← Quay lại trang sách

56 - 60

56 - MUA PHÂN Người làm ruộng nọ, muốn mua phân bón ruộng cho tốt, mới đến nhà một anh bán phân. Người làm ruộng xem phân rồi nói : - Thùng phần đó anh ăn bao nhiêu ? Anh nọ nói : - Một trăm đồng. Người làm ruộng trả hai mươi đồng. Thấy trả hạ giá quá, người bán phân đổ quạu sinh sự với người mua: - Phân của người ta, có phải cứt heo đâu mà trả rẻ vậy chứ ? Anh làm ruộng bực tức : - Thuận mua thì bán, thuận bán thì mua không thì thôi. Tôi đã ăn mất của anh tí nào đâu, mà anh nói hung thế ?

57 - CÂY CỘT MỐI Nhà kia có khách đến chơi ngồi rất lâu, ý muốn đợi chủ nhà mời thì ở lại ăn cơm. Chẳng may, lại gặp phải chủ nhà hà tiện, không mời khách ở lại, lại vào trong nhà làm mấy bát cơm, rồi lại ra tiếp chuyện. Khách làm bộ như không có gì, rồi gõ vào cây cột mà bảo : - Hừ, nhà anh đẹp thật, nhưng ngặt một cái cột này xấu quá. Chủ nhà hỏi : - Sao ? Khách nói : - Cột có mối, uổng quá ! Chủ nhà cười. - Không, cột này cột lim, làm sao có mối được. Khách thở xì và bảo : - Lim thì lim, chớ mối nó ăn ngầm ở trong đó, mình làm sao thấy đặng !

58 - THEO SAO KỊP Anh chàng nọ ngốc quá, không biết làm gì hết. Vợ hết sức rầu. Một hôm có người mời ăn cơm. Sợ anh ta không biết ăn uống ra sao cho phải phép, vợ dặn : - Mình cứ theo bác Lý mà ăn uống, đừng tự ý làm chi hết. Anh ta nghe lời, đến ăn cơm, anh ta cứ nhắm ông Lý mà bắt chước. Ông Lý nâng ly rượu uống, anh cũng nâng ly rượu uống. Ông Lý gắp thịt heo, anh cũng gắp thịt heo. Ông Lý bỏ đũa xuống, chùi miệng, anh cũng bỏ đũa xuống chùi miệng. Ông Lý thấy thế lấy làm lạ, nhưng không nói gì. Vừa lúc đó người nhà bưng lên món bún tàu. Ông Lý nghĩ : ‘‘ Hay là thằng nọ nó xỏ minh. Mình phải thử xem sao !’’ Nói xong, ông liền sẻ bủn tàu vào bát của ông. Anh nọ cũng bắt chước liền. Ông Lý và luôn một chập mấy miếng liền, ra vẻ hối hả, anh nọ cũng và luôn một chập, không kịp thở. Thấy vậy, ông Lý phi cười, bún tàu sặc lên, mấy sợi lòng thòng nơi lỗ mũi. Anh nọ trân trân nhìn ông Lý, vùng bỏ bát đũa xuống, đứng dậy không ăn nữa, tỏ vẻ bực tức bảo : - Trời ơi, ông tài thế thì tôi theo sao kịp ?

59 - ĐÊM KHUYA GIÓ LẶNG... Một anh chàng có một cô vợ hay ghen, đã thế anh lại còn đi rước một có vợ nhỏ về để ở chung một nhà. Tối đến, anh ta phải ngủ chung với vợ lớn ở giường trong, còn giường ngoài thì để mặc cho cô vợ nhỏ. Một tối nọ, không biết nghĩ thế nào, trong lúc đêm khuya thanh vắng, cô vợ nhỏ mới cất giọng ngâm rằng : Đêm khuya gió lặng sóng yên, Sào ai có muốn cắm thuyền thì qua. Anh chàng ở trong giường trong nghe thấy, ruột gan não nề, anh nghĩ thương hại thay cho tình cảnh ‘‘kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng.’’. Thế rồi anh ta cũng ngâm họa lại rằng : Muốn sang bên ấy cho vui, Mắc đồn lính gác thì xuôi ngả nào. Cô vợ lớn thấy thế, nghĩ cũng tội nghiệp cho cái đức ông chồng và bà vợ nhỏ kia, bèn đáp : Muốn qua bên ấy cho vui, Qua đồn nộp thuế thì xuôi chớ gi ? Nghe cô vợ lớn ngâm, cô vợ bé nghĩ buồn và tức giận, nên cô mới lại trả lời rằng : Muốn qua buôn bán cho vui, Qua đồn hết vốn, thì xuôi làm gì.

60 - TÔI LÀ AI ? Trong một buổi đi tuần đêm, trung sĩ nọ thấy một người đàn ông nhảy xuống sông tự tử, vội vã nhảy xuống cứu kẻ chán đời. Hắn là một thanh niên trạc ba mươi tuổi, mặt mũi khôi ngô, trang phục lịch sự. Vớt lên bờ, hỏi lý do chán đời, hắn nhất định không nói. Trung sĩ bèn dẫn về quận cảnh sát. Ông Quận trưởng đến hỏi tên và nguyên quán, hắn không khai. Ai cũng đoán là kẻ thất vọng vì tình. Mãi sau hình như không muốn người ngoài hiểu lầm mình, hắn mới chịu nói sự thực : - Tôi tự tử không phải vì tình, xin các ông đừng đoán lầm tôi. Thực ra, vì một lý do cá nhân hoàn toàn có tính cách gia đình mà thôi. Nguyên do cách đây ít lâu, tôi có cưới một quả phụ ba mươi lăm tuổi làm vợ. Vợ tôi có người con gái riêng là Thúy Lan, năm ấy mười tám tuổi. Thúy Lan rất xinh đẹp và đã làm cho cha tôi say đắm rồi sau lấy cha tôi. Thành thử thân phụ tôi đang làm cha tôi lại trở nên chàng con rể tôi nữa, vì tôi là cha ghẻ Thúy Lan. Mà Thúy Lan lại trở nên mẹ ghẻ tôi, vì Thúy Lan đã lấy cha tôi. Một thời gian qua, vợ tôi có thai và sinh được cháu Dũng. Dũng trở nên em vợ cha tôi và cùng một lúc Dũng cũng là cậu tôi, vì nó là em Thúy Lan, dì ghẻ tôi. Rồi đến lượt Thúy Lan cũng sinh một con trai là Việt. Việt tất nhiên là em tôi vì nó là con ruột cha tôi. Thế nhưng còn rắc rối hơn nữa là vợ tôi lại có thể là bà tôi, vì con gái nàng lấy cha tôi. Hơn nữa, vợ tôi, là mẹ vợ cha tôi, vì nàng là mẹ Thúy Lan. Cũng vì thế, người chồng của mẹ vợ cha tôi là tôi, tôi chính là bố vợ cha tôi, và cũng là anh em với cha tôi. Hắn nói đến đây gạt nước mắt thở dài : - Cho đến bây giờ tôi buồn lắm vì tôi không còn biết tôi là ai, và tôi là thế nào với cha tôi. Tôi không còn thế nào sống trong tình trạng mập mờ ấy nữa, nên tôi mượn dòng nước để giải thoát.