← Quay lại trang sách

Chương 9

Ban cứu thương tới Orcha sau Tiểu đoàn tám ngày. Y tá Kronenberg được cử đi tiên phong cùng với 4 người. Ngay khi tới nơi là đi tìm Ernst Deutschmann và đuợc biết anh ta hiện ở Gorki cùng với Đại đội 2.

Anh bèn đi trình diện Tiểu Đoàn Trưởng Đại úy Barth nói :

- "A ! Các thày lang rồi cũng phải tới chứ ! Càng hay ! Ban cứu thương đặt ở Barsdovka, bên bờ sông Dniepr để có thể nhận thương binh của cả Tiểu đoàn. Cho tới nay mình đã có 17 chết và 35 bị thương".

Y tá Kronenberg rời Bộ Chỉ Huy với vẻ mặt không có gì tươi tắn lắm. Như vậy là ban cứu thương phải đóng ở một góc rất trống trải, Thực ra, anh cũng chẳng mong gì khác hơn vì với một Tiểu-Đoàn Trừng-giới việc đó dĩ nhiên rồi, nhưng cũng như mọi lần, anh cảm thấy khó chịu trong đáy lòng trước một việc đã rồi. Anh trình bày mối lo ngại của anh với Bác sĩ Bergen khi ông tới Orcha bằng chuyến xe lửa của quân y. Các xe phải vận chuyển thuốc men, giường bệnh và tất cả dụng cụ.

Trái với điều ông vẫn e ngại từ trước, Bác sĩ Bergen đã có một bác sĩ phụ tá, một nhà giải phẫu còn rất trẻ, chưa có một chút kinh nghiệm chiến trường và cho tới nay mới chỉ phục vụ tại một bệnh viện ở Varsovie. Viên y sĩ Trung úy này ngực lép, vóc dáng mảnh mai với cặp lông mi rất dài, dáng dấp gần như đàn bà không có vẻ xuất sắc, gần như bị chìm khuất, khiến Bác sĩ Bergen có cảm tưởng không tốt lắm trong buổi gặp lần đầu. Viên y sĩ mới đặt mình vào công việc một cách kín đáo và chỉ xuất hiện một lần khỏi cái vỏ vô danh đó. Trong cuộc di chuyển ra tiền tuyến, các y sĩ ngừng lại một ngày ở Borrisov. Tại ngã tư xảy ra một tai nạn : một chiếc xe vận tải đạn và chiếc xe Jeep đụng nhau. Người ta kéo ra một viên Thiếu úy chân trái bị đứt đần gối chỉ còn lay lắt mấy chiếc gân. Máu phun ra theo từng nhịp của động mạch bị cắt đứt. Viên y sĩ trẻ đã cắt chiếc chân ngay tại chỗ gần xác chiếc Jeep. Kể từ ngày đó, Bác sĩ Bergen cảm thấy âm thầm vị nể đối với người phụ tá có bề ngoài như phụ nữ.

Y tá Kronenberg được cử đi kiếm xe vận tải đã trở lại nhà ga Orcha nơi chiếc

xe lửa quân y đậu trên một con đường sắt phụ, Bác sĩ Hansen, vị y sĩ phụ tá, đã đặt một trạm cấp cứu trong toa xe dành cho súc vật để tạm chữa chạy cho một vài người bị thương trong vòng nhà ga. Trong khi đó Bác sĩ Bergen chạy đi tìm viên sĩ quan vận tải.

Khi thấy y tá Kronenherg ngừng lại cạnh đường, nhễ nhại mồ hôi mặc dù chiếc áo khoát lót lòng của anh mở toang.

Bác sĩ Hansen vừa chạy chữa một bàn tay bị nghiến bẹp, vừa hỏi :

- "Anh đã kiếm được xe chưa"?

Anh y tá đáp :

- "Thưa Bác-sĩ, mãi đến chiều tối mới tới. Sĩ quan chỉ huy cho biết ban ngày không thể vượt hai, ba cây số dưới mắt bọn Nga... dù xe có dấu Hồng-thập-tự. Bọn nó nổ súng vào bất cứ cái gì động đậy".

Kronenberg ngồi trên chiếc thùng rỗng và thấm mồ hôi trên mặt rồi nói một cách chán ngán:

- "Thực là một chỗ khốn kiếp".

Một nụ cười thoáng qua nét mặt trẻ trung của Bác-sĩ Hansen :

- "Này Kronenberg, tôi cứ tưởng anh sẽ thấy dễ chịu khi tới đất Nga".

- "Tại sao ạ" ?

- "Anh là một lính cũ quen thuộc với mặt trận. Anh đã sang Nga mấy lần"?

- "Theo lời người ta kể thì một chiến binh Đức đã một lần ở mặt trận thì khi ở hậu phương thấy khó chịu. Và ngay khi anh ta tới gần tiền tuyến, anh ta lại thấy hăng hái và tươi tỉnh. Có đúng thế không" ?

Kronenberg đặt điếu thuốc lá lên môi. Anh ngắm người binh sĩ thuộc Tiểu-đoàn công binh tay quấn băng, trở lại với đồng bọn đang bận sửa sang lại những con đường bị bom tàn phá. Anh nói:

- "Tôi cũng không biết nữa. Mọi người đều thấy ngán khi nghĩ tới trở lại đất Nga. Rồi khi tới nơi, người ta lại có cảm tưởng như ở nhà. Thật kỳ cục phải không Bác-sĩ ? Cảm thấy ở Nga như ở nhà" !

- "Tại sao không"?

- "Cũng thế nữa !... Trong cái xứ tội nợ này với những tên mà ban ngày vác đạn lên xe cho mình ban đêm lại phá nổ những xe đó" !

- "Tất cả tên nào cũng thế sao" ?

- "Không phải tất cả đều thế mà là một số nào đó. Một số nhiều hơn là chúng ta tưởng... Tiểu-đoàn-trưởng cho biết mình sẽ đóng tại Barsdovka, bên

bờ sông Dniepr, một miền khốn nạn nhất trong tất cả khu chiến trung ương" !

Anh ta nhổ mẩu đầu thuốc lá và đứng dậy. Một luồng gió lạnh mang theo tuyết ào tới khiến anh phải cài nút áo khoác lại.

- "Bác sĩ ở Varsovie tới nên Bác sĩ không thể hiểu nơi đó nó ra sao... nhưng chẳng bao lâu Bác sĩ sẽ hiểu binh sĩ của mình cứ như con chim đất để cho bọn Nga tập bắn. Mình chẳng sợ thiếu việc làm đâu"!

- "Nhưng bọn mình cũng bắn chứ hả"?

Kronenberg nhìn vị y sĩ ngạc nhiên và đáp:

- "Dĩ nhiên. Vì vậy mới có chiến tranh. Chúng ta muốn tiêu diệt bọn Cộng sản và bọn Cộng sản lại muốn tiêu diệt Quốc-Xã. Bên nào cũng đoán chắc rằng chính nghĩa về phần minh..."

- "Vậy bên nào có lý" ?

- "Thưa Bác sĩ, lẽ dĩ nhiên là bên mình. Bác sĩ muốn bên nào bây giờ" ?

Kronenberg vừa nói vừa nhổ một tia dài nước miếng. Bác sĩ Bergen trèo qua đống gỗ ngang làm đường sắt, tiến lại gần xe lửa.

Bác-sĩ Hansen nhảy ra khỏi toa tàu ra đón ông:

- "Thưa y-sĩ trưởng có kiếm được gì không" ?

- "Tôi nhận ra rằng ở đây có một bộ phận hành chính gương mẫu, gần như trong thời bình. Tôi muốn nói là chẳng có người nào có thẩm quyền cả. Một đám sĩ quan, một lô các cơ sở...mà chẳng giúp được việc gì" !

- "Đại-Úy Barth có hứa với mình là chiều tối nay sẽ có xe vận tải (Bác-sĩ Hansen kéo chiếc mũ che tai) Gió đâu mà ác liệt!...Nếu mọi việc suôn sẻ, ngày mốt mình sẽ sẵn sàng hoạt động tại Barsdovka".

Khi bóng tối đã phủ kín bầu trời, hai chiếc xe vận tải cũ kỹ tới ngừng bánh cạnh chiếc xe lửa quân y. Một Thượng-sĩ nhất trình diện Bác-sĩ Bergen.

Bác-sĩ hỏi:

- "Anh định chuyên chở chúng tôi bằng mấy cái xe cà rịch cà tàng này hay sao ?"

- "Thưa bác sĩ, sao không ? Với những xe cà rịch cà tàng này chúng tôi đã chuyên chở được nhiều thứ."

Y-tá Kronenberg kéo viên Thượng-sĩ ra chỗ khác và nói :

- "Lần đầu ông ấy tới đất Nga. Khỏi trình bày gì nữa, cứ làm theo lệnh. Cuối cùng, ỏng ấy sẽ ngạc nhiên khi thấy mình tới được Barsdovka".

- "Với điều kiện là mình không bị phá hoại giữa đường".

- "Bọn du kích phá hả" ?

- "Đúng vậy. Trong khu chiến Gorki không được an toàn lắm".

Viên Thượng-sĩ cho 2 chiếc xe tiến tới chỗ bậc thang lên tầu, Những thùng đựng đồ băng bỏ, thuốc men, dụng cụ giải phẫu và giường gấp được chất lên xe. Thượng-sĩ hỏi:

- "Các cậu sẽ ở Barsdovka bao lâu" ?

Kronenberg đáp lại một cách riễu cợt:

- "Cho đến khi chiến thắng hoàn toàn" !

Y tá phụ Ernst Deutschmann và vài binh sĩ thuộc Đại đội 2 chờ sẵn ở Barsdovka. Con đường băng qua khu làng bị tàn phá đã được dọn hết tuyết, đường giây điện thoại đã được thiết lập. Một kho lúa khá rộng và một căn nhà quê mùa tạm sửa chữa dùng làm nơi đồn trú cho ban cứu thương. Khi đoàn xe ngắn ngủi hiện ra từ trong bóng đêm và lóc cóc tiến vào cổng làng thì có một người Nga nhỏ bé với cặp chân cong queo tiến tới đầu chiếc xe đầu, ra dấu hiệu vui mừng. Rồi hắn chạy trước xe, hướng dẫn tới kho lúa nơi Deutschmann đã chiếu sáng tạm bợ bằng đèn pin và đèn rọi có bình điện.

Y tá Kronenberg bị lạnh buốt, nhảy khỏi xe làm một vài cử động cho máu lưu thông trên tứ chi bị tê cóng.

Tên Nga nhỏ bé giơ bàn tay thân thiện :

- "Chào xếp".

Kronenberg đáp :

- "Chào chú. Bết quá ! Chú thuộc phe Hiwis (phe hợp tác với quân Đức) ở đây hả" ?

- "Dạ".

- "Vậy chú hãy giúp dỡ hàng xuống. Nghe"?

- "Dạ".

- "Mau lên" !

Tartoukine (vì chính là hắn, anh du kích Mông Cổ trá hình) mỉm cười đi theo Bác sĩ Bergen đang chỉ cho xe tiến vào kho lúa. Deutschmann và Kronen-berg biểu lộ tình cảm một cảch ngắn ngủi. Họ vỗ vai nhau cùng cười. Đã hai ngày Deutschmann không cạo râu. Tuyết đọng trên chiếc cằm lởm chởm và mặt anh đỏ ửng vì lạnh.

Kronenbeng hơi lo ngại, hỏi :

- "Không được mạnh lắm, hả"?

Deutschmann kéo vạt chiếc áo khoác, lấy ra chai rượu mạnh luôn luôn đem theo :

- "Mạnh chứ ! Khi hậu đất Nga hình như hoàn toàn thích hợp với tôi ".

- "Đó là vì khí hậu có nhiều sinh tố F".

- "Nghĩa là thế nào"?

- "Vì có nhiễm chất sắt (Fe)" !

Hai người cười rộ và cùng uống rượu.

- "Còn cái thằng cha Krull bần tiện đó ra sao" ?

- "Hắn ít khi chui ra khỏi lỗ. Mọi người đều - chờ xem hắn ta sợ vãi đái ra quần" !

- "Còn những tên khác? Bartliz, Schwanecke, Wiedeek thế nào"?

- "Bartliz trở thành đầu bếp hoàn toàn, còn mấy tên khác chịu đựng giỏi hơn là người ta tưởng ".

- "Còn Trung úy Obermeier" ?

Deutschmann thốt lên vui mừng :

- "A, đúng là một nhân vật đáng nể ! Bao giờ ông ta cũng đi đầu trên đường trong khi mọi người đào đất. Luôn luôn có chai rượu mạnh chuyền tay cho anh em mặc dầu điều đó cấm. Tôi nghĩ chẳng biết bọn mình sẽ xoay xở ra sao nếu có chuyện gì xảy ra cho ông ấy..."

Bác sĩ Bergen gọi Kronenberg. Anh ta nuốt vội hớp ruợu nữa, giơ tay chỉ về phía có tiếng gọi và nói:

- "Cậu nghe thấy không ? Khi thiếu tôi là ông ta hoàn toàn bối rối" !

Bác-sĩ Bergen đứng trước một thùng do anh du kích Mông cổ trá hình Tartoukine làm rớt.

Hắn nhún vai tỏ vẻ hối tiếc và nói:

- "Nặng quá" !

Hắn liếc mắt quan sát những thứ tung ra trên tuyết: gói băng, bông gòn, băng dán, thạch cao... Lại còn bao nhiêu thứ trong cảc thùng khác... Tất cả những thứ này thật quý báu trong rừng Gorki nơi mà người ta phải dùng vải áo rách thay cho băng và có bao nhiêu người run lên vì sốt, rên la trong những hầm hố.

Kronenberg tiến lại và thét bảo Tartoukine :

- "Cút đi ngay. Không phải việc mày ở đây ! (Rồi anh nối với những người khác). "Vác những thùng vào trong nhà, giường gấp và nệm đem vào kho lúa. Cẩn thận khi vác đồ ở xe thứ nhì. Trong đó có nhiều thứ bằng thủy tinh đó".

Việc dỡ hàng được thực hiện dưới ánh đèn pin. Phòng giải phẫu được đặt trong căn nhà quê mùa. Bác sĩ phụ tá Hansen tự tay mở chiếc bàn gấp, giúp dỡ dựng chiếc tủ đựng dụng cụ và sắp đặt mọi thứ để có thể thực hiện được những cuộc giải phẫu nhẹ hoặc có tầm quan trọng trung bình. Chăn được đem ra che cửa sổ để ngăn không cho một tia sáng nào lọt ra ngoài có thể gây chú ý cho những oanh tạc cơ nhẹ.

Khi mọi việc gần xong xuôi thì có tiếng máy xe trên đường đi Gorki. Kroneberg đứng trước cửa kho lúa với Deutschmann và Tartoukine, lên tiếng hỏi :

- "Cái gì vậy ? Xe trượt tuyết à" ?

Deutschmann đáp :

- "Phải. Chiếc xe trượt tuyết của Đại-Đội 2. Họ chở gỗ đến để mình làm mấy chiếc tủ và giá đựng đồ."

Chiếc xe hiện ra trong bóng đêm, giống như một con nhện khổng lồ, vòng qua mấy chiếc xe vận tải và ngừng trước kho lúa. Từ trong phòng lái, một hình người trong bộ quần áo ấm sù sụ, tay mang khẩu tiểu liên, nhảy xuống tuyết, giơ khẩu súng vẫy chạy lại chỗ Kronenberg.

- "A ! Lại vẫn cha già đần độn này" !

Kronenberg cười lớn hỏi:

- "Sao, Schwanecke, mày vẫn còn sống à?

- "Thiên hạ đâu có hạ tao dễ như vậy".

Tartoukine tránh ra xa, đứng tựa vào kho lúa. Hắn thấy rùng mình chạy dọc xương sống. Bộ mặt tròn, da vàng của hắn chợt sửng sốt. Hắn dấu bàn tay bị thương trong ống tay áo rộng của chiếc áo khoác. Hắn nghiến chặt răng đến cứng lại mà vẫn không cảm thấy đau. Vào lúc đó, dù người ta có đem cắt xẻ hắn ra từng miếng, hắn cũng không nhận thức được nữa.

Hắn nghĩ:

- "À thì ra tên thằng này là Schwanecke (từ từ, hắn nhắm mắt lại). Lạy Đức Mẹ Kazan, nó như cơn gió nóng bỏng làm mình ngừng thở. Nhất định không để lộ ra chút gì cả. Minh chỉ có thể thở và sống tự do khi nào thằng cha này chết. Nó là một con sói lớn đang đói khát. Minh biết nó lắm, nếu mình giết được nó, nước Nga sẽ thoát hiểm".

Hắn cảm thấy đùi gối run lên và hắn lim dim mắt lại vì hắn sợ người ta nhận thấy niềm căm thù mãnh liệt trong cặp mắt hắn. Nhưng tại sao hắn lại thấy căm thù đến như vậy ? Vì vết thương ở bàn tay hay vì một lý do nào khác?

Một cú đấm vào bụng làm hắn sực tỉnh. Cạnh hắn, dưới ánh sáng cây đèn do Kronenberg đang cầm trên tay, Tartoukine nhìn rõ bộ mặt của Schwanecke, bộ mặt man dại, tàn nhẫn, khắc nghiệt bộ mặt của sự tàn phá với cặp mắt nhỏ sắc bén mà hẳn tưởng như thấy một nụ cười không nét tươi vui nào. Tarloukine thở nặng nề.

Hắn phải cố gắng tự kềm hãm để khỏi nhảy xổ vào Schawnecke nói:

- "Nghe đây, con khỉ vàng. Đi ra dỡ gỗ trên xe xuống. Mau lên".

Anh ta nắm cổ áo Tartoukine, kéo hắn ra khỏi bức tường kho lúa và phóng một cú đá mạnh vào. mông khiến hắn ngã lộn sang phía bên kia đường. Anh Mông cổ vọt dậy nhanh như cắt, mặt lim dim, không nói không rằng, tiến về phía chiếc xe. Hắn nghĩ : "Tao sẽ giết mày bằng bất cứ cách nào. Nếu thực có Thượng Đế thì Ngài cũng sẽ tha thứ cho tao".

Chưa bao giờ hắn cảm thấy căm giận như vậy.

Schwanecke cười vang khi thấy anh Mông cổ bị đá bay sang bên kia đường.

Kronenberg tắt ngọn đèn bấm, nói nghiêm trọng:

- "Thằng cha đó sẽ không bao giờ có thể là bạn mày được nữa".

- "Một người bạn à ? Tao có bạn bao giờ đâu nhỉ"?

Anh y tá rút chai rượu trong áo khoác đưa ra.

Schwanecke mở nút tu một hơi dài :

- "Mà này, thằng cha đó ở đâu tới vậy "?

Anh quan sát Tartoukine lôi những tấm gỗ từ trong xe ra và đặt trên tuyết. Bản năng của anh khám phá thấy sự thù ghét, mối căm hờn toát ra từ tên Mông cổ.

Deutschmann đáp :

- "Nó cũng là tên Hiwi (hợp tác với quân Đức) như những tên khác. Hắn ở vùng này trong căn lều cũ nát; hắn nguyền rủa Staline và người Sô viết cũng như mình nguyền rủa và nguyện vọng của hắn chỉ cần được bữa ăn là hết. Hắn không biết tại sao hắn lại sinh ra trong cuộc sống mà hắn chỉ nhận những cú đá đít... như mày vừa đá hắn đó".

Schwanecke châm biếm :

- "Mày bây giờ đã thành lính già rồi. Mày phải biết rõ hắn. Rồi tao sẽ đưa

mày về Đại đội. Nơi bọn mình ở không đuợc yên lắm, bác sĩ nhỏ của tao ạ".

- "Bao giờ đi"?

- "Không đi ban ngày. Không thì không thoát đuợc".

Schwanecke trình diện hai bác sĩ Bergen và Hansen rồi giúp việc sắp đặt ban cứu thương. Bình minh ló dạng, chiếu sáng những ngọn cây. Không thể nào trở về Gorki giữa ban ngày : trên 7 cây số, con đường trong tầm quan sát của địch. Chúng bắn bất cứ cái gì đi qua. Vì vậy, Schwanecke ở lại Barsdovka. Cùng với Kronenberg, anh đi thăm những nhà dân quê để xem có kiếm được vật dụng gì ích lợi chăng và do đó anh lần đến nơi trú ngụ của Tartoukine.

Hắn ở căn nhà nhỏ thấp với một kho lúa và một chiếc giông có khung gỗ đã mục nát. Schwanecke giơ chân đạp cửa...và bất ngờ đứng truớc Tartoukine. Hắn ngồi xổm trước lò bếp, hút thuốc lá, bất động khi thấy người xâm nhập ; có thể nói như hắn đang chờ anh lính Đức. Anh này đứng giữa căn phòng, chiếc mũ lông gần chạm trần.

Anh hỏi :

- "Thuốc lá vấn hả" ?

- "Dạ".

- "Vấn bằng báo Pravda"?

- "Không, Không phải báo Pravda. Báo Đức. Báo Pravda vấn tốt hơn".

Schwanecke lấy gót chân đóng cửa lại mắt không rời Tarloukine.

- "Báo của Đức không tốt hả ? Người Đức không tốt hả ? Họ đá đít mày hả" ?

Tartoukine giơ bàn tay và mỉm cười. Trong nụ cười đó, Schwanecke tưởng nhìn thấy cả bí mật của Á Châu. Tim anh tự nhiên thấy lạnh băng như đá. Anh nghĩ: "Nó mỉm cười dù rằng mình đánh nó. Có thể như thế ư"?

Rồi anh nhận thấy mối căm thù trong cặp mắt của tên Mông cổ và anh hiểu ngay: đó không phải là mối căm thù của tên lính Nga đối với tên lính Đức, của một người ái quốc đối vối quân xâm lăng mà là mối căm thù có tính cách cá nhân, sinh tử, không đội trời chung mà chỉ khi nào một trong hai người chết mới có thể dập tắt được. Hoặc là tên Mông cổ mặt vàng kia, hoặc là chính anh Schwanecke phải chết...

Tự nhiên, anh lui lại một bước và cúi xuống như muốn nhảy chồm lên.

Anh hỏi:

- "Mày hiểu chứ" ?

- "Hiểu".

Schwanecke rít lên:

- "Vậy thì làm đi 1 Tao biết mày muốn gì".

- "Không làm như thế. Không. Bây giờ ông sẽ giết tôi".

- "Đúng là điều tao sắp làm đó".

Tartoukine mỉm cười. Nụ cười đó được tạo trên nét mặt của hắn như những nét trên một tượng thần Trung-Hoa già.

Hắn hỏi dịu dàng:

- "Tại sao vậy chứ? Tôi nghèo khổ, tôi yếu đuối, tôi chẳng là thá gì cả..."

- "Phải, mày nghèo khổ, mày yếu đuối, mày là một thứ bẩn thỉu nhưng mày đâu có phải "không là thá gì".

Tartoukine đứng dậy và tiến lên vài bước. Schwnecke hạ thấp khẩu tiểu liên xuống. Anh nghĩ : "Đây là lúc thuận tiện. Mình có thể giết nó. Nến có ai hỏi tại sao, mình sẽ nói rằng nó tấn công, nó nhảy chồm lại mình, mình ở trong hoàn cảnh tự vệ chính đảng. Nhưng sẽ chẳng có ai hỏi mình gì đâu. Bớt đi được một tên du kích vì mình tin chắc nó là một tên du kích ! Người ta sẽ nói: Hay lắm Schwanecke, hoan hô Schwanecke. Hãy giết nhiều những con chó đó đi, Schwanecke" !

Tartoukine đi tới chiếc bàn, lấy chiếc túi đựng thuốc đưa cho Schwanecke và hỏi :

- "Sao ông không bắn tôi" ?

Schwanecke không đáp.

- "Ông hút thuốc không" ?

- "Đưa đây tao".

Thận trọng, mắt không rời tên Mông cổ, Schwanecke cuộn một điếu thuốc lá bằng giấy báo. Rồi anh ném túi thuốc cho Tarloukine và đợi cho hắn vấn một điếu. Chiếc bàn đứng giữa hai người như một tấm cản.

Họ cùng hút thuốc.

Một sự im lặng nặng nề trong căn nhà giam tồi tàn lúc đó đầy khói và mùi giấy đổt. Schwanecke tự bảo : "Đ.M. tại sao mình không bắn nó. Nếu mình không bắn nó hôm nay thì có ngày nó sẽ bắn mình. Và nó phải ngắm cẩn thận. Tại sao mình lại không giết thằng chó đẻ đó" ? Thằng cha đó, anh cảm thấy nó là kẻ thù sống chết của anh. Một trong hai người hay là cả hai sẽ phải biến mất. Tên Mông cổ nhỏ thó có cặp mắt xếch mà còn sống thì anh không còn được phút nào an toàn khi mắt anh chưa đi khỏi được vùng này. Ấy thế mà anh lại không bắn ! Có một cái gì khó hiểu đã ngăn anh ta. Phải chăng vì vẻ thản nhiên thực sự hoặc tự tạo ra của Tartoukine trước sự đe dọa của cái chết ? Vì sự cuồng tín toát ra ở con người hắn ? Không, anh đã không bắn trong khi thật dễ dàng bóp cò súng và làm biến mất vĩnh viễn tên Mông cổ. Đột nhiên anh nhận thấy bàn tay đang cầm điếu thuốc lá run lên. Phẫn nộ với chính mình, với tình trạng tê liệt khó hiểu này, với bàn tay run, anh giựt điếu thuốc và ném vào lò bếp.

Anh hằn giọng nói với Tartoukine:

- "Cút" !

Đôi mắt từ trước vẫn lờ đờ, chợt sáng lên, Tartoukine hỏi :

- "Đi đâu" ?

- "Làm sao tao biết được ? Biến ngay đi ! Trở về nơi cũ của mày, với đồng bọn của mày,..."

- "Với đồng bọn của tôi à" ?

- "Này đừng có làm bộ ngu ngốc ! Mày tưởng tao không biết mày là ai và mày thuộc bọn nào sao" ?

- "Ông biết à ? Vậy sao ông không giết tôi" ?

- "Đ.M. ! Tao sẽ giết mày nhưng không giết ở đây".

Nhanh như chớp, Schwanecke giơ tay nắm ngực Tartoukine, dùng sức mạnh phi thường, nhấc qua bàn và ném ra cửa.

- "Cút đi ! Mày nghe ra chưa ? Tao với mày sẽ gặp nhau ! Cút ngay"!

Tên Mông Cổ đứng dậy, không nhìn Schwanecke, mở cửa và đi ra. Một cơn giỏ lạnh buốt ào vào mặt anh lính Đức. Anh còn kịp nhìn thấy Tartoukine xỏ đôi bốt vào chiếc bao che tuyết, rộng và tròn mà những người dân miền Trung Á thường dùng khi cơn bão từ dãy Hi-Mã-Lạp-Sơn hay Pamir tràn xuống tàn phá các đồng hoang. Rồi anh nghe thấy tiếng chân xa dần. Khi Kronenberg tới, anh mới như tỉnh mộng. Anh y tá bước vào kéo theo một túi khoai tây kiếm được trong nhà một nông dân.

Kronenberg kêu lên :

- "Có chuyện gì vậy? Mày làm gì thằng Nga đó? Hắn qua mặt tao như một thằng khùng, không trả lời tao và chạy biến làm như nó trên đường đi Mạc-Tư-Khoa "!

Anh đặt chiếc túi gần cửa và chợt ngửi thấy mùi giấy và mùi thuốc đượm trong không khí.

- "Mày hút thuốc ? Gói thuốc giao hảo hòa bình hả"?

Schwanecke đi qua trước mặt Kronenberg không nói không rằng, giơ chân đạp chiếc túi sang một bên và bước ra ngoài dưới ánh sáng vàng vọt của mặt trời xế chiều. Tuyết lóng lánh làm anh quáng mắt. Anh nhắm gần kín mi mắt, chỉ nhìn lim dim qua lông mi và anh thấy tuyết trở thành xanh. Trong làng những xe vận tải đậu sau kho lúa. Một chiếc xe máy trượt tuyết tới gần đường. Chắc lại có thương binh cho ban cứu thương mới.

Kronenberg vẫn kéo chiếc tủi đựng khoai tây phía sau cố gắng đuổi kịp Schwanecke.

Anh hỏi:

- "Mày làm sao vậy ? Chán đời à " ?

Không quay lại, Schwanecke buồng một câu cục cằn, rảo bước và biến sau chiếc nhà lá.

Kronenberg nói lớn:

- "Dù sao nó cũng là thằng khá. Ngay cả những khi nó văng tục".

Bác sĩ Hansen đang giải phẫu, có Deutschmann phụ tá. Họ làm việc nhanh nhẹn, trong yên lặng, như hợp tác với nhau từ lâu rồi. Người thương binh cuối cùng đã được săn sóc xong với vết thương sâu ở đùi vì mảnh đạn súng cối. Họ ngồi xuống những chiếc nệm, chân duỗi dài, hút thuốc. Đã hai, ba lần Bác sĩ Hansen hình như muốn hỏi người cộng sự luống tuổi một điều gì nhưng ông không gạt được tính e thẹn tự nhiên.

Thấy ông bối rối. Deutschmann cười khuyến khích:

- "Bác sĩ muốn biết điều gì chăng "?

- "À... ờ... ờ... Anh đúng là... là..."

- "Vâng, là y sĩ".

- "Ớ... ờ... thế sao anh lại tới đây"?

- "Bác sĩ ra lệnh cho tôi phải trả lời hay không"

- "Không... dĩ nhiên là không..."

- "Nếu vậy, Bác sĩ, mình chỉ nên hạn định trong sự việc giản dị là tôi phải ở đây mà thôi."

Cả hai im lặng. Bác sĩ Hansen tiếp :

- "Anh là... là y tá phụ... "

- "Vâng".

- "Nếu anh muốn... tôi tin rằng điều đó có lợi cho chúng ta, cho ban cứu

thương... tôi có thể nói với Bác sĩ Bergen... Anh đã phụ tá cho tôi một cách tuyệt hảo... Anh nghĩ sao? (Giọng nói của ông gần như năn nỉ). Chắc chắn anh sẽ giúp được nhiều việc hơn là trước... Riêng tôi, tôi rất vui mừng... "

Deutschmann trả lời từ tốn :

- "Thưa Bác-sĩ, tôi xin cám ơn ông nhưng tôi nghĩ cứ ở nguyên địa vị hiện tại của tôi tốt hơn. Xin ông đừng trách tôi. Tôi không phải chuyên môn giải phẫu. Kronenberg chắc cũng có khả năng... Tôi tin rằng chỗ của tôi là ở ngoài kia..."

Anh hất đầu về phía chiếc cửa số có những kính bẩn thỉu và ở phía ngoài là tiếng đại bác từ xa vọng lại của pháo binh Nga. Anh nói bằng giọng quả quyết, bản thân cũng không hiểu tại sao lại từ chối sự mời gọi đó. Chắc chắn là làm việc tại ban cứu thương, anh có nhiều hy vọng sống hơn trước nhưng đột nhiên, hình như anh thấy thờ ơ với điều đó. Anh ngạc nhiên tự hỏi, cái gi đã làm anh nảy ra ý định từ chối.

Nhận mới là điều hợp lẽ tự nhiên... Ấy thế mà... Anh nói tiếp :

- "Không, xin cám ơn bác sĩ. Có thể tôi đã lầm, nhưng không lầm hoàn toàn. Các bạn tôi ở ngoài đó.. Tuy vậy cũng không phải chỉ vì họ mà tôi từ chối... "

Anh tìm câu trả lời nhưng không thấy câu nào thích hợp. Bác sĩ Hansen nói trong dáng suy tư :

- "Tôi tin rằng tôi hiểu anh ".

- "Nếu vậy thì rất hay ".

Deutschmann cảm thấy anh vừa tìm được một người bạn mới đáng tin cậy. Anh đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp phòng giải phẫu. Bèn ngoài, dưới trời tuyết, ngoài ven làng Barsdovka, Schwanecke nhìn một điểm đen di chuyển xa dần về phía rừng và bắt đầu nhạt nhòa trong hoàng hôn: đó là Tartoukine. Rồi điểm đen đó biến hẳn sau một vùng đất thấp. Schwanecke nhổ bọt và trở về làng. Đã đến lúc phải tính chuyện khởi hành về đơn vị..

Trước căn nhà được dùng làm " phòng giải phẫu ", anh gặp Deutschmann đứng tựa cửa, nét mặt xanh xao, xa vắng như không hề cảm thấy lạnh mặc dầu anh ta không mặc áo khoác.

Schwanecke bảo :

- "Có chuyện gì vậy " ?

- "Không".

- "Bồ suy nghĩ nhiều, quá nhiều. Như vậy không tốt cho bồ đâu ".

- "Vừa tịch mất 3 thằng, Lại còn 2 thằng nữa phải cắt chân"

Schwanecke nhún vai:

- "Thế thì đã sao ? Tao còn nhớ trong trận xung phong ở Oren một mảnh trái phá rớt đứt nửa sọ một thằng cha bên cạnh tao. Nó vẫn tiếp tục chạy và thét: "xung phong" trong khi óc và máu văng tung tóe. Chắc mầy hiểu nó coi như đã chết thế mà nó cứ chạy. Chúng tao cũng chẳng còn thời giờ mà ghê tởm nữa. Mầy cũng vậy, bây giờ mầy chẳng còn thời giờ đâu mà suy nghĩ. Thôi hãy ngắt đứt luồng tư tưởng đi, bồ" !

- "Liệu có thể được không " ?

- "Mày nghe kỹ tao đây. Mày chưa bao giờ ra mặt trận và tất cả những chuyện thê thảm đó đập mạnh vào đầu óc mày trong khi lẽ ra mày đã phải quen rồi vì mày là y sĩ. Nhưng thực ra ở đây không phải giống như ở bệnh viện, tao hiểu điều đó, Tuy nhiên, mày phải tin rằng nếu tao mà suy nghĩ thì tao sẽ bị nổ tung đầu óc. Cách đây vài phút thôi, tao cũng xuýt nữa đâm ra suy nghĩ. Như vậy thật tai hại như một bức rào cản di động tệ hại nhất. Nhưng tao quả quyết không bao giờ suy nghĩ. Thôi lạ? đây, bồ. Minh phải tin đi chứ, phải trở về nhà bọn mình, tạm gọi là về nhà đi... "

Hắn đi về phía chiếc xe trượt tuyết, người hắn mập lùn, vai rộng càng có vẻ to lớn hơn trong chiếc áo khoác lót lông, Deutschmann nhìn theo hắn và chợt nở nụ cười. Anh nghĩ : " Hừ... về nhà... khi nào mình trở lại với Julia thì mình mới gọi là trở về nhà. Còn bây giờ mình chỉ trở lại với thượng sĩ Krull mà mình vẫn gọi là trở về nhà. đừng suy nghĩ nhiều quá... Cắt đứt luồng tư tưởng, có thể làm bằng cách nào được? Một người bị mất nửa đầu vẫn còn chạy kêu xung phong. Schwanecke đã suy nghĩ và điều đó tệ hại chẳng khác gì một bức rào cản di động, Nhữug người cắt chân rồi làm sao họ sống được? Không còn đi lại nơi này nơi nọ theo ý muốn thì sống sao nổi ? Trở về với Julia, trở về với Thượng sĩ Krull đều gọi là trở về nhà. Điên cái đầu quá ! Auh đi vào nhà để sửa soạn khởi hành." Thượng sĩ Krull đang bận túi bụi. Trước mặt ông là tấm sơ đồ các giao thông hào phải đào, những chỗ đã đào xong được đánh dấu màu đỏ. Trên tấm bản đồ tỷ lệ 1:2000, ông vừa tính ra thấy Đại-đội 2 đã làm chậm mất trên 50 thước so với dự trù mặc dầu đã phải sử dụng cuốc chim, chất nổ và 10 giờ làm việc mỗi ngày. Đối với ông, đó là một lầm lỗi quân sự nặng nề mà chắc chắn họ sẽ trút tất cả trảch nhiệm lên đầu ông. Làm chậm mất những 50 thước ! Ông tính lại lần nữa và vẫn tìm thấy kết quả như vậy. Chắc Trung-úy Obermeier chưa rõ chuyện này. Krull tự hỏi làm sao để báo cáo cho ông ấy biết chuyện tai hại này.

Trước hết, ông sử dụng đến phương pháp thường lệ của những Thượng sĩ, là triệu tập các Tiểu-đội-Trưởng. Và ông cũng muốn phản kháng vấn đề kỷ luật được nới rộng nên ông ra lệnh cho họ phải trình diện với quân phục tác chiến có mũ sắt và giây đeo lưng.

Truớc khi cùng vào với Kentrop và Bortke, Trung-sĩ Peter Hefe giơ tay gõ trán một cách có ngụ ý :

- "Thằng cha còn tính chuyện gì nữa đây ? Nầy, tụi bay nên cẩn thận, nó sửa soạn chơi mình một vố đau đó".

Họ tiến vào văn phòng, đứng nghiêm và nhìn Thượng sĩ Krull đang chăm chú vào bức bản đồ.

Kentrop đằng hắng:

- "E... hẹ"

Krull ngửng lên:

- "À các anh đây rồi. Có phải Đại đội 2 đã trở thành nơi ẩn trú cho những quí vị hưu trí nhu nhược ? Không được một chút nào cả! Bọn Nga sẽ không chờ đợi cho các quí vị đó vui lòng hoàn tất công việc đâu. Tôi vừa tính ra.. (ông đấm tay xuống bàn), rằng chúng ta đã làm chậm mất 50 thước"!

Bortke khẽ hỏi :

- "Thượng sĩ có tính lầm không" ?

Krull đỏ mặt:

- "Trung sĩ Bortke, chúng ta đang trong giờ công vụ? Tôi muốn rằng..."

- "Thôi hãy để cho bọn tôi yên đi ông".

Trung sĩ Peter Hefe bỏ mũ, ngồi xuống chiếc thùng và cầm tấm bản đồ trên bàn Thượng sĩ rồi nói tiếp: "Đây là đoạn mà chúng ta phải đào ban đêm. Còn ban ngày thì dù một con chuột nhắt chạy qua bọn Nga cũng nhìn thấy rõ".

Thượng sĩ Krull giật lấy tấm bản đồ và nói :

- "Như vậy thì đã sao ? Ngoài chiến tuyến, bao nhiêu người khác cũng ở trong tầm quan sát của địch mà họ có vì thế mà nhát sợ đâu" ?

- "Họ khác, họ nấp dưới hầm hố. Còn chúng tôi phải đào ngay trên mặt đất".

- "Nhưng chúng ta đâu phải đến đây để chơi bài"?

- "Đã hẳn là không rồi. Nhưng chúng ta sẽ thành những đích bắn bia trong hội chợ nếu chúng ta làm việc ban ngày".

Trung sĩ Bortke bắt chước Hefe bỏ mũ ra và nói tiếp :

- "Này, hay là Thượng sĩ theo chúng tôi ra coi xem công việc đó ra sao" ?

- "Coi gì ? Đó là trách nhiệm của các Tiểu- đội -Trưởng chứ".

Thượng sĩ Krull nói với giọng bớt ương ngạnh vì phản ứng của Bortke khiến ông khôn ngoan hơn : "Khi Tiểu đoàn biết rằng Đại đội mình làm chậm chắc sẽ xài xê mình".

Hefe đáp :

- "Thì Tiểu đoàn cứ đến mà coi".

Kentrop bàn:

- "Nói bậy hết. Có bao giờ một Tiểu đoàn trưởng lại đích thân đi coi những chuyện đó. Thượng sĩ muốn sao đây" ?

Kentrop là người duy nhất còn đội mũ và đứng thẳug. Anh bình thản nhìn Thượng sĩ. Thái độ nghiêm chỉnh và bình tĩnh của anh làm ông khoái và nể. Vì vậy ông cố ý quay lại Hefe và đáp:

- "Phải cố gắng đào cả ban ngày. Mình phải gỡ lại 50 thước bị chậm trễ. Đồng đội chúng ta liều thân ở chiến tuyến, chúng ta không thể chơi trò ú tim ở đây".

- "Nói đúng lắm !"

Trung úy Obermeier vừa nỏi vừa bước vào bằng cửa thứ nhì.

Các hạ sĩ quan toan đứng vọt dậy nhưng ông giơ tay ngăn lại ông tiến về chiếc bàn, cầm chiếc bản đồ và nói:

- "Được lắm, Thượng sĩ" !

- "Thưa Trung úy, đúng theo tỷ lệ. Mình có thể theo dõi tiến triển công tác mỗi ngày".

- "Thật sao" ?

- "Dạ thật chứ, thưa Trung úy".

Trung úy Obermeier đặt chiếc bản đồ trước mặt Thượng sĩ Krull và nói:

- "Ngồi trong văn phòng này mà theo dõi được tiến triển công tác à ? Ông đã không thiết lập bản đồ này tại chỗ. Làm sao ông dám chắc là đã không tính sai 50 thước ? Tốt hơn hết là ngay sáng mai ông đích thân đi kiểm soát lại xem sự tính toán của ông có chính xác không. Ông cũng đi với Đại đội và đo giao thông hào từng 10 thước một. Như vậy ông sẽ có được kết quả chắc chắn. Đành rằng là nơi làm việc trong tầm quan sát của địch cũng có điểm đặc biệt đáng chú ý lắm ".

Thượng sĩ Krull không dám trả lời. Ông không ngờ tới chuyện đó. Tim ông

đập nhanh hơn. Ông cảm thấy mặt mình tái xanh.

Mấy viên Trung sĩ nhìn ông với vẻ châm biếm rõ ràng:

- "Thế nào Thượng sĩ, mình hoàn toàn đồng ý chứ?"

- "Vâng, thưa Trung úy "

Thượng sĩ Krull thở nặng nhọc. Sự sợ hãi thất đảm vẫn không chiến thắng nổi tinh thần kỷ luật.

- "Sáng mai ông sẽ đi. Tiểu đội của anh khởi hành lúc nào Trung sĩ Hefe? "

- "Thưa Trung úy, lúc 5 giờ rưỡi".

- "Anh dẫn Thượng sĩ đi theo".

- "Dạ, rất vui lòng ".

- "Anh hãy xếp những câu kỳ cục đó lại. Chiến tranh chẳng có cái gì để vui lòng cả và xưa nay cũng chưa hề có chuyện đó. Anh hãy tưởng tượng các anh bị pháo kích và có chuyện gì xảy ra cho Thượng sĩ. Anh có dám bảo đảm là không xảy ra truyện gì cho ông ta không "?

- "Dạ không, thưa Trung úy ".

- "À, anh thấy rõ đó " !

Thượng sĩ Krull nghe những lời đối đáp đó như ở một cõi xa xôi nào mà không hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa.

Cảm thấy đôi chân muốn khuỵu xuống, ông ta tựa vào chiếc bàn, mắt nhìn chiếc bản đồ mà nghĩ đi đâu.

Rồi ông chợt nhận ra tiếng Kentrop:

- "Xin Trung úy yên tâm, chúng tôi sẽ liều mạng để đem được Thượng sĩ về nếu có chuyện gì xảy ra. Trường hợp mà chúng tôi không thực hiện được ngay lúc đó thì ít ra Thượng sĩ cũng phải đợi đến ban đêm ".

Trung úy Obermeier không đáp. Ông tiến lại gọi điện thoại cho Đại đội 1. Thượng sĩ Krull từ từ ngước mắt lên và bắt gặp nụ cười riễu cợt của mấy Trung sĩ. Ông nói :

- "Thôi được. Tối nay tôi sẽ đi ra với các anh. Sáng mai tôi sẽ đo lại các vị trí giữa ban ngày... và rồi các anh sẽ thấy ra sao nếu thực sự thiếu 50 thước " !

Nói xong, ông bước vội ra khỏi văn phòng. Hefe nhìn các bạn. Cả ba đều ngạc nhiên. Trước mắt họ, lần đầu họ thấy Thượng sĩ Krull vừa tự tranh đấu với bản thân... và ông ta đã thắng. Ông ta đã thắng được sự khinh bỉ của họ.

Trung-úy Obermeier quay lại, hỏi :

- "Các anh còn đứng đây làm gì ? Có nhiều ván gỗ để làm khung chống vừa ở Babinitchi gửi tới đó..."

Mấy viên Trung sĩ trở ra, nhận thấy thượng sĩ Krull đang hành hạ mấy binh sĩ vác gỗ từ trên xe xuống mà ông cho là chậm chạp,

Hefe nói:

- "Kia, ông ta lại trở thành như cũ rồi... "

Bortke đáp :

- "Tao không tin rằng ông ta có can đảm chút nào".

Kentrop nói:

- "Thôi đừng có làm mặt gan dạ. Mày có dám chắc rằng không bao giờ mày thấy sợ không"?

- "Chẳng có ai dám chắc như vậy. Anh nào thì cũng thấy sợ ít hay nhiều. Chỉ có điều là với Thượng sĩ Krull sự sợ hãi hơi quá lố so với những người khác. Để rồi xem ông ta có thay đổi được gì không".....