Chương 13 “TÔI TÌM MỌI CÁCH ĐỂ BẢO VỆ TÌNH YÊU”
(Trang, 21 tuổi, nữ sinh viên ngành Công tác xã hội)
Tôi tỉnh dậy trước em người yêu. Hôm đấy là ngày đầu tiên chúng tôi được trọn vẹn ở bên nhau. Chúng tôi thuê một cái homestay ở phố cổ, buổi trưa hôm trước lấy phòng thì buổi chiều tôi vẫn phải đi dạy thêm tiếng Anh, tối chúng tôi mới có thể đi ăn cùng nhau, rồi về phòng, thắp nến, mở nhạc, ôm nhau trên giường. Em ngắm tôi, “Chị hot lắm, chị xinh…”, rồi gí mũi vào mặt tôi, gâu gâu như một con cún nhỏ. Em mười chín tuổi, kém tôi hai tuổi. Tôi vuốt mấy lọn tóc của em rồi cúi xuống, nhắm mắt hít hà thật sâu hương vị thơm nơi cổ em.
Tôi là người yêu say mê và mãnh liệt, từ nhỏ đã vậy. Hồi lớp Mười thì tôi bắt đầu ý thức được là mình thích con gái. Trước đó tôi có thích một đứa con trai, hay cùng làm bài tập và nhờ nó giảng bài. Nhưng hóa ra là tôi chỉ ngưỡng mộ vì nó học giỏi. Nên là khi tôi được vào đội tuyển mà nó trượt thì tôi ngưng thích nó luôn. Thích con gái thì là một cảm giác rất khác, một cái gì rất kỳ diệu, tôi không diễn tả được. Hồi đó, tuần mấy buổi trưa tôi đạp xe tới nhà một bạn để phụ đạo tiếng Anh. Sáu ki lô mét đi, sáu ki lô mét về giữa trời nắng, nhưng tới nơi chỉ cần thấy bạn ấy cười một cái là bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến. Một ngày cuối hè năm đó, khi tôi đang thu dọn sách vở thì bạn ấy thông báo là đã có người yêu, rồi vô tư kể chuyện bạn trai. Tôi vẫn cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng đau khổ. Những buổi dạy sau đó như cực hình với tôi. Sang năm học mới thì may quá, bạn ấy chuyển trường.
Hồi đó tôi thấy rất khó hiểu. Bạn nữ kia đâu có giỏi môn nào đâu, mà sao tôi vẫn thích?
Năm sau, tôi thích một bạn nữ khác, điên cuồng và đau khổ. Mỗi lần nó rủ tôi đi chơi là tôi sung sướng từ mấy hôm trước, rồi chuẩn bị mọi thứ tươm tất. Tôi ngồi đằng sau xe, trong lòng như thấy nở hoa, sướng lắm. Có hôm thấy ảnh nó chụp chung với một đứa nữ khác, hai đứa chụm đầu vào nhau, tôi chạy ra hành lang trường, khóc như một con điên. Đến giờ tôi vẫn nhớ cảm giác người mình vỡ vụn ra, như một tấm kính bị ném xuống đường, tung tóe thành hàng ngàn mảnh. Chính xác trong lòng tôi cảm thấy như vậy luôn. Tan nát. Một con bạn bảo tôi, “Mày điên à, thôi mày đừng có thế nữa.” Tôi bảo, “Tao cũng muốn lắm nhưng mà nó không hết được, mày ạ.”
Hồi đó tôi cũng nghĩ đó là một thứ bệnh. Mẹ tôi thì bảo chắc là tôi nhầm lẫn thế nào, rằng các bạn nữ quý nhau thì thích ôm ấp, rằng có thể là tôi cô đơn. Mẹ đưa tôi đi chùa, cúng bái, xin lộc đủ mọi nơi. Lúc đó tôi còn tin tưởng mẹ lắm, cái gì tôi cũng kể cho mẹ. Đó là sai lầm cay đắng của tôi, sau này thì tôi biết vậy.
Hết học kỳ một thì không chịu được nữa, tôi nói với con bạn, “Ê mày, tao thích nó quá, tao tỏ tình với nó đây”. Nó bảo, “Mày điên à, tao đố mày đấy”. Tôi rút điện thoại ra nhắn, “Tớ thích cậu, mặc dù tớ biết cậu sẽ không thích tớ theo cách tớ thích cậu, nhưng tớ vẫn thích cậu theo cách của tớ.” Tôi cũng bất ngờ về độ máu chiến của mình.
Bạn kia block tôi chừng một tuần. Tuần đó, tôi như một con zombie mất hồn, không làm được gì cả. Sau đó tôi xin lỗi và giả vờ là tôi thích nó vì nó học giỏi.
Đến năm nhất đại học thì tôi chấp nhận bản thân. Nó là cả một quá trình. Tôi đọc sách, tìm hiểu, rồi thấy đỡ hoang mang hơn, mình dễ chịu với mình hơn. Tôi làm tình với một chị hơn hai tuổi để xem mình có thực sự ham mê tình dục với nữ không, và thấy thích. Mặc dù lần đầu bị đau nhưng tôi ráng chịu vì tôi muốn người mình yêu hạnh phúc. Tôi thấy tình cảm mình dành cho các bạn nữ là thật, không có gì nhầm lẫn, không có gì sai trái cả. Nó chính là bản thân tôi. Tôi không tự lên án mình nữa.
Mối tình với chị ấy kéo dài một năm, một tháng và mười ngày; nó khiến tôi lớn hơn hẳn, già dặn hơn hẳn. Chúng tôi trải qua rất nhiều thăng trầm, trong đó có sai lầm là tôi come out* với gia đình.
(*) Công khai xu hướng tình dục đồng tính.
Hôm đó là ngày mồng Tám tháng Ba. Buổi trưa, vì cái gì đó mà tôi không nhớ, mẹ và tôi cãi nhau rất ghê. Tôi đứng lên, ném cái rổ rau xuống đất, bỏ đi. Đằng sau, mẹ gào lên, con kia, mày quay lại ngay, nhưng tôi kệ. Tôi gọi điện cho chị người yêu, khóc lóc. Mặc dù nhà ở xa nhưng chị ấy phi ngay tới. Chúng tôi đi lòng vòng ngoài đường, rồi dừng lại để tôi mua hoa cho mẹ. Giận lên thì cãi nhau, nhưng tới thời điểm đó tôi vẫn tin mẹ, vẫn muốn thể hiện tình cảm của mình với mẹ.
Buổi tối, tôi mang bó hoa về. Ở phòng khách có mẹ, dì và đứa con gái dì, trạc tuổi tôi - nó thì đã biết thừa tôi là đồng tính.
Tôi đưa hoa cho mẹ, rồi xin lỗi về chuyện buổi trưa. Mẹ không bao giờ nhận sai và xin lỗi, nên tôi luôn phải là người xin lỗi trước. Tôi muốn có hòa khí trong nhà nên chiều mẹ, chấp nhận để mẹ thắng. Tôi ngồi xuống cái sofa và nói:
“Mẹ ơi con có người yêu rồi.”
Tôi không rõ tại sao tôi lại làm chuyện đó. Sau này con em họ bảo là nó bị sốc, “Tôi không hiểu tại sao bà lại làm vậy.” Tôi đoán là mình có cái khao khát để gia đình hiểu mình, gần mình, lắng nghe, chia sẻ.
Dì tôi tươi cười, “Chúc mừng nhé, thế là đổi đời nhé! Cuộc sống đại học khác chưa?”
Tôi lại bảo, “Người yêu con là con gái ạ.”
Mặt mẹ nguệch ra, không rõ là mếu hay là cười. “Ối giời ơi, tao biết ngay mà.” Tôi không biết nên hiểu câu này như thế nào. Có thể là mẹ đã biết từ lâu và giờ đây không có gì ngạc nhiên hay thấy quan trọng nữa?
Mẹ không nói gì nữa, trong khi dì tôi quay ra hỏi liên tục. “Sao con biết là con thích con gái? Chị ấy là ai? Con đã có trải nghiệm này với ai khác chưa?” Tôi kể hết, cả thân thế lai lịch của chị người yêu. Đến mười một giờ thì dì bảo, “Thôi muộn rồi đi ngủ đi, lúc khác nói tiếp.” Không ai gay gắt. Tôi đã nghĩ là chuyện được mọi người chấp nhận.
Tôi đã bảo là tôi ngây thơ, tôi tin tưởng người nhà quá mà.
Ngay sáng hôm sau, các đồng nghiệp trong công ty cũ của mẹ biết chuyện. Tôi không thể hình dung được! Chuyện riêng tư của tôi! Đến tối thì các dì các thím, các cô chú hai họ, kể cả những người ở nước ngoài, cũng biết hết. Một cậu đang là giảng viên đại học ở Thái Lan khuyên mẹ, “Chị phải rèn nắn con Trang đi, nó mới đang yêu đương, nó vẫn điệu đà, tóc dài, vẫn còn nữ tính, nó đang ở level một thôi. Đến lúc nó lên level cao hơn là nó đòi đi cắt tóc với cả cắm chim đấy. Lúc đó là chị mất con gái.” Một giảng viên đại học ở một đất nước thoáng với người đồng tính như Thái Lan mà có thể nói vậy được. Nhưng mẹ tin, từ đó mẹ cứ theo dõi xem tôi mặc quần hay mặc váy. Thật khôi hài, vì năm mười tám tuổi tôi mới được phép bấm lỗ tai, và vào đại học thì mới được sở hữu một cái dây chuyền bạc, còn ngày xưa cứ lên mạng ngắm nghía vòng và hoa tai thì bị quát là không chịu học hành, mất thời gian.
Mấy hôm sau, dì dẫn mẹ và tôi tới một “bác sĩ tâm lý” dì tìm được trên mạng. Trước khi đi, bố còn dọa là sẽ tới nhà chị người yêu tôi để “đánh cho nó một trận.” Bà “bác sĩ” - sau này học lên cao thì tôi hiểu đó là một bà lang băm - ở trong một ngôi nhà cũ kỹ, ẩm thấp. Trong căn phòng tối tăm đó, tôi nghiêm túc ngồi nghe. “Lấy chồng thích lắm! Sau này mình chả phải làm gì. Nó đi làm về nó đưa tiền cho, có phải là sướng không?” Đấy là cách bà ấy thuyết phục tôi. “Sao phải lấy đàn bà làm gì?”
Trước lúc về, bà còn nói thêm, “Quan hệ với đàn ông sướng lắm, cháu ạ.”
Tôi kể cho bạn bè, chúng nó chỉ muốn tới đốt cái văn phòng đó.
Đợt đó, tôi khóc sưng cả mắt, có sáng dậy giật mình tưởng bị con gì đốt. Từ đó, để được yên thân, tôi giả vờ là mình không yêu con gái nữa. Nhưng bố mẹ hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của tôi. Mỗi lần ra ngoài, mỗi hoạt động tình nguyện, mỗi dự án xã hội, đều bị soi. “Mày đi đâu, chuẩn bị gặp ai, nó là đứa nào, nhà nó ở đâu, chơi với mày bao lâu rồi, mày quen nó như thế nào, có dính dáng gì đến bọn đồng tính không?”
Nhưng tôi không thể không yêu được. Tôi là một người cố gắng cho tình yêu. Tôi không đầu hàng, không chịu thua trước bất cứ khó khăn nào, tôi tìm mọi cách để bảo vệ tình yêu. Tôi bắt đầu học cách nói dối. Học quân sự ngoại trú có bảy ngày, tôi nói thành mười, dư ra mấy ngày để đến ở với chị người yêu. Chị ấy chuyển vào Huế sống, tôi giả vờ vào Đà Nẵng giúp cô giáo tổ chức một hội thảo. Tôi chìa một cái giấy mời giả cho bố mẹ xem, nhờ một đứa bạn nói là nó cũng trong ban tổ chức, rồi lên kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn bị cho tất cả các tình huống. Đợt đó trót lọt nhưng tôi lo lắm, chỉ sợ bố mẹ bất thình lình xuất hiện ở Đà Nẵng để kiểm tra. Tôi mất ngủ cả mấy ngày.
Mà số tôi đen lắm, hoặc là bố mẹ thuê thám tử theo dõi thật chứ không phải chỉ dọa. Tôi thực sự kinh hãi. Hôm nghỉ lễ vừa rồi, không hẹn trước nhưng tôi và em người yêu hứng lên rủ nhau tới Chùa Bộc xem quần áo. Về đến nhà, bố hỏi:
“Con kia, hôm nay mày đi với ai?” Mặt bố hơi tưng tửng, tôi nghĩ là bố bắt nọn.
“Không, con có đi với ai đâu.”
“Mày lại còn điêu nữa à, chiều nay mày đi với con nào, khai ngay!” Bố đanh lại. “Tao nhìn thấy chúng mày bẹo má nhau trên đường, mày có muốn tao nói ra là nó mặc gì không?”
Thế là lại một trận tanh bành, tan nát.
Tôi thực sự mệt mỏi. Tôi đã hai mươi mốt mà không được sống cuộc đời của mình.
Chuông điện thoại kêu
Tôi xin lỗi. Đấy! Mẹ tôi gọi.
“Vâng, vâng, con sẽ về sớm. Vâng, con biết rồi…”
Cúp máy
Ngay cả khi tôi xin đi gặp bạn hôm nay, mẹ cũng cáu kỉnh là tôi “mất thời gian vào những chuyện đâu đâu.” Tôi cố gắng mềm mỏng, “Con đã hứa với người ta rồi, con cần giữ lời. Con không thấy mệt, chỗ ấy cũng tiện đường con đi học về bla bla…”
Mẹ gào thét lên, rồi gọi cho bố:
“Con Trang nó đi gặp cái tay nào ấy.”
“Vớ va vớ vẩn, có khi nó chả đi gặp ai đâu mà cứ điêu toa phét lác.” Bố hùa vào. “Nó lại làm cái gì khuất tất…”
Suýt nữa thì tôi phải nhắn tin cho bạn để hủy cuộc gặp. Biết đâu tí nữa mẹ tôi không tới đây kiểm tra.”
Rơm rớm
Tại sao bố mẹ lại cứ phải hành xử như vậy?
Em người yêu thức giấc. Chúng tôi còn hai tiếng bên nhau trước khi phải trả phòng. Tôi nghĩ là chúng tôi sẽ thoát. Hôm qua tôi nói dối là về quê một đứa bạn cùng lớp đại học. Tôi đã về nhà nó nhiều lần nên có thể mô tả rất tự nhiên. Nhưng đêm qua tôi vẫn nơm nớp sợ bị phát hiện. Chưa một ngày nào tôi được thoải mái, vô lo cả.
Em người yêu cũng ở trong hoàn cảnh tương tự. Tuần trước, em về tới nhà thì thấy không có ai, nhưng bức thư tình tôi viết cho em bị xé tan nát, vứt trên sàn. Trong thư tôi viết, “Cám ơn em đã trở thành tia sáng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời chị, chiếu sáng con đường đen tối hơn cả bóng đêm”. Rồi tôi vẽ mèo, vẽ thỏ đeo kính râm và một chú chó đang thè lưỡi vui mừng. Nhìn thư thì biết ngay đây là con gái viết cho con gái. Xui xẻo sao mà thư đó tôi lại không viết bằng tiếng Anh. Em vừa nhặt các mảnh thư vụn vừa run lập cập, não sập điện không nghĩ được gì. Rồi em mở tủ, may là cái hộp quà lưu niệm tôi làm tặng sinh nhật em vẫn chưa bị phát hiện. Tôi cho vào cái hộp đó nhiều ảnh của hai đứa. Mở cái nắp ra thì nó xòe ra nhiều chi tiết bên trong, rất cầu kỳ. Em nhắn tin hỏi ý kiến, tôi khuyên em đốt đi. Thế là em đốt nó, vừa đốt vừa khóc. Tôi cũng khóc. Bao nhiêu công sức của tôi…
Hôm nay tôi đem theo mấy lá thư tình của em ấy, tôi không dám giữ ở nhà nữa. Tôi xin bạn giữ hộ tôi. Tôi không muốn đốt chúng nhưng sợ bố mẹ lục thấy. Bố mẹ mà phát hiện ra thì sẽ không xé vứt đi đâu, họ sẽ giữ để giơ ra và chất vấn tôi. Xé rồi thì đâu còn bằng chứng nữa.
Bố mẹ thì hay bóng gió là tôi phải tập làm việc nhà đi, sau này về nhà chồng người ta lại bảo bố mẹ không biết dạy con. Lấy chồng thì lấy gần thôi nhé. Sau này có anh nào thì đưa bố duyệt. Thỉnh thoảng họ lại giới thiệu người này người kia. Tôi cũng phải giả vờ, “Cũng được đấy nhỉ…” Rồi tôi nhờ cậu bạn nam nào đó đưa mình về nhà, cố tình để bố mẹ thấy cho họ sướng. Tôi vẫn phụ thuộc vào bố mẹ, tôi không thể chống chọi với họ được, tôi phải chấp nhận những thứ vô lý mà họ áp đặt lên tôi. Nhưng sau lần tôi come out thì tôi đã mất hết niềm tin vào gia đình rồi. Tôi không còn tin nó là nơi nương tựa của mình nữa.
Nếu bố mẹ bắt tôi lấy chồng thì tôi sẽ tự tử trong đám cưới của mình, tôi đã hình dung ra như vậy. Trước mặt khách khứa, cô dâu chú rể bước lên, sâm banh nổ, rượu được rót ra… Đúng lúc cao trào tôi sẽ rút dao ra đâm vào ngực mình.
Tuần trước tôi có kế hoạch đi nghe nhạc Trịnh Công Sơn với em người yêu, nhưng nói dối là đi cùng với một anh bạn. Mẹ đồng ý, nhưng đến tối, khi tôi đang ngồi ở quán đợi em ấy đến thì bỗng nhiên mẹ gọi, “Mày ở đâu? Để tao đến…” Tôi hoảng quá, lập tức bịa ra chống chế lung tung như thần nhập. Về sau tôi mới biết chiều hôm đó mẹ đọc ở đâu là Đại sứ quán Hà Lan tổ chức chiếu phim LGBT, mẹ sợ tôi lén đi xem cái đó, nên rồ lên đòi đi kiểm tra.
Kể cả những việc xã hội tôi cũng phải giấu. Tôi tham gia một dự án về quyền của cộng đồng đồng tính, nhưng nói dối là đi học nhóm ở quán cafe, rồi vừa làm việc trong văn phòng vừa theo dõi vị trí của bố mẹ qua Find My Iphone - bố mẹ nhờ tôi cài hộ phần mềm nhưng không đổi mật mã, thế là tôi vẫn vào được. Nếu thấy điện thoại của bố mẹ di chuyển gần tới thì tôi sẽ chạy ra cafe ngồi.
Tôi phải nói dối bao lâu nữa? Đến giờ tôi có thể xây dựng một “ngân hàng tình huống và những lời nói dối hiệu quả.” Tôi chán phải điêu toa phét lác lắm rồi. Tôi sợ mình chóng già vì dối trá. Tôi mệt mỏi với việc liên miên diễn kịch trong nhà mình, tới mức bản thân có lúc cũng lẫn lộn thật giả. Mệt! Rất là mệt! Giá mà bố mẹ đừng kìm kẹp tôi nữa. Ngày xưa họ còn không cho tôi đeo cái vòng ở cổ chân cơ. Mẹ bảo thế là hư, bố bảo là nhìn láo láo. Hồi cấp Hai thì bố mẹ không cho cắt tóc mái chéo. Hồi đó có mốt cắt mái chéo chéo, đứa nào cũng cắt vậy, nhưng bố mẹ bảo đi học chứ có phải đi diễn thời trang đâu, cần đẹp với xinh xắn làm gì. Giờ thì lại cứ thích tôi nữ tính. Đ. mẹ! Tôi xin lỗi…
Nhiều lúc tôi muốn gào thét, nhiều lúc tôi muốn nổ tung, nhiều lúc tôi muốn mình biến thành một vật vô tri vô giác, hay cái cây ở trên núi. Tôi đã từng nghiêm túc xin mẹ cho lên chùa ở một tuần. Tôi mệt mỏi quá rồi.
Nhiều lần tôi đã đem tài liệu về, nỗ lực phổ cập kiến thức cho mẹ. Tờ rơi chữ to in màu đẹp, cẩm nang cho phụ huynh này nọ. Nhưng mẹ chỉ lướt lướt rồi quăng sang bên. Mẹ vẫn tin cậu tôi hơn. “Chị mà để nó lên level cao thì nó sẽ đòi sang Thái để lắp chim.” Hôm trước, tôi để quên cuốn Mẹ ơi, con đồng tính của Nguyễn Ngọc Thạch ở trên bàn mà phải tức tốc quay về lấy đem đi. Tôi không thể phạm thêm một sai lầm nữa.
Tôi và em người yêu bước ra ngoài phố. Tôi rút điện thoại ra nhắn tin cho mẹ, báo là mình sẽ về ăn cơm. Bố mẹ gây cho tôi nhiều đau khổ nhưng thực ra tôi rất thương họ. Họ cũng rất khổ. Trước mẹ làm quản lý nhân sự ở một công ty, nhưng nghỉ hưu sớm để chăm ông bà và cụ ngoại đã ngoài một trăm tuổi. Cả ngày mẹ quay cuồng ở nhà ngoại, đánh răng rửa mặt cho cụ, cho cụ ăn, tắm cho cụ, cho cụ đi ị. Cụ toàn ăn cháo với uống sữa nên phân lỏng, đóng bỉm nhưng vẫn hay bị phọt toe toét lên tận lưng. Ông ngoại thì toàn đi chơi, nhảy đầm, karaoke các thứ. Bà ngoại bị tâm thần phân liệt, mấy năm lại lên cơn một lần, mỗi lần lên cơn thì tung tóe cả nhà lên, thấy ai vào bà cũng tưởng là quái vật, mang dao ra định giết. Ngày xưa mẹ và các dì hay bị bà đánh đập nên tôi nghĩ cách giáo dục của mẹ bị ảnh hưởng theo.
Mẹ là chị cả, hơn cậu tiếp theo cả mười tuổi, nên hồi nhỏ đứng ra chăm sóc, bảo ban các em như một người mẹ. Cậu là cháu đích tôn nên được chiều. Cứ khi cậu được một điểm mười thì mẹ cho lên Hàng Mã mua con robot. Hồi đó có con robot thì rất là oách, nó rất đắt. Đến lúc cậu thương chị mua robot đắt nên bảo, “Thôi, chị không phải mua cho em nữa, em sẽ cố gắng học tập.” Cậu thay đổi tâm tính, thi đỗ vào Chuyên ngữ cấp ba và bây giờ đang là tiến sĩ ở nước ngoài. Vâng, đấy là người cảnh báo mẹ là tôi có thể lên level và đòi lắp chim.
Mẹ yêu thương gia đình nhưng mẹ không biết cách xây dựng cho nó hạnh phúc. Mẹ hay bắt cả nhà phải sang ông bà ngoại ăn cơm, trong khi bố đi làm về mệt mỏi, chỉ muốn thoải mái theo ý mình. Bố làm kỹ sư xây dựng, công ty đang rục rịch sa thải người nên bố cũng lo vì đã nhiều tuổi rồi. Bố phải xung phong làm những việc không ai muốn làm để may ra họ giữ lại. Nhà ngoại hay có cỗ bàn liên tục, mẹ làm quần quật. Bố bảo mẹ như ô sin bên nhà ngoại, phàn nàn với ông bà nội, ông bà nội lại trách mẹ, thế là mẹ lại phát rồ lên. Cứ luẩn quẩn như thế suốt ngày này qua ngày khác. Tâm sự của tôi như thế nào thì bố mẹ không quan tâm.
Hôm trước, bố đi làm về, đang nằm vật trên giường lướt điện thoại thì mẹ rủ cả nhà lên sân thượng ngắm trăng. Bố gắt, “Đang mệt, ngắm nghiếc gì.” Mẹ im, lên sân thượng một mình một lúc rồi xuống dưới nhà. Bỗng chúng tôi thấy có tiếng gào rú. Chúng tôi chạy xuống. Mẹ đang khua khoắng chân tay loạn lên như lên đồng, bố phải nhảy vào giữ để mẹ không tự cào cấu mặt. Ôi giời ôi, mẹ khổ quá, bây giờ mẹ chỉ có ước mơ duy nhất là con thành người rồi mẹ không cần gì nữa mẹ bỏ bố con luôn không yêu rồi ở với nhau thế này khổ lắm con ạ. Tiếng gừ gừ và rú rít của mẹ cứ như ở địa ngục vọng lên. Trông bố ngán ngẩm ra mặt.
Không biết thực hư thế nào nhưng bố từng bảo, “Có lần mẹ mày định đâm chết tao rồi. Tao nghĩ mẹ mày có vấn đề về thần kinh.” Người bị thần kinh thì không bao giờ nhận mình là thần kinh, nhưng nhà tôi có tiền sử về bệnh tâm thần. Cụ ngoại tôi bị tâm thần phân liệt. Bà ngoại tôi cũng bị. Tôi đang lo lắm, tôi chỉ mong là mình không bị giống bà ngoại thôi.
Sau này mà có con thì tôi sẽ rất hiền với nó, không bao giờ quát mắng, chửi bới, đánh đập. Tôi sẽ lắng nghe nó, hỏi tại sao nó lại cư xử vậy. Tôi sẽ không làm nó phải khóc, tôi muốn thành bạn của nó. Hiện tôi đang dạy tiếng Anh cho một lớp mẫu giáo, chương trình Montessori, học thông qua trải nghiệm. Bọn trẻ con đứa thì dễ bảo, đứa khó bảo, đứa hay khóc, đứa hay dỗi. Tôi xử lý được hết. Tôi nghĩ là tôi cho chúng cảm giác an toàn và được yêu thương, được tôn trọng. Bọn trẻ con rất nhạy cảm, chúng nhận ra được điều đó. Ví dụ có thằng bị bạn đánh, ăn vạ giãy giụa. Tôi đến bên nó, “Út, đứng lên cô hỏi.” Nó vẫn nằm khóc. Tôi cầm tay nó, vuốt lưng nó, “Không khóc nữa, cô thương.” Tôi rất nhẹ nhàng, trong lòng tràn ngập tình yêu thương thằng bé. Nó nín dần. Tôi lại bảo, “Thế khóc hết chưa, nói cô biết tại sao con khóc, bạn nào làm con khóc.” Nó bảo là bị đánh. Tôi gọi thằng đánh nó ra, thằng này thanh minh, “Nhưng mà, nhưng mà…” Tôi bảo, “Thôi được rồi, hai bạn xin lỗi nhau nhé, bắt tay nhau rồi mình chơi trò cứu hỏa nhé.” Hai đứa lại bình thường, trẻ con dễ quên mà.
Đầu năm nay tôi thực tập ở một trường trung học, tổ chức chương trình kỹ năng sống cho bọn lớp Bảy. Lớp đó nhiều đứa nhà giàu nhưng chúng không được bố mẹ để ý, chăm sóc. Khi tôi mới vào lớp, có một đứa cố tình khiêu khích, nói chuyện âm hộ, vú viếc, rồi công khai mở các trang 18+ ra, rất là ghê. Tôi vẫn giữ bình tĩnh, nói chuyện nhẹ nhàng với nó. Dần dần nó mở lòng tâm sự. Nó kể ở nhà chủ yếu nó nói chuyện với bà giúp việc, bố thì thỉnh thoảng lại dẫn một cô về nhà, hai người lên thang phòng. Một con bé khác cũng rất cô đơn, tôi nghĩ vậy. Nó hay chụp ảnh khoe thân, lấy tay che đúng cái đầu vú thôi, che đúng cái núm. Nó ở với mẹ, mẹ nó up ảnh nóng, nên nó cũng làm vậy. Mẹ nó bảo là không cần giỏi ở lớp, chỉ cần giỏi ở đời. Tôi rất thương chúng nó. Đợt thực tập đó, trưa nào tôi cũng lên lớp ngủ với chúng nó, ra chơi chơi với chúng nó, cuối giờ làm bài cùng chúng nó. Cuối cùng đứa nào cũng quý tôi.
Trừ chuyện gia đình ra thì tôi đang có những thứ mình từng mong muốn.
Tôi có tình yêu. Tôi chân thành, tình cảm dào dạt, tôi thật lòng và hay để ý tới nội tâm người khác, nên là có nhiều người thích tôi, cả con trai lẫn con gái. Một người bạn anh họ tôi này, một em đang du học ở Mỹ này, một em ở trong Nam này, một chị cùng làm trong dự án cộng đồng này. Bốn rồi. A, có em mười tám tuổi nữa, em ấy rủ tôi chơi trò seven days. Hai người thử làm người yêu của nhau trong bảy ngày, nếu hợp thì đi tiếp, nếu không hợp thì coi như chưa có gì xảy ra cả. Cái trò này có lâu rồi. Nó không phải là tình một đêm. Nó là làm người yêu, bản trial. Thử full người yêu luôn, trong bảy ngày. Nhưng tôi đã có người yêu rồi. Tôi cũng hay ghen lắm, vì em ấy hay khen người khác xinh. “Ối ồi ôi, xinh thế, ổi ôi nhìn kìa…” Tôi rất tức nhưng cố gắng chế ngự cảm xúc của mình, “Này, chị không thích em thế đâu nhé.”
Tôi cũng thích học ngành của mình. Tâm lý học giới tính, bình đẳng giới, quyền của người đồng tính, đó là những thứ tôi quan tâm và muốn đóng góp cho xã hội, cho cộng đồng đồng tính. Tôi đi dạy học, tôi được làm việc với trẻ em, tôi có thể khiến cho chúng bớt cô đơn. Tôi có thu nhập riêng.
Và thật may là tôi có nhiều bạn. Bọn lớp đại học rất thích tôi làm lớp trưởng vì tôi giỏi xin xỏ. Ôi thầy ơi, chết rồi, như thế này thì hơi khó cho bọn em thầy ạ, bọn em còn đi thực tập, bọn em còn làm bài cô Dung cô Tuyết ngần ấy bài cơ thầy ạ bài này của thầy nếu mà bọn em nộp gấp như thế cũng được nhưng thế em sợ là bài nó không chất lượng thầy cho bọn em xin phép thêm hai ba hôm để bọn em chăm chút bài cho tốt hơn. Phần lớn tôi thành công, nên bọn trong lớp rất tín nhiệm tôi.
Nhưng cứ về tới nhà là tôi cảm thấy không thể chịu đựng được. Ngay tháng trước, một người họ hàng nhìn thấy tôi đội mũ cầu vồng cầm tờ rơi đứng ở điểm check in trong ngày hội Viet Pride*. Thế là bố mẹ lại om sòm lên, “Mày vẫn giao lưu, quan hệ với bọn đấy à?”
(*) Ngày hội của cộng đồng người đồng tính và chuyển giới ở Việt Nam.
Họ bắt tôi không được yêu con gái nữa. Nhưng tôi làm gì sai? Tôi chả ăn cắp, ăn trộm, giết người gì cả. Khôi hài! Có người yêu con trai, có người yêu con gái, tất cả đều là người, đều là tạo vật của thế giới này.
Có tình yêu, đam mê công việc, những người bạn tuyệt vời, nên lúc này tôi không cảm thấy hận thù thế giới. Tương lai của tôi không đơn giản, tôi biết vậy, nhưng tôi sẽ cố gắng để mình không trở nên căm hận và chua chát. Cố lên Trang ơi! Cố lên LGBT!