Chương 17
Tại Orcha, ngay chiều hôm đó, Đại úy Barth nhận được lệnh tham chiến từ Sư-Đoàn gửi tới.
Điều mà Wiedeck đã nghi ngờ khi thấy hạ sĩ quan tiếp liệu lãnh rượu mạnh, đó là điều mà Thượng sĩ Krull và mọi người tự nhiên cảm thấy lo ngại, giờ đây đã thành sự thực bằng một chỉ thị ngắn ngủi và một cú điện thoại. Đại úy Barth đọc chỉ thị hai lần, suy tư một lát rồi gọi điện thoại cho Bộ Tham Mưu Sư-Đoàn yêu cầu gặp tùy viên của Tư Lệnh, một Đại úy mà ông quen biết.
Ông này trả lời bằng giọng vui vẻ:
- "A lô, Barth đấy hả? Đúng lúc tôi đang nghĩ đến anh... và chẳng nói dấu gì anh, phải nói rằng tôi đang chờ cú điện thoại của anh".
- "Vậy anh biết rằng tôi muốn nói gì với anh sao? "
- "Hẳn là thế rồi".
- "Bộ Tư Lệnh trù liệu thế nào đấy? Tại sao lại chọn đúng bọn này? "
- "Anh hỏi tôi điều đó hả? Trên thực tế một đơn vị như đơn vị anh phải lãnh nhiệm vụ như vậy là điều bất thường, nhưng ông Tướng nghĩ rằng đây là cơ hội thuận tiện để thực hiện một ngoại lệ. Đừng để ảo tưởng chi phối vô ích. Chúng tôi biết rõ là nhiệm vụ đó tối nguy hiểm. Nhưng làm sao đây? Quân Nga tấn công mặt Vitebsk. Chỉ còn khu chiến của mình là yên lặng. Bộ Tư- Lệnh Lộ Quân đã tự hỏi tại sao như vậy? Trận địa có tuyết đông cứng, thực không còn tưởng tượng được những điều kiện nào thuận tiện hơn cho một cuộc hành quân bằng chiến xa. Thế mà không thấy quân địch động đậy gì cả trong khi họ thừa biết phía trước họ sẽ chẳng có gì nếu họ chọc thủng nơi này. Địa thế bằng phẳng, không có một chướng ngại vật nào đáng kể... Chúng tói nghĩ rằng họ đang trù tính một âm mưu nào theo kiểu của bọ. Ở đây đã phái các phi cơ thám sát đi nhưng mây thấp quá không thấy được gì. Hai phi cơ đã bị bắn hạ. Vấn đề đặt ra là: có chuyện gì đằng sau phòng tuyến Nga? Muốn biết điều đó, anh phải tung đại đội 2, đại đội hiện đang bố trí thuận lợi nhất, để thâm nhập qua phòng tuyến địch bằng những toán nhỏ".
Đại úy Barth nói chậm rãi:
- "Đó là điều người ta gọi là một nhiệm vụ hy sinh. Tôi không tin là còn tên nào trở về được".
- "Ít ra thì cũng có một tên sẽ trở về được. Trong trường hợp đó, hắn sẽ thực hiện được công tác hơn cả một Trung đoàn trọn vẹn. Mà tôi cũng đang định nói chuyện với anh về vụ đó. Anh với tôi, chúng ta đều biết rằng trong đám binh sĩ của anh, rất nhiều thằng sẵn sàng nắm lấy cơ hội đầu tiên để đào ngũ. Đó là điều duy nhất đã khiến Bộ Tư Lệnh lúc đầu ngần ngại khi trao nhiệm vụ cho Tiểu đoàn của anh. Tuy nhiên về sau Bộ Tư- Lệnh đã quyết định với văn kiện cam đoan những người nào sống sót và trở lại sẽ được thuyên chuyển về đơn vị cũ với cấp bậc cũ. Chắc hẳn điều đó là một kích thích tố cực mạnh cho họ".
- "Tôi không nghĩ như thế".
- "Tôi hiểu ý anh muốn nói. Một khi sang được phòng tuyến bên kia, bọn họ tưởng rằng chiến tranh đã chấm dứt đối với họ. Anh với tôi... và những tay già kinh nghiệm ngoài mặt trận đều biết rằng đâu phải giản dị như thế: Bọn Nga chẳng phải là những chủ nhân ông rất mực hiếu khách, ít ra thì cũng đối với bọn mình. Chẳng ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì ở đó. Ngược lại, binh sĩ của anh hiểu rõ sẽ như thế nào nếu họ trở về".
- "Nếu có một tên nào đỏ trở về.. ".
- "Này Barth, phải phục thiện chút chớ... Bộ Tư Lệnh không thể nào làm khác hơn... Tất cả đơn vị chính qui đều cần để sử dụng bẻ gãy cuộc tấn công. Anh thừa rõ quân số thiếu hụt như thế nào".
- "Và các anh cần đến Tiểu Đoàn của tôi..rồi bùm! Tiểu Đoàn sẽ tan biến! "
- "Tranh luận như vậy để làm gì, Barth? Điều anh nói là đúng nhưng, mặt khác... Còn có chuyện phục hồi danh dự cho các binh sĩ của anh. Nếu cuộc thảm sát thành công, một số lớn bọn họ sẽ được trở lại quy chế cũ: ít ra đó cũng là điều đáng kể chứ! Hơn nữa, chiến tranh mà. Cả anh, cả tôi đâu có gây ra chiến tranh".
- "Hẳn là mình không gây ra rồi".
- "Vậy thì... tôi chúc anh may mắn. Anh đã nhận được giờ giấc ấn định. Giờ giấc đó đã được tính toán khít khao, nhưng chuyện đó thực hiện được nếu binh sĩ của anh làm cho nhanh. Chúng tôi đợi tin tức do các anh gửi về. Một lần nữa, chúc Đại-Đội 2 của anh may mắn! "
Đại úy Barth gác máy rồi nói với giọng mỏi mệt:
- "Thôi được, mình thi hành".
❉❉❉
Tania đã biến mất khỏi Orcha. Một đêm Sergei đến gõ cửa nhà nàng, không thấy trả lời, anh ta bước vào thì thấy nhà trống. Anh hoài công tìm nàng, hỏi thăm dân chủng ở quanh, và sai cả Tartoukine cùng du kích đi kiếm nàng... Nhưng không thấy tăm hơi đâu cả. Sergei không chịu ngưng, Tania không thể nào trốn đi xa được và với thời gian không cái gì có thể thoát khỏi bọn anh.
Giận dữ...và thất vọng, Sergei trở lại khu rừng, nơi mà những người thành thạo đặt tên là "xứ của chó sói". Anh cũng trở thành như một con sói khao khát trả thù, say máu và tàn nhẫn.
Cách Barsdovka không xa lắm, có những căn chòi gần sụp đổ là nơi sống chui rúc của những người già nua. Họ không muốn rời bỏ nơi này, thà rằng chết còn hơn là bỏ đi. Một căn chòi là nơi trú ngụ của bà Marfa, một bà già ngoài 70 tuổi. Bà cụ sống lay lắt nhờ sữa của con dê. Gần như suốt ngày bà cụ đứng bên cạnh chiếc cửa sổ nhỏ xíu ngắm những binh sĩ Đức và những đoàn xe tiếp tế đi qua. Ban đêm, những bóng người mặc quần áo trùm kín đến sưởi ấm trong căn chòi rồi lại biến đi một cách kín đáo cũng như khi họ tới. Đó là những du kích quân ngụy trang thành những người dân quê xâm nhập về phía những phòng tuyến quân Đức.
Một đêm lặng lẽ và giá buốt nọ, Tania tìm đến nhà cụ Marfa.
Bà cụ nói:
- "A thì ra mày đó hả Tania? Đã lâu lắm tao không được gặp mày! "
- "Cụ mạnh không? "
- "Ừ thì cũng mạnh, mạnh vậy, con nhỏ ạ. Mày làm gì ở đây? "
- "Cháu muốn đến ở nhờ cụ".
Bà cụ gật đầu và không nói gì nữa. Trong khi Tania đi vào sắp đặt một chỗ ngủ trong kho chứa rơm, bà cụ trở lại bên bếp sưởi, mắt nhìn bất động vào ánh lửa chập chờn. Tania cảm thấy gần như là sung sướng. Qua cửa sổ tròn nhỏ của kho rơm, nàng nhìn thấy Barsdovka... Barsdovka, nơi có Michel, con người xa lạ nay đã trở thành thân thiết với nàng hơn bất kỳ người nào. Nàng đã thuộc về anh ta và theo anh ta bất cứ nơi nào mà anh ta muốn đưa nàng đi. Có thể nàng sẽ được gặp anh ta... có thể nàng sẽ được nói với anh ta chăng? Nàng nghĩ tới điều mà nàng sẽ nói với anh ta khi đó rằng nàng thấy tất cả đều thiếu vắng nếu không có anh, rằng nàng đã chờ đợi anh và nàng đã quyết định tìm đường lại gần anh hơn. Nàng cũng sẽ nói với anh ta rằng nàng từ bỏ tất cả mọi thứ thân thiết quý báu nhất đối với nàng từ trước tới nay để được sống gần bên anh...
❉❉❉
Mọi người ở Barsdovka đều ngạc nhiên khi thấy đại úy Barth tới, ngoại trừ Trung-úy Obermeier đã được Trung-úy Wernher ở Babinitchi báo trước.
Không lưu ý tới Thượng sĩ Krull vẻ mặt sững sờ đứng chào cứng nhắc, Đại-úy Barth đi thẳng vào chỗ Trung-úy đại đội trưởng. Trên chiếc bàn cổ lỗ la liệt những bản đồ ghi công trình do Đại đội 2 thực hiện với những đường giao thông hào vẽ bằng màu xanh, đỏ và vàng.
Hai viên Sĩ quan chào và bắt tay nhau.
Đại-úy Barth chỉ bản đồ và nói:
- "Dẹp cho tôi những mớ giấy lộn này đi. Cậu khỏi cần đến nó nữa, ít ra thì cũng tạm thời trong lúc này!"
- "Đại úy muốn nói là "
- "Đúng như vậy. Công chuyện bắt đầu ngay chiều nay. Tối qua, ông Tướng còn đích thân gọi điện thoại cho tôi để giải thích tất cả công việc thêm một lần nữa. Quý vị đo hình như đặt một tầm quan trọng lớn vào vụ này".
- "Và họ đã dứt khoát chọn mình để thi hành? "
- "Ừ! Hân hạnh biết mấy, hả? "
- "Tôi không rõ.. "
Đại-úy Barth lấy ra một bản đồ miền Gorki và trải ra bàn.
- "Cậu nhìn đây. Đại khái mặt trận như thế này. Đây là phòng tuyến của Nga... và kia, phía sau, có thể là nơi nhiều đơn vị chiến xa quan trọng tập họp. Tất cả đều bình lặng trong khi đụng độ dữ dội ở trước Vitebsk. Tuy nhiên ông Tướng nghĩ rằng quân địch đang sửa soạn tấn công ta cũng bằng những lực lượng lớn lao. Những phi tuần quan sát không kết quả vì mây quá thấp... Và, như cậu đã rõ, bọn Nga là bậc sư tổ trong nghệ thuật ngụy trang".
- "Tôi được trả giá để tìm hiểu vụ này! "
- "Khả năng duy nhất để tìm hiểu họ đang sửa soạn gì...là tổ chức một cuộc thám sát đại quy mô. Tình hình hiện đáng ngại. Phòng tuyến thứ nhất của mình rất yếu. Tất cả đơn vị hiện diện đều cần dùng để ngăn chặn cuộc tấn công bất ngờ. Không ai biết được tình trạng sẽ ra sao khi mà những đơn vị đó bị tiêu hao. Lộ Quân không sẵn một đơn vị trừ bị nào đáng kể. Tóm lại, họ không thể rảnh một người nào thuộc những đơn vị chính qui để thực hiện cuộc thám sát này. Do đó họ có ý định dùng bọn mình..."
Obermeier nói:
- "Một ý định xuất sắc! "
- "Thấy không? Vậy là chúng ta nhận được lệnh vượt những phòng tuyến đầu trong đêm mai và phần chia thành toán nhỏ, chúng ta sẽ phải lén qua phòng tuyến Nga băng qua khu rừng Gorki, nơi người ta dự đoán cũng có những đơn vị tập hợp, nhất là một số bích kích pháo và sơn pháo. Cậu đã biết pháo binh Nga nguy hiểm tới mức nào. Đại đội của cậu phải tìm xem tầm quan trọng của cuộc tập họp đó ra sao. Đó, tất cả là như thế".
- "Như thế là đủ rồi. Đại úy có tin rằng dù một người thôi, có thể trở về được không? "
- "Cậu muốn nói rằng cậu ngại rằng binh sĩ của cậu đầu hàng tập thể? "
- "Dù họ không làm như vậy công tác cũng coi như tuyệt vọng. Bọn Nga sẽ lần lượt tiêu diệt bọn tôi".
- "Chỉ cần một người duy nhất trở về, tôi đã nói với cậu điều đó. Để gạt đi nỗi lo ngại đầu tiên ít ra trong một biện pháp nào đó, thì đây cậu có thể sẽ nói với lính cậu như thế này: "Tất cả người nào trở lại sau khi hoàn tất nhiệm vụ, sẽ được phục hồi cấp bậc cũ và được thuyên chuyển về đơn vị trước đây. Giai đoạn Tiểu đoàn Trừng Giới đối với họ sẽ được chấm dứt". Cũng như cậu, tôi biết công tác này diễn biến như thế nào. Bọn Nga không phải điên, mù gì. Nhưng cậu có một vài binh sĩ rất giỏi, những cáo già không cần phải để ai dậy thêm và sẽ biết thích ứng với mọi hoàn cảnh. Chúng ta đồng ý rằng một phần rất lớn sẽ tiêu tùng. Nhất là những chú nào chưa có kinh nghiệm chiến trường, quá yếu ớt không chịu nổi cuộc thử thách này. Mình cũng chẳng làm gì hơn được. Chỉ có một điều đáng kể là một vài người trở về được để cho ta tin tức".
- "Nếu tôi không lầm thì tôi có thể tự ví mình như một anh chăn chiên lùa đàn súc vật của mình về phía chiếc máy làm xúc xích! "
- "Ê này, Obermeier. Sao cậu lại có thể ví lính của cậu như đoàn súc vật? Tôi không hiểu thái độ của cậu. Chúng ta phải sẵn sàng chờ đợi gánh vác những nhiệm vụ như vậy chớ".
Đại úy Barth cúi xuống chiếc bản đồ, đưa chiếc bút chì theo đường vẽ đó.
- "Đây là kế hoạch tổng quát, Obermeier. Cậu chia Đại-Đội thành l0 toán hoạt động với tính cách hoàn toàn độc lập. Mỗi người sẽ được võ trang như thường lệ. Cậu sẽ nhận thêm 10 khẩu Trung liên 42 và 10 khẩu tiểu liên. Những người khác sẽ có súng trường và thêm lựu đạn. Cậu có đủ người có khả năng xử dụng súng Trung liên chớ? "
Obermeier gật đầu.
- "Tốt. Như vậy là mọi việc xong xuôi. Cậu sẽ từ đây điện thoại cho tôi ngay khi có một người nào trở về với một chút gì cụ thể để báo cáo".
Trung úy Obermeier đáp một cách nghiêm trang:
- "Thưa Đại úy, rất tiếc là không thể được. Trung sĩ Wegner sẽ thay tôi điện thoại cho Đại úy".
- "Wegner à? Cóc biết anh này. Mà tại sao lại là Wegner? "
- "Bởi vì tôi cùng đi với binh sĩ của tôi".
Đại úy Barth ném chiếc bút chì xuống bàn và nhìn thẳng vào viên Trung úy:
- "Cậu có chuyện gì vậy, Obermeier? Đừng có ngu xuẩn! Cậu phải ở lại đây".
- "Thưa Đại úy, xin Đại úy đừng cho tôi lệnh quá khắc nghiệt về chuyện đó".
Đại úy Barth tiếp tục nhìn viên Trung úy:
- "Có chuyện gì trong vụ này? Tại sao lại chọn Trung sĩ Wegner? Hay là cậu lại rơi vào những tưởng tượng tình cảm xưa cũ của cậu? Cậu nhất quyết làm người hùng sao? Hoặc anh Trung sĩ Wegner đó... là chủ gia đình đông con?
- "Thưa Đại úy, ở đây có rất nhiều người là chủ gia đình".
- "Hắn có mấy con? "
- "Năm đứa. Nhưng Đại úy tin tôi đi, không phải chỉ vì như thế thôi đâu... và tôi cũng chẳng định chơi cái trò người hùng. Tôi chỉ muốn theo đại đội của tôi thôi. Điều đó hoàn toàn hợp lỷ phải không thưa Đại úy? "
- "Cha nội này... Tuy nhiên tôi cũng tin là cậu có lý Đó là một công việc hệ trọng. Nhưng tôi cần cậu...Thử tuởng tượng một thằng cha như loại Bevern về thay cậu thì ra sao? Mà trong hoàn cảnh hiện tại thì chuyện đó có thể nói là chắc đấy!"
- "Thưa Đại úy, nếu có vụ đó, Đại úy cũng sẽ giải quyết xong ngay. Hơn nữa, tôi chẳng bao giờ có ý muốn... không trở về. Trái lại, tôi sẽ trở về, Đại úy có thể tin tôi trong việc đó. Chính tôi cũng là một cáo già ngoài mặt trận".
Đại úy Barth cắn môi dưới, dáng suy tư. Ông ngước mắt nhìn Trung úy Obermeier... và rồi lại quay đi ngay, ông nói khẽ:
- "Thôi được... Tôi rất tiếc... Mình xưa nay vẫn luôn luôn đồng ý với nhan... Tôi chịu đựng cậu được lắm, Obermeier ạ.... (ông mỉm cười). Nhưng đừng có tình cảm! Tôi sẽ không cho lệnh bắt buộc cậu phải ở lại.. ".
❉❉❉
Cùng khi đó, ở Bá-Linh, Bác sĩ Kukill đã cố gắng mấy giờ liền để liên lạc điện thoại với Orcha nhờ sự giúp đỡ của một Sĩ quan Mật Vụ mà ông vừa gỡ cho khỏi một trường hợp khó khăn. Viên Sĩ quan nói với người binh sĩ làm việc tại tổng đài:
- "Thế nào chẳng gọi được tới Orcha. Tôi chưa đến đó bao giờ nhưng miền này có một tầm quan trọng khả lớn trên mặt trận của chúng ta.
Bác sĩ Kukill nối tiếp điếu thuốc này tới điếu khác và đi bách bộ một cách nôn nóng.
Viên sĩ quan nói với ông:
- "Chắc sẽ được, Bác sĩ ạ. Bao giờ cũng thế, chỉ phải chờ đợi thôi. Bác sĩ thử tưởng tượng qua bao nhiều đường giây để liên lạc được với nơi đó. Nhưng thế nào mình cũng gọi được, Bác sĩ đừng lo".
Bác sĩ Kukill lầm bầm:
- "Tôi hy vọng sẽ không quá muộn".
Những vết nhăn xếp nếp trên trán ông. Ông ngồi xuống cạnh người hạ sĩ đeo ống nghe, ông nói:
- "Kéo dài chờ đợi tới 4 tiếng đồng hồ rồi đó. Dù sao tôi cũng mong được rõ đến bao giờ".
Viên Sĩ quan đáp:
- "Bác sĩ nôn nóng qúa. Tôi không thấy Bác- sĩ như vậy bao giờ? "
Anh hạ sĩ chợt nói:
- "Có Orcha! "
- "A! chuyển cho tôi! "
- "Chưa được... Họ còn phải sang đường giây khác hình như là Babinitchi... hay Barsdovka...gì đó. Xin ráng chờ!...anh không ngừng lập đi lập lại câu đó! "
Viên Sĩ quan can thiệp:
- "Liên lạc được với Orcha cũng là việc đáng kể rồi. Bác sĩ thấy không, tổ chức của chúng ta thật tuyệt vời".
Anh hạ sĩ nói với vẻ bực bội:
- "Có tới bốn hay năm cuộc điện đàm trên một đường giây".
Anh ta có vẻ mất bình tĩnh trước cái ông dân sự và viên Sĩ quan mật vụ cao cấp này. Họ làm anh mất thì giờ vì vụ liên lạc với cái miền Orcha khốn kiếp đó.
- "Allô!... allô!.. Allô!... Orcha đấy phải không? Tổng đài Sư Đoàn hả? Allô!... anh nghe rõ tôi không?... Allô!... Liên lạc ưu tiên từ Bá- Linh. Cho tôi nói chuyện với Babinitchi.. Barsdovka... Đại úy Barth... "
Bác sĩ Kukill thấm mồ hôi trên trán. Viên Sĩ quan châm một điếu thuốc lá...
- "Tiểu-Đoàn 999 phải không? Đại úy Barth đấy phải không?... A lô!... Có phải đúng Đại úy Barth đấy không ạ? Có phải Barsdovka đấy không? Đại úy Barth phải không? "
Anh hạ sĩ ra hiệu cho Bác sĩ Kukill. Ông chộp vội chiếc ống thứ hai.
- "Ai ở máy đó ạ?... Đại úy Barth phải không? Tiểu-Đoàn Trưởng ạ?.. Đây là Bá-Linh... Đây là Bá-Linh... A lô! Đại úy Barth?... "
Tại Barsdovka, Barth áp sát vào tai ống nghe của chiếc điện thoại dã chiến. Ông nói:
- "A lô!...Bá-Linh đó hả? Chơi cái trò gì lạ vậy? Thằng cha ngu xuẩn nào ở đầu giây đó?... Allô!... Đây là Đại úy Barth.. Tổng đài Sư-Đoàn đó hả? "
- "Đây là Bác sĩ Kukill ở Bá-Linh! Xin vui lòng cho mời Bác sĩ Deutschmann vào máy... Ông hiểu rõ tôi không?...Vâng, Bác sĩ Deutschmann, Bác sĩ Deutschmann! Đại-Đội 2".
Đại úy Barth vừa nói, vừa nhìn Obermeier:
- "Deutschmann? Thiên hạ điên rồi chắc? Từ Bá-Linh người ta đòi gặp một ông bác sĩ Deutschmann nào đó. Một tên lính của mình. Có chuyện đó nữa để mà phát khùng!
- "Rồi...Tôi cho gọi binh nhì Deutschmann. Chờ 5 phút".
Bên ngoài, mấy binh sĩ đang quét tuyết lên tiếng gọi:
- "Deutschmann, lên văn phòng Tiểu-Đoàn Trưởng! Deutschmann, lên phòng Tiểu-Đoàn Trưởng ngay! "
- "Được rồi. Trong mười phút nữa. Tao phải băng xong cái này đã".
- "Có điện thoại ở Bá-Linh gọi đó. Đồ ngu! "
- "Ở Bá..! "
Deutschmann vọt dậy, không chú ý tới người thương binh nữa.
Anh nói lớn:
- "Năm phút nữa tao trở lại. Giữ lấy cuộn băng chờ tao. Bá-Linh... vợ tao... Tao... "
Rồi nhảy vọt ra ngoài. Anh chạy băng qua sân tuyết làm như đặt hết cả sự sống chết vào đó.
Đâu đó có tiếng Thượng sĩ Krull:
- "Nhìn kìa! Thằng đó nó có thể phi như ngựa.. "
Deutschmann thở hổn hển khi tới Ban Chỉ Huy Đại đội. Đại úy Barth vẫn cầm ống nghe và Trung úy Obermeier đứng nghiêng người xuống bàn. Deutschmann mắt hoa lên, miệng nói:
- "Thưa Đại úy!..."
Đại úy ra hiệu cho anh chờ và nói tiếp:
- "Alô!...Alô!... Bá Linh đó hả? Binh nhì Deutschmann có đây rồi!... Bá Linh còn đó không?...Sao?...Tổng đài Sư đoàn à?...Dẹp anh đi; đồ ngu!...Cho tôi lại Bá-Linh đi! "
Đại úy chờ đợi. Deutschmann, run rẩy, đứng tựa vào bàn. Một lúc sau, lại có tiếng nói trong máy. Đại úy Barth đưa máy cho anh. Anh nói bằng giọng vô hồn:
- "A lô!... Deutschmann tôi nghe đây... Binh nhì Deutschmann! "
- "Đây là tổng đài Sư-Đoàn. Bá-Linh cắt mất rồi. Tôi không gọi lại được nữa. Theo như tôi cố hiểu thì có ông Bác sĩ Kukill hay Knumbill gọi đó.. "
- "Bác sĩ Kukill... "
- "Phải rồi, đúng thế đó! Chính ông ấy gọi nói về một bà nào đó... tên là Julia gì đó... và một cái gì là huyết thanh... tôi không được hiểu cho lắm... Ông ta cũng nói cái gì chết sao đó nhưng rất là mơ hồ. Cậu có hiểu chút gì về chuyện đó không, bồ.. "
- "Anh không liên lạc lại được nữa à? "
- "Không. Xa quá. Không làm gì hơn được nữa. Cậu có hiểu được chút ít nào không? "
- "Có... Tôi hiểu".
Deutschmann đặt máy và nhắc đi nhắc lại với chính mình:
- "Tôi hiểu... tôi hiểu... Julia chết rồi".