Chương 9
Hai đợt nghỉ cuối tuần tiếp theo, Tanya về nhà như lời đã hứa và Peter có vẻ bình tĩnh trở lại. Việc cô về nhà vào tối thứ sáu hình như làm cho anh an tâm. Cô xác nhận đợt nghỉ cuối tuần ở L.A đã làm cho anh quá lo sợ. Anh không muốn tham dự vào cuộc sống của cô ở L.A. Cô cố thuyết phục anh tin tưởng cô cũng không thích cuộc sống ở đấy. Cô chỉ muốn ở đấy để viết kịch bản cho bộ phim, sau khi viết xong, cô sẽ về nhà. Việc Tanya về nghỉ cuối tuần khiến cho cuộc sống gia đình trở lại bình thường. Cô đã mất hai buổi họp quan trọng ở L.A nhưng cô không nói gì cho chồng biết. Cô nói với Douglas và Max rằng mình không thể ở lại và phải về nhà với con. Họ không thích, nhưng vì phim chưa bắt đầu quay, nên họ bằng lòng để cho cô đi.
Họ bắt đầu quay phim vào đầu tháng mười một, từ đó cuộc sống của cô không có giây phút nào rảnh rỗi. Họ quay những cảnh tại chỗ cả ngày lẫn đêm, làm việc trong các phòng ghi âm mà họ đã thuê, ngồi trên ghế xếp trên các góc đường trong lúc quay phim ban đêm, trong khi ấy Tanya theo dõi kịch bản liên miên để thực hiện những sự thay đổi. Rất nhiều lần cô phải nhắc nhở vài chi tiết trong kịch bản. Jeans rất khó nhớ kịch bản, còn Ned thì mơ mơ màng màng. Cô ta không nhớ lời thoại, nên muốn Tanya nhắc cho cô. Tanya làm việc gần gũi với Max trong mỗi cảnh, còn Douglas thỉnh thoảng đến xem họ làm.
Ngày cuối tuần đầu tiên sau khi quay phim, Tanya cố hết sức để về nhà. Cô hứa nếu có gì xảy ra khi quay, cô sẽ tham gia góp ý qua điện thoại. Cô cam đoan với họ sẽ sửa kịch bản và gửi email đến cho họ. Nhưng hai đợt cuối tuần tiếp theo, cô không thể về được. Bốn cảnh trong kịch bản phải viết lại, họ quay theo từng cảnh liên tục và họ khắc phục, giải quyết vài cảnh khó khăn trong phim. Max hứa với cô để cho cô nghỉ cuối tuần những đợt sau, nhưng bây giờ ông ta cần có cô ở đó. Cô không có sự lựa chọn nào. Các cô con gái khổ sở vì việc này, còn Peter cũng có vẻ không vui, nhưng anh hiểu. Trong vài tuần tới anh bắt đầu vụ kiện, nên cũng vùi đầu vào làm việc ở văn phòng.
Hai tuần liền Tanya không về nhà, đến khi cô về nhà vào dịp lễ Tạ Ơn, vừa mới bước chân vào cửa trước, cô gần như khóc vì sung sướng. Hôm đó vào chiều thứ tư, Peter đã mua đủ thứ để dùng trong ngày lễ. Chuyến bay của cô bị hoãn hai giờ vì thời tiết xấu, cô cứ sợ sẽ không về nhà được. Jason cũng định về nhà vào tối đó. Cậu ta sẽ lái xe về nhà với bạn. Cậu James con của Alice cũng lái xe từ Santa Barbara về vào cuối tuần đó.
- Lạy Chúa, thật quá sung sướng gặp lại mấy bố con, - Tanya lên tiếng khi cô để cái xách xuống ở nhà bếp. - Em tưởng người ta hủy chuyến bay. - Tanya có cảm giác như đã không thấy mặt mấy bố con họ cả triệu năm, mà thật chỉ mới có hai tuần. Peter có vẻ sung sướng khi thấy cô, anh vội bước đến ôm ghì vợ vào lòng.
- Bố con anh cũng sung sướng gặp lại em, - Peter nói trong khi các cô con gái giúp anh lấy thực phẩm trong túi xách ra. Anh đã mua tất cả những thứ mà Tanya dặn. Cô sẽ nấu con gà tây trước bình minh vào sáng hôm sau. Con gà thật lớn.
Molly đến ôm ghì lấy mẹ, Tanya nhận thấy Megan có vẻ rất tức giận, cặp mắt đỏ hoe. Trông cô ta có vẻ rầu rĩ đến nỗi Tanya không muốn nói gì để làm cô buồn. Tanya hôn cô, nhưng Megan không nói gì. Mấy phút sau, cô ta biến mất.
- Có chuyện gì xảy ra à? - Tanya bình tĩnh hỏi Peter khi họ làm xong việc trong nhà bếp và đi lên lầu.
- Anh không biết. Sau khi đi học về là nó đến thăm Alice. Nó vừa về nhà trước em một lát. Anh và Molly đi mua thực phẩm mà không có nó. Có lẽ em nên hỏi Alice xem sao. Megan không nói chuyện gì cho anh biết hết. -
Tanya không thể không suy nghĩ đến chuyện đó. Trước đây một năm, chuyện như thế này không bao giờ xảy ra, nhưng từ ngày cô đi làm ở L.A mọi thứ đã thay đổi. Bây giờ Megan tin tưởng vào Alice thôi, còn Tanya chỉ là bà mẹ vắng mặt, không còn ở gần bên cạnh để cô tâm sự chuyện buồn vui của mình. Cô hy vọng ngày nào đó chuyện này sẽ thay đổi.
Cô và Peter bình tĩnh nói chuyện với nhau một lát về những việc đã xảy ra. Cô kể cho chồng nghe những diễn tiến trên sàn quay, về việc họ làm việc với sự thúc bách, vừa làm vừa giải quyết những vấn đề khó khăn phát sinh, những điều không hay bất thường cần phải khắc phục để đạt được yêu cầu. Ít ra công việc cũng hấp dẫn. Lát sau, Molly đi vào, cô nói rằng Megan đã chia tay với cậu bạn trai. Cậu ta đã lừa dối cô và đi theo cô gái khác. Cô nói Megan đang ở phòng bên cạnh, đang nói chuyện với Alice về chuyện đó. Khi nghe con nói, lòng Tanya thắt lại. Cô cảm thấy như mình đã mất đứa con gái cho người bạn thân. Cô biết nghĩ thế là không hợp lý, vì cô nhờ Alice đến coi sóc giùm con cái. Thế nhưng việc Megan không kể chuyện của mình cho mẹ nghe khiến cô cảm thấy đau khổ vô cùng. Tanya nghĩ rằng đây là điều cô phải chấp nhận, dù cô không phải là người mẹ đáng trách. Mất điều này là cái giá cô phải trả vì không ở nhà với con. Cô mừng vì may sao còn có Molly nói chuyện với cô. Cô cảm thấy ghen tỵ với Alice vì chị ta thân thiện với Megan, nhưng cô thấy ghen tỵ như thế là ngốc. Tanya mất thì Alice được. Mãi cho đến giờ ăn tối, Megan mới về nhà. Tanya phải gọi Alice, nhờ chị ta bảo Megan về.
- Nó sao thế? - Tanya hỏi, vẻ lo lắng.
- Nó buồn, - Alice đáp một cách nhẹ nhàng, chị ta sung sướng nghe bạn hỏi. Nó không sao đâu. Chuyện lôi thôi của trẻ vị thành niên ấy mà! Thằng ấy hơi vớ vẩn, nhưng chúng đều là trẻ con thôi. Nó vừa đi chơi với đứa bạn thân của Megan, nên con bé bực tức.
- Với Maggie Arnold à? - Tanya hỏi với vẻ lo sợ.
Maggie là cô gái rất dễ thương.
- Không, - Alice đáp, có vẻ rất hiểu vấn đề. - Với Donna Ebert. Megan và Maggie đã giận nhau nhiều tháng nay. Hai đứa cãi nhau từ tuần đầu của năm học. - Tanya không hay biết gì hết, việc này làm cho cô thấy khổ sở hơn. Còn Alice thì biết hết. Tanya hoàn toàn không hay biết gì về chuyện của con.
Tối đó họ lặng lẽ ăn trong nhà bếp và ngày hôm sau, các cô con gái giúp mẹ dọn bàn ở phòng ăn. Họ lấy đồ sứ và thủy tinh đem ra dùng và trải chiếc khăn bàn mà họ dùng vào các dịp lễ hàng năm. Chiếc khăn bàn này là của bà ngoại Peter để lại. Megan không nói gì với mẹ về nỗi khổ trong lòng mình. Cô ta chỉ làm việc gì bố mẹ nhờ, rồi đi lên phòng mình. Cô ta làm như Tanya là người xa lạ. Thậm chí cô cũng không giận mẹ nữa. Cô chỉ có vẻ xa cách, lạnh lùng bất cứ khi nào Tanya cố nói chuyện với cô. Cô ta đã làm xong một nửa hồ sơ xin vào đại học với Alice mà không nói với mẹ một tiếng.
- Con khỏe, mẹ. - Cô ta nói, gạt Tanya ra xa. Họ đã mất mối thân thiện mà họ đã có ở L.A và những đợt cuối tuần sau đó khi cô về nhà. Tanya cảm thấy không thể nối lại mối giao hảo giữa hai mẹ con, còn Megan thì không làm gì để giúp cô. Cô ta chỉ xa lánh cô và tìm cớ này cớ nọ để về phòng mình. Việc này làm Tanya đau lòng, cô cảm thấy thất bại trong vai trò làm mẹ, mặc dù Molly thường nói cho cô an tâm rằng không phải mãi mãi như thế đâu. Sự khác biệt giữa hai cô con gái rất lớn. Cô vui thấy Jason vào phòng sau khi cậu ta chia tay bạn. Cậu ta đi thẳng đến tủ lạnh. Trên đường đi, cậu hôn mẹ.
- Chào mẹ. Con đói quá. - Tanya cười khi nghe lời chào quen thuộc, cô đề nghị làm cho cậu đĩa tương ớt. Cậu có vẻ sung sướng trước đề nghị của mẹ, cậu bưng ly sữa đến ngồi vào bàn ăn. Tanya cảm thấy vui khi nấu cho cậu ăn. Cậu ta nói chuyện với Molly về việc học hành, trong khi Tanya mở lon ớt đổ vào xoong, bắc lên lò. Peter đi vào, mọi người nói chuyện với nhau, trong phòng ngập tràn không khí của lễ hội. Mấy phút sau, Megan đi vào.
Cô nhìn anh trai rồi báo cho cậu biết tin lạ, mà không chào cậu một tiếng.
- Tôi chia tay với Mike rồi. Anh ta lừa dối tôi, đi chơi với Donna. - Cô ta vẫn không nói với mẹ một tiếng. Cô ta thổ lộ tâm tình với mọi người, ngoài mẹ. Ngay cả bà hàng xóm mà cũng nghe tin này trước.
- Thế thì khốn nạn quá, - Jason đáp với vẻ thương cảm. - Nó là thằng ngu. Cô ta sẽ bỏ hắn trong vòng một tuần thôi.
- Nếu thế thì tôi cũng không thích anh ta quay lại, - Megan đáp. Rồi trong khi ăn, cô ta nói chuyện ấy với anh trai. Tất cả mọi người đều ở trong nhà bếp, nhưng Tanya cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Bây giờ cô thấy mình như người vô hình trong phòng, trước mặt cô mọi việc diễn ra mà không có cô tham dự. Họ đã cần cô. Bây giờ họ học cách làm việc nhà rất giỏi, tự làm lấy mọi việc mà không cần cô. Cô cảm thấy mình hoàn toàn vô dụng, ngoại trừ mở lon tương ớt bắc lên hâm nóng trên lò cho con trai. Ngoài việc đó ra, cô không giúp gì được. Cô nhìn Jason, cậu ta đang nói chuyện với Peter về thứ hạng của mình trong đoàn tennis, cùng với những thông tin của Megan về cuộc sống tình cảm của cô ta. không ai nói chuyện với Tanya. Cô cảm thấy như thể mình không có mặt trong phòng. Dù họ không có ý đó, nhưng trong hầu hết câu chuyện, họ đã loại cô ra ngoài.
Cô ngồi vào bàn ăn và mỗi khi có dịp là chen vào cậu chuyện của họ. Cuối cùng, Jason đứng dậy, bỏ đĩa ăn của mình vào máy rửa chén. Cậu ta rời khỏi nhà bếp với các cô em, cả ba anh em nói liến thoắng về đủ thứ chuyện. Họ rất vui nhộn. Cậu ta quay đầu nhìn lại khi vừa đi ra, nói lớn với mẹ:
- Cảm ơn mẹ đã làm tương ớt cho con.
- Sẵn sàng bất cứ khi nào con muốn, - Tanya đáp, rồi nhìn Peter. Anh vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn vợ.
- Em làm có hiệu quả hơn anh rất nhiều. Đêm nào anh cũng làm loạn xạ trong bếp. - Anh cười với cô, sung sướng vì có cô ở nhà. Hai tuần dài đằng đẳng anh mới thấy lại cô. Nhưng anh biết cô rất mệt khi làm việc suốt ngày ở sàn quay.
- Em cảm thấy ở nhà rất tuyệt, - cô đáp, cười lại với chồng và nói tiếp:- Và cũng kỳ lạ nữa. Em cảm thấy các con không biết em là ai nữa. Việc Megan nói cho Alice nghe chuyện tình cảm của nó mà không nói cho em biết gì hết, làm cho em rất đau lòng. Trước đây chuyện gì nó cũng nói cho em biết.
- Khi em về nhà, nó sẽ trở lại như trước. Chúng biết em bận việc mà, Tan! Chúng không muốn làm phiền em. Em đang làm phim truyền hình. Alice không có việc gì để làm và chị ấy hay đến đây. Phòng triển lãm hội họa làm cho chị ấy vui, nhưng không chiếm nhiều thì giờ của chị ấy. Chị ấy nhớ con, cho nên thích ở với các con mình.
Khi họ chậm rãi lên lầu về phòng, cô buồn rầu nói:- Em cảm thấy như mình đã bị bắn chết. - Họ nghe Jason và các cô trong phòng cậu, đang cười nói với nhau. Cậu ta mở nhạc lên. Ngôi nhà trở nên nhộn nhịp hẳn.
Đến gần cửa phòng họ, Peter dịu dàng đáp:
- Em không bị bắn chết đâu. Em đang được nghỉ phép. Hai việc rất khác nhau. Khi em về nhà, chúng sẽ tựu lại quanh em. Bây giờ chúng tựu đến với bất kỳ người nào chăm sóc chúng. Chúng đang tuổi trưởng thành. - Đúng như thế, nhưng cũng làm cho Tanya buồn chán. Cô đau khổ vì bệnh phòng - không - vắng - bóng và điều tệ hại nhất là phải rời bỏ tổ ấm trước tiên, hay là trước khi các cô gái đi học xa nhà. Cô đã phá hỏng quy luật tự nhiên của cuộc đời, cho nên người ta không ngạc nhiên khi thấy Megan giận mẹ. Tanya không trách cô bé, cô cảm thấy mình có tội với con.
- Em cảm thấy mình là người mẹ vô trách nhiệm. Nhất là khi thấy nó dựa vào Alice.
- Chị ấy là người dễ thương, Tan à. Chị ấy không khuyên nó làm điều xấu đâu.
- Em biết. Nhưng đấy không phải là vấn đề. Vấn đề ở đây em là mẹ, chứ không phải Alice. Em nghĩ Megan đã quên điều đó.
- Không, nó không quên. Nó chỉ cần người nói chuyện ở nhà. Nó cần một người phụ nữ. Nó không nói với anh về chuyện ấy.
- Nó có thể gọi điện thoại di động nói chuyện với em bất cứ khi nào nó muốn. Molly đã làm thế. Anh cũng vậy.
- Hãy cho nó cơ hội khác đi em. Khi em đi, nó xem việc này nghiêm trọng hơn mọi người khác trong nhà. Nó sẽ tha thứ cho em. Nó chỉ mới mất thói quen nói chuyện với em thôi. - Tanya gật đầu. Đúng thế. Nhưng sự thật này đã làm cho cô rất đau đớn.
Cô cảm thấy như mình mất đứa con. Molly không dao động. Jason thì vài ngày gọi cho cô một lần để nói chuyện, khi cậu ta không có gì để làm, hay cần lời khuyên về việc học tập. Xét về vài phương diện, thì cậu ta gần gũi cô hơn Peter. Còn Megan hoàn toàn không liên hệ với mẹ. Tanya không khỏi tự hỏi việc bất hòa giữa hai mẹ con có được hàn gắn không. Cô ta chỉ vui khi mẹ giới thiệu các tài tử điện ảnh thôi. Ngoài việc ấy ra, cô không có mối giao hảo nào với con gái. Tanya không tin việc này làm cho cô đau đớn nhiều thế. Peter nói cô phải đợi một thời gian. Nhưng Tanya không tin rằng đấy là giải pháp hữu hiệu. Cô đã mất đứa con gái cho Alice. Đây không phải lỗi của Alice, hay không phải lỗi của Megan mà là lỗi của cô.
- Đừng để chuyện này làm em buồn, - Peter nói, giọng hiền hòa. - Anh nghĩ khi em về nhà, mọi việc sẽ tốt đẹp hơn.
- Còn nhiều tháng nữa em mới về, - Tanya nói, vẻ đau khổ. - Khi ấy chắc chúng đã làm xong hồ sơ xin vào đại học, em sẽ không giúp ích gì được cho chúng hết. - Cô rên rỉ và lại cảm thấy tội lỗi. Cô có cảm giác như mình đã mất cái gì đó rất quan trọng.
Peter trấn an vợ:- Anh đã giúp chúng làm hồ sơ xin vào đại học trong hai tuần vừa qua. Anh biết Alice cũng có giúp chúng. Chúng có kế hoạch sẽ hoàn thành thủ tục vào dịp lễ Giáng sinh. Em có thể giúp chúng một tay, hay góp ý kiến về các tiểu luận của chúng. Nhưng anh nghĩ các tiểu luận có chất lượng tốt.
- Có việc gì mà Alice không làm không? - Tanya gay gắt hỏi, cô cảm thấy bực tức. Peter nhìn vào mắt cô. Sự xa cách là một gánh nặng đối với tất cả mọi người. Họ đã biết thế ngay từ đầu. Bây giờ còn nặng nề hơn sự lo sợ của cô. Tanya sợ việc này gây ảnh hưởng không tốt cho cô với chồng con. Ít ra việc này ít khó khăn hơn với Peter hay với Molly. Nhưng Megan hoàn toàn phản đối việc cô đi làm phim. Tanya sợ Megan sẽ không tha thứ cho mình.
- Việc này không phải lỗi của Alice, - Peter đáp, vẻ hơi trách vợ. Tanya thở dài, ngồi xuống giường.
- Em biết không phải. Em chỉ bực mình thôi. Em cảm thấy mình có lỗi. Đấy là lỗi của em, chứ không phải của ai hết. Cảm ơn anh đã để cho em than thở. - Peter luôn luôn cư xử rất tốt về mọi việc. Cô nghĩ mình may mắn biết bao có được một người chồng như anh. Nếu không có anh thì chuyến phiêu lưu ở Hollywood của cô không thể thực hiện được, mặc dù bây giờ cô ân hận đã làm thế. Nếu mối liên hệ với một trong số các con bị sứt mẻ, thì cái giá cô phải trả cho việc này quá cao. Nhưng bây giờ quá trễ, không thể quay lại được. Họ phải cứ thế mà tiến và cố làm cho vấn đề được tốt hơn.
- Em có thể khóc với anh lúc nào cũng được, - Peter cười với cô. Anh ngồi xuống giường, ôm vợ vào lòng. - Em sẽ dậy lúc mấy giờ để nấu con gà tây?
- Năm giờ, - cô uể oải đáp. Sẽ đến lúc cô dậy sớm hơn thế để đến sàn quay hay thức khuya hơn. Thật là một công việc điên khùng và lối sống thiếu lành mạnh. Cô hiểu lý do tại sao có ít người trong giới làm phim có đời sống vợ chồng hạnh phúc hay có tình yêu chung thủy. Nếp sống của họ rất kỳ lạ, không cho phép họ sống một cách bình thường. Sự cám dỗ trong nếp sống này quá lớn. Cô đã thấy nhiều mối tình nảy nở trên sàn quay, ngay cả giữa những người đã có gia đình. Tình hình như thể những người đang làm phim đã quên những người khác, mà chỉ nhớ những người đang làm việc với họ khi ấy thôi. Hoàn toàn giống như cảnh căng buồm ra khơi trên chiếc tàu thủy, hay là chuyến du hành đến hành tinh khác. Chỉ có những người họ gặp hàng ngày mới có thực. Họ quên hết mọi thứ, quên hết mọi người, mà chỉ sống trong thế giới thu nhỏ trên sàn quay phim. Chuyện này không xảy ra cho Tanya, nhưng cô bị cảnh ấy cuốn hút, làm cho say mê và phần nào hoảng hốt khi chứng kiến cảnh diễn ra trước mắt.
- Khi nào em dậy, đánh thức anh dậy với, - Peter nói. - Anh sẽ nấu con gà tây với em, nếu em muốn.
Tanya nhìn chồng và lắc đầu.
- Sao em được may mắn như thế? - Cô hôn anh. - Không, em không đánh thức anh dậy đâu. Anh đùa ư? Anh cần ngủ cho đủ. Nhưng cảm ơn anh vì đã đề nghị như vậy.
- Em cũng cần ngủ. Vả lại, anh thích ở bên em.
- Em cũng thích ở bên anh. Công việc không lâu đâu. Em sẽ về giường nằm với anh lại.
Sau đó một lát, hai người đi ngủ, Tanya nằm sát bên chồng cho đến khi cô thức dậy. Peter nằm ôm vợ vào lòng mà ngủ như mọi khi, vẻ mặt thanh thản. Anh sung sướng có cô ở nhà. Mặc dù cô cảm thấy thất bại với Megan, cảm thấy đã mất con, nhưng vẫn thấy được ở nhà như thế là quá tuyệt vời.
Tanya thức dậy theo giờ đã ấn định, để con gà tây vào lò, làm mọi việc phải làm, rồi trở về giường ngủ lại thêm bốn giờ nữa. Cô nằm ngủ sát bên cạnh Peter và khi thức dậy, chăn mền và vải trải giường xoắn vào nhau. Ngủ như thế này tuyệt hơn ngủ một mình ở ngôi nhà trệt tại khách sạn Beverly Hills rất nhiều. Tanya duỗi người, nhìn Peter và mỉm cười. Bắt đầu một ngày mới như thế này thật tuyệt.
- Có em ở nhà thật tuyệt, Tan à, - anh sung sướng nói. Họ làm tình, rồi sau đó một lát họ dậy. Peter tắm vòi sen, mặc áo quần và xuống lầu. Tanya mặc áo khoác dài đi theo anh xuống, kiểm tra các thứ trong nhà bếp.
Cô ngạc nhiên khi thấy Megan ngồi nơi bàn bếp, nói chuyện vui vẻ với Alice. Chị ta tự pha cho mình tách cà phê. Alice có vẻ như đang ngồi nơi bếp nhà mình, chị ta ngạc nhiên khi thấy Tanya và Peter đi vào. Một cuốn sách nằm ở trên bàn, chị ta nhìn Peter cười.
- Tôi mang trả cho anh cuốn sách. Cuốn sách thật hay, tôi chưa bao giờ đọc những chuyện vui như thế... nhân tiện chúc lễ Tạ Ơn hạnh phúc, - chị ta nói với cả hai người, nhưng Tanya một lần nữa thấy mình là người vô hình trong phòng. Hầu như cô đã chết và quay về như một bóng ma. Bỗng Tanya có cảm giác rằng Alice thấy cô đúng như thế.
- Mời chị ăn buổi sáng nhé? - Tanya mời, cố không tỏ vẻ tức giận hay ganh tỵ việc chị ta và Megan nói chuyện vui vẻ, thân tình với nhau.
- Thôi, cảm ơn. Tôi ăn rồi. James và Melissa thức dậy khi trời chưa sáng. - Jason và Molly đang còn ngủ. Chúng ngủ dậy muộn. Chỉ có Megan dậy rồi, sau khi đã nói chuyện qua điện thoại rất căng với cô bạn cũ Donna lúc sáng sớm, cô ta vừa nói cho Alice biết về chuyện ấy. Alice đã đến cửa bếp với cuốn sách của Peter, chị ta định để cuốn sách ở đấy, nhưng khi ấy Megan thấy chị ta bèn mời vào. Sau đó, cô ta nói cho Alice nghe hết câu chuyện giữa cô với Donna. - Tan, chị nấu con gà tây quá tuyệt. - Alice nói với vẻ khâm phục. - Năm nay tôi không tìm đâu ra con gà tây đẹp như thế. Chúng biến mất đâu hết. - Chị ta nói chuyện thân mật khi Tanya rót cho Peter tách cà phê, pha trà đá cho mình, rồi hai người ngồi vào bàn với con gái và cô hàng xóm. Peter hỏi Alice về cuốn sách, chị ta lại nói cuốn sách quá hay, chị rất thích, chị thấy cuốn sách rất vui. Peter có vẻ sung sướng.
- Tôi đã nói với chị cuốn sách rất hay mà. Ông ta có một cuốn khác còn hay hơn nữa. Để tôi tìm đã, nó nằm đâu đấy trên lầu. Tôi sẽ đưa cho chị sau, - Peter nói, giọng hết sức thân ái, dịu dàng.
Nghe anh nói chuyện với Alice, Tanya không biết có người nào đấy tình cờ chứng kiến cảnh này có đoán ra được ai là vợ của anh đây, ngoại trừ anh vừa mới làm tình với cô. Gạt ra ngoài chuyện ấy, anh có vẻ âu yếm với cả hai người phụ nữ. Giọng anh vừa nói với Alice rất thân mật khiến cho Tanya thấy khó chịu. Cô biết anh không ngủ với chị ta, nhưng anh tỏ ra rất thân mật và vui vẻ với Alice. Như thế thật quá sức, Tanya nghĩ vậy. Hình như từ ngày Tanya đi L.A hai người trở nên thân mật hơn. Chị ta đến nhà thường xuyên, kiểm tra các cô gái, mang thức ăn đến cho họ, hay mời họ đến nhà ăn tối. Chị ta trở thành người trong nhà chứ không chỉ là bạn bè đối với các con họ, ngay cả với Peter. Bây giờ Tanya nhận ra rằng tên Alice thường xuất hiện mỗi khi họ nói chuyện với nhau. Chị ta khi thì đem cái gì đến cho họ, khi thì đi đâu với một hay cả hai cô gái của họ. Thật là một sự giúp đỡ lớn lao cho Peter, nhưng việc này làm cho Tanya đau khổ.
Cô ngồi nhìn Alice, lòng tự hỏi lòng. Cô nghĩ mình biết được câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng cô không tin bây giờ có đúng như cô đã nghĩ trước tháng chín. Cô định sẽ hỏi lại Peter, nên cứ ngồi yên tại chỗ, lắng nghe họ nói chuyện cho đến khi Alice đứng dậy ra về. Megan cũng rời khỏi bếp ngay khi Alice đi. Sau khi cô ta đi lên lầu, trong bếp yên lặng một lát, Tanya nhìn Peter, cô hy vọng nỗi lo sợ của mình không đúng sự thật. Trước đây chưa bao giờ cô hỏi anh, ngay cả nghĩ đến chuyện ấy cũng không. Bây giờ cô cảm thấy nghĩ như thế là có tội. Tất cả đều do lỗi của cô mà ra, chứ không vì ai có lỗi hết. Nhưng chắc chắn Alice có vẻ đã trở thành người mang đến sự ấm áp cho nhà này và cho cả Peter, hơn cả cô trước đây.
- Em nghĩ nói ra ý này nghe có vẻ kỳ lạ và hơi hoang tưởng một chút, - Tanya e dè nói, vừa nhìn vào mặt chồng. Họ mới làm tình chưa đầy một giờ và mọi chuyện đều êm đẹp. Nhưng ai biết chuyện đời. Mọi người đã làm những việc kỳ lạ. Có lẽ anh cảm thấy cô đơn khi không có vợ ở nhà, và anh biết Alice thèm đàn ông từ ngày Jim chết. - Em nghĩ anh không dan díu với chị ấy chứ, phải không? Em xin lỗi vì đã hỏi anh như thế, nhưng em cảm thấy như chị ấy đã cảm mến anh. - Trước đây chị ta không có dấu hiệu gì cho thấy hai người thân mến nhau, dù chị ta và Tanya gần gũi nhau. Alice không gần gũi với Peter, nhưng bây giờ họ tỏ ra rất thân mật.
- Đừng kỳ cục như thế, - Peter đáp một cách vội vã, nhanh nhẹn rồi đứng dậy đi rót cho mình tách cà phê khác, Tanya nhìn mặt anh. - Điều gì làm cho em nghĩ thế?
- Bố con anh gặp chị ấy nhiều trong tuần và anh đến nhà chị ấy cũng nhiều. Chị ấy xem Megan như con nuôi. Khi chúng ta đi vào nhà bếp, em có cảm tưởng như đi vào nhà bếp của chị ấy. Trước đây em không có cảm giác ấy. Đàn bà rất nhạy về mặt này. Họ làm chủ người đàn ông của họ và làm chủ cả gia đình của anh ta nữa. - Cô trông có vẻ bối rối khi nói thế, nhưng anh lắc đầu.
- Chị ấy giúp đỡ rất nhiều khi em đi khỏi nhà. Anh không tin chị ấy có ý gì bất chính với anh và các con. Chị ấy biết thế nào em cũng về. - Có cái gì khác thường trong cách anh nói khiến Tanya cảm thấy bất an.
- Như thế nghĩa là sao? Nghĩa là chị ta biết khi em làm xong bộ phim, chị ta phải trả anh lại, hay là hiện không có gì xảy ra? - Có sự khác biệt hết sức tế nhị giữa hai vấn đề, cô không thích lối nói thiếu rõ ràng ấy ở chồng.
- Anh không ngủ với chị ấy. Trả lời đơn giản như thế được chưa? - Peter nói ngắn gọn, rồi để cái tách vào bồn rửa. Anh đi quanh phòng. Tanya không biết tại sao, vấn đề khiến cho cả hai người đều khó chịu.
- Tốt. Thế là đơn giản. Em sung sướng, - cô đáp, nghiêng người hôn lên môi anh. - Nếu anh ngủ với chị ta, em sẽ rất buồn. Như vậy là anh đã minh bạch. - Peter nhìn vợ một cách kỳ lạ.
- Còn em thì sao, Tan? Em có bị cám dỗ ở L.A không? Em có gặp ai vừa ý và vui chơi với họ trong chốc lát, hay lâu dài trong thời gian làm phim không? Anh biết có những mối tình xảy ra trên sàn quay phim, mà em lại đẹp. - Cô cười khi nghe chồng nói và trả lời ngay không ngập ngừng một giây.
- Không. Không bao giờ có chuyện ấy. Anh là người duy nhất của em. Tất cả họ so với anh chẳng nghĩa lý gì. Em chỉ yêu anh thôi. - Sau hai mươi năm vẫn còn yêu. - Peter có vẻ sung sướng.
- Anh cũng yêu em, - anh dịu dàng nói. - Đừng giận Alice. Chị ấy cô độc và chị ấy tốt với con mình.
- Em không muốn chị ta quá tốt với anh. Chị ta làm như thể em không có khi anh ở bên cạnh, - Tanya đáp.
- Chị ấy là người bạn tốt. Anh rất cảm ơn sự giúp đỡ của chị ấy. Thỉnh thoảng anh không biết xoay xở sao nếu không có chị ấy. Khi anh không về nhà sớm được, chị ấy để mắt coi sóc đủ thứ. Và các con rất thích chị ấy.
- Em biết. Em cũng thích chị ấy. Em chỉ lo thôi. Đi xa năm ngày một tuần rất khó khăn. - Chuyện hóa ra khó khăn hơn họ tưởng. Chỉ sau hai tháng, vấn đề trở nên lủng củng. Tanya lo sợ sẽ không về được trong nhiều đợt cuối tuần trong thời gian họ quay phim. Cô quyết định sẽ về nhà luôn khi có thể về được, nhưng cô nghĩ không thể về mãi được như trong hai lần cuối tuần vừa rồi. Và cô không muốn do đó mà anh dan díu với Alice. Cả hai người đều phải mạnh mẽ. Tanya hy vọng chồng cũng như thế, dù Alice cô đơn, hay giúp đỡ các con cô đến đâu. Tanya có linh cảm rất kỳ lạ về chị ta và Alice có vẻ hơi khó chịu với cô. Tanya đã tự hỏi phải chăng vì cảm giác có tội gây nên. Rõ ràng không. Nhưng cô sung sướng vì đã hỏi, để làm cho không khí được thoải mái. Cô vui trước câu trả lời của chồng. Cô sẽ không nêu vấn đề này ra lần nữa. Một lần là đủ rồi.
Cô kiểm tra lại con gà tây. Nó có vẻ ngon lành. Rồi lên lầu, tắm vòi sen và mặc áo quần. Khi đi lên, cô nghe Jason thức dậy trong phòng. Cô mỉm cười khi về lại phòng mình. Một giờ sau cô xuống lầu, thấy Jason đã ở trong bếp, đang nói chuyện với bố. Cô đề nghị nấu cho cậu ta bữa ăn sáng nhẹ, cô không muốn cậu sẽ ăn bữa chính có thịt gà tây mất ngon, họ định sẽ ăn vào giữa buổi chiều. Nhưng cậu ta nói cậu đã ăn các thứ trong tủ lạnh vừa rồi. Cậu ta ăn bánh phó mát và tương ớt còn dư. Theo Jason, bữa ăn sáng như thế là quá đủ.
Đến một giờ ba mươi, tất cả đều mặc áo quần chỉnh tề, tề tựu trong phòng khách để làm lễ Tạ Ơn. Và đến hai giờ, họ ngồi vào phòng ăn. Peter cắt con gà tây, tất cả đều nhất trí rằng bữa ăn năm nay tuyệt hơn mọi khi. Con gà tây họ có là con tuyệt nhất. Và khi Tanya nhìn quanh mọi người trong bàn ăn, đọc kinh trước giờ ăn, như đã làm hàng năm, cô mừng vì gia đình đoàn tụ, thương yêu nhau và năm nay họ có nhiều chuyện cần phải tạ ơn.
Cảm ơn Chúa đã phù hộ cho gia đình chúng con, - cô nói nho nhỏ trước khi Amen. Và cô âm thầm cầu Chúa che chở họ trong khi cô vắng mặt.