← Quay lại trang sách

Chương 10

Rời nhà ra đi vào ngày chủ nhật sau lễ Tạ Ơn là việc khó khăn nhất cho Tanya. Cô về nhà, gia đình vừa ổn định xong thì lại phải ra đi. Cô và Molly đã có những giây phút vui vẻ bên nhau và có Jason về nên gia đình càng hạnh phúc thêm. Vào chiều thứ bảy, Megan kể cho cô nghe hết những chuyện đã xảy ra giữa nó với Mike. Việc cô bé tâm sự với mẹ, sự thất vọng trong mắt nó và việc nó cởi mở với mẹ gần như làm cho Tanya muốn khóc. Cô và Peter có vẻ gần gũi hơn bao giờ hết trong một thời gian dài. Đây là ngày cuối tuần trùng vào dịp lễ rất tuyệt. Cô rất khổ sở khi phải chuẩn bị đồ đạc vào chiều chủ nhật để về lại L.A vào buổi tối. Cô có vẻ đau khổ khi Peter lái xe đưa cô ra phi trường dưới cơn mưa tầm tã và trông anh cũng khổ sở.

- Lạy Chúa, em ghét phải quay lại đó, - Tanya nói khi họ đến phi trường. Cô muốn nói anh quay xe về nhà và sẽ bỏ công việc làm phim. Cô ân hận vì đã ký hợpđồng với họ. Cô cảm thấy Peter và các con rất cần có cô ở nhà. Và cô cũng cần họ. - Nếu em bỏ việc thì anh nghĩ sao? - Cuối tuần nào cô cũng nghĩ đến chuyện này.

- Có lẽ họ sẽ kiện em, vì họ đã trả cho em nhiều tiền và vì những thiệt hại cho bộ phim. Anh nghĩ ý kiến này không hay đâu. Cứ xem anh như luật sư của em, anh khuyên em nên bỏ ý định ấy đi. - Peter cười buồn với vợ, vừa khi lái xe vào lối đi có ghi chữ “khởi hành”. - Vì là chồng em, anh phải xác nhận anh thích ý nghĩ ấy. Về vấn đề này, anh nghĩ là em nên nghe theo lời của luật sư, chứ không nên nghe theo lời chồng. Anh nghĩ họ sẽ làm rùm beng chuyện này lên và em chỉ còn mức thua kiện và chấm dứt sự nghiệp của mình. - Việc này như một sự hy sinh nhỏ cần phải làm và đối với cô, việc này đáng phải hy sinh. - Em không nên dấn thân vào việc kiện tụng làm gì, Tan à. Chuyện này sẽ gây ra lắm rắc rối. - Cô gật đầu, kiềm chế không cho nước mắt chảy ra.

- Bố con anh sẽ tự làm lấy công việc được hết, thời gian không mãi mãi như thế. Chỉ thêm sáu tháng nữa thôi. - Đây có vẻ như án tù chung thân dành cho Tanya và cho Peter nữa. Việc đi làm phim bây giờ là chuyện sai lầm và cô chỉ còn con đường duy nhất phải theo là ngậm đắng nuốt cay để hoàn thành tốt công việc chừng nào hay chừng ấy. Về nhà vừa thoải mái, vừa khó khăn. Khó vì khi đi rất khổ sở. Khi cô ra đi, hai cô con gái đều khóc, cô cảm thấy như đứt ruột. Còn Peter có vẻ như người đã chết. Việc làm phim này hóa ra là một sự sai lầm lớn. Cô không muốn quay lại đấy để làm phim nữa.

- Đợt nghỉ làm phim để mừng lễ Giáng sinh sẽ bắt đầu trong vòng ba tuần nữa, thật ơn Chúa. Em sẽ nghỉ ba tuần. - Các con cô cũng nghỉ lễ Giáng sinh ba tuần, cho nên ít ra cô sẽ có mặt ở nhà trong lúc các con nghỉ học và sau đó thêm ít ngày nữa. Chỉ có Jason được nghỉ lâu hơn, nhưng cậu ta định đi trượt băng với bạn trong những ngày nghỉ học. - Cuối tuần sau em sẽ về nếu được.

- Nếu em không về được có lẽ anh sẽ đến đấy ở chơi với em một đêm. Các con có thể ở nhà với Alice. - Peter không muốn để con ở nhà một mình.

- Em thích được thế, - cô đáp. Xe họ dừng ở vỉa hè. Cô chỉ có hành lý xách tay như mọi khi, không có gì để kiểm tra. - Nếu cuối tuần sau em phải làm việc, em sẽ báo cho anh biết.

- Em hãy cẩn thận, Tan à, - anh nói, ôm chặt cô vào lòng. - Đừng làm việc quá sức... cảm ơn em đã về vào ngày Tạ Ơn. Thật tuyệt vời!- Tất cả gia đình đều vui vẻ.

- Em cũng thích... em yêu anh... - cô đáp. Peter hôn vợ. Có sự thất vọng giữa hai người. Khi họ làm tình vào sáng nay cô cũng cảm thấy như vậy, như thể họ bị chết đuối mà dòng nước kéo họ tách khỏi nhau.

- Anh cũng yêu em. Khi đến nơi gọi báo cho anh biết. Chiếc xe phía sau bóp còi, cô phải vội bước ra khỏi xe. Cô dừng một phút nhìn chồng, rồi cúi người vào xe hôn anh, người bảo vệ lưu thông giục anh lái xe nhanh lên. Một phút sau, anh lái xe đi và cô đi vào trong phi trường.

Chuyến bay bị hoãn một lát. Cô chậm mất ba giờ và về đến khách sạn đã quá một giờ sáng. Khi máy bay đến, cô gọi cho Peter ngay tại phi trường. Thời tiết khi bay rất xấu và ở L.A trời cũng mưa. Tanya nhớ chồng con và khi trở lại phim trường cô còn buồn hơn nữa. Cô muốn về nhà. Nhưng khi mở khóa ngôi nhà trệt, cô ngạc nhiên khi bước vào. Người dọn phòng trực đêm để đèn sáng khắp nhà, âm nhạc dịu dàng êm nhẹ. Mọi thứ đều đẹp đẽ, ấm áp, thay vì có cảm giác cô đơn vì ở khách sạn, thì cô lại cảm thấy như ở nhà. Trên bàn có đĩa trái cây tươi, bánh nướng và bích quy, lại thêm chai sâm banh của ban quản lý tặng. Khung cảnh dễ chịu, ấm cúng, cô ngồi xuống ghế xô pha, thở dài mệt mỏi. Chuyến đi quá vất vả. Bây giờ về đến nơi, cô cảm thấy không tệ như đã lo sợ.

Cô đi vào phòng tắm, chiếc bồn tắm lớn mời mọc cô. Cô cho thuốc muối vào bồn, mở vòi nước xoáy và năm phút sau, cô ngâm mình trong bồn. Tanya không ăn tối, lại cảm thấy đau đầu, nên gọi khách sạn phục vụ tại phòng đem đến những thứ mình cần. Chỉ cần ba lát bánh mì nhân thịt cà chua và tách trà là đủ. Khi ra khỏi bồn tắm, cô mặc áo khoác dài tắm vải casơmia và gọi phục vụ tại phòng. Mười phút sau, người ta đem bánh và trà đến. Cô mỉm cười, nhận ra việc đến đây không phải là hình phạt như đã nghĩ. Ít ra cũng có một vài quyền lợi, có đời sống xa hoa, làm dịu bớt nỗi buồn phiền vì phải xa nhà. Cô mở tivi khi ăn, xem phim do Cary Grant đóng, rồi leo lên giường, vải trải giường thẳng tắp. Cô nhớ cánh tay Peter ôm quanh người mình, nhưng gạt sang một bên mơ ước đó, cô đã ngủ qua đêm ấm áp, thoải mái. Sáng hôm sau, khi thức dậy trời bên ngoài nắng ráo trong lành, cô thấy khỏe lại. Ánh mặt trời chiếu vào phòng, Tanya nhìn quanh, ngạc nhiên khi cảm thấy mình như đang ở nhà. Đây là thế giới nhỏ riêng tư của mình, tách biệt khỏi gia đình ở quê nhà. Cô thấy cuộc sống rất kỳ lạ, vì có hai cuộc sống, một ở nơi cô thích sống với những người thân và một ở nơi cô làm việc. Cô nghĩ, có lẽ cuộc sống không tệ như mình lo sợ và ba tuần nữa cô sẽ lại nghỉ lễ ở nhà rồi. Nếu may mắn, cuối tuần này cô cũng sẽ được về nhà. Bỗng cô thấy cuộc đời rất kỳ lạ, như thể thân này chia sẻ làm đôi, một nửa ở đây, nửa kia ở nhà. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy như vậy.

Cô gọi cho Peter, anh đang trên đường đi làm, chen chúc nhau giành đường trên cầu. Sáng nay anh đi làm sớm, và đang nói chuyện với ai đấy trên đường dây khác, phải hẹn họ đợi khi trả lời điện thoại của cô. Cô nói tối nay khi anh về nhà, cô sẽ gọi lại, và trước khi anh tắt máy, cô nói yêu anh. Rồi cô đứng dậy mặc áo quần đi làm.

Khi cô đến sàn quay, cảnh tượng ở đây ồn ào náo nhiệt, mọi người có vẻ phấn chấn tinh thần sau bốn ngày nghỉ lễ Tạ Ơn. Max có vẻ vui sướng khi thấy cô, còn Harry vẫy đuôi. Cô cảm thấy như trở lại nhà, giống như cảm giác cô bước vào căn nhà trệt tối hôm qua. Cô thấy hơi có lỗi khi cảm thấy như thế. Việc trở lại đây không tệ như cô nghĩ khi đang ở với chồng tại Ross. Bây giờ Tanya có cảm tưởng như bị hai thế giới khác nhau lôi kéo. Tốt nhất, cô nên nghĩ là cô có cả hai thế giới ấy. Điều làm cho cô bối rối là cảm thấy mình là hai người và trước mắt, cô không biết mình là người nào. Là nhà văn hay người vợ, người mẹ. Có lẽ cô là cả hai. Vai trò người vợ, người mẹ đối với cô là quan trọng nhất. Nhưng công việc ở đây cũng không tệ. Khi cô ngồi xuống chiếc ghế gần Max, đặt tay lên Harry, cô cảm thấy mình như người phản bội. Cả hai bây giờ có vẻ như bạn cũ của cô.

Max hỏi:- Nghỉ lễ Tạ Ơn với gia đình vui vẻ chứ? - Cô cười.

- Tuyệt. Còn ông thì sao?

- Có lẽ không được hạnh phúc như bà, nhưng không tệ. Harry và tôi ăn bánh xăng uých nhân thịt gà tây và xem phim cũ trên truyền hình. - Các con ông đều ở miền Đông, ông không muốn bay qua lục địa để chơi vài ngày, nên đã ở lại L.A, nhưng đến Giáng sinh này ông sẽ đi thăm họ.

- Tôi gần như không muốn trở lại đây, - cô nói thật với ông ta. - Ở nhà với chồng con quá tuyệt.

- Nhưng bà đã quay lại, ít ra chúng tôi nghĩ bà quay lại là phải. Douglas sẽ kiện bà đến tận cùng nếu bà bỏ cuộc, - Max bình tĩnh nói.

- Peter cũng nói thế.

- Anh ấy là người khôn ngoan, là luật sư giỏi. Rồi bà sẽ thấy, công việc sẽ hoàn tất khi nào bà không biết. Rồi bà sẽ muốn làm tiếp cho mà xem.

- Douglas cũng nói như ông. Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi thích về nhà với Peter và các con.

- Vậy thì có lẽ bà không làm phim lại, - Max đáp với giọng của người lịch duyệt. - Trường hợp của bà có thể đúng như thế. Bà tỉnh táo hơn chúng tôi nhiều, bà có lý do chính đáng để về nhà. Đối với nhiều người, công việc làm phim quan trọng hơn hết, nó làm đảo lộn cuộc sống của họ, họ không có việc gì ở nhà để làm. Tất cả chúng tôi bị nhốt trên một hoang đảo, không thể thoát khỏi. Bà khôn ngoan khi sống cuộc sống cũ cho đến bây giờ. Bà là du khách, Tanya à. Tôi nghĩ việc làm phim này không phải là cuộc sống của bà.

- Tôi hy vọng như thế. Tôi rất muốn sống cuộc sống cũ.

- Được thôi. - Ông ta cười rồi ra lệnh cho mọi người bắt tay vào việc. Nửa giờ sau, họ bắt đầu quay phim. Đèn trên sàn quay bật sáng, các diễn viên chuẩn bị sẵn sàng.

Mãi đến nửa đêm họ mới làm xong, Tanya gọi cho Peter từ sàn quay, để anh khỏi đợi quá khuya. Anh nói anh đã có một ngày suôn sẻ, các con đều khỏe mạnh, vui vẻ và cô kể cho chồng nghe công việc đang làm. Ngày làm việc vui vẻ, nhưng cô phải quay lại sàn quay, vì Jeans đang bối rối về lời lẽ trong kịch bản. Cô ta luôn luôn như vậy. Tanya đã viết lại lời cho cô ta hàng trăm lần mà cô ta vẫn không nói đúng. Cô phải chịu khó hết sức trong công việc này.

Khi cô về khách sạn thì đã một giờ sáng và đến hai giờ cô mới được thư giãn để đi ngủ. Ngày làm việc quá dài. Vào ngày hôm sau, cô gặp Douglas ở sàn quay. Ông ta hỏi cô ngày lễ Tạ Ơn như thế nào, cô đáp rất tốt. Ông ta đã bay đi Aspen để thăm bạn hết ba ngày. Đời sống của ông ta thật tuyệt vời.

Ông ta mời cô dự tiệc vào tối thứ năm, vì hôm ấy có kế hoạch quay phim ngắn. Cô ngần ngừ vì không vui, cô không muốn đi ra ngoài. Cô thích ở trong ngôi nhà trệt vào buổi tối khi làm việc xong. Đi dự tiệc sang trọng với Douglas, cô cảm thấy bối rối, nhưng ông ta năn nỉ, cố mời cho được.

- Buổi tiệc sẽ vui lắm, Tanya à. Bà không thể làm việc mãi được.

- Đời tôi không như thế. - Tanya cười đáp.

- Vậy thì phải làm như thế. Bà phải hưởng thụ cuộc sống. Hôm ấy có chiếu một bộ phim mới và rất đặc biệt vì có nhiều nhân vật quan trọng đến dự. Bà sẽ về nhà lúc mười một giờ. - Cuối cùng cô bằng lòng đi.

Và ông ta nói đúng. Tối ấy thật vui. Cô gặp một số ngôi sao lớn ở Hollywood, hai nhà đạo diễn danh tiếng và một nhà sản xuất phim đối địch là một trong những bạn thân của Douglas. Tối đó có những ngôi sao nổi tiếng và cuốn phim hay tuyệt. Thức ăn ngon, người đẹp và Douglas là người bạn cùng đi tuyệt vời. Ông ta giới thiệu cô với mọi người, khiến cô thấy vui. Và khi ông ta đưa cô về, để cảm ơn ông, cô mời ông ta vào nhà uống một ly. Ông ta uống sâm banh, còn cô uống trà, rồi cô cảm ơn ông về buổi tối.

- Bà cần gặp nhiều người hơn, Tanya à. Bà cần vui sống nhiều hơn.

- Tại sao? Tôi đang làm việc và làm xong tôi sẽ về nhà. Tôi không cần có quan hệ với ai ở đây.

- Bà vẫn tin bà sẽ về nhà ư? - Ông ta hỏi, vẻ hoài nghi.

- Đúng thế.

- Rất ít người làm thế. Tôi có thể sai lầm. Bà có thể là một trong số ít ỏi đó. Nhưng không biết tại sao tôi có cảm giác là cuối cùng bà sẽ không muốn về nhà. Tôi nghĩ bà cũng có cảm giác ấy. Vì thế mà bà quyết liệt chống lại cái cảm giác ấy. Có lẽ bà sợ việc bà không muốn về nhà.

- Không, - cô đáp, vẻ cương quyết. - Tôi muốn về nhà. - Cô không nói với ông ta là cô đã gần như không muốn trở lại đây sau lễ Tạ Ơn.

- Hôn nhân của bà có thật tốt đẹp không? - Ông ta hỏi, vẻ hơi quyết đoán và dạn dĩ. Có lẽ vì rượu sâm banh.

- Tôi nghĩ là tốt đẹp.

- Vậy thì bà là người may mắn và chồng bà còn may hơn nữa. Tôi không thấy có cuộc hôn nhân nào như thế. Hầu hết đều xẹp như bánh nướng phồng. Nhất là dưới áp lực của cuộc sống xa cách và dưới sự cám dỗ của cuộc sống mà Hollywood đem đến.

- Có lẽ vì thế mà tôi muốn về nhà. Tôi yêu chồng, yêu hôn nhân của chúng tôi. Tôi không muốn vì cuộc sống này mà hôn nhân phải tan vỡ.

- Lạy Chúa lòng lành, - ông ta nói, vẻ mặt khiến cô nghĩ đến Rasputin, hay mới đầu nghĩ như thế. Bây giờ cô thấy ông ta đỡ hơn, nhưng vẫn còn nét ranh mãnh, thích những trò độc ác. Nhưng ông ta không nguy hiểm như cô lo sợ lúc ban đầu. Ông ta chỉ có vẻ như thế thôi.

- Người đàn bà đức hạnh. Trong Kinh Thánh có viết rằng đàn bà đức hạnh quý hơn ngọc ngà, châu báu. Và dĩ nhiên hiếm có hơn rất nhiều. Tôi không bao giờ có được người đàn bà đức hạnh, - ông ta nói, rót thêm cho mình ly sâm banh nữa.

- Tôi chắc ông sẽ thấy việc ấy rất đáng chán, - cô trêu ông ta và ông ta cười.

- Tôi nghĩ bà nói đúng. Đức hạnh không phù hợp với tôi. Tôi không muốn mình phải có trách nhiệm với cái tính ấy.

- Khi gặp người chính đáng, chắc ông sẽ ngạc nhiên thấy mình có trách nhiệm.

- Có thể, - ông ta đành chịu thua, rồi nhìn Tanya đăm đăm và để ly rượu xuống. - Tanya, bà là người đức hạnh. Tôi rất khâm phục bà, mặc dù tôi không thích xác nhận điều đó. Chồng bà là người rất may mắn. Tôi hy vọng ông ta biết điều đó.

- Anh ấy biết. - Cô cười. Đây là lời khen ngợi của ông ta. Ông biết sự khác biệt. Đàn bà có đức hạnh không phải là mẫu người của ông ta. Ông ta là tay chơi, luôn luôn như thế. Nhưng bây giờ ông ta đã hiểu cô, ông kính trọng cô. Và ông ta thích làm bạn với cô. Ông ta đã có một buổi tối thú vị và cô cũng thế. Tanya cảm thấy không có áp lực nơi ông ta nữa. Từ hôm họ ở với nhau bên hồ bơi và sau đó ăn thức ăn Trung Hoa làm sẵn, cô cảm thấy như họ là bạn bè.

Mấy phút sau ông ta đứng dậy, cô cảm ơn ông đã đưa mình đi dự tiệc.

- Bất cứ khi nào bà muốn, người đẹp thân mến. Thú thật bà đã gây ảnh hưởng rất tốt đến tôi, mặc dù nói ra rất đau đớn cho tôi. Bà nhắc tôi nhớ lại điều quan trọng trong đời người. Đó là lòng tốt, sự toàn diện, tình bạn, tất cả những thứ này tôi thường xem là quá chán. Ngược lại, đi chơi với bà, tôi thấy vui hơn đi với những người tôi đã quen biết rất nhiều. - Cả hai đều hân hoan và cảm động.

- Cảm ơn ông, Douglas.

- Chào bà, Tanya. - Ông ta hôn lên hai má cô rồi ra về. Cô liền gọi điện ngay cho Peter. Douglas đã giữ đúng lời hứa. Khi ấy đúng mười một giờ ba mươi và cô ngạc nhiên khi nghe điện thoại của Peter mở nhận tin nhắn. Thay vì gọi điện thoại di động của anh, cô lại gọi điện thoại ở nhà và Molly nói anh đang ở bên nhà Alice. Anh sang để sửa vết nứt ở tầng hầm nhà chị ta. Molly nói tầng hầm nhà Alice ngập như lụt, nên chị ta nhờ Peter sang giúp. Tanya không muốn quấy rầy Peter ở bên đấy, nên bảo Molly nói Peter gọi cho cô khi anh về. Tanya nằm xuống giường đợi Peter gọi và đã ngủ quên. Cô thức dậy khi trời đã sáng và gọi cho chồng. Các cô con gái đã đi học, cô chỉ còn hai mươi phút nữa là phải có mặt ở sàn quay.

- Có phải anh sửa chỗ nứt không? - Tanya trêu anh.

- Quả anh là người hàng xóm tốt bụng.

- Phải, đúng thế. Nước trong tầng hầm nhà Alice cao đến một foot (1 foot = 0,304m). Cảnh tượng thật quá hỗn loạn. Ống dẫn nước bị vỡ. Anh chẳng làm gì nhiều đâu. Anh và chị ấy chỉ uống Mojitos thôi.

- Mojitos là gì thế? - Tanya có vẻ ngạc nhiên. Peter uống thứ ấy nhiều hơn lúc trước. Cô thấy thế khi anh đến L.A với các con.

- Anh không biết. Đấy là loại rượu mạnh Cuba có trộn bạc hà. Hương vị ngon lắm.

Hai người có say không? - Cô hỏi vẻ lo lắng, và anh cười.

- Dĩ nhiên không. Uống vui hơn lội quanh trong hầm nhà Alice, nước ngập đến đầu gối. Chị ấy muốn thử sức anh cho vui thôi. - Tanya nhớ đến câu hỏi mà cô đã nghĩ đến vào hôm lễ Tạ Ơn, nhưng cô không hỏi lại. Cô đã tự hứa sẽ không hỏi nữa. Cô không muốn trở thành kẻ hoang tưởng. Đêm qua cô đã đi chơi với Douglas, không có gì xảy ra giữa hai người. Chẳng lẽ có chuyện xảy ra giữa Peter và Alice. Họ vừa giải quyết trường hợp gay cấn giữa hai vợ chồng. Có gia đình mà phải ở nhà một mình cô đơn, quả là điều rất khổ sở. Và như Douglas đã nói: người ta không thể đêm nào cũng phải ở nhà. Có những chuyện tệ mạt hơn là uống Mojitos với Alice và cô biết Peter sẽ không làm chuyện bậy bạ. Nhưng cô tự hỏi không biết Alice có mê chồng mình không. Peter là người đi săn ngay thẳng và thơ ngây. Anh không phải là người đáng ghép vào tội trăng hoa này. Alice đã chọn lầm người rồi.

- Bây giờ em phải đến sàn quay. Em muốn hôn anh trước khi anh đi làm. Chúc anh một ngày vui vẻ.

- Anh cũng vậy. Nói chuyện với em sau.

Tanya vội vã đi tắm, mặc áo quần rồi đi đến sàn quay. Khi cô đến nơi, họ vừa dập tắt một đám cháy nhỏ do hút thuốc gây nên. Đội cứu hỏa đã đến và con Harry sủa như điên. Cảnh tượng ồn ào hơn mọi khi, đến gần trưa họ mới bật đèn sáng ở sàn quay và bắt đầu quay phim. Kết quả là họ làm việc cho đến gần ba giờ sáng và cô không thể rời khỏi sàn quay để gọi cho Peter và các con. Đây là một trong những ngày dài nhất xảy ra trên sàn quay phim. Khi về nhà, cô lăn ra ngủ và bốn giờ sau phải thức dậy. Hóa ra cả tuần đều làm việc như điên và cuối tuần đó cô không về nhà được, cuối tuần sau cũng không. Nhưng tuần sau nữa, họ bắt đầu được nghỉ để mừng lễ Giáng sinh. Khi cô về nhà, tính ra cô đã không gặp Peter từ lễ Tạ Ơn. Gần ba tuần họ không gặp nhau. Khi thấy cô vào nhà, anh sung sướng ra mặt.

- Em cảm thấy như từ mặt trận trở về, - cô nói, thở hổn hển. Anh bế cô lên, quay quanh. Cô nhìn qua vai chồng và thấy Alice. Chị ta đã đi ra theo Peter và đang nhìn Tanya. - Chào Alice, - Tanya cười nói.

- Chào mừng chị về nhà, - Alice đáp, rồi một phút sau chị ta đi ra.

- Chị ấy không sao chứ? - Tanya hỏi, vẻ lo lắng.

- Chị ấy khỏe. Mà tại sao? - Peter có vẻ lơ đãng. Anh tự rót cho mình ly nước. Anh vừa ở bên nhà Alice về, và có vẻ sung sướng khi thấy chị ta, sung sướng như Tanya thấy anh vậy.

- Trông chị ấy có vẻ buồn buồn.

- Thế ư? Anh không để ý, - Peter đáp một cách thẫn thờ, rồi bốn mắt gặp nhau. Đây là thời điểm giống như hai tinh cầu sắp va vào nhau, nổ tung trên không. Tanya nhìn vào mắt anh và hiểu hết mọi chuyện. Lần này cô không cần hỏi. Câu trả lời nằm trong mắt Alice, chứ không phải trong mắt Peter.

- Ôi lạy Chúa. - Tanya cảm thấy như thể căn phòng quay quanh cô. Cô nhìn chồng, không muốn nghĩ, nhưng vẫn nghĩ.

- Ôi lạy Chúa... anh đã ngủ với chị ấy...- Lần này là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi. Cô không biết chuyện này xảy ra như thế nào và bao giờ, nhưng cô biết nó đã xảy ra. Và còn xảy ra. Tanya lại nhìn vào mắt chồng. - Anh yêu chị ta phải không? - Peter để cái ly vào bồn rửa, quay lại nhìn vợ và nói điều duy nhất anh có thể nói được. Đấy là điều mà anh đã nói với Alice mấy phút trước khi Tanya vào nhà.

- Anh không biết, - Peter đáp, mặt anh tái đi.

- Ôi lạy Chúa...- Tanya lại nói và anh đi ra khỏi phòng.