← Quay lại trang sách

Chương 5

Bữa cơm tối tại nhà Douglas Wayne ở Balair, Tanya thấy rất hấp dẫn, đầy sức quyến rũ và bí mật như ông ta vậy. Ngôi nhà là khu biệt thự cực kỳ đẹp đẽ. Ông ta đã mua ngôi nhà này từ nhiều năm về trước, sau bộ phim quan trọng đầu tiên, rồi được sửa chữa thêm nhiều lần cho đến khi nó thành một dinh cơ bề thế khang trang, có nhiều phòng lịch sự với các đồ cổ tuyệt mỹ và những bức tranh vô giá. Douglas rất có khiếu thẩm mỹ. Khi Tanya bước vào phòng khách, nhìn thấy bức tranh của Monet nổi tiếng vẽ hoa súng, cô gần như hụt hơi. Khi các thành viên trong đoàn làm phim ngồi quanh hồ bơi lớn đầy hoa dành dành và hoa súng, thì cảnh vật bên ngoài phản chiếu cảnh trong bức tranh. Toàn cảnh được thắp sáng bằng những ngọn nến lung linh. Trong phòng khách thứ hai có bức tranh của Renoir còn đầy ấn tượng hơn nữa, với hai bức của Mary Cassatts và một bức tuyệt đẹp của Flemish. Bàn ghế sang trọng và đầy ấn tượng, kiểu phối hợp của Anh, Pháp, Nga, với bức màn Trung Hoa rất đẹp trong góc phòng và người thư ký Trung Hoa đứng thẳng bên cạnh bức màn tranh giống như trong viện bảo tàng.

Tanya mặc quần jeans nên cô cảm thấy mình thật lạc điệu, mặc dù những người khác cũng mặc giống như cô. Cô nhận ra ngay hai diễn viên chính, Jeans Amber và Ned Bright. Jeans đã đóng cả chục bộ phim lớn ở Hollywood, đã được nhận ba giải Oscar vào tuổi hai mươi lăm. Gương mặt cô ta rất tuyệt, gần như hoàn hảo. Max nói gì đấy khiến cô ta cười, cô mặc chiếc áo ngắn màu xanh nhạt bằng vải thưa mỏng và quần jeans, đi xăng đan màu bạc và đế cao. Chiếc quần jeans bó sát người để lộ thân hình thon cao của cô ta. Trông cô ta rất đẹp, khi Max giới thiệu, cô ta cười chào Tanya. Bỗng nhiên Tanya nhớ đến Molly. Cô bé cũng có vẻ ngây thơ dịu dàng, với mái tóc đen bóng dài giống như Jeans. Đôi mắt ấm áp chứng tỏ danh vọng chưa làm cô ta hư hỏng. Cô ta bắt tay Tanya rất nhiệt tình.

- Tôi thích sách của bà. Tôi tặng mẹ tôi vào dịp sinh nhật của bà ấy. Mẹ tôi rất thích truyện ngắn.

- Cảm ơn cô. - Tanya cười thân mật, cố không để lộ vẻ quá ấn tượng về cô ta, nhưng thật khó mà làm thế. Gặp một minh tinh quan trọng như thế này thật tuyệt vời, đó là chưa nói đến chuyện làm việc với cô ta, viết đối thoại để cho cô ta đưa tác phẩm vào đời thực. Tanya cảm động khi nghe cô ta nhắc đến sách của cô, và cô ngạc nhiên khi biết có người còn rất trẻ thích đọc nó. - Hầu hết những người trẻ thích truyện dài hơn truyện ngắn. Cô rất tốt khi nói thế. Tôi thích những bộ phim của cô đóng và các con gái tôi cũng vậy. - Tanya cảm thấy ngốc nghếch khi nói thế và Jeans có vẻ sung sướng. Mọi người đều thích được khen ngợi.

- Tôi rất vui khi được làm bộ phim này với bà. Tôi rất nôn nóng muốn xem kịch bản. - Họ sẽ gặp nhau trong thời gian rất gần đây cùng với tất cả các diễn viên đã góp thêm những ý kiến vào ý của Max và Douglas, thậm chí góp ý với Tanya. Đây là ý kiến phối hợp của đoàn làm phim.

- Tôi đang làm việc hết sức mình, - Tanya đáp. - Viết kịch bản cho quý vị là một vinh dự cho tôi. - Cô cảm thấy phấn khởi và khi nói cô thấy hai diễn viên phụ đi tới. Jeans không biết họ, nên Max giới thiệu họ với Tanya và nữ minh tinh. Ông ta đối xử với họ như con cháu và ông rất tự hào về họ. Hoàn cảnh cứ như là mỗi khi làm một bộ phim, thì một gia đình mới hình thành. Những mối liên hệ nảy sinh, những sợi dây ràng buộc ra đời, tình yêu đến rồi đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện và tồn tại một tình bạn lâu dài. Thế giới thu nhỏ xuất hiện, có khi lâu dài, nhưng phần nhiều thì không, tuy vậy trong lúc làm phim, mọi người cảm thấy như sẽ lâu bền và là cuộc sống thực. Chẳng khác nào người ta xây dựng tòa lâu đài kỳ diệu bằng giấy bìa, trông rất giống lâu đài Taj Mahal. Đẹp, duyên dáng, rực rỡ, mê ly, rồi khi bộ phim chấm dứt, tất cả trôi đi như cát, mọi người phân tán để lại xây dựng những lâu đài bằng cát khác ở đâu đó. Công việc này rất huyền diệu khiến Tanya say mê. Họ sẽ cùng nhau làm việc cật lực, cùng nhau kiến tạo, tin tưởng. Rồi khi bộ phim đã thành hình, họ sẽ biến mất trong sương mù, không gặp lại nhau. Tuy nhiên, ngay giờ phút này, tất cả đều là sự thật. Và sau đó, họ còn lại trên phim, tài năng của họ sẽ được mọi người nhớ mãi.

Tanya hân hoan được trở thành một phần trong cuộc sống này. Nhìn những người xung quanh mình, cô nhớ đến lời Douglas đã nói, rằng cô sẽ nghiện cuộc sống này, sau khi đã sống một thời gian, đã bị nó quyến rũ, cô sẽ muốn tiếp tục sống thêm nữa. Ông ta nói cuộc sống này sẽ trở thành tổ ấm của cô, và cô không muốn về với cuộc sống cũ nữa. Cô đứng nhìn họ, không tin lời ông ta nói là thực, nhưng cô vẫn cảm thấy cuộc sống này thật cám dỗ. Mới đầu cô thấy mình xa cách họ, nhưng khi Max tiếp tục giới thiệu cô với mọi người, hầu hết là những diễn viên trẻ đẹp, những người đàn ông đẹp trai lịch thiệp, cô bắt đầu cảm thấy dễ chịu với họ. Cô ngạc nhiên khi thấy mình nói chuyện với họ rất thoải mái. Đây là vũ điệu tuyệt vời làm cho cô chếnh choáng, cô không biết, phải chăng là do sự sung sướng khi nghĩ đến ngày mai vui vẻ, hay là vì rượu sâm banh. Quanh họ, mùi thơm của hoa huệ và hoa dành dành ngát hương. Khắp nhà đều có phong lan trắng, vài thứ phong lan vàng và nâu quý hiếm, có cọng dài và hoa nhỏ cắm trong những chiếc lọ Trung Quốc tuyệt mỹ. Âm nhạc du dương nhè nhẹ bên tai. Toàn cảnh đều là bàn tay khéo léo của con người tạo ra và do họ đang ăn sò và trứng cá hồi, có khả năng kích thích cảm giác rất mạnh.

Tanya muốn về nhà để viết ngay. Cô cảm thấy cảnh tượng này giống như buổi lễ kết nạp mê ly. Cô đứng yên lặng nhìn mọi người quanh mình. Cô không để ý Douglas bước đến gần, bỗng cô thấy ông ta cười với mình, đứng ngay sát bên cô. Cô mặc áo len mềm màu trắng, quần jeans, đi xăng đan màu vàng đế thấp, với chiếc ví cùng màu đã mua hồi chiều khi trên đường về khách sạn. Cô đã làm theo lời ông ta, mặc quần jeans. Cô cảm thấy hài lòng vì đã làm thế, vì mọi người trong đoàn làm phim đều mặc quần jeans. Một lần nữa, Douglas mặc chiếc quần nỉ màu xám đẹp không chê được, quần ủi thẳng tắp, áo sơ mi trắng cổ cứng, áo này ông đặt may ở Paris và đi đôi giày da cá sấu mềm mua ở Hermès.

- Như thế này có tuyệt không? - Ông ta hỏi bằng một giọng rất dịu dàng. Cô cảm thấy hồi hộp khi nghe ông ta nói. Cô không hiểu tại sao mỗi lần nghe giọng ông hay ở gần ông, là cô cảm thấy như vừa bị ông ta thu hút, lại vừa bị xua đuổi. Một cách đáp trả rất kỳ lạ, vừa kéo vừa đẩy, như thể mình muốn đến gần ông ta nhưng lại thấy không thể đến được. Ông ta như ngôi mộ Ai Cập chứa đầy báu vật phù phép linh thiêng khiến người ta tránh xa.

Ông ta nhìn vào mắt Tanya, cười với cô, không nói gì một lát mà chỉ ngắm nghía cô. Ông ta không cần nói. Ánh mắt ông ta nhìn cô một cách trìu mến đã nói lên tất cả rồi. Ông ta đã nói với cô bằng ánh mắt dịu dàng của người tưởng như đã hiểu rõ về cô, nhưng ông ta lại không hiểu gì hết, ngoại trừ điều cô viết. Tác phẩm của cô đã giúp cho ông ta biết nhiều điều về cô. Cô cảm thấy như trần trụi khi đứng trước mặt ông ta, rồi ông quay mắt đi chỗ khác. Và lần này cô không bị thúc giục phải chạy khỏi ông ta và hét lớn. Cô tự nhủ rằng không có gì nơi ông ta có thể chế ngự được cô hay xâm nhập vào cô. Ông ta không thể lấy gì nơi cô nhiều hơn điều cô thể hiện. Ông ta là con người chứ không phải nhà ảo thuật. Ông ta chỉ là nhà sản xuất phim thôi.

- Cô gặp mọi người rồi chứ? - Ông ta hỏi, vẻ lo lắng. Hình như ông ta rất quan tâm đến việc mọi người có được vui vẻ trong buổi gặp mặt này không, nhất là Tanya, vì cô là người mới đến. Cô đã gặp hầu hết mọi người trong đoàn làm phim, nhờ sự quan tâm tận tình của Max, ngoại trừ Ned Bright. Anh ta luôn được các cô trẻ đẹp bao vây, các cô này đã đến đây với những người đàn ông khác, nhưng rồi họ đã nhào đến Ned. Hiện anh ta là nam diễn viên sáng giá nhất của Hollywood, cho nên người ta dễ thấy lý do bị các cô bao quanh. Anh ta đẹp và phong độ. Các cô gái vây quanh anh ta, cười nói suốt buổi tối.

- Tôi gặp rồi, - cô đáp, nhìn vào mắt Douglas. Cô quyết không để cho ông ta chế ngự được mình, cũng như bị ông ta khuất phục. - Tôi thích các bức tranh của ông, nhìn chúng giống như được đi thăm viện bảo tàng vậy. - Tanya vừa mới xem thêm một bức tranh cực kỳ đẹp nữa trong phòng khách nhỏ ở xa hồ bơi, phòng này hồi nãy cô không nhìn thấy. Đây là phòng nhạc, nơi Douglas thường chơi dương cầm. Ông học đàn dương cầm từ khi còn nhỏ, bây giờ ông vẫn còn chơi để thưởng thức một mình hay đàn cho các bạn thân nghe. Người ta nói cho cô biết, từ khi còn trẻ mọi người đã cho ông ta rất có tài năng.

- Tôi không mong giống như viện bảo tàng, vì nếu thế thì sẽ rất buồn, như xem thú vật trong sở thú thay vì xem chúng sống ngoài thiên nhiên. Tôi muốn người ta cảm thấy thoải mái khi xem hội họa và không sợ hội họa. Người ta nên sống với hội họa, xem nó như một phần cuộc sống của mình, như người bạn tốt, chứ đừng nhìn hội họa như nhìn người xa lạ. Tất cả tranh của tôi đều là những người bạn cũ. - Lối nhận xét về hội họa của ông ta rất hay. Khi Douglas nói, Tanya đang nhìn bức tranh của Monet, nhỏ hơn bức ở trong phòng nhạc.

Cách chiếu sáng lên bức tranh rất khéo, khiến người ta có cảm giác đó là cảnh thực ngoài đời, như hình ảnh phản chiếu cảnh hồ bơi với nhiều người ngồi nói chuyện vui vẻ quanh hồ. Cảnh tượng ở đây khiến cho mọi người đều cảm thấy thoải mái, hạnh phúc. Ông ta có vẻ thoải mái ở đây, trong cảnh vật của riêng ông ta hơn là khi ngồi ở phòng Polo Lounge ở khách sạn. Ở đây, ông trông duyên dáng, hoàn toàn điều khiển thế giới của mình. Không có gì lọt ra ngoài tầm mắt của ông ta, hình như ông ta để ý đến mọi người, nắm bắt hết các chi tiết trong buổi tối. Một lát sau, Max đến chỗ họ, khi thấy Douglas đang nói cho Tanya nghe về công việc sưu tầm đồ cổ ở châu Âu, ông ta nói cách đây mấy tháng ông đã tìm ra những kho tàng ở Đan Mạch, Hà Lan, đặc biệt là chiếc bàn Đan Mạch rất đẹp. Ông ta vừa nói vừa chỉ vào chiếc bàn.

- Nhà tôi không trưng bày các thứ này quả thật là điều rất tốt. - Max nói, cười toe toét. Tanya thấy ông ta như vị tiên nhỏ với cái bụng phệ, đầu hói và có râu. Ông ta giống một người giúp việc cho Ông Già Noel, trong khi Douglas như tài tử điện ảnh. Tanya nghe nói rằng, có thời Douglas muốn làm diễn viên, nhưng ông ta không làm. Ông ta thích vai trò nhà sản xuất có uy quyền hơn. Làm thế, ông ta mới kiểm soát được tất cả mọi việc, như người chỉ huy con rối, làm đủ thứ để nó hoạt động như người. Max thì giống như vị tiên ông dịu dàng.

Douglas cười khi nghe Max có ý kiến về việc mở tiệc chiêu đãi đoàn làm phim sớm như thế này tại nhà ông.

- Chắc buổi tiệc sẽ hơi khác một chút, - ông thừa nhận khi Max giải thích cho Tanya hay.

- Tôi sống ở Hollywood Hills trong ngôi nhà trông giống như nhà kho và có lẽ nó nên dùng làm nhà kho thì đúng hơn. Trên ghế nệm dài của tôi có chăn của ngựa, trên bàn xa lông có thức ăn nhanh để lâu đã hai tuần, bà vợ cũ của tôi khi bỏ tôi cách đây mười bốn năm đã lấy đi cái máy hút bụi. Tôi không có thì giờ để mua cái khác, tôi quá bận. Tôi dán bích chương quảng cáo phim cũ trên tường. Đồ cũ đẹp nhất của tôi là cái tivi. Tôi mua nó từ năm 1980. Tôi phải trả nhiều tiền, vì tôi mua cái còn lại tại nhà bán đấu giá Goodwill. Nó hơi khác một chút với nhà của Doug. - Cả ba đều cười khi nghe Max nói mà không tỏ vẻ ân hận hay luyến tiếc. Ông ta yêu nhà mình. Chắc ông sẽ khó chịu với ngôi nhà như nhà của Douglas, mặc dù ông yêu hội họa. - Mới đây tôi đã thuê được bà giúp việc. Tệ một điều là tôi thích bà ấy. Bà ấy nấu nướng rất giỏi, lại biết chơi bài Rumi hai người. Bụi đầy nhà thành đống bự hơn cả con chó của tôi. - Ông kể tiếp rằng, ông có con chó giống Đan Mạch rất lớn tên là Harry, nó là bạn thân của ông. Ông ta nói Tanya sẽ gặp nó ở chỗ quay phim. Nó luôn luôn đi theo ông. Nó không đeo cổ da có dây để dắt, cho nên mọi người khỏi lo nó hung dữ. Max nói nó được huấn luyện rất thuần thục. - Nó thích đi làm việc với tôi, những người cung cấp thực phẩm thường cho nó ăn. Giai đoạn nghỉ giữa hai bộ phim, nó rất buồn và xuống cân rất nhiều. - Ông ta nói tiếp rằng con chó cân nặng gần hai trăm pound (1 pound = 0,4536 kg).

Khi họ nói chuyện, cô lại nhận thấy sự khác nhau rất rõ giữa Max và Douglas. Một người dịu dàng, thân thiện và dễ chịu, người kia nghiêm nghị, khó ưa, mặc dù bề ngoài rất phong độ, lịch sự. Max có vẻ đã mua tủ áo quần và bàn ghế trong nhà ở nhà bán đấu giá Goodwill. Douglas trông hào nhoáng như mặt bìa của tạp chí GQ. Tanya rất say mê nói chuyện với họ, sung sướng ở bên họ. Cô phân vân khi việc đóng phim bắt đầu Douglas có mặt ở sàn quay nhiều không. Công việc chính của ông ta là lo vốn để làm bộ phim. Còn Max thì điều khiển những buổi quay phim cho tốt, đốc thúc các diễn viên làm hết mình. Cả hai đều thích công việc của mình. Tanya mong chóng đến ngày bắt đầu việc quay phim.

Bữa ăn được dọn ra lúc chín giờ ở hồ bơi, trên những chiếc bàn dài tự phục vụ. Có một bàn dọn toàn món sushi, mua từ nhà hàng Nhật nổi tiếng. Một bàn khác đầy tôm hùm, cua và sò. Bàn thứ ba dọn xà lách ngoại nhập và món ăn Mexico truyền thống. Ai thích gì thì ăn nấy, các nam diễn viên trẻ lấy thức ăn đầy đĩa. Khi Ned Bright đi qua với bốn cô gái, Douglas liền giới thiệu Tanya với anh ta. Cô liền nhận thấy anh ta giống Jason con trai mình.

- Chào, - anh ta nói, vẻ sung sướng và thoải mái. Anh ta xin lỗi không bắt tay được. Anh đang cầm hai đĩa thức ăn, một đĩa đựng sushi, còn đĩa kia thì đầy thức ăn Mexico. - Đừng cho tôi nói nhiều, tôi rất khó nhớ kịch bản. - Anh ta cười nói. Cô không biết anh ta có nói thực không, sau đó cô hỏi Max về chuyện này. Cô muốn biết để lo liệu công việc.

- Không phải, anh ta lười thôi. Anh ta nói thế với tất cả nhà văn viết kịch bản phim. Thật ra anh ta rất dễ thương. - Anh ta là khuôn mặt mới ở Hollywood. Anh ta hai mươi ba tuổi, là một trong những nam diễn viên hàng đầu trong ngành điện ảnh, đối lập với Jeans Amber. Anh ta trông như ba mươi tuổi, nhưng trong bộ phim vừa rồi, anh ta đóng vai cậu bé mù mười sáu tuổi đấy. Phim này anh ta nhận được nhiều lời khen ngợi và đoạt giải Quả cầu vàng. Anh ta còn có nghề tay trái rất giỏi là chơi trống và hát trong một ban nhạc ở Hollywood, ban nhạc do các minh tinh ở Hollywood sáng lập. Anh ta là ca sĩ hàng đầu. Họ vừa ra được một đĩa CD và cô nghĩ ba người con của cô thế nào cũng rất khoái khi nghe cô nói đã gặp anh ta. Nhất là Molly, chắc khi nghe như vậy cô bé sẽ xỉu mất.

- Chàng trai rất tuyệt, - Max lặp lại, và Tanya đồng ý. Ai cũng thấy thế. - Mẹ cậu ta thường đến thăm cậu trên sàn quay, để bảo đảm chúng tôi cư xử với cậu đúng đắn và cậu đối đãi với mẹ rất tử tế. Cậu ta tốt nghiệp khoa điện ảnh ở đại học USC. Cậu ta nói muốn trở thành đạo diễn, sau khi đã đóng vài bộ phim. Nhiều người cũng đã nghĩ thế, nhưng không làm. Tôi có cảm giác cậu ta sẽ làm. Tốt hơn là tôi nên coi chừng kẻo mất việc. - Douglas và Tanya cười.

Ba người tìm cái bàn có ba ghế để ngồi ăn với nhau. Mọi người đều tìm chỗ ngồi quanh hồ. Âm nhạc từ máy hát êm dịu, quyến rũ, rất phù hợp với khung cảnh của bữa ăn. Douglas đã dùng âm nhạc rất gợi cảm, thức ăn ngon, tạo không khí gần gũi để mọi người tìm hiểu nhau. Tanya ngồi trên chiếc ghế dài và sau khi ăn xong, cô dựa người ra lưng ghế. Khi nhìn lên, cô thấy các minh tinh cũng như Douglas đang nhìn mình.

- Trông bà đẹp quá, Tanya, và rất thoải mái, hạnh phúc. - Cô kéo chiếc khăn quàng casơmia màu xanh nhạt quanh vai, chiếc khăn có màu đẹp như mắt cô, mềm mại phủ quanh người cô. - Trông bà như Đức Mẹ vậy, - Douglas nói, ngắm cô như ngắm một bức tranh. - Tôi thích thời gian bây giờ, khi chúng ta không biết công việc sẽ ra sao, không biết có điều gì kỳ diệu làm cho chúng ta say mê hay không. Khi bắt đầu, chúng ta sẽ gặp nhiều điều bất ngờ, những chuyện mà bây giờ chúng ta không biết. Tôi thích mọi điều diễn ra. Nó sẽ giống như cuộc đời, nhưng tốt hơn, vì chúng ta điều khiển nó. - Đấy là yếu tố luôn luôn quan trọng đối với ông ta, Tanya nghĩ thế.

Jeans Amber đến nói chuyện với họ, cô ta đang ăn mứt kem lạnh và bánh bích quy. Còn có trứng rán phồng, bánh nướng kiểu Alaska, ai muốn ăn thì gọi. Max nói ánh lửa làm cho ông muốn hơ kẹo dẻo trên ấy, nhưng bữa ăn không kéo dài lâu đủ thời gian để làm việc đấy. Ông ta có vẻ là loại người thích ăn như thế, vui vẻ thoải mái, vượt ra ngoài nguyên tắc. Ông nổi tiếng là người thích vui nhộn, điều đó thường được thể hiện trong giờ nghỉ giải lao ở sàn quay. Ông ta rất có óc hài hước, trong khi đó, Douglas không như vậy. Douglas nghiêm nghị, cho rằng mọi người phải im lặng, giữ trật tự trên sàn quay, trong lúc nghỉ ăn trưa mọi người phải tranh thủ xem lại cảnh tiếp theo trong kịch bản. Ông ta như hiệu trưởng, còn Max là giáo viên vui vẻ, thân tình, thương yêu học sinh như con mình. Đối với ông, bất luận diễn viên già hay trẻ, ông đều xem họ như con, và đây là điểm khiến cho họ thương yêu ông. Họ đối xử với ông như người cha nhân từ, họ kính trọng ông sâu sắc, cả về mặt chuyên môn, khó có người so được với ông, còn về lòng tốt thì ít người sánh bằng. Douglas gay gắt hơn, ông ta phải lo về mặt an ninh lẫn ngân sách. Ông canh chừng kế hoạch quay phim, khi vấn đề vượt ra khỏi tầm tay, ông ta ngưng diễn viên và đạo diễn lại ngay. Những bộ phim của ông phải được điều hành chặt chẽ, tính toán chi phí kỹ lưỡng, ông ta không bao giờ để chúng vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình. Max thường để cho việc chi tiêu vượt ra ngoài quy định. Ông thích chiều chuộng diễn viên, ông nghĩ rằng họ đáng được như thế vì công việc quá vất vả, và họ đã hoàn thành công việc. Ông ta thường mở tiệc chiêu đãi họ như những bữa tiệc hôm nay. Douglas ít khi làm được như thế.

Bữa tiệc kéo dài cho đến gần một giờ, những người đã cùng làm việc với nhau trước đây nay lại gặp nhau, họ ngạc nhiên, sung sướng vì có may mắn làm việc với nhau trong bộ phim này. Họ như các em bé đi dự trại, sung sướng gặp lại bạn bè đã cùng tham dự trại hè năm trước. Hay là như các chiến binh trên tàu chiến, sung sướng khi gặp lại những người đã vượt biển với họ trước đây. Được làm việc lại với bạn cũ trong cùng bộ phim là điều rất may mắn cho họ. Douglas và Max rất giỏi trong việc thành lập đoàn làm phim gồm những người có tài, tương hợp nhau trong công việc. Cả hai đều tin rằng đoàn này sẽ thành côngtrong công việc sắp đến và Tanya là thành viên mới được họ niềm nở đón chào. Nhiều người nói rằng họ rất thích tuyển tập truyện ngắn của cô, cho nên cô nghĩ họ đã có đọc thật, chứ không phải nói vì lịch sự.

Không khí chung trong tối ấy là mọi người đều thân thiện, gần gũi. Họ sung sướng được làm việc trong phim này. Nhóm diễn viên gồm nhiều tài tử sáng giá và mọi người đều biết tài đạo diễn của Max không chê được. Tất cả mọi người đều cho mình may mắn khi được chọn để đóng phim này và may mắn hơn nữa là được đến dự tiệc tại nhà Douglas. Đến đây tức là giấc mộng về Hollywood đã thành sự thật. Đây là nơi Huyền Diệu, người nào đến đây là người đã được chọn lọc, người được may mắn vươn lên hàng đầu ở Hollywood và nếu trụ được ở đây, họ sẽ may mắn hơn nữa. Nhưng ít ra hiện giờ họ đang đi lên. Họ là nhóm diễn viên hàng đầu ở Hollywood được chọn đóng bộ phim này. Sẽ không có minh tinh nào đến tham dự thêm. Max thích nhóm diễn viên gắn bó nhau, hài hòa trong suốt thời gian quay phim. Ông ta tin rằng nếu nhóm diễn viên hiểu nhau và đoàn kết thì họ sẽ tạo được không khí hợp tác tốt đẹp. Đoàn làm phim sẽ thành một gia đình và Tanya nhận thấy thế.

Sau đó, Max đề nghị lái xe đưa Tanya về Beverly Hills Hotel. Ông ta không quản ngại gì, còn Tanya không đem chiếc Limo theo. Trong thời gian ở đây làm việc, cô được cấp xe đi lại, nhưng cô thấy giữ tài xế ở lại chờ cô suốt đêm là việc có tội, trong khi cô có thể về khách sạn một cách dễ dàng. Cô đã định đi taxi về, cô nói với Max như thế, nhưng ông ta liền để ngón tay lên môi, khiển trách cô nho nhỏ. - Đừng nói thế. Douglas sẽ lấy xe lại. Tại sao không giữ lấy xe mà đi? Bà cần xe mà.

Sau đó cô chào Douglas để ra về, cảm ơn ông đã mời mình ăn tiệc và được hưởng một buổi tối thú vị. Cô cảm thấy mình như cô nữ sinh chào ông hiệu trưởng. Ông ta đang nói chuyện với Jeans Amber. Cô này bất bình ông về chuyện gì đấy, mặc dù trông cô ta vui vẻ.

- Tôi giải quyết chuyện giữa hai người được không?

- Max hỏi, ông ta luôn luôn muốn giúp đỡ người khác như thế.

- Được, - Jeans đáp. - Tôi thấy Venice đẹp hơn Flo- rence hay Rome rất nhiều. Ở đấy rất lãng mạn.

- Tôi không đi Ý để thưởng thức cảnh lãng mạn ở đấy, - Douglas đáp, trêu cô ta. Ông thích đùa cô ta như thế. Ông không gặp chuyện gì rắc rối khi được nhiều người đẹp bao quanh. Nghề của ông thường được như vậy. - Tôi đến đấy vì hội họa. Thành phố Florence hơn các nơi khác rất nhiều về mặt này.

- Khách sạn chúng tôi ở trọ tại đấy quá khủng khiếp. Tôi phải làm việc ở đấy suốt ba tuần. - Cô ta nhắc lại lần quay phim ở đấy với kinh nghiệm của một người mới hai mươi lăm tuổi, nhưng đã đi nhiều nơi để đóng phim. Tuy nhiên, cô ta ít đi thăm các nơi trong thành phố vì không có thì giờ. Họ đi làm phim, nên khi xong việc là phải đi chỗ khác ngay. Cho nên mặc dù đi nhiều mà thấy ít, nhưng thấy ít còn hơn không. Tanya thích các con mình gặp cô ta. Cô hy vọng chúng sẽ có cơ hội để gặp. Cô ta là một thiếu nữ rất xinh đẹp, dễ thương. Cô nghĩ con cô sẽ rất hài lòng.

- Tôi rất thích Rome, - Max nói, làm cho vấn đề rắc rối thêm. - Ở đấy có nhiều quán cà phê rất tuyệt, có mì sợi ngon, có nhiều du khách Nhật Bản, nhiều nữ tu và tôi thích tập quán ở đấy. - Tanya cười khi nghe ông ta nói.

- Tôi nghĩ nữ tu thật dễ sợ, - Jeans đáp. - Hồi còn nhỏ, tôi đã theo học trường Thiên Chúa giáo, tôi không thích các nữ tu. Ở Venice tôi không gặp nữ tu nào hết.

- Thế là rõ ràng cô thiên vị rồi, - Max đáp. - Tôi đã hôn một cô gái dưới cầu Thở Dài khi mới hai mươi mốt tuổi. Người chèo thuyền Gôndôla nói hôn như thế tức là chúng tôi sẽ sống với nhau suốt đời, tôi nghe mà sợ khiếp. Cô ta có làn da rất xấu và hàm răng vẩu quá tệ. Khi ấy, tôi vừa mới gặp cô ta. Tôi thấy Venice làm cho tôi hoảng sợ. Thật đáng ngạc nhiên là có thành phố làm cho da mình biến sắc. Có lần tôi bị bệnh vì viêm túi mật ở New Orleans khiến cho da vàng và từ đó về sau tôi không muốn trở lại đấy nữa.

- Tôi có đóng phim ở đấy một lần, - Jeans gật đầu thông cảm. - Thành phố quá tệ. Rất ẩm ướt. Lúc nào tóc tôi cũng rối bù.

- Tôi rụng tóc ở Des Moines, - Max đáp, đưa tay thoa cái đầu hói và tất cả đều cười.

Đến đây Tanya cảm ơn Douglas để ra về. Mấy phút sau cô và Max ra khỏi nhà. Ông ta lái xe đưa cô về khách sạn. Cô đã hưởng thời gian rất thoải mái và vui vẻ.

- Sao, cô thích Hollywood không? - Max thân mật hỏi. Ông ta rất thích Tanya. Nếu cô không có chồng, chắc ông ta sẽ ve vãn cô. Nhưng ông rất kính trọng hôn nhân chân chính, mà cô không phải loại người coi thường hôn nhân. Cô là người rất dễ thương, ông mong đợi giây phút cùng làm việc với cô. Giống như Douglas, ông ta rất coi trọng tác phẩm của Tanya, ông ta thích cô vì cô là người chân chính.

- Theo vài người tôi nói chuyện tối nay, thì Holly- wood hơi loạn, nhưng vui, - Tanya thành thật đáp. - Nhiều lần tôi đã đến đây vì công việc của chương trình truyền hình nhiều kỳ, nhưng lần này thì khác hẳn. - Tối nay cô gặp nhiều diễn viên nổi tiếng rất ấn tượng. Trước đây Tanya chỉ gặp các diễn viên đóng trong các chương trình truyền hình nhiều kỳ ít tiếng tăm. Còn tối nay cô đã gặp nhiều diễn viên điện ảnh có tên tuổi.

- Đấy là thế giới nhỏ đặc biệt riêng của họ. Một cộng đồng nội giao, riêng biệt trong ngành điện ảnh. Làm một bộ phim như đi trên một chiếc tàu thủy, họ sống trong thế giới vi mô, không liên quan gì đến thế giới thực. Người ta gặp nhau, kết bạn với nhau, yêu nhau, làm tình với nhau, khi xong bộ phim là hết, người ta chia tay nhau để làm bộ phim khác. Người ta cảm thấy như cuộc đời thực chừng năm phút, nhưng không phải thế. Khi chúng ta bắt đầu bộ phim, cô sẽ thấy. Sẽ có năm mối tình say đắm thành hình trong tuần đầu. Cách sống loạn thật đấy, nhưng ít ra cuộc sống không đáng chán. - Chắc có lẽ sẽ không chán. Cô đã nhận thấy nhiều minh tinh trẻ ve vãn tán tỉnh nhau vào tối đó, đáng chú ý nhất là Jeans Amber và Ned Bright, hai minh tinh hàng đầu của bộ phim. Họ liếc mắt đưa tình nhau suốt cả đêm và nói chuyện với nhau trong một lát. Cô thắc mắc về chuyện họ có yêu nhau không.

- Nếu người ta đã vướng vào nghiệp phim ảnh, thì cho dù yêu nhau, chắc khó mà có tình yêu thực. - Cô nói khi hai người đến gần khách sạn.

- Phải. Hầu hết không ai muốn yêu thực. Họ thích đóng vai yêu đương và giả vờ là họ đang sống thực. Họ không yêu thực, nhưng hầu hết không nghĩ như thế. Như Douglas chẳng hạn. Tôi nghĩ là ông ta không yêu ai thật từ Thời đại Băng Giá. Ông ta đi chơi với đàn bà trong một thời gian, thường là với các phụ nữ có tiếng tăm, nhưng tôi biết ông ta không để cho ai đến gần. Lối sống của ông ta là không để cho ai đến gần. Tôi nghĩ ông ta chỉ lo nắm giữ quyền lực và công việc kinh doanh lớn, mua họa phẩm và không quan tâm đến tình yêu. Có người giống như thế. Còn tôi, tôi vẫn tìm kiếm Chén Thánh, - ông ta cười sung sướng. Tanya thích Max. Mọi người có vẻ thích ông. Ông ta có lòng độ lượng, điều ấy quá rõ ràng. - Tôi không bao giờ đi chơi với nữ diễn viên. Tôi muốn người đàn bà dễ thương nào yêu những người đầu hói và có râu, muốn thoa lưng tôi vào ban đêm. Tôi đi chơi chỉ với một bà suốt mười sáu năm. Chúng tôi rất tốt với nhau. Chưa bao giờ chúng tôi cãi cọ nhau.

- Rồi chuyện xảy ra như thế nào? - Tanya hỏi khi họ dừng chân dưới tấm bạt che của khách sạn Beverly Hills. Hiện nơi đây là nhà cô, mặc dù cô cảm thấy không hoàn toàn như vậy. Cô phân vân không biết rồi nó có là nhà thật của mình không. Cô vẫn cảm thấy xa lạ, không hợp để mình lưu lại đây. Cô cảm thấy mình như kẻ lừa đảo và dĩ nhiên cô không phải là diễn viên.

- Bà ấy qua đời, - Max bình tĩnh đáp, miệng vẫn cười.

Nhớ đến bà ấy, mắt ông dịu lại. Bà ấy bị ung thư vú. Bệnh nan y đành chịu. Bà ấy là người tình suốt đời tôi. Khi bà ấy chết, tôi có đi chơi với vài người, nhưng không ai giống bà ấy. Tôi không yêu ai được nữa. - Ông ta cười.

- Bà ấy cũng là nhà văn. Bà ấy viết chương trình truyền hình nhiều kỳ vào ban ngày khi người ta có nhu cầu. Chúng tôi thường nói đến chuyện cưới nhau, nhưng chúng tôi không cần làm thế. Chúng tôi cảm thấy đã lấy nhau rồi. Hằng năm, mỗi đợt nghĩ giữa hai bộ phim, tôi thường đi nghỉ lễ với các con của bà ấy. Bà ấy có hai con trai đã có vợ, chúng rất tuyệt. Chúng sống ở Chicago. Con tôi cũng thương mến chúng. Bà nhắc tôi nhớ đến bà ấy.

- Bà ấy có vẻ dễ thương đấy, - Tanya đáp, giọng đầy cảm xúc. Họ ngồi trên xe để nói chuyện. Max đi chiếc Honda cũ mèm, mặc dù ông làm đạo diễn điện ảnh có rất nhiều tiền. Ông không cần sống bề ngoài. Ông không giống Douglas chuộng bề ngoài hào nhoáng, nhà cửa sang trọng, họa phẩm đắt tiền. Tanya rất ấn tượng về Douglas. Mọi người chắc cũng như thế. Chưa bao giờ cô thấy nhà ai có tranh đẹp như thế ngoài viện bảo tàng.

- Bà ấy rất dễ thương, - Max đáp. - Bà cũng vậy. - Ông ta cười với cô. Ông thích cô, thích các tác phẩm mà cô viết. Nhân vật trong tác phẩm của cô phản ánh con người cô. Ngay khi mới gặp nhau, ông đã thích cô rồi và tối nay lại càng thích hơn nữa. Cô dịu dàng, vững chãi, hiếm có người như thế ở Hollywood. - Chồng cô là người may mắn.

- Tôi cũng là người may mắn, - cô đáp, cười bâng khuâng. Cô rất nhớ Peter. Họ không được ôm ấp nhau, mất cảnh ái ân dịu ngọt khi đêm về. Thiếu việc này xem như họ đã mất mát quá nhiều. Cô nôn nóng về phòng để gọi cho chồng, mặc dù bây giờ đã khuya. Cô hứa sẽ gọi cho anh, dù làm anh mất giấc ngủ. Trước khi đi ăn tiệc, cô đã nói chuyện với chồng và các con gái. Họ đã làm việc quá tốt, hai hôm nữa cô sẽ về nhà. Cô rất mong đến ngày ấy. - Chồng tôi là một người tuyệt vời.

- Rất tuyệt cho bà. Hy vọng tôi sẽ được gặp ông ấy. Trong lúc quay phim, ông ấy có thể đến thăm bà và đem theo các cháu lên chơi.

- Anh ấy sẽ đến. - Cô cảm ơn Max đã đưa mình về, rồi bước ra khỏi xe. Bỗng cô nhớ đến bữa ăn trưa ngày mai với Douglas. Ông ta sẽ gặp cô ở phòng Polo Lounge, như thế sẽ thuận tiện cho cô. - Ngày mai ông đến ăn trưa chứ?

- Không, tôi phải gặp những người quay phim để thảo luận với họ. - Max đã dùng nhiều thấu kính khác thường, phức tạp để làm cho hình ảnh có hiệu quả. Ông muốn bảo đảm đã có sẵn chúng để bắt tay vào việc. - Douglas thích tìm hiểu từng người. Tôi sẽ làm việc với bà vào tuần sau, khi các buổi họp của chúng ta bắt đầu. Chúc bà nghỉ cuối tuần vui vẻ với các con. - Ông ta vẫy tay chào Tanya rồi lái xe đi. Cô cười khi trên đường về ngôi nhà trệt. Cô không tin nổi Douglas. Ông ta vẫn làm cho cô bồn chồn, lo lắng, mặc dù tối nay cô thấy thích ông ta hơn. Tối nay ông ta có vẻ ít làm cho cô sợ sệt, vì trông ông thoải mái dễ chịu, chứ không quá nghiêm nghị như thường ngày.

Khi về đến nhà, cô gọi cho Peter ngay. Anh đang ngủ thiu thiu, nhưng đợi vợ gọi. Đã gần 1h30’ sáng rồi.

- Em xin lỗi đã gọi cho anh quá trễ. Buổi tiệc kéo dài lâu quá, - cô nói, thở hổn hển. Cô đã chạy về phòng để gọi cho chồng.

- Không sao. Bữa tiệc như thế nào? - Peter ngáp, Tanya có thể hình dung ra cảnh anh nằm trên giường thoải mái. Cô lại cảm thấy nhớ anh hơn.

- Vui. Kỳ lạ. Hấp dẫn. Douglas Wayne có bộ tranh tuyệt vời, chưa bao giờ em thấy ai có nhiều tranh đẹp như thế. Tranh của Renoir, Monet. Em đã gặp Jeans Amber, Ned Bright. - Tanya nêu tên vài tài tử nữa. - Họ trẻ đẹp. Chắc Molly và Megan sẽ thích gặp họ. Em nhớ anh. Ông đạo diễn Max Blum cũng rất dễ thương. Anh cũng sẽ thích ông ta. Tối nay em nói cho ông ta biết về anh đấy.

- Lạy Chúa, chắc em sẽ không về Ross sau khi làm xong bộ phim, Tanya... em sẽ say mê cuộc sống ở đấy. - Cô không tin anh nói thật, nhưng cô không thích nghe chồng nói vậy. Chính Douglas đã tiên đoán như thế khi ông ta gọi cho cô. Cô không muốn thế, không muốn cuộc sống ở Hollywood, mà chỉ thích sống ở Ross với chồng con.

- Đừng nói bậy. Em không quan tâm đến cuộc sống phù phiếm ở đây đâu. Mọi người ở đây thèm có được cuộc sống như chúng ta.

- Phải, đúng thế, - Peter cười, có vẻ như con nít. - Anh không tin vậy. Em sẽ bị người ta làm cho hư hỏng đấy, em yêu ạ.

- Không, em sẽ không như thế đâu, cô đáp, có vẻ buồn. Cô hất đôi xăng đan ra khỏi chân, nằm lên giường.

- Em nhớ anh. Em ước gì có anh ở đây.

- Hai ngày nữa em sẽ về nhà. Anh cũng nhớ em. Ở nhà không có em, thật là buồn. Tối nay anh nấu cháy thức ăn đấy.

- Em sẽ nấu ăn vào cuối tuần này. - Cô vẫn cảm thấy mình có tội, rất nóng lòng về nhà với anh và các con. Cô đã ở đây ba ngày và cảm thấy như đã xa nhà rất lâu rồi. Cô sẽ vắng nhà chín tháng liền. Thời gian sẽ rất lâu. Đêm nay cô đã đi chơi một mình không có anh, cô có cảm giác rất lạ, nhưng phải đi, đi để gặp nhóm làm phim. Mọi người phải có mặt tại nhà Douglas, nhưng buổi gặp mặt rất vui. Nếu có Peter cùng đi, chắc cô sẽ vui hơn nữa. Mỗi khi anh đi đâu khỏi thành phố, cô không bao giờ đi ra ngoài một mình và hiếm khi anh đi đâu xa. Cô không muốn một mình đi gặp ai cả, nhất là ở đây. Cô không hòa hợp được với bất kỳ ai, nhất là Douglas Wayne... Tuy nhiên, cô có thể đi chơi, ăn bánh ham- burger với Max Blum. Ông ta có thể là người bạn tốt của cô ở đây. - Em rất nôn nóng về thăm anh và các con. Ở đây một mình thật chán. Em rất nhớ anh và các con. - Cô không thích ngủ một mình mà không có chồng, ba đêm rồi cô cảm thấy bất an, cô độc. Anh cũng ghét ngủ một mình, anh phải ôm cái gối ngủ vì thiếu cô.

- Bố con anh cũng nhớ em, - Peter đáp và lại ngáp. - Tốt hơn là anh nên đi ngủ. Anh phải đánh thức các con dậy sớm. Mai chúng đi tập bơi lúc bảy giờ ba mươi. - Anh nhìn đồng hồ. Mai anh phải dậy từ lúc bốn giờ ba mươi.

- Anh càu nhàu, nhưng không muốn ngủ mà không nói chuyện với vợ. - Ngày mai anh sẽ nói chuyện với em. Chúc ngủ ngon, em yêu... Anh nhớ em...

- Em cũng nhớ anh, - cô đáp nho nhỏ. - Chúc anh ngủ ngon.

- Anh cũng chúc em như vậy, - Peter nói rồi tắt máy. Tanya nằm nghĩ đến chồng, nhớ anh. Rồi cô buồn bã đi đánh răng. Cô mong đến ngày về nhà. Họ đều hiểu lầm về cô, Tanya nghĩ. Peter, Douglas đều nói thế nào cô cũng bị cảnh xa hoa ở đây làm cho hư hỏng và không muốn trở về Ross nữa. Họ tưởng cô muốn thế. Cô nhớ chiếc giường ngủ của mình, nhớ chồng, nhớ con. Cô không nghĩ đến cái gì ở đây gần gũi mình. Cô muốn đổi hết cảnh sống xa hoa ở trong ngôi nhà trệt này để lấy một đêm ngủ trên giường với Peter ở Ross. Đối với Tanya, bây giờ và mãi mãi không nơi nào giống ở nhà.