Chương 14
Hai tuần Tanya sống ở Marin buồn thê thảm. Cô cố tỏ ra vui vẻ trước mặt các cô con gái, còn Peter thì cực kỳ lịch sự. Trong năm tuần cô không gặp anh, đời anh đã trở chiều, bây giờ anh hoàn toàn thuộc về Alice. Lúc nào Tanya cũng thấy choáng váng. Cô luôn luôn lo nghĩ đến chuyện tương lai, không biết nó xảy ra như thế nào. Cô trách mình vì đã đi L.A để viết kịch bản phim. Khi không trách mình, cô trách Peter. Và dĩ nhiên trách Alice. Cuối cùng, khi rời nhà để đi L.A làm công việc hậu sản xuất, cô thấy mừng. Cô sút cân, khuôn mặt hốc hác, trông rất tội nghiệp. Khi đến văn phòng để làm việc với Max và Douglas, cô đi lảo đảo như một bóng ma. Có công việc gì để làm cho khỏi đoán già đoán non cuộc đời sẽ như thế nào sau khi Peter bỏ cô, cô thấy dễ chịu hơn. Sống hai tuần ở Marin, cô cứ hỏi anh những câu hỏi đau đớn, như là anh sẽ lấy bao nhiêu bàn ghế trong nhà. Đến tháng sáu, các cô con gái tròn mười tám tuổi, vấn đề bảo trợ sẽ đơn giản. Họ không cần chương trình thăm viếng. Các con họ sẽ đến thăm bất cứ người nào chúng muốn. Vấn đề hết sức đơn giản. Ngày hôm sau, khi đến làm việc với Douglas và Max, trông Tanya vẫn còn phờ phạc. Max nhận thấy cô có chuyện gì đó rất khủng khiếp, nên vào cuối tuần, khi cô bỏ giấy tờ vào cặp, ông ta hỏi cô về chuyện ấy.
- Tôi muốn biết đợt nghỉ vừa rồi của bà có được vui không? - Ông dịu dàng hỏi. Ông đã đoán ra được điều gì đó. Ông thấy cô trông còn tệ hơn đợt sau Giáng sinh.
- Vui chứ. - Cô đáp rồi kể cho ông nghe hết việc đã xảy ra. - Sau khi các cô con gái tốt nghiệp xong vào tháng sáu, anh ta sẽ sống với người đàn bà khác. Họ sẽ cưới nhau. Họ “phải lấy nhau”. Thật là một chương trình truyền hình nhiều kỳ rất sống động của tôi. Chuyện này có ủy mị không? Chắc ông sẽ hỏi mình như vậy.
- Cuộc đời nó khốn nạn như thế đấy! Max đáp với vẻ chua xót. Ông nhận thấy Tanya có vẻ tức giận hơn hồi tháng mười hai. Và dưới cái vỏ giận dữ là cõi lòng tan nát. Ông có thể thấy như thế.
- Tôi cũng nghĩ vậy, - Tanya đáp, cười buồn với ông.
- Tôi sẽ không sao đâu. Rồi đâu sẽ vào đấy. - Ông biết các con cô sẽ vào đại học cuối mùa hè, còn cô sẽ cô độc một mình, ông nghĩ điều này sẽ làm cho cô rất khó khăn. Tanya thường nói gia đình là niềm vui trong đời cô, thế mà bây giờ chồng cô lại bỏ cô. Cô sắp mất hết những người thân yêu bằng cách này hay cách khác. Và chồng cô, theo Max nghĩ, là thằng điên, bỏ vợ đi theo người bạn thân của cô. Max không thể không đồng ý với Tanya. Cuộc đời thật khốn nạn. Thật đáng buồn cho cô. Ông cảm thấy rất xót xa cho Tanya.
- Thỉnh thoảng chuyện đáng buồn nhất hóa ra là chuyện đáng mừng. Bây giờ chúng ta chưa thấy điều đó. Nhưng ngày nào đó, nhìn lại quá khứ, bà sẽ thấy như thế. Mặt khác, một ngày nào đó khi nhìn lại quá khứ, bà sẽ nghĩ rằng đây là thời điểm đáng nguyền rủa nhất trong đời. - Cô cười trước lời Max nói, mặc dù lòng không vui.
- Có thể sẽ có trường hợp như vậy. Tôi không thích chuyện như thế này.
- Ít ra chúng tôi biết bà tỉnh táo. Tôi nghĩ lời khuyên hợp thời duy nhất mà tôi dành cho bà, là chỉ có công việc mới cứu rỗi được bà thôi. Sự cứu rỗi linh hồn của tôi luôn luôn nhờ thế. Khi người yêu của đời tôi qua đời vì ung thư vú, điều duy nhất cứu rỗi linh hồn tôi, giữ cho tôi khỏi điên là công việc. Chỉ có cách ấy mới sống được. - Tanya gật đầu. Cô không nghĩ đến điều đó. Cô nghĩ đến chương trình mùa hè của họ và đến cảnh đi Tahoe mà không có Peter, dĩ nhiên là sau khi đã nói cho các con biết chuyện của hai người. Và cô nghĩ đến chuyện đưa các con gái vào đại học. Họ sẽ đi lúc Tanya còn nghỉ ở nhà. Sự háo hức về chuyện này bị mất hứng thú vì lòng cô tan vỡ. Ít ra các cô gái sẽ được sung sướng. Cả hai cô đều chọn được trường vừa ý. Megan sẽ vào trường UCSB với anh trai, còn Molly sẽ vào học trường điện ảnh ở USC. Nhưng Tanya không biết sẽ làm gì sau khi các con mình ra đi. Cô nghĩ, cuối cùng mình sẽ có cơ hội để ở thêm với Peter một thời gian nữa, nhưng chắc anh ta đã sống với Alice rồi. Tanya cảm thấy mình như hòn bi ve trong hộp giấy, lăn quanh không có mục đích, không có mỏ neo để giữ yên một chỗ. Tất cả những mỏ neo của cô sắp rời cô. Nghĩ đến chuyện đó thật khủng khiếp. Max đã nói đúng. Điều duy nhất cô nên tiếp tục là công việc và những ngày nghỉ lễ với các con.
Trong thời gian làm hậu kỳ cuốn phim, cô về nhà mỗi tuần. Kế hoạch của họ bây giờ rất bài bản. Cô cố hết sức để tránh Peter, anh ta thường qua nhà hàng xóm để ở với Alice. Và các cô con gái không hỏi cô câu gì hết. Tình hình như là có bãi mìn quanh họ, họ biết thế nên hết sức thận trọng, không dám manh động, sợ mìn nổ. Tanya phân vân không biết họ nghĩ gì. Cô mong đợi đến tháng sáu để nói cho các con biết. Trong khi chờ đợi, cô giữ kín không tiết lộ, sống cuối tuần với các con gái và bắt đầu viết truyện ngắn vào ban đêm, những truyện hết sức bi quan, đề cập đến cái chết hết sức kỳ lạ. Xét cho cùng thì hôn nhân của họ đã chết, cách duy nhất để cô khóc than hôn nhân là viết về nó. Một buổi chiều, Peter xem một truyện của cô, đọc xong anh hoảng hốt. Cô đang ở trong trạng thái tinh thần rất u ám.
Douglas gặp Tanya trong tuần cuối cùng của thời gian làm hậu kỳ sản xuất vào tháng năm, ông ta đưa ra đề nghị rất hấp dẫn. Họ đã ăn tối vui vẻ với nhau nhiều lần, để thảo luận công việc. Ông ta đã mời cô đến hồ tắm nhà mình chơi, nhưng cuối tuần nào cô cũng về nhà, trừ một hôm, nhưng cô không nhận lời. Cô quá buồn. Ông ta có kế hoạch sản xuất bộ phim khác, nhưng lần này với đạo diễn khác, một bà nổi tiếng đã đoạt nhiều giải Oscar. Bộ phim có nội dung rất buồn, nói về một người phụ nữ tự vẫn chết và ông muốn Tanya viết kịch bản. Bộ phim có nội dung phù hợp với tâm trạng cô lúc bấy giờ, nhưng cô không muốn đến L.A nữa. Trong thâm tâm, cô nghĩ rằng hôn nhân của mình tan vỡ là hậu quả của việc đi làm phim. Việc này còn để lại dư vị đắng cay. Bây giờ cô chỉ muốn về Marin. Cô đã nói như thế với Douglas khi ăn tối và ông ta cười.
- Ồ, không xảy ra như thế lại đâu, Tanya. Lạy Chúa, bà không thuộc về nơi đó. Cứ viết truyện ngắn ở Marin một thời gian rồi trở lại. Cuộc sống của bà ở Marin hết rồi, hay là sẽ hết. Bà đã viết kịch bản cho bộ phim này rất hay, có thể bà sẽ đoạt giải Oscar đấy. Còn nếu không, bộ phim tiếp theo sẽ được. Bà không thể thoát khỏi số phận đâu. Chồng bà sẽ khắc phục được chuyện này. Ông ấy đã chịu đựng được một năm nay rồi, - ông thân mật nói. - Ông ta sẽ quen trong bộ phim tiếp theo thôi.
- Anh ta hết quen rồi, - Tanya đáp. - Chúng tôi sắp ly dị. - Douglas bỗng sửng sốt kinh ngạc.
- Bà ly dị à? Người vợ hoàn hảo mà ly dị à? Tôi không tin nổi. Chuyện xảy ra khi nào? Bà nói bà gặp khó khăn sau Giáng sinh. Tôi cứ nghĩ mọi việc đã êm thấm rồi. Phải nói là tôi hết sức kinh ngạc.
- Tôi cũng vậy, - Tanya đáp, vẻ bơ phờ. - Anh ta nói với tôi vào tháng ba. Anh ta sẽ cùng sống với người bạn thân của tôi.
- Chuyện cũ rích! Bà thấy tôi nói đúng không? - Douglas không để mất cơ hội. - Bà không thuộc nơi đấy. Người ở Marin có đầu óc hẹp hòi. Tôi muốn bắt đầu quay cuốn phim này vào tháng mười. Bà hãy suy nghĩ đi. Tôi sẽ gọi người đại diện của bà và đưa đề nghị với ông ta. - Sau đó Douglas đối đãi với cô tốt hơn trước rất nhiều và ông ta gọi cho người đại diện của cô. Ngày hôm sau, Walt gọi cho cô, ông ta quá ngạc nhiên về số tiền Douglas đề nghị trả cho cô. Douglas muốn cô làm bộ phim sắp tới, dù với bất cứ giá nào. Nhưng Tanya cương quyết từ chối. Cô đã quá ngán L.A, không muốn quay lại đấy. Cô không quan tâm đến công việc, cuộc hôn nhân tan vỡ đã làm cho cô quá đau đớn. Cô muốn về nhà để quên hết tất cả.
- Cô phải làm việc này, Tan à. - Người đại diện của cô nói. - Cô không thể từ chối một hợp đồng như thế này được.
- Tôi từ chối. Tôi sẽ về nhà. - Vấn đề khó khăn là bây giờ cô không có gia đình để về. Cô có nhà, nhưng trong nhà không có ai. Khi cô về lại Marin vào cuối tuần tiếp theo, cô nghĩ đến chuyện ấy và nhận thấy ngôi nhà sẽ buồn biết bao nếu không có các con. Khi các cô gái vào đại học cuối tháng tám và Peter đã đi rồi, cô sẽ còn lại một mình đơn chiếc. Lần đầu tiên trong đời cô sống cô độc. Vào thứ hai Tanya gọi cho Walt, nói với ông ta mình chấp nhận hợp đồng của Douglas. Cô không có gì để làm. Tuần sau cô sẽ ký hợp đồng. Khi cô nói với Peter chuyện này, anh ta hả hê ra mặt.
- Tôi đã nói, thế nào em cũng lại đi. - Nhưng chính anh ta là người phản bội trước. Nếu anh ta không bỏ cô để theo Alice, thì cô sẽ không bao giờ trở lại đấy. Nói tóm lại, chính anh ta đã đẩy cô đến L.A. Cô nói với Max về chuyện này. Ông ta chúc mừng cô vì đã có quyết định đúng đắn. Dù cô ghét Hollywood đến đâu, nhưng khi Peter và các cô con gái đi hết, công việc sẽ cứu rỗi đời cô.
Suốt thời gian trong mùa hè, cô trải qua hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác. Sau khi làm xong công việc hậu kỳ sản xuất vào hạ tuần tháng năm, cô về nhà ở Marin. Tuần sau các cô con gái sẽ tốt nghiệp, với tất cả nghi lễ trang trọng và rất đẹp mắt. Peter không đem theo Alice đến dự buổi lễ tốt nghiệp. Ngày hôm sau, họ nói cho các con biết họ sắp ly dị nhau. Mọi người đều khóc kể cả Peter và Tanya. Megan nói cô ta sung sướng khi ở với Alice, nhưng cô buồn cho mẹ. Cô ôm Tanya và ghì thật mạnh. Molly rất đau đớn khi thấy bố mẹ ly dị nhau, còn Jason rất sửng sốt mặc dù cậu ta chơi thân với James, con trai của Alice. Các con cô buồn về chuyện này, nhưng không nhiều như Tanya nghĩ. Tất cả đều thương Alice, mặc dù họ buồn cho mẹ, nhưng họ thấy việc ly dị cũng đúng nếu xét ở một số mặt nào đó. Họ thầm nghĩ rằng Peter và Alice lấy nhau hợp hơn, nhưng họ không nói ý này với mẹ.
Cô nói cho các con biết mình sẽ làm bộ phim khác vào tháng mười. Không ai ngạc nhiên về điều đó. Họ hỏi về Tahoe, cô đáp sẽ đi với họ. Peter và Alice sẽ đi Maine vào tuần đó để thăm bà con của chị ta. Công việc được thu xếp rất khéo léo và rất tế nhị, các con cô muốn đến thăm nhà ai cũng được, nhà của Tanya hay một trong những nhà của bố họ với Alice. Họ thấy việc thay chồng đổi vợ này khá thoải mái, dễ chịu cho họ hơn là nếu bố họ lấy người nào khác. Hôm sau ngày hai người báo cho các con biết, Peter dọn đến nhà mà Alice đã mua ở Mill Valley. Chị ta đã ở tại đấy một tháng rồi. Ngôi nhà bên cạnh của Tanya được giao cho người môi giới địa ốc. Ông ta nói ngôi nhà sẽ bán cho một gia đình họ thích, có con cùng tuổi với con họ. Cuộc sống của họ thế là êm ả. Việc thay chồng đổi vợ của họ không có gì trắc trở. Chỉ có Tanya là người chịu nhiều đau đớn, suy sụp. Cô mong đến ngày trở lại làm việc để khỏi nghĩ đến những trớ trêu trong đời. Cô ghét mọi thứ trên đời, ngoại trừ các con. Nhưng cô biết các con cô cũng không làm cho cô vui, nên cô rất chán chường. Tuy nhiên, khi mẹ con họ đến Tahoe, cô có vẻ thích sống lại những ngày cũ. Mặc dù nhiều chuyện éo le đã xảy ra trong mùa xuân, nhưng khi đến đây, họ cũng vui vẻ với nhau. Ngay cả Tanya cũng vui, dù cô làm việc vào ban đêm cho kịch bản mới. Câu chuyện trong bộ phim mới rất buồn, nhưng cô thích, vì nó phù hợp với tâm trạng của cô lúc này. Douglas thỉnh thoảng gọi cho cô để bàn về chuyện này. Cô fax cho ông ta những trang viết xong và ông ta thích đề cương bài viết. Ông ta nghĩ chắc chắn Tanya sẽ đoạt giải Oscar nhờ tác phẩm này, nếu tác phẩm trước không đạt được. Tác phẩm này có nhan đề là “Gone” (chết).
Cả Peter lẫn Alice đều đến khi họ đưa Jason và Megan đến trường Santa Barbara vào cuối tháng tám. Tanya đi trong xe riêng của mình. Đây là lần đầu tiên trong nhiều tháng trời cô gặp lại Alice. Việc gặp nhau này rất đau đớn, nhưng cô cũng vượt qua được. Họ không nói chuyện với nhau. Peter có vẻ lúng túng hơn dự đoán của Tanya.
Tuần sau họ đưa Molly đến trường USC. Tanya muốn Molly đến L.A vì cô sẽ sống ở ngôi nhà trệt số 2 tại khách sạn Beverly Hills. Cô vào ở ngay hôm đưa Molly đến cư xá sinh viên. Tối đó, Molly đến ăn tối với cô tại ngôi nhà trệt. Cô yêu cầu khách sạn phục vụ tại phòng và hai mẹ con cười vui với nhau như hai cô gái. Bây giờ cô cảm thấy ngôi nhà trệt số 2 như tổ ấm của mình. Tanya ngạc nhiên khi cô đã sống qua được năm tháng vừa rồi. Từ khi Peter báo cho cô biết anh ta sẽ chia tay cô, cô đã trải qua nhiều cay đắng nhất trong năm tháng trời. Thế mà cô cũng đã vượt qua được kiếp sống khổ ải ấy, nhiều khi cô không thể nào tin nổi việc này. Rồi bây giờ cô lại vùi đầu vào bộ phim khác. Cô phải lấy công việc để làm lẽ sống của cuộc đời. Đây là con đường giải thoát như Max đã nói.
Ngày hôm sau cô gặp Douglas tại văn phòng ông ta để nói về bộ phim. Cô gặp người nữ đạo diễn mà ông ta hết lời ca ngợi. Tanya cũng thích chị ta. Hai người cùng tuổi và họ khám phá ra rằng họ có nhiều điểm giống nhau. Họ học ở đại học UC Berkeley cùng một khóa, mặc dù hai người không hề gặp nhau. Tanya rất vui khi làm việc với chị ta. Bây giờ cô cảm thấy mình đã thành nhà văn chuyên nghiệp, sau năm đầu còn non nớt. Đây là bộ phim rất khó đóng, nhưng cô rất thích viết.
Sau khi họp xong, Douglas mời cả hai người đi ăn trưa ở Spago, rồi ông ta lái xe đưa Tanya về khách sạn và hỏi cô nghĩ sao về đạo diễn.
- Tôi nghĩ chị ấy rất hấp dẫn, - Tanya thành thật đáp. - Chị ấy rất thông minh. - Cô tự hỏi không biết Douglas có ý đồ gì với chị ta không, nhưng cô không muốn hỏi. Đây không phải là việc của cô, và ông ta rất kín đáo về việc đi chơi với phụ nữ. Tanya biết ông ta thích những người đàn bà quan trọng, thích ôm những ai tài giỏi trong vòng tay, thích những người có thành quả trong nghề, nhưng không phải loại nghề nghiệp thông thường. Ông ta thích những người có trí óc thông minh, sáng suốt. Loại đàn bà như Adele Michaels mới phù hợp với chỉ tiêu của ông ta. Họ nói chuyện về chị ta suốt đoạn đường trở về khách sạn.
- Tôi mừng vì bà thích bà ấy, - Douglas vui vẻ nói. - Nhân tiện hỏi bà, mùa hè có vui không?
- Rất vui, - cô thành thực đáp. Cô cảm thấy thoải mái với ông ta hơn năm trước. Khi ấy mọi việc đều mới mẻ, cô cảm thấy sợ ông ta. Bây giờ ông ta cũng ấn tượng, nhưng không làm cho cô sợ nữa. Họ như bạn bè cũ. - Peter dọn đi rồi, đến ở với người vợ mới. Các cô gái vào đại học. Tổ ấm của tôi thành ra vắng vẻ. Mọi người đều xổ lồng, kể cả Peter và tôi. - Tanya cười buồn nghĩ đến thời gian trong năm qua đã có nhiều biến đổi. Bây giờ cô trở lại đây. Ngôi nhà trệt số 2 là tổ ấm của cô, trong thời gian cô làm bộ phim thứ hai. - Tôi thấy ông đã nói đúng. Đời sống ở Marin của tôi đã hết. - Có thể hết vĩnh viễn.
- Như thế là tốt, - Douglas thân mật nói. - Tôi thấy bà không hợp với nơi đấy đâu. Bây giờ bà phải tìm cách sống mới phù hợp với mình. Nhiều lúc nếp sống mới này sẽ làm cho bà bàng hoàng. Chủ nhật này đến hồ tắm nhà tôi ngồi chơi lại được không? Vẫn áp dụng quy luật cũ. Không được nói chuyện. Cả hai chúng ta cùng thư giãn. - Cô biết khi làm bộ phim mới, cuộc sống sẽ tất bật vô cùng, cho nên đề nghị của ông ta có vẻ rất hấp dẫn. Lần trước cô thích thú khi được thư giãn bên hồ, nhất là khi ông ta chơi đàn dương cầm. Cô hy vọng lần này ông ta sẽ đàn lại.
- Lần này tôi sẽ cố không ngáy nữa, - cô cười. - Cảm ơn lời mời.
- Mười một giờ ngày chủ nhật. Và chúng ta sẽ đi ăn sushi vào buổi tối. Họ sắp họp bàn về công việc tiền sản xuất. Tanya trông mong đến ngày làm để gặp Adele. Làm việc với chị ta chắc vui lắm.
Cô vẫy tay chào Douglas khi ông ta lái chiếc Bently mới chạy đi, rồi cô quay vào ngôi nhà trệt. Cô viết kịch bản suốt buổi chiều, cứ nghĩ đến buổi họp sắp đến của họ và ngồi ở máy tính cho đến khuya. Khi làm xong việc, Tanya cố không nghĩ đến Peter. Trở lại ngôi nhà trệt và không còn là vợ anh ta nữa, thật là điều hết sức kỳ lạ. Họ đã nộp đơn ly dị trong tháng sáu, kết quả sẽ có trong tháng mười hai. Hai mươi năm đã tan biến, ngoại trừ các con và ngôi nhà mà cô không muốn về. Bây giờ Peter đã thuộc về Alice rồi. Và ngôi nhà trệt ở khách sạn Beverly Hills được cô xem như tổ ấm của mình. Cuộc đời thay đổi thật nhanh và buồn nữa.
Tanya đến thăm Molly vào chiều thứ bảy và đưa cô bé đi ăn tối. Sau đó Tanya đưa cô bé về ký túc xá. Họ vui vẻ với nhau rồi nói chuyện với Megan và Jason qua điện thoại. Thật tuyệt khi nghĩ rằng các con ở gần bên mình, nhất là Molly, cô cảm thấy cô bé gần gũi mẹ nhất. Họ nói về việc ly dị trong bữa ăn. Molly nói vẫn còn kinh ngạc về chuyện bố chung sống với Alice, bỏ mẹ cô. Thật khó hiểu và khó nói. Molly nói với mẹ rằng cần phải mạnh mẽ lên, cho dù khó khăn đến đâu. Cô bé hỏi mẹ có quan tâm đến chuyện hẹn hò đi chơi với ai không, Tanya thành thật trả lời mình không hò hẹn với ai hết. Cô không nghĩ đến chuyện đi chơi với ai, hay tệ hơn là ngủ với ai. Cô đã sống chung với Peter hai mươi năm. Bây giờ cô không nghĩ đến chuyện đi chơi với người đàn ông nào khác.
- Mẹ phải tìm người để yêu thương thôi, mẹ à, - Molly khuyến khích cô.
- Mẹ không lo về chuyện ấy. Mẹ thích làm việc hơn.
- Sau đó họ bàn về những cậu con trai hấp dẫn ở USC. Molly đã gặp hai người cô thích.
Sau khi về lại khách sạn, Tanya nằm trên giường nghĩ lại câu chuyện với Molly. Viễn cảnh hò hẹn với ai đấy có vẻ khủng khiếp quá. Dù Peter đã sống với người khác, cô vẫn cảm thấy còn như vợ anh ta. Cô không thể nghĩ đến chuyện yêu đương người nào khác. Cô không muốn hò hẹn đi chơi với ai. Cô chỉ muốn đến thăm các con và làm bộ phim mới. Còn về chuyện hẹn hò yêu đương, cô tự nhủ, có lẽ ngày nào đó rồi sẽ hay, còn bây giờ thì chưa. Mà cũng có thể không bao giờ cả.
Sáng hôm sau, Tanya đi taxi đến nhà Douglas để hưởng ngày chủ nhật thanh tịnh tại hồ bơi của ông ta như đã hứa. Ông ta niềm nở như lần trước, thời tiết đẹp hơn và không gian êm ả, thoải mái. Lần này khi ông ta dọn bữa trưa cho cô, họ nói chuyện về bộ phim mới trong ít phút, rồi nói sang những vấn đề khác. Lần này Tanya cố không ngủ nên bơi trong hồ. Ngày dễ chịu, êm ả. Khi có mặt trên sàn quay hay các buổi họp bàn về công việc, thỉnh thoảng ông ta căng thẳng, nhưng cô ngạc nhiên khi ở nhà ông ta rất dịu dàng, dễ chịu, nhất là vào những hôm chủ nhật nhàn nhã bên hồ tắm như thế này.
Vào đầu buổi chiều, hai người ngồi bên nhau trên ghế dài, ông ta hỏi Tanya:- Bà cảm thấy ra sao trước những thay đổi trong đời như thế? - Ông ta là người bạn tốt, đã gợi ý cho cô nhiều từ để dùng trong trò chơi đố chữ của tờ New York Times. Cô rất phục tài ông ta về trò chơi này. Ông ta biết Tanya phải hết sức cố gắng để thích nghi với cuộc sống khi ly dị chồng và rất thất vọng sau khi đã cố gắng hết mình mà vẫn không bảo vệ được hôn nhân. Ông ta không ngờ chuyện này lại xảy ra cho cô, và nghĩ rằng cô lại càng ít ngờ hơn nữa. Ông ta không biết đích xác việc này đã xảy ra như thế nào, nhưng ông tin rằng việc này làm cho cô tan nát cả cõi lòng. Ông ta thấy cô quá gầy, thường buồn bã, nhưng có vẻ rất bình tĩnh, thản nhiên, khiến ông ta khâm phục. Douglas mời cô đến hồ bơi hôm nay là để cho cô vui.
- Ông hỏi thật không? - Tanya đáp. - Tôi không biết. Tôi nghĩ tôi cảm thấy quá kinh ngạc. Cách đây một năm, tôi nghĩ tôi đã hạnh phúc với người chồng tuyệt vời nhất thế giới. Cách đây chín tháng, anh ta lừa dối tôi. Cách đây sáu tháng, anh ta nói anh ta muốn ly dị tôi để sống với người bạn thân của tôi. Rồi còn ba tháng nữa, tôi sẽ ly dị. Đầu tôi quay cuồng, - Tanya nói với Douglas như thế và ông ta gật đầu. Chuyện như trong một vở kịch. Sự tan vỡ của hôn nhân nhanh như tốc độ của âm thanh. Ngay cả ông ta cũng cảm thấy bàng hoàng và tin chắc Tanya rất đau khổ.
- Quả tôi ngạc nhiên thật, - ông ta đồng ý, - nhưng bà trông có vẻ bình thản, tự nhiên, phải không? - Ông ta hỏi, vẻ quan tâm. Thỉnh thoảng, ông ta là người rất tốt, nhất là khi ở nhà. Khi ra ngoài xã hội, tại bàn họp hay trên sàn quay phim, trông ông ta cứng như thép.
- Tôi nghĩ đúng thế. Tôi không biết làm sao để tỏ ra mình đang đau khổ. Vì thỉnh thoảng tôi cảm thấy mình điên loạn. Tôi thức dậy mà cứ ngỡ mình nằm mơ, rồi tôi bừng tỉnh, đau đớn trong lòng và tôi nhớ đây là sự thật. Tôi thức dậy trong tâm trạng đau đớn như thế.
- Tôi cũng có nhiều lúc như thế, - ông ta tâm sự. - Tất cả chúng ta đều thế. Khôn khéo là phải làm sao sống qua hoàn cảnh đó mà ít bị thiệt hại, ít cay đắng nhất. Làm thế không phải dễ như mình nghĩ. Tôi vẫn còn cay đắng về những chuyện tồi tệ trong đời tôi và sợ hậu quả tai hại sẽ xảy đến. Tôi nghĩ chắc bà cũng cảm thấy như vậy. Mọi việc đều có vẻ xảy đến một cách quá sức tưởng tượng.
- Đúng vậy. Tôi nghĩ tôi đã lấy chồng sung sướng. Tôi thấy rõ ràng như vậy. Đừng yêu cầu tôi có lời khuyên về hôn nhân. Tôi vẫn nghĩ chồng tôi... chồng cũ của tôi,
- cô cố gắng hết sức để nói, - hơi điên. Không nói đến bà bạn thân của tôi, chị ta không có lòng tự trọng. Như ông thấy đấy, tôi rất thất vọng.
- Từ đó đến giờ bà có đi chơi với ai không? - Ông luôn luôn muốn biết về cô, tò mò muốn xem cô có người yêu lại chưa. Ông thích Tanya vì cô thông minh và sách cô viết rất hay.
Cô cười. - Hỏi thế chẳng khác nào hỏi những người sống sót ở Hiroshima họ có bị dội bom lại không. Tôi không muốn yêu ai lại. Có lẽ tôi sợ suốt đời. Tối qua con gái tôi nói tôi cần có người yêu lại. Tôi không nghĩ như thế, - cô đáp, mắt nhìn vào hồ tắm hoang mang, suy nghĩ đến mấy tháng vừa qua. Mỗi khi nghĩ đến thời gian ấy, tâm trí cô hoảng loạn. Cô không muốn yêu đương ai nữa. - Với tuổi tôi, tôi không cần lấy chồng lại. Tôi không muốn có con nữa và tôi không tin là tôi muốn có người yêu. Thực vậy, tôi nhất quyết sẽ không đi chơi với ai. Tôi không muốn lâm vào cảnh đau lòng lại. Ông thấy ý kiến của tôi như thế nào?
- Bà không thể vào tu viện. Tôi cũng không tin bà muốn sống cô độc suốt đời. - Ông ta cười dịu dàng. - Làm thế sẽ phí phạm đời người một cách vô lối. Có lẽ bà phải lấy lại can đảm để sống.
- Tại sao phải thế?
- Tại sao không? - Cô nhìn mặt nước trong hồ và không đáp.
- Tôi không nghĩ đến việc tìm ra câu giải đáp chính đáng cho mỗi trường hợp như thế này.
- Nghĩa là bà chưa chuẩn bị thôi, - ông ta đáp. Tanya gật đầu. Thật ngại khi bàn luận về cuộc sống yêu đương với ông ta, hay là thiếu cuộc sống ấy.
- Nói rằng tôi chưa chuẩn bị là hoàn toàn không đúng. Tôi cảm thấy như ứng viên tham dự Olympic. Đặc biệt trong một thời gian. - Peter đã hạ gục cô. Từ đó cô cảm thấy hụt hơi, chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên. - Việc hò hẹn đi chơi không có gì vui hết. Người ta chỉ ăn mặc chưng diện, rồi làm những chuyện vớ vẩn. Ngay khi còn học đại học, tôi đã không thích hò hẹn đi chơi. Người ta thường thất hứa, bỏ nhau, hay bắt tôi chờ. Tôi ghét chuyện ấy cho đến khi tôi gặp Peter. - Và cuối cùng hóa ra Peter cũng là người lỗi hẹn, thất hứa, khiến cho cô tan nát cõi lòng.
- Thỉnh thoảng hò hẹn đi chơi với người đứng đắn cũng vui chứ, - Douglas khuyến khích cô. Ông ta không muốn làm bạn với ai thường xuyên và chỉ chơi với những người đàn bà thông minh trong một thời gian, nhất là những phụ nữ cực kỳ lộng lẫy. Ông ta thích giới thiệu họ với mọi người, như là người tình chỉ trong một thời gian ngắn. Sau thời gian làm việc với Douglas, Tanya cho ông ta ta là người cô độc. Cô thích ông ta đi mua món sushi và thức ăn Trung Quốc làm sẵn đem về ăn tối, rồi vừa ăn hai người vừa bàn thảo những khó khăn trong kịch bản và nhiều chuyện rắc rối trong công việc làm phim của họ.
- Cứ xem những người như Jeans Amber và Ned Bright thì rõ. Họ cảm nhau trên sàn quay, yêu nhau thắm thiết, rồi cuối cùng gây nhau một trận kịch liệt, báo chí đăng tải vào tháng sáu đấy. Thử hỏi có gì vui không? - Douglas cười trước lời lẽ của cô. Phải công nhận họ đã bê bối thật đấy, nhưng họ đều nổi tiếng, đều là diễn viên trẻ có nhiệt tình.
- Tôi không đề nghị bà yêu đương những chàng thanh niên độ tuổi ấy, - ông ta cười nói, - hay những diễn viên vào tuổi tôi. Họ đều hơi điên rồ và tự cho mình là trung tâm của vũ trụ. Và nổi tiếng có tình cảm ủy mị. Tôi nghĩ đến người nào đáng kính, vào lứa tuổi hợp lý hơn.
- Có phải đàn ông đều có lý trí hết không? - Tanya hỏi, vẻ buồn bã. - Tôi nghĩ Peter có lý trí, thế mà cứ xem anh ta thì rõ. Anh ta làm như thế có hợp lý không?
- Thỉnh thoảng người ta điên rồ như thế. Có lẽ ông ta thiếu vững vàng khi bà đến làm việc ở đây. Có thể đây cũng là cái cớ để ông ta làm vậy.
- Chị ta ở bên hông nhà tôi, trong khi tôi ở đây, chị ta giúp đỡ Peter và các con tôi. Cuối cùng anh ta nói rằng họ thích nhau, vì chị ta ở đấy còn tôi thì không. Anh ta sợ tôi sẽ muốn sống cuộc sống như ở đây mãi. Anh ta tin rằng tôi sẽ quay lại đây để làm bộ phim khác. Và điều ngu ngốc là tôi làm thật, nhưng chỉ vì anh ta bỏ tôi để theo người khác, nên tôi không có việc gì để làm, đành phải trở lại đây.
- Tôi nghĩ vì bà rất ấn tượng về bộ phim mà chúng ta muốn làm, - Douglas nhẹ nhàng đáp và cô có vẻ bối rối, rồi cả hai cùng cười.
- Đúng, có lẽ thế. Nhưng nếu tôi còn chồng thì chắc tôi không làm bộ phim khác. Tôi muốn về nhà.
- Tôi biết thế. Tôi nghĩ ông ta đã ban cho bà một ân huệ lớn lao, Tanya à. Tôi hy vọng có ngày bà sẽ thấy điều đó. Bà không thuộc nơi đấy mà thuộc về nơi này. Bà quá văn minh, không thể nào sống mãi ở vùng Marin hoang dã ấy.
- Khi các con đang khôn lớn thì ở đấy rất tuyệt, - cô đáp, vẻ bâng khuâng. - Tôi phải xác nhận bây giờ thì ở đấy hơi chán thật. Nhưng đấy là nơi tuyệt vời để sống với chồng và nuôi con.
- Bây giờ bà không có chồng, không nuôi con, nên tôi nghĩ bà rời đấy đến đây là đúng. Ở đây cuộc đời của bà sẽ rất thú vị. Thế nào bà cũng có giải Oscar.
- Miệng ngài tai Chúa, - cô cười. Cô đã học câu thành ngữ này của Max. Tuần đó ông ta đã gọi mời cô đi ăn trưa. - Được giải thưởng Oscar thì quá vui rồi, - cô nói và cười với Douglas.
- Nói thế là quá khiêm tốn. Chuyện này rất tuyệt vời. Tài năng của bà đã được đồng nghiệp công nhận, họ tuyên dương bà trong lĩnh vực phim ảnh. Bà đáng được giải trong phim Mantra, nhưng năm nay có nhiều bộ phim tranh nhau rất quyết liệt. Nếu không, tôi hy vọng thế nào bà cũng có giải trong phim Gone. Tôi tin chắc như thế.
- Cảm ơn ông, Douglas, - cô bình tĩnh đáp, - anh ta đã cho tôi cơ hội để trở lại làm việc với ông trong bộ phim thứ hai này. Tôi rất cảm ơn ông. - Cả hai đều biết bộ phim này rất đặc biệt, còn đặc biệt hơn cả bộ phim trước.
- Tôi rất mong đến ngày bắt đầu khởi quay. Tôi sung sướng có bà tham gia trong bộ phim này. Tôi nghĩ đây sẽ là bộ phim cực kỳ hay, phần lớn là nhờ kịch bản của bà. - Ông ta rất ấn tượng về những việc cô đã làm. Bà đạo diễn cũng rất thích kịch bản này. Tanya học hỏi nhiều trong năm qua, cô rèn luyện kỹ năng về viết kịch bản truyện phim đến độ hoàn chỉnh. - Chúng ta sẽ tạo thành một bộ ba tài năng, - ông ta nói, nhìn cô với ánh mắt khâm phục. - Thực vậy, - ông ta nói rất nhỏ đến độ gần như cô không nghe rõ, - tôi nghĩ chúng ta còn làm thành một tổ có những hoạt động khác nữa. - Bỗng Tanya không biết ông ta muốn nói gì, mắt ông ta không rời khỏi cô khi họ ngồi gần bên hồ bơi. Cô đang ở trong thế giới riêng biệt của ông ta, sau bốn bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài. - Tanya à, bà là người rất kỳ lạ. Tôi nghĩ chúng ta có nhiều thứ để mang lại cho nhau. Tôi tự hỏi không biết thỉnh thoảng bà có đi chơi với tôi được không, chỉ đi ăn sushi buổi tối thôi. Tôi đi đến vài nơi có những việc mà tôi tin bà sẽ vui thích. Bà có cho tôi được vinh dự thỉnh thoảng đi chơi với bà không? - Cô giật mình khi nghe ông ta hỏi như vậy. Ông ta hỏi như thế tức là ông ta muốn cô hò hẹn đi chơi với ông ta rồi. Cô nhìn ông ta đăm đăm, có phần sửng sốt, không biết nói sao. - Tôi hứa là sẽ chăm sóc bà rất cẩn thận.
- Tôi... tôi không biết nói sao... Tôi không bao giờ nghĩ về ông như vậy. Có lẽ đôi lúc cũng vui, - cô dè dặt đáp. Nhưng nếu họ quá thân mật nhau cả trong cuộc sống lẫn trong nghề nghiệp, cô sợ sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối. Cô không muốn gặp chuyện lộn xộn như Jeans Amber và Ned Bright để trở thành tai tiếng trên báo chí. Cô không ngờ Douglas xử sự như thế. Cô không nghĩ ông ta chọn mình, nhất là vì cô đã có chồng trong thời gian họ cùng làm việc với nhau. - Tôi nghĩ tôi sẽ rất vui về việc này, - cô đáp nho nhỏ, vẫn kinh ngạc về việc ông hỏi. Rồi ông ta vỗ nhẹ lên cánh tay cô và đứng dậy, đi vào phòng chơi nhạc. Ông ta ngồi xuống và bắt đầu đàn. Lần này ông chơi nhạc của Chopin, rồi Debussy. Cô nằm bên hồ, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nhạc từ trong phòng vẳng ra. Ông ta chơi nhạc rất hay và khi cô suy nghĩ đến những gì ông ta nói, cô mỉm cười và ru mình vào giấc ngủ. Khi đàn xong, ông ta thấy cô nằm ngủ ở đấy, Douglas đứng nhìn cô một hồi lâu. Việc này xảy ra đúng như điều ông ta nghĩ khi lần đầu tiên gặp cô. Có điều việc này xảy ra lâu hơn ông ta dự kiến, nhưng dù sao thời gian đã đến.
Đến xế chiều, ông ta nhẹ đánh thức cô dậy, nói chuyện với cô một lúc rồi đưa cô về khách sạn. Ông ta hứa sẽ gọi cho cô trong vài ngày nữa.