Chương 13
Vào tháng giêng, Tanya về nhà liên tiếp được ba đợt cuối tuần, nên tình hình trở lại bình thường với Peter. Cô biết anh cố làm lành với cô, và cô sung sướng khi thấy Alice không về. Việc này giúp cho hai người hòa thuận với nhau. Cô không muốn nhìn thấy Alice, mặc dù chuyện này có vẻ khó, vì chị ta ở sát bên cạnh nhà. Nhưng chị ta đi vắng càng lâu, họ càng tranh thủ thời gian này, cơ may cho Peter và Tanya vun xới lại hôn nhân càng lớn.
Cuối tuần thứ tư cô không về nhà được, nhưng Peter nói như thế cũng hay. Anh đang chuẩn bị công việc để ra tòa, các cô con gái đã có kế hoạch và thời tiết quá xấu suốt tuần. Có lẽ chuyến bay của cô sẽ bị hủy hay hoãn lại. Bão ập đến khắp bang, nên Peter nói tốt hơn là Tanya nên ở lại L.A. Cô cũng có nhiều việc để làm. Kịch bản có nhiều chỗ thay đổi và họ phải quay phim ngoại cảnh trong mấy tuần sắp đến, cho nên họ sẽ gặp nhiều khó khăn. Họ ước đoán bộ phim sẽ hoàn tất trong vòng sáu hay bảy tuần lễ nữa. Cô rất mong đến ngày xong việc. Khi ấy cô sẽ được ở nhà hai tuần, rồi trở lại để làm việc hậu sản xuất với các biên tập viên và Max. Cô đã ở L.A năm tháng, còn bốn tháng gian khổ nữa, hay có lẽ ít hơn. Cô cảm thấy như mình đã đổ máu cho bộ phim này - hay có lẽ tệ hơn - cuộc hôn nhân của cô. Nhưng tình hình tiến triển chậm chạp với Peter. Ba cuối tuần họ ở với nhau đã giúp họ cải thiện tình hình rất nhiều, Tanya rất mừng vì cô đã về nhà được.
Cuối tuần tiếp theo, cô bị cảm cúm nặng, hay là bị ngộ độc thực phẩm, nên không thể về nhà. Thêm một tuần nữa cô mới về nhà được, dịp này trùng với ngày Valentine. Cô mua cho Peter chiếc cà vạt đỏ có hình trái tim trên đó và một hộp kẹo loại anh thích nhất, mấy cái áo ngủ đẹp cho các cô con gái và mấy cái áo thun ở nhà hàng Fred Segal. Cô mang tất cả các thứ ấy trong cái xách đeo vai khi bước ra khỏi xe taxi dừng ở trước nhà. Cô không gọi báo cho Peter biết, vì cô muốn làm cho anh ngạc nhiên. Nhưng khi bước ra khỏi taxi, cô thấy Peter và Alice bước ra khỏi nhà chị ta, anh quàng tay quanh eo của Alice. Họ cười nói với nhau vui vẻ và bỗng anh nhìn lên, thấy Tanya đang nhìn họ đăm đăm. Tanya nhìn họ một lát rồi cúi đầu, đi vội vào nhà. Cô đứng trong bếp người run lên và khi ấy Peter đi vào. Anh ta có vẻ hoảng sợ.
- Tôi thấy Alice đã trở về, - Tanya nói, nhìn chồng. Cô không nặng lời, mặc dù hai người có vẻ sung sướng khi ở bên nhau và cô thấy Alice mới làm tóc. - Chị ta về khi nào?
- Khoảng 10 ngày rồi, - anh đáp, giọng nghiêm trọng.
Anh biết Tanya đang nghĩ gì. Chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng họ đã ở với nhau và nói cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong hai tháng qua. Họ đang tìm hiểu, thăm dò tình hình, xem có chuyện gì quan trọng hơn xảy ra cho họ không và kết quả sẽ như thế nào.
- Trông Alice khỏe đấy chứ, - Tanya nói với giọng thản nhiên. Cô muốn hỏi anh đã ngủ với chị ta chưa, nhưng không dám. Peter nghe giọng cô nói, có thể hiểu được ý của cô. Rõ ràng cô đã nghĩ đến việc đó.
- Không có gì xảy ra hết, Tan à. Cô ấy bị bệnh. - Anh nói, vẻ mặt nghiêm nghị. - Khi về, cô ấy đã đi khám nghiệm, người ta phát hiện có cục u trong vú. Tuần trước cô ấy đã giải phẫu cắt bỏ cục u và họ sẽ xạ trị trong vài tuần nữa. - Anh có vẻ lo lắng, Tanya thấy trong mắt anh điều ấy.
- Tôi xin chia buồn. Chuyện này có thay đổi gì cho chúng ta không? - Cô muốn biết. Cô không muốn chơi trò ngồi trên ván bấp bênh với anh. Một lần là đủ rồi. Anh lắc đầu.
- Anh chỉ chia buồn với cô ấy thôi, - anh thành thật nói. Tanya biết chuyện này rất nguy hiểm cho họ, nhưng cô không biết làm gì để ngăn chặn nó lại. Dù anh nghĩ như thế nào về Alice đi nữa, chị ta cũng đang xen vào giữa họ và nếu Tanya bây giờ đã mất anh vào tay chị ta, thì cô thấy điều đó không thể nào tránh được. Có lẽ vì cô ở L.A nên không làm gì được để cứu vãn tình thế. Cô không thể buộc chân anh mãi. Nếu anh muốn xa cô, anh sẽ tìm cách để xa. Tanya nhìn Peter đứng trước mặt cô trong bếp, lòng dâng lên nỗi thất bại. Bỗng cô cảm thấy như mình đã mất anh lại. - Tan, anh không làm gì ngu ngốc đâu. - Peter dịu dàng nói. Cô gật đầu, nước mắt chảy ra, nhặt đồ đặt lên và đi lên lầu. Alice quay về đột ngột như thế này, mọi việc đã thay đổi. Cô có thể cảm thấy như thế, hay có lẽ điều cô cảm thấy là vì lo sợ mà ra, nỗi lo sợ của cả cô và Peter.
Tối hôm sau Peter đưa Tanya đi ăn tối vào dịp lễ Valentine và cô tặng anh một món quà. Anh thắt cà vạt cô tặng để đi ăn tối và anh tặng cô cái áo len casơmia. Cô thích buổi tối đi ăn, nhưng lại lo suốt mấy ngày cuối tuần. Biết việc Alice có mặt ở bên cạnh nhà chẳng khác nào có ma quỷ ở sát nách. Tanya không biết làm sao để thoát khỏi ý nghĩ ấy. Nếu Peter muốn thế, cô sẽ không có cách nào để ngăn chặn hay là thay đổi được số phận. Các cô con gái cô sung sướng vì Alice đã trở về, mặc dù họ cảm thấy có gì đang xảy ra giữa bà bạn của họ với mẹ. Không ai nói về chuyện này, cả hai đều lảng tránh và cả hai đều không nhìn thẳng vào mắt các cô khi các cô hỏi. Alice chỉ nói rằng họ cần nghỉ xả hơi. Tanya không nói gì. Nhưng rõ ràng Tanya không muốn nghe nhắc đến tên chị ta.
Vào tối chủ nhật, khi Peter đưa Tanya ra phi trường, cô lặng lẽ và có vẻ căng thẳng. Cuối cùng anh phải nêu vấn đề này ra. - Anh sẽ không để cho chuyện này xảy ra đâu, Tan à. Alice và anh đã nói đến chuyện này. Cô ấy biết anh không muốn làm gì có hại cho hôn nhân của chúng ta hết. Tại sao em không tin việc này, em yên tâm mà về L.A đi nhé.
- Tại sao điều duy nhất trong đầu anh là “Con đường địa ngục được lát bằng ý định tốt?”- Tanya hỏi, mỉm cười châm biếm. Peter cũng cười.
- Hãy tin anh đi. - Trước đây Tanya đã tin cả hai người. Nhưng những chuyện xảy ra gần đây khiến cô thấy khó có thể tin họ. Yêu cầu tin chồng bây giờ là điều quá sức tưởng tượng. - Em có thể gài máy do thám lên người anh, nếu em muốn. Hay là gài máy báo động.
- Anh cố làm cho Tanya tin tưởng và cười với anh, vẻ ân hận.
- Gắn con chíp trong răng anh được không?
- Làm bất cứ cái gì em muốn. Anh đã nói với cô ấy nếu cô ấy muốn nhờ anh đưa đi xạ trị khi bắt đầu chữa trong vài tuần nữa, anh sẽ đưa đi. Nhưng anh sẽ không làm gì hết ngoài chuyện ấy, anh hứa vậy. - Tim Tanya thắt lại khi nghe anh nói thế.
- Tại sao chị ta không nhờ ai đưa đi? Chị ta có nhiều bạn bè mà!- Alice là người lịch thiệp, mọi người đều ưa thích và nhiều người bị chị ta hút như nam châm.
- Nếu cô ấy xoay xở được mà không cần anh, cô ấy sẽ làm. Cô ấy nói mọi người đều bận việc.
- Anh cũng bận, - Tanya đáp. - Chị ta sẽ đưa anh vào tròng lại cho mà xem, - Tanya nói với nét mặt tức giận và thất vọng. Hình như không có cách gì để chia tách hai người ra và việc Alice cần anh giúp đỡ đúng như điều Tanya lo sợ. Đây là cách hoàn hảo để cho họ tằng tịu lại với nhau. Lòng thương cảm, trắc ẩn, sự quan tâm, thương hại. Tanya biết thế nào Peter cũng động lòng và cô bạn của mình cũng thế.
- Đừng lo, Tan. Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. - Peter nói với vẻ tin tưởng. Một lát sau, họ đến nơi làm thủ tục.
Tanya nhìn chồng với cặp mắt lo lắng.
- Em sợ, - cô nói nhỏ với chồng.
- Đừng sợ. Cô ấy sẽ giống như ngày xưa thôi. Chỉ là một người bạn. Còn chuyện khác chỉ là sai lầm. - Tanya gật đầu rồi hôn tạm biệt. Lát sau cô mang xách đi vào phi trường, quay lại vẫy tay chào. Peter vẫy tay chào lại rồi lái xe đi. Khi Tanya đi vào phi trường, cô lại cảm thấy lo sợ. Trên máy bay về lại L.A cô suy nghĩ đến điều này, cho đến khi đã đến khách sạn, cô vẫn còn suy nghĩ. Cô không biết làm cách nào để ngăn Peter và Alice đến với nhau và cô nghĩ việc này chỉ do anh quyết tâm mới làm được thôi.
Lát sau, cô gọi cho Peter nhưng anh bận nên không bắt máy. Lúc anh gọi cho cô là vào mười một giờ tối, cô quá lo đến nỗi thấy mình lâm bệnh. Cô không muốn hỏi chồng đi đâu, nhưng cô có thể đoán được.
- Buổi tối của anh thế nào? - Cô hỏi. Cô đã để lại tin nhắn, nên anh biết cô thắc mắc anh đã đi đâu.
- Anh đi xem phim với các con. Bố con anh mới về. - Cô cảm thấy mừng vô cùng, nhưng tiếp theo là nỗi lo sợ.
- Alice có đi với anh không? - Cô ghét mình vì đã hỏi như thế, nhưng phải hỏi cho biết. Cô ghét việc chị ta về nhà. Việc chị ta về nhà là cơn ác mộng cho cô.
- Không, không có cô ấy. Bố con anh không mời.
- Em xin lỗi, Peter. - Cô cảm thấy như mình không phải là người trước đây nữa. Nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác. Cô hoàn toàn lo sợ.
- Tốt. Anh hiểu. Chuyến bay như thế nào?
- Tuyệt. Em nhớ anh. - Họ trở lại tình trạng trước khi việc dan díu ngắn ngủi của Peter và Alice xảy ra. Nhớ lại chuyện cũ như khuấy động sự bình lặng trong lòng cô. Đó là sự lo sợ, tức giận hai người thân nhất đã phản bội mình. Chuyện này vẫn còn mới mẻ.
- Anh cũng nhớ em. Ngủ đi một giấc. Sáng mai anh sẽ gọi em. - Tối đó cô nằm hàng giờ không ngủ, tự hỏi không biết chồng có lẻn qua nhà bên cạnh không, hay Alice có nằm trên giường cô không. Việc này ám ảnh cô, cô ghét mình vì cứ nghĩ đến chuyện đó. Cô nghĩ anh cũng không thích chuyện đó. Ai mà thích? Nhưng đây là lỗi của anh. Peter và Alice đã gây ra việc lộn xộn này, cho nên bây giờ ba người phải chịu đựng. Tanya là người ngoài cuộc vô tội. Cô ghét vai trò nạn nhân vô tình, vai trò người vợ bị phản bội.
Bộ phim làm cật lực suốt các tháng tiếp theo. Họ gần đến chỗ kết thúc và trong phần cuối cùng, họ muốn phim phải quay thật chính xác, cho nên Tanya không có cách gì để về nhà. Họ họp bàn chuyện cả ngày lẫn đêm, cô phải viết lại kịch bản nhiều lần. Ngay cả Max cũng mệt phờ. Đến tuần thứ ba của tháng ba, Max đưa cao tay và hô lớn:- Cắt!- Lần cuối cùng, rồi ông nói tiếp:- Hoàn tất, các bạn. - Mọi người đang làm trong phòng âm thanh đều reo hò sung sướng, nhảy múa quanh phòng. Sâm banh mở ra, người ta ôm ghì lấy nhau. Jeans và Ned vẫn còn yêu nhau, nhưng người ta kháo nhau rằng họ không còn yêu nhau lâu nữa. Anh ta sẽ đi đóng phim khác vào tháng năm, đóng bên Nam Phi sáu tháng. Douglas sẽ làm việc trong kế hoạch khác và Max cũng vậy. Tanya muốn về nhà. Cô không gặp Peter đã hơn một tháng rồi, còn anh thì không thể đến đây được.
Cô sẽ nghỉ hai tuần, trùng hợp với đợt nghỉ lễ mùa xuân của các con gái. Rồi cô phải trở lại trong thời gian sáu đến tám tuần để làm hậu kỳ. Cô sẽ có mặt vào cuối tháng năm hay đầu tháng sáu, đúng lúc các con gái tốt nghiệp. Cô đã vắng mặt cả năm với các cô bé rồi. Niềm an ủi duy nhất là cô sẽ có mặt ở nhà khi các con gái vào đại học. Ít ra cũng còn được việc này.
- Bà có nhớ chúng tôi không, Tanya? - Max đang uống sâm banh và hỏi Tanya khi đưa cho con chó ly thứ hai. Douglas bắt tay mọi người. Quanh họ, không khí vui như ngày tết. Đối với những người có vai trong phim cảm thấy như tàu cặp bến. Chỉ có biên tập viên và những người sản xuất trong hai tháng tiếp theo sẽ làm việc với Max và Douglas để xem lại tỉ mỉ các kết quả cuối cùng. Họ phải thêm vào một số lời thoại, phải lồng âm thanh, có nhiều đoạn họ phải cắt bớt. Còn Tanya thì về nhà.
Lúc cô về ngôi nhà trệt để chuẩn bị hành lý thì đã quá trễ không kịp giờ đi máy bay, cho nên cô phải đợi sáng mai mới đi. Cô nôn nóng về nhà với Peter và các con. Đây là thời gian lâu nhất từ Giáng sinh đến giờ, khi chuyện không hay đã xảy đến cho cô vào dịp Giáng sinh. Từ đó đến nay cô làm việc cật lực. Cô cảm thấy như thể mình đã tham dự vào chiến tranh. Cô rất buồn khi trở lại L.A hơn một tháng qua. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà với Peter và các con gái thôi.
Khi cô đi vào bếp, ngôi nhà có vẻ tuyệt vời. Hơn cả tuyệt vời, vì nó có vẻ là tổ ấm. Tanya cười thoải mái một mình và thích ở đây khi các con gái cô về nhà. Ngay cả Megan cũng có vẻ hạnh phúc khi thấy mẹ ở đấy. Cô mua thực phẩm và nấu bữa tối rất ngon lành hợp khẩu vị của họ. Sau đó cô dọn bàn và tối đó khi Peter về cô thắp đèn cầy. Thật khó tin việc cô đã không gặp chồng hơn một tháng. Khi anh đi vào, thấy việc cô làm, anh cười.
- Đẹp quá, Tan. Em thật tuyệt. - Peter quàng tay ôm ghì vợ vào lòng và tối đó khi họ lên lầu, cô hy vọng sẽ làm tình. Peter mệt, lăn đùng ra ngủ trước khi cô cởi áo quần. Cô thất vọng nhưng không vội vì có trước mắt hai tuần ở nhà.
Vào sáng thứ bảy khi cô thức dậy thì Peter đã dậy rồi và xuống dưới bếp. Anh làm bữa ăn sáng cho Tanya, các con đã đi chơi hết và sau khi cô dọn sạch bàn ăn xong, anh đề nghị họ đi bộ một vòng. Hôm ấy trời mùa xuân ấm áp. Anh lái xe đến chân Núi Tam để đi bộ. Cách anh nhìn làm cho cô bất an, bỗng cô cảm thấy hoảng sợ trở lại. Họ yên lặng đi trong mười phút đầu tiên, đến khi thấy chiếc ghế dài, anh đề nghị ngồi xuống. Anh có vẻ như có điều gì muốn nói với cô, và trước khi anh mở lời, cô biết điều đó là gì rồi. Cô muốn chạy trốn đâu đó, nhưng không thể chạy được. Ít ra cô cũng phải giả vờ mình đã trưởng thành. Cô sợ và cảm thấy mình già hơn rất nhiều.
- Tại sao tôi có cảm giác không thích nghe điều anh nói nhỉ? - Tanya nói, lòng bồn chồn đau đớn. Peter nhìn xuống chân, cúi người nghịch mấy viên sỏi trên mặt đất. Khi anh ngồi thẳng lên, cô thấy anh có vẻ đau khổ.
- Anh không biết nói sao với em. Nhưng anh nghĩ em đã biết rồi. Anh không ngờ việc này xảy ra. Anh vẫn không biết tại sao nó xảy ra và xảy ra như thế nào. Nhưng nó đã xảy ra, Tan à. - Anh cố nói nhanh cho xong và không đau khổ như trong lòng, nhưng khi bắt đầu nói, anh nhận ra không có cách nào làm như thế được. Dù anh nói gì hay làm gì, điều này cũng quá khủng khiếp. - Alice và anh đã trở lại với nhau khi cô ấy bị bệnh, trong thời gian xạ trị. Anh biết chuyện này có vẻ điên, nhưng anh nghĩ anh muốn cưới cô ấy. Anh yêu em, việc này không phải vì em ở L.A hay vì em không về nhà trong tháng vừa qua. Anh nghĩ chuyện này thế nào cũng xảy ra thôi. Anh cảm thấy anh và cô ấy phải lấy nhau. Tanya có cảm giác như Peter đánh mình bằng rìu. Cô đau đớn như bị cắt từng khúc ruột. Đầu cô quay vòng, tim như rớt ra nằm đâu đó. Cô nhìn chồng đăm đăm với ánh mắt kinh ngạc.
- Đơn giản thế à? Thế là xong à? Tôi không gặp anh trong năm tuần và anh quyết định anh và Alice lấy nhau là việc làm hoàn toàn có ý nghĩa à? Tại sao anh có quyết định như thế? - Tanya vừa tức giận vừa đau khổ.
- Anh thấy cô ấy bị bệnh anh rất thương. Cô ấy cần anh, Tan à. Anh nghĩ em không cần anh. Em là người mạnh mẽ. Cô ấy thì không, và cô ấy gặp nhiều chuyện khó khăn tồi tệ. Cô ấy cần có người săn sóc.
- Ôi lạy Chúa...- Tanya dựa người ra lưng chiếc ghế gỗ dài và nhắm mắt lại. Lần này cô không khóc nổi. Cả thân thể lẫn tinh thần cô đều đau đớn quá sức, đến nỗi không có được nước mắt để khóc. Cô cảm thấy như thể mình bị một cú sốc quá mạnh. Cô nghĩ rằng Peter đã ngủ với Alice, vì thế nên anh mới cưới chị ta và nghĩ mình “phải cưới”. Tanya thấy chuyện này hết sức kỳ quái và tự hỏi cô đã nghĩ đến bao giờ chưa. - Có một lần tôi đã viết một đoạn cho chương trình truyền hình nhiều kỳ giống như thế này. Nhà sản xuất cho rằng nó quá ủy mị, nên ông ta cắt cảnh ấy khỏi chương trình. Tôi không ngờ có ngày tôi lại là nhân vật trong đoạn phim ấy. Cuộc đời giống như trong nghệ thuật, hay có chuyện vớ vẩn như thế. - Tanya kinh ngạc nhìn Peter đăm đăm. - Tại sao có chuyện rác rưởi cho rằng tôi khỏe mạnh còn Alice thì không và chị ta cần anh? Alice cứng rắn hơn tôi rất nhiều. Tôi nghĩ chị ta đã dàn cảnh, Peter à. Chị ta muốn có anh, chị ta lợi dụng cơ hội tôi không để ý đến nên đã vồ lấy anh. Tôi nghĩ chị ta rất mạnh chứ không như anh tưởng đâu. - Peter quá ngây thơ và cả hai đều là đồ rác rưởi dơ bẩn. Đấy là những gì Tanya nghĩ đến. Việc cuộc đời cô, như cô đã rõ trong hơn hai mươi năm nay, sắp sửa trở thành mây khói có lẽ không quan trọng bằng việc cô bị hai người thương yêu phản bội, nhất là Peter. Cô cảm thấy đã bị hai người dàn cảnh, bị họ dối trá và phản bội. Đây là lần thứ hai trong vòng ba tháng. Có lẽ đúng như lời anh ta nói: “họ phải lấy nhau”. Cô cảm thấy cả hai người đã quyết định “phải lấy nhau”. Họ đã làm một việc quá tồi tệ và điên rồ.
Cuối cùng nước mắt chảy ra trên mặt Tanya và cô hỏi:
- Anh nhất quyết rồi phải không? - Họ trì hoãn việc này lâu rồi. - Thế là hết. Anh muốn chia tay với tôi. Anh sẽ cưới chị ta phải không? Tiện lợi cho anh biết bao!- Giọng cô có vẻ chua chát và cô có lý do làm thế.
- Cô ấy thương các con chúng ta, - Peter đáp. Anh ghét sắc mặt của Tanya, vì thấy mặt cô tái mét. Anh đợi cơ hội để nói với cô chuyện này đã hai tuần rồi. Khi anh và Alice gặp lại nhau, họ tin chắc họ phải lấy nhau, nhất là khi Peter đưa chị ta đi xạ trị hàng ngày. Anh không nói gì với Tanya qua điện thoại. Anh biết cô đã nghĩ đến chuyện này và cô đã đúng thêm một lần nữa.
- Phải, chị ta thương con chúng ta, - Tanya đồng ý, lấy góc áo sơ mi để lau nước mắt. Cô không cần quan tâm đến việc mình trông như thế nào, việc ấy chẳng quan trọng gì nữa. - Rõ ràng anh yêu chị ta và chị ta yêu anh. Thật tuyệt vời. Còn tôi thì sao? Tôi phải làm gì bây giờ? Người đàn bà bị chồng bỏ phải làm gì bây giờ, Peter? Ngoan ngoãn tránh sang một bên rồi chúc chồng may mắn ư? Chúng ta sẽ tiếp tục làm lân gia, chia con như một đại gia đình hạnh phúc ư? Anh muốn tôi làm gì?
- Alice sẽ bán nhà và bọn anh sẽ chuyển đến Mill Valley. Nhưng phải đợi một thời gian. Anh nghĩ anh không nên chuyển qua ở bên nhà hàng xóm, sợ việc này sẽ làm cho các con bối rối.
- Anh quyết định như thế quá tuyệt, khi không cần nghĩ đến việc làm cho tôi bối rối. Anh định khi nào thì nói cho các con biết? - Bỗng cô nghĩ đến chuyện khó khăn này. Đầu óc cô quay cuồng, nghĩ đến hàng ngàn vấn đề một lúc, cố làm sáng tỏ những điều Peter nói. - Tôi nghĩ chúng ta đợi cho đến lúc các con tốt nghiệp xong vào tháng sáu rồi hãy nói. Chỉ còn không đầy ba tháng nữa thôi. Cuối tháng năm tôi sẽ về, sau khi đã làm xong công việc hậu sản xuất, như vậy có nghĩa là chúng ta chỉ sống với nhau hai tuần thôi. - Anh đã nghĩ đến mốc thời gian như cô. - Tôi không biết chúng ta sẽ làm gì trong hai tuần sắp đến. Anh không được đưa Alice vào nhà, tôi không muốn chia phòng với hai người. - Tanya nhìn Peter như nhìn kẻ xa lạ. Cô mong về nhà để được sống với chồng hai tuần, thế mà anh đã báo cho cô biết tin này. Tin động trời này làm cho cô kinh hoàng không tưởng tượng nổi.
- Anh có thể ở trong phòng của Jason, nếu em muốn, - anh nói một cách bình tĩnh.
- Anh nói sao với các con gái? - Cô hỏi. Peter không biết giải quyết vấn đề này ra sao. - Có lẽ chúng ta phải giả vờ hòa thuận với nhau để ngủ cùng phòng. - Cô không muốn làm thế, nhưng bây giờ phải làm thế thôi. Anh đã thuộc về người đàn bà khác. Hai mươi năm cuộc đời đến đây chấm hết. Cô đã bị cho ra rìa, như chương trình truyền hình bị đánh giá thấp rồi biến mất vĩnh viễn. Tanya cố không nghĩ đến việc mình vẫn còn yêu Peter. Cô muốn nằm xuống đất dưới chân Núi Tam này để khóc than cho số phận, nhưng nếu làm thế người ta sẽ cho cô là kẻ điên khùng. Cô không được phép làm thế, cô phải tỏ ra mình là người đã trưởng thành, mặc dù việc này làm cô hết sức đau đớn. Bỗng cô nghĩ việc này có thể giết chết cô, xem như anh đã bắn chết cô. Cô cứ nghĩ đến lời Peter vừa nói, khi nó vừa thoát ra khỏi miệng, cô cảm thấy nó đã làm cho cô muốn nổi điên. Peter bỏ cô để lấy Alice. Tanya thấy việc này quá điên rồ và tàn nhẫn vô cùng.
- Anh sẽ ngủ trên nền nhà, - Peter nói. Anh cố giải quyết khó khăn của họ. Tanya gật đầu. Đây có vẻ là hình phạt thích ứng cho anh.
- Thế là chúng ta sẽ nói ra cho các con biết sau khi chúng đã tốt nghiệp, - Tanya nói. Peter gật đầu đồng ý.
- Tốt, việc này đơn giản thôi. Chúng ta có việc gì cần bàn nữa không? Tôi phải bán nhà không? - Giọng cô đượm màu thất vọng và tim cô nặng trĩu như đeo đá.
- Nếu em không muốn thì đừng bán, - Peter buồn rầu đáp. Cô có vẻ bình thường nhưng không biết có điên tiết hay không. Cô cố giữ bình tĩnh khi bàn đến các chi tiết để biết cái gì cần phải đối diện. Đây là cách giữ cho mình bận bịu, để khỏi cảm thấy đau đớn hơn.
- Tôi không cần tiền cấp dưỡng. Tôi nghĩ anh nên trả chi phí học đại học cho các con, đây là món tiền khổng lồ đấy. Khi nào thì hai người làm đám cưới?
- Tan, đừng như thế. Tôi biết đây là cú sốc rất lớn. Tôi không muốn kéo dài việc này. Chúng ta hãy suy nghĩ để chắc chắn đây là việc làm đúng đắn, nhưng tôi không muốn em hiểu sai vấn đề. Alice và tôi cần thời gian để nghĩ đến việc này, làm sao cho mọi việc tốt đẹp. Nhưng tôi thích sống với Alice hơn là sống với em mà giả vờ không có chuyện gì rắc rối, hay là nói dối với em như chúng tôi đã làm.
- Dĩ nhiên nói dối là điều không hay, - Tanya nói, nước mắt chảy xuống má. - Tôi cứ nghĩ anh sẽ đưa Alice đến ở với anh. Nhưng thật ra, tôi không muốn đi dự đám cưới. - Dù cố gắng hết sức, cô vẫn khóc nức nở. Peter cố đưa tay quàng quanh người Tanya, nhưng cô tránh ra và đứng dậy. Cô muốn mình không quá bi lụy. Cô thấy thật khủng khiếp khi hai người phải giả vờ còn sống đời vợ chồng hai tuần tiếp theo trong khi các con gái họ nghỉ lễ mùa xuân. Tanya nghĩ, họ không còn là vợ chồng nữa. Peter đã thuộc về Alice từ nhiều tháng nay.
Họ lặng lẽ đi xe về nhà, Tanya lau nước mắt và nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cô tiếp tục nhắc đi nhắc lại trong đầu rằng: Peter đã bỏ mình để sống với Alice... với Alice... và không sống với cô nữa. Bây giờ cô sẽ sống với con, nhưng chúng cũng sẽ đi xa. Cô sẽ hoàn toàn cô độc một mình vào tháng chín, không có Peter và không có các con. Điều cô muốn là mùa đông sẽ được về nhà, nhưng bây giờ không có ai ở nhà để về. Trong trường hợp này, câu chuyện có phần kết rất xấu. Cô không bao giờ viết truyện với đoạn kết xấu như thế này, nhưng Peter và Alice tạo nên kết cục như vậy. Peter đã ruồng bỏ cô. Khi xe về đến nhà, cô bước ra khỏi xe, điều duy nhất cô nghĩ đến là muốn chết.