61 - 65
61 - CAN CAN ĐAO THỔ...
Có một anh học hành thì dổt như con cua ấy thế mà lại đi làm cái nghề buôn thần bán thánh để độ kế sinh nhai.
Thoạt kỳ thủy, anh ta đi làm đạo tràng cho một anh thầy pháp, rồi sau anh ta bỗng nhiên trở thành thày pháp thật.
Vì thế, nên các sách kinh, anh ta thường đọc ‘‘tác đánh tộ, ngộ đánh qua’’ rồi cứ ê a cho lấp đi là rồi câu chuyện hết.
Một bữa nọ, anh ta đi cúng cho một nhà bà góa, khi đọc đến câu ‘‘thiên thiên lực sĩ, vạn vạn tinh binh ‘’ anh ta không biết, trông gà hóa quốc, anh ta mới đọc lộn hàng chữ thiên thiên lực sĩ ra can can đao thổ.
Người đàn bà góa nọ, vốn cũng biết chữ, thấy thầy đọc bậy nhưng giữ phép lịch sự, bà ta không nói gì.
Sáng hôm sau, khi cuộc lễ giải tán, bà mới xúi cho một chị hàng xóm hát ru em rằng:
Can can đao thổ chứ gì.
Vạn vạn tu trì, sao chẳng đọc thêm.
Anh thầy pháp nhà ta, nghe hát mắc cỡ đò gay mặt, bởi vậy nghĩ tức mình, anh ta cũng hát đối lại rằng:
Can can đao thồ chớ qì.
Vạn vạn tu tri có muốn thì sang.
Bà chủ nhà thấy anh thầy pháp đã dốt mà còn không biết, lại ra mặt làm tàng. Nghe thầy hát, bà ta mới cả giận, rồi cũng hát lại rằng
Đã không biết chữ tù tì,
Lại còn đao thổ với gì can can.
Đã không biết lại làm tàng,
Thế mà cũng dám cả gan làm liều.
Anh thầy pháp nghĩ mắc cỡ, cút mất. Khi về mặt buồn như cán tàn, vợ anh hỏi, anh ta không trả lời một câu, và chỉ thỉnh thoảng, anh ta mới lại thở dài một cái, cho vơi nỗi buồn bực.
Thế rồi câu chuyện đó vỡ ra, người chung quanh không biết nếp tẻ, mới tưởng là thầy ta trong đêm đi cúng có tù tì với bà góa phụ kia. Thế nên mới có câu vè rằng:
Can can đao thổ tù tì,
Tinh tinh vạn vạn rù rỉ với nhau,
Úm ba la, phép nhiệm mầu,
Có ông Thái Thượnq trên đầu chứng minh.
62 -NHƯ MẶT VUA
Chị nọ hư, bị chồng đánh cho một trận nên thân rồi nó bỏ đi. Chị ở nhà khóc tỉ tê và kể xấu chồng là đồ vũ phu tàn ác.
- Tao lấy mày... không ngờ thân tao lại ra thế này... Mày đánh tao, mày chửi tao, mặt mày như thể... mặt...
Vừa lúc đó, anh chồng về. Nó hỏi:
- Mặt gì? Mày bảo mặt tao như mặt gì?
- Tao bảo rằng... mặt mày như…. mặt vua.
63 - RỂ QUÍ
Phú ông kia có ba con gái, kén mãi mới được ba anh rể quí. Tính ông cẩn thận hay kiêng cữ, mà phiền một nỗi, ba anh con rể lại cùng ăn nói hoang tàng, không biết giữ gìn.
Một ngày đầu năm, ông xây xong một căn nhà mới, làm tiệc ăn mừng. Chè rượu phè phỡn rồi, anh rể lớn bỏ đi chơi, đến đêm khuya mới về. Đập cửa mãi không thấy mở, anh kêu om sòm:
- Nhà gì mà như cái nhà ngục, cửa đóng chặt cứng, xô cách nào cũng không nổi.
Phú ông tức giận, phàn nàn với anh rể thứ hai:
- Tao làm cái nhà này tốn kém mấy chục ngàn, mà nó nỡ nào độc ác nói một câu xui xẻo làm vậy!
Anh rể thứ hai nói:
- Nhà này mà xây cất tới mấy chục ngàn sao? Tôi thì một ngàn tôi cũng chẳng mua.
Ông khổ quá, đem chuyện phân trần với con rể út. Anh này nói:
- Ảnh nói phải đó. Một ngàn là may, chớ nếu cha cứ để đó, hỏa hoạn xẩy ra, liệu có bán được một đồng không chứ!
64 - CÁI GÌ CỨNG NHẤT
Một anh không râu, một hôm muốn xỏ chú có râu: ‘‘Đố anh biết ở đời cái gì cứng nhấtt?’’
Anh có râu trả lời:
- Đá cứng nhất!
- Không, đá cứng mà nước chảy lắm cũng mòn.
- Thế sắt vậy?
- Sắt nung lửa cũng mềm!
- Thế thì chịu. Anh bảo cái gì cứng nhất?
- Râu cứng nhấl.
- Lẽ nào râu lại cứng hơn sắt đá được?
- Anh coi, da mặt anh dầy bì bì ra thế kia, mà râu anh đâm lũng ra được, chẳng phải râu cứng nhất là gì?
Anh có râu tức lắm, nói:
- Anh nói có lý. Nhưng râu cứng thì cứng chớ cũng không cứng bằng da mặt chú mày, vì râu cứng là thế mà không đâm lủng da mặt chú mày, da mặt chú mày nhẵn nhụi chẳng có râu gì hết. Thế chẳng phải là da mặt chú mày cứng nhất sao?
65 – RẮN VUÔNG
Anh nọ tính hay nói khoác, nhiều người chế giễu. Sợ mình quen tính, anh ta đi đâu cũng đem một thằng nhỏ theo và dặn nó hễ thấy mình nói điều chi khoác lác quá thì bấm, ra hiệu cho anh ta tốp bớt lại.
Một hôm đến chơi một nhà kia, một người kể chuyện:
- Thằng người làm nhà tôi vừa đi ở ngoài đồng về bị một con rắn hết sức lớn rượt theo.
Anh ta hỏi:
- Con rắn bao lớn?
- Con rắn lớn lắm, to bằng cái bắp vế đây.
Anh ta bảo:
- Con rắn bằng bắp vế đã lấy gì làm lớn? Tôi vừa đập chết một con rắn lớn hơn nhiều, nó ngang bốn thước, dài sáu thước.
Thằng nhỏ thấy thế, bấm thầy lia lịa, có ý bảo thầy bớt bề ngang, thêm bề dài. Nhưng ác hại, thầy lại không hiểu chữa lại:
- À quên, tôi nói lộn. Con rắn có bề ngang 4 thước, bề dài 5 thước.
Thằng nhỏ thấy vậy, lại bấm nữa. Tức thì anh nọ đỗ quạu, quay lại gắt thằng nhỏ:
- Mày cứ bấm tao hoài. Tao bớt một thước nữa thì thành ra con rắn vuông còn gì!