Chương 7
Những ngày cuối tuần trôi nhanh đối với tất cả mọi người.
Vào sáng chủ nhật, Tanya ngủ dậy chán nản và Pe-ter cũng có vẻ không vui. Tối nay cô mới đi, nhưng cô nghĩ mọi người trong nhà hôm nay sẽ rất buồn. Đến giờ ăn trưa, Megan không kiềm chế được tình cảm bực tức của mình nữa, cô ta gây với mẹ ở trong bếp, vì cái áo thun bị hỏng khi giặt, chuyện này chẳng liên quan gì đến Tanya cả. Cô ta giận mẹ vì Tanya trở lại L.A. Biết nguyên do khiến cho Megan tức giận, nên Tanya cố hết sức giữ bình tĩnh, chỉ khuyên con nên lễ phép với mình.
- Meg, đây không phải vì chuyện cái áo thun bị hỏng đâu, - cô nói một cách thẳng thắn. - Mẹ cũng không muốn đi. Mẹ cố hết sức để làm những việc tốt đẹp.
- Không, mẹ không làm thế, - Megan trách cứ. - Mẹ làm việc này vì ích kỷ, ngu ngốc. Mẹ khỏi cần viết kịch bản cho phim truyện. Mẹ hãy nghĩ mà xem, mẹ là người mẹ vô trách nhiệm. Mẹ bỏ gia đình để đi viết kịch bản. Mẹ không quan tâm đến bố và chúng con. Mẹ chỉ nghĩ đến mẹ thôi. - Tanya đứng sửng sốt một hồi lâu, nước mắt rưng rưng nhìn con gái, kinh ngạc trước lời tố cáo của con. Thật khó mà biện hộ cho mình, cô phân vân không biết Megan nói có đúng không. Đi L.A viết kịch bản cho phim truyện là việc làm ích kỷ.
- Mẹ rất buồn vì con nghĩ như thế, - Tanya buồn bã nói.
- Mẹ biết ra đi trong năm nay không tốt, nhưng vì người ta đề nghị phải làm ngay, mà mẹ không có cơ hội nào tốt hơn nữa. - Cô hy vọng gia đình phải thông cảm, tha thứ cho cô, nhưng Megan lại không như vậy. Cô ta chưa hết giận. Hai mẹ con đứng yên nhìn nhau, Megan nhìn mẹ trừng trừng, còn Tanya cảm thấy chán nản thất vọng, vừa khi ấy Peter đi vào. Anh đang ngồi trong phòng khách, nghe Megan nói, bèn đi vào để bảo Megan xin lỗi mẹ, nhưng cô ta không chịu. Cô ta vẫn tin là mình đúng. Rồi không nói thêm lời nào, cô ta dậm chân đi lên gác. Tanya nhìn Peter và bật khóc. Anh quàng tay ôm vợ vào lòng.
- Nó nói cho hả giận thôi.
- Em không trách nó. Nếu mẹ em bỏ em ra đi năm em học lớp 12 thì em cũng nghĩ như nó thôi.
- Cuối tuần em sẽ về nhà. Chúng ở đây suốt tuần.
Chúng về nhà đúng giờ ăn, gọi cho bạn, rồi đi ngủ. Chúng không cần em, - anh nói, cố trấn an vợ, nhưng Tanya vẫn khóc. Cô không thích để anh ở nhà một mình.
- Chúng muốn biết có em ở nhà, - cô đáp, rồi lau nước mắt.
- Anh cũng vậy. Nhưng cuối tuần em có mặt ở nhà rồi. Công việc này không lâu dài mãi. Tuần này chúng ta đều yên ổn tốt đẹp, phim sẽ làm xong trong nháy mắt. Em hãy tưởng tượng xem em sẽ đoạt giải Oscar... Tan à, hãy nghĩ đến điều đó. Với phim của Douglas Wayne, điều này có thể xảy ra. - Ông ta đã đoạt nhiều giải rồi mà. - Nhân tiện hỏi em, ông ta như thế nào? - Peter muốn biết về ông ta. Peter chỉ biết ông ta đẹp trai và có tài, lại giàu có nữa. Anh phân vân không biết ông ta có làm cho Tanya mê mẩn hay không. Anh hy vọng không. Lâu nay, Peter không hề ghen tuông, nhưng Hollywood là nơi cám dỗ. Tuy nhiên, anh vẫn rất tin tưởng vợ.
- Ông ta rất kỳ lạ. Ích kỷ. Khép kín, hoàn toàn bí mật. Ông ta ghét con nít. Ông ta có chiếc du thuyền. Ông ta có những bức tranh rất tuyệt và có một ngôi nhà lộng lẫy. Em chỉ biết về ông ta chừng ấy. À, ông ta có vợ là minh tinh nhạc rock và sau khi ly dị, bà ta chết vì máy bay rơi. Ông ta không thân mật, cởi mở với ai, nhưng rất khôn ngoan. Người mà em thích là ông đạo diễn Max Blum. Ông ta giống như ông già Noel, rất hiền hòa, dễ thương. Người tình của ông ta chết vì bị ung thư vú và ông ta có con chó giống Đan Mạch to lớn có tên là Harry.
- Em có người thân cận rồi, phải không? - Peter cười lớn. Cô đã vẽ ra chân dung cả hai người rất tin tưởng vào cô. - Người ta phải tin cậy vào nhà văn. Người ta thường thổ lộ tâm tình với em những chuyện mà có lẽ mấy kiếp họ cũng không nói với anh. Dù em không hỏi, họ cũng tự ý nói cho em biết. - Peter thấy chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần trong những năm qua. Người ta thổ lộ với cô nhiều chuyện hết sức bí mật. Việc này làm cho anh kinh ngạc.
- Em phải làm ra mặt thương cảm. Vả lại, em là người mẹ, mặc dù hiện giờ em không được hân hạnh đó.
- Không, em được. Meg thường khó khăn như vậy mà. Cô bé đòi hỏi nhiều chuyện mà nó muốn mọi người làm cho nó và nếu người nào mà nó thương yêu không đáp ứng yêu cầu của nó, nó liền công kích, ngay cả bạn, cô bé cũng làm thế. Molly rộng lượng hơn, nhiệt tình hơn. Megan đề ra cho mình những tiêu chuẩn quá cao và buộc mọi người phải theo. Tanya thường nói mẹ cô cũng có tính như thế, đúng là Megan có gen của bà ngoại.
Tanya làm bữa ăn trưa cho mọi người, nhưng Megan không xuống lầu. Cô ta chào tạm biệt mẹ rồi đi chơi. Tanya nghĩ rằng Megan không muốn thấy cô đi. Người ta có nhiều cách khác nhau để chào tạm biệt. Đối với Megan việc chào tạm biệt thường khó khăn. Việc nổi điên, ầm ầm bỏ đi đối với cô dễ hơn là buồn và khóc. Còn Molly ôm lấy mẹ cho đến giây phút cuối cùng. Khi xe ra phi trường, họ để Molly xuống nhà người bạn ở trên đường đi, cô ôm ghì mẹ thật chặt trước khi bước xuống xe.
- Con thương mẹ. Chúc mẹ vui vẻ... Mẹ chào Ned Bright giúp con. Nói với anh ta con rất thích anh ta... Con thương mẹ rất nhiều... - Khi cô bé bước ra khỏi xe, cô quay đầu lại nói như vậy rồi chạy vào nhà bạn.
Sau đó, Tanya và Peter được yên lặng bên nhau một thời gian ngắn khi anh lái xe ra phi trường. Họ có cơ hội để nói đến vụ kiện mà anh đang làm, đến những sự thay đổi trong kịch bản mà cô đang sửa, rồi họ ngồi yên lặng thoải mái trong vài phút, hạnh phúc bên nhau. Cuối tuần đó họ làm tình với nhau nhiều hơn mọi khi và Peter để cô bước ra khỏi xe, còn anh cười.
- Có lẽ việc em làm ở L.A này hay cho đời sống tình cảm của chúng ta. - Việc này như là giúp họ tích trữ tình yêu trong những ngày xa cách. Thật vậy. Khi Peter hôn Tanya ở phi trường, cô rất buồn. Anh không thể đi quá hàng rào an ninh phi trường, vì anh không có vé máy bay.
- Chưa đi mà em đã nhớ anh rồi, - cô nói, vẻ khổ sở và Peter lại hôn cô. Anh cư xử với cô không chê vào đâu được.
- Anh cũng thế. Hẹn gặp em vào thứ sáu. Khi đến nơi báo cho anh biết.
- Em sẽ gọi. Anh sẽ nấu món gì để ăn tối? - Cả hai cô gái đều đi chơi và cô quên làm thức ăn để trong lò vi ba sẵn cho chồng.
- Anh đã nói với Alice rằng anh sẽ ghé nhà chị ấy.
Tuần này chị ấy đã săn sóc các con bé hai lần, anh nói anh sẽ ghé lấy một ít sushi về ăn.
- Chào chị ấy giúp em. Em định gọi cho chị ấy vào cuối tuần mà không gọi được. Nhờ anh nói với chị ấy em xin lỗi và cảm ơn chị đã để mắt coi chừng mấy đứa trẻ.
- Chị ấy không quan tâm đâu. Anh nghĩ chị ấy nhớ con. Nếu trên đường về nhà chị ấy ghé thăm con chúng ta, chị ấy sẽ cảm thấy đỡ cô đơn hơn. Chị ấy chỉ ở lại vài phút thôi. Chị ấy rất bận công việc ở phòng trưng bày mà chị ấy không có mặt ở đấy được. - Tanya mừng vì Alice có việc làm ở đấy. Jim chết đi làm cho Alice hết sức buồn khổ. Chị ta là người có sức chịu đựng rất giỏi, nhưng Tanya biết rõ hơn ai hết là chị ta rất khổ sở. Năm đầu tiên thật khủng khiếp, chính Tanya đã giúp Alice vượt qua giai đoạn khó khăn này. Bây giờ chị ta có lẽ đang giúp đỡ việc chăm sóc bọn trẻ để đền đáp công lao của Tanya.
Tanya chạy lại để hôn Peter lần nữa, rồi chạy vào cửa phi trường với chiếc xách đeo vai. Cô là người cuối cùng lên máy bay. Ngồi vào ghế, cô nhắm mắt nghĩ đến ngày cuối tuần. Ở nhà với con và Peter thật quá tuyệt. Cô không thích trở lại L.A chút nào hết.
Tanya tắt điện thoại di động khi máy bay chạy trên đường bay và khi máy bay cất cánh, cô ngủ gà ngủ gật. Cô ngủ như thế suốt chặng đường đi L.A, chỉ thức dậy khi máy bay hạ cánh. Cô mệt mỏi vì ngày cuối tuần bận rộn, xúc động và kiệt sức vì tranh cãi với Meg. Cô phân vân không biết rồi con bé có tha thứ cho mình không, rồi họ có hòa thuận với nhau như trước nữa không. Cô hy vọng mẹ con cô sẽ hòa thuận trở lại. Megan chưa thông cảm được cho cô và có thể giận cô lâu. Tanya cứ nghĩ đến nó khi cô ra khỏi phi trường và gọi taxi. Cô không gọi cho người tài xế đến đón mình. Cô cảm thấy ngu ngốc khi đi chiếc Limo từ phi trường về nhà. Cô không thích lợi dụng những bổng lộc ghi trong hợp đồng.
Cô ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà trệt có vẻ quen thuộc, ấm cúng khi bước vào. Cô có mang theo mấy tấm ảnh ở nhà đến, ảnh chụp Peter và các con, một tấm chụp Alice với James và Jason. Cô gọi điện thoại cho Jason, nói cho con trai biết về ngày cuối tuần, cậu ta có vẻ sung sướng. Cậu quá bận rộn với cuộc sống mới ở trường đại học đến nỗi đã không gọi cho ai ở nhà hết. Các cô gái phàn nàn về việc này.
Vừa ngồi xuống, cô liền gọi cho Peter. Anh đang ngồi ăn tối với Alice. Tanya cũng nói chuyện với chị ta, khiến cho cô cảm thấy cô đơn hơn, vì cô nghĩ họ đang ngồi ăn với nhau, còn cô thì cô độc. Cô muốn ngồi ăn sushi với họ. Alice nói, không có cô họ không vui và rất nhớ cô. Tanya nói với Alice về tấm ảnh của chị ta mà cô mang theo. Rồi họ trở lại buổi ăn tối và Tanya mở tivi ra xem. Cô cảm thấy cô đơn một cách kỳ lạ.
Cô tắm trong bồn tắm lớn, mở vòi nước xoáy để được thư giãn. Sau đó, cô mở máy vi tính, sửa một vài chi tiết trong kịch bản. Ngày hôm sau cô phải họp để bàn về những ghi chú của nhà sản xuất và ông đạo diễn, rồi hôm sau nữa, sẽ họp với các tài tử để làm công việc như thế.
Cô sẽ bận rộn suốt tuần để nghiên cứu các lời ghi chú của mọi người và đưa vào kịch bản. Cô mong ngóng đến giờ phút làm việc ấy và nghe ý kiến của họ. Cô làm việc cho đến gần hai giờ sáng, dặn tổng đài gọi báo thức lúc bảy giờ. Cô phải có mặt ở phòng quay lúc tám giờ ba mươi sáng thứ hai.
Tanya cảm thấy như thể cô vừa đặt đầu xuống gối thì điện thoại reo. Cô giật mình thức dậy và nằm càu nhàu sau cuộc gọi đánh thức mình. Cô nhớ tới Peter cho nên gọi ngay cho anh. Anh đã dậy, đang chuẩn bị và sắp làm bữa sáng cho các cô con gái. Nghe anh nói, Tanya cảm thấy mình có tội vì đã để cho mấy bố con lo với nhau, còn cô thì sung sướng và thoải mái ở đây. Họ còn phải tự lực như thế lâu dài, anh phải làm bữa sáng, bữa tối và cô cũng không có mặt ở nhà ban đêm. Cả một năm học như thế. Không có họ cô cảm thấy như đứng trước án tù. Cô và Peter nói chuyện vắn tắt trước khi họ bắt đầu một ngày.
- Em rất nhớ anh, - Tanya buồn rầu nói. - Em cảm thấy có lỗi khi để cho anh làm hết mọi việc.
- Em đã làm mười tám năm rồi, bây giờ anh làm vài tháng thì có gì ghê gớm đâu. - Peter đáp có vẻ gấp gáp nhưng dịu dàng.
- Không, em đã lấy người không thể dọn ăn một lúc trứng, nước trái cây và ngũ cốc. Căn bản anh không có tài nấu nướng cho nên anh sẽ tiếp tục như vậy. Hôm nay em hãy làm công việc cho tốt với nhóm đóng phim ấy đi.
- Em hy vọng họ cũng sẽ làm tốt. - Tanya lo sợ về buổi họp quan trọng đầu tiên này. Họ sẽ bắt đầu bắt tay vào việc và có thể làm xáo trộn công việc của cô. Cô không biết họ sẽ làm gì và nói gì. Công việc này rất mới mẻ với cô.
- Em sẽ rất tuyệt vời. Đừng chấp làm gì những trò vớ vẩn của họ. Anh đã đọc kịch bản của em, nó tuyệt lắm.
- Cảm ơn anh, khi họp xong em sẽ gọi cho anh. Chúc anh và các con ăn sáng ngon miệng... và Peter này... Khi gọi tên anh, bỗng nước mắt chảy ra trên mặt cô. Em rất ân hận vì đã nhận làm việc này. Em cảm thấy em là người vợ, người mẹ vô trách nhiệm. Anh là người anh hùng vì đã để cho em làm việc này. - Cô vẫn cảm thấy có tội khi đến L.A làm việc, để cho chồng gánh lấy trách nhiệm trong nhà, trách nhiệm mà cô đã giải quyết trong gần hai mươi năm nay.
- Em là người vợ tuyệt vời của anh. Với anh, em là ngôi sao.
- Anh cũng là ngôi sao, Peter à. - Cô nói nho nhỏ. Cô nôn nóng đợi cho đến cuối tuần để về nhà lại.
- Chào em, chúc vui vẻ... em yêu..., - anh nói, vội rời điện thoại. Cô liền đi đánh răng và chải tóc.
Tanya gọi phục vụ tại phòng, rất khác với buổi ăn vội vã mà Peter và các con gái cô ăn ở nhà. Người tài xế và chiếc Limo đang đợi cô ở ngoài. Cô phải có mặt ở phòng quay đúng tám giờ ba mươi. Douglas chưa đến, còn Max Blum thì đã đến đây rồi.
- Chào buổi sáng. Ngày cuối tuần của cô như thế nào?
- Ông ta vui vẻ hỏi, tay xách cái cặp đựng hồ sơ to đùng. Họ đã thuê phòng này để làm phòng họp trong thời gian thực hiện bộ phim. Tanya cũng đã được giao cho một chỗ để làm văn phòng, nhưng cô nói thích làm việc ở khách sạn hơn. Ở tại ngôi nhà trệt, cô làm việc yên tĩnh hơn, khỏi bị phân tâm.
- Ngày cuối tuần ngắn quá!- Tanya buồn rầu đáp. Hôm nay cô nhớ Peter và các con gái hơn trước rất nhiều, vì cô vừa được hưởng hạnh phúc sum họp gia đình vào cuối tuần. - Còn ông thì sao?
- Không tệ. Tôi đi xem hai trận bóng dã cầu, đọc các tờ Wall Street Journal, Variet và New York Times, và chuyện trò rất vui với con chó. Chúng tôi thức quá khuya, cho nên hôm nay nó mệt không đi làm được, - ông ta nói khi người thư ký đem cà phê cho hai người, nhưng họ từ chối. Max có đem theo cà phê kem của hãng Starbucks, còn Tanya đã uống trà ở khách sạn nhiều rồi. Khi họ đang nói chuyện vui vẻ, thì Douglas đi vào, trông phong độ như mọi khi. Người ông ta thơm lừng và mới cắt tóc vào ngày cuối tuần. Lúc nào ông ta cũng ăn mặc sang trọng, ngay cả vào buổi sáng như thế này. Max có vẻ lôi thôi, quần jeans mòn rách, cà vạt kiểu Birken cổ và cũ rích, tất thủng lỗ và tóc tai như chưa chải. Còn Tanya mặc quần jeans, áo lao động, đi giày thể thao và không trang điểm. Đây là nơi làm việc.
Họ liền xem lại những lời ghi chú ngay. Có nhiều cảnh Douglas muốn thay đổi và Max thấy một cảnh không làm cho ông ta vừa lòng. Ông nói cảnh này diễn ra quá nhanh, không biểu lộ hết cảm xúc của các diễn viên. Ông ta muốn Tanya viết lại sao cho xúc động hơn. Ông ta nói: “Phải làm cho họ thật đau đớn mới được”. Thời gian còn lại trong buổi sáng, cô và Douglas tranh cãi về một nhân vật nữ. Ông ta nói nhân vật này quá chán và không ngại nói toạc ra rằng: - Tôi ghét cô ta. Mọi người chắc cũng sẽ ghét.
- Thì cô ta là một nhân vật đáng ghét cơ mà! - Tanya hăng hái biện hộ cho mình. - Cô ta là một người đàn bà rất đáng ghét nên ông ghét cô ta là chuyện thường thôi. Cô ta ti tiện hay nhõng nhẽo, và phản bội người bạn của mình. Làm sao mà thương cho được?
- Đúng là tôi không thương được, nhưng nếu cô ta đang tâm phản bội bạn như thế, thì cô ta cũng phải có một điểm gì đáng chú ý chứ. Ít ra bà cũng cho chúng tôi thấy được điểm đó. Bà đã viết về cô ta như thể cô ta đã chết. - Ông ta hầu như chê Tanya về điểm này, và cuối cùng Tanya cũng phải nhượng bộ. Cô sẽ sửa lại nhân vật trong đoạn ấy theo yêu cầu của ông ta, nhưng cô cảm thấy không đúng khi làm theo những gì ông ta nói. Cuối cùng Max nhảy vào, đề nghị giải pháp trung hòa. Vẫn để nhân vật ấy đáng ghét nhưng có thể sửa một vài chi tiết cho nhân vật được linh động hơn, làm rõ nét tính gay gắt và ghen tuông, để sự phản bội của cô ta có ý nghĩa hơn. Tanya nói cô sẽ chữa lại giống như thế và khi họp xong, cô cảm thấy mệt nhoài. Lúc họ bàn xong những ghi chú của mọi người và nhất trí với nhau thì đã gần ba giờ, họ không nghỉ để ăn trưa. Douglas nói rằng nghỉ ăn trưa sẽ làm cho buổi họp gián đoạn, mất đi ý tưởng. Khi họ ra khỏi phòng họp, Tanya cảm thấy cả thể xác lẫn tâm trí đều suy sụp.
Khi mọi người đứng dậy, Douglas vui vẻ nói: - Buổi họp thế là thành công tốt đẹp. - Ông ta vui mừng ra mặt. Max ăn mấy thỏi kẹo đậu phụng mà ông đã đem theo. Ông đã làm việc với Douglas nhiều bộ phim rồi, nên biết lề lối làm việc của ông ta. Tanya thì không biết. Cô mệt phờ và cảm thấy bị xúc phạm do những điều Douglas đã nói. Ông ta đã nói quá nặng lời mà không xin lỗi một tiếng. Ông ta chỉ nghĩ đến việc làm sao cho bộ phim được tốt đẹp thôi, còn hậu quả do việc làm hay do lời nói có thể xúc phạm đến ai, ông ta không quan tâm đến. Trong trường hợp này, người bị xúc phạm là Tanya. Cô không quen với lối hành xử của ông ta, khỏi cần cãi cọ gì lôi thôi. Những nhà sản xuất chương trình truyền hình nhiều kỳ tỏ ra dễ dãi hơn với những gì cô viết rất nhiều.
Khi cô và Max đi ra khỏi phòng họp, ông ta hỏi cô:
- Bà khỏe chứ? - Douglas vội vã ra về vì có hẹn, họ sẽ họp lại với các tài tử vào sáng mai. Tanya bắt đầu thấy sợ họp. Cô thấy việc này căng hơn cô nghĩ và cô vẫn chưa có phương án để giải quyết với nhân vật mà Douglas ghét cay ghét đắng. Cô sẽ làm việc này vào chiều và tối nay. Cô cảm thấy như chuẩn bị để dự sát hạch. Lời lẽ của ông ta quá gay gắt.
- Tôi khỏe. Chỉ mệt thôi. Tôi ăn sáng quá ít nên thấy sắp xỉu cách đây một giờ.
- Nhớ mang theo thức ăn khi nào cô họp với Douglas. Ông ta làm việc như đồ điên, không bao giờ dừng để ăn. Vì thế mà ông ta ốm nhom. Đối với ông ta, bữa trưa chỉ để dành tiếp đãi khách khứa, để ngoại giao. Nếu trên lịch không có tiếp đãi ai, không gặp gỡ ai, ông ta không ăn. Người nào làm việc với ông ta cũng đói mềm.
- Chắc ngày mai tôi phải chuẩn bị, - Tanya đáp. Ông ta tiễn cô đến chiếc Limo.
- Ồ không, ngày mai thì khác, - Max nói. - Ngày mai chúng ta họp với các diễn viên. Họ phải được ăn đúng giờ và nếu có thể, phải dọn cho họ những bữa ăn ngon rất tốn tiền. Đạo diễn và nhà văn khỏi ăn. Cô có thể xin bớt phần ăn của diễn viên để ăn. Có lẽ họ sẽ đưa cho cô ít trứng cá hay cái đùi gà. - Dĩ nhiên ông ta cường điệu hóa, nhưng không phải hoàn toàn không có. - Có một vài diễn viên trong buổi họp thường rất tốt. Tôi cố để yêu cầu được như thế. Có được vậy, chúng ta mới được ăn. - Cô cười khi nghe anh ta nói. Giống như khi đi cắm trại, học trò nhỏ được các anh chị ở lớp trên dạy cho cách thắt gút dây. Cô cảm ơn ông đã vui vẻ giúp đỡ.
- Ngày mai tôi cũng đem theo Harry. Không ai muốn nuôi ăn người đạo diễn quá cân. Họ thường cho chó ăn. Nó có vẻ tội nghiệp, rên rỉ, chảy nước dãi. Một lần tôi làm như thế, nghĩa là chảy nước miếng, họ liền yêu cầu tôi ra khỏi phòng và dọa báo cáo với công đoàn, cho nên thay vì làm thế, tôi đem nó đi theo. - Cô cười to khi nghe ông ta nói. Ông ta khuyên cô đừng nản chí về việc viết lại, hay vì lời lẽ cộc cằn của Douglas. Đấy là việc rất thường thấy khi làm phim với ông ta. Nhiều nhà sản xuất còn khó khăn hơn Douglas rất nhiều, họ thường yêu cầu nhà văn viết lại luôn. Cô tự hỏi không biết các diễn viên sẽ có ý kiến gì với cô và không biết họ có đọc kịch bản kỹ càng hay không. Những diễn viên trong các chương trình truyền hình nhiều kỳ có kịch bản do cô viết thường không có ý kiến gì, mà lên sàn quay và đóng ngay. Còn ở đây, là phim điện ảnh, nên chắc họ sẽ đọc kỹ hơn.
Cô sửa lại kịch bản suốt bảy giờ đồng hồ, chú trọng đến ý kiến của Douglas, cũng như của Max. Cô gọi trứng chiên và xà lách phục vụ tại phòng, đến nửa đêm cô vẫn còn làm việc. Khi làm xong, cô gọi cho Peter. Trước đó, cô không gọi cho các con gái, thì giờ qua nhanh quá và khi ấy cô nghĩ các cô bé chắc đã ngủ hết rồi. Peter đang còn thức, đọc sách, đợi vợ gọi điện thoại. Không nghe cô gọi, anh nghĩ chắc cô đang viết, nên chỉ ngồi đợi.
- Công việc của em ra sao? - Anh hỏi. Anh nghĩ chắc cô bận làm việc cả ngày, nếu không, hẳn cô đã gọi từ lâu.
- Em không biết. - Cô mệt mỏi, nằm dài trên giường để nói chuyện với chồng. - Em nghĩ bình thường. Douglas ghét một nhân vật của em. Em viết lại hết những cảnh về cô ta suốt cả đêm. Em nghĩ em đã tạo ra một nhân vật rất đáng ghét. Ông ta cho là quá chán. Em họp với họ cho đến ba giờ, không dừng để nghỉ hay ăn gì. Lúc họp xong, em cảm thấy như sắp xỉu. Rồi từ đó em làm việc miệt mài ở trong phòng. Em nghĩ em không sửa được. Ngày mai lại phải gặp các diễn viên để bàn về các điều ghi chú của họ.
- Có vẻ khó khăn quá!- Peter đáp, vẻ thương cảm, nhưng anh biết Tanya đã nghĩ đến chuyện ấy như thế rồi. Cô làm việc rất kiên trì, bền bỉ, không bao giờ lùi bước trước vấn đề gì cho đến khi hoàn tất. Đây là điểm mà anh khâm phục cô nhất.
- Công việc trong ngày của anh ra sao? - Cô hỏi, rất thích nghe chồng kể lại. Tanya nhớ anh mọi lúc mọi nơi, ngay cả khi làm việc. Tuần lễ trước mắt đối với cô sao mà dài quá. - Em không gọi cho các con được. Em bận làm việc, không có thì giờ. Ngày mai em sẽ gọi cho chúng.
- Chúng khỏe. Alice đem món mì sợi nấu thịt hầm đến cho bố con anh. Và cái bánh ngon tuyệt do chị ấy làm. Bố con anh ăn hết sạch. Anh làm món xà lách. Tối nay anh rảnh, thoải mái. - Được thế rất tốt, vì Peter đã bận bịu suốt ngày, làm việc với khách hàng mới về những vấn đề rắc rối mà chắc chắn sẽ đi đến chỗ kiện tụng.
- Alice có ở lại ăn tối không? - Tanya tình cờ hỏi và cô ngạc nhiên khi nghe chồng trả lời có. Chị ấy đem thức ăn đến như vậy là rất tuyệt, cô rất vui về chuyện này. Nhưng khi chồng cô ta chết, Tanya đã có mặt ở nhà Alice suốt mấy tháng. - Sau chuyện này, em mang ơn chị ấy rất nhiều. Nếu chị ấy tiếp tục như thế này, chắc em phải nấu ăn cho chị ấy mười năm liền mới phải.
- Anh phải công nhận chị ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Chị ấy đã đưa Meg đi chơi bóng đá vì Molly cần xe. Alice đã giúp anh chuyện nhà. Khi ấy anh không thể bỏ công việc để về được, nên anh đã gọi cho chị ấy. Lâu nay Tanya đều làm công việc ấy, nhưng bây giờ cô không làm được, nên rất cảm ơn Alice, một mặt chị ta giúp gia đình làm cho cô thấy mình đỡ có tội, nhưng mặt khác, việc này làm cho vấn đề tệ hơn. Tanya nghĩ rằng Alice giúp đỡ Peter và bổ sung những thiếu sót của cô đối với các con gái, nhưng chị ta cũng làm cho cô cảm thấy mình có tội nhiều hơn, vì đã không ở nhà để làm những công việc ấy. Cô sẽ không làm tròn nhiệm vụ làm mẹ một thời gian và Alice sẽ có mặt ở đấy để giúp gia đình cô. Dù sao thì chị ta cũng là người giúp đỡ Peter khỏi bỏ bê công việc, nên Tanya rất cảm ơn chị ta về việc này.
Sau đó họ nói chuyện về việc khác, rồi cả hai đều phải cúp máy, mặc dù Tanya muốn nói chuyện mãi với chồng. Cả hai đều bận họp sớm vào ngày mai, nên họ cần ngủ một chút để cho tỉnh táo khi họp. Cô hẹn tối mai sẽ gọi cho chồng sớm và nhờ anh chuyển lời thương nhớ đến các con. Cô cảm thấy hết sức kỳ lạ khi nói thế với chồng. Chuyện cô phải xa nhà như thế và chuyển lời yêu thương đến con mình thật quá lạ lùng. Theo cô thì đáng ra cô phải ở nhà để chuyển lời chồng gửi cho các con mới phải.
Sáng hôm sau, Tanya trở lại phòng họp, và lần này Max đến với con chó. Harry lớn gần bằng ngôi nhà nhỏ dành cho nó, nhưng nó được huấn luyện rất tốt. Nó ngồi trong góc phòng, cái đầu lớn để trên hai chân. Nó được huấn luyện tốt đến nỗi sau khi người ta bày tỏ sự ngạc nhiên về kích cỡ của nó, không ai chú ý đến nó nữa, cho đến khi người ta đem thức ăn vào phòng. Khi ấy nó mới ngồi dậy, vẻ lo sợ, hú lên và nước dãi chảy ra ròng ròng. Max đem cho nó thức ăn ngon lành và những người khác đều đem thức ăn dư thừa trên bàn đến cho nó. Ăn xong, nó lại nằm xuống và tiếp tục ngủ. Harry là con chó rất ngoan. Tanya khen nó với Max lúc buổi họp diễn ra nửa chừng.
- Nó không phải chó, mà là người bạn ở cùng với tôi, - Max cười đáp. - Có lần nó cùng tôi làm kinh tế. Tôi đầu tư vào thị trường chứng khoán và nó đã làm việc này rất tốt. Nó đóng góp phân nửa bằng tiền người ta thuê nó. Tôi nghĩ nó như con trai tôi. - Cô thấy lời ông ta đúng thật.
Buổi họp kéo dài và sôi nổi. Douglas điều khiển cuộc họp hết sức tốt, với sự giúp đỡ của Max. Tanya rất ngạc nhiên khi thấy những lời ghi chú của các diễn viên nổi tiếng. Một số rất nhạy cảm, họ nêu ra được những điểm tốt, những người khác có nhận xét thiếu mạch lạc, không thích hợp, nhưng phần lớn họ đã nói được những điều đáng ghi nhận và họ muốn thay đổi nhiều chi tiết. Vấn đề khó khăn lớn nhất là đối thoại không “tự nhiên như ngoài đời”, cho nên cô đã làm việc với họ tìm ra phương pháp giúp cho nhân vật nói năng được tự nhiên trong nhiều trường hợp, tìm ra lời đối đáp mà họ cảm thấy hay hơn. Đây là việc chán ngắt, có lúc Douglas nổi giận với họ. Trong các buổi họp, mức độ căng thẳng của ông ta có vẻ cao và ông ta với Tanya lại đấu khẩu nhau lần nữa về một cảnh khác có liên quan đến nhân vật mà ông ta ghét, nhân vật mà họ đã cãi nhau vào hôm trước.
- Ôi lạy Chúa, Tanya, - ông ta nói lớn với cô, - đừng bênh cho con đĩ ấy. Thay đổi mẹ nó đi!- Tanya quá đỗi kinh ngạc, cô im lặng một lát, trong khi đó Max nhìn cô với ánh mắt khích lệ. Ông ta thấy Douglas đã làm cho cô thất vọng, đã chạm đến tự ái của cô.
Sau khi họp xong, Douglas thôi không nói với cô, các diễn viên lần lượt đi ra khỏi phòng, xe đẩy thức ăn vào ra phòng suốt ngày. Bây giờ cô mới thấy lời của Max là đúng. Đã đến bốn giờ mà họ còn đem vào bánh ngọt, kem lạnh và dâu tây, còn sushi và Tofu thì liên tục đem vào cả ngày.
Sau buổi họp, các diễn viên đi đến phòng tập thể dục, hay đến dự các buổi tập có huấn luyện viên của họ. Tanya muốn về ngôi nhà trệt nằm nghỉ. Cô quá mệt vì tập trung vào những điều họ nói suốt ngày và cố làm việc với họ để thay đổi một số chi tiết trong kịch bản.
- Tôi xin lỗi vì hôm nay tôi đã gay gắt với cô, - Douglas dịu dàng nói. Ông ta tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tanya cảm thấy như bị xe tông và ông ta cũng thấy thế. - Những buổi họp với diễn viên như thế này làm cho tôi nổi điên. Họ moi móc từng lời, từng chi tiết và cứ lo người ta không đáp ứng điều họ nói. Trong hợp đồng có mục cho phép họ yêu cầu thay đổi kịch bản. Tôi nghĩ họ cảm thấy họ không làm tròn nhiệm vụ nếu họ không yêu cầu bà viết lại từng cảnh cho họ. Sau một lát, tôi muốn bóp cổ hết mọi người. Những buổi họp để bàn về nhận xét của diễn viên luôn luôn kéo dài bất tận. Nhưng nếu bà phiền lòng vì tôi đã nổi nóng thì xin lỗi bà vậy.
- Không sao, - Tanya nhẹ nhàng đáp. - Tôi cũng quá mệt. Có quá nhiều chi tiết vụn vặt, tôi sẽ duy trì sự toàn vẹn của kịch bản mà vẫn làm cho mọi người hài lòng. - Chuyện này không phải dễ, ông ta biết vậy. Ông đã làm rất nhiều kịch bản và gặp cảnh như thế rất nhiều lần. - Tôi đang làm việc với nhân vật mà ông ghét, tôi chưa giải quyết được khó khăn này, nhưng tôi sẽ cố gắng. Tôi nghĩ vấn đề trở ngại ở đây là nhân vật không gây cho tôi sự chán nản. Tôi thấy có những nét đẹp tiềm ẩn, những tư tưởng và ý định ngấm ngầm trong lòng cô ta, nên tôi cho rằng cô ta không đáng chán như vẻ ngoài của mình. Hay có lẽ tôi đã đồng hóa với cô ta, tôi cũng đáng chán như cô ta? - Tanya nói xong bèn cười và Douglas lắc đầu mỉm cười. Tanya mừng vì ông ta thôi không bảo cô bỏ nhân vật ấy. Trong nhiều giờ qua, ông ta đã làm cho cô sợ hãi. Cô không vui. Bây giờ thì đỡ hơn.
- Tôi không miêu tả bà như thế, Tanya. Bà không có gì giống nhân vật trong kịch bản, hy vọng bà hiểu cho như thế.
- Tôi chỉ là một bà nội trợ ở Marin, - Tanya thành thật nói và ông ta cười to.
- Bà nói như thế với ai thì được. Còn tôi, tôi chưa biết bà đóng vai bà nội trợ hay đeo mặt nạ bà nội trợ. Nhưng tôi có thể nói một điều mà tôi tin chắc: bà không phải người như bà nói. Nếu đúng thế, chắc bà không đến đây. Một phút bốc đồng cũng không.
- Tôi là bà nội trợ đi làm thuê, đi viết thuê kịch bản, - cô lại nói, nhưng ông ta vẫn không tin.
- Nói vớ vẩn, không đúng một tý nào hết. Tôi không biết bà có lừa được ai không, nhưng với tôi thì không. Bà là người phức tạp với đầu óc linh hoạt. Phân công cho bà đóng vai bà nội trợ ở Marin cũng giống như việc đưa người ở hành tinh khác vào làm việc ở cửa hàng Mc Donald. Họ có thể làm được việc, nhưng tại sao để phí đầu óc thông minh và tài năng của họ như vậy?
- Chăm sóc con cái không phi lý gì hết. - Tanya không thích điều ông ta nói và việc ông ta nghĩ về mình. Điều ông ta nói làm cho cô khó chịu. Cô là con người đúng như lời cô nói và cô tự hào về điều đó. Cô thích làm mẹ, thích làm người nội trợ, mãi mãi như thế. Cô cũng thích viết, nhất là bây giờ, thích những khó khăn trong công việc. Nhưng cô không muốn thành dân ở Hollywood, còn ông ta thì muốn thế, muốn cô thuộc ở đây chứ không ở Ross. Cô không muốn thuộc về nơi này, không bao giờ thuộc, ngoại trừ lần này cô đang chơi trò nguy hiểm. Sau lần này, cô sẽ về nhà và ở lại đấy. Cô đã quyết định như thế rồi.
- Tanya à, trào lưu đã thay đổi, dù bà muốn hay không. Bà không thể trở về được đâu. Bà đã ở đây một tuần, tức bà đã lớn theo trào lưu. Khi quyết định làm phim, bà đã thuận theo trào lưu, vai trò của bà đã được ấn định. - Lời nói của ông ta làm cho cô lạnh thấu xương. Như thể ông nói rằng đường về nhà của cô đã biến mất, cô muốn an tâm rằng con đường ấy không mất. Mỗi lần Douglas nói như thế, cô muốn chạy về nhào vào vòng tay của Peter. Ở bên cạnh Douglas, cô cảm thấy như Bess với Crown trong phim “Porgy and Bess”. Điều Douglas nói vừa làm cho cô khủng khiếp lại vừa khiến cô mê mẩn. Cô muốn về nhà. - Hôm nay bà rất kiên nhẫn với tất cả các diễn viên. - Ông ta khen ngợi. - Họ rất bướng bỉnh.
- Tôi nghĩ ý kiến của Jeans rất tốt, nó liên quan đến nhân vật cô ta đóng. Và ý kiến của Ned cũng có ý nghĩa, - Tanya nói, tảng lờ điều ông ta đã nói. Cô không tranh luận với ông ta về điểm cô nên làm cô nội trợ hay không. Ông ta không có quyền gì ngoài việc ấn định thời gian cho bộ phim. Sau đó, cô không quan tâm đến điều ông ta nghĩ. Ông ta không có quyền gì về cuộc đời cô, mà cũng không phải nhà tiên tri hay bác sĩ tâm thần. Ông ta say mê cuộc sống ở Hollywood, còn cô thì không. Ông ta say uy quyền đang có. Cô biết ông ta có tính ấy, mặc dù nhiều lúc ông ta tỏ vẻ tế nhị, thân thiện với người khác, tùy theo vị trí họ đang đứng, tùy theo công việc họ làm cho ông ta tốt đẹp. Ông ta là nhà sản xuất phim chuyên nghiệp đang giám sát họ, như người chơi tennis ở Wimbledon vậy.
Sau đó cô về khách sạn, làm việc suốt nhiều giờ vào tối đó. Cô cố thay đổi vài điểm trong kịch bản. Những điểm khác khó sửa cho hay hơn. Ngày hôm sau, cô gọi cho Max nhiều lần để thảo luận với ông về việc này, ông nói với cô đừng quá lo lắng. Khi lên sàn quay, người ta sẽ thay đổi một vài chi tiết, khác với nguyên tác, những sự thay đổi tế nhị tự nhiên xảy ra thôi. Cô thấy Max là người rất dịu dàng, dễ hợp tác, cô đánh giá cao thái độ bình tĩnh của ông trước mọi việc. Ông ta rất thoải mái, dễ chịu và hiểu biết sâu rộng. Ông rất khác Douglas, ông này rất căng, mê say điều khiển người khác, nên không dễ gần. Và hai người này đã bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Đây là tuần lễ bận rộn cho cô ở L.A và cho Peter ở văn phòng. Anh bắt đầu vụ kiện vào tuần sau. Tanya tiếp tục gặp Max, Douglas và nhóm làm phim và viết kịch bản. Điều đáng buồn cho cô là họ có kế hoạch họp suốt cả ngày thứ bảy và họ nói buổi họp rất quan trọng cho cô nên cô cần phải đến dự. Vì vậy, vào chiều thứ năm, cô gọi cho Peter, báo cho anh biết cô không thể về nhà. Cô hỏi chồng và các cô con gái có đến với cô được không.
- Chán quá, Tan... ước gì bố con anh đi được. Molly bận chơi bóng đá. Còn anh biết Meg đã có kế hoạch rồi. Nó đã hẹn đi thành phố với John White có việc gì đấy quan trọng, cho nên nó không muốn đi đâu. Còn anh có quá nhiều việc phải đem về nhà làm vào cuối tuần, chắc anh phải ngồi làm việc trong phòng suốt ngày. Anh nghĩ cuối tuần này mất vui rồi.
- Em cũng thế, - cô buồn bã đáp. - Em rất buồn vì không gặp anh và các con. Có lẽ em phải đáp máy bay về vào ngày thứ sáu và ở lại đêm với anh. Sáng thứ bảy em phải trở lại đây dự họp lúc chín giờ sáng. Em có thể đi chuyến bay lúc sáu giờ.
- Thế thì quá điên, - anh đáp. - Em sẽ rất mệt. Bỏ kế hoạch ấy đi. Cuối tuần sau em về nhà cũng được. Cô không ngờ họ vạch kế hoạch họp vào ngày cuối tuần nhanh như thế này, mặc dù cô đã được thông báo có thể họp vào ngày cuối tuần. Dù buổi họp có quan trọng bao nhiêu đi nữa, cô cũng rất thất vọng vì không về nhà được.
Tối đó cô gọi cho các con gái để xin lỗi chúng. Điện thoại của Megan tắt, cho nên cô để lại tin nhắn. Molly vội đi, nên trả lời việc này không sao. Tanya cảm thấy rất buồn, còn khi cô gọi cho Peter, anh đang bận họp, nên không nói chuyện gì được. Ba người đều không ai nói chuyện với cô. Cô bèn gọi cho Jason để hỏi xem cậu ta có đến L.A vào đêm đó được không. Nhưng tối đó cậu có hẹn đi chơi với bạn gái rồi, nên không muốn đến. Tuy nhiên, cậu cảm ơn mẹ đã nghĩ đến chuyện đó, cậu nói lần khác cậu sẽ rất thích đi, nhưng cuối tuần này, cậu không đi được.
Tanya dự họp cả ngày thứ sáu và thứ bảy với Max, Douglas, nhóm làm phim và họp riêng với Jeans để bàn về động cơ thúc đẩy nhân vật mà cô ta thủ vai có cá tính đặc biệt như thế nào. Jeans làm việc rất nghiêm túc, cô ta muốn nhập vai hoàn toàn giống nhân vật. Tối thứ bảy khi về khách sạn lúc tám giờ, cô cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, và cô quá chán nản khi thấy có tin nhắn của Douglas ở trên máy, tin nhắn yêu cầu cô gọi lại cho ông ta. - Chán chết, làm sao bây giờ? - Cô lẩm bẩm nói một mình. Cô đã gặp ông ta suốt cả tuần, quá ngán rồi. Ông ta là nhân vật có uy quyền ít ai chịu nổi. Nhưng ông ta là nhà sản xuất phim nên cô không có lựa chọn nào khác. Cô gọi cho ông ta theo đường dây riêng tại nhà, gọi số mà ông ta đã đưa cho cô.
- Chào. Tôi vừa về và thấy tin nhắn của ông, - cô nói, cố tỏ ra vui vẻ. Cô nhớ Peter và các con gái, cô biết tất cả đều không có nhà. - Ông cần tôi có việc gì không?
- Tanya hỏi, muốn nói nhanh cho xong việc. Cô muốn nằm ngâm mình trong bồn tắm.
- Tôi nghĩ chắc bà buồn vì không được về nhà trong dịp cuối tuần này. Tôi phân vân không biết bà có thích đến nằm phơi nắng ở hồ bơi vào sáng mai không. - Ông ta cười. Cô hơi rám nắng, nên ông ta nghĩ cô đã phơi nắng, hoặc ở nhà hoặc ở Tahoe. - Chỉ phơi vừa phải thôi. Thời gian ngày chủ nhật và nếu cô muốn thì chúng ta không nói chuyện. Ở khách sạn thì hơi buồn. - Ông ta nói đúng, nhưng cô không thích ở với ông ta cả ngày. Dù sao ông ta vẫn là ông chủ của cô. Cô không thể nằm đấy mà không quan tâm đến ông ta, nhưng cô phải công nhận rằng phơi nắng ở tại hồ bơi của ông ta chắc là hấp dẫn. Nằm bên hồ tắm ở khách sạn với các cô tài tử chưa nổi tiếng và các cô người mẫu đang tìm đàn ông, cô cảm thấy mình lạc lõng khi không mang dép một quai có thể cao sáu inch (1 inch = 2,54cm). Ở gần bên họ, cô cảm thấy mình như mụ nhà quê, mặc dù đầu tuần này cô đã làm móng chân vào buổi tối trong khi đang làm việc và tự mình trả tiền. Làm thế cô cảm thấy thoải mái hơn. Người thợ làm móng trong khi cô xem lại kịch bản, cho nên việc này không trở ngại gì đến công việc và làm cho cô thoải mái hơn. Người phụ nữ nào cô gặp ở L.A cũng đều làm móng tay móng chân rất đẹp, cô cảm thấy mình ít lạc điệu hơn khi làm theo họ.
- Đề nghị như thế cũng hay đấy, - cô nói với Douglas. - Nhưng tôi không muốn quấy rầy ông trong ngày chủ nhật. - Tanya ngần ngừ, không biết nên từ chối hay nên nhận lời mời. Cô cảm thấy không được thoải mái khi ở với ông ta, như ở với Max. Cô xem Max như người anh trai. Douglas không giống như thế. Ông ta như nhà môi giới chứng khoán có uy quyền, luôn luôn chế ngự những người khác. Ở với ông ta rất căng thẳng. Cô không tin được thoải mái với ông ta vào ngày chủ nhật bình lặng hay vào bất cứ lúc nào khác.
- Bà sẽ không quấy rầy tôi đâu. Chúng ta sẽ không để ý tới nhau. Vào chủ nhật, tôi không nói chuyện với ai hết. Cứ mang theo bất cứ cái gì bà muốn để đọc. Tôi sẽ cung cấp hồ bơi và thức ăn cho bà. Và dù muốn hay không, bà đừng chải tóc và trang điểm. - Ông ta đọc được suy nghĩ của cô. Tanya không muốn mặc áo quần tươm tất để đến thăm ông ta. Nhưng cô nghĩ ông ta sẽ ngồi gần đấy tóc tai bờm xờm. Không đời nào có chuyện đó. Max thì được, nhưng Douglas thì không.
- Tôi có thể tin lời ông, nên tôi sẽ đến, - cô thận trọng đáp. - Làm việc cả tuần, tôi đã mệt mỏi rồi!
- Đấy chỉ là mới bắt đầu thôi, Tanya à. Hãy để dành sức, bà sẽ cần đấy. Vào tháng một và tháng hai, bà sẽ cười là sao bây giờ thoải mái quá đấy!
- Có lẽ tôi nên về nhà và bỏ cuộc thôi, - cô đáp, cô cảm thấy lo sợ và chán nản. Không gặp Peter và các con làm cho cô cảm thấy xuống tinh thần. Cô phân vân không biết mình có làm tròn nhiệm vụ hay không.
- Khi ấy bà sẽ quen thôi. Hãy tin tôi đi. Khi công việc này xong, bà sẽ muốn làm phim khác cho mà xem. - Ông ta luôn tin chắc như thế, vì đây là chuyện thực đối với ông.
- Tại sao khi nghe ông nói tôi không tin ông được nhỉ?
- Tin tôi đi. Có lẽ ngày nào đó, chúng ta lại sẽ làm chung một bộ phim khác. - Giọng ông ta tin tưởng, đầy hy vọng, như thể đây là kết luận cuối cùng vậy. Họ chưa bắt đầu bộ phim này, nhưng mọi người đều muốn làm việc với Douglas Wayne. Các diễn viên và nhà văn thường xin được hợp tác lại với ông ta. Đây là con đường chắc ăn để họ đoạt được giải thưởng Academy, đây là giải mà những nhà làm phim chuyên nghiệp nào cũng mơ ước có được. Giải này cũng hấp dẫn đối với Tanya, nhưng hiện giờ cô muốn vượt qua khó khăn trước mắt, không bối rối, để làm công việc có kết quả tốt đẹp. Cả tuần nay, cô phải trải qua rất nhiều thử thách, nhiều lần nản chí. - Vậy bà nghĩ sao? Ngày mai đến chứ? Khoảng mười một giờ được không?
Tanya ngần ngừ trong giây lát rồi trả lời bằng lòng. Nếu trả lời không, tình hình càng thêm phức tạp, nên cô không nói.
- Được rồi, cảm ơn ông, - cô đáp.
- Vậy hẹn ngày mai gặp lại bà và đừng trang điểm đấy nhé. Nếu bà không muốn thì đừng chải tóc. - Dĩ nhiên, cô tự nhủ, như Megan thường nói. Không trang điểm gì hết.
Nhưng vào ngày hôm sau, cô nới rộng yêu cầu của ông ta. Cô bím tóc rất gọn gàng và không trang điểm thôi. Như vậy dễ chịu hơn nhiều, mặc dù suốt tuần qua cô không ăn mặc gì sang trọng hết. Không ai chưng diện vào những buổi họp, ngay cả diễn viên. Nhưng bây giờ cô cẩn thận trong việc ăn mặc hơn nhiều. Cô mặc cái áo thun ngắn tay bạc màu vốn là của Molly, mang dép một quai và mặc chiếc quần jeans cũ kỹ và tả tơi nhất. Cô đem theo chồng báo để đọc, cuốn sách mà cô định bắt đầu đọc một năm rồi và các ô chơi chữ của tờ New York Times, đây là trò chơi giết thì giờ mà cô thích nhất. Rồi cô đi taxi đến nhà ông ta. Cô cho người tài xế lái chiếc Limo nghỉ, vì dù sao hôm nay cũng là ngày chủ nhật.
Douglas đích thân mở cửa cho cô, ông ta nhìn chiếc taxi cho đến khi xe chạy. Ông mặc áo thun tay cụt đẹp và quần jeans ủi kỹ, đi xăng đan bằng da cá sấu màu đen. Tóc tai ông chải láng bóng, và ngôi nhà im lặng một cách lạ thường. Không có gia nhân nào xuất hiện, không giống buổi tối cô đến ăn tiệc, tối đó đi đâu cũng gặp gia nhân, họ đợi để đón khách. Ngôi nhà yên tĩnh, ông ta đưa cô đến hồ bơi, mời cô ngồi, nằm, hay làm bất cứ việc gì cô muốn. Ông ta để tờ báo trên bàn gần chiếc ghế dài cho cô. Rồi lát sau, ông ta biến mất.
Rồi ông ta xuất hiện lại, đưa cho cô ly rượu mà không hỏi cô có thích hay không. Đấy là rượu sâm banh và nước cốt đào, loại rượu Bellini, thứ giải khát cô thích nhất, mặc dù đang còn hơi sớm nhưng cũng tuyệt.
- Cảm ơn ông, - Tanya nói, cười ngạc nhiên. Ông ta để ngón tay lên môi mình, ánh mắt nghiêm trang.
- Suỵt!- Ông ta đáp. - Không nói chuyện. Bà đến đây để thư giãn, lát nữa nếu bà muốn, chúng ta sẽ nói. - Ông ta đến ngồi vào chiếc ghế ở bên kia hồ. Ông đọc báo một lát rồi hạ ghế thấp xuống và nằm phơi nắng sau khi đã thoa dầu chống nắng vào mặt, vào hai cánh tay. Ông ta không nói với Tanya một tiếng, khiến cô thấy dễ chịu, an tâm đọc báo, chơi đố chữ và uống rượu Bellini. Ngày chủ nhật mà được như thế này thì thật quá tuyệt. Cô quá đỗi ngạc nhiên.
Cô không biết ông ta có ngủ hay không, nhưng ông ta nằm yên không nhúc nhích một hồi lâu, nên cô nằm xuống, ngủ thiu thiu dưới ánh nắng mặt trời. Cô nghe tiếng chim hót, ánh mặt trời ấm nhưng không quá nóng. Trời buổi chiều tháng chín, cô cảm thấy thanh thản. Rồi bỗng cô giật mình thức giấc, mở mắt, thấy ông ta đứng bên cạnh, nhìn xuống, cười thoải mái. Cô cảm thấy như thể mình đã ngủ nhiều giờ.
- Tôi có ngáy không? - Cô hỏi, còn ông ta cười. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy được thư giãn khi ở bên cạnh ông ta. Cũng tuyệt. Và lần này ông ta cũng thấy thế. Cô tự hỏi không biết họ có thể thành bạn bè được không. Trước đây không bao giờ cô nghĩ được như thế này. Cô thấy ông ta đã khác trước.
- Ngáy to, - ông ta đùa. - Trước hết bà đánh thức tôi dậy và sau đó hàng xóm phàn nàn. - Tanya cười khi nghe ông ta nói đùa. Ông ta để xuống bên cạnh cô cái đĩa đựng trái cây cắt lát và xà lách, với ít miếng phó mát cùng bánh bích quy. - Tôi nghĩ khi bà thức dậy chắc sẽ đói bụng. - Ông ta rất quan tâm khiến cô thấy rất vui. Cô cảm thấy lười biếng, vì được nuông chiều. Ông ta quả là người chủ nhà tuyệt vời, làm đúng như lời đã hứa, để cho cô một mình, không nói chuyện. Sau đó ông ta lại biến mất, và một lát sau, cô nghe ông ta chơi đàn dương cầm trong phòng nhạc cách hồ một khoảng. Phòng này có bức tường bằng kính được kéo sang một bên, nên rộng lối đi vào. Sau khi ăn xong, cô bèn đi vào phòng. Ông ta đang chơi bản nhạc của Bach khá phức tạp, không chú ý đến cô. Cô ngồi nghe ông đàn, ngạc nhiên khi thấy ông chơi đàn rất giỏi. Cuối cùng ông nhìn lại cô.
- Tôi thường chơi nhạc vào chủ nhật, - ông ta nói, miệng nhoẻn cười. - Đây là lúc tuyệt vời nhất trong tuần của tôi. Khi nào không chơi được, tôi rất nhớ. - Cô nhớ ông ta đã học để chơi dương cầm trong ban hòa nhạc, cô tự hỏi tại sao ông ta không học tiếp. Ông ta có tài về âm nhạc, - và rõ ràng ông ta rất thích cô. - Bà có chơi nhạc cụ nào không? - Ông ta hỏi.
- Chỉ chơi với máy tính thôi, - cô đáp và cười e thẹn. Ông ta thật là một người tài giỏi, có khả năng trong nhiều lĩnh vực.
- Có lần tôi đã làm đàn dương cầm, - ông ta nói khi chơi xong bản nhạc. - Cây đàn nghe được lắm, bây giờ tôi vẫn còn dùng. Nó ở trên chiếc du thuyền. Làm đàn rất vui.
- Có gì ông không làm được?
- Có chứ, - ông ta đáp, gật đầu vui vẻ. - Nấu ăn. Việc đó làm cho tôi ngán, vì mất quá nhiều thì giờ. - Đây là lý do khiến ông ta gầy nhom và trong các buổi họp không nghỉ để ăn trưa. - Tôi chỉ ăn để đủ sống. Nhiều người xem việc ăn như thứ giải trí, mua vui. Còn tôi thì không. Tôi không có kiên nhẫn ngồi ở bàn ăn suốt năm giờ, hay là nấu ăn lâu gấp đôi thì giờ ấy. Ngoài ra, tôi không chơi golf, mặc dù tôi chơi được. Việc này cũng làm cho tôi chán nản. Và tôi không đánh bài Brít, mặc dù tôi biết chơi. Nhiều người vì chơi bài này mà thành ti tiện, cục cằn. Nếu phải đánh ai hay sỉ nhục họ để khỏi chơi bài, tôi sẵn sàng làm ngay. - Điều ông ta nói rất đúng, khiến Tanya bật cười.
- Tôi cũng nghĩ thế. Khi học đại học, tôi có chơi bài Brít, nhưng sau khi học xong, tôi không chơi nữa, vì lý do như ông vừa nói. Ông có chơi tennis không? - Bà hỏi ông ta, hỏi cho có chuyện chứ không vì lý do đặc biệt nào. Ông ta đang bắt đầu chơi bản nhạc khác, bản này ít đòi hỏi sự chú tâm của người chơi hơn.
- Có, nhưng tôi thích bóng quần hơn, vì môn này nhanh hơn. - Ông ta ít chịu kiên nhẫn để chơi các môn thể thao cho giỏi. Ông ta là người đáng được chú ý và Tanya nghĩ đến chuyện tạo nhân vật giống ông ta trong các truyện ngắn của mình. Cô có thể viết truyện ngắn hay, hấp dẫn, bằng cách tạo những nhân vật có nhiều sắc thái như người ngoài đời thực.
- Tôi có chơi môn bóng này, nhưng chơi không được hay. Chồng tôi cũng có chơi. Tôi chơi tennis giỏi hơn.
- Khi nào có dịp chúng ta sẽ chơi môn này, - ông ta vừa nói, vừa chăm chú đàn. Cô thích thú nghe ông ta đàn. Rồi cô trở lại hồ bơi, nằm nghỉ để khỏi làm phân tâm ông ta. Ông ta có vẻ chìm đắm theo khúc nhạc. Khoảng một giờ sau, ông ta nghỉ chơi, đi ra ngoài.
Ông ta ngồi xuống ghế bên Tanya, cô nói với vẻ khâm phục:
- Tôi thích nghe ông đàn. - Ông ta có vẻ như được tăng thêm nghị lực, mặt mày vui vẻ và mắt sáng long lanh. Chơi nhạc thường làm cho ông ta như thế. Thật dễ thấy lý do tại sao ông ta thích âm nhạc.
- Chơi dương cầm làm cho tâm hồn tôi sống động, - ông ta đáp. - Tôi không thể sống mà thiếu nó.
- Tôi cảm thấy công việc viết lách đối với tôi cũng thế, - Tanya tâm sự với ông ta.
- Đọc văn bà tôi nghĩ thật đúng như vậy, - ông ta đáp, mắt nhìn cô. Trông cô có vẻ thư giãn, thoải mái. Cô không ngờ sẽ được như thế này khi ông ta mời đến nghỉ ở hồ bơi. Ông ta đã làm cho cô ngạc nhiên, vì có được một ngày nghỉ dễ chịu, sung sướng như thế này. Cô cảm thấy được phục hồi sinh lực. - Vì thế mà tôi muốn làm việc với bà, vì khi đọc văn bà, tôi biết bà có đam mê về viết, và yêu thích công việc của mình, giống như tôi đam mê và yêu thích chơi đàn dương cầm. Hầu hết mọi người đều không như vậy. Mới đọc văn bà lần đầu, tôi đã biết bà yêu thích viết văn. Đây là món quà quý giá, cho cả hai chúng ta. - Tanya gật đầu, sung sướng, không trả lời.
Họ ngồi yên lặng một lúc, rồi cô xem đồng hồ và ngạc nhiên khi thấy đã năm giờ. Cô đã ở đây suốt sáu tiếng, thời gian trôi qua thật nhanh.
- Tôi phải về. Nhờ ông gọi xe taxi để tôi về khách sạn, - cô nói, rồi lấy đồ đạc cho vào túi xách. Ông ta lắc đầu khi nghe cô nhờ gọi taxi.
- Tôi sẽ đưa bà về. - Đường không xa, nhưng cô không muốn làm phiền ông ta. Ông ta đã làm nhiều việc rồi. Hôm nay là một ngày tuyệt vời đối với cô, việc cô lo buồn và cảm giác có tội vì không gặp Peter và các con tan biến mất.
- Tôi đi taxi được rồi, - Tanya khăng khăng đáp.
- Tôi biết vậy, nhưng tôi rất sung sướng được đưa bà về. - Ông ta vào nhà lấy chìa khóa và lát sau đi ra. Cô đứng dậy. Ông ta đưa cô đi vào gara. Trông nó rất đẹp, giống như phòng giải phẫu. Ông ta mở cửa chiếc xe hơi hiệu Ferrari màu bạc. Tanya ngồi vào chỗ ngồi phía trước, ông ta mở máy, rồi một lát sau, xe chạy về khách sạn. Suốt một buổi chiều cả hai đều được nghỉ ngơi, thư giãn. Bây giờ họ ngồi thoải mái trong xe hơi, im lặng. Mặc dù họ nói chuyện với nhau ít, nhưng cô cảm thấy như thể họ đã thành bạn bè. Chiều nay cô đã biết thêm một số điều mới lạ về ông ta, những chuyện mà trước đây cô không nghĩ ra và cô thích nghe ông ta đàn. Đây là buổi chiều cô vui nhất từ khi đến L.A.
Chiếc Ferrari chạy dưới vòm cây phủ bóng mát của con đường chạy vào khách sạn Bervely Hills, Douglas mỉm cười nhìn Tanya.
- Ngày hôm nay có tuyệt vời không, Tanya?
- Tuyệt, tôi rất thích, - cô thành thật đáp. - Tôi cảm thấy như được nghỉ lễ. - Việc này cô thích nhưng còn thua việc được về nhà và dĩ nhiên không có ông ta đi theo. Mỗi khi có ông ta ở bên cạnh, cô cảm thấy rất căng thẳng. Hôm nay cô ngủ cách chỗ ông ta nằm ở bên kia hồ tắm và đọc báo hàng giờ mà không nói chuyện. Cô ít khi làm như thế với người khác, ngoài chồng mình. Đấy là ý nghĩ kỳ quặc.
- Tôi cũng thích. Bà là người khách rất tuyệt vào ngày chủ nhật, dĩ nhiên nếu không ngáy thì tuyệt hơn, - ông nói đùa rồi cười.
- Thật tôi ngáy khi ngủ không? - Cô có vẻ bối rối và ông ta giả vờ làm ra bí mật.
- Tôi không nói đâu. Lần sau tôi sẽ lật bà nằm nghiêng sang một bên. Người ta nói làm thế sẽ hết ngáy.
- Tanya cười, không quan tâm đến việc mình có ngáy hay không, điều này làm cho cô cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ trong một buổi chiều thôi mà cô đã thấy dễ chịu với ông ta rồi. Thấy được tính tình ông ta như thế này, cô nghĩ rồi đây khi làm việc với ông ta, chắc sẽ dễ chịu hơn. - Bà muốn tối nay chúng ta cùng ăn tối không? - Ông ta hỏi với vẻ tự nhiên. Bỗng ông có ý nghĩ bất ngờ như vậy. - Tôi sẽ đi mua vài món làm sẵn của tiệm Tàu.
Chúng ta có thể ăn ở đấy, hay tôi đem về khách sạn ăn. Cả hai chúng ta phải ăn, ăn tối với bạn không buồn lắm. Bằng lòng chứ? - Tanya thấy như thế rất tuyệt. Cô định sẽ gọi phục vụ tại phòng trong khi làm việc. Thức ăn làm sẵn của tiệm Tàu nghe cũng được.
- Bằng lòng. Như thế tuyệt đấy. Tại sao ông không đem đến đây.
- Tốt. Bảy giờ rưỡi nhé? Tôi có vài nơi cần phải gọi điện và mỗi tối tôi thường hay bơi. - Ông ta bơi để giữ sự nhanh nhẹn và phong độ. Có lẽ nhờ thế mà ông ta khỏe mạnh.
- Tôi nghĩ giờ ấy tuyệt rồi, - cô đáp.
- Bà muốn ăn gì? - Ông ta hỏi.
- Bánh mì tròn mới ra lò, loại ngọt và dưa chua, thịt bò, tôm, bất kỳ cái gì ông thích.
- Tôi sẽ lấy đủ thứ, - ông ta hứa. Tanya cảm ơn, bước ra khỏi xe, ông vẫy tay chào và lái chiếc xe bạc láng bóng vọt đi.
Tanya vào nhà, tắm vòi sen, xem tin nhắn. Có cuộc gọi của Jeans Amber về kịch bản. Khi Tanya gọi cô ta, thì cô đã đi khỏi. Cô liền gọi cho Peter và các con. Họ vừa đi xem bóng bầu dục về. Họ là cổ động viên cho đội Giants, có vé cả mùa. Họ đều vui vẻ, không ai tỏ ra buồn bực vì chuyện cô không về nhà. Cô vừa vui lẫn buồn khi nghe thế.
- Trận đấu ra sao? - Tanya quan tâm hỏi.
- Tuyệt! Chúng ta thắng, chắc em không xem trên tivi, - Peter vui vẻ đáp.
- Em không xem. Em đến nhà Douglas Wayne cả ngày.
- Vui không? - Peter hỏi, vẻ ngạc nhiên.
- Vui. Rất thoải mái. Em hy vọng sẽ tốt cho việc hợp tác trong công việc. Ông ta rất dễ thương. Cả ngày, em và ông ta nói với nhau không đến mười tiếng. - Cô không nói trong nhà không có ai hết. Cô định nói tiếp thì Molly nói trong điện thoại:
- Chào mẹ, trận đấu tuyệt lắm. Mấy bố con rất nhớ mẹ. Cả nhà mời Alice đi theo để cảm ơn cô đã nấu bữa tối cho mấy bố con ăn. Jason có về nhà để xem trận đấu.
- Mẹ tưởng anh con bận, - Tanya nói, bỗng cô cảm thấy mình bị bỏ rơi. - Hôm thứ năm mẹ có gọi cho anh con, nó nói có hẹn với cô nào đấy.
- Cô ta hủy buổi hẹn, cho nên anh ấy lái xe về để xem trận đấu. - Tanya nghĩ rằng Jason bị người yêu hủy buổi gặp mà không gọi báo cho cô biết. Thay vì thế, cậu ta lái xe về Ross để xem trận đấu dã cầu. Tất cả mọi người đều đi xem với Alice, còn mình ở L.A. - Anh ấy lái xe về sau trận đấu. Tối nay anh ấy sẽ về đến Santa Barbara. - Cô có cảm giác rất kỳ lạ khi biết cả gia đình đều đi xem dã cầu vui vẻ mà không có mình. Cô cảm thấy mình như người không được mời đến dự tiệc sinh nhật. Nhưng cô đang làm việc ở L.A. Việc này không phải lỗi của họ, mà là chính lỗi của cô, cho nên cô không thể buộc họ phải ở nhà để tôn trọng cô.
Sau đó cô nói chuyện với Megan, cô ta tỏ ra vui vẻ. Alice cầm máy nói chuyện với cô, chị ta nói mọi người đều khỏe mạnh và nhớ cô, chị ta cũng vậy và rất mong cuối tuần sau cô về nhà để họ nói chuyện với nhau. Tanya cười khi nói chuyện với Alice, rồi nói chuyện lại với Peter, vắn tắt thôi. Họ sẽ gọi món pizza, chơi sang vào tối chủ nhật. - Em nhớ anh, - cô nhắc lại với chồng và anh cũng nói vậy. Khi gác máy, cô nhận ra cô không nói cho chồng biết mình sắp ăn tối với Douglas. Không có gì quan trọng về chuyện này, cô chỉ nói cho Peter biết việc cô sắp làm thôi, để anh cảm thấy mình có dự phần vào cuộc sống của cô. Nhưng cô tự nhủ việc này quá tầm thường đến nỗi cô đã quên nói.
Cô chỉ có thì giờ để tắm và thay áo quần trước khi Douglas xuất hiện với thức ?