← Quay lại trang sách

Chương 8

Trung úy Obermeier đọc lệnh hành quân do Deutschmann mang từ Orcha về. Ông đọc ba lần trước khi gọi điện thoại xin liên lạc với Tiểu đoàn ở Orcha. qua trung gian Đại đội.

Nhưng trước hết ông hãy tống Thượng sĩ Krull ra khỏi phòng đã:

- "Anh xuống nhà bếp xem tụi nó làm ăn ra sao và chừng sau nửa giờ hãy trở lại"

Krull, bực mình, rời khỏi "văn phòng".

Đường giây liên lạc được thực hiện nhanh chóng. Có tiếng nói vui vẻ của Đại úy Barth :

- "Chào Obermeier. Có chuyện gì đó ?"

Obermeier hắng giọng rõ ràng. Với Đại úy Barth, chẳng thể nào biết được ông vui vẻ thật hay vờ.

- "Tôi vừa nhận được lệnh, thưa Đại úy."

- "Tốt lắm. Cậu vừa ý chứ ?"

- "Thưa Đại úy, vừa ý... thì không đúng. Đào một hệ thống giao thông hào giữa Gorki và Babinitchi theo như sơ đồ kèm theo nghĩa là thế nào? Đây là công việc thiết lập đồn lũy dã chiến. Đại Úy có nói với tôi là mình sẽ làm công việc khác cơ mà...."

- "Tất cả đã bị hủy bỏ rồi, Obermeier. Cậu thừa biết công chuyện thường biến đổi ra sao : nay thế này, mai lại thế khác. Tay phải cóc có biết tay trái làm gì. Nhiều thầy rối ma, nhiều cha con khó lấy chồng. Cậu có cần nghe thêm ít câu ngạn ngữ nữa không ?

- "Bao giờ chúng tôi phải khởi sự?"

- "Ngày mai."

- "Đất đã bị đông cứng như đả tảng, sâu đến một thước. Ngoài ra trên mặt đất tuyết lại phủ cao đến 70 phân."

- "À như thế thì có thể làm cách nào cho được việc. Đã có cuốc chim và tại nơi nào quá rắn thì đã có chất nổ."

- "Lại còn điều này nữa, địa hình có tới hơn một cây số rưỡi sau Gorki bị trống trải trong tầm quan sát của địch. Vậy phải đào đất ngay dười tầm mắt bọn Nga hay sao?"

- "Cậu nghe đây, Obermeier (giọng nói có vẻ khô khan và nghiêm khắc. Cậu suy nghĩ và nói nhiều quá. Lệnh đã ghi rằng : đào một hệ thống giao thông hào giữa Gorki và Babinitchi. Điều đó có nghĩa là gồm cả phần đất bị nằm trong tầm quan sát của địch ! Trong khu vực đó, sẽ đào vào ban đêm hoặc là sáng sớm. Bộ Tổng Tư lệnh dự đoán rằng ngay sau thời gian lạnh nhất này qua, nghĩa là vào cuối tháng hai, bọn Nga sẽ tung ra một cuộc tấn công lớn cốt để tiêu diệt cái mũi dùi luôn luôn chọc vào Smolensk. Vitebsk bị đe dọa. Khi đó, gần như không còn tuyết nữa và các đường mòn thường bị lầy lội nay bị đông cứng, thành một địa hình lý tưởng cho các thiết giáp Xô Viết. Ở phía Nara, quanh vùng Kiev, bọn Nga đã tiến ra từ khúc sông lớn Dniepr để bao vây chúng ta. Tất cả mặt trận bị nguy hiểm đó, Obermeier. Phải thiết lập ngay một vị trí để rút lui. Rất nhiều chuyện trông cậy vào đây và chỉ riêng việc vị trí quá gần chiến tuyến cho cậu thấy rõ điều này. Đó là con đường tiếp tế lớn đấy, bạn ạ. Các đạo quân bị đẩy lui từ Smolensk về tới đây phải có được một vị trí chuẩn bị sẵn. Vì vậy mà phải đào cho bằng được. Dù là trước mắt địch quân"

Obermeier nói với giọng bùi ngùi :

- "Mình sẽ phải mất ở đó đến nửa Đại đội."

- "Phải nói là mất đến ba phần tư ấy chứ. Tại tiền tuyến, có những Tiểu đoàn chỉ còn một Thiếu úy với hai, ba chục người. À mà tôi thấy hình như cậu không nắm vững ý nghĩa của công việc lắm."

Obermeier đáp với giọng muốn ra vẻ đùa cợt nhưng lại chỉ thấy vẻ lo ngại và thất vọng :

- "Nói một cách khác... đó là một vụ kết án tử có điều kiện."

- "Một vụ kết án tử ! Cậu thực hay viển vông. Cậu nhất định phải từ bỏ ngay những tiếng trọng đại đó đi. Cậu đã nhận được lệnh rõ rệt, thế là đủ. Cậu đừng tưởng Wernher có tình trạng khá hơn đâu. Đại đội của hắn phải thiết lập một hàng rào chắn bằng thân cây suốt dọc con đường đi Orcha để ngăn cho gió khỏi đùn tuyết phủ con đường. Ban đêm, bọn du kích phá hoại công trình đã làm ban ngày. Đêm qua, tụi nó bắn vào Đại đội của hắn làm mười bốn tên chết và ba mươi tư tên bị thương. Một toán du kích được chỉ huy một cách xuắt sắc, đã giao chiến thực sự với Đại đội của hắn bằng đại liên và bích kích pháo. Cậu

có cần biết thêm tin tức nữa không, Obermeier?"

- "Thưa Đại-úy, không."

Trung Úy Obermeier gác máy và nhin đăm đăm những cây nến gắn trên chiếc thùng thiếc trong căn phòng mờ ảo.

Bên ngoài, Thượng sĩ Krull đang la hét. Ông ta vừa bắt gặp Schwanecke, Wiedeck và Deutsehmann nấu tô canh Kul trên bếp lửa nhỏ.

Schwanecke giải thích :

- "Đồ này do vợ chưa cưới của tôi gửi cho "

Hắn cũng như Thượng sĩ cùng biết là hắn chẳng nhận được đồ đạc gì cả. Cái gói nầy hắn đã đánh cắp ở một Trung tâm Hồng Thập Tự trong thời gian hai giờ ở Orcha, Krull không dằn được, thét lớn :

- "Tụi bây là một bọn lưu manh. Tụi bay mà bỏ xác ngoài chiến trường là một điều nhẹ nợ cho tao !"

Trung úy Obermeier ở văn phòng bước ra và gọi Thượng sĩ, bảo :

- "Chiều nay, hai mươi lăm người phải đi Babinitchi lãnh dụng cụ. Cần 3 xe trượt tuyết thôi. Mình sẽ bắt đầu đào đất kể từ ngày mai."

Krull ngơ ngác hỏi:

- "Đào ? Ở đâu ? Ở đây à ?"

- "Thượng sĩ còn muốn đào ở đâu nữa?"

- "Trời đất ! Đâu có thể được."

- "Thượng sĩ ! Tôi tha cho ông cái tội than vãn kỳ cục như thể. Từ trước tới nay, ông chưa phải làm công việc tạp dịch gì cả, ỏng còn được tiếp tục như vậy. Hãy giữ mồm giữ miệng."

Buổi chiều, một toán 25 người dưới quyền chỉ huy của các Trung sĩ Kentrop và Bortke lên đường đi Babinitchi bằng 3 xe trượt tuyết để lấy dụng cụ đã được một đơn vị vận tải ở Orcha đem về Babinitchi sẵn.

Trên chiếc xe thứ nhất, sau khẩu đại liên 42 Schwanecke chăm chú coi chừng các bụi cây để khám phá mọi hoạt động nghi ngờ dù nhỏ nhặt. Họ đi qua mà không nhìn thấy Trung úy Thủ trưởng Sergei nấp trong một bụi rậm, bên cạnh là Tartoukine bàn tay băng kín đặt trong chiếc giải đeo trên cổ.

Ba chiếc xe trượt tuyết tới Babinitchi không gặp trở ngại gì. Nơi đây Đại đội 1 đồn trú trông giống như trại của những người tiều phu. Những thân cây thông toàn vẹn chất đống bên đường. Những máy kéo tới lôi từng cây băng qua tuyết. Một vài người dựng cây vào những hố được đào trước và đặt các thân cây khác nằm ngang thành một bức cản để ngăn gió bão đưa tuyết đến phủ con đường vừa được dọn dẹp xong.

Trong căn nhà quê mùa dùng làm Bộ chỉ huy, Trung úy Wernher lập danh sách tổn thất trong đêm qua. Ông cũng viết cho thân nhân những người tử thương, coi như một bổn phận. Trong số người thiệt mạng có một cựu Thiếu-Tá, hai luật gia nổi tiếng và một văn sĩ có tác phẩm bị Bộ trưởng Tuyên-truyền Goebbels cấm. Tuy nhiên, ông cảm thấy ngần ngại khi viết câu thường lệ : "Hy sinh vì nước Đức" và ông chấm dứt bằng câu sau đây :

"Cái chết đối với họ là một sự cứu rỗi, phải coi đó như một nguồn an ủi". Phải, đó là một tiếng chính xác : nguồn an ủi. Wernher suy nghĩ: "Họ đã tránh thoát được cảnh tồi tệ nhất."

Dụng cụ chất xong, ba xe trượt tuyết lại lên đường trở về Gorki. Họ lướt đi như những yêu quái với chùm tuyết dài ở phía sau, qua mặt Sergei và Tartoukine đang rình họ trong bụi rậm.

Tartoukine mỉm cười tàn ác khi nghe họ tới gần và nói :

- "Đến lúc rồi đó."

Cả hai cùng nhìn vào một điểm rõ rệt trên mặt đường. Chiếc xe thứ nhất vượt qua... rồi chiếc thứ hai...

Tartoukine, rít lên: "Đ.M. " còn Sergei nghiến chặt răng.

Đến lượt chiếc xe thứ ba vượt qua... vẫn không có gì xảy ra. Tartoukine, mặt nhăn nhó vì giận giữ, nắm tay đấm mạnh trong tuyết.

Bùm !... Cách khá xa phía sau chiếc xe thứ ba một tia lửa vọt lên, một tiếng nổ dữ dội phá tan sự yên lặng ban đêm. Tất cả một phần đường tung lên như ngọn suối phụt và rớt xuống như thác đặc.

Sergei nhổ bọt, bực bội : "Ngòi nổ bị chậm."

Trong một thoáng tưởng như địa ngục nổ tung, rồi rất nhanh, cảnh vật trở lại bình lặng, tuyết và nước đóng chặn đứng những tiếng động. Chiếc xe cuối, trên có Trung sĩ Kentrop bị đẩy văng lên và hơi nổ đẩy mạnh về phía trước. Hai mươi lăm binh sĩ nhảy khỏi xe và nằm rạp xuống đất để tránh làm bia cho kẻ thù không nhìn thấy. Trung sĩ Bortke bò lại chỗ Schwanecke đang mang khẩu đại liên nhẹ và nói :

- "Mìn"

- "Mà mìn gì mà ghê quá !"

Họ đưa mắt dò xét chung quanh, những bụi rậm, những lùm cây, cánh đồng phẳng đến tận rừng Gorki.

- "Chờ xem."

Schwanecke chú ý xem xét kỹ đám bụi cây, đánh hơi thấy sự nguy hiểm như con dã thú bị săn đuổi. Bản năng của hắn bảo hắn rằng những người đặt mìn vẫn còn đâu đây. Từ từ, hắn nâng khẩu đại liên, bắn một tràng ngắn vào các bụi cây rồi hạ thấp tầm bắn xuống sát mặt đất. Tiếng nổ ròn rã của khẩu súng làm mọi người trút bớt lo âu. Đây đó, một chiếc đầu ngửng lên khỏi đám tuyết và mọi người bò lần lại gần nhau,

Tartoukine và Sergei, vùi mình trong tuyết, nghe tiếng đạn rít trên đầu họ, cách vài phân. Anh Mông Cổ nhíu mắt lại rồi nói :

- "Lại thằng đó, tôi cảm thấy rõ ràng. Chỉ có nó mới bắn như vậy."

Làn đạn cắt các nhánh cây và làm rơi trên người hắn những mảnh nước đá.

Trung sĩ Bortke lên tiếng :

- "Không còn ai nữa đâu. Tao đã bảo mày rằng bọn nó chuồn hết rồi... Tập hợp, lên xe ! "

Những bóng người đứng lên và chạy lại các xe và máy nổ rù rù lập tức. Schwanecke sẵn sàng nhả đạn cùng với Kentrop bước qua mấy thước tới hố mìn mở rộng hết chiều ngang con đường, Kentrop nói:

- "Nay thực là may !"

Tartoukine ngắm kỹ người mang khẩu đại liên. Sergei cảm thấy hắn rùng mình, đặt bàn tay lên vai hắn :

- "Bình tĩnh... Cậu hãy bình tĩnh !"

- "Chính hắn, thưa đồng chí Trung úy !"

- "Thế nào mình cũng tóm được nó, nếu không tôi chịu chặt đứt bàn tay."

Những chiếc xe trượt tuyết xa dần và tiếng máy nổ cũng không còn nghe thấy nữa.

Seigei nói:

- "Tôi trở lại Orcha. Cậu bảo các đồng chí ở trong rừng là hãy nghỉ ngơi. Trong ba ngày nữa tôi sẽ trở lại với những lệnh mới. Tôi sẽ đi gặp đồng chí Thiếu-Tướng. "

- "Đồng chí sẽ ngủ ở đâu trong mấy ngày ? "

- "Ở nhà Tania ".

Tartoukine mỉm cười và chúm môi bắt chước tiếng hôn. Seigei nhìn hắn giận dữ nhưng không nói gì. Bò ra khỏi bụi rậm, anh ta đứng dậy và cử động hai tay để cho nóng người.

Bình minh đã ló dạng ở phía rừng.

Sergei đi ra tận hố mìn, nhìn một lúc, nhún vai:

- "Lần khác sẽ hay. "

Rồi anh ta đi về phía Babinitchi. Một chiếc xe trượt cổ lỗ, lúc lắc qua cánh đồng. Trung-sĩ Pedia, đóng vai người nông dân nghèo ra hiệu cho Sergei. Anh này bước lên xe và hỏi :

- "Có gì lạ không ? "

- "Không, thưa Trung-úy Thủ trưởng"

- "Đưa tôi tới Orcha, vòng qua Babinitchi."

Họ tới sông Dniepr mà khòng gặp một binh sĩ Đức nào. Sergei mỉm cười, nói :

- "Tụi nó chết vì khoảng trống vắng. Một con tầu trên biển cả làm sao có thể tin được là biển đó thuộc về mình !"

❉❉❉

Tại Babinitchi, Wernher đang nằm nghĩ trong nhà không tin ở mắt mình khi nhìn thấy Trung úy Bevern hiện ra như từ một thế giời khác tới.

Bevern chào một cách nghiêm chỉnh và nói :

- "Chào Trung úy Wernber ".

Wernber nhìn đồng hồ thấy chỉ 4 giờ sáng. Anh trả lời càu nhàu; " Chào ", trong thâm tâm muốn tống khứ ông khách tới quấy rầy này. Chẳng biết hắn ta có thể tới làm gì giữa đêm ?

Wernber trở dậy, mặc quân phục. Bevern nói :

- "Tôi đến theo lệnh Tiểu đoàn trưởng, Đại- úy trao tôi nhiệm vụ thanh tra khu vực của anh".

- "À như vậy thì anh đến đúng lúc !....Vào hồi một giờ sáng chúng tôi có ba

người chết và 7 bị thương. Tới giờ này thì tôi không rõ con số chính thức là bao nhiêu."

- "Bọn du kích hả ?"

- "Không, lần này thì không. Nếu là du kích thì chắc chắn anh sẽ không thấy tôi nằm trên giường (Anh rót nước trà nóng vào tách , Lần này là quân chính quy. Binh sĩ của tôi làm một việc trên nhiều cây số trong tầm quan sát của địch. Hoạt động của bọn tôi có lẽ làm bọn Nga khó chịu. Đã hai ba lần tụi nó pháo kích bọn tôi. Kể ra đó cũng là một cách để nhớ lại kỷ niệm đẹp của bọn tôi." Trung Úy Bevern nói:

- "Khó chịu nhỉ. Chắc anh có bản đồ khu vực của anh."

- "Phải có chứ. Nhưng bản đồ để làm gì? Mình chỉ cần ra xem tận nơi. Cũng sắp sáng rồi."

- "Trong tầm mắt của địch à ?"

- "Tại sao không? Bởi vì binh sĩ tôi làm việc tại đó nên mình ra nhìn qua coi."

- "Anh đừng quên là những người đó là những tội phạm."

- "Nhưng chúng mình là sĩ quan của họ và mình phải làm gương cho họ. Đi nào, tôi yêu cầu anh đó."

Họ đi ra ngoài Babinitchi, cùng ống nhòm nhìn đêm, họ quan sát trận tuyến và những nhóm người làm việc. Những người này mặc áo khoác và đội mũ lấy của những lính Nga đã chết. Họ tranh nhau những chiếc áo khoác màu đất vì mặc nó ấm và chống được làn gió lạnh buốt. Wernher không đi ra tận những giao thông hào, cốt để tránh cho pháo binh Sô Viết khỏi bắn khi thấy có sự chuyển động và như vậy gây tổn thất thêm cho Đại Đội.

Đối với Bevern thì chắc không phải là vì như vậy.

Anh ta hạ chiếc ống nhòm và hỏi :

- "Kết quả trong ngày ra sao ?"

- "Như đã dự trù."

- "Đại đội của Obermeier thế nào ?"

Wernher kéo sát chiếc cổ áo khoác. Anh rùng mình. Ngọn gió luồn qua vải áo vào tận da. Anh nói:

- "Tôi nghĩ rằng cũng thế, dù rằng tình trạng của anh ấy còn tệ hơn tôi ở đây. Trước mặt anh ấy là một đại đội bích kích pháo của địch và Đại-đội của anh ấy nằm trong tầm bắn của một đại đội pháo binh dã chiến. Bọn Nga chẳng bỏ qua dịp nào để quấy nhiễu anh ấy".

Bevern nhìn một cách thỏa mãn cảnh đồng tuyết mênh mông. À thì ra tiền tuyến như thế đó ! Cảm tưởng thật tuyệt diệu khi nghĩ mình đang ở tiền tuyến ! Với tính cách một tên lính của Lãnh tụ ! Với tư cách một kẻ gìn giữ nước Đức chống lại người Châu Á !

❉❉❉

Julia viết thư cho chồng :

"Anh Ernst yêu quí !

"Đây là bức thư thứ năm của em, bức thư thứ năm trong số một loạt thư mà em sẽ chẳng bao giờ gửi. Các thiếu nữ thường hay viết nhật ký lãng mạn. Nếu người ta hỏi các cô tại sao viết thì các cô quả quyết là chỉ viết riêng cho minh, theo sở thích. Nếu cô nào tinh khôn hơn thì cho rằng viết để chỉ dùng cho mục đích riêng của bản thân, nhưng thực ra không đúng như thế. Mỗi một dòng các cô viết là gởi gấm cho một hoàng tử hào hoa phong nhã mà các cô chờ đợi sẽ tới một ngày nào đó đón đưa các cô tới thế giới của chân trời hạnh phúc.

"Em không còn là một thiếu nữ và em chẳng còn chờ đợi một hoàng tử hào hoa phong nhã nào. Con người mơ tưởng của tuổi 16 — 17, em biết rằng không có thực. Tuy nhiên em vẫn có một điều gì gần giống với Julia hồi 17 tuổi : đó là tim em hiện dào dạt yêu thương và mong chờ. Vị hoàng tử hào hoa phong nhã của em bây giờ chính là anh, và những bức thư em viết đã thay cho cuốn nhật ký. Trên thực tế, trước đây anh thường là một hoàng tử biếng nhác, hay gây rối, luôn luôn khó tính, bẳn gắt, ương ngạnh... và em nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ anh thay đổi được tính tình đó. Nhưng đã gọi là tình yêu thì đâu có thể bị ảnh hưởng về những chuyện lặt vặt như vậy ? "Bây giờ mình nói chuyện khác. Em không muốn đề cập đến vấn đề này vì em sợ phải khóc, và những tuần lễ gần đây, em đã khóc quá nhiều ngay cả những khi mà thực sự em không còn thời giờ để khóc nữa. Anh vẫn cho em là một người đàn bà có nghị lực và quả quyết. Em cũng thường e sợ rằng mình như một người đàn bà tự phụ. Trước kia, điều đó có thể đúng một đôi khi. Bây giờ thì em chỉ thấy bối rối, và gần như lúc nào cũng thấy e ngại lo âu trước hiện tại, trong thời gian đang sống và trước những thời gian sắp tới...

"Cách đây vài ngày, Bác sĩ Kukill, người đập anh một vố bất ngờ, đã tới mời em đi ăn. Em tin rằng hắn biết em ghét và khinh hắn. Nhưng hắn giả ngây và làm như không có chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, em gần như tin chắc rằng hắn cũng nghĩ đến vai trò hắn đã đóng trong vụ án của anh và cả vai trò mà hắn tin rằng bắt buộc phải đóng hàng ngày theo như lời hắn nói.

"Sau bữa ăn tối ở Caveau Bosniaque, hắn muốn đưa em đi khiêu vũ. Lẽ dĩ nhiên là em từ chối. Em còn hỏi ngay hắn rằng sao hắn dám có ý tưởng khiêu vũ với người đàn bà có chồng đã chính vì hắn mà phải sống tại Tiểu-đoàn trừng giới ghê gớm nọ. Em đã nói mà không suy nghĩ gì vì không thể chịu đựng nổi bộ mặt nhẵn quen cùng câu chuyện của hắn. Em cũng không thể chịu đựng được nổi những bộ mặt khác chung quanh chúng ta, những con người sống thản nhiên làm như không có cuộc tàn sát hợp pháp hàng triệu sinh linh, không có những khủng khiếp của cuộc chiến tranh này. Em cũng không còn coi hắn như là một người duy nhất có thể giúp đỡ chủng mình. Điều đó là dại dột, là đáng trách, em biết, nhưng em không đừng được khi hỏi hắn tại sao có thể sống như lúc hoàn toàn thanh bình, làm như không còn có gì quan trọng hơn là uống rượu, nói những chuyện vô nghĩa và quyến rũ một người đàn bà với mục đích bóp nghẹt sự thù hận và chiếm đoạt người đó, trong khi chính vì sự giám định của hắn mà bao nhiêu người bị kết án, bị giết bời một nền công lý vô nhân đạo.

"Cũng như mọi lần, em không nhận thấy xúc cảm gì trên bộ mặt hắn trơ như đá. Tuy nhiên, hắn nói với em bằng một giọng mà em không nhận ra được : "Đêm đối với tôi thật dài, những giấc mộng và tư tưởng của tôi ít khi được êm đềm...". Tại sao ? Hay là rút cục hắn cảm thấy phạm tội? Liệu hắn chấp nhận điều đó không?

"Điều kỳ cục là chính lúc đó, hắn khiến cho em gần như thấy thương hại hắn. Em nghĩ rằng đàn bà không phải là những người có lý trí. Ngay khi bọn em thấy một thảm cảnh, dù rằng đó chỉ là cảnh nguy khốn của một nguời nào đó, lập tức bọn em thấy tội nghiệp và rưng rưng nước mắt. Thế là bọn em muốn giúp đỡ họ, chẳng cần tự hỏi xem người đó có xứng đáng hay không? "Em không sao hiểu được bác sĩ Kukill. Thỉnh thoảng em tự hỏi phải chăng hắn thực sự là một người tự phụ, độc lập như hắn vẫn làm ra như vậy hay hắn chỉ là một dựng cụ dễ bảo của những người thế lực hơn, một con người bị dồn vào một đường cùng mà hắn đã dấn thân vào chỉ vì ham quyền hành và tiền bạc.

"Dù hắn thế nào đi nữa, dù những tư tưởng riêng của em ra sao chăng nữa, em cũng không bao giờ quên điều cốt yếu là kéo anh thoát khỏi địa ngục hiện tại, thí dụ như làm sao cho anh được thuyên chuyển sang một đơn vị bình thường khác. Đôi khi em tự trách là em đã quên những người đàn bà khác cũng có chồng ở ngoài mặt trận, nhưng điều đó không đúng. Em không đòi hòi đặt ra một ngoại lệ dù rằng cũng như tất cả những người đàn bà đó, em mong không có cuộc chiến tranh này và mong có anh ở bên cạnh. Điều mà em không chịu là anh bị đối xử như một tội phạm vì em biết rõ anh bị kết án chỉ vì anh muốn giúp đỡ những người khác.

"Em đã làm việc rất nhiều trong những tuần lễ gần đây. Em đã thực hiện lại tất cả các thí nghiệm của anh trong việc cấy vi trùng. Công việc tiến triển mau vì em đã có thể tránh được những lầm lẫn và ngõ bí khiến anh khổ sở từ trước đến nay. Em thành công cả trong việc thực hiện cấy những vi khuẩn hình cầu. Bây giờ em đang tính tách biệt ra chất "diệt vi trùng" bí mật của chúng ta. Khi nào em có đủ "chất xạ tuyến", có nhiều hơn là cuộc thí nghiệm thất bại mà anh đã tự thực hiện khi trước, em sẽ đem thí nghiệm lên chính người em. Em chắc chắn sẽ thành công lần này và từ đó chẳng bao lâu là có thể hoàn thành một phương pháp trị liệu hữu hiệu. Em tin tưởng rằng anh đã thành đạt trong việc phát minh ra một chất thuốc có hiệu quả chống lại các mầm sinh độc đã khiến hàng chục, hơn nữa, hàng trăm ngàn người chết trong thời chiến tranh.

"Em tin tưởng như vậy chẳng phải chỉ vì em yêu anh. Nghĩ như thế là lầm. Đối với vấn đề đó, em là một người khó lay chuyển. Nhưng càng suy nghĩ em càng đi đến kết luận là chúng mình đã đi đúng đường. Nếu cuộc thí nghiệm em sắp thực hiện trên người em mà thành công, người ta không còn có thể duy trì bản án đối với anh. Ngoài ra ở đây chẳng có gì thay đổi : bom đạn, lo âu, những cuộc xếp hàng nối đuôi nhau trước tiệm bán thực phẩm, những bộ mặt đói khát, thất vọng và ít thấy, rất ít thấy cái "tinh thần quyết chiến thắng" mà "dân tộc Đức" đang sôi nổi, như người ta nói. Thực tế so với người ta nghe thấy trên đài phát. thanh hay đọc trên báo chí là một khác biệt quả lớn lao. Về phần em cũng chẳng có gì thay đổi : chỉ là chờ đợi, chờ đợi say mê cộng với tình yêu. Ernst thân yêu của em, em cứ nghĩ hoài đến anh. Em muốn như vậy vì ý nghĩ về anh đã nâng đỡ em, giúp em vượt qua những chán nản, thất vọng mà em thường cảm thấy. Nếu anh có ở đây, em sẽ đưa bàn tay sờ mặt anh... Em sẽ cọ má em vào bộ râu lởm chởm của anh, điều mà khi trước không bao giờ em làm vì chiếc cằm không cạo thật dễ sợ... Anh cũng chẳng cần phải cạo làm gì. Anh sẽ có thể vất bừa bãi vật dụng khắp nhà, anh sẽ có thể để những ly lách không ngay trên sàn, giữa nhà. Anh sẽ có quyền làm bất cứ điều gì mà khi trước đã khiến em khó chịu nếu chỉ cần một điều là anh có mặt ở đây... vâng, nếu chỉ cần anh ở cạnh em...

Chúc anh ngủ ngon, Ernst yêu quí của em" !