← Quay lại trang sách

Chương 14 “TÔI CÓ KHAO KHÁT CHÁY BỎNG MUỐN BỐ MẸ BIẾT ĐƯỢC RẰNG TÔI LÀ AI”

(Minh Quân, 19 tuổi, sinh viên ngành Xã hội học

Hải Anh, 16 tuổi, nữ sinh lớp Mười một

Yến, 22 tuổi, bỏ đại học)

MINH QUÂN

Nơi ưa thích của tôi, vào thời điểm trong ngày ưa thích của tôi, là cái Circle K gần nhà lúc ba giờ sáng. Tôi hay mua một bịch sữa sô cô la (hơi kỳ lạ với thân hình to lớn của tôi đúng không, nhưng tôi không uống đồ có cồn, cũng không hút thuốc hay cần), chọn một chỗ nhìn ra đường, ngồi xuống, chiếc laptop để trước mặt. Trong đó là thế giới của tôi, những điều tôi yêu quý: dự án xã hội về thấu cảm, Mô hình Liên hiệp quốc cho người trẻ, những cuốn sách về xã hội học, bài luận tôi viết để xin vào một trường đại học bên Anh. Xung quanh tôi, những chiếc tủ mát rì rầm khe khẽ. Ánh sáng neon trắng phủ đầy không gian. Tôi cắm tai nghe, âm nhạc ngọt ngào tuôn chảy. Bên kia vách kính, một nhóm thanh niên, thế hệ của tôi, ngồi bệt trên những miếng bìa, uống bia và chơi guitar. Đây là nơi tôi tới để làm dịu mát nỗi đau bên trong mình. Cách đó không xa, chỉ nửa ki lô mét theo đường chim bay, trong bóng tối, hẳn bố mẹ tôi đang trở mình trên giường, mê sảng trong cuộc đời khốn khổ của mình.

Kỷ niệm đau buồn của tôi? Nhiều, nhiều lắm… Tôi không thể quên cái buổi học năm lớp Mười đó. Ai đó chuyển cho tôi một lá thư tay; người viết, một đứa nữ, thích tôi. Tôi xốn xang, cảm động, cái cảm động của một kẻ mà cả tuổi thơ không được một ai quan tâm, một kẻ mà tới lớp Mười hai mới có một đứa bạn thân - một- bạn hiểu không, mà nó lại còn không ở cùng trường. Từ nhỏ, tôi đã mặc cảm với thân hình to lớn phốp pháp của mình. Đầu trọc, má phình, miệng mím thành đường kẻ ngang, trễ xuống ở hai bên, mặt tôi giống cái emoticon rầu rĩ, sự lầm lì và lủi thủi của tôi khiến mọi người càng không dám đến gần.

Những năm đó, tôi lang thang trên mạng, thám hiểm thế giới bí hiểm, kỳ vĩ của game. Sau này tôi đã lấy niềm say mê game của mình làm chủ đề cho bài luận để xin học bổng ở nước ngoài. Tôi lần mò xuống hang động, đi vào rừng sâu, leo lên những vách đá hiểm trở. Tôi kết bạn với biết bao kỵ sĩ khác, đổi chác vũ khí, bàn bạc với họ cách hạ thủ con quái vật đang thiêm thiếp thở ra lửa trong hang. Tôi thử các kiểu tóc và thay đổi trang phục. Trong thế giới game, không ai chê cười tôi.

Hết cấp Hai, tôi đỗ vào lớp chuyên Anh của Đại học Ngoại ngữ Hà Nội, tỷ lệ một chọi mười. Cả bốn chị em tôi, chị Hoa, chị Yến, tôi và em Hải Anh, đều học trường chuyên, điều đó rất quan trọng với bố mẹ. Hy vọng được đổi đời trong môi trường mới, hè năm đó tôi nhịn ăn, đi tập và hạ được từ chín mươi cân xuống thành bảy mươi cân. Nhưng khi năm học bắt đầu thì tôi nhanh chóng thấy mình vẫn cô độc và bị ra rìa như trước.

Cho nên khi nhận được bức thư thì tôi quyết định mình phải nắm bắt thời cơ này, phải nghiêm túc “đầu tư vào bản thân”, không rõ tôi lấy cụm từ đó ở đâu ra. Thời điểm đó tôi mới lờ mờ cảm thấy là mình thích nam giới, nhưng mọi thứ còn chưa rõ ràng. Tôi bắt đầu hình dung ra cả một tương lai với đứa con gái đó, gia đình, vợ, con, theo đúng chuẩn của xã hội. Tôi còn bắt mình xem phim kích dục dị tính nữa, mặc dù tôi thấy thật là chối. Cuối cùng thì tôi được biết đó chỉ là một cú lừa. Cái bức thư chỉ là một cái prank, một cú chơi xỏ. Thật là nhục nhã.

HẢI ANH

Tôi kém anh Quân ba tuổi, anh Quân lại kém chị Yến ba tuổi, còn chị cả thì đã lớn hẳn. Tôi đang học lớp Mười một, chuyên Anh ở Amsterdam. Ấm áp? Không thể nói là không khí gia đình tôi ấm áp được. Trước khi chị Yến bị bệnh thì mẹ thường xuyên mắng và đánh mỗi khi chúng tôi bị điểm kém. Bố thì chả bao giờ nói gì cả. Chị Yến cũng đánh và chửi anh Quân nhiều, không hiểu sao chị lại ghét anh Quân vậy. Và mẹ sẽ giải quyết bằng việc đánh cả hai.

Nói tới chữ ấm áp, trong đầu tôi sẽ có hình ảnh mọi người trong nhà ngồi quây quần, nói chuyện vui vẻ, cùng làm một hoạt động chung, kiểu vậy. Ở nhà tôi thì ai ở trong phòng của người đó, chỉ thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau trong phòng khách, nơi cái ti vi được bật suốt, ngồi đó năm phút rồi lại đi. Mẹ nấu cơm để đó, ai đói thì xuống bếp ăn, mỗi người ăn một giờ. Họa hoằn chúng tôi có đi đâu cùng nhau thì cũng không biết nói gì với nhau. Không khí trong nhà ảm đạm, không có cử chỉ bông đùa, âu yếm nhau.

MINH QUÂN

Ấm áp…? Để tôi nghĩ một tí…

(Suy nghĩ lâu)

Hừm, ấm áp…

Khó để nói là gia đình tôi ấm áp. Chia sẻ cảm xúc là điều xa lạ với gia đình tôi…

HẢI ANH

Anh Quân ít thể hiện tình cảm lắm, mặt anh ấy cứ lạnh băng. Bạn trai anh Quân bảo tôi là điểm anh ấy thích ở anh Quân cũng là điểm anh ấy ghét ở anh Quân: anh ấy quá lý trí, không dám thổ lộ, thể hiện cảm xúc, lúc nào cũng suy nghĩ, cũng phân tích. Trong nhà, chỉ có tôi và anh Quân gần nhau hơn cả. Thỉnh thoảng tôi lại vẫy anh ấy một cái trên Messenger. Anh ấy sẽ gửi lại cái dấu hỏi, như kiểu, “Cái gì đấy?” Tôi toàn phải bảo anh ấy, “Bé vừa vẫy anh đấy, anh vẫy lại đi.” Mãi sau này anh ấy mới chủ động vẫy lại mà không cần nhắc.

Anh Quân được một trường đại học rất tốt bên Anh nhận. Hôm cả nhà ra sân bay tiễn thì có cả bạn trai anh ấy đi cùng, khiến tôi thấy lạ. Trong xe, tôi nhắn tin:

“Ê, kể hỏi thì cũng hơi kỳ, nhưng anh định thông báo cho mọi người biết đó à?”

Tôi biết chuyện từ lâu rồi, từ cái hôm tôi thấy hai người trong phòng anh ấy và không bật đèn. Anh Quân và bạn trai là một cặp rất dễ thương, các bạn tôi cũng bảo vậy.

Anh Quân rút điện thoại ra đọc tin nhưng không trả lời. Mẹ và chị cả vẫn đang nói chuyện ở dãy ghế trước.

“Anh không trả lời thì cũng được thôi. Mà em ủng hộ bọn anh đó nhé.” Thật buồn cười, chúng tôi ngồi cách nhau có hai gang tay mà phải nói chuyện qua tin nhắn.

Mấy phút sau:

“Khó lắm, bé, anh không định nói. Bố mẹ không cho lên máy bay nữa thì ăn loz.”

Anh Quân sợ vậy là phải. Bố mẹ thì hoặc bán tin bán nghi, hoặc là biết nhưng không muốn đối mặt với nó. Mẹ không dám nói gì với anh Quân, chắc vì mẹ sợ. Trước khi chị Yến bị bệnh thì con đường mà bố mẹ vạch cho bốn chị em tôi rất rõ ràng, chúng tôi không được phép chệch ra một bước. Học sinh xuất sắc, cấp Ba trường chuyên, vào trường đại học tốt, lập gia đình. Mẹ kỳ vọng cao lắm, chúng tôi lúc nào cũng phải ở top ba, top năm trong lớp. Nhưng từ khi chị Yến bị bệnh thì mẹ hay bảo, “Con muốn làm gì thì làm, chỉ cần không vào tù và không vào bệnh viện là được.” Bệnh viện ở đây là bệnh viện tâm thần. Mẹ và bác tôi bảo nhau là đừng có ép anh Quân thay đổi xu hướng tính dục, “sợ nó lại bị điên”. Nhưng có lần tôi gặp chị cả và mẹ ngồi nói chuyện về cách “chữa” cho anh Quân. “Con nghĩ là nó sẽ qua đi”, chị an ủi, “Kiểu gì đến tuổi lấy vợ đẻ con thì nó cũng dừng thôi.”

Tôi đoán là bố mẹ đang bám vào niềm hy vọng đó.

MINH QUÂN

Một ngày đầu hè hồi tôi ngoài mười sáu tuổi, tôi thấy mình nằm nghiêng trên một cái đệm trong một căn phòng tồi tàn không cửa sổ của một quán cafe - phim, sau lưng tôi là một cậu bằng tuổi mà tôi mới quen. Trên tường, cái điều hòa cũ kêu rầm rầm, trộn với tiếng rên rỉ từ phòng bên vọng sang. Một tay tôi từ từ trườn từ đùi cậu lên trên, và dừng lại ở chỗ ấm nhất, bóp nhẹ. Cậu gục mặt vào gáy tôi, môi ướt của cậu chạm da tôi khiến tôi hơi run nhẹ. Lúc tôi xoay người lại thì cái điều hòa đột ngột im bặt. Hai cặp môi khóa vào nhau trong sự im lặng, cho tới khi chúng tôi phải dứt ra lấy hơi. “Thế mà bảo là chưa hôn bao giờ…,” cậu nói như một lời khen. Nhưng đúng vậy, cậu là bạn tình đầu tiên của tôi.

Sáng thứ Bảy trước đó, tôi chọn ra một chiếc t-shirt trắng muốt, bó sát người, một cái quần soóc màu xám cũng bó, trong lòng thấy hồi hộp, bồn chồn. Đích của tôi là Bubutown, một sự kiện của cộng đồng LGBT, một “thị trấn của tự do, khoan dung và bình đẳng.” Những chữ này vang lên trong tai tôi như âm nhạc. Tôi đội cái mũ lưỡi trai đen, cắm vào tai cái tai nghe đen, đeo vào tay chiếc đồng hồ đen trắng, cầm chiếc quạt oval nhỏ màu cam và liếc nhanh vào gương, điều mà tôi vẫn ngại mỗi buổi sáng. Nhưng sáng nay khác. “Hãy bỏ lại sau lưng tất cả những tự ti, mặc cảm, đừng quan tâm đám đông nghĩ gì về bạn.” Bubutown kêu gọi. “Hãy mang đến Bubu con người mà bạn vẫn giấu kín.” Tôi đang nghe theo lời kêu gọi đó.

Nếu như bạn đã luôn ok với việc mình là ai và cơ thể mình như thế nào thì chắc bạn sẽ thấy Bubutown cũng giống bao sự kiện khác. Nhưng khi bước qua cổng, tôi bị ngợp. Đám đông di chuyển quanh tôi như một đàn cá nhiều màu, tiếng người lao xao tứ bề làm tôi choáng váng. Một biểu ngữ lớn yêu cầu, “Hãy để lại đây những nỗi sợ của bạn.” Vài người đang hí hoáy viết lại cầu chuyện của mình trên một chiếc bảng đen với tiêu đề, “Tôi đã từng bị kỳ thị vì…” Một nhóm khác phát bao cao su miễn phí. Người ta đi lại, nói chuyện, mua đồ, ai cũng tỏ ra thoải mái với bản thân, điều này khiến tôi cảm động đến phát khóc. Sự thoải mái của họ lan sang tôi. Tôi ngó nghiêng, nhún nhảy vô thức theo nhạc, đưa cái quạt lên che nửa miệng, nheo một bên mắt, và nhấn nút selfie, cái selfie đầu tiên trong đời tôi. Hạ điện thoại xuống, tôi thấy trước mặt là một cậu đang mỉm cười. Hóa ra cậu ta đã lẽo đẽo theo tôi một đoạn. Não tôi đóng băng, tim tôi đập cuồng loạn, miệng tôi tự động mấp máy trả lời câu hỏi của cậu. “Cái đéo gì đang xảy ra thế này?” Những ý nghĩ nhảy nhót trong đầu tôi, “Trời ơi! Tôi được một ai đó thích!” Tối hôm đó, chúng tôi gặp lại nhau. Một tuần sau, tôi gọi điện, đặt phòng ở cái quán cafe trá hình kia.

Giờ đây đồng tính là một phần bản sắc của tôi, tôi đi đôi tất màu cầu vồng, đeo cái huy hiệu cầu vồng trên ve áo, tôi nghĩ bố mẹ không biết gì về ý nghĩa của nó. Nhưng đã có thời, bị giằng xé giữa một bên là tính dục của mình, một bên là nghĩa vụ báo hiếu cha mẹ, tôi căm ghét và khinh bỉ xu hướng tình dục của mình. Khi biết cái thai trong bụng mẹ là con trai, cả họ nhà tôi vui kinh khủng, xúm vào chăm sóc. Bố mẹ muốn tôi phải trở thành một đứa con trai cho ra trò, sau này thành trụ cột của gia đình, lấy vợ đẻ con, phụng dưỡng bố mẹ. Tôi được cưng chiều, đó cũng là lý do chị Yến ghét tôi. Đến giờ tôi vẫn thấy hình ảnh mình nằm dưới đất, chân co lên bảo vệ bụng trước những cú đá của chị. Là một đứa trẻ, tôi không hiểu gì cả, tôi chỉ thấy mình bị đánh, mình rất đau và rất buồn. Tôi đâm ra ghét chị. Khi chị bị bệnh, hành xử không như người nữa thì sự căm ghét chuyển thành khinh bỉ, thậm chí ghê tởm. Tôi tránh xa chị.

YẾN

Tôi cảm thấy có lỗi. Hồi nhỏ, tôi đánh Quân nhiều lắm. Tôi đá vào bụng em như đá một bao cát. Tôi ghét Quân vì mẹ chiều Quân, có năm sinh nhật nó mẹ mua bảy cái bánh trong vòng bảy ngày. Mẹ đánh chúng tôi nhiều, và đơn giản là tôi bắt chước mẹ.

MINH QUÂN

Tôi đã từng quyết tâm sẽ không bao giờ yêu con trai để hoàn thành bổn phận làm con của mình. Nhưng làm sao tôi có thể chống lại chính bản thân? Tôi trở nên cay đắng. Tôi trở thành trầm cảm. Ôi, công cha nghĩa mẹ. Đ. mẹ núi Thái Sơn với cả nước trong nguồn! Trong nhiều năm tôi cứ giữ mọi thứ ở trong lòng, chẳng có ai để chia sẻ, chỉ có mình mình trong sự cô lập, cứ tự đẩy mình vào đường cùng.

Đến giờ thì tôi hiểu rõ rằng tôi sẽ không bao giờ có thể hòa giải được tính dục của tôi với chữ hiếu. Bố mẹ tôi sẽ không bao giờ có cháu nội để bế. Nhưng tôi phải sống sao đây? Tôi cảm thấy sợ cái thời điểm mà tôi phải chia sẻ với bố mẹ. Tôi không muốn họ thất vọng, họ lo nghĩ, họ buồn. Giờ họ đã khổ quá rồi. Tôi chắc họ sẽ không bắt tôi theo ý họ, sau khi chị tôi do bị áp đặt quá mà phát điên thì mẹ bảo, “Con muốn làm gì thì làm, bố mẹ chỉ muốn con hạnh phúc.” Một sự thay đổi một trăm tám mươi độ. Tôi về muộn, mẹ chỉ dám nhờ em gái hỏi tôi đang ở đâu. Tôi đề xuất làm gap year, bố mẹ gật mà không hỏi thêm một câu. Chuyện của chị khiến bố mẹ sợ lắm, sợ kinh hoàng, sợ đến xương tủy.

HẢI ANH

Trong nhà tôi, mọi người không quen với việc chia sẻ chuyện của mình. Ví dụ như sau hôm chị Hoa làm đám cưới thì mẹ mới gửi một cái tin nhắn cho anh Quân, lúc đó anh ấy đã ở bên Anh. chi hoa cuoi roi con nhe. Chỉ vỏn vẹn có vậy.

Tôi không biết nhiều về anh Quân, chỉ thấy hồi nhỏ anh ấy hay cãi và nói dối, nhưng vẫn học giỏi. Lên cấp Ba anh bắt đầu ít chơi game hơn và giảm cân. Anh ấy tư vấn cho tôi về ngành học, về chuyện đi du học, những thứ bố mẹ tôi không thạo, nhưng chúng tôi không biết gì về nội tâm của nhau. Thế nên là, anh Quân có hạnh phúc không? Tôi không rõ…

MINH QUÂN

Tôi yêu bố mẹ, hạnh phúc của tôi phụ thuộc vào hạnh phúc của bố mẹ. Khi họ phiền lòng thì tôi cũng phiền lòng, nên nếu họ cắn răng chịu đựng việc tôi là đồng tính, để tôi được “hạnh phúc”, thì tôi sẽ không thể hạnh phúc được. Nó mâu thuẫn thế đấy, và tôi sẽ phải mang cái mâu thuẫn này theo suốt đời.

Cho nên tôi luôn bị ám ảnh bởi cảm giác mình có lỗi. Có lần tôi nói với mẹ là sẽ tốt hơn nếu tôi không được sinh ra. Cuộc sống của tôi đầy đau đớn, ở nhà thì thấy mình có lỗi, ở trường thì bị cô độc. Không sinh ra tôi, bố mẹ sẽ có nhiều thời gian hơn, sẽ để dành được nhiều tiền hơn cho tuổi già của mình, và quan trọng hơn, sẽ kiểm soát được một trăm phần trăm cái số tiền đấy, không bị rủi ro như đẻ ra một đứa con. Một lần khác tôi viết thư cho bố mẹ. Tôi không ao ước có được sự gần gũi, sự hỗ trợ về tình cảm, tôi viết, tôi đã thiếu vắng nó từ rất, rất lâu rồi. Nhưng tôi chỉ mong họ đừng có lo lắng về tôi, đừng bao giờ nghĩ tôi có thể trở thành một kẻ điên. Tôi sẽ gặp stress, gặp thất vọng, nhưng điều đó là bình thường trong quá trình trưởng thành của tôi. Tôi mong họ có niềm tin vào những đứa con của họ. Sự lo lắng của họ sẽ cắt cụt đôi cánh của tôi, sẽ khiến tôi đau khổ.

Mẹ không hiểu gì cả. Cả cuộc đời, mẹ chưa bao giờ nghĩ về những chuyện này.

Vài tháng trước, tôi ngồi đợi tới lượt được phỏng vấn cho một dự án xã hội và chuyện gẫu với những đứa xung quanh. Tôi quan sát chúng gọi điện, nghe nhạc, gõ trên laptop và thấy chúng thật vui vẻ, hài lòng, không vướng bận lo toan. Chúng tôi đều là những người ưu tú, hiểu biết, quan tâm tới xã hội, hẳn ai trong phòng cũng ý thức về điều này. Nhưng ngay trong lúc chúng cười tán thưởng một câu pha trò của tôi thì tôi vẫn dai dẳng cảm thấy có một sự khác biệt giữa tôi và chúng, một cái gì đó ngăn cách khiến tôi không giống chúng, không thuộc về chúng.

Tôi vẫn cho rằng việc tôi được sinh ra là một sự cố, và tôi đơn giản phải chấp nhận nó. Nếu có một cái nút để tôi có thể biến mất thì tôi sẽ bấm nó. Nhưng không có cái nút đó, nên là tôi vẫn sống, vẫn làm cái này, cái kia. Thậm chí tôi vẫn có những niềm vui này nọ, nhưng nó không xứng đáng với tất cả những khổ đau trong cuộc đời này. Tôi có thể hy sinh tất cả những niềm vui nếu như bù lại rồi không phải đối mặt với đau khổ nữa. Chúng đâu có xứng đáng với những đau đớn mà tôi đã trải qua. Cô đơn. Bị xa lánh. Bị khước từ. Mâu thuẫn với bản sắc tính dục của mình. Gánh nặng của hiếu thảo. Xa cách không thể nối liền với bố mẹ. Phải đối mặt với tất cả những điều này thì việc thỉnh thoảng có niềm vui chả có ý nghĩa gì cả. Đẻ ra một đứa con là một điều rất ác, vâng, ác cho nó. Tôi xin lỗi, lúc này tôi hơi bị xúc động. Bắt nó phải trải qua những cảm xúc như tôi đã trải qua, đó là một điều độc ác.

Tôi nhìn quanh, dường như những đứa quanh tôi đều tới từ một môi trường rất thuận lợi. Thế thì chúng mới thoải mái và tự tin như thế kia chứ. Tôi hình dung ở nhà chúng có thể nói chuyện với bố mẹ như những người bạn, lắng nghe, thảo luận, pha trò, thoải mái và thân thiện. Đó là cái đặc ân lớn nhất của chúng, chúng đã trúng sổ độc đắc mà không phải làm gì cả. Chúng chả bao giờ nghĩ tới cái nút bấm kia cả.

Cho nên là tôi không bao giờ cảm thấy mình thuộc về tụi kia. Hôm trước tôi xăm cái hình này, một dấu ≠ chạy dọc cánh tay dưới, nó vẫn hơi rỉ máu. Nó thể hiện lịch sử của tôi. Sự khác biệt được viết lên bản thể của tôi, được nung cháy trên da thịt tôi. Cuộc đời tôi, những gì tạo ra tôi bây giờ, được định hình bởi sự khác biệt này. Nó hiện hữu vật lý, tôi có thể sờ mó được.

YẾN

Quân không hạnh phúc đâu, Quân bi quan, Quân biết nhiều quá. Quân biết về nihilism* về stoicism*, về chính trị. Tôi cũng thực hành khắc kỷ được một năm, tập bình thản, như một khúc gỗ. Phương pháp đó Nguyễn Duy Cần có nói. Nhưng tôi khác Quân ở chỗ tôi không có nơi để trút bầu tâm sự nên bị điên.

(*) Thuyết hư vô.

(*) Chủ nghĩa khắc kỷ.

Tôi muốn nói chuyện về những đề tài sâu sắc với Quân. Gần đây, Quân phỏng vấn tôi cho một dự án xã hội gì đó về thấu cảm. Hôm đó tôi kể hết, và Quân kiên nhẫn nghe, chưa có ai kiên nhẫn ngồi nghe tôi như Quân đã làm. Có lần Quân nói cuộc đời vô nghĩa, như con dã tràng xây lâu đài cát rồi lại bị sóng đánh. Tôi cũng nghĩ cuộc đời vô nghĩa.

Vì sao? Vì nó sử dụng phép so sánh, liên tưởng, quy ước để gọi tên, vì thế nên không có gì để bám vào.

Nhưng mình vẫn phải tạo ra những lâu đài cát, Quân bảo vậy.

Bạn có thể chuyển lời cho Quân là tôi rất quý em?

MINH QUÂN

Mẹ tôi có kể về chuyện bảy cái bánh sinh nhật, hồi đó tôi còn quá bé và không nhận ra chị tôi đã ghen tị như thế nào. Tôi cảm thấy gì khi được chuyển lời là “chị rất quý em”? Tôi… tôi cũng không biết là nên cảm thấy như thế nào nữa. Nếu mà có cảm xúc gì… thì chắc nó là… cảm kích… Tôi thấy hơi là lạ, tôi không quen. Tôi đã căm ghét chị Yến trong một thời gian quá lâu. Năm ngoái, dự án xã hội mà tôi tham gia khiến tôi suy nghĩ về quan hệ của chúng tôi, và tôi quyết định lắng nghe tâm sự của chị. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm chúng tôi nói với nhau nhiều hơn hai từ. Chị nói chậm, nhưng như một người có lý trí bình thường. “Yến đã khỏi bệnh rồi,” chị nói vậy. Tôi nghe chị tới hai giờ sáng, rồi tôi ngồi gỡ băng. Chỉ có mình tôi trong bóng tối, cái màn hình laptop tỏa ánh sáng xanh. Hôm đấy lại còn là Valentine nữa chứ. Có gì đó thật siêu thực, tôi đang nghe đi nghe lại từng chữ của một người mà tôi ghét cay ghét đắng. Cảm giác chị đáng thương trộn lẫn với sự ghê sợ và khinh bỉ vốn có trong tôi thành một thứ hỗn độn thật khó tả. Tôi muốn gào lên nhưng vẫn nhẫn nại ghi lại chính xác từng chữ của con người đó.

Mấy tuần sau, chị lên cơn mới và bỏ nhà đi ra sân bay. Chị hoang tưởng là sẽ được đón sang Mỹ để cứu thế giới.

YẾN

Chúng tôi đều hiểu là bố mẹ rất yêu các con, nhưng bố mẹ không phải là chỗ các con chia sẻ những câu chuyện thầm kín. Bố mẹ chỉ muốn con cái giỏi giang, học hành, có việc làm và lập gia đình. Mẹ nuôi con ăn học, bố tính xây nhà cho các con, thế là xong phận sự của bố mẹ. Bố mẹ không tâm lý đâu.

Tôi học giỏi, nghiêm khắc với bản thân, nguyên tắc, cầu toàn. Mẹ rất tự hào về tôi, lúc nào cũng nhắc hai em phải noi gương tôi. Mẹ tin tưởng tôi, nên lớp Mười một tôi có thể đi tới mười một giờ đêm mà mẹ không nói gì. Cuối lớp Mười hai, tôi bị S, thầy giáo dạy guitar của tôi, hiếp. Mẹ đưa tôi ra Hồng Ngọc khám âm đạo. Bố bắt tôi dẫn tới nhà anh kia, chỉ mặt cấm anh ta liên lạc với tôi. Rồi bố mẹ cấm tôi không được kể với ai. Không ai hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không. Bố mẹ chỉ biết tới điểm số, chỉ muốn nở mày nở mặt tự hào các loại. Mùa hè đó, tôi ôn thi đại học, cứ giấu nỗi buồn trong lòng. Tôi mất trinh và cô độc.

Bố bắt tôi thi vào Ngoại thương, mặc dù tôi thích học nghệ thuật hay một ngành văn hóa nào đó. Tôi khổ sở, bức bối. Tôi ghét kinh tế, ghét Ngoại thương. Vào trường được mấy tháng thì tôi lên cơn đầu tiên.

MINH QUÂN

Hôm đấy là cuối tháng Mười một, tôi học lớp Mười, còn chị Yến học năm nhất đại học. Trường tôi có một cái lễ kỷ niệm nào đó, tôi về tới nhà thì đã muộn, tôi mệt và đi ngủ ngay. Tiếng lao xao quát tháo từ trên vọng xuống đánh thức tôi dậy. Thấy mãi nó không dứt, tôi mò lên và thấy chị Yến đang đi lòng vòng, đầu tóc rũ rượi, trên đùi có nhiều chữ tiếng Anh, và chửi rủa rất kinh khủng. “Đ. m chúng mày! Đ. m tất cả chúng mày”. Tôi rút điện thoại ra quay, chưa bao giờ tôi thấy một người điên cả, tôi tò mò, coi nó như một hiện tượng khoa học để quan sát. Chị sấn đến giật cái điện thoại, chúng tôi giằng co. Bác tôi cố gắng ấp cái khăn tỏi vào mặt chị để trừ ma, nhưng chị đẩy ra và tiếp tục dùng những từ ngữ kinh khủng nhất chưa có ai trong nhà tôi từng dùng để chửi.

Tôi nghe loáng thoáng về anh thầy dạy đàn của chị. Chị ấy bị anh ta “hiếp dâm”. Chị đòi đến nhà anh ấy. Chị vẫn yêu anh ấy.

HẢI ANH

Chiều hôm đó tôi đi đo mắt và mua kính với mẹ. Tôi đang chọn kính thì mẹ đọc được cái gì đó trên Facebook của chị Yến và gọi ngay bác tôi đến nhà. Về tới nhà, tôi thấy bác đang vỗ vỗ, an ủi chị, còn chị đang gào trước gương, rồi nói gì rất nhiều về các hệ thống và tư tưởng. Tôi đơ ra một lúc rồi xuống nhà ngồi một chỗ, chả biết làm gì cả. Hồi đó tôi học lớp Bảy và đang rất buồn vì cãi nhau với bạn thân. Đợt đó chị Yến hay thức đêm và học rất nhiều, chị ít nói và trở nên hơi cục cằn. Bố mẹ cho rằng chị chỉ bị stress chút thôi, không phải là vấn đề lớn, chỉ cần ăn uống tốt và ngủ sớm.

Sau đó bác tôi xuống lấy một cái khăn mặt nhúng nước nóng và bảo tôi đi tìm tỏi. Tôi vẫn ngồi ở tầng dưới chứ không dám đi lên. Tối hôm đó chị ngủ cùng phòng với bố mẹ. Gần sáng chị ấy đập cửa đòi đi gặp anh kia. Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi, chị ấy cứ gọi vậy. Rồi có tiếng người vật nhau ở trên vọng xuống. Sáng hôm sau tôi vẫn đi học bình thường, tôi không biết rõ điều gì xảy ra, chỉ biết nhà đang có vấn đề nên rất buồn. Mấy tháng sau thì chị Yến chuyển vào bệnh viện tâm thần một thời gian. Thỉnh thoảng tôi tới thăm nhưng tôi không thích. Tôi sợ cái tòa nhà bẩn thỉu và tối tăm đó. Tôi ngồi đó nhìn cái sàn nhà bị xước rất nhiều và chẳng biết nói gì với chị cả.

YẾN

Hôm đó là ngày sinh nhật em gái tôi, đầu tháng Mười một. Những tuần trước đó tôi nghe rất nhiều nhạc, Kyle Landry, Valentina Lisitsa, và thức trắng đêm. Không ai biết gì. Đợt đó tôi đọc nhiều Nguyễn Duy Cần, nên giữ bình thản khá tốt. Bí mật, lặng lẽ, bình thản, không khóc không cười. Tôi rất dark và deep. Tôi giam mình trong phòng, khóc và viết như điên nói xấu FTU*, những cái mà tôi không kể được cho bố mẹ. Bố thích tôi học kinh tế. Mẹ thì chả hiểu gì.

(*) Viết tắt tên tiếng Anh của Đại học Ngoại thương.

Chiều hôm đó, tôi xem lại mấy video nhạc của câu lạc bộ guitar của S. Đã gần một năm từ ngày anh ta làm tôi mất trinh. Bỗng tôi chú ý, hình như những video kể một thông điệp. Tôi nghe lại, đúng rồi, anh ấy yêu tôi mà tôi trẻ con quá không biết. Tôi vỡ òa ra. Anh ấy yêu tôi bằng âm nhạc, tình yêu không lời. Giờ tôi đã hiểu. Tôi phát điên lên.

Tôi đi xe ôm tới nhà anh ấy, vừa đi vừa khóc, nước mắt cứ bay theo gió. Tôi đến để nói với anh ấy là tôi cũng yêu anh ấy. Tôi nơi, tôi thấy một dãy số điện thoại, số của anh ấy, được viết thật to trên tường, màu xanh nước biển và cam. Cây cối xung quanh đều héo cả. Tôi quỳ xuống, ôm đầu, khóc thật to. Trời ơi, bây giờ em mới hiểu anh yêu em nhiều đến mức nào. Anh ấy mở của, tỏ ra bất ngờ, “Cơn gió xa xôi nào đưa em đến đây?” Tôi bước lại gần, đưa ngón trỏ lên môi, “Suỵt”. Tôi nói, “Em có bản nhạc sáng tác dành cho anh”, và đưa cái USB cho anh ý. Anh chơi bài I will survive của Cake. Tôi cúi đầu xuống, nhắm mắt, tóc bù xù xõa xượi, hát theo như một con điên. Rồi anh ý bật bài Rhythm of the rain. Tôi nói, “Đam mê, đam mê là tất cả,” sờ cái đàn Charvel màu trắng của anh, vuốt dọc hết cái cần đàn rồi đi ra ngoài.

Về tới nhà, tôi đóng cửa, bật nhạc, rồi cầm bút viết lời bài hát lên tay, lên đùi. Tôi viết lên Facebook, “RAPE THE UNIVERSE!”, và ký tên Đại dương màu cam. Tôi viết rằng xã hội đang mục ruỗng như trong bài Jesus of suburbia của Green Day, rằng tôi và anh S sẽ làm samurai để cứu trái đất. Rồi tôi tôn vinh ca ngợi Nguyễn Duy Cần và Friedrich Nietzsche*. Trong phòng tôi bỗng nhiên đầy người. Tôi đòi tới chỗ anh ấy. Mọi người ngăn lại. Tôi chửi bới, chửi tất cả trừ anh S. Tôi đập cái bàn bóng bàn ở bên ngoài. Bác tôi ném tỏi vào người tôi. Tôi lao được ra cầu thang, mẹ tôi đuổi theo.

(*) Triết gia người Đức vào cuối thế kỷ 19.

MINH QUÂN

Bố mẹ là những người Việt bình thường, họ đi làm cần cù để nuôi bốn đứa con của mình, bố kinh doanh nhà đất, mẹ ở nhà nội trợ. Họ không biết tiếng Anh, họ không biết phải làm gì với một người điên. Họ đã là những người rất nghiêm khắc, rất Việt Nam, đặt đâu con cái phải ngồi đấy.

Và rồi chuyện này xảy ra… Mẹ tôi khóc hằng ngày, hằng tuần. Bố tôi không thể hiện cảm xúc gì, nhưng tôi đoán thế giới của ông vỡ vụn.

YẾN

Tôi bảo lưu đại học. Bố mẹ đưa tôi đi bác sĩ Tây y lẫn thầy cúng. Bác sĩ cho tôi uống thuốc. Thầy cúng lên đồng và đọc văn khấn. Trong hai năm tiếp theo tôi lên hai cơn nữa. Rồi tôi đi học lại, lúc đó tôi hai mươi tuổi. Tôi nói là con không muốn học FTU, nhưng bố mẹ vẫn ép. Bố nói, “Bằng đó giá trị lắm con, con đừng đánh mất cơ hội.” Mẹ nói, “Cứ có cái bằng hẵng, rồi tính sao thì tính.” Mấy tháng sau, tôi lên cơn tiếp theo, tôi vẫn không có chỗ nào giải tỏa mà. Năm ngoái thì hai cơn, cơn sau vào tháng Sáu, tôi thấy nó có chu kỳ. Hôm đó tôi lén ra sân bay, không cho ai biết. Một giọng nói trong đầu tôi nói là có máy bay tới đón tôi sang Mỹ để cứu trái đất. Tôi có những tư tưởng vĩ mô. Tôi đã viết về cải tổ giáo dục, hòa bình trái đất các loại. Tôi đưa bố đọc, bố bảo con cần bình tĩnh.

HẢI ANH

Mà tôi thấy chị Yến bị bệnh thế này cũng có mặt tốt. Nếu chị Yến không thế thì mẹ tôi vẫn sẽ đánh và áp đặt chúng tôi, và anh Quân sẽ vẫn ghét chị Yến.

Nhà tôi như hiện nay là ổn, tôi không cần nhiều hơn. Tôi được ăn uống, ăn mặc đầy đủ, được đi học. Một đứa trẻ thì không có nhu cầu nhiều.

MINH QUÂN

Thật là trớ trêu, một plot twist * lạ lùng. Nếu chị tôi không phát điên thì tôi sẽ không được trở thành người như bây giờ - tự do. Chị tôi không điên thì bố mẹ sẽ không thay đổi cách dạy con, tôi sẽ mãi là một đứa trẻ ù lì, sống vật vờ như một cái xác, không đến với nghệ thuật được, không được phóng xe ban đêm, không được ngủ với đàn ông. Đó là sự mỉa mai lớn nhất của cuộc đời tôi, người tôi ghét lại là người tôi biết ơn.

(*) Bước ngoặt trong cốt truyện.

YẾN

Hiện thì tôi bình thường rồi. Tôi phụ đạo toán cho mấy đứa cháu. Tôi chơi nhạc nhiều, tới học pha chế. Tôi tới một lớp học thiền, mọi người tới đó để tìm lại đứa trẻ bên trong mình. Ở đó tôi được an ủi nhiều lắm.

Tôi chỉ chưa giải thích được là anh ta có khả năng đọc trong cốt truyện suy nghĩ và nhập hồn không thôi. Đọc suy nghĩ của tôi và nhập hồn vào người xung quanh tôi. Tôi không rõ S có khả năng này không. Tôi chưa trả lời được.

MINH QUÂN

Bạn trai tôi nói đúng, tôi là một người cô đơn và chắc khi lớn lên tôi sẽ vẫn vậy. Không ai hiểu được tôi hoàn toàn. Người thì không hiểu được những quan tâm triết học của tôi, người thì không hiểu được cảm xúc nhục thể rất hoang dã trần trụi của tôi. Nên là tôi tạo ra những cách thức đối phó cho mình. Ngồi ở Circle K lúc ba giờ sáng, uống một bịch sữa, nghe nhạc, xem phim trên mạng, đánh mất mình vào các dự án xã hội, tôi thấy dễ chịu, ấm áp. Những thứ đó giúp tôi chạy trốn, lấp đầy khoảng trống bên trong mình. Vâng, tôi cũng nhận ra là tôi không dùng chữ ấm áp cho gia đình mình, nhưng lại cho không gian Circle K lúc đêm khuya.

Tôi có khao khát cháy bỏng muốn bố mẹ biết được rằng tôi là ai. Tôi muốn họ hiểu những ham muốn, những ước vọng của tôi, và tôi đang làm gì để đạt được chúng. Một vài lần tôi đã thử, tôi nói về học hành, về cuộc sống, dùng những biểu đạt ít phức tạp nhất để trình bày các phân tích, lập luận đang cựa quậy trong đầu tôi, nhưng tôi có cảm giác họ và tôi sống trên những hành tinh khác nhau. Cơ thể chúng tôi chỉ cách nhau vài chục xăng ti mét, nhưng đầu óc chúng tôi không thể xa cách nhau hơn.

YẾN

Tôi có nhiều điều ước. Tôi ước bố mẹ không phải lo về tôi nữa. Tôi ước mình và em Quân trở thành hai người bạn thân. Tôi ước làm chủ quán cà phê âm nhạc của mình, tụ tập những bạn trẻ như tôi, lạc lối, bơ vơ trong bước chuyển ngoặt của cuộc đời. Tôi ước là được quay lại với anh S. Với mọi người, tôi nói anh ta là một kẻ tồi, nhưng trong lòng, tôi vẫn yêu.

Nhưng tôi vẫn có một băn khoăn. Một là anh ta chả có một phép thần thông đọc suy nghĩ hay nhập hồn gì, và quả thật Billie Jean là tôi. Bạn biết bài Billie Jean của Michael Jackson? Billie Jean is not my lover. Hai là anh ta quan sát được tôi, và tôi không phải là Billie Jean. Tôi hiểu ý đồ từng bài hát mà anh ấy đăng lên. Nhưng có thể tôi ngộ nhận. Tôi không biết.

Ước muốn lớn nhất của tôi là bố mẹ không lo về tôi nữa. Bố mẹ khổ về tôi nhiều quá rồi.

Bạn nghĩ tôi có còn tâm thần không? Vâng, tôi hiểu, bạn không phải là chuyên gia.

MINH QUÂN

Một ngày cuối hè vừa qua, tôi ngồi trên vỉa hè với cốc trà sữa, nắng xuyên qua lá cây, rọi xuống cái hình xăm trên cánh tay tôi. Tôi yêu cái thành phố này vô cùng và sắp xa nó. Tôi vừa rời một hội nghị lớn trong đó gần hai trăm người trẻ chúng tôi tập làm đại diện cho các quốc gia, đàm phán xuyên đêm để tháo gỡ các khủng hoảng quốc tế, như người ta vẫn làm ở Liên Hiệp Quốc. Năm gap year của tôi đã khép lại, nước Anh đang đợi trước mắt. Cô tư vấn của trường đại học bên Anh viết rằng bài luận của tôi khiến cô có nhiều hy vọng vào người trẻ, rằng tôi là người có trách nhiệm với chính mình, rằng nếu cô ấy là bố mẹ tôi, cô sẽ thấy tự hào. Tôi tin rằng những người như tôi sẽ là trụ cột của đất nước này, sẽ thay đổi nó. Chúng tôi là những người tạo dựng tương lai.

Nhưng sâu bên trong mình, tôi vẫn thấy một sự khắc khoải.

Tôi thèm khát sự ghi nhận của bố mẹ.

Không phải vì nó sẽ ảnh hướng tới các quyết định của tôi. Bố mẹ không phải là đỉnh cao của tri thức, không phải lúc nào cũng đưa ra những quyết định họp lý, họ không có nhiều hiểu biết về những gì đang xảy ra trên thế giới. Nếu họ có lời khuyên thì chúng sẽ có ít giá trị với tôi.

Họ cũng không phản đối những gì tôi làm. Ngược lại, họ để tôi muốn làm gì thì làm.

Nhưng chính điều này lại không ổn.

Nó khiến tôi hiểu rằng sự ủng hộ, hỗ trợ của họ không tới từ tình yêu vô điều kiện và sự thấu hiểu con người tôi, không tới từ những đánh giá chắc chắn và lý luận họp lý. Mà nó tới từ nỗi sợ là tôi sẽ trở thành người điên thứ hai trong gia đình.

Cho nên là tôi vẫn thèm khát một sự công nhận thực sự từ họ, như nó đã đến từ cô tư vấn người Anh kia.

Đau đớn biết bao cho bố mẹ khi họ thấy con mình phát điên mà họ không hề nhận biết được các dấu hiệu, không thể đọc được những vấn đề của nó, cứ như là hai bên nói những ngôn ngữ khác nhau. Chính vì thế họ không biết họ cần phải làm gì để chuyện không lặp lại ở những đứa khác, họ sống trong lo sợ và họ buông thả hoàn toàn để chúng tự loay hoay.

Tôi đã tự hứa sẽ không bao giờ kể cho mẹ, người phụ nữ khốn khổ, về những vấn đề cá nhân của mình nữa. Kể làm gì khi họ chả hiểu bạn đang nói gì. Sẽ tốt hơn cho mẹ nếu mẹ không biết gì về cuộc sống của tôi. Tôi sẽ tự xoay xở. Từ trước tới nay vẫn vậy rồi.

Nhưng vì sao tôi vẫn thấy bất an? Vì sao tôi vẫn cố gắng phân tích, loay hoay tìm hiểu mọi sắc thái, mọi chi tiết của hoàn cảnh của mình, giống như một kẻ sa lầy trong đầm lầy?

Sẽ không bao giờ có được sự chia sẻ chân thành, sự thấu cảm thực sự giữa cha mẹ và tôi.

Nhưng vì sao tôi lại thèm khát điều không tưởng này, thèm khát tới mức đau đớn khôn cùng?