thực, không còn sức mạnh nào trên thế gian này này có thế bắt nó ngưng. Vị cựu Đại-tá và nguyên Tư-Lệnh sư- đoàn, có huy chương anh dũng với nhành lá sồi, nay là binh nhì Gottfried von Bartlitz thuộc Tiểu - đoàn trừng - giới 999, tượng trưng cho tất cả sức mạnh mà hắn ghét, vì suốt cuộc đời hắn phải cúi đầu truớc sức mạnh đó, phải trốn chạy như con chó ghẻ, phải trú ẩn trong những căn lều hôi tanh, phải nguyền rủa cuộc đời và nguyền rủa cả mẹ hắn đã sinh ra hắn. Tuy nhiên bản năng sinh tồn rất mạnh trong người hắn đã luôn luôn ngăn không cho hắn hạ một thám tử hay một cảnh binh đang truy lùng hắn. Nếu giết một người cỡ như vậy, chắc chắn thoát không khỏi tử hình, hắn biết thế. Cũng cái bản năng đó đã cấm hắn nghiền nát khối mỡ mang tên là Thượng sĩ Krull cho đến thành một đống thịt máu, cấm hắn bẻ gãy xương tên Trung úy giống như khỉ, Bevern. Những người đó hắn không dám động chạm đến, bởi vì đằng sau họ là cả một quyền hành có thể điều động được lưỡi gươm của đao phủ. Nhưng còn đối với lão cựu đại tá này thì không giống như thế. Thằng cha này, mới trước đây còn là thuộc phe của bọn kia, nhưng bây giờ thì cũng ở bên này hàng rào ngăn cách cùng với hắn. Hắn có thể bóp nát lão ta bằng bàn tay mạnh mẽ của hắn, làm nát ngướu bộ mặt kiêu ngạo đó và để tỏ cho đồng bọn của hắn trong căn trại khốn nạn này biết bây giờ ai làm chúa. Chắc chẳng còn ai mà nghĩ tới đại tá von Barilitz ?
- "Tao đếm đến ba. Một..."
Bỗng một giọng nói bình tĩnh cất lên :
- "Thôi như thế đủ rồi, nhỏ!"
Một binh sĩ còn trẻ, mập lùn, tóc vàng hoe, không có gì ghê gớm cả, lững thững lại gần chiếc bàn, chân đi đất.
- "Hai... và..."
Người lính trẻ nói lớn hơn.
- "Quay lại đây, mày !"
Schwanecke hình như lần đầu nghe thấy tiếng anh lính. Hắn khẽ quay đầu lại, nhìn thoáng qua để đánh giá trị địch thủ mới, rồi quay lại nhìn viên đại tá. Bàn tay hắn đã nắm lại.
Anh lính trẻ thét lên : "Nhìn đây" rồi như một giáo sư thể dục dày công luyện tập, anh nhảy thót qua bàn, giựt Schwanecke ra khỏi ông đại-tá khiến hắn ta phải ngạc nhiên.
Tên mặt chuột vừa la vừa nhảy nhót :
- "Thịt nó đi, Schwanecke!"
Những tên đánh bài cũng toan can thiệp nhưng đều không kịp nữa. Chuyện xảy ra lúc ấy diễn biến quá nhanh đến nỗi không ai dám nói chắc làm thế nào mà anh lính trẻ bề ngoài quả yếu ớt bên cạnh địch thủ to lớn lại thành công. Hai chiếc đầu cuốn xoáy vào nhau, chiếc bàn lật đổ, rồi người ta chỉ nghe tiếng gầm gừ giận dữ của Schwanecke, hơi thở hổn hển của hắn, rồi bất thần một tiêng kêu chói lói, man rợ..
Người lính trẻ khéo léo thoát ra khỏi thân hình to lớn nằm bất động. Anh cúi người một lúc rồi đứng thẳng dậy, tay vuốt bộ tóc ngắn và nói:
- "Thấy chưa !"
Schwanecke mắt lờ đờ, đau đớn nhìn trần nhà Nước mắt chảy trên gò má hắn. Hắn há miệng vừa phát ra tiếng kêu ghê gớm lúc trước rồi lại ngậm miệng, Mọi người chỉ nghe thấy tiếng nghiến ghê rợn của hàm răng đã mòn. Sau hết hắn ấp úng:
- "Cái gì ?... cái gì vậy"
Viên cựu đại tá hỏi :
- "Trời đất! anh làm gì nó vậy ?"
Anh lính trẻ đáp :
- "Không có sao đâu. Nó chỉ đau chốc lát thôi. Chút xíu xíu mà. Trong nữa giờ nữa nó sẽ như thường. Thôi dậy đi mày!"
Schwanecke trước còn nhìn anh ta, không hiểu rồi dần dần sức sống sự hiểu biết và.... sự sợ hãi hiện lên trong mắt hắn. Vừa rên rỉ, hắn nhỏm dậy, quỳ gối chống hai tay một lúc, ngắc ngư cái đầu và sau cùng vịn vào chiếc ghế đầu, hắn đứng dậy.
Anh lính trẻ nói bình thản :
- "Bây giờ trả lại chiếc hộp đi."
Với dáng nặng nề như phải mang quá nặng trên vai, Schwaneeke thất thểu lê qua căn phòng và đưa chiếc hộp cho Deutschmann.
- "Cả thuốc lá nữa !"
Schwanecke rút điếu thuốc trong túi và đưa ra. Deutschmann ngần ngừ.
Anh lính nói:
- "Cầm lấy đi." Khi Deutschmann đã nhận anh nói thêm với Schwanecke :
- "Thôi bây giờ mày xin lỗi đi."
- "Được rồi ! Tao rất lấy làm tiếc !"
Viên cựu đại tá nói chen : "Cám ơn chú !"
Người lính quay lại nhìn ông khinh bỉ và nói bằng giọng ung dung như thường lệ, nhưng lần này hơi run run:
- "Ông không phải cám ơn tôi. Tôi làm thế đâu phải vì ông. Nếu một mình ông liên hệ đến việc này, tôi đã chẳng thèm động ngón tay. Nếu ông phải có mặt tại đây là lỗi của ông. Và nếu những thằng cha như thế (anh hất đầu về phía Schwanecke, ngồi rũ trên chiếc ghế đẩu nó tặng ông trận đòn cũng là tại ông. Chính ông đã từng giúp nâng cao bọn người đưa ông đến đây mà chẳng hề quyết định làm gì chống lại họ khi còn đủ thời gian. Lạ hơn nữa, ông còn giúp họ..., chính các ông, những sĩ quan (tiếng anh ta thêm lạnh lùng khinh bỉ. Anh bước nhanh về phía viên đại tá đang bối rối, nghiêng mình nói tiếp ông có biết tại sao tôi phải ở đây không? Bởi vì tôi đã sửa trị một thằng sĩ quan ngu xuẩn đúng - như thằng cha kia. Và, lạy trời, hắn xứng đáng bị trừng trị một cách khác hơn. Nên tôi đã khóa mõm thằng Schwanecke là bởi vì tôi chẳng muốn đổi sự tàn ác của bọn thượng sĩ, bọn sĩ quan bằng sự tàn ác của những quân vô lại. Với bọn này thì phải chẹt cổ chúng theo lối đó, còn đối với những người như các ông thì không. Các ông chỉ hết tàn ác khi nào các ông đã bị chôn chặt."
Làm như kinh tởm, anh đi qua mặt viên cựu đại tá lúc đó xanh rờn, tiến lại chỗ Schwanecke và hỏi dịu dàng bằng giọng thân hữu :
- "Sao khỏe rồi chứ?"
Schwanecke ngước nhìn anh ta bằng ánh mắt gần như chịu khuất phục, trả lời;
- "Ờ, khá rồi, bồ. Cậu chơi tôi miếng gì gì thế? Cậu phải dậy tôi miếng đó mới được. Cho tới nay, chưa thằng nào đánh ngã được tôi đó."
Anh lính trẻ mỉm cười nói:
- "Tôi phải giữ miếng cho tôi chứ! Thôi bây giờ giúp bọn này xếp đặt lại cho gọn gàng đi.Thằng cha khùng có thể trở lại bất cứ lúc nào đó"....