Chương 11
Bá-Linh...
Bác sĩ Franz Wissek chuyên viên giải phẫu tại bệnh viện Từ-Thiện quả quyết rằng chàng là một người may mắn. Những người khác, nếu vào địa vị chàng, có lẽ đã nói khác vì chàng chỉ còn có một chân và kể từ năm 1941, thân thể chàng mang vô số là sẹo.
Tuy nhiên tính lạc quan đó, theo quan điểm của chàng, cũng có thể có nguyên cớ. Nguyên là một nhà giải phẫu trẻ tuổi, có nhiều triển vọng ở những địa vị cao, chàng đã phải nhập ngũ vào năm 1939. Trong đời quân ngũ, chàng đã qua Ba-Lan, Pháp, Balkans... rồi Nga. Vào năm 1941, quân Nga tràn ngập trạm cứu thương của chàng trước khi bị đẩy lui nhờ một cuộc phản công. Người ta tìm thấy chàng trong một cái hố, nơi đây chàng đã tự băng bó cầm máu cho chiếc chân bị thương nặng và chiếc chân bị cưa ngay trong ngày hôm đó. Kể ra thì chàng có đầy đủ lý do để mà chán nản nhưng tiếng "chán nản" không hề có trong ngôn ngữ của chàng. Phần lớn bạn đồng ngũ của chàng đã bị chết vì pháo binh Sô-Viết và hàng ngàn thanh niên khác vẫn còn gục ngã hàng ngày. Như vậy thì phải chăng chàng có quyền tự coi mình như một người may mắn vì còn được sống sót? Còn một chân hay không còn chân nào thì cũng chẳng mấy quan trọng. Với một chân duy nhất, người ta vẫn có thể tiếp tục hành nghề giải phẫu, hơn nữa, các bạn đồng nghiệp của chàng lại thực hiện được việc chỉnh hình một cách xuất sắc. Đối với người một giò thì mặt trời cũng vẫn huy hoàng rực rỡ như đối với mọi người. Ngay cả đến các giai nhân cũng không để ý đến sự khiếm khuyết đó. Và những chuyện người ta nghe nói về chàng hình như chứng minh được điều này. Chàng thản nhiên đối với nỗi đau đớn của bản thân, nỗi đau đớn nhiều khi khó mà chịu đựng nổi sau những lúc phải đứng lâu để giải phẫu. Chàng cũng bất kể đối với những thiên kiến của thời đại và điều quan trọng hơn nữa là chàng coi thường luôn cả những mối nguy hiểm thực sự hay dự đoán có thể do thái độ bất cần đời của chàng gây nên. Trước khi Deutschmann bị gởi đi Tiểu-Đoàn trừng-giới, chàng đã là bạn của anh và Julia. Và ngay bây giờ chàng vẫn giữ tình bạn đó. Vì vậy, lẽ dĩ nhién là Julia đã tìm hỏi chàng khi nàng đã sẵn sàng thực hành cuộc thí nghiệm trên thân thể mình.
Bác sĩ Wissek người cao lớn, lưng hơi gù, cặp mắt màu xám và tươi cười,
Mớ tóc thường để rối. Chàng tỏ ra vui mừng khi gặp Julia trong hành lang của bệnh viện Từ-thiện.
Chàng niềm nở nói:
- " Đã lâu lắm không được gặp cô đó, cô bé ! "
Julia hết sức xúc động. Nàng hiểu rằng chàng vui mừng khi được gặp lại nàng. Điều này làm cho nàng được an ủi. Nàng tự hỏi tại sao trước đây nàng đã không tới kiếm chàng để đi chơi một, hai giờ vào buổi tối hay bơi thuyền trên sông Wannsee. Nhưng rồi nàng lại tự nhủ cứ giữ như hiện nay còn hơn vì có một thời trước đây nàng suýt nữa đã trao tim cho chàng trai trẻ cao lớn vô tư này... như hàng hai, ba chục người đàn bà khác đã từng làm như vậy trước hay sau nàng. Ngày đó chàng đã nói đến chuyện hôn nhân nhưng Julia đã suy nghĩ, không phải là không có lý do, rằng lẽ ra chàng phải nhắc đi nhắc lại vấn đề đó nhiều lần. Nàng thấy không thích hợp lấy một người đàn ông nào mà vừa nhìn thấy đôi chân đẹp của đàn bà đã lập tức bị xúc động. Thế rồi nàng quen biết Ernst Deutschmann và việc liên hệ đến Wissek không thành vấn đề nữa.
Nàng nói với bác sĩ Wissek:
- " Tôi muốn nhờ anh một việc mà tôi chắc anh có thể giúp tôi".
Vị Bác sĩ trẻ tuổi cầm cánh tay nàng và trả lời:
- " Cô bé thừa biết đối với tôi cô muốn gì cũng được. Đi lại đây, tôi có chút thì giờ rảnh. Tôi đưa cô bé đi uống chút rượu và nói chuyện lại thời vàng son khi xưa. Ngày đó thật đẹp phải không? "
- " Rất đẹp ".
Chiếc chân giả của chàng gõ mạnh trên nền lát đá hoa của hành lang.
Julia tự nhủ :
- " Mặc dù tất cả vẻ thản nhiên bề ngoài, sự tàn tật này chắc phải hết sức khổ sở đối với người thanh niên tráng kiện, ưa thể thao và rất gan dạ này ".
Nhưng rồi nàng vội tập trung tư tưởng vào vấn đề mà nàng sẽ phải yêu cầu giúp đỡ.
Bệnh viện Từ-thiện như các bệnh viện khác rất đông chật nhưng Bác sĩ Wissek cũng dành được một phòng ở lầu trên, mặc dầu chàng có một biệt thự khá xinh đẹp tại Dahlem.
Vừa lên thang lầu với Julia, chàng vừa nói:
- "Tôi phải dành lấy một phòng riêng... để tránh những ông sếp hay làm phiền phức. Hơn nữa, ai cũng cần có một góc yên tĩnh để thỉnh thoảng ngồi mà suy tưởng ".
Cả bệnh viện ai cũng biết chàng sẵn sàng "suy tưởng" có đôi. Chàng mời Julia ngồi vào chiếc ghế duy nhất, còn mình thì ngồi ngay trên giường rồi lấy trong hộc ra một chai cô nhắc và hai chiếc ly.
Chàng mỉm cười nói:
- " Uống một chút dễ nói chuyện hơn".
Một lần nữa, Julia nhận ra rằng ít người đàn bà nào có thể chối từ được người thanh niên dễ thương và duyên dáng nầy. Hai người cùng uống và lại rót đầy hai ly lần thứ hai.
Julia cười bảo:
- " Thôi. Chắc anh không muốn làm tôi say chứ? "
Rượu đã làm nàng ấm người và hồng nét mặt. Chàng nhìn nàng một cách dịu dàng và nhận xét:
- " Cô còn đẹp hơn trước nữa".
Dù thấy sung sướng khi nghe chàng nói như vậy và sung sướng được uống rượu với chàng uống ngay bằng chiếc ly mà chắc chắn đã có nhiều cặp môi đàn bà nhắp vào đó, nàng đáp :
- " Chúng minh hãy nói chuyện đứng đắn ".
- " Vậy thì cô nói đi có chuyện gì" ?
- "Như anh đã biết, nhà tôi, anh Ernst, nghiên cứu về actinomycès và những nấm vi ti cùng loại đó... Anh ấy đã tiến được khả xa thì xảy ra chuyện... đó ".
- "Chuyện bần tiện đó. Cô có thể nói thẳng như vậy".
- "Vâng, chúng tôi có quả ít thời gian để thực hiện một loạt thí nghiệm nhưng chúng tôi dám chắc đã đi đúng đường ".
- " Đối với Ernst như tôi đã từng biết anh ấy... thì điều đó chắc là đúng ".
- "Tóm lại... Nếu chúng tôi có thể dành cho một thời hạn nào đó có lẽ chúng tôi đã thực hiện việc thí nghiệm với vi trùng "S'reptocoque", "Sla-phylocoque", với những mầm mống của bệnh typhus. Đó là điều hết sức mới mẻ... Chúng tôi đã thành công trong việc tách riêng ra một chất có khả năng trong một thời gian rất ngắn tiêu diệt được những vi trùng đó, làm cho nó biến mất một cách hoàn toàn và giản dị, Nếu anh đã được thấy...
- " Xin lỗi một phút! Cô vừa nói gì ? Cô đã tách riêng ra được một chất có thể tiêu diệt được những con quái vật đó à ?"
- " Vâng".
- " Cô hiểu rõ những điều mà cô quả quyết đó chứ? "
- " Đã hẳn là như vậy rồi".
- " Nếu thế thì...thì là một điều phi thường ! Này cô bé, nếu đúng như vậy thì còn trên sự phi thường một mức nữa. Nếu cô biết những vết thương lâu ngày nung mủ, thối rữa... làm chúng ta phải lo ngại biết chừng nào, À mà để tôi bình tĩnh lại đã... Rồi !... cô nói tiếp đi".
Chàng nốc một hơi cô nhắc và rót ly khác.
- " Anh đã biết tôi khá đủ để hiểu rằng tôi không thích nói quá lố..."
- " Đúng. Có khi cô còn nói quá ít nữa là khác".
- "Vậy thì anh hãy nghe một cách nghiêm chỉnh ! Chúng tôi đã tách riêng ra được chất đó và Ernst, đã tự thí nghiệm lên thân mình. (Nàng bắt đầu suy nghĩ rồi mới nói để không phạm một lầm lẫn nào, với ý chí nhất định đạt được điều mà nàng muốn dù có phải nói dối chàng). Lẽ ra thì anh Ernst chưa nên làm như thế vội vì quá sớm. Bây giờ thì họ bắt mất anh ấy rồi. Chỉ còn tôi một mình. Tôi biết làm sao đây ? Tôi đã bắt đầu lại công việc và đã thành công trong việc sản xuất một ít chất đó. Chúng tôi gọi chất đó là actinine, và tôi muốn đem thí nghiệm vào loài vật. Điều mà tôi mong anh giúp là lấy cho ít mủ có chứa vi trùng "staphylocoque" nhất là thử "staphylocoque màu vàng". Ở đây chẳng thiếu gì thứ đó..."
Wissek hỏi vởi cặp mắt soi mỏi:
- " Để thí nghiệm trên loài vật à ?"
Julia trả lời mẳt không nao núng :
- " Vâng".
Tim nàng đập mạnh.
Nhưng với vẻ giả vờ khéo léo như tất cả những người đàn bà biết làm giả bộ như vậy khi họ muốn đạt được một cái gì, nàng nói thêm :
- "Hẳn là thí nghiệm trên loài vật chứ anh còn muốn thí nghiệm ở đâu khác nữa? Chắc anh có những bệnh đó ở đây chứ?".
Bác sĩ Wissek biết rằng Julia là một nữ bác sĩ khôn ngoan nhưng dám thực hiện những dự tính một cách cương quyết. Công việc mà nàng đang phụ trách không phải là không có một vài điều nguy hiểm. Tuy nhiên chàng chắc chắn rằng nàng biết rõ nàng định làm gì và muốn làm gì. Tại sao chàng lại không giúp cho nàng dễ dàng trong công việc ? Không có gì trở ngại cả. Hơn nữa. chàng cảm thấy thích thú khi giúp nàng việc đó không phải chỉ vì trước đây chàng đã tưởng lấy nàng làm vợ mà còn vì nay nàng là vợ của Bác sĩ Deutschmann, người mà từ lâu nay đã có một số đồng nghiệp không dám nói đến tên mặc dầu trước đây họ đã hãnh diện được làm bạn với vợ chồng nàng.
Chàng nói:
- "Thôi được, đồng ý. Tôi sẽ lấy cho cô bé những thứ vi trùng đó. Hiện ở đây tôi đang có một trường hợp rất đáng kể, một mụn lớn trên mặt bệnh nhân. Chính tôi cũng không dám chắc có cứu nổi anh ta không".
Julia vọt dậy :
- " Đó, đúng là thứ tôi đang cần. Mình đi luôn ngay".
- " Làm gì mà cô bé quá gấp gáp vậy. Hãy uống nốt ly cô nhắc đi. Cô không nhận thấy sao? Tôi cho rằng đúng là một loại tiên tửu. Một tay tổ của đảng nhờ tôi chữa cho một bệnh rất bê bối đã cho tôi hai chai rượu này... Mà thực như vậy, chuyện đó vẫn xảy ra như thường, cô có tin hay không tùy ý".
- "Anh cũng chữa bệnh tư nữa sao ?"
- "Không, cái đó cấm... Nhưng sống làm sao nổi với những thẻ mua thực phẩm, cô thử nói nghe ? Thỉnh thoảng có một người đến kiếm tôi, thường là một nhân vật cao cấp hoặc một mệnh phụ phu nhân... Minh cũng phải biết đón nhận những gì người ta đem đến cho minh".
- "Phải, đó là câu châm ngôn được phổ biến nhiều trong thời đại này. Nhưng còn anh, truớc kia anh đã từng giữ gìn.. Thôi bây giờ mình đi".
Chàng đứng dậy, đáp :
- "Nào thì đi".
Một tấm băng che kín khuôn mặt người bệnh chừng 40 tuổi. Không nói không rằng, Bác sĩ Wissek khéo léo và lẹ làng bóc tấm băng ra. Julia rùng mình khi nhận rõ bộ mặt sưng vù đến híp cả hai mắt, mủ rỉ chảy ra từ một mụn lớn bên cánh mũi.
Bác sĩ bảo :
- "Hôm nay trông có vẻ khá hơn".
Julia hiểu rằng những lời đó là Bác sĩ nói với người bệnh và anh ta mấp máy môi lẩm bẩm vài lời gì nghe không rõ.
- "Chắc hẳn anh ta đau đớn khủng khiếp 1ắm".
Bác sĩ Wissek nói :
- "Anh yên tâm. Chúng tôi chỉ lấy một chút mủ. Anh có mụn nhọt đặc biệt quá nên cần phải lấy mủ nghiên cứu kỹ trong phòng thí nghiệm".
Lời nói thật bình thản, có hiệu lực làm an tâm bệnh nhân. Julia biết Wissek là một bác sĩ bẩm sinh, hiểu và thông cảm nỗi đau đớn của người bệnh mà anh chạy chữa. Tất cả thái độ của anh chứng tỏ anh ở đây để giúp đỡ và an ủi họ. Anh dùng một chiếc bay nhỏ xíu hớt chút mủ và gạt vào một chiếc muỗng.
Khi đi ra anh nói với Julia:
- "Chừng này là đủ rồi: có đến hai, ba triệu vi trùng "Staphylocoque". Nhân viên vi trùng học của chúng tôi ở đây đã xác nhận đúng là loại vi trùng ‘Staphylococcusaureus'. Bây giờ là việc của cô. Cô định thí nghiệm cho chuột hay sao ? ".
- "Vâng".
- "Hôm nào tôi có thể đển xem được không"?
- "Được chứ, nhưng đừng đến trước khi tôi ấn định ngày rõ ràng".
- "Khi nào thì cô có thể ấn định được. Chắc cô thừa đoán được là vấn đề này làm tôi chú ý hết sức".
- "Trong vài hôm nữa. Có lẽ độ 5 hay 6 hôm. Tôi sẽ điện thoại cho anh".
- "Nhớ đừng có quên đó nghe"....