← Quay lại trang sách

- VIII - Dấu vết trên tuyết- -

Năm giờ sáng. Hôm nay là thứ sáu đầu tiên của tháng ba. Bốn giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc thanh niên Antoine Tuniade bị ám sát. Trong văn phòng của thẩm phán Cosma Damian, họ là ba người. Người thứ ba là y sĩ trưởng của thành phố, bác sĩ Pilat. Ông ta đã khám xét rất lâu xác của nạn nhân. Ông giải thích với ông thẩm phán và ông cảnh sát trưởng:

- Không có vấn đề tự sát! Cậu Antoine Tuniade bị ám sát. Về phương diện này, không có nghi ngờ gì cả. Phát súng gây tử vong đã được bắn từ phía sau, nơi gáy. Thực tế là một người không thể nào tự bắn mình bằng một phát súng lục như thế. Sau khi khám xét, đó là gần như tất cả những gì mà tôi, y sĩ, tôi có thể xác định một cách chắc chắn.

- Thế là tên sát nhân không có khí giới - Ông thẩm phán nhận xét.

- Dù có khí giới, nó đã sử dụng khí giới của nạn nhân. Có thể là một mưu mẹo quỷ quyệt. Ai có thể biết được?

- Vậy thì các sự việc đã phải xảy ra theo cách thức sau đây - Viên cảnh sát trưởng nói - Antoine Tuniade thình lình về tới ga. Cậu ta gọi xe trượt tuyết để đi về nhà. Đến cuối con đường Tình Yêu, cậu ta xuống xe, theo lời yêu cầu của xà ích và chạy bộ về phía lâu đài. Vừa mở cộng rào và bước vào lùm cây, một người tấn công cậu ta từ đằng sau, giựt lấy súng lục của cậu ta và bắn một phát vào gáy cậu ta.

Người ta đã tìm thấy bốn vỏ đạn nơi hiện trường. Như vậy tên sát nhân đã bắn bốn phát. Chỉ một phát trúng nạn nhân, về phương diện này, có những điều cần làm sáng tỏ. Nhưng hiện giờ, chúng ta chỉ có thể đưa ra những giả thuyết. Rằng cậu Tuniade đã bị bắn chết bằng viên đạn đầu tiên hay bằng viên đạn thứ tư, điều ấy không làm thay đổi căn bản của bài toán. Sau khi thi hành xong tội ác, tên sát nhân quăng khí giới và chạy về phía rừng. Vài phút sau đó, Ismail trông thấy nó. Ismail gọi bà Tuniade. Bà này bắn hết cả một kẹp đạn. Nhưng tên sát nhân đã trốn thoát được. Chúng tôi đã tìm kiếm nó tại nơi được chỉ, nhưng đã không tìm thấy được dấu vết nào của nó. Vì tuyết đã rơi rất nhiều sau khi vụ án mạng xảy ra và đã lấp tất cả các dấu vết.

- Còn một điều nữa - Ông y sĩ nói - Tên sát nhân không lấy cắp bất cứ vật gì. Động cơ của tội ác không phải là để ăn cắp.

Trên bàn giấy của ông thẩm phán, trước mắt ba nhà chức trách, có tất cả các vật mà nạn nhân có trong các túi: ví tiền, ví giấy tờ, đồng hồ, mùi-soa, cây thánh giá đeo nơi cổ, chiếc vòng tánh danh căn cước. Tất cả còn y nguyên. Tên sát nhân không lục soát các túi của nạn nhân. Nó không đánh cắp gì cả.

Điều này loại bỏ giả thuyết một vụ giết người do một tay đi săn trái phép, một kẻ trộm đã tấn công cậu ta để đoạt của cải.

- Giả thuyết về kẻ trộm đã bị loại bỏ ngay từ đầu - Viên cảnh sát trưởng nói - Ở Agapia không có kẻ trộm. Cũng không có những tay săn bắn hay đánh cá trộm. Nhất là chung quanh lâu đài và lạnh ba mươi độ âm, giữa ban đêm. - Nếu không phải là một tên ăn trộm chuyên nghiệp, người ta có thể giả thiết rằng có một người nào đó đến lâu đài để ăn trộm một cái gì đó.

- Không thể có được, thưa ông thẩm phán. Người ta thấy là ông chưa biết địa phương này. Không bao giờ một ai dám ăn cắp bất cứ vật gì ở lâu đài của các ngài Phanariot. Trong lâu đài này, ông thẩm phán đã thấy, tất cả các bức tường đều đầy rẫy súng ống và kiếm cung. Người nào dám tới gần lâu đài là tới gần tử thần. Điều ấy tất cả mọi người ở đây và trong toàn địa hạt của quận này đều rõ. Không một ai dám ăn cắp bất cứ vật gì nơi nhà của dòng họ Tuniades bao giờ. Patricia Tuniade bắn cho ông xem, một con chim sẻ ở xa một ki-lô-mét, cầm cây ca-ra-bin trong một tay mà thôi. Tất cả các người trong gia đình Tuniades là những tay súng kỳ lạ khác thường. Suốt đời học tập bắn bia. Sự thích thú của họ là bắn những con chim đang bay. Từ nhỏ, họ đã học trò chơi ấy rồi. Không, thật sự, một người ở xứ này chẳng bao giờ dám phạm tội ăn cắp ở lâu đài. Phải tìm tên sát nhân ở đâu khác kia. Và một động cơ khác cho tội ác, chứ không phải giết người để đoạt của.

Ước chi ít ra chúng ta có lấy một dấu tích, một dấu vết nào đó! Nhưng tuyết đã xóa tan tất cả. Thế mà, không bao giờ tên sát nhân lại không để lại tại hiện trường những dấu tích rõ hơn. Bước chân của tên sát nhân lún sâu một mét trong tuyết. Nó đã để lại những dấu vết rõ ràng, và những dấu vết cao một mét chung quanh xác chết và cho đến tận bìa rừng. Nhưng trong hai phút tuyết đã lấp bằng tất cả. Nó đã che, với tấm voan ngây thơ của nó, với màu trắng tinh khiết của nó, tất cả các dấu tích của tên sát nhân.

Cả ba nhà chức trách đều nghĩ cái đặc quyền ấy của tuyết, che đậy tất cả các tội ác. Không một tên sát nhân nào bị loại ra ngoài quyền ân xá của tuyết ban. Tất cả đều được thừa hưởng. Nếu một con người xóa đi dấu tích của kẻ sát nhân, như tuyết đã làm, người ấy sẽ bị trừng trị bằng một hình phạt như hình phạt của tên sát nhân. Nhưng tuyết, người ta không thể bắt nó. Người ta không thể xử và kết án nó. Không thể bây giờ, và không thể bao giờ dù là hàng thế kỷ của các thế kỷ. Mặc dù tất cả các tiến bộ kỹ thuật. Mặc dù tất cả các quyền lực mà người ta sẽ vận dụng, mặc dù các vũ khí tự động, các máy bay, các xe bọc sắt, các đài ra-đa, tuyết là bất khả xâm phạm. Tuyết che giấu tất cả các đào tẩu, người hay thú vật. Tuyết che chở chúng và xóa các dấu tích của chúng...

- Nếu là nước mưa thay vì tuyết! - Cảnh sát trưởng Filaret nói - Nước mưa không biến đổi nơi nó rơi xuống thành màu trắng; nó biến đổi đất thành bùn. Và bùn giữ các dấu tích để rồi trình ra với nhân viên cảnh sát. Nước mưa bép xép, lắm điều, lắm miệng. Nó sủi bọt, giận dữ, oán hơn, đồng điệu hay dữ dội. Tuyết thì lặng thinh và câm nín, không ký ức và bằng phẳng một cách trịnh trọng. Nước mưa là ngoại, là thế tục. Tuyết là đạo, là giáo. Tuyết rơi, là giống như một tiết lễ. Nước mưa đem bùn đến, gây ra lụt lội, nhưng cũng đem đến sự mầu mỡ. Tuyết không sản xuất ra gì hết. Vai trò của nó là trắng xóa, không ký ức trần tục, và là ban ân xá cho tất cả mọi người, mọi vật và về tất cả mọi sự. Như Chúa. Tuyết và nước mua là chị em. Nước mưa là thế tục, là ở trong trần thế, và tuyết là đạo, là ở trên trần thế. Người dân ở đây, và toàn thể cuộc sống ở đây hoàn toàn giống như tuyết - Cảnh sát trưởng Filaret nói tiếp - Không nên chờ đợi ở họ một sự cộng tác với ngành cảnh sát. Cũng như không thể chờ đợi sự cộng tác của tuyết. Dưới thấp kia, trong thành phố, trong đồng bằng, dân chúng và đời sống giống như nước mưa, họ giàu có và chỉ muốn cộng tác với ngành cảnh sát, giữ gìn tất cả các dấu tích và trình bày ra với cảnh sát. Ở đây, cuộc điều tra của chúng ta sẽ khó khăn. Ở đây là vương quốc của tuyết. Chúng ta đang ở trong một vùng gần trời hơn là gần đất. Và cảnh sát không có đất thi thố tài nghệ ở đây. Cảnh sát không có đường lên tận trời. Hãy chú ý tên của thành phố Agapia. Gốc từ tiếng Hy Lạp, nghĩa là “Tình yêu Agapètes”, nghĩa là “Tình nương”. Nhưng là tình nương tinh thần. “Agapètes” khác với “Dục tình” cũng như tuyết khác với mưa. Mưa là dục tình. Tuyết là “agapètes” là tình yêu tinh thần. Một bên là tình yêu thể xác, một bên là tình yêu tinh thần. Ở đây chúng ta phải tìm một tên sát nhân và mở một cuộc điều tra cảnh sát. Sẽ rất khó khăn. Vì đây là vương quốc của các Tình nương tinh thần và của tuyết.