Chương 12
Lần này trở lại L.A, Tanya còn đau khổ hơn trước rất nhiều. Cô ôm ghì từng người con, nước mắt đầm đìa và hết sức buồn đến nỗi khi bước chân ra đi, cô không nói được lời nào. Ngay cả Megan cũng thương xót cho cô. Nhất là bây giờ cô gái không có người đàn bà nào làm cố vấn cho mình. Megan biết Alice sẽ đi xa ít nhất là một tháng. Chị ta đã gọi cho cả hai cô gái để tạm biệt. Họ không biết Alice sẽ đi đâu, người duy nhất chị ta cho biết nơi đến là Peter, nhưng anh không cho ai biết thông tin này, mà ngay cả anh cũng không muốn biết. Anh không biết có tin được chính mình không, nếu còn giữ địa chỉ của Alice. Anh đã ghi địa chỉ và số điện thoại của Alice lên giấy, nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh xé vụn tờ giấy, ném vào sọt rác. Làm thế cho yên ổn, anh nghĩ, vì biết đâu một đêm nào đó yếu lòng, anh sẽ gọi chị ta và yêu cầu chị ta quay về. Anh đã quyết định bỏ chị ta và tin chắc mình sẽ bỏ được. Anh tin chắc như thế sau nhiều ngày phân vân, thắc mắc. Peter thấy khó chịu khi biết Tanya không tin mình. Khi anh lái xe đưa vợ ra phi trường, cô quàng tay qua vai anh, nhưng anh thấy cô vẫn còn vẻ phờ phạc.
- Em vẫn còn yêu anh, Peter à, - cô buồn bã nói.
Trước khi đi, họ vẫn cố không làm tình với nhau. Mỗi lần cô nghĩ đến chuyện ấy, cô lại nhớ đến cảnh Peter phụ cô để tằng tịu với Alice. Cô phải mất thêm một thời gian nữa cho hoàn toàn bình phục sau cú sốc này và cảm thấy thoải mái lại với anh.
- Anh cũng yêu em, Tan à. Anh xin lỗi vì đã gây ra chuyện này. - Chuyện này đã phá hỏng ngày lễ Giáng sinh của gia đình chúng ta. Dù họ cố gắng che giấu đến đâu đi nữa, thì các con của họ cũng thấy được giữa hai người đã có chuyện gì không ổn xảy ra. Cả Peter và Tanya không chịu bàn thảo về chuyện này, nên càng làm cho tình hình tệ thêm và các con của họ càng lo lắng hơn.
- Em hy vọng việc này sẽ tốt đẹp hơn, - Tanya buồn bã nói.
- Anh cũng vậy, - Peter thành thật trả lời. Anh muốn cuộc hôn nhân của họ tốt đẹp trở lại. Anh không biết sự tai hại do việc này gây ra nhiều bao nhiêu, nhưng rõ ràng là rất nhiều.
- Em sẽ về nhà vào thứ sáu, nếu được. - Cô tự hỏi, nếu cô không về được thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh sẽ ngủ với ai? Alice ở đâu? Anh có tìm người khác không? Tanya cảm thấy không yên tâm. Cô đã tin anh suốt hai mươi năm, nhưng bây giờ cô không còn tin nữa. Cảm giác này thật khủng khiếp. Anh có thể thấy được cảm giác ấy hiện ra trong mắt cô. Mỗi lần cô nhìn anh, anh cảm thấy ánh mắt cô trách móc và nỗi đau ê chề trong tim cô. Thật khó sống với ánh mắt như thế, nên việc họ xa nhau một thời gian có lẽ sẽ làm cho hai người nhẹ bớt đau khổ trong lòng. Ba tuần vừa qua, họ đã quá đau khổ. Cô không thích rời khỏi chồng và các con, nhưng cô sung sướng trở lại L.A. Bỗng cô thấy Peter đã nói đúng. Cô chỉ muốn thoát khỏi gia đình, mặc dù việc này làm cho tim cô tan nát.
Cô đến ngôi nhà trệt lúc tám giờ tối hôm đó và lần này ngay cả những căn phòng nhỏ vui tươi trong ngôi nhà của khách sạn Beverly Hills cũng có vẻ buồn thảm đối với cô. Cô lại muốn về nhà, nhưng không về được. Cô muốn ở tại Ross với chồng, như cuộc sống trước đây. Cô tự hỏi không biết cuộc sống có được lại như thế không. Bây giờ cô đã trở lại ngôi nhà trệt và cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, cô nhớ Jason và các cô con gái. Tanya cảm thấy mình như thể bị lạc mất trong ba tuần qua. Điều duy nhất cô không mất là các con, nhưng cô cảm thấy chúng đã ở ngoài tầm với của cô rồi. Đêm đó cô không gọi cho Peter và anh cũng không gọi cho cô. Sự im lặng của ngôi nhà trệt số 2 nặng nề, ảm đạm. Cô không thèm mở nhạc mà chỉ nằm xẹp trên giường, yêu cầu tổng đài đánh thức cô dậy và khóc cho đến khi ngủ thiếp. Dù sao thế này cũng dễ chịu hơn. Cô khỏi lo có Peter nằm bên cạnh và phân vân không biết anh nghĩ gì, phải chăng anh biết tin tức của Alice. Tanya cảm thấy như mình không thể ngăn cản được mối tình của họ. Cô không biết lời hứa chấm dứt mối tình của chồng với Alice có thành thật không, hay anh lại tiếp tục tái diễn. Cô không biết tin điều gì nữa. Trước đây cô đã tin anh, nhưng thế giới nhỏ bé an lành của cô đã sụp đổ như ngôi nhà giấy trong ba tuần qua.
Ngày hôm sau, mặc dù điện thoại gọi đánh thức cô dậy sớm, nhưng cô cảm thấy sung sướng khi trở lại sàn quay. Max là người đầu tiên cô gặp, ông ta đang chia ổ bánh mì với Harry. Con chó thấy Tanya liền vẫy đuôi và cô vỗ vỗ lên nó với nụ cười mệt mỏi trên môi.
- Chào mừng cô trở lại, - Max nói, cười với cô. Chưa đầy một giây, ông đã thấy nỗi đau đớn của Tanya hiện ra trong ánh mắt. Cô có vẻ bơ phờ khủng khiếp và sút mất gần năm ký. Ông giả vờ không chú ý, hỏi: - Nghỉ lễ vui không?
- Vui, - cô đáp với giọng tự nhiên. - New York như thế nào?
- Băng giá và tuyết rơi, nhưng vui. Tôi thấy mình quá già khi gặp bầy cháu. Chỉ có ai còn trẻ mới nên gặp cháu. Chúng làm cho tôi mệt lừ. - Cô cười. Khi ấy Douglas xuất hiện với một xấp giấy có lời ghi chú. Những sự thay đổi trong kịch bản vừa qua đã được phân phối trong chiếc kẹp mới có màu lam. Thật khó mà theo dõi những chỗ thay đổi trong kịch bản, vì có quá nhiều.
- Chào mừng trở lại Hollywood, - ông ta nói, chân mày nhướng cao. - Cô vui vẻ ở Marin chứ? - Ông ta hỏi, giọng mỉa mai. Nếu được vui vẻ thì cô đã không như thế này. Trông cô bây giờ quá gầy, như là không ăn gì từ khi về đến giờ. - Cảm ơn ông, Douglas.
- Tôi bị cảm. - Cô giấu sự thật và nghĩ là ông ta tin cô.
- Vậy thì xui xẻo. Chào mừng bà trở lại làm việc, - ông ta nói rồi bỏ đi. Ông ta ở lại sàn quay suốt buổi sáng để xem công việc tiến triển như thế nào. Họ đang quay những cảnh rất hóc búa, nhưng may thay lần này Jeans Amber nhớ lời thoại. Trông cô ta có vẻ hạnh phúc, người ta đồn rằng cô đi nghỉ lễ ở St. Bart’s với Ned Bright. Cả hai đều trông rất sung sướng và trong cảnh nào, họ cũng diễn xuất rất sinh động.
Đến giờ nghỉ ăn trưa, Max tươi cười, hô lớn:
- Cắt! Cho in! A, đôi tình nhân trẻ quá tuyệt! - Như thế tức là anh ta ưng ý đoạn phim vừa qua. - Bà không sao chứ?
- Ông chưa thấy có người nào xanh lét như thế. - Nếu bà còn bệnh, thì cứ nghỉ. Chúng tôi sẽ gọi cho bà ở khách sạn.
- Không, tôi không sao. Chỉ mệt thôi.
- Bà sụt cân quá nhiều. - Ông lo cho Tanya, cô biết vậy nên rất cảm động.
- Phải, tôi thấy thế, - cô thẫn thờ đáp, giả vờ tập trung vào bản thảo, nước mắt lưng tròng. Cô không muốn ông ta thấy cô khóc, nhưng nước mắt chảy xuống má cô và ông ta đã thấy. Ông bèn đưa cho cô khăn giấy.
- Bà có vẻ đã gặp chuyện gì khủng khiếp, - ông ta dịu dàng nói. Harry nhìn hai người trao đổi, ánh mắt nó có vẻ ngạc nhiên. Ngay cả nó cũng biết có chuyện không ổn.
- Phải, rất khủng khiếp. - Tanya lau mũi và cười qua nước mắt, rồi lau mắt. - Đợt nghỉ lễ này kém vui hơn đợt trước. Đợt này không được tuyệt vời lắm.
- Lần này chắc có chuyện rất ngược đời. - Chồng bà đã làm gì? Nhốt bà trong hầm tối và không cho ăn phải không? Bà biết không, có 800 số để bà gọi trong trường hợp này. Tôi nghĩ con số vừa rồi tôi gọi là 1-100-L.Y.D.I. Số này rất hiệu nghiệm. Họ phái đến chiếc xe tải cứu nạn và đem người khốn nạn đi. Hãy nhớ con số này để phòng khi hắn ta làm lại. Đem điện thoại di động theo vào hầm. - Ông ta nói, còn cô khóc to hơn và ông đưa thêm khăn giấy cho cô.
- Không hẳn tệ mạt như thế đâu. - Rồi cô dừng nói, suy nghĩ một lát rồi thành thật nói tiếp. - Thực ra, nó tệ hơn. Thú thật, cả đợt nghỉ lễ rất khốn nạn. - Nói được với ông ta như thế cô cảm thấy nhẹ người.
- Thỉnh thoảng nghỉ lễ bị như thế. Tôi thường gặp cảnh như vậy. Năm nay, tôi đi nghỉ lễ với con mới được vui. Thường thường tôi tình nguyện đến làm ở nơi phát chẩn hay đâu đấy. Như thế tôi cảm thấy đỡ hơn, vì có nhiều người kém may mắn hơn tôi và tôi nhận ra mình không quá tệ. Có lẽ bà nên làm cái gì như thế. - Tanya gật đầu. - Tôi xin lỗi, Tanya, - ông ta nói bằng giọng dịu dàng, thương cảm, vì thế mà cô càng khóc nhiều hơn. - Tôi gọi người thợ ống nước đến nhé? Tôi nghĩ bà có ống nước bị vỡ. Bà đã khoét rộng lỗ ở ống nước. - Cô khóc như mưa nhưng nghe ông ta nói lại thấy buồn cười.
- Tôi xin lỗi. Tôi quá bê bối. Tôi rất tệ từ khi về lại L.A. Mọi việc quá căng, tôi phải giả vờ như không có chuyện gì trước các con tôi. Nhưng từ khi về đây vào tối qua, tôi chỉ biết khóc.
- Cứ khóc cho đến khi nhẹ người. Vấn đề hết sức khó khăn à? Hay chỉ nhỏ thôi.
- Lớn, - cô đáp, nhìn vào mắt ông ta. Mắt cô như hai cái lỗ sâu hoắm. Ông ghét phải nhìn thấy như thế.
- Tôi có thể làm gì để giúp bà được không? - Cô lắc đầu. - Tôi đã nghĩ như vậy. Có lẽ thời gian sẽ làm cho bà bớt đau khổ.
- Có lẽ. - Nếu Peter nói thật và Alice cứ đi xa một thời gian lâu. Và nếu cô có thể về nhà cuối tuần. Nếu không, chỉ có Chúa mới biết việc gì sẽ xảy ra, nhất là khi Alice trở về. Cô không tin hai người ấy nữa và nghĩ rằng cô sẽ không tin nổi, cho nên không có cách gì để cô duy trì được tình nghĩa vợ chồng. Cô nhìn Max với vẻ khổ sở và quyết định tâm sự với ông. Cô không nói cho ai biết chuyện này từ khi phát hiện ra việc ngoại tình của Peter. Những người cô tin cậy duy nhất trước đây là Peter và Alice. Cô không thể nói cho các con biết. - Hôm tôi về Marin, tôi phát hiện ra anh ta tằng tịu với người bạn thân của tôi. - Sự đau đớn hiện ra trong mắt cô. Max nhăn mặt.
- Chó thật! Chuyện này quá bậy. Bà bắt gặp họ tại trận không? Tôi hy vọng không.
- Không. Ánh mắt anh ta đã làm tôi nghi ngờ và đoán ra mọi chuyện. Tôi nghĩ là chuyện xảy ra vào hồi lễ Tạ Ơn, nhưng tôi không biết chính xác chuyện xảy ra khi nào. Có lẽ tôi đã cảm thấy việc này sẽ xảy đến.
- Phụ nữ thường nhạy bén trong chuyện này, họ biết hết. Đàn ông không biết cóc khô gì hết cho đến khi nó đến bên hông. Tôi ghét khả năng này của họ. Các bà không bỏ qua cái gì hết. Vậy chuyện xảy ra như thế nào?
- Chúng tôi sống ba tuần hành hạ nhau khủng khiếp.
Chị ta đi châu Âu. Peter nói khi chị ta về sẽ không dan díu lại với chị ta nữa. Anh ta tuyên bố chấm dứt.
- Bà có tin không? - Max tự hào vì được cô tin tưởng.
Tanya lắc đầu đáp:- Không tin nữa. Có lẽ không bao giờ tin nữa. Tôi sợ chị ta về, anh ta sẽ quay lại. Anh ta nghĩ rằng tôi sẽ không rời L.A để về nhà được. Dù tôi nói gì anh ta cũng không nghe.
- Đấy là cái cớ, Tan à. Nếu anh ta muốn hòa thuận với bà, anh ta sẽ không quan tâm đến việc bà có múa bụng ở hậu cung không, hay có tằng tịu với vua nước Anh không, hay dan díu với Donald Trump không. Điều chủ yếu là anh ta chung sống hòa thuận với bà, anh ta sẽ nói khi việc này xong, bà hãy về nhà và quên Hollywood đi. Có lẽ anh ta muốn chia tay bà. Hoặc anh ta sợ, hay cảm thấy không xứng với bà. Chị ta có trẻ không?
- Không. - Tanya lắc đầu. - Chị ta lớn hơn tôi sáu tuổi, hơn Peter hai tuổi.
- Vậy thì chắc là vì tình yêu. Không ai chạy theo người phụ nữ lớn hơn mình hai tuổi trừ phi vì tình yêu. - Max có vẻ kinh ngạc.
- Họ rất giống nhau, vì thế mà tôi thích cả hai người. Chị ta làm cho tôi nổi điên. Tôi nghĩ chị ta đã theo anh ta. Chị ta là góa phụ đã hai năm. Và vì tôi đi luôn, anh ta nói vậy. Các con tôi xem chị ta như cô dì. Chị ta thân thiện với một đứa con gái của tôi, thân hơn tôi với nó. Tôi nghĩ chị ta làm thế vì muốn Peter. Việc tôi đi xa nhà để làm phim là cơ hội rất tốt để chị ta gặp anh ta, chưa bao giờ chị ta có cơ hội như vậy. Thật quá rủi cho tôi. - Ông gật đầu, thương cảm.
- Anh ta nói gì?
- Anh ta nói sẽ chấm dứt việc này.
- Anh ta có nói anh ta yêu chị ta không?
- Anh ta nói không biết.
- Tôi ghét những người như thế, - Max đáp, vẻ tức giận. - Hoặc là anh ta yêu chị ta hay là không. Tại sao lại không biết?
- Anh ta nói đã yêu tôi, - cô đáp, lau mũi. - Tôi không biết có tin nữa không. - Tanya cảm thấy như thể đời mình đã bị hủy hoại và cô đã chứng kiến việc ấy. Thực vậy, đời cô như đã chấm dứt ở đây. Max cảm thấy thương cho cô. Cô là người phụ nữ rất tuyệt vời, đã nói về chồng rất nhiều và yêu chồng biết bao nhiêu. Ông nghĩ chắc đây là vố khủng khiếp cho cô và cũng là sự tai hại cho hôn nhân của cô.
- Tôi tin anh ta yêu bà, - Max đáp, vẻ trầm tư, đưa tay vuốt râu. Khi suy nghĩ cái gì, ông thường làm như vậy. - Tôi muốn hỏi: anh ta bất bình cái gì phải không? Chắc anh ta câm điếc và mù mới bất bình về bà. Tôi cũng tin anh ta bối rối và có lẽ yêu cả hai người. Đây là chuyện thật đáng thương hại cho anh ta, nhưng việc này đã xảy ra. Đàn ông rất lộn xộn trong vấn đề này, vì thế mà họ có tình nhân và nhiều vợ.
- Vậy họ sẽ làm gì? - Cô hỏi, cảm thấy mình như con nít khi nghe ông ta nói.
- Tùy theo người. Có người cưới tình nhân, có người chung thủy với vợ. Anh ta sẽ chọn một trong hai con đường ấy. Cô có thể bỏ anh ta để ở đây. Tôi nghĩ không có chuyện ấy xảy ra, vì tôi đoán cô sẽ về nhà lại ngay. Nhưng ai biết chuyện đời, có thể cô sẽ làm bộ phim khác. Hay có thể bà không thèm quan tâm đến anh ta nếu anh ta phản bội bà. - Nghe Max nói, cô cười.
- Tôi sẽ về nhà. Tôi không có lý do gì để ở lại đây hết.
- Nếu bà muốn, bà sẽ có sự nghiệp trong lĩnh vực điện ảnh rất vững vàng. Bà viết kịch bản bộ phim này rất xuất sắc. Sau khi bộ phim này xong, sẽ có rất nhiều người mời bà làm bộ phim khác. Nếu bà muốn, bà sẽ có việc để làm.
- Tôi không muốn. Tôi thích đời sống như trước đây.
- Vậy thì ra sức phấn đấu đi. Hãy giữ anh ta cho kỹ. Hãy về nhà và coi sóc anh ta, đừng khoan dung con khỉ gì hết. Bắt anh ta phải trả giá những gì anh ta đã làm. Khi tôi bê bối, vợ tôi đã làm như thế đấy.
- Và ông đã làm gì? - Tanya quan tâm hỏi.
- Tôi bỏ họ ngay nhanh chừng nào hay chừng ấy. Nhưng các tình nhân của tôi trẻ hơn, khôn lanh hơn và rất vui. - Cả hai cùng cười. - Trong trường hợp của bà, nếu anh chàng này có trí, anh ta sẽ bám theo bà. Nếu bà muốn thế, tôi hy vọng anh ta sẽ làm. Trước đây anh ta đã làm như thế này lần nào chưa? - Cô lắc đầu. Cô tin như thế. - Tốt. Vậy thì anh ta là người chung thủy. Anh ta sẽ không bao giờ làm lại như thế đâu. Có thể đây chỉ là sai phạm một lần. Sơ ý sai phạm. Vậy bà hãy để mắt canh chừng người đàn bà này, đừng tin lời của hai người nói. Hãy tin vào giác quan của mình thì bà sẽ không bao giờ sai lầm.
- Bây giờ tôi đã nghĩ ra. Ngay khi thấy họ, tôi đã biết.
- Giỏi, vậy gắng lên. Tình thế sẽ xoay chuyển tốt đẹp. Tôi rất buồn vì đã gặp lúc khó khăn. - Cô nhún vai.
- Phải, tôi cũng buồn. Cảm ơn ông đã lắng nghe. - Khi cô nói thế, con chó sủa to khiến cả hai người đều cười.
- Nó đồng ý với điều tôi nói đấy. Nó là con chó rất thông minh.
- Ông cũng vậy, ông còn là một người bạn tốt nữa, - cô nói và hôn lên má ông, vừa khi ấy Douglas đi vào.
- Hai người làm gì mà có vẻ mùi mẫn thế? - Ông ta hỏi, vẻ ngạc nhiên.
- Bà ấy đề nghị lấy tôi, Max đáp. - Tôi nói bà ấy phải mua tôi mới được. Sáu con bò cái và một bầy dê với chiếc xe Bentley mới. Chúng tôi vừa kết thúc việc thương lượng. Bà ấy hẹn một thời gian khá lâu mới có dê, còn chiếc Bentley thì dễ. - Douglas cười và Tanya cười theo. Sau khi nói chuyện với Max, cô cảm thấy vui hơn.
- Tôi thấy sáng nay công việc có vẻ tốt đẹp. Ông nghĩ sao? - Douglas hỏi Max. Max đáp rằng ông ta hài lòng về công việc của họ. Mối tình giữa Jeans và Ned diễn ra tốt đẹp. Nhờ thế mà họ diễn xuất rất tuyệt vời. Đây là việc thường tình. Nhiều nam nữ diễn viên dan díu với nhau trong thời gian quay phim. Đây là loại tình yêu trên boong tàu, khi tàu cặp bến thì hết. Có một vài người tiếp tục, nhưng hầu hết đều chấm dứt. Những người được phân vai trong phim cam đoan lần này tình yêu của họ cũng sẽ không bền. Jeans nổi tiếng thay đàn ông như thay giày, mà cô ta có rất nhiều giày. Ned cũng vậy. Hai người đều cùng một lò.
Bỗng Douglas quay qua Tanya:- Bà muốn tối nay ta kiếm cái gì ăn sau khi quay phim xong không? Tôi muốn nói với bà về một vài thay đổi trong kịch bản. - Tanya mệt mỏi, nhưng cô thấy không nên từ chối ông ta. Họp với Douglas để bàn về diễn xuất là điều bắt buộc, nhưng họ thường kết hợp bằng việc ăn tối.
- Được chứ, nếu tôi mặc như thế này không sao. - Tanya không có sức để về khách sạn thay áo quần.
- Như thế này trông đẹp rồi, - ông ta nói, có vẻ không chú ý đến việc ăn mặc. - Chúng ta có thể đi ăn sushi hay thức ăn Trung Quốc. Tôi không kéo dài lâu đâu vì tôi biết bà bệnh. - Ông ta có lý do để nói như thế vì trông cô tái xanh và sụt cân rất nhiều. Cô không có ý định nói thật với ông ta về chuyện của mình.
Tối đó họ xong việc vào khoảng tám giờ. Douglas lái xe đưa cô đến quán sushi ông thích nhất và cô cho chiếc Limo đi theo. Ông nói sau đó ông sẽ đi có việc. Lúc ngồi ăn, Tanya mệt mỏi, bơ phờ.
Những thay đổi mà ông ta đã nói, chỉ chút ít thôi. Cô ngạc nhiên thấy ông ta muốn bàn việc này trong bữa ăn tối. Ông ta nói ông ta muốn làm bù cho kịp thời gian.
Khi họ chia món sushi bỏ lên đĩa mình, ông hỏi:
- Bà nghỉ Giáng sinh như thế nào? Ở với con có vui không? - Ông ta thích tất cả những ai Tanya thích.
- Rất vui, - cô đáp, cố nghĩ như thế và quên chuyện buồn trong đợt nghỉ lễ vừa qua. - Hôm nay bà trở lại làm việc thật tuyệt vời. - Ông ta nhìn vào mắt cô và thấy có dấu hiệu không vui hiện ra.
- Tại sao tôi có cảm giác bà có chuyện rắc rối ở nhà mà bà lại nói dối tôi nhỉ? Hãy nói cho tôi biết để tôi định liệu công việc làm ăn, khỏi đi quá xa với kế hoạch ban đầu. - Tanya không muốn tâm sự với ông ta, nhưng cô không có sức để nói dối nữa. Có lẽ chuyện này không làm cho tình thế khác đi.
- Tôi không nói dối. Tôi không muốn nói mà thôi. - Cô đáp. - Nói thật với ông, những ngày nghỉ lễ của tôi rất tệ.
- Thế thì bậy quá, - ông ta dịu dàng nói. - Hy vọng tôi sai lầm khi nói thế. - Cô không biết có tin ông ta được không. Ông ta là người ủng hộ cô đến L.A này. Nhưng ông ta đã thấy sự suy sụp ở trong mắt cô, ông cảm thấy thương xót cho cô. - Việc đó có nghiêm trọng không?
- Có lẽ nghiêm trọng. Thời gian sẽ trả lời, - cô đáp một cách bí ẩn và ông ta gật đầu.
- Tôi rất buồn, Tanya. Tôi biết gia đình đối với bà là quan trọng nhất. Tôi nghĩ chuyện rắc rối này của bà là với chồng chứ không phải với con.
- Phải, đúng thế. Lần đầu tiên. Chuyện làm cho tôi quá kinh hoàng.
- Chuyện này luôn luôn như vậy. Bất kể người ta là ai. Hãy tin vấn đề này đi. Việc quan hệ với nhau không dễ, dù người ta có gia đình hay không. - Ông ta cười khi họ vừa ăn xong bữa tối. - Vì thế mà tôi tránh họ bằng mọi giá. Sống tự do thoải mái hơn nhiều và giữ cho cuộc sống được nhẹ nhàng. - Cuộc sống của Tanya không hề nhẹ nhàng chút nào, cuộc hôn nhân của cô cũng vậy, hay là mỗi khi nghĩ đến Peter, Douglas biết thế. - Tôi nghĩ sống như thế không hợp với nếp sống của bà.
- Đúng, không hợp. - Tanya nói, miệng mỉm cười. - Tôi nghĩ việc tôi đến đây đã đưa chúng tôi vào chỗ thách thức. Đi xa chín tháng, chỉ về nhà vào cuối tuần khi nào có thể, là một đòi hỏi quá nhiều. Việc này rất khó khăn cho Peter và các con gái tôi. Thật là xấu hổ, nó đã không xảy ra vào năm sau. Nhưng sang năm cũng là vấn đề khó khăn cho anh ấy.
- Có lẽ việc này sẽ làm cho hôn nhân có thêm sức mạnh, - Douglas nói. Ông ta trả tiền cho người phục vụ. Ông ta không có vẻ như tin vào điều ông ta nói, hay thậm chí quan tâm đến vấn đề ấy. Tanya là con người kỳ lạ đối với ông ta. Ông ta mê mẩn cô thật đấy, nhưng không hiểu giá trị cuộc sống của cô, hay không hiểu tại sao cô muốn sống như thế. Cuộc sống của cô có vẻ đáng chán và phàm tục. - Hay có lẽ hai người thấy đã quá ngán nhau, - ông ta thận trọng nói, - hay bà ngán anh ta.
- Tôi nghĩ không phải như thế, - Tanya đáp. - Tôi nghĩ đây chỉ là trường hợp khó khăn thôi. - Bây giờ khó khăn hơn nữa, vì Peter đã lôi thêm Alice vào cuộc. - Chúng tôi sẽ giải quyết xong xuôi, - cô nói và ước chi cô tin sẽ được như thế. Họ yên lặng rời khỏi quán ăn, đứng trên lề đường một lát, thảo luận về bản thảo lại, rồi Douglas dịu dàng nhìn cô.
- Tanya, tôi rất buồn khi biết bà đang gặp lúc khó khăn. - Lần này ông ta nói với vẻ thành thật. Ông thấy cô buồn rầu nên xót xa cho cô. Bà là người dễ thương, thế mà gặp hoàn cảnh rất đau đớn. - Việc này thường xảy đến cho chúng ta. Nếu bà cần tôi làm gì giúp bà, cứ cho tôi biết.
- Tôi muốn được phép về nhà cuối tuần một thời gian, không làm phiền ai ở đây hết.
- Tôi sẽ làm những gì có thể làm được, - ông ta nói rồi bước vào xe khi cô bước vào chiếc Limo. Ông ta rú mạnh ga chiếc Ferrari phóng đi, còn cô quay về khách sạn. Khi vào nhà, cô cảm thấy cô độc. Cô nhớ Peter, gọi điện thoại cho anh và anh trả lời ngay, như thể đang đợi cô.
- Ồ... chào em...- Anh nói, như thể ngạc nhiên vì cô gọi, lòng cô thắt lại.
- Anh nghĩ ai gọi cho anh? - Cô hỏi, bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ.
- Anh không biết... em, anh nghĩ thế. Anh đang nói chuyện với các con gái. - Cô phân vân không biết phải chăng anh đang đợi điện thoại của Alice, hay của ai đấy. Bây giờ cô ghét việc nghĩ đến anh ra sao. Cô không tin lời anh nói. - Ngày làm việc của em như thế nào?
- Dài. Mọi người ở trên sàn quay cho đến tám giờ.
Em nói chuyện với Douglas về kịch bản khi ăn tối. Họ muốn thay đổi vài chỗ. - Cô sẽ ở nhà vào buổi sáng để làm những việc ông ta muốn. Ba tháng tiếp theo cho đến khi họ hoàn tất bộ phim, trông có vẻ như đoạn đường trải dài bất tận trước mắt họ. Rồi hai tháng hậu kỳ sản xuất làm cho đoạn đường này có vẻ dài lê thê mới đến lúc cô về hẳn nhà. Cô không biết hôn nhân của họ có vượt qua được thời gian căng thẳng này không. Cô bắt đầu nghi ngờ và cảm thấy đau đớn khi nghĩ đến những tháng trước mắt và những gì Peter và Alice đã làm. Cô không ngờ chuyện như thế này xảy ra. Cô cứ nghĩ hôn nhân của họ bền vững mãi, thế mà bây giờ mọi việc đều tan thành mây khói. Cho dù Peter bằng lòng chấm dứt với Alice, Tanya cũng sợ những tổn thất do anh gây nên quá to lớn. - Ngày của anh như thế nào? - Cô cố gắng nói chuyện bình thường với chồng, nhưng không cảm thấy có gì đứng đắn nữa. Họ cảm thấy lúng túng với nhau, giọng cô lộ rõ sự đau đớn.
- Cũng dài, cũng ổn hết. - Bỗng anh dịu dàng. - Anh nhớ em, mặc dù bây giờ mọi việc đều lộn tùng phèo lên hết. Anh xin lỗi, Tan. Anh xin lỗi vì đã gây ra chuyện bê bối này. - Giọng Peter có vẻ như đang khóc. Anh quay về phòng của họ và ngồi trên giường nói chuyện với cô. Anh cảm thấy cô độc, Tanya cũng thế.
- Hy vọng chúng ta sẽ hòa hợp với nhau lại. - Giọng cô dịu dàng. - Em cũng nhớ anh. Em yêu anh. - Bỗng cô có ý kiến hay. - Anh muốn tuần này đến đây với em không, ở lại đêm với em? - Họ cần chuyện như thế. Cần yêu nhau một chút để thắt chặt tình vợ chồng.
- Anh nghĩ không được, - Peter đáp, giọng rầu rĩ. - Anh bận họp suốt tuần và anh không muốn rời các con gái. - Bây giờ Alice không còn ở bên cạnh để canh chừng chăm sóc chúng hay giúp đỡ chúng khi có vấn đề gì khó khăn.
- Chúng có thể ở lại với bạn bè, - Tanya đề nghị.
- Để anh xem sao. Có lẽ tuần sau. Tuần này quá kẹt rồi.
- Đấy chỉ là ý nghĩ thôi.
- Ý nghĩ tuyệt vời.
- Cuối tuần này em sẽ cố về nhà. Em hứa như vậy. Em đã nói chuyện này với Douglas rồi, em cần về nhà. Em hy vọng họ không vạch kế hoạch họp hành vào thứ bảy. Cho dù họ họp, em cũng sẽ về nhà sau đó. - Cô nghĩ bây giờ việc về nhà rất quan trọng, để cố hàn gắn sự mất mát do chồng gây nên.
Cuối tuần đó không họp. Tanya không biết Douglas làm thế cho cô về hay là họ không cần họp. Chiều thứ sáu cô về ngay, về Ross đúng vào giờ ăn tối. Peter có vẻ sung sướng thấy cô về và các cô con gái cũng hồ hởi được gặp mẹ, rồi họ đi chơi với bạn. Cô và Peter đến nhà hàng ăn nhỏ của người Ý ở Marin để ăn bữa tối muộn và khi họ về nhà thì mọi việc đều trở lại bình thường. Xa cách nhau một tuần làm cho họ tốt hơn. Bụi bắt đầu lắng đọng. Tối đó họ không làm tình, nhưng lần đầu tiên trong nhiều tuần họ ôm ấp nhau và sáng hôm sau họ làm tình lần đầu tiên sau ngày anh ngoại tình với Alice. Buồn, nhưng dịu dàng pha chút đắng cay, như thể cả hai đều vượt qua khổ đau để tìm lại nhau. Cô cố buộc mình đừng nghĩ đến chuyện Peter đã làm như thế với Alice. Cô không cho phép mình nghĩ đến điều ấy, nằm yên trong vòng tay anh và nhắm mắt sau khi đã làm tình xong. Peter sợ không dám hỏi Tanya đang nghĩ gì. Anh chỉ muốn mọi việc giữa hai người được tốt đẹp trở lại. Anh hy vọng như vậy. Điều anh có thể làm được là cố hàn gắn vết thương do mình gây ra.
Tanya mở mắt, nhìn anh. Cô mỉm cười, nụ cười buồn.
- Peter, em yêu anh.
- Anh cũng vậy, - anh đáp, hôn nhẹ lên môi cô. - Anh yêu em, Tan... Anh rất ân hận. - Cô gật đầu, cố không nghĩ rằng lời “anh yêu em” của chồng có vẻ như lời “giã biệt”.