Chương 4
Khi chiếc Limo chở Tanya đến khách sạn Berverly Hills thì đã gần bảy giờ tối. Xe dừng lại ở cổng vào có mái che. Người gác cổng xuất hiện để mang hành lý cho cô. Khi cô bước ra khỏi xe, anh ta chào cô hết sức lễ phép. Nhưng chiếc quần jeans xanh và cái áo thun trên người cô ở đây là loại quá xoàng. Những phụ nữ cô thấy trong khách sạn đều xinh đẹp, họ mặc quần áo ngắn và đi xăng đan cao gót, móng chân được chăm sóc kỹ lưỡng và tóc vàng uốn lên bồng bềnh. Tanya có bím tóc dài, khiến cô cảm thấy mình lạc lõng, xa lạ và quá bình dị. Cái vẻ bà mẹ Marin nơi cô, ở đây trông quá rõ ràng. Cho dù người ta chỉ mặc áo hai dây hay hở hang, cô vẫn thấy họ có vẻ lộng lẫy như tài tử. Cô cảm thấy như mình vừa từ vườn sau nhà ở Ross chui ra. Sau khi chia tay với Peter và các con, cô cảm thấy như mình bị chiếc xe tông vào người hay như người Anh nói “bị lôi qua bụi rậm”. Đây là thành ngữ cô thích dùng trong những kịch bản dành cho chương trình truyền hình nhiều kỳ. Trường hợp của cô bây giờ thật đúng như sự miêu tả ấy. Bị trấn lột. Buồn. Cô đơn. Lạc lõng. Một mình một bóng.
Người bồi phòng đem hành lý của cô đi, nói cô đến khai báo ở phòng tiếp tân. Khi đến đây, cô xếp hàng sau một cặp người Nhật và vài người từ New York đến. Tanya thận trọng nhìn quang cảnh trong hành lang, những người qua lại có vẻ là dân ở Hollywood. Cô lơ đãng đến nỗi đến lượt mình đăng ký khi nào không hay, khiến cho người trợ lý quản đốc phải đợi cô nơi bàn.
- Ồ... xin lỗi... - Tanya xin lỗi anh ta. Khi nhìn quanh, cô cảm thấy mình như du khách. Hành lang rộng đã được kiến tạo lại rất đẹp. Cô đã đến ăn trưa ở đây một hay hai lần rồi. Khi ấy cô đến đây để gặp những nhà sản xuất các chương trình truyền hình nhiều kỳ dùng kịch bản ăn khách nhất của mình.
- Cô sẽ ở đây bao lâu? - Người thanh niên hỏi khi Tanya nói tên mình. Cô suýt bật khóc khi anh ta hỏi.
- Chín tháng, - cô đáp, vẻ mặt rầu rĩ, - hay gần như thế. - Anh ta hỏi tên cô lần nữa và khi nhận ra cô là ai, anh ta liền xin lỗi.
- Phải rồi, thưa cô Harris, tôi hết sức xin lỗi. Tôi không nhận ra cô ngay. Chúng tôi đã để dành Bungalow 2 cho cô.
- Bà Harris, - cô chỉnh lại, vẻ thờ thẫn.
- Dạ đúng. Tôi sẽ ghi nhận điều này. Bà có ký gửi hành lý chứ? - Tanya đưa cho anh ta tờ giấy ghi số hành lý. Anh ta đi ra khỏi bàn để đưa cô đến ngôi nhà trệt. Tanya không muốn ở đây. Cô sợ, không muốn nhìn thấy ngôi nhà, mà không hiểu tại sao. Cô chỉ muốn về nhà. Tanya cảm thấy mình như đứa bé bị đưa đến trại. Cô phân vân không biết Jason có cảm giác như thế khi đến ký túc xá hay không. Nhưng cô tin cậu không thế. Có lẽ cậu rất sung sướng khi được sống với bạn bè ở đấy. Cô cũng cảm thấy như mình là người học sinh mới nhập học, có lẽ còn nôn nao hơn cậu nữa. Tanya nghĩ đến cậu khi đi theo người trợ lý quản đốc trên con đường ngắn qua vườn rau rậm rạp, đến ngôi nhà trệt, nơi này sẽ là nhà ở của cô cho đến hết ngày hậu kỳ cuốn phim mà cô đoán ít ra cũng đến tháng sáu sang năm. Chín tháng xa nhà, sống không có Peter và các con một thời gian, cô thấy như dài bất tận. Đợi chín tháng để sinh con vui hơn thế này nhiều. Bây giờ cô đợi chín tháng để cho kịch bản ra đời.
Cô đi vào phòng khách, lập tức thấy ngay bình hoa cao gần bằng người mình. Chưa bao giờ cô thấy một bình hoa như thế này. Trong bình gồm hoa hồng, hoa huệ, lan và loại hoa lớn cô không nhận ra hoa gì. Hoa được cắm rất đẹp, cô chưa từng thấy ở đâu người ta cắm đẹp như thế, hương thơm tỏa ra ngào ngạt khắp phòng. Căn phòng có vẻ mới được tu sửa, sơn màu hồng thắm, bàn ghế rất êm ái và cái tivi rất lớn. Bên kia phòng khách là phòng ăn, nhà bếp nhỏ như họ đã hứa với cô. Khi nhìn phòng ngủ, cô cảm thấy mình như ngôi sao điện ảnh. Phòng ngủ thứ hai còn lớn hơn nữa, trong đó có chiếc giường ngủ lớn rất sang trọng. Phòng ngủ được sơn màu hồng nhạt, bàn ghế lớn, bên kia phòng ngủ là phòng tắm lát đá cẩm thạch màu hồng, bồn tắm rộng có vòi nước xoáy Jaccuzzi. Trong phòng tắm để sẵn cả chồng khăn tắm và áo khoác dài bằng vải bông với chữ đầu viết tắt tên họ cô trên túi. Dầu gội đầu, xà phòng tắm và mỹ phẩm để trong một chiếc giỏ lớn. Trong phòng khách, có chai sâm banh ngâm lạnh trong cái xô bạc, lại có cả hộp lớn kẹo sôcôla, loại kẹo mà cô thích. Cô không hiểu tại sao họ biết cô thích loại kẹo này. Khi mở tủ lạnh, cô thấy đầy thứ cô thích ăn. Chẳng khác nào có bàn tay của bà mẹ đỡ đầu trong truyện thần tiên lo lắng cho cô vậy. Rồi cô thấy có lá thư trên bàn làm việc. Tanya vội mở ra xem, thư viết tay, nét chữ đàn ông nghiêng nghiêng mạnh bạo: “ Chào mừng bà, Tanya. Chúng tôi đang đợi bà. Hẹn gặp bà vào giờ ăn sáng. Douglas”. Rõ ràng ông ta biết hết các thứ cô thích, rồi bỗng cô nghĩ có lẽ ông ta đã nói chuyện với Walt, hay có lẽ với Peter, hay cô thư ký của ông ta đã chuẩn bị. Thật là chu đáo. Trong phòng ngủ của chủ nhân, có chiếc áo tắm casơmia mua ở nhà hàng Pratesi dành cho cô, đôi dép vải casơmia cùng màu với áo vừa với chân cô, quà của Douglas. Điều đáng ngạc nhiên nhất là có những khung ảnh bằng bạc lồng ảnh của Jason. Đến đây cô tin chắc họ đã nói chuyện với Peter, họ còn yêu cầu chồng cô gửi ảnh Jason đến cho họ lồng khung ảnh. Peter không nói một lời để cho cô ngạc nhiên. Họ làm bất cứ cái gì có thể để làm cho Tanya cảm thấy như ở nhà, kể cả cái tô lớn đựng những thỏi sôcôla của hãng M&M và Snickers, một hộc bàn đầy bút mực, bút chì và các thứ cần thiết để viết, rất tiện lợi cho công việc của cô. Cô đã viết kịch bản hai tháng nay, nhưng cô muốn tối nay chỉnh lại một ít lần cuối cùng trước khi họp, vì cô nghĩ chắc họ muốn thảo luận về việc này. Cô đang nhìn quanh thì người ta đem hành lý đến, đồng thời điện thoại di động cũng reo.
Peter gọi, anh còn đang trên đường về nhà.
- Sao đấy? - Anh hỏi, giọng tinh nghịch.
- Họ đã gọi cho anh phải không? Chắc họ có gọi. - Ngay cả Walt cũng không biết sở thích của Tanya rõ như thế này. Chỉ có chồng con cô mới biết thôi.
- Gọi anh à? Họ gửi cho anh bản câu hỏi. Họ không dám hỏi em. Họ muốn biết tất cả về em. - Peter có vẻ hài lòng về vợ. Anh thích thấy họ nuông chiều cô. Cô đáng được nuông chiều và anh muốn lần này họ đối xử với cô đặc biệt. Anh đã làm thế với tình yêu thương hết mực dành cho cô.
- Họ cho em áo khoác dài và dép bằng casơmia, sôcôla M&M, cùng các thứ trang sức em đang dùng... Trời đất thánh thần!- Cô cười. - Thậm chí họ còn mua nước hoa cho em và các thức ăn lặt vặt em thích. - Như kẻ đi săn kho tàng tìm ra được những thứ họ để lại cho cô. Trên giường có áo ngủ bằng xa tanh, với áo khoác ngoài, áo ngủ cũng bằng xa tanh, thậm chí có cả chồng sách trên kệ của các tác giả cô thích. - Ước gì có anh ở đây, - Tanya nói, vẻ buồn bã trở lại, - và có các con. Chắc chúng sẽ rất thích. Em mong đợi ngày anh đến thăm nhà ở đây.
- Anh sẽ đến bất cứ khi nào em muốn, em yêu. Em có nghĩ là họ cũng muốn có anh hay không? - Peter hỏi đùa.
- Chắc họ muốn. Anh là anh hùng ở đây. Nếu không vì anh thì em đã không có mặt ở đây.
- Anh sung sướng vì họ đối xử tốt với em. Dù sao thì cuộc sống ở Ross này cũng quá tầm thường đối với em. Có lẽ anh nên bắt đầu mua sôcôla và nước hoa cho em thôi, vì nếu không, chắc em không muốn về nhà nữa. - Peter có vẻ buồn. Anh nhớ vợ, dù anh mừng vì Tanya có đầy đủ các thứ sang trọng, tốt đẹp. Dù anh là người đối xử với vợ rất cao thượng, nhưng việc chia ly này vẫn làm cho anh đau đớn.
- Em ước gì có thể về nhà ngay bây giờ, - cô nói, mắt nhìn quanh, đi từ phòng này sang phòng khác, cầm di động trên tay. - Em muốn đổi cảnh sang trọng này để lấy cảnh đạm bạc ở Ross. Anh khỏi cần mua gì cho em hết. Em chỉ cần có anh thôi.
- Anh cũng vậy, em yêu. Hãy vui vẻ đi. Cứ làm Cinderella trong một thời gian.
- Phải, nhưng em cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Em không biết tại sao nhiều người bị cuộc sống như thế này làm cho hư hỏng. Tất cả đều hết sức phi thực. Trong nhà có đủ các thứ người ta thích nhất, sâm banh, sôcôla, hoa. Em nghĩ đến việc họ đã đối xử với các minh tinh màn bạc như thế nào. Chương trình truyền hình nhiều kỳ không đối xử với em như thế này. Họ dẫn em đi ăn trưa vài lần là may mắn rồi. - Cô không cần họ làm thế, nhưng thấy họ đối xử tốt cô cũng vui. - Đường đi như thế nào?
- Tốt. Các cô bé ngủ hết. Anh tắt nhạc, không ai phản đối. - Tanya cười, hình dung cảnh trong xe, lòng đau như cắt.
- Anh cố đừng ngủ đấy nhé. Có lẽ anh nên mở nhạc lại để nghe cho khỏi buồn ngủ.
- Không mở gì hết, - anh càu nhàu. - Để im lặng rất tuyệt. Anh nghĩ là chúng chưa đến hai mươi mốt tuổi, nên điếc hết. Anh đã một thời như thế rồi.
- Nếu anh thấy mệt thì nên dừng xe lại, hay yêu cầu một đứa lái thay cho anh một lát.
- Anh không sao, Tan à. Bây giờ em định làm gì? -
Peter cố tưởng tượng hình ảnh của vợ trong cuộc sống mới. Nhưng cô biết dù tưởng tượng, anh cũng không hình dung ra được sự thể như thế này. Trông cảnh ở đây giống như cảnh trong phim vậy. Bỗng cô cảm thấy mình rất quyến rũ, dù cô chỉ mặc áo thun, quần jeans, ở trong ngôi nhà trệt tại Beverly Hills Hotel.
- Em không biết. Có lẽ phải tắm, với bồn tắm hiệu Jacuzzi, cảm ơn anh rất nhiều. - Cô cười, có vẻ như con nít khi nói về việc này với chồng. Ngôi nhà ở đây sang hơn ngôi nhà ở Ross rất nhiều. Phòng tắm ở đấy sau mười sáu năm đã xuống cấp, họ đã bàn đến chuyện sửa lại, nhưng chưa làm được. Còn ở đây nó mới toanh, đẹp hơn dự kiến họ làm ở nhà rất nhiều. - Rồi em sẽ mặc thử áo khoác dài và mang dép mới, rồi gọi người phục vụ tại phòng. - Cô không đói, nhưng làm thế cho vui, để xem họ phục vụ như thế nào. Còn quà tặng thì quá sức tưởng tượng. Cô mới nhận ra cái hộp bạc nhỏ có viết tắt tên mình trên hộp với những cái kẹp giấy có cỡ cô thích nhất. Họ không quên thứ gì. Cô thích những tấm ảnh của Peter và các con lồng khung nhất. Chúng làm cho cô cảm thấy như ở nhà. Cô đem theo rất nhiều ảnh của họ. Tanya đã sắp xếp chúng thành từng nhóm ở gần bên giường, trên bàn làm việc, để cô cảm thấy như nhìn thấy người thân khi ở trong mỗi phòng. - Em nôn nóng ngày anh đến thăm. Chúng ta sẽ đi ăn ở nhà hàng Spago hay đâu đó, hay chỉ nằm trên giường ở đây. Làm thế có vẻ vui hơn. Trong khách sạn cũng có nhà hàng, nhưng cô chỉ muốn nằm trên giường với anh hơn hết. Họ chỉ mới làm tình vào sáng hôm ấy và như mọi khi, nó thật dịu dàng, kỳ diệu. Khi bắt đầu yêu nhau, họ đã làm tình như thế. Trải qua nhiều năm, việc làm tình càng tuyệt hơn. Cô thích sự êm ái quen thuộc trong việc làm tình của họ. Họ đã sống cùng nhau suốt nửa đời người. - Khi nào anh đến đây, chắc chúng ta sẽ như hưởng tuần trăng mật vậy, - cô cười khúc khích.
- Có vẻ tuyệt quá. Tuần này cuộc sống của anh không được hưởng trăng mật. Margarita sẽ giặt áo quần cho các con gái, phải không? - Khi Tanya sắp đi, cô đã tăng giờ làm cho người giữ nhà. Chị ta sẽ nấu cho họ vài đêm trong tuần nào Peter không làm được và để thức ăn trong tủ lạnh cho họ. Các cô gái biết cách nấu ăn bữa tối, cho nên cô không lo, nhưng thỉnh thoảng các cô về nhà trễ vì bận tham gia các trò chơi và khi Peter về nhà quá mệt không ăn tối được, nên phải để cho chị bếp nấu. Các cô hứa sẽ chăm sóc bố khi có trường hợp như thế xảy ra. Ở đây bất cứ khi nào cô muốn, cô gọi khách sạn phục vụ tại phòng. Việc này làm cho cô cảm thấy được nuông chiều và tội lỗi. Cô không làm gì để đáng được hưởng như thế. Sống như thế quá ấn tượng.
- Khi về nhà rồi anh sẽ gọi báo cho em biết, - Peter nói. Khi tắt máy, Tanya liền đi tắm. Cô cảm thấy mình như một đứa bé. Cô muốn chỉ cho các cô con gái thấy cảnh tượng này và thích cùng tắm với Peter trong bồn tắm lớn. Ở nhà, thỉnh thoảng họ thích làm như thế, mà bồn tắm này thì to hơn.
Cô nằm trong bồn tắm hơn một giờ, dùng thuốc muối pha nước tắm cho thơm, nước ấm bốc hơi dễ chịu. Tắm xong, cô mặc áo ngủ và khoác áo dài bằng xa tanh. Vải áo có màu hồng nhạt mềm mại và đôi dép bằng vải có màu sắc giống áo rất vừa chân Tanya. Đến chín giờ, cô gọi phục vụ, bảo họ mang trà đến, mặc dù loại trà cô thích có sẵn trong nhà bếp. Cô còn gọi trứng tráng và rau xà lách, rồi ngồi ăn trước tivi. Nhà hàng phục vụ rất nhanh. Cô nhận ra họ đã để tivi loại Tivo cho cô. Ăn xong, cô tắt máy Tivo, cắm điện máy tính trên bàn. Cô muốn kiểm tra một số ghi chép mình đã viết trong tuần để thay đổi một vài chi tiết trong kịch bản. Cô muốn chuẩn bị kỹ trước khi họp vào ngày mai. Khi cô nghỉ làm việc thì đã hơn mười hai giờ khuya. Kịch bản cô đã viết có cấu trúc rất tuyệt, cô đã gửi cho Douglas và ông đạo diễn nhiều đoạn bản thảo, họ có vẻ thích những đoạn này. Họ rất có lý khi mong đợi cô viết kịch bản.
Sau khi tắt máy tính rồi, cô nằm xuống giường. Thật kỳ lạ khi cô nghĩ rằng đây sẽ là nhà mình trong nhiều tháng trời, nhưng họ đã tạo nơi đây thành một nơi rất dễ chịu, thoải mái cho cô. Cô lại mở tivi xem trong lúc chờ đợi Peter và các con gái về nhà. Cô không thể ngủ được cho đến khi nào biết chắc ba bố con đã về tới nhà bình an. Cô gọi điện thoại di động cho chồng lúc 12h30’, khi ấy xe anh đang qua cầu Golden Gate cách nhà chưa đầy nửa giờ nữa. Họ đi như vậy đúng giờ quá, các cô con gái đã thức dậy. Họ cho biết đã ăn tối tại tiệm ăn nhanh Mc Donald trên đường. Nghe vậy, cô cảm thấy mình có tội vì đã sống rất đế vương ở đây. Cô đang nằm thoải mái, êm ái trên chiếc giường lớn, mặc áo khoác dài mới bằng casơmia màu hồng. Cô cảm thấy mình như cô hoàng, hay ít ra như công chúa. Khi nói chuyện với Molly, Tanya kể cho cô bé nghe những chuyện ấy. Cô muốn nói chuyện với Megan, nhưng nó đang nói chuyện với bạn qua điện thoại và không muốn bạn chờ máy.
Tanya phân vân không biết bao lâu nữa Megan mới trở lại bình thường với cô như trước. Trong hai tháng qua, Megan luôn giận cô, khiến hai mẹ con rất khổ sở, nó không có dấu hiệu gì có vẻ dịu bớt với mẹ. Peter quả quyết thế nào nó cũng bớt giận, nhưng Tanya không tin như vậy. Có thể Megan vẫn tức giận mãi và cứ muốn như thế. Vì cô ta cảm thấy bị phản bội, nên không muốn tha thứ cho mẹ. Cô ta có tiêu chuẩn đạo đức riêng, cho nên việc mẹ không dành nhiều thì giờ để chăm sóc cô ta là cô đã phản bội con. Việc Tanya đột ngột thay đổi cuộc sống là cú sốc mạnh cho Megan, cô ta không chấp nhận việc thay đổi này. Người chị song sinh lên án nó đã xử sự hỗn láo. Nhưng Tanya nghĩ rằng sau vẻ hậm hực bên ngoài, Megan lo sợ và buồn rầu, nên cô sẵn sàng tha thứ cho lời lẽ không mấy lễ phép của cô con gái. Theo Megan nghĩ, thì mẹ họ đã phản bội họ. Đây không phải là chuyện nhỏ đối với Megan và đối với Tanya cũng không. Cô nghĩ, nếu con cô có trở lại tử tế với cô thì cũng phải rất lâu. Tanya nói chuyện với Peter bằng di động của anh cho đến khi anh về đến nhà. Khi ấy anh phải tắt máy để giúp các con mang đồ đạc vào nhà. Một lần nữa, cô cảm thấy có tội vì không có ở đó để giúp họ. Peter đáp họ có thể làm dễ dàng. Anh chúc cô ngủ ngon và hứa sáng mai sẽ gọi điện cho cô. Cô cũng hứa sẽ kể lại cho chồng biết về buổi họp. Tanya có kế hoạch dậy lúc 6h30’, nên yêu cầu người trực điện thoại đánh thức mình dậy. Cô tắt đèn lúc 1h30’, và nằm thức trong bóng tối, phân vân không biết chồng và các con đang làm gì. Cô nghĩ các cô gái ở trong phòng ngủ, còn Peter sẽ ăn gì trước khi đi ngủ. Cô ước gì bây giờ được ở bên cạnh họ. Cô cảm thấy rất lạ khi ở một mình tại khách sạn Beverly Hills, mặc áo ngủ mới toanh. Cô có cảm giác như mình trốn bổn phận, thiếu trách nhiệm. Tanya nằm một hồi lâu không ngủ, vì thiếu cánh tay Peter ôm quanh người. Rất lâu rồi, nay họ mới ngủ không có nhau như thế này, lần ngủ không có nhau là vào hồi Peter đi công tác xa cho công ty luật. Và ngay cả khi anh đi du lịch xa, thỉnh thoảng cô cũng đi với anh. Đấy là chuyện rất hy hữu.
Cuối cùng đến 3h sáng cô mới ngủ, tivi vẫn mở và cô thức dậy khi chuông điện thoại reo lúc 6h30’. Đêm cô ngủ ít, nên sáng dậy cảm thấy mệt mỏi. Cô muốn có thì giờ xem lại nhiều phần trong kịch bản và tỉnh táo khi họp vào giờ ăn sáng. Cô sẽ gặp Douglas và ông đạo diễn tại phòng Polo Lounge. Cô mặc quần đen, áo thun đen, đi xăng đan và khoác áo vét vải dệt chéo để đi họp. Cô mặc quần áo như một trong số các con mình, hay như cô thường mặc ở Marin và cô phân vân không biết các cô con gái có đồng ý với mình hay không. Cô quên không hỏi các con khuyên mình nên mặc gì. Đây là việc rất cơ bản. Cô không phải nữ diễn viên, cô nhắc mình nhớ như thế. Không ai quan tâm đến việc trông cô như thế nào. Cô đến đây để viết kịch bản cho hay, chứ không phải để người ta chú ý. Điều quan trọng là kịch bản có hay không, mà cô tin chắc kịch bản rất tốt. Cô bỏ bản sao kịch bản vào túi xách, chiếc túi to loại Prada và vào phút chót, cô đeo đôi hoa tai nhỏ bằng kim cương mà Peter đã tặng vào dịp Giáng sinh. Cô thích đôi hoa tai này, đeo chúng ở L.A có vẻ đúng đắn. Ngay khi bước vào phòng ăn, cô nghĩ đeo đôi hoa tai là việc làm rất đúng đắn. Nếu không đeo, cô sẽ có cảm giác không phù hợp với môi trường chung quanh. Nhìn những người ăn trong phòng, cô cảm thấy mình quê mùa.
Trong phòng có nhiều nhân vật quan trọng và những phụ nữ xinh đẹp, nhiều người trong số họ đã nổi tiếng. Có nhiều phụ nữ hết sức hấp dẫn ăn sáng với nhau, từng cặp hay từng nhóm nhỏ. Đàn ông ăn với nhau, một số ăn với phụ nữ, thường trẻ hơn họ. Cô chú ý thấy Sharon Osbourne ăn sáng trong một góc yên tĩnh với một thiếu nữ. Cả hai đều ăn mặc rất sang, đeo những viên kim cương lớn trên tay và tai. Barbara Walters ăn ở bàn khác với ba người đàn ông. Có nhiều đàn ông và phụ nữ thuộc ngành giải trí ngồi ăn rải rác trong phòng, và hầu hết tại các bàn, có nhiều người quản lý việc kinh doanh đang tổ chức họp. Phần lớn đều có vẻ như họ đang góp ý, thảo hợp đồng và trao tiền. Địa vị và quyền lực dường như bao trùm khắp căn phòng. Phòng Polo Lounge như là tổ ấm cho những người thành công và khi Tanya nhìn cảnh tượng trong phòng, cô cảm thấy mình ăn mặc quá sơ sài. Barbara Walters mặc bộ đồ Chanel bằng lanh màu be và đeo ngọc trai. Sharon Osbourne mặc bộ đồ đen cắt ngắn. Hầu hết phụ nữ đều có căng da mặt, những thứ khác trên người họ như dùng cho quảng cáo nghệ thuật cắt dán và hãng Botox. Tanya cảm thấy như thể cô là người duy nhất có mặt tự nhiên ở trong phòng. Cô luôn nhắc mình nhớ rằng cô đến đây để viết kịch bản, chứ không phải để tranh đua về sắc đẹp. Nhưng dù sao cô cũng cảm thấy sợ hãi khi ở giữa nhiều người đẹp, ăn mặc quá chải chuốt như thế này. Tanya cảm thấy mình không thể đua tranh được với họ. Điều cô làm bây giờ là cứ giữ tự nhiên như cũ.
Tanya cho anh quản lý khách sạn biết cô đến gặp ai, anh ta liền đưa cô đến chiếc bàn ở trong góc phòng. Cô nhận ra Douglas Wayne ngay lập tức và khi thấy ông ta, cô liền nhận ra có cả Max Blum, nhà đạo diễn. Ông ta đã đoạt năm giải thưởng Academy trong sự nghiệp làm phim của mình. Khi nghe ông ta nói rất vinh dự được làm việc với cô, và rất thích tác phẩm của cô, Tanya gần như ngạt thở. Sau khi ngồi vào chỗ, cô mới biết ông ta đã đọc hết những tác phẩm cô đăng trên báo The New Yorker, từ đầu đến cuối. Ông ta đã đọc hết các bài nghị luận, truyện ngắn và ông cũng đã xem băng quay lại hầu hết những chương trình truyền hình nhiều kỳ của cô. Ông ta muốn biết những tác phẩm của cô, biết quan điểm về thời đại, về nếp sống, tính hài hước trong các hài kịch. Nói tóm lại, ông ta rất thích những tác phẩm của cô mà ông ta đã xem. Cho nên việc Douglas chọn cô để viết kịch bản lần này, ông ta không thắc mắc điều gì và thấy sự chọn lựa này hoàn toàn đúng đắn. Theo ý kiến của Max, thì việc Douglas chọn cô viết kịch bản là một sáng kiến hay. Chính Douglas cũng nghĩ vậy.
Khi cô đến bàn họ, cả hai người đều đứng dậy chào, cô thấy Max và Douglas hoàn toàn khác nhau về mọi mặt. Max nhỏ người, tròn trịa, vui vẻ, tuổi vào quãng giữa thập niên sáu mươi, sự nghiệp ở Hollywood vẻ vang suốt bốn mươi năm qua. Ông ta không cao hơn Tanya, có khuôn mặt giống mặt một thầy tu hay một vị thiên thần nhỏ trong truyện thần tiên. Ông ta thân thiện, bình dị, mang giày chạy bộ, mặc áo thun và quần jeans. Nhìn ông, người ta sẽ dùng từ “thoải mái” để nói về ông. Ông ta là người mà bạn sẽ thích ngồi một bên, nắm tay kể hết chuyện bí mật của mình cho anh ta nghe.
Douglas là người hoàn toàn khác hẳn Max. Gặp ông ta, Tanya thấy ông ta giống Gary Cooper khi đang ở tuổi trung niên. Theo các tài liệu viết về ông ta mà Tanya đã đọc, Douglas năm mươi bốn tuổi. Ông ta cao, gầy, mặt xương, mắt xanh sắc sảo, tóc bạc và có thể dùng từ “lạnh lùng” để nói về ông ta. Cặp mắt của ông ta lạnh như thép. Mắt của Max có màu nâu ấm áp, đầu hói và để râu. Douglas lại có mái tóc bạc dày cắt rất đẹp và cực kỳ gọn gàng, sạch sẽ. Quần ông ta ủi thẳng tắp, màu xám, áo sơ mi xanh, khoác bên ngoài áo len casơmia. Khi cô tình cờ nhìn xuống, thấy ông mang đôi giày đế mềm bằng da cá sấu màu nâu. Mọi thứ trên người Douglas đều theo thời trang và đắt tiền, nhưng điều đáng chú ý nhất về ông ta là ông để lộ mình là người có quyền lực. Nhìn ông ta, không ai không nghĩ ông ta là người rất quan trọng. Ông ta có vẻ như người có thể mua và bán mọi thứ. Khi nhìn Tanya, mắt ông ta như xoáy vào người cô. Cô thấy nói chuyện tầm phào với Max có vẻ dễ chịu hơn, vì ông cởi mở, bình dị và niềm nở với cô. Douglas có vẻ như muốn cắt cô ra nhiều mảnh rồi ghép lại từng mảnh một. Hành động của ông ta khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
Điều đầu tiên Douglas nói với Tanya khi cô ngồi xuống là:
- Bàn chân cô rất nhỏ. - Cô không biết làm sao ông biết được, trừ phi ông ta có máy X quang để nhìn xuyên qua mặt bàn. Cô không biết rằng ông ta đã nghiên cứu bảng câu hỏi rất kỹ, trong bảng này người thư ký của ông ta đã ghi đầy đủ những điều chồng cô và người đại diện của cô cung cấp. Ông ta nghiên cứu để mua quà tặng cho cô. Ông ta đã thấy cỡ giày của cô trên bảng kê các câu hỏi trước khi họ mua cho cô áo khoác dài Pratesi và đôi dép. Ông là người quyết định các thứ này phải có màu hồng. Douglas Wayne có quyết định sau cùng, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất và những thứ vặt vãnh. Đối với Douglas, không có gì vặt vãnh. Ông ta còn đồng ý áo ngủ và áo khoác bằng xa tanh cũng màu hồng. Ông ta nói với họ phải mua cho Tanya cái gì đẹp nhưng không khêu gợi. Theo lời người đại diện cho cô và lời của những người biết cô trong thành phố, ông ta biết cô đã có chồng và con. Walt lại còn cho ông ta biết rằng cô muốn từ chối cơ hội này để ở nhà chăm sóc hai cô con gái song sinh. Walt cho biết Peter đã giúp cô có quyết định này, nhưng không dễ gì. Cô không phải loại phụ nữ ông gửi tặng áo ngủ khêu gợi. Cô là kiểu phụ nữ người ta phải xử sự với lòng kính trọng và lịch sự.
- Cảm ơn ông đã tặng những món quà đẹp, - Tanya nói, cảm thấy rụt rè. Cả hai người đàn ông đều rất quan trọng đến nỗi cô cảm thấy mình thấp kém, hèn mọn khi ngồi chung với họ. - Tất cả các thứ đều vừa vặn, - cô cười, nụ cười e dè.
- Tôi sung sướng được nghe thế. - Nếu tất cả không vừa vặn thì chắc mọi người không vui. Nhưng không có cách gì để Tanya biết được. Nhìn Douglas, thật khó mà tin ông ta mê chương trình truyền hình nhiều kỳ, nhất là những chương trình do cô viết. Cô dễ hình dung ra ông ta say mê nhiều bộ môn rắc rối hơn và phân vân không biết người ta có thường nói ông ta giống Gary Cooper không. Tanya không hiểu rõ ông ta để có ý kiến về vẻ ngoài của Douglas, nhưng sự giống nhau giữa hai người rất kỳ lạ. Trái lại, cô thấy Max càng lúc càng giống nhân vật Happy trong phim Seven Dwarfs. Trong thời gian mới nói chuyện với nhau, cô thấy Douglas không rời mắt khỏi cô từ khi cô ngồi xuống. Cô cảm thấy như thể mình bị quan sát qua kính hiển vi và sự thật là thế. Không có gì thoát khỏi cặp mắt sắc sảo của ông ta, chỉ đến khi họ nói về kịch bản ông mới thư giãn và thân mật một chút.
Bỗng ông ta trở nên hoạt bát, linh động và khi Tanya có ý kiến về kịch bản, nói về những sự đổi thay cô đã làm thì ông cười.
- Tôi thích những đoạn bà viết khôi hài, Tanya à. Tôi có thể nói bà viết kịch bản cho chương trình truyền hình nhiều kỳ làm tôi thích nhất. Tôi bắt đầu cười lộn ruột khi xem truyện khôi hài của bà. - Kịch bản họ đang làm và bộ phim họ sắp quay, không có nhiều chỗ thay đổi sang chuyện cười, nhưng Tanya lồng vào vài đoạn và họ đều đồng ý những chỗ thay đổi ấy vì nó chỉ tăng thêm giá trị cho bộ phim được hấp dẫn hơn thôi. Dù khi viết khôi hài, nhưng cô cũng không quên làm nổi bật khía cạnh đắng cay của đời người, không làm mất bản chất nhiệt tình của mình trước cuộc sống.
Khi họ ăn sáng xong, cô thấy Douglas thoải mái hơn rất nhiều. Cô không thể không tự hỏi có phải lúc đầu do ông ta rụt rè chăng. Vẻ lạnh lùng cô thấy khi mới gặp ông ta đã tan biến. Như lời Max nói với người bạn sau đó, với vẻ kinh ngạc, rằng cô đã làm cho ông ta mến phục. Douglas có vẻ mê mẩn cô.
- Bà là người rất tuyệt vời, - ông ta nói, nhìn cô đăm đăm. - Người đại diện cho bà nói rằng bà hầu như không làm phim, vì bà không muốn rời khỏi chồng con. Việc này đối với tôi thật là điên khùng và tôi nghĩ bà sẽ đến đây với tóc bím sau đầu, mang bít tất dài, như Bà Mẹ chân chất. Nhưng thay vì thế bà lại là con người rất nhạy cảm. Bà xinh đẹp, trẻ trung, ăn mặc giản dị. Bà không giống như người có con, bà rời xa chồng con, quyết định đi theo con đường sự nghiệp như thế là khôn ngoan, đúng đắn.
- Thực ra tôi không quyết định như thế, - Tanya đáp, hơi ngạc nhiên khi nghe ông ta nói thế. Douglas không nói quá, chỉ nói những cảm nghĩ của mình. Tiền bạc và quyền lực cho phép ông ta làm thế. - Người đại diện của tôi nói thật với ông đấy. Tôi định từ chối yêu cầu của ông. Chồng tôi quyết định trước tôi. Anh ấy thuyết phục tôi tin rằng việc này đáng làm. Anh ấy ở nhà với hai con gái của tôi.
- Ôi lạy Chúa, thế thì ông ấy quá ngoan ngoãn rồi, - Douglas đáp, hơi nhăn mặt. Max cười gật đầu.
- Cặp song sinh bao nhiêu tuổi? - Max hỏi.
- Mười bảy. Chúng là con gái, chị em song sinh. Con đầu của tôi là trai, đã mười tám tuổi, vừa vào đại học hôm nay tại trường UCSB. - Cô cười với vẻ tự hào.
- Tuyệt, - Max đáp, hài lòng ra mặt. - Tôi có hai con gái, một ba mươi hai tuổi, một ba mươi lăm, đều sống ở New York. Một đứa làm luật sư, còn đứa kia làm bác sĩ tâm thần. Cả hai đều có gia đình và tôi có ba cháu ngoại.
- Ông ta có vẻ rất sung sướng.
- Quá tuyệt, - cô khen lại ông và hai người bất thần quay mặt nhìn Douglas, ông nhìn vào ánh mắt thắc mắc của Tanya. Ông cười với cô.
- Đừng nhìn tôi. Tôi không có con. Tôi lấy vợ hai lần nhưng đều không có con. Thậm chí tôi không nuôi chó, không muốn nuôi. Tôi thường làm việc cật lực nên không có thì giờ ở với con. Tôi khâm phục điều đã thúc đẩy bà ở nhà với con thay vì đi viết kịch bản cho phim điện ảnh. Nhưng tôi phải thú thật với bà, tôi không hiểu được việc này. Tôi nghĩ viết kịch bản dù sao cũng cao quý hơn. Bà hãy nghĩ đến những người sẽ xem phim của chúng ta, nghĩ đến bao nhiêu người sẽ cảm động trước những điều bà viết trong kịch bản và bao nhiêu người sẽ nhớ đến tác phẩm. - Tanya nghĩ rằng ông ta đã quá đề cao tầm quan trọng của mình và của họ. Một đứa con đối với cô sẽ quan trọng hơn một ngàn bộ phim. Tanya không bao giờ cho công việc mình đang làm là quan trọng. Đây chỉ là việc cô thích làm và thỉnh thoảng mới có ý nghĩa đối với cô thôi. Nhưng các con cô có ý nghĩa hơn rất nhiều và Peter nữa. Nếu Douglas không hiểu được điều này thì cô rất thương hại cho ông ta. Ông ta sống để làm việc. Tanya có cảm giác rằng ông ta còn thiếu cái gì đó, có lẽ là bóng dáng con người trong cuộc sống. Tuy nhiên, cô thấy ông ta rất hấp dẫn. Ông ta thông minh, đầu óc nhạy bén. Nhưng cô thích sự dịu dàng ở Max hơn. Cả hai đều hấp dẫn, cô nghĩ làm việc với họ chắc sẽ rất thú vị, mặc dù cô chưa hình dung ra được cái gì làm cho Douglas ứng xử như thế và có thể không bao giờ biết được. Ông ta có vẻ như đã bị lôi cuốn theo xu hướng đó, trong ông chắc có ngọn lửa nung nấu ông ta tin thế mà cô không hiểu. Nhìn vào mắt ông ta người ta sẽ thấy ngọn lửa đó.
Ba người nói chuyện về kịch bản suốt hai giờ tiếp theo, Douglas giải thích cho Tanya biết cái gì đang ở trước mặt họ, những sự thay đổi ông ta muốn cô làm, những điểm tinh tế mà ông ta vẫn muốn có trong kịch bản. Douglas có sự cảm nhận tinh vi các yếu tố để làm một bộ phim đặc sắc. Nghe ông ta nói, cô liền nhận thấy ông ta rất nhạy bén. Douglas là ngọn lửa, còn Max là ngọn gió mát, làm cho ngọn lửa của Douglas bớt nóng bức. Max đem tính nhân đạo đến cho bộ phim, còn Douglas đem đến sự thông minh. Ông ta có nét rất hấp dẫn.
Họ ngồi trong phòng Polo Lounge nói về kịch bản cho đến gần trưa, sau đó cô về ngôi nhà đang ở, làm việc theo những gì họ đã bàn. Douglas đã gợi cho cô những ý nghĩ để cô viết tác phẩm được sâu sắc hơn. Khi Peter gọi cho cô, cô cố trình bày vấn đề cho Peter nghe, nhưng không thể làm được. Nhưng những điều mà Douglas và Max đã nói với cô đều rất có ý nghĩa. Hôm đó, cô đã thêm vài cảnh vào kịch bản rất tuyệt vời. Đến 6h cô vẫn còn ngồi nơi bàn làm việc, lòng sung sướng với công việc của ngày đầu tiên.
Tối đó, khi nằm vào giường, đang mơ màng xem tivi thì Douglas gọi, khiến cô rất ngạc nhiên. Cô nói cho ông ta biết mình đã làm việc suốt cả buổi chiều, ông ta tỏ ra rất vui khi biết cô viết xong bản thảo quá nhanh. Nghe kỹ những ý kiến của họ, cô tiếp thu và chọn lọc ngay những điểm hay.
- Phiên họp sáng nay rất tuyệt vời. Tôi nghĩ bà đã nhận ra được những phần tinh hoa của cuốn sách mà không đi quá chủ đề của tác phẩm. Tôi nôn nóng muốn xem những gì bà đã viết hôm nay.
- Ngày mai, tôi sẽ điều chỉnh lại một vài chỗ, - Tanya đáp. Cô định xem lại để sửa chữa trong tối nay, nhưng lại nghĩ mình đã quá mệt. - Nếu không quá thô thiển, thì tôi sẽ gửi bản thảo đến cho ông vào sáng thứ tư.
- Tại sao bà không đưa cho tôi vào bữa ăn trưa? Trưa thứ năm được không? - Cô kinh ngạc khi nghe ông mời, nhưng sáng hôm nay cô có cảm giác rằng họ sẽ làm việc bên nhau. Cô cảm thấy thoải mái với Max, nhưng chưa được dễ chịu với Douglas. Max dễ dàng, còn Douglas rắn như thép, lạnh như băng. Thế nhưng ông ta rất hấp dẫn. Dưới sự lạnh lùng ấy, cô cảm thấy như có cái gì ấm áp, đầy tình người ẩn phía sau.
- Thứ năm tuyệt đấy, - Tanya đáp, cảm thấy hơi lúng túng. Gặp ông ta, có Max ngồi chung thì sẽ dễ chịu hơn, vì Max với cô có những điểm giống nhau. Max thân thiện, thích con nít như cô, và ông ta cởi mở. Douglas thì kín đáo, khó thân cận. Cô muốn tìm cách để khám phá ông ta là ai, nhưng lại nghĩ không có ai sống kín cổng cao tường trong thời gian lâu được. Douglas luôn để ý canh chừng không cho ai xâm nhập vào chốn sâu thẳm của lòng ông ta. Cô nghĩ rằng sáng nay ông ta đã quan sát cô rất kỹ, như thể muốn tìm ra những điểm yếu trong con người cô. Douglas có nhiều quyền lực, ông ta chế ngự được nhiều người và sai khiến được họ. Tanya biết rõ như thế. Douglas mua được sự phục vụ của cô, nhưng ông ta không làm chủ được cô. Tanya nghĩ ông ta là người rất nguy hiểm khi đến gần, chứ không như Max, rất niềm nở dang rộng tay đón nhận cô. Douglas đón nhận cô ít niềm nở chừng nào càng hay chừng ấy.
- Tối thứ tư tôi chiêu đãi đoàn làm phim tại nhà tôi, - Douglas nói tiếp. Cô nghĩ chắc ông ta không có ý định mời mình và nghĩ chắc ông ta đang thăm dò tìm hiểu cô, để đánh giá cô là người như thế nào. - Tôi muốn bà đến dự. Buổi ăn tối chỉ có các diễn viên nổi tiếng và tổ kỹ thuật. - Họ là những thành phần chủ chốt cho bộ phim. Tanya rất muốn gặp họ, nếu cô khai thác được phong cách, sự nhiệt tình của họ, thì công việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Cô đã biết hầu hết số diễn viên, nhưng gặp họ trực tiếp chắc có lẽ sẽ thú vị và hấp dẫn hơn. Đây là thế giới mới đối với cô. Bỗng cô hài lòng vì đã mang theo chiếc áo dài dự tiệc màu đen. Hôm nay cô không có gì mặc ngoài chiếc quần đen và quần jeans. Hôm nay cô cũng đã quan sát cách nhìn của Douglas. Tanya nghĩ buổi ăn tối tại nhà ông ta phải ăn mặc sang trọng. - Tôi sẽ cho xe hơi đến đón bà. Bà khỏi cần mặc áo quần sang trọng. Họ chỉ mặc quần jeans đến dự thôi.
- Cảm ơn ông. - Cô cười. - Ông đã giải quyết vấn đề nan giải của tôi về áo quần sẽ mặc. Tôi không đem theo nhiều áo quần. Tôi nghĩ tôi đến đây để làm việc và lại có kế hoạch cuối tuần sẽ về nhà.
- Tôi biết, - ông cười và nói tiếp bằng giọng hơi bực tức. - Về với chồng con!- Ông ta có vẻ như muốn nói thế để cô bối rối, như muốn cô thấy đấy là thói quen xấu, nên bỏ đi. Mặc dù ông ta thừa nhận đã lấy vợ hai lần, nhưng ông vẫn cho đấy là điều không hay. Rõ ràng ông ta không thích có con. Hồi sáng khi cô và Max nói đến chuyện con cái, ông ta có vẻ căng thẳng.
- Có phải bà giả vờ tầm thường như mọi khi không?
- Ông ta nói, cố để công kích Tanya, đây là trò chơi ông ta thích nhất. - Bà là người sâu sắc hơn thế nhiều. Cứ nhìn vào những bài bà viết, nhìn vào cách suy nghĩ của bà thì rõ. Tôi thấy bà không hợp với vai trò của người nội trợ ở vùng phụ cận lo cho con ăn sáng. - Ông ta ép cô để thấy cô giải quyết vấn đề ra sao và sẽ làm gì.
- Tôi đã làm như vậy trong đời sống hàng ngày, - cô đáp không ngần ngại. - Tôi thích công việc ấy. Tôi đã làm như thế trong hai mươi năm nay và tôi sẽ không bỏ việc ấy để chạy theo thế giới bên ngoài. - Cô tự mãn, sung sướng khi trả lời thế. Cô nghĩ mình đã làm công việc đúng đắn.
- Vậy thì tại sao bà đến đây? - Ông ta hỏi một cách trắng trợn, rồi đợi cô trả lời. Đây là câu hỏi hợp lý, câu hỏi mà chính cô đã tự hỏi mình.
- Đây là cơ hội vàng cho tôi, - cô thành thật đáp. - Tôi nghĩ sẽ không bao giờ tôi có lại có cơ may như thế này. Tôi muốn viết kịch bản này.
- Và bà đã bỏ chồng con để làm việc này. Cho nên có lẽ bà không cao quý như bà nghĩ. - Ông ta như con rắn trong vườn Địa đàng, cố dụ dỗ cô phá giới.
- Tôi không thể làm cả ba nhiệm vụ trong cùng một lúc được à? Làm vợ, làm mẹ và nhà văn? không có nhiệm vụ nào được coi trọng hơn nhiệm vụ nào. - Ông ta cố ý tảng lờ câu trả lời của Tanya và hỏi sang câu khác.
- Bà cảm thấy tội lỗi khi đến đây không? - Ông ta muốn biết thêm về cô, còn cô cũng rất tò mò về ông ta.
Ông ta là người hấp dẫn bởi cái vẻ khác đời. Ông ta nhào đến như mũi tên, rồi biến mất, thỉnh thoảng tránh sang một bên, như con rắn.
- Thỉnh thoảng tôi cảm thấy có tội, - cô xác nhận. - Trước khi đến đây tôi đã nghĩ thế. Bây giờ làm việc tôi mới cảm thấy đỡ hơn. Việc ở tại L.A bắt đầu có ý nghĩa.
- Khi chúng ta bắt đầu quay phim, bà sẽ cảm thấy tốt hơn nữa. Bà sẽ nghiện công việc này, như người nghiện ma túy, cứ muốn dùng lại mãi. Khi chúng ta quay xong bộ phim, bà sẽ muốn làm bộ khác. Tất cả chúng tôi đều thế. Vì vậy công việc mới giữ chúng tôi ở lại đây được. Khi bộ phim chấm dứt, chúng tôi không chịu đựng được. Tôi cảm thấy việc ấy đã xảy ra cho bà rồi đấy, dù chúng ta chưa bắt đầu quay phim. - Ông ta kích thích hệ thần kinh của cô, cô sợ khi nghe ông ta nói. Nếu ông ta nói đúng thì sao? Nếu việc này sẽ gây nghiện cho cô thì sao? - Tanya à, phim này làm xong, bà sẽ không về nhà đâu. Bà sẽ muốn có người tìm phim khác cho bà làm. Tôi nghĩ là chúng ta sẽ rất vui khi làm việc chung với nhau. - Ông ta có vẻ như Rasputin, cô ân hận vì đã nhận lời mời ăn trưa với ông ta, hay có thể ông ta nói để thử lòng cô, để biết con người cô ra sao.
- Tôi đợi để hưởng thú vui ấy đây, - cô bình tĩnh đáp.
- Nhưng tôi hy vọng tôi không nghiện như ông nói đâu. Tôi định sau khi xong việc, tôi sẽ về nhà, tiếp tục cuộc sống đích thực. Tôi chỉ là người đi làm thuê, chứ không phải bị bán. - Cô cảm thấy như đấu quyền Anh với sư phụ, một môn thể thao nguy hiểm cho mình. Ông ta là vận động viên có đẳng cấp Olympic, còn cô chỉ là đấu thủ nghiệp dư so với ông ta.
- Tất cả chúng ta đều bị bán hết. - Ông ta thản nhiên đáp. - Đây là đời sống thực của chúng ta, mặc dù cuộc sống này đối với những người khác giống như kim tuyến. Vì thế mà chúng ta gọi đời sống là “thành phố kim tuyến”. Nó làm cho ta say mê. Rồi bà sẽ thấy. Bà sẽ không muốn trở về với cuộc sống cũ nữa. - Ông ta lặp lại với giọng quả quyết.
- Không, tôi sẽ về. Tôi có chồng con đợi tôi ở nhà. Công việc ở đây không đủ cho tôi. Nhưng tôi nghĩ là trong thời gian ở đây, tôi sẽ học hỏi được rất nhiều. Tôi cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội này, - cô cương quyết đáp, có vẻ ương ngạnh đối với ông ta.
- Đừng cảm ơn, Tanya. Tôi không làm ơn gì cho bà hết khi mời bà đến đây. Công việc của bà rất tốt. Tôi thích cách nhìn đời của bà, thích những trăn trở của bà, thích lối viết kỳ quặc của bà. Tôi thích tư tưởng của bà và đã nghiên cứu về bà. - Ông ta đã đọc tác phẩm của cô trong nhiều năm nay và cô cảm thấy như thể ông ta đang cố gắng tìm hiểu nội tâm của mình. Chuyện thật đáng sợ. Hay có lẽ đây chỉ là trò chơi ông ta muốn làm cho cô bối rối. Có lẽ đối với ông ta, cuộc đời chỉ là trò chơi, không có gì là thực. Tanya nghĩ rằng đối với Douglas chỉ có phim mới là thực, vì thế ông ta rất tốt với những gì ông ta làm. - Tôi nghĩ chúng ta sẽ thích làm việc với nhau, - ông ta nói, vẻ trầm tư, như thể đang thưởng thức ý niệm ấy. - Bà là người hấp dẫn, Tanya à. Tôi có cảm giác là lâu nay bà đóng vai trò cô nội trợ ở vùng ven với chồng và con. Bà không tin bà là con người ấy. Tôi nghĩ chính bà cũng không biết mình là ai. Tôi tin rằng trong thời gian ở đây bà sẽ khám phá ra điều này. Giọng ông ta nói có vẻ như sắp có điềm gì không hay cho Tanya. Kiểu ông ta nói như thể ông ta đã nhìn rõ tâm can cô, đánh giá được cô, làm cho cô cảm thấy khó chịu. Việc tìm hiểu cô nghĩ gì hay cô là ai, là việc không liên quan gì đến ông ta.
- Tôi nghĩ tôi hiểu rất rõ tôi là ai chứ, - Tanya bình tĩnh đáp.
Họ hoàn toàn đối lập nhau. Cô biết rất rõ như thế. Ông sang trọng và đầy cám dỗ, điển hình cho sự cám dỗ ở Hollywood, tuyệt vời nhất, dễ làm người ta sa ngã nhất. Cô lại thơ ngây, đến từ cuộc sống cô thích còn ông ta thì cho là rất đáng chán. Cô muốn bây giờ mình trở thành một thành viên trong thế giới của ông ta, nhưng chỉ một thời gian thôi và không từ bỏ những giá trị của cô hay tâm hồn cô. Khi bộ phim làm xong, cô muốn như Dorothy trong phim “The Wizard of Oz”, sẽ về nhà. Cô không muốn để cho Hollywood cám dỗ. Cô biết mình là ai, là mẹ của các con cô và là vợ của Peter. Douglas Wayne thuộc về thế giới khác, nhưng ông ta đã đề nghị cô cơ hội cực kỳ tuyệt vời để chia sẻ thế giới của ông ta trong một thời gian. Cô muốn viết kịch bản cho ông ta, nhưng không từ bỏ cuộc sống đích thực và tâm hồn mình. Cô muốn học những điều mà ông ta có thể dạy cho mình, rồi quay về Marin. Cô sung sướng được về nhà cuối tuần, về với những gì quen thuộc quanh mình, được hít thở không khí trong lành của cuộc sống ở đấy. Cô không muốn chỉ có cuộc sống này hay cuộc sống kia. Bây giờ cô muốn cả hai cuộc sống.
- Bà nghĩ bà biết mình là ai, - Douglas lại châm chọc cô. - Tôi tin bà không nhận ra mình là ai đâu. Bà sẽ nhận ra mình là ai tại nơi đây, trong những tháng sắp tới. Sẽ có buổi lễ kết nạp bà vào thế giới mới bằng các nghi thức thiêng liêng. Khi bà rời khỏi đây, chúng tôi sẽ là gia đình của bà như chồng con cô hiện nay. Điều nguy hiểm là nếu bà thích cuộc sống ở đây, rất khó cho bà để trở về đấy lại. - Điều ông ta nói làm cô lo sợ, nhưng cô không tin ông ta. Cô biết mình thuộc về nơi nào, biết tim mình ở đâu. Cô không bối rối về lòng trung thành với Peter và các con vì tin rằng mình có thể làm việc ở đây mà không làm hại đến mối quan hệ với họ. Douglas không thuyết phục được cô. Ông ta đã chứng kiến cảnh Hollywood làm cho nhiều người thay lòng đổi dạ.
Nghe ông ta nói, Tanya nghĩ rằng ông ta cũng nguy hiểm phần nào đấy, thế nhưng cô tin rằng ông ta không có quyền lực gì đối với mình cả. Cô làm việc cho ông ta, nhưng ông ta không thể nào sở hữu cô được.
- Ông nói những lời đáng sợ đấy, ông Wayne à, - Tanya bình tĩnh đáp, cố giữ vững tinh thần để chống lại sự cám dỗ mà ông ta vừa nói.
- Đây là nơi có uy quyền đáng sợ, - ông ta lặp lại. Cô phân vân không biết có phải ông ta dọa mình không. Nhưng thực ra, ông ta chỉ cảnh giác cô về những mối nguy hiểm tiềm ẩn và những cạm bẫy mà cô đã biết rất rõ.
- Và ông là người có uy quyền, - cô đáp. Nhưng cô tự trấn an mình rằng ông ta hay Hollywood đều không đủ khả năng làm cho mình dao động. Dĩ nhiên ông ta thông minh, có tài, nhưng cô cũng là người kiên định. Cô không phải người chạy theo đuôi các minh tinh.
- Chúng ta có những điểm rất giống nhau, - Douglas nói. Tanya thấy thật kỳ lạ khi ông ta nói thế với mình.
- Tôi thấy chúng ta chẳng có gì giống nhau hết. Thực vậy, chúng ta khác nhau như ngày và đêm, - cô đáp. Ông ta giao thiệp rộng, còn cô thì không. Ông ta có nhiều quyền hành, còn cô thì không có. Cuộc đời mà cô thích sống thì ông ta lại căm ghét.
- Có lẽ bà nói đúng, - ông ta đáp, rồi dừng lại một lát để suy nghĩ. - Có lẽ những điều tôi muốn nói là chúng ta bổ sung cho nhau, chứ không phải giống nhau. Hai nửa của một vấn đề. Tôi say mê tác phẩm của bà từ lâu nay, tôi thường nghĩ rằng chúng ta phải gặp nhau và ngày nào đó chúng ta phải cùng làm việc với nhau. Và bây giờ đã đến lúc ấy. - Cô cảm thấy như thể cô bị kéo đến vùng đất xa lạ với ông ta. Cô lo sợ, nhưng cũng phấn khích. - Tôi đã bị tác phẩm của bà thu hút, - ông ta nói thêm. - Tôi bị lôi cuốn như con thiêu thân bị ánh sáng thu hút. - Và bây giờ bà ở đây, ánh sáng của bà chiếu sáng hơn bao giờ hết. Ông rất nôn nóng được làm việc với cô. - Bà hiểu ý nghĩa của vật bổ túc rồi chứ? Hai nửa của một vấn đề. Chúng ghép với nhau vừa khít một cách sát sao, thêm vào cho nhau như nêm gia vị vào thực phẩm. Tôi nghĩ chúng ta có thể bổ sung cho nhau trong vài mặt nào đó. Tôi có thể thêm gia vị vào đời bà, còn bà thêm sự bình an cho đời tôi. Con người bình an của bà đã làm cho tôi kinh ngạc. - Chưa ai nói với cô điều kỳ lạ như thế này, bây giờ nghe ông ta nói, cô cảm thấy bất an. Ông ta muốn gì ở cô? Tại sao ông ta nói như thế? Tanya muốn cắt ngang điện thoại đang nói với ông ta và gọi cho Peter.
- Tôi là người bình an, - cô bình tĩnh đáp. Điều tôi muốn và lý do tại sao tôi đến đây, là viết cho ông một kịch bản hoàn hảo. Và tất cả chúng ta sẽ cùng nhau làm cho kịch bản này thành một bộ phim thật đặc biệt, - cô đáp với vẻ tin tưởng không ngờ. Cô muốn đem hết khả năng để làm công việc này.
- Tôi không nghi ngờ gì về việc bà sẽ làm tốt, - ông ta nói với vẻ thành thật. - Ngay khi bà chấp nhận lời đề nghị của tôi, tôi đã biết như thế rồi. Nhưng điều quan trọng hơn hết là với kịch bản do bà viết, tôi nghĩ bộ phim sẽ hoàn hảo. - Đây là lời khen ngợi của ông ta.
- Cảm ơn ông, - Tanya đáp. - Tôi hy vọng kịch bản sẽ đáp ứng được lòng mong mỏi của ông, - cô nói với vẻ xã giao nhưng thành thật. Có cái gì nơi ông ta vừa làm cho cô khó chịu lại vừa lôi cuốn cô đến với ông ta. Điều khiến cô suy nghĩ về ông ta nhất, là ông ta là người luôn luôn đạt được điều mình mong muốn. Đây là điểm rất đáng ngạc nhiên về ông ta. Điều này và sự quả quyết không khoan nhượng của ông ta làm cho Douglas trở thành người có cá tính đặc biệt và thành công rực rỡ trong phim trường. Dù ông ta ra sao đi nữa, Tanya vẫn có thể thấy rằng Douglas Wayne là người muốn có quyền lực và chế ngự mọi người. Lúc nào ông ta cũng phải đạt được hai điều đó. Cô cảm thấy dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn đến đâu, ông ta cũng thắng, không chịu thua kém một ly. Douglas Wayne phải chế ngự các đối tượng mà ông ta tiếp xúc, hoàn toàn và tuyệt đối. Và Tanya tin chắc rằng dù ông ta quan trọng, có uy lực và tài năng bao nhiêu đi nữa, thì ông ta cũng không chế ngự được mình.