Chương 6
Ngày hôm sau, Tanya gặp Douglas tại phòng Polo Lounge lúc một giờ để ăn trưa. Cô mặc quần jeans, áo len hồng, còn ông rực rỡ trong bộ com lê kaki may đo rất đẹp, áo sơ mi xanh, cà vạt trắng Hermès và đôi giày màu nâu không chê và đâu được. Lúc nào ông ta cũng ăn mặc rất chải chuốt. Khi Tanya đến, ông ta đang đợi cô, uống rượu Bloody Mary và nói chuyện với một người bạn. Ông ta giới thiệu Tanya với người bạn này và cô ngạc nhiên nhận ra ông ta là Robert De Niro. Họ nói chuyện vài phút rồi Robert De Niro cáo từ. Thật khó mà không bị gây ấn tượng mạnh. Nhưng bây giờ cuộc sống như thế này là quá bình thường. Sau đó cô muốn kể cho Peter nghe chuyện xảy ra, nhưng cô không muốn chồng nói gì thêm nữa, hay không muốn nghe ai nữa, về việc cô đang sống trong cảnh xa hoa, khó cho cô trở về cuộc sống cũ. Cô rất muốn về nhà. Cuộc sống ở đây là phi thực, cô không muốn sống như thế này. Cô chỉ muốn đến đây làm việc rồi về nhà. Họ đã sai lầm khi nói cô sẽ bị cuộc sống này làm cho hư hỏng. Tanya biết rất rõ. Cô biết mình hơn ai hết. Khi ngồi xuống, cô nói với Douglas:
- Cảm ơn ông, tối hôm qua rất tuyệt vời. Gặp toàn bộ nhóm đóng phim rất vui và thú vị. Nhà ông thật đẹp.
- Tôi thích ngôi nhà, - ông ta cười đáp. - Có dịp mời cô đến thăm du thuyền của tôi. Đi thuyền thích lắm. - Đấy là chiếc du thuyền dài 200 foot (1 foot = 0,3045m). Tanya đã thấy ảnh nó tại nhà Douglas tối qua. Nó có vẻ đồ sộ đối với cô. Con cô chắc sẽ nổi điên lên khi thấy chiếc du thuyền này. - Bà làm gì trong mùa hè năm nay, Tanya? - Ông ta hỏi và cô cười.
- Chúng tôi đi nghỉ ở Tahoe trong tháng tám. Chúng tôi thuê một ngôi nhà ở đấy hàng năm. Các con tôi rất thích và chúng tôi cùng đến đấy, thoải mái, vui vẻ. Peter và tôi tính sang năm sẽ đưa các con đi châu Âu nghỉ hè. Lâu rồi chúng tôi không sang đấy. Khi các con tôi còn nhỏ, đi sang đấy bất tiện và khó khăn vô cùng. - Bà cảm thấy mình điên khi nói với ông ta như thế. Chắc ông ta không lưu tâm đến việc con mình lớn hay nhỏ. Còn việc ngôi nhà ở Tahoe, chắc ông ta sẽ thương hại cô khi nghe nói đến, vì so với chiếc du thuyền 200 foot trên cửa sông French Riviera, nó chẳng có nghĩa lý gì. Sự phi lý trong việc so sánh này làm cho Tanya cười. Cô gọi ly trà đá, cô đã có kế hoạch làm việc trong chiều nay.
- Hàng năm tôi đi chơi hai tháng trên du thuyền ở phía Nam nước Pháp, - ông ta nói như thể đây là chuyện bình thường, mà quả đối với ông ta nó thường thật. - Tôi cũng đi Sardinia. Rất tuyệt. Và Corsia. Thỉnh thoảng đi Capri, Ibiza, Mallorca, Hy Lạp. Nếu hè sang năm bà đưa con đi chơi, thì đưa chúng đến thuyền tôi chơi ít hôm. - Ông ta hiếm khi mời người nào có con đi chơi thuyền. Nhưng nếu vài ngày thì cũng chẳng hại gì. Ông ta tin con Tanya có lẽ rất ngoan. Cô thì chắc chắn rồi. Ông ta nghĩ rằng gia đình cô rất biết điều và ông ta cũng biết con cô đều ở tuổi học đại học. Douglas không bao giờ mời những người có con còn nhỏ, vì nghĩ rằng nếu mời họ lên thuyền lâu ngày, có lẽ họ sẽ bị say sóng. Ngày cuối cùng thôi là tuyệt nhất.
- Chắc chúng sẽ rất thích. Tôi rất muốn nói cho chúng biết chuyện đêm qua tôi đã gặp Ned và Jeans. Chúng sẽ rất ấn tượng khi nghe tôi nói.
- Chắc sẽ thế. - Ông ta cười. - Tôi cũng rất ấn tượng về Ned và Jeans. - Tuy nhiên cô cảm thấy ông ta có vẻ thích nói chuyện với mình. Phải công nhận là Jeans còn rất trẻ. Cô ta trông còn trẻ hơn tuổi của mình nữa.
- Họ như con nít vậy, - Tanya nói. Ông ta gọi ly Bloody Mary khác.
- Đúng. Tất cả các nam và nữ diễn viên đều trẻ con. Họ sống trong vỏ kén, để tránh sự thật bên ngoài. Họ thường sống như vậy. Họ ăn diện, vui chơi. Có ít người làm việc cật lực, nhưng họ không biết thế giới bên ngoài đang tồn tại ra sao. Họ thường có người đại diện và nhà sản xuất nâng niu, che chở họ, mang đến cho họ những trò chơi bốc đồng. Họ không trưởng thành. Họ càng nổi tiếng bao nhiêu, càng sống phi thực bấy nhiêu. Rồi bà sẽ thấy khi làm việc với họ. Họ không bao giờ thành người lớn.
- Không phải tất cả đều như thế, - Tanya góp ý.Ông ta phát biểu quá cực đoan, nhưng quả thực ông biết rõ công việc này.
- Đúng. Nhưng hầu hết đều thế. Họ nhiều tự ái và quá được nuông chiều, tất cả họ đều thế. Họ già rất nhanh. Vì thế mà tôi không bao giờ đi chơi với nữ diễn viên. Họ làm cho tôi phải chu cấp quá nhiều. - Khi nói, ông ta nhìn vào mắt cô, khiến cô phải nhìn đi chỗ khác. Có gì nơi ông ta làm cho cô khó chịu. Ông ta thường vượt qua ranh giới vô hình giữa họ. Ông ta giữ mình xa cách, không ai đến gần được, thế nhưng lại tỏ ra thân mật với cô, dù đó là biểu hiện rất nhỏ. Nhưng ông ta đã xâm nhập vào thế giới của cô.
Sau đó họ gọi bữa trưa để ăn và cô hỏi ông ta một số câu về bộ phim, về những buổi hội họp của họ trong tuần sắp đến. Cô định sẽ chuốt lại kịch bản lần cuối vào cuối tuần và Douglas muốn cô thay đổi vài chi tiết. Những thay đổi này cô thấy hay. Ông ta thấy làm việc với cô rất thoải mái và hoàn toàn hợp ý. Tanya có vẻ ít tự ái trong công việc.
Khi họ ăn xong thì công việc lại xoay quanh các vấn đề thuộc phạm vi cá nhân. Luôn luôn là Douglas khơi mào. Ông ta muốn biết nhiều về Tanya. Ông ta hỏi cô về thời thơ ấu, về bố mẹ, việc viết lách. Ông ta muốn biết hết về đời sống của cô trước đây, về mơ ước và những điều làm cô thất vọng. Cô ngạc nhiên trước những câu hỏi của ông ta về đời tư của mình, nhưng ông ta không hề nói gì về mình, điều này không làm cho cô ngạc nhiên. Ông ta là người rất kín đáo.
- Đời tôi bình thường tốt đẹp, - cô nói với vẻ thoải mái. - Không có chuyện gì đau buồn, không có chuyện gì bí mật. không thất vọng não nề. Dĩ nhiên tôi buồn khi bố mẹ tôi mất. Nhưng Peter và tôi đã sống hạnh phúc suốt hai mươi năm nay.
- Nghe có vẻ tuyệt vời quá, - Douglas đáp, có phần hoài nghi.
- Tôi nghĩ, hiện giờ rất tuyệt vời, - Tanya trầm tư nói.
- Nếu đúng thế thì quá hay, - ông ta đáp, nhìn cô. Tanya bực mình vì thấy ông ta quan sát mình quá kỹ, như thể không tin lời cô nói và như thấy được sự thật trong mắt cô.
- Cô tin mọi người lấy nhau đều được hạnh phúc hết à? - Chuyện này còn tùy thuộc vào may mắn, nhưng với cô thì hạnh phúc. Tanya biết nhiều cặp vợ chồng ở Ross đã sống trong hạnh phúc suốt hai mươi hay ba mươi năm. Nhiều người bạn của cô đã được hạnh phúc, nhưng cô và Peter là cặp vợ chồng bền vững nhất. Phải côngnhận có một số bạn bè của họ đã ly dị trong những năm qua. Nhiều người trong số này đã lập gia đình mới, và sống hạnh phúc. Cô đã sống trong thế giới nhỏ yên bình, khác với ở đây. Trong thế giới của Douglas, con người hiếm khi lập gia đình và khi họ thành hôn với ai thì thường xảy ra chuyện sai trái, hầu hết vì công việc, uy quyền, hay là vì lợi lộc vật chất. Ông ta biết có nhiều đàn ông lấy vợ vì vợ họ nổi tiếng. Ở Marin, không có vợ nổi tiếng, Tanya biết chắc như thế.
- Cả hai người đàn bà mà tôi đã cưới đều có những sai lầm trầm trọng, - Douglas thản nhiên nói. - Một người là nữ diễn viên có tên tuổi, tôi cưới cô ta cách đây đã ba mươi năm. Khi ấy chúng tôi còn rất trẻ. Tôi mới hai mươi bốn tuổi, chỉ là một chàng trai mới vào nghề. Khi ấy tôi muốn làm diễn viên. Nhưng tôi đã bỏ ý định ấy rất nhanh. Và cô ta cũng vậy. Chúng tôi lấy nhau chưa đầy một năm. Ơn Chúa, chúng tôi không có con.
- Bây giờ chắc bà ấy đã thành diễn viên nổi tiếng rồi? - Tanya hỏi, vẻ hiếu kỳ. Cô phân vân không biết người này là ai, nhưng không dám hỏi. Cô nghĩ nếu ông ta muốn mình biết, thì thế nào cũng nói ra.
- Không. - Ông ta cười, - Cô ta không thành công, nhưng là người phụ nữ đẹp. Cô ta bỏ nghề, lấy chồng, anh chồng ở Bắc Carolina. Sau khi lấy chồng, tôi không nghe gì về cô ta nữa. Tôi nghe một người bạn của chúng tôi nói rằng cô ta có bốn con. Cô ta không muốn gì nhiều ở cuộc đời ngoài tấm chồng, con cái và ngôi nhà có hàng rào bằng cọc gỗ. Tôi thấy cô ta có được ba thứ ấy, nhưng tôi thì không thích thế. Ngay cả bây giờ tôi cũng không thích. - Tanya tin vào lời Douglas. Cô nghĩ rằng ông ta không ưa con nít.
- Người vợ thứ hai hấp dẫn hơn. Cô ta là minh tinh nhạc rock trong thập niên 80, rất có tài, sự nghiệp hết sức tươi sáng. Douglas có vẻ tự mãn khi nói thế, Tanya nhìn vào mắt ông ta. Cô không thể nói rõ tình cảm gì đã lộ ra trong mắt ông ta. Ân hận, đau đớn, cũng có thể là buồn phiền, thất vọng. Rõ ràng ông ta cảm thấy như thế, vì từ ấy đến giờ ông ta không lấy vợ lại, hay là không muốn lấy.
- Cái gì đã xảy đến cho bà ấy? Bà ấy cũng bỏ nghề luôn à?
- Không, cô ta chết trong một tai nạn máy bay khi đi lưu diễn. Cô ta chết cùng với ban nhạc. Người đánh trống lái máy bay, anh ta không phải phi công giỏi. Có thể anh ta đã nghiện ma túy. Khi cô ta chết, chúng tôi đã ly dị rồi. Nhưng tôi rất đau đớn. Cô ta rất dễ thương. Có lẽ bà đã nghe tên tuổi cô ta rồi. - Khi nghe ông ta nói tên, Tanya hết sức sửng sốt. Khi còn học đại học, cô rất thích nghe nhạc của cô ta và bây giờ cô vẫn còn giữ vài cuốn băng cũ. Cô nhớ khi máy bay rơi, báo chí lúc ấy đã đăng hàng tít lớn. Trong những năm dài cô không nghĩ đến cô ta, bây giờ trong câu chuyện riêng tư, bỗng cô nghe nhắc đến tên cô ta. Nhìn mắt Douglas, cô biết ông ta buồn vì cái chết của người vợ cũ này. Tanya thấy cái chết của cô ta đã ta làm cho Douglas trở nên gần gũi hơn.
- Tại sao bà ấy sai trái? - Tanya nhẹ nhàng hỏi. Cô lật ngược thế cờ, lần này cô hỏi, muốn biết về ông ta, như ông ta muốn biết về mình vậy.
- Chúng tôi không hòa hợp nhau. Cô ta dùng nhiều ma túy, nhưng cô ta nói không nghiện. Cô ta chỉ dùng chơi thôi, cô ta chỉ là người phụ nữ thác loạn. Cô ta nói khi nào say thuốc, hát mới hay hơn. Tôi không tin như thế. Nhưng cô ta có giọng hát quá tuyệt vời. - Ông ta nói, vẻ mơ màng, xa xôi, trông ông ta như một người khác, dịu dàng hơn và có tình người hơn trước đây. Tanya phân vân không biết ông ta có yêu người vợ thứ hai hay không, hay đời ông ta có tình yêu không. - Chúng tôi ly dị vì không bao giờ chúng tôi gặp nhau. Một năm cô ta đi lưu diễn chín hay mười tháng. Thật vô nghĩa, trong khi đó tôi bận sản xuất phim. Lấy cô ta quá thiệt hại cho tôi. Cô ta cũng bị báo chí đăng tải vì hành vi không tốt. Thời ấy dùng ma túy là mốt, hay là bình thường nếu dùng chừng mực. Cô ta bị bắt vài lần. Chuyện như thế này không hợp với tôi. - Đó là ông ta chưa nói cho Tanya biết cô ta lừa dối ông để tằng tịu với những người đàn ông khác. - Đấy là những năm điên loạn và cô ta rất xinh đẹp. Tôi không thích dính dáng đến ma túy, bây giờ vẫn thế. Nhưng cô ta lại thích ma túy và cũng thích có con. Tôi thấy không thể nào có con với cô ta được. Tôi nghĩ chúng sẽ nghiện ma túy khi lên sáu tuổi. Tôi không chịu được một cuộc sống như thế. Tôi bận bịu, cố thành công trong sự nghiệp, bận kiếm sống. Khi ấy tôi sản xuất những bộ phim đầu tiên. Có vợ ở trung tâm cai nghiện hay ở tù thì còn gì là sự nghiệp của tôi nữa, mặc dù lúc ấy có nhiều người gặp cảnh như thế. Tôi luôn luôn nơm nớp lo sợ cô ta dùng quá liều. Nhưng cô ta không thế.
- Cho nên ông ly dị bà ấy phải không? - Đối với Tanya, chuyện này có vẻ là một việc đã được tính toán. Cô ta không giúp gì cho sự nghiệp của Douglas, cho nên ông ta liền loại cô ta ra ngay. Rõ ràng ông ta phải dành ưu tiên cho sự nghiệp của mình. Tanya thấy trong việc ly dị này, ông ta đã đặt sự nghiệp của mình lên trên hôn nhân, nhưng cô không muốn tò mò. Tự nhiên, xuất hiện vấn đề rất đáng tìm hiểu. Tanya tự hỏi tại sao ông ta quá khép kín, hay là tính này đã có từ lâu rồi. Cô nghĩ rằng Douglas không thể thân thiện, gần gũi ai, hay nếu có thì cũng xảy ra vào lúc ông ta còn nhỏ.
- Thực ra cô ta ly dị tôi. - Ông ta cười đáp. - Cô ta nói tôi quá kiêu căng, tự phụ, thực dụng. Tôi chỉ quan tâm đến tiền, cô ta nói thế. Và quả đúng như vậy. - Ông ta nói một cách thản nhiên. - Khổ thay, những điều cô ta nói lại là bí quyết để thành công. Trong nghề này, người ta phải vậy mới được và tôi đã cương quyết như thế để làm nhiều bộ phim vĩ đại. Cô ta đã là ngôi sao rồi, nên cô ta không cần tôi giúp đỡ.
- Việc này có làm cho ông rắc rối không? - Tanya hỏi, cô muốn biết cái gì đã làm cho ông ta hành động như vậy. Ông ta là một người phức tạp.
- Có chứ, việc này đã gây rắc rối cho tôi. Vì tôi không kiểm soát được việc cô ta làm. Cô ta không nghe, không hỏi ý kiến tôi. Cô ta không nói cho tôi biết chuyện xảy ra trong ban nhạc. Một nửa trong số họ đã bị tù vì tội dùng ma túy. Việc này không hại đến công việc của cô ta, nhưng có ảnh hưởng đến công việc của tôi. Người nào có vợ hay chồng nghiện ma túy sẽ không tiến xa được trên đường sự nghiệp, ít ra vào lúc ấy là thế. Cách đây hai mươi năm, chuyện này vẫn còn rất căng. Và vào lúc ấy người ta vẫn còn tin rằng cocain sẽ không làm hại gì nhiều cho con người. Từ đó chúng ta đã học được rất nhiều về thứ ma túy này. Tôi nghĩ không sớm thì muộn cô ta cũng sẽ hoặc là nghiện nặng hoặc là bị ở tù. Có lẽ cô ta chết như thế mà hay. - Nói được như vậy thật là điều rất khó.
- Ông có yêu cô ta không? - Tanya hỏi một cách tình cảm. Câu chuyện của cô ta thật buồn, một đời tài hoa bạc mệnh và những người đã chết cùng cô ta rất tội nghiệp. Tanya nhớ chuyện này rất rõ.
- Có lẽ không, - Douglas thành thật đáp. - Tôi nghĩ mình chưa yêu ai bao giờ. Tôi không nhớ chuyện gì về yêu đương. Hầu hết lúc nào, - ông ta cười buồn, - tôi cũng thích những hợp đồng làm ăn hơn là đàn bà. Điều khiển các hợp đồng dễ dàng hơn họ.
- Nhưng không vui chút nào, - Tanya gay gắt đáp.
- Đúng. Tôi không biết tại sao tôi cưới cô ta, tôi chỉ nghĩ rằng lúc ấy cô ta gây cho tôi nhiều ấn tượng. Cô ta đẹp kinh khủng và có giọng hát quá hay. Thỉnh thoảng tôi vẫn còn nghe nhạc cô ta hát, - ông ta thú nhận và Tanya cười với ông. Cô hy vọng họ sẽ trở thành bạn bè.
- Tôi cũng thế, - Tanya góp lời. Cô đã bỏ hết những băng nhạc thời còn học đại học, chỉ giữ lại một ít để thỉnh thoảng nghe thôi.
Vào cuối bữa ăn, Douglas có vẻ chán ngán đề tài này. Đã lâu rồi ông ta không nghĩ đến bà vợ thứ hai. Nhắc lại kỷ niệm xưa cũng vui, ngoại trừ những kỷ niệm dẫn đến việc ly dị. Sau đó cô ta đi tù hai lần nữa vì ma túy, nhưng Douglas không lo nghĩ gì. Ông ta mừng vì họ đã ly dị. Ông vẫn còn nhớ những kỷ niệm kinh khủng vào lúc ấy. Cô ta đã mất hình tượng, nhưng lại đẹp kinh khủng. Khi họ lấy nhau, ông thích đem vợ đi khắp nơi, vì cô ta là người rất có danh tiếng. Từ khi họ xa nhau, ông không muốn người nào khác nữa. Ông là người rất kiên trì trong công việc của mình. Trong những năm về sau, ông ta ít cần có bạn ở bên cạnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có người để tìm thú vui trên giường.
Ông ta không bao giờ quan tâm đến chuyện yêu đương, mà chỉ nghĩ đến tình dục. Khi ông ta muốn có người đàn bà để ôm ấp trong tay, ông chọn lựa rất kỹ. Ông thích những phụ nữ thông minh để làm bạn cho vui, nhưng không được tinh anh hơn ông và có vẻ vượt trội hơn ông trên mặt báo chí. Họ thường là các minh tinh lớn, đã có địa vị, là những nhà văn nổi tiếng, những chính khách đã có chồng hay thậm chí là cả vợ bạn vắng nhà. Ông ta quan tâm đến các phụ nữ có thể làm bạn được mà không làm đề tài cho báo chí khai thác. Douglas nổi tiếng là nhân vật quan trọng trong xã hội, ông ta không muốn tình cảm làm tổn hại đến địa vị của mình. Ông ta sẽ đưa Tanya đi chơi, khi đã biết cô rõ hơn. Vào bữa tiệc hôm qua, ông ta đã nghĩ đến chuyện đó. Cô thông minh, hấp dẫn, có tính hài hước ý nhị và là một phụ nữ xinh đẹp. Cô có thể được xem là người phụ nữ hoàn hảo mà ông ta thích ôm ấp trong lòng. Cô đã tranh luận với ông rất tốt, đây là điểm làm cho ông ta chú ý. Nói tóm lại, ông ta đã phỏng vấn cô để chọn người cùng đi đến dự những buổi hội họp ngoài xã hội, thậm chí còn đóng vai cô chủ nhà trong các buổi tiệc của ông. Ông rất thích cung cách của Tanya, công việc họ sẽ làm chung với nhau trong nhiều tháng sắp đến, sẽ là cơ hội cho họ xuất hiện trước mặt mọi người, đây là điều rất tốt cho ông. Ông không thích bị người ta bàn tán xôn xao vì chuyện này. Tanya lại là người đáng kính, nên không thể để cho cô chịu cảnh như thế. Cô là người đáng được khen ngợi chứ không đáng phải phê bình.
- Cuối tuần này cô sẽ làm gì? - Ông ta thản nhiên hỏi khi họ ăn xong bữa trưa.
- Về nhà. - Cô vui vẻ đáp. Cô rất sung sướng khi nghĩ đến điều đó, nhưng Douglas thấy như thế có phần ngu ngốc. Ông ta nghĩ việc này chẳng có gì vui hết.
- Bà giống như các cô nội trợ ở quận Marin phải không? - Ông ta hỏi, cố làm cho cô thấy xấu hổ mà trả lời không.
- Vâng, tôi giống thế, - cô sung sướng đáp, - tôi thích về nhà để gặp chồng con. Họ là những người tuyệt vời nhất của đời tôi. Tôi sống là vì họ.
- Bà quan trọng hơn những việc tầm thường như thế nhiều. Bà đáng được có cuộc sống hấp dẫn hơn thế. - Ông ta có vẻ thương hại cô.
- Tôi không muốn sự hấp dẫn.
Tanya thích cuộc sống bình dị với Peter, thích những thứ bình thường hàng ngày, những thứ làm cho đời họ có vẻ bền vững, giản dị. Cuộc sống ở Hollywood chẳng có gì hay và hời hợt đối với cô. Cô không muốn thứ gì ở đây hết, ngoại trừ kinh nghiệm để viết kịch bản điện ảnh. Ngoài việc ấy ra, cô không quan tâm đến cuộc sống ở đây vì nó hoàn toàn trống rỗng với cô. Cô thương hại cho những người đang sống với cuộc sống ấy và cho đó là cuộc sống vui thú, đáng sống, như Douglas. Theo cô nghĩ thì cuộc sống này không có ý nghĩa, không đáng được ca ngợi. Cô nghĩ rằng nếu cô nói ý này với Douglas, chắc ông ta sẽ không đồng ý với cô. Cô biết ông ta thích những trung tâm hội họa, biết ông có trong ban điều hành của Viện bảo tàng quận Los Angeles. Ông ta đã nói ông ta sẽ đi xem kịch khi nào có thể đi được và thỉnh thoảng đến San Francisco để xem vũ ba lê hay nghe hòa nhạc. Ông ta thích những hoạt động văn hóa và mọi sinh hoạt xã hội. Thậm chí ông ta còn bay đến Washington DC dự lễ khai mạc Trung tâm Kennedy, hay Trung tâm Lincoln và Nha khí tượng ở New York. Ông ta là nhân vật quan trọng trong bốn thành phố lớn và ở châu Âu khi nào ông ta đến đấy, nơi mà ông ta thường xuyên đến. Ông ta quá ngán cuộc sống của cô. Còn cô thì trái lại, cô thích sống như thế. Tanya không muốn đổi cuộc sống đang sống để lấy cuộc sống của ông ta.
Khi họ đi qua phòng Polo Lounge, Douglas nói:
- Có lẽ sau khi bà đã ở L.A một thời gian, bà sẽ thấy chân trời mở rộng hơn. Tôi hy vọng thế, vì lợi ích cho đời bà. - Mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn hai người khi họ nhận ra ông ta và phân vân không biết Tanya là ai. Không ai biết cô, nhưng họ chỉ thắc mắc mà không có ý kiến. Cô là người phụ nữ ở độ tuổi trung niên, họ chỉ biết có chừng ấy. Nhưng nếu cô đi với ông ta trước mặt mọi người, họ sẽ biết cô là ai. Vài bà ở L.A ao ước có cơ hội đi với ông ta như thế. Ông thích việc cô không quan tâm đến những chuyện như vậy. Cô không có ý định lợi dụng ông, hay có vẻ là loại người như thế. Ông ta đã nghĩ rất đúng về điểm này. Tanya không phải là loại người cơ hội. Cô là người cao quý, có tình nghĩa và tài năng. Cô không cần lợi dụng người khác để vươn lên, trong bất cứ hoàn cảnh nào cô cũng không làm thế.
Cô cảm ơn ông về bữa trưa và ông chúc cô ngày cuối tuần hạnh phúc. Cô không ngờ mình lại vui vẻ như thế này. Ông ta là người bạn đường tốt, không vượt quá giới hạn mà cô lo sợ. Thực vậy, ông ta rất đứng đắn, không công kích về nếp sống gia đình của cô như mới đầu nữa. Ông ta nghĩ rằng cô đáng được sống trong môi trường hấp dẫn, thú vị hơn cuộc sống mà cô đang sống ở Marin, nhưng nếu cô muốn sống như thế và vui thú với cuộc sống ở nhà thì chắc ông ta sẽ cho cô là người điên. Tuy nhiên, cô không chê bai ai. Ông ta tin rằng đời cô sẽ quan trọng hơn, hấp dẫn hơn khi cô sống ở L.A một thời gian. Khi họ bước ra hành lang, ông ta nghĩ rằng rồi họ sẽ trở thành bạn bè. Ông ta thích được như thế và mặc dù cô không tin chắc sẽ được như ông ta nghĩ, điều này đối với cô cũng có thể chấp nhận được. Cô chỉ muốn phải thận trọng để không khích lệ ông ta bằng mọi cách. Ông ta có điểm làm cho Tanya khó chịu và cô tin rằng ông ta không đồng quan điểm với cô về cuộc sống của cô. Những giá trị về gia đình đối với ông ta không nghĩa lý gì, con cái chỉ làm ông ta bực mình và ông ta cho rằng lời thề nguyền trong hôn nhân chỉ là những lời nói đầu môi chót lưỡi. Douglas chỉ thích người nào có thể sai khiến được, hay có thể kiểm soát được trong vài phương diện nào đó. Chừng nào mà cô ý thức được điều này, giữ cho ranh giới được vững vàng và đầu óc sáng suốt, cô tin hai người có thể qua lại với nhau được. Ông ta không phải loại người cô muốn để mất sự đề cao cảnh giác. Hiện ông ta là người hợp tác làm ăn, chứ không có gì khác hơn, cô muốn cứ giữ mối quan hệ ấy. Có thể đến lúc nào đó, sau khi hai người đã hiểu biết nhau hơn, họ sẽ trở thành bạn bè. Trước hết ông ta phải có tình bạn của cô đã.
Cô làm việc trên máy tính suốt thời gian còn lại của buổi chiều và tối đó cô gọi khách sạn phục vụ tại phòng. Max gọi cho cô để hỏi công việc như thế nào. Tanya thảo luận những vấn đề mà cô cho là có khả năng gặp khó khăn với ông ta. Ông ta giúp cô giải quyết các vấn đề ấy, cô rất thích những giải pháp ông ta đề nghị. Cô cố giải quyết và sung sướng khi thấy mọi việc đều tốt đẹp. Tanya hoàn toàn tin chắc họ sắp được làm việc vui vẻ với nhau. Cô muốn tối hôm đó về nhà, nhưng Douglas bảo rằng có thể cô sẽ có điện thoại gọi đến, trường hợp họ muốn triệu tập phiên họp vào sáng thứ sáu, nhưng đến trưa họ không nói gì, nên Tanya đã gọi taxi ra phi trường.
Cô để cho tài xế lái xe đi, vì chỉ đem theo hành lý xách tay. Cô đi San Francisco chuyến bay lúc một giờ ba mươi và đến 3h30’ sẽ về tới nhà ở Ross. Không có ai ở nhà, nhưng cô muốn nhảy quanh phòng khách mà hát. Cô rất sung sướng khi về nhà. Cô mở tủ lạnh và các tủ đựng thức ăn ra xem, tất cả hầu như đều trống rỗng. Tanya liền đến cửa hàng Safeway, mua thức ăn cho cuối tuần và tuần sau. Cô đang cất đồ ăn, thì các cô con gái về. Thấy cô, các cô bé reo lên mừng rỡ. Ngay cả Megan cũng có vẻ vui mừng một lát, rồi vội rầu rĩ lại và đi lên gác, vì cô nhớ mình đang giận mẹ. Nhưng bỗng nó để lộ cho mọi người thấy rằng nó sung sướng khi gặp Tanya. Điều này làm cho Tanya mừng rỡ. Còn Molly thì đeo theo mẹ như con chó con, ôm ghì, hôn mẹ, đứng sát bên cạnh mẹ, rồi lại ôm ghì lần nữa.
- Con nhớ mẹ quá, - cô bé nói với mẹ.
- Mẹ cũng thế, - Tanya đáp, hai tay ôm quanh vai Molly.
- Công việc của mẹ ra sao? - Molly hỏi, cô muốn nghe chuyện của mẹ.
- Công việc rất tuyệt. Mẹ đã ăn tối với Ned Bright và Jeans Amber. Anh ta rất dễ thương. - Tanya vui vẻ nói với con gái, cô rất vui khi được gặp lại con.
- Khi nào con được gặp anh ta? - Molly tò mò hỏi, khi mẹ cô cất số thực phẩm cuối cùng vào tủ.
- Khi nào con đến thăm mẹ, con có thể xem họ đóng phim ở trường quay, ông đạo diễn rất dễ thương.
Mấy phút sau, Molly lên lầu để gọi điện thoại kể cho người bạn nghe chuyện này. Tanya đang lau dọn nhà bếp thì Peter đi vào. Anh biết cô sẽ về nhà, nên rời văn phòng sớm. Vừa thấy cô, anh liền đến ôm cô, quay vòng tròn và hôn ngấu nghiến lên môi cô, rồi ôm cô sát vào người. Họ rất sung sướng được gặp lại nhau. Trước khi ăn tối một giờ, họ lên lầu, khóa cửa phòng ngủ. Dù sao thì đây cũng là chuyến về nhà rất tuyệt vời.
Tối đó, Tanya nấu bữa tối cho gia đình. Cô làm món Pasta mà cả nhà thích nhất, trộn nhiều rau xà lách, trong khi Peter nướng thịt bò trên lò nướng và sau đó họ ngồi ăn quanh bàn, nói chuyện vui vẻ. Cô kể cho họ nghe về bữa ăn tối tại nhà Douglas Wayne với tất cả các ngôi sao điện ảnh có mặt ở đấy. Sau đó các cô con gái đi chơi với bạn, còn cô và Peter lặng lẽ lên lầu.
Đây là buổi tối thứ sáu bình thường, cô và Peter ôm ấp nhau, chuyện trò với nhau suốt nhiều giờ. Họ làm tình với nhau lại trước khi đi ngủ. Họ đã vượt qua được tuần đầu tiên của cô ở L.A và tất cả đều diễn ra tốt đẹp.