66 - 70
66 – VỠ VÒ RƯỢU
Một anh kia, ở xa, đến thăm một người bạn lâu ngày không gặp. Chắc mẩm thế nào lâu ngày mới gặp nhau, ông bạn cũng phải lấy rượu ngon ra thết mình.
Bất ngờ ông bạn lại đi vắng, ở nhà chỉ có vợ bạn mà thôi. Vì thế, chẳng có rượu chè gì cả, chỉ có cơm suông.
Đến tối đi ngủ, anh nằm một giường, vợ bạn nằm giường bên, chỉ cách nhau có một tấm liếp. Nửa đêm, bà kia mót đi tiểu, trở dậy đi vào một cái chậu. Vì có khách, bà phải tiểu chầm chậm, nhỏ nhỏ. Anh bên này, lắng tai nghe, tấm tắc khen:
- Ờ, có thế chứ! Người đàn bà chu đáo, dù chồng đi vắng, cũng phải lo rượu cho bạn chồng nhậu như vậy chứ, chớ không lẽ mai này cũng lại ăn cơm suông.
Thì ra anh ta tưởng vợ bạn đang đổ rượu từ bình nọ sang bình kia. Anh ta tưởng tượng trước, rượu ngon đến chừng nào, chép miệng, nuốt nước miếng và lẩm bẩm khen:
- Ngon! Rượu này hẳn phải ngon. Phải chiết từ từ, không có đổ ra ngoài mất thì phí của.
Bà kia, nghe thấy nín cười không được bật cười to lên, nên không giữ được nữa, nước tiểu nó cứ tồ tồ ra. Anh bên này tưởng là vỡ vò rượu, đập đùi mà kêu:
- Thế có phí của không? Làm thế mào mà vỡ mất vò rượu rồi, mai lấy gì mà uống?
67 - BẮT VỀ CHO TRẺ CHƠI
Có một anh lẩn thẩn mà lại có tính nhút nhát lạ thường. Một hôm đi chơi, dọc đường có hai con chim sẻ đánh nhau túi bụi. Sợ quá, anh ta cấp tốc chạy về nhà, toát cả mồ hôi ra đầm đìa, mồm thở hồng hộc!... Vợ thấy lạ, hỏi:
- Sao mà sợ hãi như thế?
Chồng đáp:
- Tao đi đến quãng đường kia, thấy hai con chim sẻ đánh nhau dữ quá? Tao sợ nó điên tiết lên đuổi mình mà mổ thì thật là oan gia!
Nghe xong, vợ phì cười, mắng cho một trận nên thân, và bảo:
- Bận sau, hễ thấy con gì đánh nhau cứ bắt về cho con nó chơi, chứ việc gì mà phải chạy?
Hôm sau, anh ta qua cánh đồng làng, thấy hai con trâu đang chọi nhau, bèn xông vào định bắt đem về cho con chơi, chẳng may chúng nó đang hăng tiết, húc cho anh ta lòi mỡ chết liền...
68 - XỎ GẶP XỎ
Hai anh thầy thuốc và thầy bói cùng ở một làng, không biết làm sao, cứ thù ghét lẫn nhau.
Một chị đàn bà nọ ở làng bên cạnh, vì chồng bệnh, thuốc thang, cúng vái mãi không hết, mới đi đến anh thầy bói để nhờ thầy xem cho một quẻ.
Anh thầy bói gieo quẻ xong, bảo chị cứ đến anh lang nọ mà hốt thuốc cho chồng, thì bệnh sẽ hết ngay và dặn thêm:
- Hễ chị đến thì phải hỏi anh lang: ‘‘Có phải thật thầy là ông lang mà dao cầu màng nhện và ô thuốc mốc không?’’ Chị phải hỏi thế rồi sẽ kể bệnh, xin toa hốt thuốc thì mới khỏi.
Chị đàn bà đến anh thầy thuốc và hỏi như lời anh thầy bói đã dặn.
Anh thầy thuốc tức quá nghĩ bụng chắc hẳn là thằng cha thầy bói nọ xỏ mình. Nhưng anh cứ hốt thuốc. Khi hốt xong, anh dặn chị đàn bà:
- Thang thuốc này đem về, chị phải rình bắt cho được con ruồi ở mép anh thầy bói để bỏ vào sắc chung thì bệnh mới có thể hết được.
Khi xách thuốc ra về, nhớ lời thầy lang dặn, chị ta đảo lại nhà anh thầy bói, ngồi trực xem có con ruồi nào đậu tại mép thầy thì bắt. Nhưng đợi hoài chẳng được. Chợt đâu cô hàng bánh rán rao ngoài cổng, chị liền chạy ra kêu vào, mua biếu thầy bói một dĩa, để thầy ăn cho mật dính mép thì mới có ruồi bu.
Thầy bối ăn xong dĩa bánh rán, quả nhiên, con ruồi xanh bay lại đậu ngay vào mép. Anh thầy bói vốn mù, nên chị ta mới rón rén lại gần, giơ thẳng cánh tay tát đánh ‘‘bốp’’ vào má thầy một cái. Bị tát bất thình lình như sét đánh, anh thầy bói kêu la inh ỏi, và má bị sưng lên...
Chị đàn bà sợ quá, phải xin lỗi và kể lại đầu đuôi cho nghe. Anh thầy bói lúc đó mới biết là bị anh thầy lang xỏ lại.
69 - TUẦN TỰ
Ông chủ đồn điền nọ sống với tá điền ở thôn quê để vợ con ở riêng buôn bán ở tỉnh thành. Một hôm, bác tá điền ra chơi thăm bà chủ và các cậu. Bà chủ bèn cho ăn trầu uống nước, rồi hỏi:
- Ở nhà, dạo này vẫn vô sự chứ? Quan lớn có nhắn gì tôi không?
- Bẩm không đấy ạ. Quan lớn không nói gì cả ạ. Có một chuyện là con chó săn của quan chết mất rồi.
- Tội nghiệp! Thế nó bị bịnh gì mà chết chóng thế? Vừa mới hôm nào...
- Bẩm nó chết bỏng ạ, chết bỏng ở cạnh chuồng heo.
- Thế heo có chết cháy không?
- Chết cháy tiệt cả ạ. Mấy con bò, ngựa cũng bị thui một lượt.
- Chết chửa! chết chửa! Tại sao lại cháy thế? Có đứa nào nó thù hằn nó đốt phải không?
- Bẩm không ạ, tại một cái tàn lửa ở trên nhà bay đến ạ!
- Sao? Cả nhà cũng bị cháy nữa ư?
- Vâng.
- Nhưng làm sao lại cháy?
Anh tá điền ăn trầu, gãi tai một lúc, rồi bình tĩnh thưa:
- Bẩm, tại cướp hôm qua nó vào nó đốt ạ.
- Nó có lấy được gì không?
- Lấy hết ạ, và nó lại giết người nữa.
- Trời ơi! quan nhà có việc gì không?
- Nó đâm ông lòi bụng và chết ngay rồi ạ!
70- LẨY KIỀU
Một cô ả rất giỏi truyện Kiều. Một hôm có một anh chàng nọ đến nói đùa, cô ta mới hát một câu Kiều lẩy:
Ta đây mới thật là Kiều,
Chờ cho Kim Trọng đủ điều chửa nghe.
Cô ta có ý ví mình như cô Kiều, và ví chàng kia như Kim Trọng, dù cho chọc ghẹo như thế nào, cũng không làm gì được cô.
Anh chàng nghĩ tức quá, mới cũng lại lẩy Kiều và đáp xỏ lại rằng:
Ta đây là Mã Giám Sinh,
Mua Kiều từ ở Bắc Kinh đem về,
Chơi cho liễu chán hoa chê,
Đánh cho ba chục đuổi về lầu xanh.
Cô ả ta mắc cỡ, chẳng biết trả lời làm sao được. Thế mới biết ‘‘Cao nhân tắc hữu cao nhân trị’’ vậy.