Chương 18
Đại úy Barth nhìn Obermeier rồi nhún vai. Ông ta vừa nghe được là thằng cha này, mặt trắng bệch như tàu lá, vừa biết tin một người đàn bà tên là Julia đã chết. Và, nếu ông còn nhớ không sai thì hồ sơ của Deutschmann có ghi hắn lấy vợ tên là Julia gì đó...
Chắc chắn tin này làm hắn đau khổ lắm, nhưng làm sao được bây giờ? Trong trường hợp tương tự theo kinh nghiệm, ông biết cách hay nhất là làm cho họ bận bịu công việc. Và những người lính của Đại Đội 2 thì sắp sửa không thiếu gì công việc bận bịu. Đại úy nhìn đồng hồ rồi nói:
- "Trung úy, trong một giờ nữa, đơn vị cậu sẽ tới vị trí xuất phát. Còn anh, binh nhì Deutschmann, anh có cần hỏi gì không? "
- "Thưa Đại úy, không".
- "Tôi rất buồn... thực sự là buồn. Nếu tôi hiểu đúng... thì tôi xin bày tỏ lời phân ưu với anh... "
- "Dạ cám ơn! "
Deutschmann đi ra, không chào ai, đứng giữa trời, đầu trần, áo khoác mở nút như lúc anh chạy tới. Schwanecke đi qua nhìn thấy anh, chạy vội lại và gài nút áo khoác cho anh.
- "Hê, cha nội, nom mày như cái thây ma. Có chuyện gì vậy? Bá Linh họ muốn làm gì mày? "
Deutschmann không đáp.
Schwanecke thận trọng nhìn ngược nhìn xuôi rồi hạ thấp giọng:
- "Lại có chuyện khốn nạn nữa hả? Bồ này, mình tự lo liệu lấy. Đêm nay, mày hiểu không? Chuyến này còn dễ hơn nữa... Cóc cần có cờ Hồng Thập-Tự... Sẽ sang phía bên kia... Đúng boong như mình đang cần! Mày đi chứ? "
Deutschmann vẫn im lặng, Schwanecke lay anh:
- "Mà sao chứ, mày có chuyện gì vậy? Ê... mày có nghe tao không đấy? Mày điếc rồi hả? Có chuyện gì vậy? "
Deutschmann lẩm bẩm:
- "Julia chết rồi".
- "Sao?... Nếu vậy... thì mày nên chuồn khỏi nơi này. Chẳng còn gì lưu giữ mày lại nữa. Mày sửa soạn chưa? Chờ đó, tao sẽ giúp mày. Ờ, bồ ơi, dễ như chơi... "
Deutschmann chợt thấy mất hết ý chí, để mặc Schwanecke kéo đi. Hắn vừa đi vừa chửi thề để bày tỏ lòng mến thương mà chẳng hiểu tại sao hắn cảm thấy dành cho người bạn ốm nhom đang ngất ngư đi cạnh bắn.
Chạng vạng tối thì đại đội 2 lên tới tuyến đầu. Trời còn nhìn rõ nhưng màn đêm đã bắt đầu phủ xám cánh đồng trắng xóa bát ngát có cánh rừng chắn ngang chân trời.
Thượng sĩ nhất Krull cũng có mặt. Ồng ta hiểu sắp có chuyện gì nhưng ông không nghĩ tới. Nghĩ làm quái gì? Chẳng còn ai có thể thay đổi được nữa vì vậy ông đành bước lóc cóc một cách bực dọc dẫu đầu đám binh sĩ giống như con bò đi đầu đàn súc vật đến lò sát sinh...
Vào xế chiều, Tania nhìn thấy những anh lính Đức mặc đồ trắng ngụy trang cho lẫn với tuyết, rời khỏi Barsdovka va thoáng chốc biến mất về phía rừng Gorki. Nàng đoán chắc Deulschmann không có trong đám người đó.
Thực ra anh là một trong những người cuối cùng rời khỏi làng, hai vai mang hai túi nặng đựng dựng cụ băng bó, Wiedeck đi trước anh, tay cầm khẩu trung liên 42. Hắn nói:
- "Đúng y như khi xưa. Cái vụ mà mình sắp làm đây đối với tao không nghĩa gì cả, nhưng cái món được cầm trong tay này thì thật tuyệt. Nếu mày muấn biết ra sao thì tao có thể nói rằng tao khoái đi lang bang với món này trong tay dù đi trong khu lúc nhúc bọn Nga hơn là cử phải đào mãi những cái giao thông hào khốn kiếp đó".
Schwaneck vai đeo tiểu liên và lựu đạn gài ở dây lưng đi trước Wiedeck làu bàu:
- "Trong năm hay sáu giờ nữa, rồi sẽ được nói đến chuyện đó".
Wiedeck không nghe anh ta vẫn tiếp tục:
- "Bồ Deutschmann ạ, nếu vụ này thành công mình sẽ chấm dứt được cái Tiểu đoàn bẩn thỉu này. Mày có nghĩ rằng tao khôug thấy khoái khi được tham dự vào vụ này không? "
Schwanecke nói với giọng châm biếm:
- "Ai mà không khoái nhỉ? "
Deutschmann đáp để tỏ ra vẫn tham dự vào câu chuyện:
- "Tao hiểu mày".
Anh có cảm tưởng như đang đi trong đám sương mù và điều đáng ngạc nhiên là đám sương mù đó cho nhận thức rõ rệt mọi vật mà đồng thời lại tạo cho sự vật đó một trạng thái mơ hồ, xa xôi. Anh cố gắng không nghĩ đến Julia, cố gắng nghe Wiedeck để hiểu anh ta. Và anh cũng hiểu một cách trọn vẹn. Một Tiểu đoàn trừng giới là nơi tập họp những con người chống lại luật pháp. Chắc Wiedeck ít ra cũng hiểu như thế. Vậy thì có gì tồi tệ hơn cho anh nông dân chất phát này là phải lẫn lộn với những người như vậy? Không thể nào để cho lũ con anh có thể nói: "Ba chúng mình, kẻ phạm pháp.... Điều đó đau xót cho anh ta biết mấy! Làm sao anh ta còn có thể, trong một trường hợp, dạy dỗ cho các con anh ta, một khi chính anh?... Ai biết đâu rằng trong Tiểu đoàn này, có những người lính chưa hề là tội phạm? Và cũng có những kẻ chính thực là phạm nhân, như loại Schwaneke, mặc dầu hắn ta là một gã thật cừ, có thể trông cậy được! Phải chăng người ta đã tạo cơ hội may mắn này cho cả hai loại kể trên? Có họa là điên hết!
Wiedeck mơ tưởng:
- "Nếu vụ này suôn sẻ... mình sẽ được trở về đơn vị cũ và.. ".
Schwanecke hỏi:
- "Mày tin như vậy hả? "
- "Tại sao không? Mày tưởng Trung úy Obermeier nói xạo à? "
- "Không, ông ta thì chắc chắn là không rồi. Nhưng mầy muốn ông ấy phải chống lại những người khác sao? "
Wiedeck nói một cách chắc chắn:
- "Nếu không phải là thực thì ông ấy đã chẳng nói".
Nếu một Sĩ Quan như Trung úy Obermeier mà còn cố tình nói dối thì... thì... người ta không còn có thể tin vào ai được nữa. Wiedeck tin rằng mọi việc sẽ qua một cách tốt đẹp, rằng anh sẽ được trở lại và được tự do. Tự do!... Anh sẽ được một giấy phép... sẽ được trở về nhà với cặp cầu vai và huy chương. Anh ta nhớ lại lời Trung úy đã nói khi ông ở văn phòng đi ra trước lúc khởi hành. Ông cũng trang bị như mọi người: một khẩu tiểu liên đeo ở cổ, mấy trái lựu đạn gài ở thắt lưng. Ông tuyên bố:
- "Anh em! Đơn vị chúng ta nay là Tiểu đoàn phục hồi 999. Và đây là lúc chúng ta tự phục hồi danh dự bằng một hành động vượt ngoài mức bình thường. Chúng ta sẽ thực hiện một cuộc thám sát tại hậu tuyến Quân Nga. Tôi biết đó là một công tác rất nguy hiểm, về vấn đề đó, các tiểu đội trưởng sẽ cho anh em rõ. Nhưng có một vài điều mà tôi cần nói với anh em: Tất cả những người nào trở lại sẽ được thuyên chuyển về đơn vị cũ của mình cùng với cấp bậc và buy chương trước đây. Khi đó là chấm dứt vấn đề vẫn thường gọỉ. Tôi biết rất có thể không còn ai trở về được. Chúng ta chẳng tạo ảo tưởng làm gì. Nhưng vấn đề tổn thất nhiều hay ít thuộc ở chúng ta. Chỉ tùy ở chúng ta mà thôi. Tôi tin rằng chúng ta hiểu nhau. Tôi đích thân chỉ huy đơn vị bởi vì tôi nghĩ rằng tôi là một người trong các anh em. Vậy thì bổn phận tôi cùng là đi với anh em. Nhưng tôi cũng sẽ trở lại, anh em có thể tin ở điều đó. Ngày mai, tôi hy vọng chủng ta sẽ gặp lại nhau tất cả như lúc này đây. Bây giờ chúng ta sẽ cạn vài chai... để mừng thắng lợi của cuộc hành quân... và để tạm biệt nhau!"
Wiedeck nói:
- "Một tay đáng nể! "
- "Ai? "
- "Trung úy Obermeier..."
Schwanecke làu bàu: "Mong rằng mày không lầm" nhưng rồi hắn vội quay lại mỉm cười và nói lại: "Mày có lý. Ông đó là một tay đàng hoàng! "
Schwaneke suy nghĩ: Phải, Trung úy Obrmeier là người đàng hoàng. Hết sức là đàng hoàng Nếu những người khác giống như ông ta... Nếu hắn không hoàn toàn thuận hảo với Trung úy Obermeier. Và rồi đột nhiên, cũng như luôn luôn trong thời gian gần đây, hắn tự nghĩ hắn là một tên ở ngoài vòng pháp luật và những người như Obermeier hắn phải coi là những kẻ thù. Hắn tự nhủ: "A! được đứng về cùng một phe với Trung úy, với Wiedeck, Deutschmann thì tốt hơn... nhưng quá muộn rồi!"
Đại-Đội 2 tiến qua màn đêm vừa buông xuống với dáng dấp ma quái. Đi đầu, cánh trong Trung sĩ Heje là Trung úy Obermeier. Thượng sĩ nhất Krull đi với tiểu đội thứ nhì. Rồi đến Trung-sĩ Kentrltiz, một Tiểu đoàn trưởng bị giáng chức, một giáo sư âm nhạc, một luật sư, một tên móc túi, một giáo sư Trung Học, một kiến trúc sư; lại một luật sư nữa, một tên ma cô, một anh đồng tình luyến ái, một anh thợ nề, một anh hàng thịt, một cố vấn pháp luật, một tên ăn trộm, một cựu quận trưởng, một y sĩ...
Đằng trươc họ, về phía những tuyến đầu, đêm tối đen và lạnh ngắt. Một hỏa châu sáng rực. Một tràng đạn liên thanh nổ.
Đứng trong cửa sổ, Tania nhìn đoàn người biến mất. Nàng còn nhìn thêm một lúc lâu rồi quay mặt về phía Barsdovka. Nụ cười héo hắt nở trên môi, nàng thì thầm:
- "Ngủ ngon nhé Michel, ngủ cho yên... ngủ cho yên... "
Lên tới những tuyến đầu, Obermeier thảo luận sơ với một Thiếu úy bộ binh. Họ so giờ trên đồng hồ rồi yên lặng ngắm phòng tuyến Nga.
Đột nhiên viên Thiếu úy hỏi:
- "Trung úy không sợ một nửa binh sĩ của Trung úy sẽ đào ngũ sao? "
- "Tại sao? "
- "Theo như người ta nói... thì họ là những phạm nhân... những tên Cộng sản".
- "Anh đừng nên tin tất cả những điều gì mà người ta nói với anh".
Câu nói của Obermeier làm viên Thiếu úy câm tịt.
Một lát sau, ông nhìn đăm đăm chiếc đồng hồ có dạ quang và nói:
- "Còn 20 giây.. 15 giây... 10... 5 giây. Tiến! "
Những hình thù đầu tiên vượt qua mô đất đắp chắn đạn trước hố một cách yên lặng. tiểu đội thứ nhất... cách quãng... tiểu đội thứ hai... cách quãng... thứ ba.. thứ tư... thứ năm... thứ sáu.
Trung úy Obermeier nói với Trung sĩ Kentrop:
- "Chúc cậu may mắn? "
Anh ta nhe răng trắng ởn nói: "Mọi việc sẽ suôn sẻ!" rồi biến mất cùng với các binh sĩ theo sau.
Tiểu đội thứ bảy... thứ tám... thứ chín. Đến lượt Trung úy Obermeier. Ông đảo mắt nhìn thoáng những binh sĩ và tự ra lệnh cho mình một cách yên lặng: "Đi! Chắc sẽ rắc rối ngay đây! ".
Ông trèo lên mô đất đắp trước mặt. Bóng tối nuốt gọn hình thù ông. Viên Thiếu úy nói với người Trung sĩ bên cạnh:
- "Cầu cho ông công tác thành tựu! Dù sao tôi cũng chẳng muốn ở vào địa vị ông ấy chút nào".
Ngay lúc các tiểu đội thuộc Đại đội 2 tiến vào vùng đất không người như vậy thì pháo binh Đức nhả đạn và Trung đoàn bên cạnh khởi sự một cuộc tấn công giả tạo: một kế nghi binh đã dự trù để khiến quân Nga phải chú ý vào một địa điểm khác. Du kích quân của khu rừng Gorki do Sergei chỉ huy được báo động. Họ kéo nhau ra phía bờ rừng bên kia, bỏ trống con đường ven rừng gần nhất. Trung úy Obermeier và tiểu đội của ông, Thượng sĩ Krull và Trung đội chỉ huy, Trung sĩ Hefe với 10 người, tất cả đều lội trong tuyết sâu dưới lùm cây, toát mồ hôi mặc dầu trời lạnh, miệng chửi thề nhưng không ngừng bước. Thỉnh thoảng, các tiểu đội trưởng ngừng lại để kiểm soát địa bàn. Lạc đường bây giờ là nắm chắc cái chết. Họ đã vượt qua phòng tuyến Nga và bất cứ lúc nào cũng có thể đụng với các đơn vị hậu tuyến hoặc đơn vị trừ bị.
Hàng giờ đã trôi qua và đoàn người sắp kiệt sức thì bất ngờ họ tới ven rừng.
Trung úy Obermeier nhìn đồng hồ: 1 giờ 12 phút sáng Trước mặt ông là cánh đồng trải dài với những bụi cây và một vài ngọn cây đứng chơ vơ. Phía xa, dưới ánh sáng nhợt nhạt của mùa đông đất Nga, hiện lên cảnh bao quanh của một thôn ấp. Giữa cánh rừng và thôn ấy đó, có những hình thù đen sì to lớn được ngụy trang bằng cành lá và lùm cỏ: Những chiến xa! Schwanecke nói khẽ:
- "Trời đất! Cả một lộ quân! Những chiến xa T-34! Khi mà nó bắt đầu di chuyển thì phải biết! "
Wiedeck nỏi chen:
- "... thì mình sẽ không còn thời giờ để mà sợ nữa".
Schwanecke nói tiếp với Deutschmann ở bên cạnh:
- "Và tất cả đồ băng bó của mày sẽ chẳng dùng làm cóc gì".
Trung sĩ Hefe nóng nảy la:
- "Câm mồm! "
Schwanecke phê bình:
- "Ồ! Xin ông đừng gắt làm gì. vấn đề là nghĩ xem phải làm gì bây giờ. Mình đã thấy rõ tất cả những gì cần biết, phải không? "
Wiedeck nói:
- "Gần như thế".
- "Vậy thì mình chuồn..."
Schwanecke tính rẵng đã đến lúc hắn thực hiện kế hoạch. Khi trở về, băng qua rừng, hắn sẽ lùi lại phía sau, biến mất và chờ cơ hội thuận tiện để đầu hàng quân Nga. Công chuyện không phải là không khó khăn vì bọn Nga thường không có nhiều cách đối xử với tù binh lẻ loi. Một tràng tiểu liên tránh được nhiều điều phiền phức. Tuy nhiên, chắc thế nào chẳng có những tên Nga lấy làm hãnh diện được giải một tù binh... về phía sau cách xa chiến tuyến vì bọn họ thừa biết bọn Đức cũng không bắn chơi mà lại bắn giỏi...
Với anh linh Đức cũng như anh lính Nga, đi về phía sau xa chiến tuyến đều có nghĩa là được an toàn. Nhưng Schwanecke nghĩ hắn cũng chẳng gấp cho lắm. Hắn đã phòng xa dự trữ thực phẩm trước khi khởi hành. Vì vậy hắn không có ý định tự xuất hiện vô ích quá gần mục tiêu.
Trong khi hắn đang suy tính thì một... hai... ba pháo hiệu màu xanh lục vút lên nền trời đêm tạo cho khuôn mặt những người lính một màu thây ma.
Cùng lúc đó, những khối sắt khổng lồ băng đi như những con kiến vùng chạy vì chân người đụng phải. Tiếng gầm vĩ đại vang dội lên, bao trùm đêm tối. Những xích sắt lạnh ngắt bắt đầu quay, những cành cây ngụy trang rơi xuống. Ít ra cũng đến hàng năm chục chiến xa diễu hành như vậy bên ven rừng và những binh sĩ Đức cố vùi sâu mình dưới tuyết, nhìn những chiến xa đi qua với nỗi khủng khiếp.
Schwanecke la lên:
- "Trời đất, thế là bọn mình bị hãm vào tử địa".
Deutschmann hỏi:
- "Mày nói sao?
- "Mày không nhìn thấy à? Bọn nó băng qua rừng để tấn công phòng tuyến của ta và nó sẽ nghiến nát! Chúng ta rơi đúng vào lúc khởi đầu một cuộc tấn công! "
Trung-sĩ Hefe run rẩy hỏi:
- "Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? "
Schwanecke nói tiếp:
- "Và bộ binh sẽ tới ngay bây giờ.. "
- "Sao thế? "
- "Bộ binh bao giờ cũng đi theo chiến xa. Nếu bọn nó tóm được mình ở đây... "
Wiedeck nói:
- "Cầu Chúa che chở cho một bọn mình! "
Schwanecke bào Trung sĩ Hefe.
- "Kìa, chỉ huy trưởng ra lệnh đi chứ! "
Nhưng Trung sĩ Hefe chưng hửng như trời trồng, đaug nhìn những chiến xa Nga diễu hành qua. Anh cảm thấy bất lực không tính toán được gì nữa, sự việc xảy ra ngoài tầm hiểu biết của anh. Ngay còn ở chiến trường trên đất Pháp, anh chỉ thấy một vài chiến xa địch và chỉ trong chốc lát là bị hạ. Còn ở đây, trên đất Nga, tất cả đều khác hẳn..Wiedeck nỏi;
- "Chạy đi thôi! "
Trung sĩ Hefe mặt như còn dán vào những chiếc chiến xa, đứng dậy và
vùng chạy. Các binh sĩ cũng lao theo anh. Họ phải băng trở lại khu rừng bằng con đường đã tới khi trước. Chuyện đó không khó khăn lắm vì họ đã vạch sẵn một con đường mòn. Nhưng qua rừng rồi, về phía bên kia, chắc sẽ gặp tình trạng đặc biệt. Chỉ trong chốc lát là những chiến xa Nga sẽ dàn ra. Mặt khác phòng tuyến Nga sẽ được bố trí chặt chẽ. Họ sẽ phải luồn qua những chiến xa, vượt qua những phòng tuyến đó. Không cỏ cách nào thực hiện nổi nhiệm vụ đó. Tuy nhiên, họ vẫn chạy, không ai có ý nghĩ nhỏ nào về tình trạng trên cũng như những người thuộc các Tiểu đội khác của Đại-Đội 2 trong cùng một hoàn cảnh như vậy.
Trước bình mình thì họ tới được bìa rừng phía quay về phòng tuyến Đức. Đa số các Tiểu đội khác cũng tới cùng lúc với Tiểu đội của Trung sĩ Hefe. Người nào người nấy đều kiệt sức, thở hổn hển, nhào mình xuống tuyết. Và họ đều nhìn thấy cảnh mà họ đã dự đoán: Các chiến xa đã dàn ra giữa khu rừng và những phòng tuyến đầu của Nga!
Trung úy Obermeier cùng với Bartlitz tiến bước trong đám tuyết mềm. Đột nhiên, những đèn chiếu sáng rực, soi tỏ tất cả khoảng cách phía trước Một toán nhiều bóng người nhào vội xuống đất nhưng không đủ nhanh nhẹn cho kịp...
Bartlitz nói:
- "Bọn mình đó...Chắc chắn là tụi nó muốn vượt qua... "
Trung úy Obermeier quan sát rồi hỏi như than vãn:
- "Trời đất! Sao tụi nó chậm lại như vậy. Làm như còn muốn kiếm hoa thơm cỏ lạ nữa ".
Bartlitz đáp bằng giọng nghiêm nghị:
- "Bởi vì họ không hiểu rõ ở mặt trận Nga phải hành động ra sao. Mà họ hiểu sao được? Người ta có dạy họ bao giờ đâu! "
Nhiều bóng người khác từ trong rừng chạy ra, tiến thật mau. Họ đội mũ lông, tay mang Tiểu liên với những băng đạn lớn hình tròn. Barlitz kêu lên:
- "Quân Nga.. ".
Một tràng trung liên Đức nổ vang. Những bóng người bổ nhoài xuống đất. Có một vài bóng ngã súc xuống.
Trung úy Obermeier thất vọng nói:
- "Đồ ngu... bắn như thế để lộ mục tỉêu rồi còn gì ".
Một chiến xa Nga quay pháo tháp. Có tiếng đại liên Nga nổ khô khan lẫn với tiếng trung liên Đức và rồi tiếng súng Đức im bặt ngay. Một vài binh sĩ Đức đứng dậy giữa luồng ánh sảng đèn chiếu của chiến xa, tay giơ cao lên đầu. Nhưng đại liên Nga vẫn tiếp tục bắn và một vài khẩu tiểu liên cũng góp tiếng.
Binh sĩ Đức ngã gục người này tiếp người kia.
- "Trời ơi! "
Bartlitz nhận định.
- "Bây giờ mình đã biết cái gì đang chờ mình rồi. Phải cố mà tiến lên. Bộ binh của nó chẳng mấy chốc sẽ tới. Nếu mình bị bắt... Trung úy hiểu chứ? "
Cách đó năm, sáu chục bước, cùng lúc đó Wiedeck cũng nói với Trung-sĩ Hefe:
- "Bắt buộc mình phải vượt qua. Lúc này, trời còn tối nhưng cũng không được bao lâu nữa. Tụi nó đâu rồi? "
Hefe đáp:
- "Tao cũng không biết".
- "Deutschmann! Schwanecke, Moldets đâu? "
- "Tao làm sao biết được! Chắc lụi nó còn ở phía sau... "
Vấn đề đó đối với Hefe không cần thiết. Điều ước mong duy nhất làm bận tâm là ra khỏi được cái lò sát sinh này, về được phía sau phòng tuyến Đức. Đúng thế, nhưng bằng cách nào đây?
Wiedeck hỏi:
- "Tao có nên chạy về phía trước không? "
- "Ừ, chạy đi, thử xem! "
Trước khi băng mình đi, Wiedeck nhận thấy bên trái, về phía Gorki có một hàng dài khinh binh Nga. Không còn chậm trễ được nữa! Cùng lúc đó, các chiến xa lại hoạt động.
Những chiến binh địch từ giao thông hào vọt lên, thét lớn, bắn ác liệt, và xông vào các vị trí quân Đức. Thế là, hỏa ngục khởi diễn. Pháo binh khai hỏa. Những khẩu trọng pháo chống chiến xa gầm thét. Những vệt lửa dài sáng rực trong đêm.
Hai... bốn... bảy chiến xa nổ tung và cháy như những bó đuốc vĩ đại nhưng các chiến xa khác vẫn tiến, máy nổ gầm gừ, nòng súng nhả đạn tới tấp.
Phía sâu trong rừng một chút tại một điểm vừa đủ nhìn thấy đồng bằng phía trước, Deutschmann và Schwanecke nằm sau một thân cây lớn bị chặt gục, trong một vị trí tương đối an toàn.
Schwanecke nói:
- "Khi mà bộ binh của nó chưa tới thì ở đây mình cóc sợ gì cả. Chiến xa
của nó chẳng làm gì được mình".
Deutschmann lầm bầm:
- "Quân địch đã tới những tuyến đầu của bên mình rồi".
- "Cái đó đã hẳn rồi. Mày còn tin tưởng ở gì nữa đây? Một số lơ thơ bên quân mình không thể nào chịu đựng nổi trận pháo kích này".
- "Mình phải làm sao bây giờ? "
- "Hãy bình tĩnh! Để cha già Schwanecke này xử thế cho. Với hai thằng bọn mình, chiến tranh coi như đã hết. Tao có cảm tưởng đây là lần chót chúng mình chơi đóng trò chiến tranh! "
❉❉❉
Bên bìa rừng. Thượng sĩ nhất Krull nằm trong hố với Trung sĩ Kentrop cố gắng thu mình càng nhỏ bé lại càng tốt, thở hổn hển vì sợ hãi. Thôi thế là chết. Không thể nào ra khỏi nơi này! Trung sĩ Kentrop nói:
- "Này, ông lớn, vững tâm lại một chút".
- "Thế là chết... thế là chết hết...
- "Ê, đừng hốt hoảng! Hãy bình tĩnh chờ coi".
- "Thế là chết... chết... chết... "
Wiedeck là người đầu tiên vùng chạy về phía phòng tuyến Đức. Những đèn rọi đã chuyển hướng về phía trước. Bóng đêm trở lại tối đen dù bình minh sắp lên. Anh ta vừa chạy như một người điên, vừa nghĩ tới vợ, con rồi tự nhủ mình phải tiếp tục chạy dù tim có phải đập đến vỡ tung...
Trung sĩ Hefe nhin theo anh ta, rồi đứng dậy và cũng vùng chạy. Trung úy Obermeier nói:
- "Ông hãy ở lại đây, ộng Bartlitz. Tôi đi đây! "
Bartlitz đáp:
- "Thưa Trung úy, cho phép tôi đi trước".
- "Không, đó là quyền của tôi. Và... tôi rất buồn.. ".
- "Vì sao? "
- "Vì chuyện chúng ta bị như thế này... tôi buồn vì thấy ông phải ở trong Tiểu đoàn trừng giới... Thưa Đại-Tá... "
- "Đừng nói chuyện đó nữa... Tôi không còn là Đại-Tá và tôi tin rằng tôi không mong mỏi được trở tại cấp bậc đó nữa".
- "Tôi đã hiểu để mến phục ông... tôi là... "
Một nụ cười thoáng trên môi Bartlitz:
- "Nếu tất cả sĩ quan đều như ông... tất cả những chuyện này đã chẳng xảy ra. Mà ông vừa gọi tôi là: Thưa Đại-Tá. Ông đã gọi thế một cách đứng đắn đấy chứ? "
- "Dạ... đúng như vậy! "
- "Vậy thì, tôi ra lệnh cho ông để tôi đi trước. Trong quân đội xưa là phải như vậy: người cao cấp nhất đi đầu. Tạm biệt, anh bạn nhỏ... Anh hãy đi ra chỉ khi nào anh tin là thuận tiện nhất. Và đừng có quên điều này ít nhất phải có một người về được! Muốn sao thì sao, phải có một người trở về! "
Ông đặt bàn tay lên vai viên Trung úy, đứng dậy và lao mình về phía trước, người cúi xuống, đôi chân loạng choạng, hai tay ve vẩy, thừa biết rằng mình khó thoát khỏi sổ phận đã định. Trung úy Obermeier chờ thêm vài phút. Những chiến xa Nga đã vượt qua phòng tuyến Đức. Những du kích quân và bộ binh Nga đã quét sạch giao thông hào phía sau họ. Họ không có bắt giữ tù binh. Mà gần như họ cũng chẳng tìm thấy tù binh mà bắt giữ. Binh sĩ Đức đã biết rõ ràng số phận dành cho họ nếu bị rơi vào tay du kích quân.
Trung úy Obermeier lao vào tuyết trắng, đi qua những hình thù nằm thẳng đuỗn mới trước đây còn là binh sĩ dưới quyền ông, đi qua những xác chiến xa còn cháy đỏ. Trong đời ông, chưa bao giờ ông chạy nhanh như thế. Dịp may mắn để lẫn về phòng tuyến Đức thật quả nhỏ nhoi. Không phải ông không rõ điều đó nhưng ông phải lợi dụng lúc hỗn loạn, lợi dụng còn bóng tối. Khi bình minh lên rồi thì dịp may mắn đó tan như mây khói. Mà điều cần thiết là phải có một người trở về được.
Đột nhiên phía bên cạnh ông thấy một bóng đen lù lù tiến tới ông. Một chiến xa! Chiếc đèn rọi nhỏ bật sáng... Chùm ánh sảng chiếu đúng vào Obermeier sững sờ, cứng nhắc như pho tượng, hai tay đưa về phía trước như muốn bổ nhào xuống.
Nhảy vội hai bước, ông ra khỏi luồng ánh sáng và vụt chạy ngoằn ngoèo
trong khi khẩu đại bên nổ dòn phía sau. Tim đập muốn vỡ lồng ngực, ông nghĩ tới một cái hố, trong khi mồ hôi chảy như suối trên mặt, phải tìm được một cái hố... một chỗ trú ẩn cá nhân... một lỗ bom... một giao thông hào...
Wiedeck cũng nhìn thấy chiếc chiến xa thuộc hậu đội địch quân đó. Anh nhảy vào chiếc hố đạn trọng pháo và cúi đầu xuống. Ở nơi đó, anh cảm thấy tương đối an toàn. Dù sao tụi binh sĩ trên chiến xa cũng không thể nhìn ra anh. Anh đã tới được vùng đất không người trước đây và đã vượt qua được một đoạn dài của con đường dẫn tới chỗ thoát hiểm.
Bất thình lình, một thân bình thật nặng đè ập lên anh. Có hai cánh tay ôm lấy vai anh. Anh kêu lên:
- "Bỏ tao ra, đồ con lừa! "
Người kia nói:
- "Tao, Bartlitz đây. Xê ra một chút... Wiedeck đấy hả mày? Đủ chỗ cho hai đứa mà".
- "Chỉ mong sao cho bọn nó không nhận ra mình".
Một lát sau, lại một người thứ ba rớt xuống chỗ hai người như bị bắn từ đâu tới. Wiedeck muốn ngửng đầu lên xem là ai nhưng có hai bàn tay chặn lại. Có tiếng nói rít lên:
- "Đừng có thò đầu ra".
- "Có phải Trung úy đó không? "
- "Ừ, ngậm miệng lại! "
Bartlitz thì thầm:
- "Rồi mình cũng lại gặp nhau".
- "Im lặng! "
Co quắp trong khoảng chật hẹp, họ lắng tai nghe. Có tiếng giây xích sắt chiến xa kêu lách cách ở bén cạnh và tiếng máy rú lên. Luồng ánh sáng của chiếc đèn rọi xoi móc bóng đêm, ngừng lại trên lưng Obermeier hơi nhô lên khỏi mặt đất.
Viên Trung úy khẽ nói:
- "Nó tìm ra mình rồi".
Wiedeck nói:
- "Thế là phèo!.. ".
Trung úy Obermeier tiếp:
- "Chưa đâu. Nó không bắn... Nó muốn nghiến nát mình. Khi nào nó tới thật gần... "
Ông không nói nốt, hai người kia đã hiểu.
Tiếng xích sắt lách cách tới thật gần. Trung úy Obermeier kêu:
- "Nào! "
Cả 3 người vọt ra khỏi hố và phân tán ngay tức thì.
Chiếc chiến xa đi qua trên miệng hố, ngừng lại và xoay mình tại chỗ. Nắp pháo tháp mở ra, mội chiếc đầu thò lên. Lập tức khẩu đại liên bắt đầu khạc đạn.
Bartlitz trúng đạn trước nhất. Ông ta đột nhiên ngưng chạy và ngã gục.
Rồi đến lượt Wiedeck. Anh ngã sấp mặt xuống. Tay chân còn dẫy dụa một lát, thân hình giật lên hai, ba lần... rồi bất động. Không có một chỗ ẩn nào nữa. Trung úy Obermeier vừa chạy vừa cầu nguvện. Đạn đại liên cày tuyết quanh ông. Tiếng đại liên chợt im và một viên đạn trái phá nổ bên cạnh ném tung ông sang một bên. Vọt dậy, ông tiếp tục chạy. Một phát đạn nữa, lần này trúng cánh tay ông. Bọn Nga bắn trọng pháo. Ông trở thành mục tiêu di động tuyệt diệu đối với họ.
Viên đạn trái phá thứ ba nổ tung trúng ngay vào người ông.