← Quay lại trang sách

Chương 10

Erich Wiedeck và anh lính Ratzorki, người có bộ mặt chuột, đang đóng dầm chống một trong những hầm trú ẩn được thiết lập cách quãng nhau 50 thước trong hệ thống giao thông hào, thì thấy Ernst Deutschmann chạy tởi, người cúi gập, thở hổn hển, tựa vào nền đất đóng tuyết bên cạnh bọ. Anh mặt chuột cười nhe bộ chân răng gẫy đen xỉn :

- "Cha ! Một ông khách có hạng tới thăm" !

Wiedeck hỏi:

- "Có gì không lành vậy"?

Deutschmaun nhủn vai đáp:

- "Không. Tao chờ một chuyện gì xảy ra".

Anh mặt chuột nói:

- "Cái đó không lâu đâu".

Những tấm gỗ chống được kéo trên tuyết trong ban đêm và đặt tại chỗ vào lúc bình minh. Tuy nhiên khi đó chỉ có một phần ba đại-đội còn ở trong giao thông hào.

Thỉnh thoảng đất lại rung chuyển, xô đẩy mọi người. Chốc chốc lại một tiếng rít lên trong không khí lạnh băng, Họ nhảỵ xổ vào bức tường giao thông hào, vùi đầu trong tuyết và nhăn nhó vì sợ hãi, họ chờ những tiếng nổ. Lần này có tất cả mười hai tiếng. Hơi nổ đè bẹp họ xuống đất hoặc trái lại, hắt tung họ lên trong khi những luồng đá tảng và nước đá rơi ập xuống họ và những mảnh đại bác nóng bỏng đâm sâu xuống tuyết kêu sèo sèo.

Wiedeck nói:

- "Gần quá sức" !

Anh mặt chuột đáp:

- "Hy vọng rằng nó không gần lại hơn nữa".

Ngay khi tràng đạn chấm dứt, họ vọt dậy và chạy tới hầm trú ẩn gần nhất,

hớt hải lần bậc bước xuống và ngồi trên đống gỗ. Wiedeck đốt điếu thuốc lá và trao gói thuốc cho Deutschmann. Anh mặt chuột không hút thuốc, hắn thường đổi thuốc lá lấy bánh và bơ.

Wiedeck nói :

- "Nếu cứ tiếp tục như thế này thì bọn nó phá hủy vị trí của mình trước khi được hoàn tất".

Anh mặt chuột đáp :

- "Cũng giống hệt như người đàn bà thợ thêu ngu xuẩn nào đó cứ ban ngày làm được bao nhiêu thi ban đêm lại tháo hết ra".

Deutschmann bàn:

- "Cũng không hẳn như thế".

Anh mặt chuột tiếp tục :

- "Hoặc như là ông già người Đức nào đó say mê chuyển một tảng đá lên núi vậy".

- "Đó là vua xứ Corinthe và tên ông ta là Sisyphe".

- "Chắc mày học những điều đó ở trường "?

Deutschmann lựa người vào bức tường của hầm trú ẩn. Bộ mặt anh không được cạo râu nom càng có vẻ dài ra. Anh không mang băng Hồng-Thập-Tự. Ở Nga không có thói quen đó vì cả hai bên đền không ngần ngại nổ súng vào các y tá dù có mang băng bay không. Anh nói:

- "Có lẽ nên đào giao thông hào này quá về hướng Tây. Một vị trí rút lui ở sau chiến tuyến có gần một cây số thì được tích sự gì. Trong một cuộc phòng ngự, tuyến hào này không có một chút quan trọng nào;

- "Mày lẽ ra phải làm tướng mới đúng".

Wiedeck hút từng hơi thuốc dài, vội vã. Anh không hề nhận được tin tức của vợ anh từ ngày nàng sinh đẻ. Thư từ của anh gửi đi không có hồi âm. Không biết những thứ đó có được gửi đi không ? Họ không được quyền gì hết cả, không được viết mà cũng chẳng được nhận thư từ, thiếp, bưu kiện, cũng không được vào Câu-Lạc-Bộ như những binh sĩ khác có thể đến mua bán. Họ chỉ là những người bị đầy đọa, những phạm nhân sẵn sàng chờ tội chết nhưng vẫn còn được phép sống khi họ còn khả năng phục dịch. Chẳng ai có thể thay đổi gì hơn kể cả Trung úy Obermeier lẫn Đại-úy Barth. Một hôm Trung úy điện thoại hỏi Đại úy về việc nhận thư từ. Đại-úy Barth ngạc nhiên:

- " Thư từ à? Cậu chờ đợi nhận thư sao "?

- " Chẳng phải riêng tôi. Binh sĩ của tôi không được biết chút gì về chuyện

xảy ra ở bên nước nhà. Đó là điều khổ sở đặc biệt dành cho những người có gia đình ".

- " Tụi nó may mắn đó ! Bảo cho họ biết lẽ ra họ phải sung sướng vì không được biết chuyện gì xảy ra ở Đức. Hơn nữa, thư từ phải đi qua kho ở Posen do một ông Thiếu Tá nào đó tên là Kratxner chỉ huy. Tôi có thể tiết lộ cho cậu biết là ông ấy có huy hiệu vàng của đảng. Trước kia ông ta là giáo sư trong một trường giáo dục Quốc Xã. Giờ này ở Posen còn khá lạnh. Có thể là ông ta đốt thư từ để cho nóng chảo của ông ta " !

Trung úy Obermeier đã bảo Wiedeck : "Hãy ráng chờ ". Dần dà rồi anh ta cũng phó mặc buông trôi như những người khác. Không còn gì có thể làm cho anh xúc động nữa. Một trận pháo kích ? Mặc! có người chết ? Trong chiến tranh bao giờ chẳng có ! Làm việc hả ? Tôi quên rồi ! Còn cuộc sống ? Đáng chán đến buồn nôn ! Vì thế anh nói :

- " Dù là một ngàn hay mười ngàn thước thì có quan hệ gì ? Mình cứ việc đào".

Anh mặt chuột nói:

- "Amen ! Lạy chúa tôi" !

Wiedeck nói tiếp :

- "Bọn mình rồi sẽ tịch hết".

Deutschmann nói:

- "Không thể được".

- "Mày tin như vậy à ? Thực thà mày tin ở truyện phục hồi danh dự ngoài tiền tuyến sao ? May tin ở những biện pháp khoan hồng sao ? Điều đó kể ra cũng có thể được đối với Schwanecke và thằng kia (anh hất hàm về phía tên mặt chuột. Bọn nó là những thường phạm..."

Tên mặt chuột ngắt lời :

- "Này này, mày nói quá lố rồi đó" !

- "... Đối với bọn nó, người ta có thể khoan hồng để rồi sau này sẽ treo cổ. Tao cũng vậy, có lẽ tao có tí chút hy vọng vì tao chỉ là thằng nhà quê tầm thường. Còn mày, hoặc đại tá Barllitz và những chính trị phạm khác ấy à ? Họ sẽ khoan hồng cho bọn mày khi nào bọn mày đã vùi sâu dưới ba thước đất" !

Tên mặt chuột quả quyết :

- "Tao, tao sẽ chuồn trước".

- "Chẳng ai chuồn nổi đâu".

Tên mặt chuột vừa đi ra cửa hầm vừa nói :

- "Thôi tốp cái câu chuyện tầm phào của mày đi để cho tụi tao yên, Tao sẽ trốn, tao nói cho mày biết như vậy đó. Chẳng bao lâu là tao có thể lần về Bá Linh. Mày dám cá không ? Khi nào tao đến thường thức một tách cà phê ra gì tại tiệm Kransler, tao sẽ gửi cho mày một tấm bưu thiếp".

Hắn ngoái cố lại mỉm cười và trèo lên giao thông hào.

Wiedeck nói:

- "Rút cục nó làm cho tao cũng phải tin nó".

Deutschmann nhìn một khoảng tuyết nhỏ bé qua lỗ hổng.

Những trái đạn đại bác loại nhẹ rơi tới tấp. Chắc là một cuộc tác xạ quấy rối. Anh ngập ngừng rồi hỏi :

- "Mày đã ngoại tình bao giờ chưa" ?

Wiedeck ngạc nhiên hỏi:

- "Cái gì" ?

- "Mày đã ngoại tình bao giờ chưa" ?

- "Hỏi gì kỳ cục vậy. Tại sao tao lại ngoại tình" ?

- "Mày có ngoại tình không" ?

- "Không"

- "Ngay cả trong tư tưởng cũng không sao ?"

- "Đồ ngốc ! Cái đó thì ai mà không có. Mà tại sao mày lại hỏi tao vậy" ?

- " Chẳng tại sao cả".

- "Thế nào mày " ?

- "Từ trước tới gần đây thì tao không hề ngoại tình kể cả việc ngoại tình trong tư tưởng".

- " A được... mày trung kiên đó, cha nội"!

- "Nhưng gần đây, tao đã ngoại tình".

- "Ngoại tình? Mà như thế nào? Với ai? Có phải với một cô nàng người Nga không ? Mày kiếm ở đâu được thế " ?

- "Ở Orcha ".

- "Thật à ? Tao vẫn cho đó là những truyện láo lếu ".

- "Thật mà. Nó bảo tao là nên ở lại đây, đừng về Đức nữa, và tao cũng chẳng biết tính sao, nếu... nếu... "

Deutschmann đưa tay phác một cử chỉ làm như chính anh cũng rõ mình muốn nói "nếu" như thế nào. Nếu hòa bình đến đột ngột, nếu có thể lựa chọn được nơi cư trú theo ý muốn, nếu anh có thể nhận rõ được lòng mình, quyết định lựa chọn Julia hay Tania, nếu...

Anh nói tiếp :

- "Tao đã phạm vào chuyện phản bội đó".

- "Bây giờ làm sao?... làm sao đây?... Nào là tiểu đoàn, nào là Julia, Tania, nào là những kỷ niệm của tao... Tao không sao ngủ được ngon giấc, mà mà tao cũng không sao ngủ được nữa ".

Có tiếng đại liên nổ ròn ở ngoài... có cả tiếng súng cối nữa.

Wiedeck nói:

- "Lại bắt đầu rồi đó... Mà này, sau rốt nếu mày mệt quá thì mày sẽ có thể ngủ được".

Một tràng đạn đại pháo nã xuống thật gần. Deutschmann nằm xuống trong khi những mảnh đất rơi trên lưng anh. Qua tiếng động ầm ĩ, anh chợt nhận ra tiếng thét ghê gớm không phải của người mà cũng không phải của vật, biểu lộ sự sợ hãi vô cùng tận, một nỗi đau đớn khó tả, rồi một tiếng nói cất lên nửa rên xiết, nửa la rống :

- "Chúa ơi ! Đức Mẹ ơi ! Cái gì vậy ?...Cái gì vậy?.Chúa ơi ! Đức Mẹ ơi !"

Wiedeck thét : "Thằng mặt chuột đó". Rồi anh nhảy qua Deutschmann và phóng vội ra ngoài.

Deutschmann nhìn rõ đế giày của anh ta thiếu nhiều đinh. Anh cũng vọt dậy, chạy ra lối cửa, ngã quỵ xuống và bò ra ngoài. Túi dụng cụ làm anh vướng víu. Ráng hết sức anh xốc lại chiếc túi trên lưng và rồi anh cũng ra được bên ngoài. Anh mặt chuột tựa vào bức tường giao thông hào. Mặt hắn xanh mét, mũi hắn hình như nhọn ra và vàng khè. Giống như bị chuột rút, môi hắn hé mở để lộ những chân răng gãy đen sì và tiếng rên la thoát ra qua cặp môi bất động :

- "Chúa ơi ! Đức Mẹ ơi! "

Cặp mắt hắn nhìn trân trối vào một vật gì đầy máu trước mặt. Deutschmann nhìn theo và nhận ra cánh tay trái của hắn bị cắt đứt trong cuộc pháo kích. Máu vọt ra từ vết thương lớn chảy dài xuống quân phục, nhuộm đỏ tuyết quanh đôi bốt và đọng thành vết lan rộng dần. Rồi đầu gối khuỵu xuống, anh mặt chuột ngã lăn ra, mắt vẫn ngắm cánh tay bị cắt và lòng bàn tay có những ngón cong lại. Hắn giơ cánh tay mặt như muốn tìm một chỗ tựa nhưng cánh tay rơi xuống,

bất lực. Anh mặt chuột lăn nghiêng sang một phía và vẫn nhắc đi nhắc lại:

- "Chúa ơi! Đức Mẹ ơi! "

Deutschmann gạt sang một bên Wiedeck đang đứng như chôn chân, mặt tái mét và anh cúi xuống người bị thương. Vội vã anh mở túi dụng cụ, tay sờ kiếm cuộn băng vì mắt anh vẫn chăm chú nhìn bộ mặt anh mặt chuột, rồi anh ngừng lại biết rằng mọi truyện đều vô ích : Trước mặt anh chỉ còn là một người đã chết. Anh lính Werner Kaizorki, hỗn danh mặt chuột, được chôn cất sau túp lều tranh, gần bộ chỉ huy Đại Đội 2. Đúng ngày anh ta chết một trái đạn đại bác rơi lạc đào thành cái hố ngay chỗ đó giúp cho hai tên Hiwis đỡ phải đào huyệt.

Tang lễ hết sức giản dị vào ban đêm. Đại đội đang bận công tác, vài người bạn thuộc toán làm việc ban ngày tham dự lễ. Thi hài đã đông cứng, miệng há hốc một cách riễu cợt, được đặt trên tấm vải lều, cạnh huyệt. Cánh tay bị cắt đứt được đặt lên trên bụng. Duới lớp nước đá mỏng, vết thương lớn trong như màu hồng. Wiedeck bảo hai tên Hiwis :

- "Làm đi"

Hai đứa cầm một bên mép vải lều kéo lên cho thi hài lăn xuống huyệt. Có lệnh cấm không được chôn cất bằng vải lều vì loại này đang hiếm, cần dành cho người sống hơn là người chết. Một tên Hiwis bước xuống mộ lật ngửa anh mặt chuột lên, mắt hướng lên bầu trời đen ngòm. Rồi hắn trèo lên cùng với tên kia, lấp mộ.

Không có điếu văn cũng chẳng có súng nổ vĩnh biệt. Mấy binh sĩ bước đi trước khi thi hài được phủ kín hoàn toàn. Deutschmann đã làm mọi điều có thể làm được. Trên tấm gỗ đóng vào một thân cây, anh đã viết:

"Binh nhì Werner Kaizorki 1912-1943"

Rồi phía dưới, anh ghi mấy chữ nhỏ hơn:

"Nằm đây có lẽ lại hay cho hắn"..

Trung-úy Bevern lại xuất biện ở Babinitchi. Ông ta đến làm gì ? cả Trung úy Wernher lẫn Trung úy Obermeier khi điện thoại báo tin đều không rõ.

Trung úy Bevern từ trên xe trượt tuyết bước xuống, chính anh hạ sĩ quan đón ông vì anh này không mang nón sắt. Rồi ông ngắm Wanda cô thông ngôn của trung uý Wernher khi cô đi qua. Mặc dầu mặt áo khoác dây và đi bốt có bộ lông, cô cũng không dấu được vẻ đẹp tuyệt mỹ. Ông tiểu đoàn phó Bevern làu bàu:

- "Con khỉ già" !

Ông nghĩ ngay tới bài thuyết trình mà ông sắp nói với binh sĩ về đề tài : Sự suy sụp tinh thần của lính Đức vì những người phụ nữ Nga.

Trung-úy Wernher mắc máy điện thoại lên nhìn Bevern qua cửa sổ và mỉm cười. Ồng bảo viên Thượng-sĩ :

- "Đêm nay ông ta sẽ ngủ không yên. Nếu ông ta không phải là gỗ đá thì chắc chắn cô Wanda sẽ làm ông ta bị ảnh hưởng".

Viên Thượng sĩ đáp :

- "Điều đó chẳng cần phải dự đoán, thưa Trung-úy"

Ông Thượng-sĩ mang mắt kiếng như một nhà tri thức và khi không giận dữ, ông ta thường phát biểu bằng một thứ ngôn ngữ thực chính xác. Ông ta đi ra khi Trung-úy Bevern bước vào,

Hai Trung uý bắt tay nhau, Bevern cất tiếng :

- "Tôi lại đến đây, Trung-Uý Wernher, anh có ngạc nhiên không" ?

Wernher nhún vai đáp :

- "Ngạc nhiên à ?...không... Mà tại sao lại ngạc nhiên nhỉ ? Trong chiến tranh, phải sẵn sàng chờ đợi những chuyện bất ngờ không mấy thích thú".

Bevern đáp bằng giọng kiêu hãnh :

- "Cám ơn".

Tuy nhiên ông ta nghĩ mình phải nên đi bước trước, không phải là đi đến một sự hòa giải vì ông chưa hề cãi lộn gì với Wernher mà là đi đến sự thỏa hiệp vui vẻ. Các sĩ quan cần phải nín nhịn lẫn nhau, nhất là trong những thời kỳ khó khăn. Ông hỏi :

- "Tại sao anh tỏ ra khó chịu với tôi như vậy ? Hình như anh tưởng rằng việc duy nhất của tôi trên trái đất này là gây cho anh những chuyện bực dọc. Trong khi thực ra mình phải hiểu lẫn nhau. Dù sao thì mình cũng như đi chung trên một con thuyền"

Wernher nói :

- "Vâng, nhưng anh lại chèo ngược chiều".

- "Anh không công bình chút nào. Tôi chỉ làm bổn phận của tôi".

- "Ủa? Chỉ làm bổn phận anh thôi sao? Được lắm. Thí dụ như cách đây 3 ngày, tại Orcha anh đã tập hợp những người từ bệnh viện và từ trạm cứu thương trở về và bắt họ phải đi hành đều bước. Đó là bổn phận của anh phải không Trung úy Bevern ? Những người bị thương đó lẽ ra trong một đơn vị bình thường đã có thể được cho phép về nhà nghỉ sáu tuần lễ. Vâng, tôi biết, tôi biết... chúng ta không ở một đơn vị bình thường. Tại đơn vị này, chúng ta không có những người được nghỉ phép. Nhưng ít ra cũng có thời kỳ dưỡng thương ở hậu tuyến, mặc dầu nói chuyện nghỉ dưỡng thương ở Orcha khiến tôi phải phì cười! Ấy thế mà ở đó, những người đang dưỡng thương còn đi đứng ngất ngư, có nhiều người vết thương chưa kín miệng, ông đã bắt họ quay ngược quay xuôi như trong sân quân trường, bắt họ bước đều như lúc diễu binh, bắt đi hành ban đêm, đếm buớc... một, hai và hát nữa! "

Trung úy Bevern nhìn qua cửa sổ, bộ mặt lạnh lùng, khinh miệt. Rồi ông nói:

- "Đó là việc tập chịu đựng cho dầy dạn. Chiến tranh đâu có phải trò chơi con nít và sự vận động chẳng bao giờ có hại cho ai cả ".

- "Vậy thì anh hãy hỏi một người nào có thẩm quyền xem sao. Một y sĩ chẳng hạn ! "

- "A! Lạ nhỉ ? "

- "Cái đó người ta gọi là bạo ngược đó, Trung úy !"

- "Anh muốn gọi ra sao thì gọi. Chẳng thấy ai nói rằng những người nghỉ dưỡng thương phải được đối xử một cách phi quân sự. Khoẻ mạnh hay không khoẻ mạnh họ vẫn là những người lính ! Phải, anh không hiểu như vậy sao Trung úy Wernher ? Chúng ta cần những binh sĩ khắc nghiệt sắt đá đối với bản thân để họ cũng khắc nghiệt và sắt đá đối với quân thù. Anh là sĩ quan lẽ ra anh phải biết điều đó. Cuộc chiến đấu của chúng ta tại đây hết sức gian khổ, cuộc chiến đi đến thắng lợi cuối cùng có thể còn xa... "

- "Anh hãy thay đổi đĩa hát khác đi được không ? Cái đĩa này quá cũ mòn rồi vì lúc nào nó cũng lặp đi lặp lại những tiếng: khắc nghiệt... sắt đá... gian khổ... chiến thắng cuối cùng... chiến thắng cuối cùng..."

Bevern quay lại đột ngột. Tất cả trong dáng điệu của ông hình như biểu lộ một tư tưởng : bây giờ thì tao nắm được mày rồi!

Ông hỏi bằng một giọng thâm hiểm :

- "Vậy anh không tin tưởng vào chiến thắng cuối cùng sao ? "

Wernher nhìn ông ta với vẻ ngay thực giả tạo và nói:

- "Cái gì? "

Thâm tâm ông nghĩ: " Thằng ngu, thậm ngu, chí ngu ! Mày tưởng tao bết đến thế sao? "

Bevern đáp :

- "Điều anh vừa nói đó..."

- "Anh hãy nghe tôi đây, Bevern, tôi có thể làm một phúc trình tố cáo anh. Anh tìm cách vu cho tôi những lời mà không bao giờ tôi nói dù trong giấc mơ. Nếu anh không hiểu tôi muốn nói gì thì điều đó không đáng hãnh diện cho cái khả năng tri thức của anh ! Có ích gì khi nhắc đi nhắc lại không ngừng một tiếng mà người ta đã hiểu biết cặn kẽ từ căn bản và không có một tiếng nào có thể thay thế nổi ? Anh không phải là không rõ một điều : nhắc lại quá nhiều một dụng ngữ làm nó mất hiệu lực đi, tiếng "Chiến thắng cuối cùng" đối với chúng ta phải là một tiếng thiêng liêng".

Bevern, sửng sốt, nắm chặt tay trong túi áo khoác và đứng chưng hửng, rồi đành phải hỏi:

- "Thế thì... nếu chúng ta cùng đồng ý về điểm đó... tại sao lại có sự bất hoà giữa chúng ta" ?

Wernher tiến lại gần ông ta và nhìn thẳng vào mắt:

- "Trung-úy Bevern, chủ nghĩa nào cũng đặt vấn đề tôn trọng nhân vị. Anh là một đảng viên Quốc-Xã rất tồi. Tôi không ở trong đảng nhưng không bao giờ tôi lại làm những điều như anh làm. Tòi khinh anh, anh đã phạm tội đối với mấy người đó, mấy người được quyền nghỉ ngơi vài ngày bởi vì họ bị thương dù rằng họ thuộc thành phần của tiểu đoàn trừng giới, nhưng họ cũng đã đổ máu cho nước Đức. Điều anh làm đó là điều hèn. Tôi xấu hổ đã mang cùng bộ quân phục như anh ! Không những anh là đảng viên Quốc-xã xấu mà anh còn là một con heo, một con heo bạo ngược " !

Trung-úy Bevern mặt trắng bệch, lặng người, đi ra khòi căn nhà tranh không nói không rằng. Ra tới ngoài, ông ngưng lại một vài phút suy nghĩ :

- "Có phải chính Wernher tuy hơi riễu cợt nhưng lúc nào cũng đàng hoàng, đã vừa nói với mình những lời như vậy không ? Có phải chính hắn đã nói giống như Trung-úy Obermeier, như tất cả những thằng hèn, những thằng vì chúng nó mà quân đội Đức mất phong độ vô địch, bách thắng của những năm đầu ? Nó lại dám coi mình như gì nhỉ ? Một đảng viên Quốc Xã tồi à ? Mình ! Nó bảo chính mình ! Mình là người đã dành trọn cuộc sống cho lý tưởng vĩ đại của Đảng ! Và tất cả chỉ vì mình đã khuấy động sơ sơ cả bọn bần tiện đó ở Orcha này" !

Rồi ông lững thững tiến lại chiếc xe trượt tuyết với ý chí thêm cương quyết dâng hiến trọn cuộc đời cho chính nghĩa. Ông biết không phải ông đơn phương. Trái lại, còn đông, rất đông người sẵn sàng ném cả sinh mệnh của họ vào để làm nghiêng cán cân về phía chiến thắng, cuộc chiến thắng chân chính, dứt khoát không những đối với kẻ ngoại thù mà còn chiến thắng cả những kẻ thù đã lọt vào hàng ngũ họ.

Ông thét người lái xe : " Về Tiểu-Đoàn "

Trong khi đó Trung-úy Wernher điện thoại kể cho Trung-úy Obermeier sự việc vừa xảy ra. Obermeier kêu lên :

- "Mà cậu điên rồi sao "?

- "Tôi chán quá rồi " !

- "Cậu nghe tôi... Mình phải chấp nhận, không nên buông xuôi cho nó hạ bọn mình. Cậu thử nghĩ xem binh sĩ của mình sẽ ra sao nếu bất ngờ, đến lượt mình... rồi cũng đi đến chuyện bị trở thành những anh lính trơn trong một đơn vị trừng giới ?"

- "Không phải ai cũng có thể luôn luôn nghĩ đến điều nhận định đó".

- "Nhưng phải cố gắng chứ "!

- "Tôi đã phải cố gắng hết sức mới không đập vỡ mặt thằng cha đó".

- "Tôi cũng đã từng có ý định như vậy. Nhưng mà tôi phải tự chủ... Hôm nay cậu có thể đến tôi chơi được không ? "

- "Tôi sẽ cố xem sao".

- "Tốt. Chốc nữa mình gặp nhau. Có thể mình phải tìm ra cách nào làm cho thằng bần tiện đó trở nên vô hại."

Trung úy Wernher bỏ máy xuống, mắt suy tư nhìn qua cửa sổ chiếc xe trượt tuyết xa dần trong cánh đồng hoang vu.

❉❉❉

Trời tuyết. Từ bầu trời xám, những dúm tuyết dầy rơi lả tả, lặng lẽ bao phủ mặt đất. Đám tuyết mới rơi cuốn bụi dưới thang trượt của chiếc xe trên có một hình thù mặc áo ấm sù sụ. Bức tường sẫm của rừng cây chắn ngang chân trời. Bên cạnh đường, nổi bật lên những cột đánh dấu đường giây điện thoại mà các toán tuần tiễu phải kiểm soát hàng ngày.

Schwanecke bám chặt hai tay, thỉnh thoảng lại chửi thề. Chiếc xe trượt lắc lư, nẩy dội lên trên những tảng tuyết đông cứng. Khẩu tiểu liên đeo trên cổ anh đu đưa đập vào bụng. Dưới ghế ngồi, chiếc máy xe nhỏ kêu rồ rồ. Không hiểu chiếc máy có chịu đựng nổi thử thách này không ?

Đột nhiên, Schwanecke nhìn thấy một bóng người hiện ra bên đường, một bóng người nhỏ bé, rụt cổ trong chiếc áo choàng lót lông, đứng một mình chơ vơ giữa khoảng mênh mông. Khi chiếc xe tới gần, người đó giơ tay. Schwanecke thắng xe lại. Chiếc xe còn trượt đi một quãng rồi mới ngừng lại. Schwanecke tắt máy, bước xuổng, tháo khẩu tiểu liên đeo trên cổ xuống và tiến lại phía bóng người bất động.

Rồi khi nhận ra người đó, anh ngừng lại như bị chưng hửng, anh cúi xuống và chĩa khẩu súng ra.

Tartoukine, chính hắn, giơ cao hai cánh tay để chứng tỏ hắn không có võ trang. Qua cặp mi mắt khép lim dim không để nhận rõ đồng tử, hắn quan sát Scbwanecke một lúc lâu rồi lên tiếng :

- "Thì ra mày ".

Schwanecke thấy rởn gai ốc chạy dọc xương sống. Tia mắt anh quan sát vội bên trái và bên mặt. Tên Mông Cổ cười :

- "Mình chỉ có hai thẳng thôi, chú ơi... (Hắn giơ tay chỉ khắp chung quanh). Chẳng có ai thấy mình..."

Schwanecke đáp :

- "Được ".

Âm thanh của giọng nói làm anh ngạc nhiên. Anh biết rằng anh sắp phải chiến đấu. Một tràng tiểu liên đủ để quét gọn thằng cha kia nhưng đối với anh như vậy tỏ ra quá tầm thường, quá dễ dàng.

Anh có cảm tưởng cơ hội này đòi hỏi cách khác và đó cũng là cảm tưởng của Tartoukine.

Anh nói bằng giọng riễu cợt có vang chút âm thanh chiến thắng :

- "Nào làm gì thì làm đi ".

Anh Mông cổ rút trong túi ra hai chiếc dao găm hơi cong. Mặc dầu trời tối, Schwanecke nhận thấy cán dao được chạm trổ tỉ mỉ. Anh nói:

- "Dao đẹp quá... Mày bán "?

- "Hoặc mày hoặc tao " !

- "Mày không thấy như vậy hơi đắt sao "?

- "Chọn lấv một con đi, hai dao như nhau". Schwanecke tháo găng tay để thử lưỡi dao.

Lưỡi dao sắc như dao cạo.

- "Khá lắm..."

- "Dao này có thể đâm thủng áo lót lông". Schwanecke ướm thử dao xem

nặng nhẹ, tung lên trời, bắt lấy một cách khéo léo và lùi lại hai bước :

- "Tại sao mày còn mặt áo lông vậy con khỉ vàng "?

Anh cởi chiếc áo khoác nặng bằng da cừu và ném ào xuống tuyết. Rồi anh đóng khóa an toàn khẩu tiểu liên và đặt trên chiếc áo.

- "Xuống suối vàng mình không cần đến áo lông nữa. Mày hãy làm theo tao đi".

Tartoukine ngập ngừng chút xíu. Rồi hắn cũng cởi áo khoác và ném trên tuyết.

Run lên vì lạnh và xúc động, hai người đối mặt nhau.

Phương Đông, phía trên cánh rừng, bầu trời bắt đầu rạng sáng. Schwanecke cúi người, đưa tay cầm dao găm ra và rít lèn :

- "Nào ! Ranh con ".

Tartoukine nhún đầu gãi. Hai người quan sát nhau một lúc rồi anh Mông cổ nhảy vọt trên tuyết kêu lạo xạo và đâm nhanh như chớp. Schwanecke né sang một bên và gấp đầu gối thúc mạnh vào bụng dưới anh Mông cổ.

Tartoukine thét lên tiếng kêu đau đớn man dại. Người hắn gập đôi nhưng mặt vẫn ngửng lên. Sohwanecke toan đấm vào chiếc mặt đó đang nhẩy múa trước mắt như bóng ma chơi. Tartoukine né tránh, xoay người và ngay khi anh lính Đức qua trước mặt, hắn lại đâm.

Schwanecke không nhìn thấy và không tránh nổi. Anh thấy đau rát ở háng mặt và có cái gì nóng ấm chảy trên đùi anh. Anh rú lên, nhảy sang một bên :

- "Thằng khốn kiếp " !

Chân phải anh như bị tê đi và không còn giữ nổi người anh nữa. Tartoukine tiến lại. Thoảng nhìn con dao găm hắn cầm có vấy máu, anh mỉm cười. Đó là máu của anh.

Anh thấy lảo đảo thực sự và rít lên :

- "Tao sẽ giết mày. Tao sẽ giết mày... " Schwanecke ngưng nói. Đùi phải của anh đau rát. Anh không còn thấy thù hận nữa mà chỉ có ý chí lạnh lùng là phải giết. Sự đau đớn của anh chỉ còn là bề ngoài, vì trong anh không còn gì ngoài ý chí đó. Anh nhìn bộ mặt vàng, nhăn nhúm, diễn biến chung quanh anh, và tự quay quanh nó để lúc nào cũng đối diện. Đột nhiên anh nhảy vọt lên. Bước nhảy quá bất ngờ và thật tàn bạo khiến Tartoukine không tránh nổi ngã trên tuyết, tay cầm dao găm giơ lên. Một giây sau, Schwanecke đã đè lên hắn. Anh nhìn bộ mặt hắn thật gần, trơ trơ như đông cứng, không chút giao động ngay khi hắn lại đánh được địch thủ một cú nữa. Nhưng, ngay lủc đó, tất cả đổ sụp chung quanh tên Mông cổ. Hắn cảm thấy một lần, hai lần lưỡi dao đâm sâu vào người hắn. Hắn bắt đầu dẫy dụa và kêu lên biểu lộ sự sợ hãi trước cái chết bây giờ đối với hắn quá gần và sự ham muốn cùng cực được sống. Trong một cử động tuyệt vọng, hắn hất được Schwanecke sang bên và cả hai cùng vọt dậy một lượt. Nhưng hắn lại nhìn thấy bàn tay cầm dao găm lao tới và lúc đó thì hắn cuống quít. Hắn cắm đầu bỏ chạy trốn bất kể trời đất, cố gắng càng hay được con quỷ đó mà hắn còn nghe rõ tiếng cười cuồng dại phía sau.

Rồi bộ mặt đầy máu, thân thể bị nhiều vết thương, hắn chỉ còn có thể đi lảo đảo.

Thế là hắn bật khóc và những tiếng nói không dằn nổi, buông qua vành môi hắn :

- "Nó khỏe hơn ta... khỏe hơn rất nhiều...Ta sợ... Nó như con sói, đơn độc vì ghê gớm:.."

Hắn cũng nhận ra là hắn đã ngã và đang bò vào rừng, để lại phía sau một vết mỏng đỏ, Hắn tự nghĩ: "Hãy để cho ta chết quách. Nó đã làm ta mất sức lực, mất can đảm, mất cả tinh thần..." nhưng hắn vẫn bò như vậy, thỉnh thoảng ngưng lại, lấy một nắm tuyết đắp lên vết thương đau rát trên mặt... Schwanecke cũng ngã xuống khi Tartoukine bắt đầu bỏ chạy. Anh cười thật lâu nhưng tiếng cười mất dần vẻ chiến thắng để trở thành điên dại, giật giọng. Phía bên mặt, người anh như tê liệt, vết thương trên lưng xót như xát muối. Anh vùi đầu vào tuyết cảm thấy khoan khoái cái lạnh cắt thịt trên trán... không thể chết như thế này được... Anh cũng bò tới chiếc xe trượt, nặng nề lết lên xe và ngã vào chiếc tay lái. Anh phải cho xe chạy. Mỗi phút qua đi làm anh tới gần cái chết mà anh thì không muốn chết... Anh lần tìm chiếc khóa máy, vặn một vòng và nhấn lên nút mở máy. Chiếc xe nổ lục bục lúc đầu vì trời lạnh rồi sau máy chạy đều.

Schwanecke nằm rạp trên tay lái, lái xe như trong mơ. Anh bỏ đường lộ quẹo một vòng lớn rồi lại lên đường lộ và phóng trở lại Barsdovl

Cứ như thế anh đi vào làng, loạng choạng bờ đường này sang bờ đường kia như người say rồi cuối cùng húc vào một đống tuyết lớn trước trạm cứu thương và ngừng lại.

Với ý chí cố gắng sau chót, anh đứng dậy bước xuống xe, nhưng lực bất tòng tâm anh ngã lăn ra ngoài đường trên tuyết.

Một lúc sau, Y-tá Kronenberg tìm thấy anh nằm bất tỉnh......