Chương 11
Những ngày lễ Giáng sinh là cơn ác mộng cho cả Peter và Tanya. Mới đầu Peter không muốn nói về chuyện ấy với vợ, nhưng anh không có chọn lựa nào khác. Ít ra anh cũng phải nói với cô về việc ấy. Tanya sợ rời khỏi nhà, cô không muốn gặp lại Alice. Alice cứ hiện rõ ràng trước mắt cả hai người. Cả Peter lẫn Tanya không muốn các con biết chuyện này.
Cuối cùng, các con họ đã đi chơi hết, Tanya và Peter ngồi với nhau trong bếp, cô hỏi chồng:
- Việc này có ý nghĩa như thế nào? - Các con họ đi dự tiệc Giáng sinh, cô và Peter cố hết sức giấu các con chuyện này. Cô đã về nhà ba ngày rồi và cảm thấy như thế giới của cô đã đến hồi chấm dứt. Với lý do rất chính đáng. Peter đã lừa dối cô, ngủ với bạn thân của cô. Chuyện này đã xảy ra cho những người khác, nhưng cô không tin nó lại xảy ra cho mình. Mặc dù cô đã hỏi anh về chuyện này vào hôm lễ Tạ Ơn. Cô đã hoàn toàn tin tưởng chồng. Peter không phải là loại người ấy, hay cô nghĩ như thế. Nhưng sự thực anh đã thuộc vào loại người ấy. Anh không nói chuyện với Tanya từ khi cô về nhà. Trong ba tuần, mọi việc đã thay đổi. Tanya nhìn anh ngồi bên kia bàn, mắt lộ vẻ hoàn toàn thất vọng. Trông anh cũng khổ sở không kém. Anh cảm thấy như thể đã giết chết cô. Cô sụt mất gần ba ký trong vòng ba ngày, với thân hình nhỏ bé mà sụt cân như thế là quá nhiều. Mắt cô trông dại đi, chỉ còn là hai lỗ xanh sâu hoắm, bên dưới có hai vòng thâm quầng. Trông anh cũng gầy hơn trước. Không ai thấy Alice từ khi cô về nhà, họ chỉ gặp nhau trong bếp, khi câu chuyện xảy ra.
- Anh không biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào,
- Peter thành thật nói với Tanya, đầu gục xuống. Anh cảm thấy ngao ngán quá. - Tự nhiên nó xảy ra như vậy. Anh không nghĩ đến chuyện ấy. Anh không bị cô ấy lôi cuốn. Anh và cô ấy thường gặp nhau trong thời gian em đi xa. Cô ấy giúp anh chăm sóc các con rất nhiều.
- Và chăm sóc anh luôn, - Tanya tức giận đáp. - Chị ta ve vãn anh, hay do anh chủ động? - Tanya không muốn biết chi tiết chuyện này. Nhưng tự nhiên cô hỏi thế.
- Tự nhiên xảy ra thôi, Tan à. Anh và các con đến nhà cô ấy để ăn pizza. Các con về nhà để làm bài tập. Anh không biết.... Anh cô đơn... anh mệt mỏi... anh và cô ấy mở chai vang và sau đó anh lên giường. - Peter trông có vẻ đau đớn và cô cũng vậy.
- Chuyện ấy xảy ra khi nào? Trong lúc anh nói anh yêu em, trong lúc em gọi anh vào bất cứ lúc nào em có thể rời sàn quay để gọi anh ư? Chuyện này xảy ra bao lâu rồi? - Nghĩ đến chuyện ấy xảy ra bất cứ khi nào, khiến cô hốt hoảng trong lòng. Cô không biết mình đã nhẹ dạ điên khùng bao lâu và Peter đã lừa dối cô bao nhiêu tuần, bao nhiêu tháng. Cô nghĩ họ ngủ với nhau vào dịp lễ Tạ Ơn và khi ấy cô lại tự nhủ mình là kẻ hoang tưởng. Cô muốn biết sự thật.
- Sau lễ Tạ Ơn. Cách đây hai tuần. - Peter nghẹn ngào khi nói ra lời. Tanya đã đi cách đây ba tuần. Điều duy nhất cô biết chắc là việc đi làm phim ở L.A là một sai lầm trầm trọng. Nếu việc này làm hỏng cuộc hôn nhân của họ, thì cô sẽ không tha thứ cho mình hay là Peter.
- Việc này chỉ xảy ra một lần thôi, hay sẽ diễn ra lại?
- Đã xảy ra hai lần, - anh thẫn thờ đáp. - Anh nghĩ vì cả hai đều cô đơn. Cô ấy cần có người chăm sóc. - Anh có vẻ rất buồn, buồn cho tất cả mọi người. Chưa bao giờ họ buồn như thế. Đây là nỗi lo sợ tệ hại nhất của Tanya. Cô không ngờ có chuyện như thế này, không ngờ cả chồng lẫn Alice.
- Em cũng cần có người chăm sóc, - Tanya nói rồi bật khóc.
- Không, em không cần, - anh đáp, nhìn vợ một cách kỳ lạ. - Em không cần anh, Tan à. Em có thể làm mọi chuyện, bao giờ cũng vậy. Em có sức mạnh, có thể tự lập và có sự nghiệp. - Cô có vẻ sửng sốt trước lời anh nói.
- Em đi làm phim vì anh nói em nên đi. Anh nói đây là cơ hội ngàn năm có một, em không nên bỏ lỡ. Em không đi khỏi nhà để tìm sự nghiệp. Nghề viết đối với em chỉ là ưu tiên hạng nhì, chắc anh biết. Anh với các con mới là ưu tiên hàng đầu và bây giờ vẫn thế. Peter có vẻ như không tin cô, hai người ngồi nhìn nhau qua bàn ăn. Ngay lúc ấy cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người rộng mênh manh, rộng hơn cả miệng cái khe lớn Grand Canyon.
- Anh nghĩ, nó không đúng như thế nữa. Em cứ nhìn cuộc sống em đang sống ở đấy thì rõ. Em sẽ không muốn trở về đây nữa đâu. - Peter có vẻ tin như vậy.
- Đừng nói vớ vẩn như vậy. Em không muốn cuộc sống ở đấy. Con người của em không phải như thế. Em chỉ muốn viết kịch bản thôi, một lần thôi. Em không thay lòng đổi dạ. Cuộc sống của em là ở đây.
- Em muốn nói sao tùy ý, - anh đáp, giọng điệu giống như Meg. Tanya muốn tát anh, nhưng cô kiềm chế được. Rõ ràng anh không tin gì cô hết. Nhưng lỗi không phải ở cô, mà là lỗi ở anh. Cô đang làm việc ở L.A, nhưng cô không dan díu với ai hết.
- Anh sẽ làm gì, Peter? Anh muốn gì? - Cô hỏi, nín thở. Còn anh ngồi cúi đầu, thoạt tiên nhìn tay cô rồi nhìn cô.
- Anh không biết. Chuyện này còn quá mới. Anh không ngờ nó xảy đến, Alice cũng vậy. - Peter thành thật nói. Bây giờ Tanya có vẻ như một người xa lạ. Trước đây anh chưa bao giờ thấy cô tức giận như thế này. Thực vậy, cô rất đau lòng, những lời thốt ra khỏi miệng cô nghe hết sức phẫn nộ.
- Tôi không tin, - Tanya tức giận nói. - Tôi nghĩ chị ta đã đeo theo anh và các con. Chị ta thấy cơ hội đến ngay khi tôi đi. Chị ta dụ dỗ Megan từ mùa hè vừa qua.
- Cô ấy không dụ dỗ, mà là yêu nó. - Anh bênh vực Alice, khiến cô càng thấy tức hơn, vì không đồng ý với anh.
- Còn anh thì sao? - Tanya hỏi, giọng khàn khàn, nước mắt chảy xuống má. - Anh yêu chị ta phải không?
- Anh không biết gì hết ngoài sự bối rối. Anh không lừa dối em lần nào hết, Tan, trong suốt hai mươi năm. Anh muốn em biết cho điều đó.
- Bây giờ tình hình khác rồi phải không? - Tanya khóc ngất. Anh đưa tay nắm tay cô nhưng cô rút tay lại.
- Đối với anh thì khác nhiều, - anh đáp, vẻ đau khổ.
- Nếu em không đi L.A, thì chắc không có chuyện gì thay đổi. - Bây giờ mà trách cô thì thật không côngbằng, thế mà anh vẫn trách. Còn riêng cô, cô cũng trách mình.
- Rồi bây giờ em phải làm gì? Sau lễ Tạ Ơn, em không muốn trở lại đấy và anh nói nếu em không đi, em sẽ bị kiện.
- Có lẽ đúng thế. - Nhưng bây giờ quá trễ rồi. Sự việc đã xảy ra rồi, anh đã quyết định làm thế, cả hai người đã quyết định.
- Bây giờ anh định làm gì với Alice? - Tanya hỏi, giọng hốt hoảng. - Có phải đây chỉ là việc bốc đồng, hay còn thêm nữa? Anh nói anh không biết anh có yêu chị ta không? Như vậy nghĩa là sao? - Tanya cố gắng hết sức mới nói ra được những lời như thế. Cô muốn biết điều đó. Cô có quyền biết anh có yêu chị ta hay không.
- Nghĩa là như anh vừa nói đấy. Anh không biết. Anh yêu cô ấy như yêu một người bạn và cô ấy là người tuyệt vời. Anh và cô ấy có thời gian vui vẻ với các con, cùng nhìn cuộc đời theo một hướng. Có nhiều điều anh và cô ấy cùng thích như nhau, trước đây anh không hề nghĩ đến như thế. Và anh cũng yêu em, Tan. Mỗi lần anh nói với em như thế là anh nói thật lòng đấy. Nhưng anh biết em sẽ không sống ở đây nữa. Em đã ngán cuộc sống ở đây. Em chưa biết, nhưng anh thấy điều đó khi anh đến L.A. Bây giờ em là người của họ. Alice và anh giống nhau hơn. Anh và cô ấy bây giờ có điểm chung hơn là anh và em. - Lời anh quá sức tàn bạo, khốn nạn, Tanya mở to mắt nhìn anh đăm đăm.
- Sao anh có thể nói được như thế? - Cô có vẻ hoảng hốt. - Nói thế là quá bất công. Em làm việc. Em viết kịch bản. Em không đóng phim, không phải tài tử. Em vẫn là người khi em mới rời nhà cách đây ba tháng. Nếu anh cho rằng em dấn thân vào những chuyện bậy bạ, không bao giờ về lại đây, hay là nếu em về, em cũng rất khổ sở, thì thật quả bất công. Em không muốn thế. Em muốn cuộc sống mà chúng ta đã sống lâu nay.
Em yêu anh, em không dan díu với ai ở L.A. Em sẽ không bao giờ làm thế, cũng không muốn làm thế. - Tanya đau đớn nói.
- Anh thật khó tin em muốn sống cuộc sống như bấy lâu nay, - anh nói, vẻ buồn rầu. Đây là cái cớ để biện hộ cho việc anh đã làm.
- Vậy thì sao? Có phải anh thuê cô vợ khác trước khi tôi làm xong việc không? Anh sẽ làm gì? Có phải anh đang phỏng vấn tìm “một người nội trợ, vì anh không cần nhà văn viết truyện phim nữa”? Có gì sai trái với anh? Có gì sai trái với chị ta? Có chuyện gì hại đến danh giá, lòng tin và sự tốt đẹp không? Chị ta tuyên bố là bạn thân của tôi. Vậy tại sao bỗng nhiên chị ta lừa dối tôi, phản bội tôi chỉ vì tôi bận đi làm phim ở L.A? Chắc là với sự khuyến khích của anh, tôi có thể nói như thế. - Mắt cô long lanh khi nhìn chồng, nhưng trong sự giận dữ ấy là nỗi đau khổ. Peter không biết nói gì với vợ. Anh nghĩ là cô nói đúng, nhưng việc ấy không thay đổi được gì. Họ không thể làm cho tình hình khác đi. Anh đã dan díu với Alice.
- Anh sẽ làm gì ở đây, Peter? Bây giờ anh sẽ làm gì?
- Tôi không biết. - Anh có vẻ đờ đẫn. Alice cũng đã hỏi anh câu hỏi ấy sáng nay. Chỉ trong phút chốc, cuộc sống của ba người rối như tơ vò.
- Anh có bằng lòng chấm dứt gặp chị ta, vun xới cuộc hôn nhân của chúng ta lại không? - Cô nhìn anh một hồi lâu, ánh mắt gay gắt, không biết có nên tin anh lại không. Làm sao anh tránh gặp Alice ở ngay sát bên cạnh được? Ngay khi Tanya rời nhà đi L.A, họ sẽ gặp lại nhau. Cô không tin hai người này nữa. Việc này giống như sét đánh vào cô và cuộc hôn nhân của họ. Cô muốn biết Peter cảm thấy như thế nào, cô không biết anh có hiểu mình không, nhưng rõ ràng anh không hiểu. Anh vẫn còn hết sức choáng váng trước điều anh đã làm và kinh ngạc khi biết Tanya đã đoán được điều đó. Chuyện xảy ra giống như cơn thủy triều ập vào đời họ.
- Anh không biết, - anh nói lại. Rồi anh nhìn vào mắt cô. Hai người đều phờ phạc. - Anh muốn vun đắp lại hôn nhân của chúng ta. Anh muốn trở lại cuộc sống như chúng ta đã sống trước khi em đi L.A. Nhưng anh cũng muốn tìm cách để giải quyết tình cảm với Alice. Giữa anh và cô ấy có vấn đề tình cảm, nếu không thì đã không xảy ra chuyện này. Anh cô độc và mệt mỏi khi phải một mình quán xuyến việc nhà, nhưng anh nghĩ không phải vì thế thôi mà việc này xảy ra. Có lẽ có việc gì đó đáng nói trong vấn đề này. Đây không phải là chuyện hoàn toàn sai lầm, hay là ngủ với nhau một cách tình cờ. Ước gì anh nói được đó là cái gì, nhưng anh chắc sẽ không nói được. Anh phải tìm cho ra nguyên nhân khiến anh đã làm như thế và có trách nhiệm đối với cả ba chúng ta.
- Anh đề nghị giải quyết việc này như thế nào đây?
Lần lượt thử sức chúng tôi phải không? Anh muốn chúng tôi tránh gặp nhau, đừng gây nhiều phiền phức phải không? Cả hai người đã phá hủy đời tôi, phá hại gia đình tôi, phá mọi thứ tôi tin tưởng. Tôi đã tin anh... Bây giờ tôi phải làm gì? - Cô hỏi, nức nở khóc. - Anh muốn gì?
- Anh cần thời gian để nghĩ ra cách giải quyết, - anh đáp, giọng khàn khàn. Tất cả họ phải làm thế. Alice đã nói với anh rằng chị ta yêu anh, yêu từ khi chồng chết. Chị ta cứ nghĩ sẽ không có cơ hội để yêu, nhưng bây giờ đã có. Anh không biết xử trí ra sao khi nghe chị ta nói thế. Anh bối rối hoàn toàn, bị giằng co giữa điều hai người phụ nữ đã nói với anh.
- Anh có muốn tôi bỏ việc làm phim ngay bây giờ không? Tôi sẽ bỏ ngay. - Tanya đề nghị, anh lắc đầu.
- Họ sẽ kiện em, vì họ đã chi phí cho em rất nhiều và vì những thiệt hại của bộ phim. Chúng ta không cần phải chịu đựng sự phiền phức này. Việc này càng làm rối ren thêm mà thôi. Em phải làm cho xong bộ phim. - Mặt anh có vẻ hầm hầm.
- Và trong khi tôi làm việc ở L.A, thì ở đây anh và Alice sẽ tiếp tục ngủ với nhau. Anh có nghĩ đến chuyện con cái sẽ nghĩ sao về chuyện này không? Chúng sẽ không xem anh là vị anh hùng nữa.
- Anh biết. Nhưng anh không có gì anh hùng hết. Anh cảm thấy mình là kẻ khốn nạn. Anh đã sai lầm khi làm việc sai trái này. Anh đã lừa dối em. Việc đã xảy ra không thể thay đổi được. Nhưng anh cần tìm xem có phải đây là sự sai lầm do tình cờ, hay có cái gì thúc đẩy anh làm thế. Bây giờ anh gặp cô ấy nhiều hơn gặp em, Tan à. Anh và cô ấy có điểm chung hơn, cùng làm những việc như nhau, cùng có chung bạn bè, cùng muốn có đời sống như nhau. Em thì đang sống ở một thế giới khác hẳn, làm công việc khác với anh. Em muốn thế. Phải thành thật nói như vậy. Có lẽ em chỉ muốn viết, nhưng em đang sống trong cảnh xa hoa, diễm lệ. Em không thể tách hai việc ấy ra được. Nếp sống gắn liền với công việc. Anh thấy em có vẻ rất thoải mái trong ngôi nhà trệt ở khách sạn Beverly Hills ấy. Anh thấy em không đi thuê một căn phòng giá rẻ ở khu vực ấy, hay đi xe thường thay vì ngồi trên chiếc Limo sang trọng mà họ đã dành cho em. Anh nghĩ em thích những thứ đó, mà tại sao không? Em có quyền hưởng những thứ ấy. Nhưng anh thấy chắc em sẽ không từ bỏ cuộc sống ấy trong sáu tháng nữa. Anh đoán thế nào em cũng muốn làm bộ phim khác, rồi bộ khác nữa... em sẽ không muốn cuộc sống ở đây hay không muốn anh nữa.
- Anh không có quyền quyết định cho tôi, hay bảo tôi phải nghĩ như thế này, phải muốn như thế nọ. Tất cả điều tôi mong muốn là về nhà sau khi làm xong công việc này. Và bây giờ anh nói tôi sẽ không về, ở đây sẽ không còn gia đình, sẽ có người khác thay vào chỗ tôi.
- Tình thế sẽ như vậy đấy, Tan à. - Anh buồn bã đáp.
- Anh không muốn sẽ xảy ra chuyện như thế.
- Nhưng chính anh gây ra sự thay đổi, chứ không phải tôi. Tôi không làm nên nông nỗi này, ngoại trừ việc tôi làm phim ở thành phố khác trong chín tháng. Tôi về nhà mỗi khi tôi có dịp. - Cô yêu cầu anh hãy công bằng, nhưng tình thế không được. Giống như thỉnh thoảng cuộc sống không được như ý.
- Như thế chưa đủ, - Peter nói thật lòng mình. - Anh muốn có người vợ ở với mình không phải chỉ hai đợt cuối tuần trong một tháng. Anh cần có người vợ ở nhà hàng ngày. Ba tháng vừa qua làm cho anh đau khổ đến chết đi được. Anh không thể chăm sóc con, làm việc, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Anh không làm hết các việc ấy cùng một lúc được. - Anh vừa nói vừa nhìn vợ, trông cô có vẻ tức giận trở lại.
- Tại sao chưa đủ? Tôi đã làm đủ bổn phận. Tôi không lừa dối anh để thư giãn cân não, mặc dù tôi có thể làm được. Tôi có thể làm việc ấy ở L.A, nhưng tôi không làm. - Cô biết chắc có nhiều người rất muốn ve vãn mình, nhưng cô không phản bội Peter. Thế mà anh và Alice đã làm như thế với cô. Cô đã bị hai người phản bội: chồng và bạn thân, cho nên nỗi đau đớn của cô tăng gấp đôi.
- Bây giờ chúng ta hãy giữ kín chuyện này trong thời gian nghỉ lễ. Chúng ta hãy cố bình tĩnh, nghĩ ra cách giải quyết. Anh sẽ cố thu xếp việc này trong thời gian em về lại L.A. Anh xin lỗi, Tan, anh không biết làm gì hay nói gì bây giờ. Anh cần thời gian để suy nghĩ. Tất cả chúng ta đều cần.
- Tôi đang tỉnh táo, - Tanya đáp, nhìn thẳng vào mắt chồng. Mặt cô tái mét. Chỉ có anh và chị ta mới điên. Hay có lẽ tôi điên khi ký hợp đồng viết kịch bản cho bộ phim. Nhưng tôi không đáng bị cảnh này. - Cô đáp. Nước mắt lại trào ra trên mặt cô.
- Đúng, em không đáng. Anh không muốn làm em đau đớn mãi. - Bây giờ việc trắng đen đã rõ, cho nên phải tìm cách để chọn lấy một phương pháp. Anh có hai người phụ nữ lôi kéo, giành giựt, và anh bối rối chưa biết xử trí ra sao. - Anh muốn chúng ta đừng nói cho các con biết chuyện này cho đến khi chúng ta tìm ra giải pháp. Em có đồng ý như thế không? - Cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Họ ở vào thế phải làm như vậy. Không nên để cho các con biết có chuyện đã xảy ra trong nhà. Giữa Tanya và Peter sẽ không tránh khỏi sự căng thẳng, vì bỗng nhiên Alice trở thành người không được chấp nhận trong nhà họ. Rất khó nói ra chuyện này. Cho nên trong những ngày nghỉ lễ Giáng sinh, họ phải nói dối với các con. Và dù họ có nói dối ra sao, thì ánh mắt của họ cũng để lộ chuyện khó xử của họ ra ngoài. Peter trông có vẻ buồn rầu, còn Tanya đau đớn ê chề. Alice tránh mặt và chị ta như kẻ điên loạn. Chị ta không muốn là người tình hờ của Peter trong thời gian Tanya vắng mặt.
Chị ta đã nói với Peter rằng, hoặc là anh phải kết hôn với chị ta, hoặc là phải chấm dứt mối quan hệ này. Mặc dù bối rối, nhưng chị ta vui khi thấy Tanya đã biết chuyện họ ngủ với nhau. Nhưng chị ta nói rằng chị ta không hối hận về việc họ đã làm. Chị ta yêu Peter, nên việc Tanya biết sự thật, bắt buộc anh phải có quyết định hoặc là chấm dứt, hoặc là phải tiến tới. Alice còn nói, chị ta sẵn sàng hy sinh tình bạn với Tanya để lấy Peter. Đây là tia sét đánh vào Peter.
Hai người đang ngồi nơi bàn trong bếp thì Megan và Molly đi vào. Họ thấy bố mẹ liền biết ngay có chuyện gì đã xảy ra. Mẹ họ trông phờ phạc, trước đây chưa bao giờ họ thấy Tanya như thế, ngoại trừ khi có ai chết. Bố họ đứng dậy lấy thùng rác đi đổ. Anh cần hít thở không khí trong lành bên ngoài một lát.
- Có chuyện gì thế? - Molly hỏi, nhìn mẹ. Tanya cố làm ra mặt vui vẻ, nhưng vẫn không che được nét buồn rầu.
- Không có gì. Một người bạn cũ của mẹ thời còn đi học đại học đã qua đời. Mẹ vừa mới biết và mẹ nói cho bố nghe về chuyện này. Chuyện này làm cho mẹ buồn, thế thôi. - Cô cười và lau nước mắt.
- Con xin lỗi, mẹ. Con có thể làm được gì không? - Tanya lắc đầu, không nói được, vừa khi Peter đi vào. Mắt cô gặp mắt anh, trông anh cũng có vẻ thất thần như cô, Megan thấy hết. Một lát sau, các cô lên lầu và Jason đi vào. Cậu ta cũng thấy thế và một giờ sau, cậu ta bàn việc này với các cô em. Cửa phòng ngủ của bố mẹ đóng kín, không ai nghe gì suốt cả buổi chiều. Họ biết có chuyện không ổn đã xảy ra, nhưng họ không nghĩ ra đấy là chuyện gì. Họ cảm thấy đây là chuyện nghiêm trọng. Megan sợ mẹ cô sẽ ly dị để đi L.A.
- Em không nghĩ như vậy, - Molly đáp. - Mẹ sẽ không đời nào rời bỏ bố và chúng ta. - Cô tin chắc như vậy.
- Sang năm sẽ không có “chúng ta” nữa đâu, - Megan nhắc chị như thế. - Mà năm nay bà ấy đã bỏ chúng ta rồi. Tin em đi, bà ấy sẽ đi. Em nghĩ như thế đấy. Trông cô buồn bã thật tội nghiệp. - Cô ta không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô thấy thương bố.
- Mẹ trông cũng buồn như bố, - Jason nói với hai em.
- Anh hy vọng hai người không đau ốm gì hết. - Họ nghĩ đây là vấn đề sinh tử, hay gần như thế, cả ba người đều rất bối rối. Peter và Tanya lại bàn bạc với nhau ở trong phòng, họ cố nói nhỏ để các con không nghe gì.
Chiều hôm đó, không khí buồn thảm phủ khắp nhà. Cuối cùng Tanya phải đi mua cây Giáng sinh với Jason, để thay đổi không khí trong nhà. Nhưng khi cô trang hoàng cây Giáng sinh, cô đã khóc và Molly nhìn thấy. Cô bé muốn biết nguyên nhân, nhưng Tanya không nói. Thời gian những ngày lễ còn lại, mọi người đều không vui, nhất là Tanya và Peter. Tanya thấy Alice một lần khi chị ta ở trên đường lái xe vào nhà và Tanya quay mặt đi. Khi Megan hỏi mẹ, tại sao không mời Alice vào uống một ly lần nào từ khi về. Tanya viện cớ rất mơ hồ để nói, cô nói rằng họ quá bận việc. Megan liền công kích cô ngay.
- Mẹ ghen với cô ấy phải không? Vì cô ấy rất tốt với tất cả mọi người trong nhà này, cô ấy giống như mẹ thứ hai của bọn con. Mẹ hãy nghĩ lại mà xem, nếu mẹ ở nhà vào năm học cuối của chúng con, thì chắc cô ấy không làm những việc này. Cô ấy làm thế vì mẹ bỏ rơi chúng con. - Megan nói với một giọng ti tiện, thiển cận của con nít. Tanya không nói gì, cố gắng để khỏi khóc. Nhưng cô thấy điều này đem áp dụng cho Peter thì quả đúng. Nếu cô không đi L.A thì Alice sẽ không đến chăm sóc, hay mời anh và các con họ đến nhà ăn tối nhiều lần trong một tuần. Nói tóm lại, theo Megan, cô tự chuốc lấy hậu quả này. Tanya tự hỏi không biết như thế có đúng không. Nhưng cô đã ở L.A ba tháng và cũng cô độc, cô không hề lừa dối Peter.
Không khí trong nhà nhuốm màu thù hận, thất vọng suốt cho đến tối trước Giáng sinh. Họ cùng đi nhà thờ như mọi năm. Nhưng năm nay họ không có Alice và hai con của chị ta đi cùng. Họ đi riêng. Chỉ có Megan phàn nàn việc họ không ngồi với Alice, cô ta cảm thấy thương xót Alice, bèn đến ngồi với chị ta trong nhà thờ. Tanya thì suốt buổi lễ, hai tay úp lấy mặt, nước mắt chảy xuống má. Peter nhìn hai người phụ nữ suốt buổi lễ. Một người đưa mắt nhìn cầu xin anh đến và bắt đầu cuộc sống mới với mình, còn người kia than khóc cho cuộc sống cũ. Anh đã nói với Alice trước đó mấy hôm rằng anh không thể nói chuyện được với chị ta cho đến khi đã giải quyết xong việc này. Vì thế mà chị ta rất bối rối, bây giờ có vẻ hoảng sợ. Chuyện họ làm tình với nhau chớp nhoáng như cơn thủy triều và chỉ làm cho tình thế có vẻ xấu hơn.
Họ không vui vẻ nói với nhau suốt ngày Giáng sinh, sau đó các con họ đi trượt băng ở Tahoe và có kế hoạch sẽ đón giao thừa trong núi. Tanya tin rằng các con họ sung sướng khi được ra ngoài. Cô đã làm hết sức để che giấu chuyện xảy ra, nhưng chuyện giấu giếm này không thuyết phục được ai và ngay khi các con họ ra đi, cô và Peter có vẻ như sắp bị suy nhược thần kinh. Mỗi lần cô không thấy Peter, thì cô lại nghĩ anh đang ở với Alice. Cô không còn tin anh nữa và có lẽ sẽ không bao giờ tin nữa.
Họ chọn phương án không đón giao thừa, Tanya nói cô không thể làm được. Họ nằm trên giường nói về sáng đầu năm mới. Đêm qua họ đi nằm lúc mười giờ, nhưng hai người có vẻ như không ngủ. Sáng nào Tanya cũng thức dậy trong cảm giác đau đớn, nhớ lại giây phút đã xảy ra chuyện phản bội. Cô không hỏi anh đã có kế hoạch gì chưa. Cô nghĩ khi có, thế nào anh cũng sẽ nói.
Họ nằm bên nhau trên giường, nhìn ra cửa sổ. Tanya có thể thấy góc mái nhà của Alice, cô nằm lặng lẽ nhìn. Peter nằm ngửa, nhìn trần nhà mà nói.
- Anh sẽ chấm dứt với Alice, - anh rầu rĩ nói. - Anh nghĩ đấy là việc làm chính đáng. - Im lặng trong phòng, Tanya nghĩ rằng điều chính đáng sẽ không bao giờ được thực hiện. Việc chấm dứt chỉ là biện pháp tạm thời hay nhất.
- Anh muốn như thế, phải không Peter? - Cô hỏi nhỏ. Anh gật đầu. - Anh có nghĩ anh sẽ chấm dứt được không? Chị ta có để cho anh chấm dứt không? - Cô biết hơn ai hết rằng khi Alice muốn cái gì, chị ta sẽ bám riết cho bằng được.
- Cô ấy rất biết điều. Cô ấy nói sẽ đi xa một thời gian. Cô ấy có việc phải làm cho một phòng triển lãm ở châu Âu. Việc này sẽ giúp bọn anh xa nhau. Nghĩa là không phải cô ấy sẽ đi mãi. - Anh thở dài. Anh không thích thảo luận chuyện này với Tanya, nhưng anh nghĩ mình phải nói. Cô đã đợi để nghe quyết định của anh hơn hai tuần rồi và Alice cũng vậy. Anh đã nói với chị ta vào chiều hôm qua và chị ta bằng lòng. Chị ta không vui vì phải làm như thế, nhưng chị ta nói chị thông cảm và nếu anh thay đổi ý kiến, hãy báo cho chị ta biết. Cánh cửa luôn luôn mở chờ anh. Điều này càng gây thêm khó khăn cho anh. Anh nghĩ cần phải đóng cánh cửa này để cứu vãn hôn nhân của mình.
- Khi chị ta về lại thì sao? - Tanya hỏi, vẻ lo lắng.
- Bọn anh sẽ sống xa nhau một thời gian, cho đến khi tình hình trở lại bình thường. - Nhưng ba người đều biết họ sẽ không xa nhau. Tanya không nói gì với Alice, nhưng cô không có ý định sẽ nói chuyện lại với chị ta. Và khi cô về lại L.A, cô cũng không tin Peter nữa. Nếu không có Alice, thì có lẽ anh cũng đã ngủ với người khác. Khi Alice ở châu Âu về, cô không tin họ có thể xa nhau được. Đấy là hoàn cảnh rất khốn khổ cho tất cả.
Tanya gật đầu rồi đứng dậy đi tắm. Cô không thể quàng tay ôm cổ Peter nói rằng mình yêu anh. Cô không biết mình cảm thấy như thế nào nữa. Tức giận, phẫn nộ, thất vọng, lo sợ, đau đớn, buồn rầu. Cô cảm thấy vô số cảm xúc ập đến, nhưng không có cảm xúc nào vui, ngay đến cảm xúc yêu đương cũng không còn nữa. Cô hy vọng đến lúc mối liên hệ vợ chồng của họ trở lại như cũ, cô sẽ có cảm xúc đó, nhưng cô nghĩ điều đó rất khó. Hoàn cảnh đã dựng nên bức tường giữa họ. Peter không cố sức để leo qua bức tường mà cô đã xây nên. Anh nghĩ với thời gian sẽ có thể xảy ra việc đó, nhưng thời gian này là lúc anh sống trong cảnh cô đơn.
Trong nỗ lực hàn gắn sự đổ vỡ này, anh đã mời cô đi ăn tối trước khi cô trở lại L.A. Alice đã đi châu Âu. Và Jason rời nhà đến trường vào ngày hôm ấy. Những ngày nghỉ lễ chán nản và cực kỳ căng thẳng từ đầu cho đến cuối. Tanya bằng lòng đi với chồng, nhưng cô ít nói. Họ cố làm hòa trong bữa ăn, nói về chuyện con cái, những đề tài linh tinh. Buổi tối không có gì vui vẻ, nhưng họ nghĩ phải bắt đầu từ đâu đó. Cả hai đều thận trọng cố tránh nói đến Alice. Tối đó khi nằm ngủ, Peter thử mở màn với cô lần đầu kể từ khi cô về nhà và việc tìm ra anh ngoại tình. Nhưng khi anh nhẹ đặt tay lên lưng cô, Tanya liền rùng mình. Cô quay người đi, rồi quay lại. Trong bóng tối, anh không thấy nước mắt chảy ra trên mặt cô. Nhưng anh có thể nghe giọng cô ướt nước mắt.
- Tôi xin lỗi, Peter... Tôi không thể... chưa thể... - Tanya nói nhỏ.
- Được. Anh hiểu, - Peter nói rồi quay khỏi vợ. Anh không ôm vợ vào lòng mấy tuần rồi, hay không nói anh yêu cô. Cô muốn nghe chồng nói thế. Tất cả câu chuyện của họ đều nói về Alice. Chị ta vẫn lơ lửng giữa hai người như thể đang nằm giữa họ ở trên giường.
Khi anh nằm ngửa trên giường, Tanya nằm quay đầu trên gối, mở to mắt nhìn chồng, lòng phân vân không biết rồi đây mọi chuyện có trở lại như cũ không.