← Quay lại trang sách

Chương 19

Bá-Linh.

Ngược với mọi sự chờ đợi, chất actinite của Bác sĩ Deutschmann đã chứng tỏ các tác dụng. Julia tỉnh lại dần dần. Tim nàng đã đập khá hơn, tình trạng chung tiến triển khả quan trông thấy. Giáo sư Burger và bác sĩ Wissek đã theo dõi sự tiến triển đó với sự ngạc nhiên và hoài nghi. Họ đã trù tính những kế hoạch cho tương lai, những kế hoạch xoay quanh chất actinite. Một phát minh một ân phước.

Bác sĩ Kukill không rời khỏi đầu giường Julia, một lần đầu tỉnh lại được một vài phút, Julia đã nhìn thấy mặt ông ta vởi những nét mệt mỏi. Nhờ sự giao thiệp rộng, ông ta đã vận động mang từ Thụy sĩ về một chất thuốc mới của Auh-Mỹ gọi là chất "trụ sinh" để tiếp tục chữa trị cho nàng. Chất actinite đã dùng hết và người tìm trong phòng thí nghiệm của Deutschmaan những máy móc khả dĩ chế tạo được thêm nhưng hoàn toàn vô ích. Vậy thì phải gọi gấp Deutschmann trở về Bá-Linh để anh có thể tiếp tục khảo cứu và chế tạo chất thuốc kỳ diệu đó. Julia thì còu lâu mới có thể làm được công việc đó. Mặc dầu nàng đã thoát chết nhưng nàng vẫn còn phải nằm liệt giường hàng tuần, hàng tháng ; ấy là chưa kể còn lo bệnh tái phát.

Nhiều khả năng không thể ngờ tới đang đón chờ. Dù có mất một hay hai năm đi chăng nữa để đi tới việc sản xuất một số lượng lớn lao chất actinite thì việc chữa trị những bệnh nhiễm độc cũng sẽ tiến được một bước khổng lồ. Và chính những người binh sĩ sẽ được thụ hưởng trước nhất. Chiến tranh là vấn đề quan trọng trên hết, vì vậy không có gì lạ nếu những y sĩ nghĩ ngay tới những thương binh trước hết.

Khi Julia tỉnh lại và nhìn thấy bộ mặt của Bác sĩ Kukill cúi xuống, cặp mắt của nàng còn ngơ ngác lờ đờ chỉ mới nhận ra ông ta một cách mơ hồ. Cặp môi nàng đụng đập như không để lọt ra tiếng nào nghe được. Bác sĩ Kukill cúi sát xuống nữa và cuối cùng mới nghe thấy:

- "Có chuyện gì thế? Tôi ở đâu... đây? "

Ông đáp.

- "Bà đau nặng lắm. Nhưng bây giờ bà khá nhiều rồi ".

- "Có... có chuyện gì... xảy ra... với... "

- "Bà Julia, xin bà đừng nói. Bà ngủ đi. Cố gắng ngủ đi! "

Hình như trí nhớ vụt trở lại với nàng. Nàng muốn ngồi dậy nhưng chỉ thấy tấm thân tiều tụy run rẩy một lúc lâu.

- "Cuộc thí nghiệm... có... có...? "

- "Có. Thành công rồi. Bà hãy nghỉ ngơi đi. Tôi xin bà! "

- "Thế ông đã... Thế ông đã... anh Deutschmann... "

- "Vâng. Tôi sẽ lo cho ông ấy trở về. Tôi xin hứa với bà. Tôi đã... tôi đã lo liệu vận động các nơi cần thiết. Bà đừng lo ngại gì cả. Và nếu bà muốn được ngủ yên (ông nuốt nước bọt) tôi sẽ nói cho bà biết một chuyện này khiến bà rất vui... "

- "Chuyện gì.. chuyện gì... thế? "

Ông ta nói dối:

- "Tôi đã nói chuyện với ông nhà. Không, không phải như bà nghĩ đâu (Ông sợ hãi khi nhìn thấy Julia rung động), ông ấy vẫn còn ở bên Nga. Tôi đã điện thoại cho ông ấy, ông ấy bảo tôi là vẫn được mạnh khỏe và ông ấy... ông ấy dĩ nhiên rất mừng được trở về... "

- "Anh ấy... có... có biết... không? "

- "Không... Tôi không muốn làm ông ấy lo ngại, vẫn còn có thời giờ để cho ông ấy biết sau".

- "Xin nhờ ông... "

Nàng khép mi mắt lại và những lời nói tiếp biến thành tiếng thì thầm không thể hiểu nổi nhưng rồi ngay khi đó nàng lại mở mắt và nói rõ ràng trong khi một nụ cười mãn nguyện làm rạng rỡ khuôn mặt:

- "Xin nhờ ông... điện thoại lần nữa... bảo anh ấy... bảo anh ấy... rằng tôi rất sung sướng... rất sung sướng... "

Bác sĩ Kukill cố gượng nói:

- "Vâng, vâng, tôi sẽ điện thoại cho ông ấy. Tôi sẽ bảo ông ấy như vậy".

Nhưng Julia không còn nghe nữa. Nàng lại ngủ thiếp đi.

Lần này, phải làm gấp. Bác sĩ Kukill lại kêu gọi đến viên Sĩ qnan mật vụ cao cấp để dẫn ông đến tổng đài điện thoại quân đội. Sau một giờ rưỡi, thì liên lạc được với Orcha nhưng không thể đi xa hơn. Đầu giây kia cho biết mặt trận hiện đang lộn xộn. Quân Nga đã chọc thủng phòng tuyển. Bộ tham mưu Sư Đoàn sắp phải rút lui. Thế mà lại còn có người ở Bá-Linh đòi nói chuyện với một anh Deutschmann nào đó tại cái xứ chắc chắn đã ở trong tay địch quân! Tiểu đoàn trừng giới 999 à? Tình trạng của tiểu đoàn ra sao à? Liệu người ta có để cho họ yên đừng quấy rầy không? Tiểu đoàn đó không còn nữa. Bị thauh toán rồi. Hết. Ai hơi đâu mà lo đến tiểu đoàn đó trong khi bao nhiêu Tiểu đoàn khác cũng đã bị tan tành? Tại Orcha, lúc này, người ta còn có nhiều lo âu khác hơn. Đúng như thế, bị thanh toán! Không còn có tin gì về tiểu đoàn đó nữa! Chấm dứt! Bác sĩ Kukill mắc ống nói và khẽ nói: Vậy rồi đó, bị thanh toán. Thanh toán, điều đó có nghĩa là bị giết hoặc bị bắt làm tù binh, cả hai trường hợp thì trên thực tế cũng chẳng khác gì nhau. Tính sao đây? Một điều chắc chắn là: Không nên nói cho Julia chuyện đó khi mà nàng chưa thoát khỏi nguy hiểm. Rồi sau đó hãy hay. Riêng đối với ông thì không còn điều gì đáng trách, ông đã làm tất cả mọi điều trong quyền hạn của ông. Ông đã sửa soạn con đường trở về Bá-Linh cho Deutschmann. Trở về một cách hợp pháp. Nếu... nếu Deutschmann bị chết thì ông không chịu trách nhiệm... Chắc chắn rồi Julia cũng khuây khỏa. Không phải là ngay lập tức đâu! Nỗi buồn tang tóc sẽ kéo dài một, có thể là hai năm... nhưng thời gian sẽ hàn gắn mọi vết thương, ông sẽ chờ đợi. Ông sẽ tỏ ra là một người bạn tận tụy, ân cần và sẽ đưa nàng trở lại cuộc sống một cách không ngờ tới. Và rồi, nàng sẽ nhận ra là nàng đã hiểu lầm về ông... và rồi... ông nói với viên Sĩ quan đang ngả người trên ghế:

- "Lại đây".

Viên sĩ quan hỏi:

- "Thế nào? "

Bác sĩ Kukill nhún vai.

- "Hình như đã bị thanh toán".

Ông không cần nói thêm điều gì khác, viên sĩ quan đã hiểu.

❉❉❉

Những chiến xa Nga đã lăn bánh trong vùng Barsdovka.

Họ đã chọc thủng các vị trí của Đức, nhưng đồng thời với họ, những du kích quân ở trong rừng do Sergei và Tartoukine cầm đầu đã tràn vào làng.

Bác sĩ Bergen và y tá Kronenberg đã thoát được với một phần thương binh. Họ lao về phía hậu tuyến trên những chiếc xe vận tải cuối cùng, vừa ngỡ ngàng lại vừa yên tâm trước thái độ bình tĩnh của những pháo thủ khi họ đi qua các vị trí của những người lính này. Đây là những người đã từng chứng kiến nhiều cảnh khởi sự kinh hoàng như cảnh này. Quân Nga chọc thủng phòng tuyến à? Phiền phức thực đấy... nhưng rồi sao? Rồi những đơn vị trừ bị đầu tiên đã hối hả tới để chuyểu sang phản công. Bác sĩ Bergen cùng đoàn xe bị đẩy lui sang cạnh đường, nhìn những chiến binh của một tiểu đoàn xung phong trên xe đi qua, người nào mặt cũng bình tĩnh, thản nhiên, súng đặt trên đầu gối, mặc quân phục ngụy trang, đội nón sơn màu trắng, vừa hiền hòa lại vừa dễ sợ. Với đôi chút xấu hổ, Bác sĩ tự hỏi không biết cuộc chạy trốn của ông có chính đáng hay không. Điều đó đã được chứng minh.

Quân Nga không tiến tới Barsdovka nhưng quân du kích đã vào làng đó và như ở mọi nơi họ đã mang đến sự chết chóc và tàn phá, Bác sĩ Hansen đã ở lại nơi này với những thương binh không di tản được gồm những nguời thuộc tiểu đoàn của ông thêm một số khác thuộc một vài đơn vị bộ binh bị đẩy lui khỏi vị trí của bọ. Họ nằm đầy một nửa kho lúa, mắt lo ngại nhìn ra cửa nơi quân Nga có thể tiến vào bất cứ lúc nào. Bác sĩ Hansen đi quanh các giường và ổ rơm, khuyến cáo mọi người bình tĩnh và tin tưởng, làm mọi người yên tâm vì sự hiện diện của ông.

Lá cờ Hồng Thập Tự treo ngoài cửa ra vào, im lìm vì trời không có giỏ. Thương binh đã nghe thấy từ lâu tiếng gầm rú của động cơ chiến xa và những tiếng nổ rời rạc. Đột nhiên, họ nhận ra tiếng nói, tiếng la và những tràng tiếng cười.

Bác sĩ Hansen bắt đầu ra lệnh cho mọi người và ông từ từ đi ra cửa.

Khi ông mở cửa, người du kich đầu tiên mà ông gặp là Tartoukine. Tên này, tia mắt tàn nhẫn, nâng khẩu tiểu liên, nhả tràng đạn vào lá cờ Hồng Thập Tự treo cao trên đầu viên y sĩ. Hẳn mỉm cười nhưng nụ cười lại tắt ngay, ở đây có lính Đức và trong đám đó, có thể có tên đó, kẻ thù bất cộng của hắn. Hoặc nó đã bị thương? Điều đó không quan trọng!... Và nếu hắn không tìm ra được tên đó thì ít ra hắn cũng có thể xả nỗi căm hờn vào lũ Đức khốn kiếp này. Họ là những thương binh à?... Hừ! Trước khi bị thương, họ đã bắn vào anh em hắn, đã giết anh em hắn, đã... Họ sẽ phải đền tội!

Người hắn hơi cúi xuống, súng đã sẵn sàng, hắn tiến về phía viên y sĩ nhỏ nhắn, mặt thản nhiên vẫn đứng chắn ngang lối vào kho lúa. Hắn vừa tiến bước

vừa bảo:

- "Ê, xê ra! "

Bác sĩ Hansen nhận ra tên giúp việc người Mông Cổ khi trước bèn nói:

- "À thì ra anh.. ".

Nhưng Tartoukine nóng nảy ngắt lời:

- "Tránh ra mày! "

Bác sĩ Hansen đáp:

- "Không".

- "Không à? "

Một nụ cười độc ác hiện trên môi anh du kích. Hắn nâng khẩu tiểu liên chĩa vào ngực viên y sĩ và nhắc lại:

- "Không hả? "

Bác sĩ Hansen biết rõ sự đe dọa chết chóc đó. Tartoukine sắp bắn. Tuy nhiên Bác sĩ không cử động và trong giây phút ngắn ngủi đó, ông đã vượt được lên cả chính lòng minh. Ông sợ, sợ khủng khiếp, nhưng không hề để lộ ra. Mặt lạnh lùng, pha chút khinh bỉ, ông nhìn thẳng vào Tartoukine đang mỉm cười trở lại...

Bỗng có tiếng thét từ ngoài đường:

- "Ngưng lại!"

Nụ cười của Tartoukine chợt tắt. Quay đầu lại, mắt giận dữ, hắn nhìn về phía tiếng nói.

Thủ trưởng Sergei lững thững tiến lại gần, khẩu tiểu liên cặp dưới nách, hỏi Tartoukine bằng tiếng Nga:

- "Mày định làm gì vậy? "

Tên Mông cổ nhún vai không đáp. Sergei hỏi tiếp giọng gay gắt:

- "Ê! nói đi! mày định làm gì? "

Tartoukine nói:

- "Nó không để cho tôi đi vào".

- "Và mày định giết nó, hả? "

- "Nó là thằng Đức".

- "Thế không phải là mày đã biết nỏ từ lâu rồi sao? "

Sergei hỏi tiếp mắt không rời khỏi Tartoukine làm tên này quay đi:

- "Sao? Mày không quen biết nó từ lâu rồi à? "

- "Có".

- "Thế mày coi như thế nào? "

- "Nó là một tên Đức! "

- "Còn mày thì một thằng ngu bần tiện! Mày cũng chẳng hơn gì bọn Đức! Nó làm gì mày? Nó đã làm gì một người trong chúng ta? Không. Nó đã chữa cho dân quê ta khi họ đau ốm. Tao còn nhớ rõ chính nó băng bó cả cho mày nữa. Vậy mà mày muốn giết nó? Xéo đi, đồ con heo! Cút khỏi mắt tao! "

Tartoukine răng nghiến chặt, bỏ đi.

Bác sĩ Hansen nói:

- "Xin cám ơn ".

Sergei đáp, giọng còn đầy phẫn nộ:

- "Thôi được, tránh ra".

- "Ông định làm gì? "

- "Tôi đã nói tránh ra! "

Bác sĩ Hansen tránh sang một bên và nói:

- "Nếu ông không tới.. ".

Sergei sắp bước vào trong kho lúa, chợt dừng lại quay đầu nhìn ông thật lâu rồi hất đầu về phía chiếc cửa che khuất những thương binh và nói:

- "Nếu thế thì tất cả những người đó đều chết hết. Tôi biết rõ như vậy. Thường thường chẳng mấy ai can thiệp để ngăn chặn chuyện đó. Đó là điều xảy ra bên phía các anh cũng như bên tôi. Bây giờ đi theo tôi! "

Tất cả những thương binh đều bị bắt làm tù binh, Bác sĩ Hansen đứng đầu sò.

...Chiến tranh cũng tràn qua căn lều của bà cụ Marfa. Những chiến xa diễu hành trước nhà bà cụ thành một hàng dài ảm đạm. Tania đứng sau cửa sổ nhìn chiến xa chạy qua. Nàng đau xót khôn tả suy nghĩ: "Họ đã bắt mất anh Michel, họ đã tàn phá hạnh phúc của ta.. ta thù ghét bọn họ... ta căm hờn bọn họ"!

Nhưng chính nàng cũng không hiểu rõ nàng thù ghét cái gì, Quân Đức? Quân Nga? Chiến tranh? Định mệnh của nàng?...Hay là nàng thù ghét sự yếu đuối và tình yêu của nàng đối với anh lính ngoại quốc? Nàng không quay lại khi cánh cửa đột nhiên mở phía sau nàng, để lọt một luồng gió lạnh ngắt, nhưng nàng biết ngay một cách chắc chắn ai đã vào nhà. Trong phút giây, nàng có chút hy vọng phi lý là mình đã lầm nhưng rồi tiếng nói của Sergei làm nàng hiểu rằng nàng sẽ không thoát khỏi số phận. Sergei hỏi bằng giọng hằn học:

- "Chính mày đó hả? "

Tania gục trán vào cửa kính, không đáp.

- "Quay lại! "

- "Để làm gì? Anh tới giết tôi thì cứ giết đi! "

- "Mày làm gì ở đây, trong nhà bọn Đức? ".

Giọng của Sergei run lên. Hắn bước nhanh lại gần, nắm vai nàng và buộc nàng xoay lại. Tania hỏi một cách châm biếm:

- "Bà cụ Marfa thành người Đức từ bao giờ đó nhỉ? "

Hắn im lặng, nhìn nàng với cặp mắt tàn nhẫn.

- "Thôi, anh giết tôi đi... đừng hỏi lôi thôi! "

- "Mày đã chạy theo nó hả? Mày đã ngủ với nó tại đây, trong khi chúng tao... (Hắn lắc nàng thật dữ dội) Tại sao mày làm thế? Tại sao? "

Nàng nhắm mắt trả lời từ tốn:

- "Tôi yêu anh ấy. Anh không biết điều đó sao? "

Sergei ngần ngừ. Phía ngoài vang lên tiếng la, tiếng cười bọn thuộc cấp của hắn tràn vào làng, những tên cuồng nhiệt đang đi tìm lính Đức, đang thèm khát tàn sát, thèm khát thấy máu đổ. Hắn gần như cảm thấy ghét bọn chúng. Hẳn là một sĩ quan và không thuộc cùng loại với bọn chúng. Dĩ nhiên là phải thù ghét quân Đức, phải đuổi họ đi... nhưng điều đó không loại bỏ những tình cảm nhân đạo. Đã đành cần phải trừng phạt những tên tội phạm và không có hình phạt nào là quá nghiêm khắc nhưng không nên tự làm điều gì mất cả danh dự... Ai là những tội phạm?... Thì chính Tania là một!

Cánh cửa lại mở kêu lách cách. Anh khổng lồ Micha nhào vào bên trong, mắt long lanh, miệng tươi cười. Anh ta kêu lên:

- "Thưa đồng chí Trung úy, bọn Đức đã bị thanh toán hết. Chúng tôi đã đuổi hết bọn chúng... Bây giờ mình có thể rời đi! "

Ngay lúc đó, anh ta nhận ra Tania và miệng anh há hốc một lúc rồi mới nói:

- "Mày? "

Tania rùng mình. Nàng sẵn sàng để chết nhưng khi nghe tiếng "Mày" đó, nàng cảm thấy ớn hơn là cả cái chết.

Micha lau mặt đầy mồ hôi và nói:

- "Thưa đồng chí Trung úy, đồng chí định sẽ xử nó sao? "

- "Mình sẽ xử như thế nào đây? "

Micha nói lớn nhưng cặp mắt anh ta không phản ánh sự tức giận mà anh ta cố tạo ra.

- "Nó đã phản bội bọn mình! "

- "Ừ... ừ... "

- "Đồng chí cho em mần thịt nó đi! "

Tania lùi lại, lùi lại mãi cuối phòng. Chưa bao giờ nàng nhìn thấy cặp mắt nào ghê gớm hơn cặp mắt của hắn không rời khỏi nàng.

Nàng lẩm bẩm:

- "Không... Anh giết tôi đi, nhưng đừng làm như thế... đừng làm thế... "

Micha nhắc lại:

- "Đồng chí cho em nhé? Đồng chí chờ gì nữa? Sự việc đã rõ ràng: Nó đã phản bội mình! "

Sergei nói:

- "Ừ, sự việc đã rõ ràng.. ", rồi quay đi ra.

Đúng lúc đó, cuộc phản công của quân Đức khởi sự.

Cuộc phản công không sung mãn cho lắm, nhưng được thể hiện quyết liệt do sự sợ hãi và bản năng sinh tồn. Một số đơn vị trừ bị eo hẹp và một số khác được vội vã tập hợp tung ra phía trước với đại pháo xung phong, chống chiến xa và lựu đạn. Sự đe dọa đã rõ rệt. Nếu quân Nga chọc thủng được phòng tuyến, mở rộng đột phá khẩu, tiến sâu về phía tây thì những lực lượng quan trọng có thể bị bao vây và cả mặt trận lâm nguy. Vì vậy chính không quân cũng phải tham chiến với phóng pháo cơ nhào xuống thả bom và khu trục cơ yểm trợ cho bộ binh.

Quân Nga phải rút lui. Nhiều chiến xa bị cháy. Những chiếc khác quay đầu ngược lại phòng tuyến cũ và biến sau khu rừng trước đây là điểm xuất phát. Những cuộc cận chiến đẫm máu diễn ra trong khu dân cư, có khi từ nhà này sang nhà khác. Đám du kích của Sergei cuồng nhiệt nhưng ít huấn luyện, chịu thiệt hại nặng nề. Những tên sống sót cũ rút lui về khu vực rậm rạp, kín đáo miền Gorki.

Micha cùng với tiểu đội của hắn thoát chết mang theo cả Tania. Quân Đức tái chiếm các vị trí, càn quét chiến binh Nga-Sô. Gần tối thì tất cả đều yên tĩnh trở lại. Chỉ còn lại những bộ xương chiến xa và xe chở trọng pháo cùng những xác chết trên cánh đồng đánh dấu cuộc trận chiến dữ dội vừa xảy ra.

Thượng sĩ Krull có số hên. Khởi đầu cuộc phản công, ông ta nằm trong một hố đạn trái phá giữa những phòng tuyến đầu cũ. Cho tới lúc đó, ông ta đã bò từng thước một, rất thận trọng và kiên nhẫn...chỉ vì một lẽ giản dị là ông sợ ngửng đầu lên, sợ lộ ra và sợ đứng dậy chạy như những người khác... Chính vì thế mà ông ta đã thoát.

Khi chiến xa và bộ binh Nga tràn tới, ông giả chết. Thỉnh thoảng ông nghe thấy những bước chân rộn rã và tiếng nói. Ồng ta không nhúc nhích ngay cả khi con quái vật bằng sắt lách cách bò sát bên ông. Một nỗi sợ hãi không thể tả làm ông tê liệt, gần như không dám thở nữa.

Hơn nữa ông cũng giống hệt một người chết với chiếc áo ngụy trang nhuốm đầy máu. Đó không phải là máu ông mà là máu của Trung sĩ Kentrop, bị một đạn trái phá chém đứt gần nửa ngực. Với một sự cố gắng cuối cùng, Trung sĩ Kentrop đã lần tới được một hố đạn và chính tại nơi này Thượng sĩ Krull đã bò qua. Kentrop còn thoi thóp nhưng Thượng sĩ đẩy anh ta lên bờ hố và nằm im dưới thân thể đầy máu me đó một lúc trước khi tiếp tục bò đi. Đám quân Nga cuối cùng đã đi qua. Thượng sĩ Krull chờ rất lâu vẫn không thấy động tĩnh gì rồi mới liều mạng ngửng đầu lên. Cảnh đồng gần như trống rỗng. Hoàng hôn đã nhuộm xám tuyết và cả bầu trời, ông ta đợi cho trời tối hoàn toàn mới bắt đầu đi. Đôi chân trước đây mấy giờ làm ông đau đớn khủng khiếp, giờ trở thành vô tri giác, ông không còn sợ nữa, nhưng ông không đứng dậy chạy về phía giao thông hào Đức rất gần đó. Ông tiếp tục bò. Tới khi thấy mấy người binh sĩ thuộc Tiểu đoàn xung phong đứng vây quanh ông mới cố sức đứng dậy nhưng không nổi lại gục xuống, ngạc nhiên lẩm bẩm:

- "Có chuyện gì vậy nè? Tại sao vậy nè? "

Một anh lính đưa cho ông chút rượu mạnh và nói:

- "Bồ không sao cả, bồ lại trở về được với quân bạn rồi.

Rượu nóng rát cổ Thượng sĩ Krull. Ông ta lại thử đứng dậy nhưng vô phương. Đôi chân ông không mang nổi thân hình ông nữa".

Ông ta đã phơi người cả một ngày một đêm dưới trời lạnh ghê gớm nên đôi chân bị liệt cứng. Và sau đó ông đã bị cưa mất một chân.

❉❉❉

Deutschmann và Schwanecke cũng thoát khỏi cuộc tàn sát khủng khiếp đó.

Khi những chiến xa Nga biến về phía Barsdovka và những làn sóng lính bộ binh tiến đến gần, hai người bò sâu vào rừng và vội vã bới tuyết thành một hố sâu chui đại vào.

Schwanecke nói:

- "Thế là yên. Mình thành công rồi. Bây giờ mình có thề ngồi chờ".

Deutschmann hỏi:

- "Chờ đến bao giờ? "

Schwanecke nhún vai đáp:

- "Chờ đến Tết Congo. Cho tới bao giờ yên ổn hết cả. Mày đã thấy đấy, bọn Nga chọc thủng phòng tuyến và nếu bọn nó ma lanh, sẽ cứ thế mà phóng một lèo tới Bá-Linh... "

- "Đừng có nói chuyện lẩm cẩm! "

- "Thế thì mày còn tin tưởng ở cái gì nào?... Có thể là bọn nó không tiến được tới Bá-Linh vì quân mình cũng không ngu dại gì mà quân Nga thì cũng không tỏ ra ma lanh gì cho lắm. Bọn nó là những chiến binh giỏi nhưng trong cái này, mày hiểu rằng... (hắn chỉ vào đầu)... bọn nó cũng chẳng có gì đáng kể. Bọn nó lao đi, rồi lúng túng vất vả và bị diệt như những con ruồi, trong khi nếu là một tướng lãnh giỏi sẽ phải thực hiện cuộc bao vây chiến thắng với tổn thất nhẹ, mày hiểu không? "

Deutschmann mệt mỏi nói:

- "Tao cóc phải là một tướng lãnh".

Anh đang muốn được nghỉ ngơi, được yên tĩnh mà thằng cha lắm mồm này không chịu ngưng nói... Nó nói thế để làm gì không biết nữa?

Schwanecke nói tiếp:

- "Đúng... và mày sẽ chẳng bao giờ là một tướng lãnh. Mày có thể là một giáo sư có giá trị hoặc một vài công việc nào đại khái như vậy, nhưng không bao giờ mày là một tướng lãnh".

- "Tao cóc cần".

Deutschmann lần tìm điếu thuốc trong túi và toan châm hút. Chợt một cú đánh mạnh làm bay cả điếu thuốc lẫn hộp quẹt xuống tuyết. Anh ngước mắt và

ngạc nhiên bắt gặp tia mắt đe dọa của Schwanecke.

- "Mày điên sao mà định hút thuốc ở đây? "

- "Tao... "

- "Câm mõm đi!... Mày thấy đó, chính vì những cái trò như thế mà mày không thể nào là một tướng lãnh mặc dù cũng có những tướng lãnh ngu xuẩn, mà không phải ít đâu! Nếu mày hút thuốc ở đây, mày nghĩ xem sẽ xảy ra chuyện gì? "

- "Thôi được - Deutschmann nói và biết rằng Schwanecke có lý. Thế bây giờ mình làm gì đây? Mày tính sao? "

- "Chờ... khi bọn quân Nga này đi khá xa thì đoàn quân xa sẽ tới, mày hiểu không? Bọn mới này là lính được quân vận gồm những thằng cha không nóng nảy như bọn lính tiền phong hoặc bọn du kích khốn kiếp. Lúc đó thì mình sẽ rõ được tình hình. Khi nào thuận tiện, mình sẽ giơ hai tay lên và ra hàng. Mày có tin rằng mấy anh lính già đó sẽ hãnh diện bắt được hai tù binh không? "

- "Mày có biết bài Quốc Tế Ca chứ? "

- "Không, mà tại sao phải biết? "

- "Tao thì tao có biết nhưng không thuộc hết. Như thế cũng đủ rồi. Đây này mày hiểu không? Vừa tiến về phía bọn nó, giơ hai tay lên, mình sẽ cùng hát Quốc Tế Ca. Như thế làm mấy ông bạn đó yên tâm, bình tĩnh, và sẽ không bắn. Lẽ dĩ nhiên rồi, phải không? "

Schwanecke cười toác miệng và chính Deutschmann cũng không nín được mỉm cười.

Thế nhưng vào buổi trưa thì tình hình lật ngược. Trọng pháo nổ dữ dội hơn tại mặt trận và cứ mỗi lúc một gần hơn. Hai người lại nghe thấy tiếng chiến xa và nhìn rõ đạn trái phá Đức rớt xuống phòng tuyến cũ của Nga.

Schwanecke ngạc nhiên, nói:

- "Ủa! Tao trở thành thằng ngu rồi sao? Phải chăng bồ nhà đã tung ra cuộc phản công? "

Deutschmann nhận xét:

- "Tao thấy có vẻ hoàn toàn đúng như vậy.

Schwanecke bò ra tận ven rừng để xem xét tình hình. Khi hắn thấy bộ binh cũng đổ xô trở lại, hắn thành bối rối.

Hắn trở lại chỗ Deutschmann và nói:

- "Không xong rồi. Mình phải vào sâu trong rừng, nếu không mấy thằng

cha đó tìm thấy mình và lúc này tụi nó sẽ lại càng không thích giữ tù binh mấy. Ai mà không biết vậy? "

Khu rừng im lìm ngập đầy tuyết. Thỉnh thoảng một cành cây để rớt xuống một khối tuyết nặng. Tiếng động của chiến trường vẳng đến xa xa như từ một thế giới khác. Hơi thở của hai người đông lại trong khi họ vừa dỏng tai, vừa thở hổn hển mở một con đường nhỏ dưới các lùm cây. Đêm đã xuống.

Schwanecke đi đằng trước chợt dừng lại như phỗng và nói:

- "Đứng lại! "

- "Có gì thế? "

Schwanecke quỳ gối xuống và thì thầm: "Hình như có mấy cái chòi".

Deutschmann bắt chước hắn và chính anh cũng nhận ra, qua đám cành lá, vòng ngoài mơ hồ của vài căn chòi trồi lên trên đám tuyết giữa đám hàng dậu thưa.

- "Không biết có người ở không? "

- "Làm sao tao biết được! Phải lại coi... "

Deutschmann nói:

- "Ừ thì lại! "

Schwanecke ngạc nhiên nhìn anh nhưng không nói gì. Hai người bò lại gần ven dậu và nhận rõ ra ba, bốn căn chòi.

Tất cả đều im lìm. Một sự yên lặng chết chóc bao quanh. Họ chỉ nghe thấy hơi thở và nhịp tim đập của chính mình.

Schwanecke bàn:

- "Có thể mình sẽ tìm ở đó được cái gì đớp".

- "Mình đâu có thiếu thực phẩm".

- "Thêm chút phụ trội thì có hại gì đâu. Mầy cũng không tin rằng ở đó có gì ăn à?...Tuy nhiên, có thể... "

- "Sao? "

- "Có thể... nếu những căn chòi đó bỏ không... mình sẽ có thể ở qua đêm? "

- "Ờ... tao không hiểu".

- "Tại sao lại không hiểu Nếu mình cứ ở ngoài trời mãi thì mình sẽ chỉ có dịp thoát hiểm với một tay chân bị đông cứng".

- "Đúng vậy! "

- "Thế thì đi".

Trạng thái mê loạn xâm chiếm Deutchmann từ tối hôm trước nay đã thấy bớt. Anh đã tự bắt buộc mình không nghĩ đến cái chết của Julia và anh đã thực hiện được. Chính anh phải sống, bởi vì anh có một sứ mạng phải hoàn thành. Cái chết của Julia đã làm cho sứ mạnh đó thêm khẩn thiết. Julia chẳng còn thể nào trở lại cuộc sống được nữa nhưng sự hy sinh của nàng phải có một ý nghĩa. Anh phải sống bằng mọi cách để tiếp tục công trình mà anh đã phải bỏ dở. Vì vậy, để cho bị bắt cầm tù là điều chua xót, gay cấn và nguy hiểm thực nhưng hình như có nhiều phần thuận lợi may mắn hơn là trở về sau phòng tuyến Đức. Ý nghĩ về các bạn đã bị giết trước đây làm anh rùng mình...

Thận trọng, hết sức chú ý không để lay động cành lá, kéo theo chiếc túi (chiếc kia anh đã vứt đi trong cuộc chạy trốn qua rừng), anh tiến lên. Schwanecke theo sau, tay sẵn sàng khẩu tiểu liên.

Các căn chòi đúng là bỏ trống.

Hai người mở cửa căn thứ nhất và Schwanecke đứng im lìm, đánh hơi trong không khí. Hắn nói:

- "Có người mới ở đây đi, Không quá hai ba giờ đâu".

- "Mày thấy gì mà nói vậy? "

- "Tao cảm thấy... Một chuyện như thế bao giờ tao cũng cảm thấy ngay".

Bóng tối dày đặc hơn. Họ không tìm được món gì ăn trong căn chòi thứ nhất. Trong căn thứ nhì. họ thấy những cục than hồng còn vùi dưới tro của lò sưởi nhưng họ cũng chỉ tìm được ba, bốn chiếc túi rỗng.

Khi đi vòng góc căn thứ ba, căn chòi lớn nhất, thì họ gặp Tania. Schwanecke lúc đó đi trước, luôn luôn đề phòng nhưng đã bớt căng thẳng, đứng sững lại. Hắn lẩm bẩm nói với Deutschmann đi phía sau và đưa cao nòng tiểu liên:

- "Kìa... có người nằm! "

Deutschmann tiến lên cạnh hắn và cũng nhìn thấy thân hình nằm sấp sóng sượt đằng trước chiếc cửa đóng kín.

- "Này... này... Bác sĩ... "

Cả hai người cùng vùng chạy. Schwanecke lập lại:

- "Này. Bác sĩ... một người đàn bà! "

Bộ tóc đeo quăn chung quanh chiếc cổ giống như chiếc khăn quàng bằng lụa. Hai cánh tay buông thõng theo chiều thân mình, lòng bàn tay quay lên, ngón tay quắp lại như muốn nắm lấy vật gì trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Trên lưng của chiếc áo choàng lót lông có 4 lỗ tròn nhỏ... do đạn tiểu liên hắn thủng.

Schwanecke định thần trước. Hắn cúi xuống người chết, nắm vai và lật ngược lại một cách hết sửc thận trọng làm như hắn ngại người chết sẽ đau đớn!

Deutschmann lảo đảo. Anh lại gần người thiếu nữ và nhìn mặt. Nét mặt nàng thoải mải gần giống như mỉm cười. Bộ tóc màu hạt huyền càng làm nổi bật khuôn mặt xanh xao. Cặp môi hơi hé mở hình như còn muốn nói tên mà nàng đã thốt vào giây phút cuối cùng: Michel.

Deutschmann rên rỉ:

- "Tania... Tania tội nghiệp... "

- "Sao? Mầy biết cô này à? "

Deutschmann gật đầu.

- "Có lẽ là... "

- "Phải ".

- "Này... này.. ".

Deutschmann đứng lặng sững sờ rồi anh lùi dẫn như muốn tránh một áp lực không chống cự nổi, mặt anh trắng bệch như tờ giấy, cặp mắt mở rộng, đầy hãi hùng. Miệng anh hé ra nhưng không nghe một tiếng nào, thoát ra. Anh ngắm mẩu giấy gắn bằng một chiếc ghim rỉ sét trên ngực Tania.

Schwanecke gằn giọng:

- "Á! bọn khốn nạn! "

Hắn cúi xuống đọc mẩu giấy trên có viết chữ Nga "con đĩ Đức" nhưng hắn không hiểu và hỏi:

- "Mày biết tiếng Nga thấy nó viết gì vậy? "

Không thấy trả lời, hắn quay lại nhìn Deutschmann và la lên:

- "Ê, Bác sĩ! Mày sao vậy? Mày sao vậy? "

Deutschmann cứng ngắc. Anh cảm thấy chân tay nặng như chì. Mỗi cử động anh đều thấy đau đớn, cả thân xác anh đều đau đớn... nhưng anh không thể ngã xuống được, anh phải...

Anh nói:

- "Lại đây!"

Âm thanh tiếng nói của anh làm Schwanecke run nhưng hắn hiểu ngay và

đặt khẩu tiểu liên dựa vào tường căn chòi.

Hai người nâng thân thể thiếu nữ vừa mới chết không lâu vì hãy còn mềm và khiêng vào trong nhà.

Họ chôn Tania trong đất sét của căn chòi bằng một dụng cụ duy nhất là chiếc xẻng rỉ sét. Họ phải thay phiên nhau liên tiếp trong 3 giờ mới đào được chiếc huyệt đủ rộng và sâu. Trong suốt thời gian đó, không có ai nói một lời nào.